Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 18
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2296 / 88
Cập nhật: 2022-07-30 20:40:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Về Nhà
hế rồi mặt trời rực rỡ trở lại vào ngày cuối của kỳ nghỉ. Lại phải chào tạm biệt tất cả bạn bè, đóng gói hành lý và lên tàu về nhà. Ông chủ khách sạn Bờ Biển Đẹp đã đề nghị được tặng bố của Nicolas một ít thịt hầm để làm đồ ăn đi đường, nhưng bố của Nicolas đã từ chối. Ông ấy thật sai lầm, vì lần này đến cả trứng luộc cũng bị bỏ lẫn vào cái hòm nâu để trong toa hành lý ký gửi.
Về nhà
Tôi ấy à, về nhà thì tôi thích lắm, nhưng mà lũ bạn nghỉ mát cùng thì không có ở nhà còn bọn bạn tôi ở nhà thì vẫn còn đi nghỉ mát và tôi có mỗi một mình và thật là bất công và tôi bắt đầu khóc.
“Ô hay! Bố nói. Mai bố phải đi làm lại rồi, hôm nay bố muốn nghỉ ngơi một tí, con đừng làm bố điếc tai nhé!”
“Kìa anh, mẹ nói với bố, chịu khó với thằng bé một tí. Anh biết bọn trẻ con đi nghỉ hè về thì như thế nào rồi đấy.” Và rồi mẹ ôm tôi, mẹ lau mặt tôi, mẹ chùi mũi cho tôi và mẹ bảo tôi đi chơi cho thoải mái. Thế là tôi bảo mẹ rằng tôi muốn thế lắm nhưng tôi không biết phải làm cái gì.
“Sao con không cho đậu nảy mầm nhỉ?” mẹ hỏi tôi. Và mẹ giảng giải là cái đó rất chi là hay, rằng chỉ cần lấy một hạt đậu, đặt lên một miếng bông ướt thế rồi sau đó sẽ mọc ra một cái thân, thế rồi mọc những cái lá, thế rồi ta sẽ có một cây đậu đẹp tuyệt và rằng như thế sẽ vui kinh lên được và rằng bố sẽ hướng dẫn cho tôi. Thế rồi mẹ đi lên dọn phòng tôi.
Bố đang nằm trên tràng kỷ ngoài phòng khách, bố thở dài một cái rõ to rồi bố bảo tôi đi kiếm bông. Tôi đi vào trong buồng tắm, tôi đánh đổ một số thứ không nhiều lắm và chỗ phấn của mẹ ở dưới nền thì cũng dễ rửa đi thôi nếu có tí nước; tôi quay vào phòng khách và tôi nói với bố:
“Bôông đây rồi bố.”
“Phải nói là bông chứ, Nicolas,” bố giải thích với tôi, bố thì biết hàng đống thứ vì bằng tuổi tôi bố đã đứng đầu lớp bố và đấy là tấm gương rất chi kinh khủng cho cả đám bạn bố.
“Được rồi, bố nói, bây giờ hãy vào bếp kiếm một hạt đậu.”
Tôi chẳng tìm được đậu ở trong bếp. Bánh ga tô cũng chẳng có bởi vì trước khi đi nghỉ, mẹ đã dọn sạch rồi, trừ miếng pho mát camembert mà mẹ để quên trong tủ hốc tường và chính vì thế mà lúc đi nghỉ về cửa sổ bếp đã phải mở toang cho bớt mùi.
Trong phòng khách, khi tôi bảo bố rằng tôi không thể tìm thấy hạt đậu đâu cả, bố bảo tôi:
“Thế thì thôi vậy,” và bố lại đọc báo, nhưng tôi khóc và tôi kêu lên:
“Nhưng con muốn cho hạt đậu nảy mầm! Con muốn cho đậu nảy mầm! Con muốn cho đậu nảy mầm!”
“Nicolas, bố bảo tôi, con sẽ bị một cái đét đít cho xem.”
Ái chà, đúng là hay thật đấy! Bảo tôi cho đậu nảy mầm thế mà chỉ vì không có đậu đã lại định phạt tôi à! Thế là tôi bèn khóc xịn luôn, rồi mẹ đến và khi tôi kể xong, mẹ bảo tôi:
“Thôi đi ra cửa hàng đầu phố xin một hạt đậu vậy.”
“Đúng đấy,” bố nói, “và cứ từ từ đừng có vội.”
Tôi ra cửa hàng ông Compani, người bán thực phẩm ở đầu phố, ông ấy hay kinh lên được bởi vì khi tôi đến ông ấy thỉnh thoảng lại cho tôi bánh quy. Nhưng lần này ông ấy chẳng cho gì sất, bởi vì cửa hàng đã đóng cửa và có một tấm biển treo viết rằng đó là do đi nghỉ hè.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy về nhà, thấy bố vẫn nằm dài trên ghế, nhưng bố không còn đọc nữa, bố đã đậy tờ báo lên mặt.
“Cửa hàng ông Compani đóng cửa rồi, tôi gào lên, cho nên làm gì có đậu.”
Bố ngồi phắt dậy.
“Sao? Gì cơ? Có chuyện gì thế?” bố hỏi. Thế là tôi lại phải giải thích lại cho bố lần nữa. Bố đưa tay vuốt mặt, bố thở dài mấy cái rõ to và bố nói rằng bố đành chịu thôi.
“Thế con biết cho cái gì nảy mầm trên miếng bôông bây giờ?” tôi hỏi.
“Người ta nói miếng bông, không phải miếng bôông, Nicolas.” Bố bảo tôi.
“Nhưng bố chả bảo người ta nói bôông là gì,” tôi trả lời.
“Nicolas, bố quát lên, thế đủ lắm rồi! Lên phòng con mà chơi!”
Tôi vừa đi lên phòng vừa khóc, và tôi thấy mẹ đang sắp dọn trong đó.
“Đừng, Nicolas, đừng vào đây bây giờ, mẹ bảo tôi. Xuống phòng khách mà chơi. Sao con không cho đậu nảy mầm như mẹ bảo nhỉ?”
Ở phòng khách, trước khi bố kịp quát mắng, tôi giải thích với bố rằng chính mẹ bảo tôi xuống và rằng nếu mẹ mà nghe tiếng tôi khóc, mẹ sẽ phát cáu.
“Thôi được, bố nói, nhưng phải ngoan đấy.”
“Thế bây giờ con lấy đâu ra đậu để cho nó nảy mầm?” tôi hỏi.
“Người ta không gọi là đậu mà gọi là…” bố đã định nói gì song bố lại nhìn tôi, bó gãi gãi đầu, và bố bảo tôi:
“Thôi vào bếp lấy mấy hạt đỗ xanh ra đây. Thay cho đậu cũng được.”
Đỗ xanh ấy à, trong bếp có, và tôi vui kinh lên được. Thế rồi bố chỉ tôi cách làm thế nào tẩm ướt miếng bông và làm thế nào đặt các hạt đỗ xanh lên trên.
“Bây giờ, bố bảo tôi, con cho tất cả lên một cái đĩa lót cốc, rồi đặt lên bệ cửa sổ, rồi sau nó sẽ mọc ra thân và lá.” Và rồi bố lại nằm xuống tràng kỷ.
Tôi ấy à, tôi làm như bố bảo, và rồi tôi ngồi đợi. Nhưng tôi chẳng thấy thân mọc ra từ đỗ xanh và tôi tự hỏi có gì không ổn đây. Vì tôi không biết nên tôi lại đi gọi bố.
“Gì nữa đấy?” bố kêu lên.
“Chẳng có thân mọc ra từ đỗ xanh,” tôi nói.
“ Có đúng là con muốn đét đít không hả? bố quát lên, và tôi nói rằng tôi sẽ bỏ nhà ra đi, rằng tôi thật bất hạnh, rằng chẳng ai sẽ còn thấy tôi nữa, rằng mọi người rồi sẽ tha hồ mà tiếc, rằng chuyện đỗ xanh đúng là đánh lừa tôi và mẹ đã chạy xuống phòng khách.
“Anh không nhẹ nhàng với thằng bé được tí à? Mẹ bảo bố, em còn phải dọn nhà, em không có thời gian đề chăm sóc cho nó được, em thấy là…”
“Chính anh mới thấy là, bố trả lời, một người đàn ông cần được yên thân khi ở chính nhà mình!”
“Tội nghiệp mẹ em, mẹ em nói quá đúng!” mẹ nói.
“Đừng có lôi bà mẹ chẳng có gì là tội với nghiệp của em vào chuyện này!” bố kêu lên.
“Thế đấy, mẹ nói, bây giờ anh lại còn lăng mạ cả mẹ!”
“Anh lăng mạ bao giờ?” bố kêu lên. Mẹ bắt đầu khóc lóc, còn bố vừa đi lại trong phòng khách vừa quát lác, còn tôi thì tôi bảo là nếu không cho đỗ xanh của tôi nảy mầm ngay, tôi sẽ tự tử. Vậy là, mẹ đã đét đít tôi.
Các bậc bố mẹ ấy à, mỗi khi đi nghỉ về, là không thể nào chịu đựng nổi!
Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas - René Goscinny Những Kỳ Nghỉ Của Nhóc Nicolas