Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Trang Hạ
Upload bìa: Son Le
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2535 / 46
Cập nhật: 2014-11-22 11:38:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 

ChapterName Xa Xứ
Đầu tiên là một cái vỗ vai kẻ cả và quyền uy: "Cô ở đâu ra? Cô vào nghề lâu chưa? Cô một mình mà sống được à?". Hình như ông ta thôi không nghe câu trả lời khi những quan khách đầu ngành bắt đầu diễu dọc dãy hành lang hội thảo quốc tế. Ông ta hào hứng đi tới, tay đưa ra trước đón sẵn những cái bắt, đôi chân ngắn đung đưa dưới bộ comple nặng nề.
Những cầu thang nghẹt người, đám sinh viên lăng xăng ôm từng đống mô hình chạy dọc cầu thang bộ. Ông Vụ trưởng giương đôi lông mày dựng ngược Hán gian lên, sau đó là cười, là hỏi mà không cần trả lời. Những giáo sư thất thần đứng ngó đám máy ngùng ngoằng dây rợ trong một tưởng tượng rùng rợn về bệnh viêm phổi cấp tràn về gần thành phố.
Trong không khí đặc quánh của rừng máy điều hoà không khí chạy ầm ầm và mùi tương dầu ngao ngán trong khẩu vị Trung Hoa len lỏi giữa những thực khách cao cấp, ông ta sững sờ đứng bên tôi, thọc tay ôm lệch eo, trơ trẽn: "Cháu có rét không? Có ăn được không? Có thích không?"
Bữa trưa tẻ nhạt giữa những câu tâm tình bất bình thường với cái giọng nghẹn mũi và đôi chân không ngừng đung đưa dưới gầm bàn. Ông ấy trở thành bậc tiền bối, trở thành cứu tinh, trở thành con gà trống ra sức hót bên cạnh những hộp cơm giấy Bendan kiểu Nhật ăn dở ngập tương dầu thổ dân Đài Loan. Đại để là chúng ta còn một ngày rưỡi nữa để nói về tương lai của em trong thành phố này, nơi đất nước này và không thể không đàm phán kín hai bên trước khi đạt được một thoả thuận về hợp tác và phát triển, vì lợi ích của hai chúng ta. Are you ready?
Màn đêm rực rỡ và thô kệch bởi từng chùm đèn hoa xanh đỏ làm duyên táo tợn trên nóc hộp đêm. Những chàng Bartender gầy nhẳng và nổi loạn giữa đám ly cốc tưng bừng coctail. Quan khách rũ rượi sau từng tràng pháo tay rầm rĩ chào mừng những người đẹp sung sức mười sáu tuổi ra sân khấu, trụ một chân run rẩy sau tấm váy trơn truội và ngắn đến bàng hoàng. Hình như tôi không phiên dịch được tiếng huýt sáo man dại và những cái nhìn móc vào tâm điểm vòng váy xoè.
Người đàn ông lại xán đến, vung vẩy ly rượu xanh len lét trong nắm tay ú, cười tình, những ụ thịt trên má rung lên hào hứng: "Từ giờ cho đến trước buổi bế mạc hội thảo sáng mai, anh với em phải kiếm được một chỗ ngồi nói chuyện riêng với nhau về việc đó. Đừng đùa với tổ quốc!"
Những vòng kim đồng hồ lăn tuồn tuột từ đêm sang ngày. Taxi đêm trôi như mộng du qua những quãng đường khu ZhengQing không buồn đỏ đèn, trống rỗng như tâm hồn. Tôi không lên phòng khách sạn, tầng năm mươi tư, ngay trên đầu. Ở đó nhìn toàn cảnh Cao Hùng chắc là đẹp lắm. Khoả thân trên tầng năm mươi tư chắc không cần tắt đèn, những con mắt mặt đất sẽ tưởng đùi tôi là cánh sao lạc.
Tôi cầm chắc tấm danh thiếp thơm nức loại nước hoa CK gợi dục, có ghi đè lên mấy con số phòng nguềnh ngoàng như nòng nọc, bình tĩnh thả nó xuống khe thang máy khi hai cánh cửa thép chống đạn bọc nhung đỏ tầng pub khép lại, che khuất cái nhìn mơn trớn, kinh ngạc và tiếc rẻ trên mặt ông ta. Ngón tay bấu chặt hông tôi một cái rồi đành rời ra. Thang máy đi xuống. Vĩnh biệt!
Tôi không tha thiết với những cơ hội đòi tôi phải kịp thời nhặt nhạnh và thu vén kia. Bởi tôi cần gì đâu trong nỗi cô đơn của một người bị tàn phá và cướp mất thêm một ngày nữa trong cuộc đời này? Những cơ hội nào đổi được một ngày tôi sống mà đành hối tiếc?
Hay là tôi sẽ trôi mãi như thế trong cuộc đời, ở phía bên kia những chào mời và thèm khát - như một xác đã tình nguyện chết?
19/12/2003
Những Đống Lửa Trên Vịnh Tây Tử Những Đống Lửa Trên Vịnh Tây Tử - Trang Hạ Những Đống Lửa Trên Vịnh Tây Tử