Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Trang Hạ
Upload bìa: Son Le
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2535 / 46
Cập nhật: 2014-11-22 11:38:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 

Entry Lập Thể
Suy nghĩ mãi về một comment của ngày hôm qua. Chúng ta lấy tư cách gì để
phán xét thế giới? Tôi nghĩ tôi không phán xét, tôi không oán hận cuộc sống. Tôi sẽ chỉ kể một thoáng, một tối ở Đài Loan, một câu chuyện tầm phào hoặc mô tả một lát cắt trong một ngày trong quá khứ. Tôi tự đặt mình trong suốt giữa mọi mối quan hệ. Và sợ hãi, cô đơn là một cảm giác như thế nào?
Là cảm giác khi tôi đứng giữa tiệm ăn trên con đường lớn trung tâm thành phố Cao Hùng. Tiệm lớn và đông khách. Tôi và X. chọn một chỗ ngồi tốt, cạnh nhau, ăn tối thân mật. Tôi mặc sơ mi trắng và quần bó màu trắng thanh nhã của Wanko, một nhãn hiệu thời trang tôi yêu thích, X. thắt cà vạt xanh nhạt thanh lịch và đắt tiền. Màu trắng luôn làm tôi dễ chịu, X. luôn mặc sơ mi xịn và rất để ý đến hình ảnh cá nhân. Chúng tôi ngồi cạnh nhau ăn một bữa tối lãng mạn như mọi cặp nam nữ có thể hình dung. Tôi nói khẽ khàng:
- Anh hãy cởi quần áo ra, tôi muốn "mượn tạm" bộ quần áo của anh.
X. lịch sự quay sang nhìn tôi cái nhìn trìu mến, chỉ có âm sắc từ cổ họng là hốt hoảng:
- Vì sao ??? - Sau đó giả vờ giận dữ - Em điên à?
- Tôi chỉ muốn anh hiểu cảm giác nhục nhã khi bị lột trần truồng ra là như thế nào! - Nói đến đây nước mắt tôi có rỉ ra một tí xíu ở góc mắt, tôi gắp một miếng to nuốt chửng thật nhanh để chặn nó lại.
- Nhưng ở đây rất đông người! - X. bắt đầu tin cuộc thương lượng của chúng tôi (của anh ta - hay ông ta mới đúng) tối nay đã thất bại.
- Chả lẽ hôm nay anh lại không mặc đồ lót? Tôi chỉ lấy quần áo dài, tôi còn tử tế hơn anh, tôi vẫn để đồ lót và giầy lại cho anh.
- Em điên, em điên rồi! - Anh ta nhắc đi nhắc lại. Lúc ấy trong tôi chỉ có sự căm thù. Nhưng tôi cũng biết anh ta nhắc đi nhắc lại câu vô nghĩa đó tức là anh ta đang nghĩ trong đầu cách đối phó với tôi, và chưa nghĩ ra.
- Mùa hè, nhiều người đi tập thể thao, họ sẽ nghĩ anh đang đi chạy bộ.
- Chạy bộ với cà vạt và giầy da à?
Tôi nghĩ bắt đầu từ giây phút này ván bài đã lật ngửa, bây giờ là cuộc đấu trí và ai sẽ "cứng" hơn để át vía đối phương? Tôi không thể là người phụ nữ vừa chịu thua thiệt vừa bị cười vào mũi. Tôi đưa ra yêu cầu và đó là quân Át tôi đã suy nghĩ tới trong suốt một tuần qua.
- Tôi chỉ cần bộ quần áo của anh tối nay, nếu anh chấp nhận cởi quần áo, tôi sẽ coi như giữa chúng ta không còn gì nợ nần. Tôi cho anh ba phương án, một là tôi sẽ gửi bộ đồ hôm đó về giám định dấu vết và dùng chứng cớ đó viết đơn tố cáo, mọi việc để toà án xét xử. Hai là anh hãy tự nguyện viết đơn từ chức, lấy lí do cá nhân để lặng lẽ rút lui về Việt Nam, bảo đảm danh tiếng cho anh, anh còn có thể sau này tiếp tục đi sang nước khác làm đại diện. Ba là anh hãy cởi quần áo ra! - Tôi gằn giọng ở câu này.
- Nhưng mà hôm đó anh cũng đã thật sự làm gì được em đâu!
X. ngừng ăn từ lâu, mặt đờ đẫn, đau đớn và tức tối.
- Chả lẽ tôi lại phải chịu trách nhiệm về việc xuất tinh sớm của anh?
Tôi chế nhạo cay độc, tôi biết câu nói này đâm thẳng vào tim X., tôi bình tĩnh tiếp tục bữa tối. Đồ ăn rất ngon, tiệm ăn đẹp, đông khách, thời tiết hôm nay dễ chịu, không oi bức.
Người đàn ông tên là X. mất hẳn sự đạo mạo, anh ta rất biết bao bọc bản thân, anh ta biết cách giao tiếp với vị thế bề trên nhưng anh ta sợ tôi, anh ta trở lại bản chất thật với sự hằn học:
- Tôi sẽ kêu lên, kêu to lên ở đây!
Anh ta bứt rứt nhìn quanh tay nắm vào cuống cà vạt ở cổ áo bức bối rứt ra.
Tôi lãnh đạm:
- Tôi sẽ giúp anh dịch lời kêu cứu đó sang tiếng Hoa: "Ôi, sao hôm nay nóng quá!".
X. phì ra một tiếng như cười, miệng méo xệch. Anh ta rút điện thoại đi ra cửa, gọi, tôi biết anh ta gọi cho một thằng đàn em ở Cao Hùng.
Mỗi quyền lực chính trị đều gắn với một quyền lợi kinh tế. Chỉ có tôi sau lưng là một bức tường. Tôi cũng như anh ta, chúng tôi không có điểm để lùi nữa.
Tôi lẳng lặng ăn. Có thể bà chuyên viên Bộ Kinh tế Đài Loan phụ trách các dự án đầu tư của các khu công nghiệp sẽ đến, bà ấy đi xe Nissan. Thằng Lý có thể đến ngay, nó buôn kim cương và máy đánh bạc đi Việt Nam, nó thèm một cơ hội thế này lâu rồi để sán lấy ông ta, nó đi một cái xe tã rách Toyota. Có thể giám đốc hàng không của hãng quốc gia đến, quan hệ ngoại giao mà, xe có thể là taxi bởi ông ta khôn ngoan!
Tôi lẳng lặng ăn. Người Cánh Hẩu của X. đã tìm tôi và thương lượng dàn xếp giùm X. hai ngày trước. Có điều X. không biết, ông ta đã bất ngờ khuyên tôi nên kiện một vụ ra trò. X. không biết Người Cánh Hẩu thèm.... cái ghế của X. Và anh ta còn bị phản bội trước cả tôi.
Bạn Ẳo trên mạng tối qua từ Sài Gòn đã hồi hộp nói, anh đảm bảo nó sẽ quỳ xuống xin em chứ không chịu bỏ sự nghiệp bỏ miếng mồi màu mỡ, hi hi, và trong cơn sung sướng Bạn Ẳo thốt lên một chân tướng, anh chỉ xin em một tỉ lệ phần trăm nhỏ.
Tôi đã chần chừ đến tận hôm nay bởi tôi sợ, sau lưng ông ta còn một gia đình. Tôi sợ vợ ông ta nhảy sông, con ông ta từ bố. Tôi chưa bao giờ hại ai nhưng tôi cũng còn cả một tương lai. X. cần tôi cho tới cuối nhiệm kỳ, một phiên dịch giỏi, một chân dài thích rượu Tây, không đẹp đến mức phải theo đuổi song không xấu đến mức phản cảm, yên tâm không bệnh tật, trí thức nên sẽ sĩ diện "không thèm" tiền, tóm lại toàn điểm tốt, ngoài ra, cũng sẽ ở đây hai năm nữa cho đến tận khi ông ta mãn nhiệm kỳ. Nên vụ ép bức chẳng qua cũng là một vở kịch để ép tôi thuộc về X.
Lẳng lặng ăn, lẳng lặng đau đớn giữa trùng điệp những mưu đồ vây quanh.
Cuối mùa hè, tôi mới quay trở lại Đài Loan. X. đã đi khỏi từ lâu.
Đêm đó khi ra khỏi quán ăn, tôi liếc mắt nhìn chiếc xe đậu kề cửa nổ máy sẵn. Người lái xe đúng là nhân vật tôi thầm dự đoán. Người lái xe giả vờ không nhìn thấy tôi
Tôi mặc sơ mi trắng, quần bó trắng, một vệt trắng lạc lõng giữa đêm đầy ánh đèn màu, biển hiệu biển quảng cáo nơi đất khách.
Bạn Thân, Bạn Ẳo, Người Cánh Hẩu, thậm chí cả những người ở sau những người ấy, hẳn đang hăm hở trong mọi dự định. Tôi nhìn ra từ trong đời tôi những nỗi đớn đau, họ thì nhìn từ những nỗi đau ra những cơ hội.
Cho nên thực ra sau đêm đó, tôi đã gọi cú điện thoại cho X., bảo đúng một câu, thôi tôi không cần anh bất cứ điều gì nữa, anh cứ ở lại cái ghế anh ngồi đi!
Chúng ta chỉ là con tốt trong một bàn cờ bão bùng, và bị những bàn tay vô hình vứt qua sông, chơi nhau, lừa nhau trong một thế trận đau đớn.
Anh ta nói, anh đã viết đơn xin từ chức, quay về Việt Nam.
Đây là điểm duy nhất làm tôi tôn trọng X.. Anh ta đã không cắn răng chịu nhục tuột quần áo để cứu vãn tiền đồ.
Ngày xx / x / 200x, X. đã đáp chuyến bay từ Đài Bắc về Sài gòn, sau đó phải bay thẳng ra Hà Nội ngay, phải ở lại một tuần để làm các loại bản tường trình, báo cáo, thanh minh, chắc có ghi rõ tên tôi số di động tôi nhà tôi thậm chí phải ghi cả tên loại cafe tôi uống đêm định mệnh đó.
Những Đống Lửa Trên Vịnh Tây Tử Những Đống Lửa Trên Vịnh Tây Tử - Trang Hạ Những Đống Lửa Trên Vịnh Tây Tử