Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Anh Thái
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Nhật Minh
Upload bìa: Lê Nhật Minh
Số chương: 4
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2458 / 125
Cập nhật: 2016-07-14 05:28:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
Ông Kễnh có rất nhiều con từ những mối tình khác nhau, nhưng chỉ có một đứa con trai là con trong giá thú. Phần sau đây kể về đứa con trai du học tự túc sang châu Âu, nhưng đã bị trục xuất, phải lặng lẽ trở về Hà Nội, bí mật không cho bố mẹ biết. Gã gửi thư điện tử để phụ huynh tiếp tục chuyển tiền vào tài khoản cho gã ăn chơi (ĐBND).
Bố ạ, hôm nay con đưa ba sinh viên mới đi thực tập, thầy trưởng khoa giao cho con đưa đi. Thời gian trôi nhanh thật, mới hôm nào con nhập học sinh viên năm thứ nhất mà nay đã kết thúc năm thứ hai, lại được nhà trường tin cậy giao phó dẫn ba em sinh viên mới đi tìm hiểu thực tế fact finding. Một ngày khá mệt nhưng mà cũng vui. Con đưa chúng nó trả về ký túc xá rồi vừa mới về và ăn tối lúc mười giờ bốn lăm.
Bố nhớ gửi tiền cho con.
Chuyện đi thực tế bên trời Âu nhưng vẫn chỉ ngồi ở Hà Nội mà viết mà kể. Còn biết ngồi đâu khác. Sau một vài ngày vào mạng kiểm tra xem tiền đã chuyển vào tài khoản chưa. Thường là không chậm. Ông Kễnh khá chu đáo trong việc chuyển tiền cho quý tử. Không hẳn là chu đáo, ông làm như một việc mặc nhiên phải làm, như là nó đã được mã hóa, được lập trình hóa, khi nào có một cái lệnh, send chẳng hạn, thế là ông bấm con trỏ vào đấy, sending. Gửi. Tiền gửi đi. Ngay lập tức. Không hẳn là chu đáo. Cha con nhiều khi đối với nhau như khách. Thật là xã giao, thật là lịch sự, thật là kín nhẽ. Chỉ có điều thằng con khi nổi cơn xin tiền thì trở nên thảo mai, tán tỉnh nhăng cuội thêm vài câu, làm thân, cầu lợi, cầu tài. Có tiền rồi thì nó lặn luôn mấy tháng cho đến khi lại nổi cơn xin tiền.
Thời gian đầu bố gửi tiền cho con qua đường dây chuyển tiền. Ông trao mười lăm nghìn đô cho một người ở Hà Nội buổi sáng. Buổi trưa đã có người ở đầu đường dây bên châu Âu mang tiền đến trao tận tay quý tử. Không gửi iurô mà gửi đô. Được gần một năm như vậy, quý tử đề nghị từ nay quý tử sẽ lập tài khoản bên ấy rồi từ Hà Nội ông Kễnh chỉ việc chuyển tiền qua ngân hàng. Hà Nội, bố gửi tiền cho con, không phải ra ngân hàng, chỉ việc ngồi tại nhà dùng máy tính mà gửi tiền trực tuyến. Bên Âu, con nhận tiền bố gửi, không phải ra ngân hàng, chỉ việc ngồi tại nhà dùng máy tính mà kiểm tra tiền đã rót vào tài khoản hay chưa.
Ông Kễnh thích cách chuyển tiền qua đường dây hơn. Cách ấy không ai kiểm chứng được mỗi quý mỗi năm ông gửi cho quý tử bao nhiêu tiền. Cái thằng dai huyền dài ấy tiêu tiền hơi bị nhiêu huyền nhiều. Gửi trực tuyến vào tài khoản, ông phải chia nhỏ mỗi khoản tiền, có khi phải gửi từ những tài khoản mới lập thêm, tránh bị mang tiếng là gửi nhiều hơn mười nghìn đô mỗi lần. Yên lành thì không sao, đến lúc không yên lành sẽ có kẻ tìm cách lấy được số liệu tài chính chu cấp cho quý tử, sử dụng số liệu ấy làm vũ khí để chống ta. Tiêu diệt ta. Chính trường là chiến trường. Chứng từ là vũ khí. Víp cốp là chiến sĩ. Nhưng ở trời Âu quý tử không chịu hiểu cho ông. Quý tử nằng nặc đòi chuyển tiền vào tài khoản. Lúc ấy với nó hai cách chuyển tiền không khác gì nhiều. Nhưng bây giờ bị tống về Hà Nội thì nhận tiền qua tài khoản là một lợi thế. Chẳng nhẽ đầu đường dây chuyển tiền Hà Nội nhận tiền của ông Kễnh xong thì phi thẳng đến nhà quý tử trao tiền. Nhận ở Hồ Tây rồi phóng xe xuống chợ Mơ để trả. Lộ hết. Quý tử lại đang muốn giấu danh tính giấu địa điểm. Giấu hết.
Chuyện đi thực tế fact finding không hẳn là chú chàng bịa. Ngồi viết thư, chú bất chợt nhớ ra cái chuyến đi nhớ đời ở thành phố bên ấy. Chẳng có trường có khoa nào giao nhiệm vụ cho chú. Cũng chẳng phải là ba em sinh viên mới. Chỉ có ông chủ đường dây đưa người từ Việt Nam sang nhập cư bất hợp pháp. Đấy là người giao nhiệm vụ. Chỉ có ba chú lính mới theo đường dây sang được đến bên này, chờ đi tiếp sang nước thứ ba. Đấy là ba gã mà chú chàng viết trong thư là ba sinh viên được chú dẫn đi thực tế.
Ba thằng này nó mới sang, chưa quen thung thổ, còn đang ú ớ Việt gian, mày đưa chúng nó đi chơi phố một ngày cho thư giãn. Ông chủ đường dây ngồi trong quán cà phê chỉ nói thế. Bàn giao luôn. Ba chú nhà quê lơ láo còn chưa giũ hết bùn đất đồng chua nước mặn. Ba chú quê đâu đó trong miền Trung, thổ âm thổ ngữ nồng nặc, không có phiên dịch có khi chú chàng chỉ hiểu được sáu mươi phần trăm. Ga ni ga mô ri bầy tui nỏ biết chi. Ô ô i i mới nghe tưởng tiếng Nhật. Mi ra ri là bởi số phận mi nỏ phải cha mạ mi. A a i i nghe một lúc lại tưởng tiếng Ý. Một thằng thấy chú chàng ngẩn mặt tò te thì nó biết ngay là phải phiên dịch. Thằng kia nó hỏi ga này là ga nào mà chúng tôi chẳng biết gì. Lại dịch tiếp. Thằng này nó bảo mày ra nông nỗi này là bởi số phận mày chứ không phải bởi cha mẹ mày. Rạch ròi chưa, quy kết trách nhiệm cụ thể chứ không nhập nhằng nhầm lẫn.
Nào thì số phận. Số của ba gã là số xuất ngoại. Chú chàng dẫn ba gã đi chơi một ngày, coi như giúp ông chủ kia. Ông ta có quán thực phẩm Việt ẩm thực Việt, nhập từ trong nước sang mắm tôm, nước mắm cốt nhỉ, các loại gia vị thịt kho Tàu, phở Hà Nội, bún bò Huế, hủ tiếu Sài Gòn cho đến bánh phồng tôm, rau dưa sả ớt rau răm húng Láng. Giúp ông, không lấy tiền công vì thỉnh thoảng ông vẫn để dành cho chú đôi ba thứ thực phẩm hiếm có mới nhập sang. Có đi có lại như vậy cũng quá bằng tiền công. Công làm tour guide hướng dẫn viên du lịch cho ba gã trai ngơ ngáo mới sang.
Chú chàng chở ba gã lên khu trung tâm. Đứng trên bờ cảng Round Quay mà ngắm cái cầu sắt bắc ngang vịnh. Đang giờ cho tàu thuyền đi qua, cái cầu sắt tự tách ra làm đôi, nâng dần lên như chĩa súng lên trời. Tàu thuyền cứ thế mà đi qua bên dưới, không bị vướng cầu. Mấy chiếc du thuyền buồm trắng thong dong lướt qua cùng với tàu sắt xuồng máy. Hai nửa cầu sắt cứ thế mà chĩa thẳng lên trời. Mấy chú xuýt xoa, đời mi nỏ biết chi cho tới hôm ni. Phiên dịch. Cho đến hôm nay đời mày chẳng biết gì. Hóa ra một trong ba gã lại trở thành thông ngôn cho chú chàng.
Thôi thì người này hướng dẫn cho người kia, người này phiên dịch cho người kia, cứ thế mà đổi ngôi cho nhau. Chú chàng dẫn ba gã vào công viên trung tâm Central Park. Rậm rạp sồi cổ thụ, phong cổ thụ, du cổ thụ, trắc bá cổ thụ. Bốn loại cây lâu năm đồ sộ đặc trưng của xứ này. Oak, maple, elm, cypress. Công viên diện tích gần bằng một quận. Trong ấy có đủ khu vui chơi giải trí cho trẻ em, đánh bài cá cược cho người lớn. Một cái hồ nước tung tăng bơi lội thiên nga trắng và và vịt uyên ương và ngỗng Canada. Đời mi nỏ biết chi cho tới hôm ni.
Một chú lặp lại câu than thân. Chú kể ở quê chú trong làng vắng hết con trai rồi. Trai làng xưa nay đều mơ ước thoát ly, đi khỏi đồng ruộng để thoát cái nghèo. Ngày trước thoát ly là được đi làm bộ đội công nhân, có lương có chế độ cấp phát lương thực thực phẩm. Ngày nay thoát ly là đi tận sang trời Tây, làm thuê làm mướn. Có đường dây. Một bà từ tận Hà Nội vô, nhận bao thầu cho cả làng. Mỗi đầu người nộp hai chục nghìn đô. Giết người hay sao mà có hai chục nghìn đô. Anh ơi thì vay mượn cầm cố cái đất cái nhà mình đang ở. Mà điều kiện của bà này cũng nhân đạo. Không phải nộp tiền trước. Viết biên nhận giao sổ đỏ để làm tin. Xong xuôi đăng ký tên vào đoàn đi du lịch. Khi nào sang được đến điểm cuối, Đức Pháp Anh Ý Tây Ban Nha gì đó thì báo về nhà, khi ấy ở nhà mới giao nộp hai chục nghìn đô cho bà thầu. Rứa là bà ni nhân đạo. Bà ni nỏ lừa lọc chi mô.
Trong làng đã vắng hết đàn ông như đã kể. Nhà nào cao, xây ba bốn tầng thậm chí năm tầng, là nhà có người đã sang được đến nơi. Đi làm thuê một năm rưỡi gỡ lại được hai chục nghìn tiền vốn. Những năm sau thêm năm nào là lãi năm ấy. Tiền chuyển về thành nhà cao tầng, mua đất, mở khách sạn nhà nghỉ quán kinh doanh đồ ăn đồ nhậu trò chơi điện tử, nuôi cha mẹ nuôi vợ con. Tiền chuyển về cũng thành xe máy xế hộp vi vu hút hít nằm bẹp, nhưng ở làng của các gã số hút hít không nhiều. Đứa nào đi thoát là cả nhà đứa ấy đổi đời.
Chú dẫn ba gã đi qua trung tâm giải trí. Bắn súng. Ném vòng vào cổ vịt. Đu quay. Tàu cao tốc dốc ngược. Ghế rơi. Đùng đùng bùm bùm chan chát vùn vụt. Ba gã không chơi trò nào mà cứ lân la đến gần chú bảo vệ giơ chân giơ tay ra hiệu. Làm quen làm thân. Chắc là thế. Một lát, chú bảo vệ nhún vai xin lỗi ba ông khách không mua vé không chơi mà cứ làm mất thời gian. Chú bỏ ra chỗ soát vé lên ghế rơi. Người chơi ngồi lên một cái ghế tập thể, thắt dây an toàn chéo qua người. Cái máy như thang máy nâng họ lên cao theo phương thẳng đứng, ngang tầm một cái nhà ba tầng, rồi thình lình nó rơi đánh đùng một cái, rơi xuống như một cái búa máy, như một cái lưỡi máy chém. Trò chơi cảm giác mạnh.
Ba gã lè lưỡi thất thểu đi tiếp. Qua khu đánh bài cá cược, ba gã lại xúm quanh một chú bảo vệ, lại hoa chân múa tay làm quen. Chú chàng bắt đầu cảm thấy có gì đấy không bình thường. Chú bảo, không vào chơi thì đừng làm phiền nó, nó chỉ là thằng bảo vệ soát vé, nói chuyện với chúng mày nó sẽ bị chủ nó mắng.
Những Đứa Con Rải Rác Trên Đường Những Đứa Con Rải Rác Trên Đường - Hồ Anh Thái Những Đứa Con Rải Rác Trên Đường