Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Lê Quang
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1778 / 50
Cập nhật: 2017-05-20 08:49:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10 - Cuộc Phiêu Lưu Trên Biển Thứ Năm
húng ta còn đủ thời gian để mở một chai mới, thưa quý vị, vì vậy tôi kể cho các quý vị nghe một chuyện hi hữu nữa mà tôi được chứng kiến vài tháng trước khi quay trở lại châu Âu. Đại sứ triều đình Nga – La Mã và đại sứ Pháp giới thiệu tôi với một nhà quyền quý, và ông ta cần tôi để tiến hành một thương vụ cực kỳ quan trọng ở vùng Cairo và phụ cận, đồng thời đòi hỏi phải bảo đảm bí mật vĩnh viễn. Tôi xuất hành trên đường bộ với trang bị xa xỉ và một đoàn người hầu cực đông. Dọc đường tôi có dịp củng cố đội tùy tùng bằng một số người có khả năng xuất sắc. Thí dụ như vừa đi khỏi Constantinople mấy dặm thì tôi thấy một người nhỏ thó chạy phăm phăm ngang đường, mỗi bên chân buộc một trọng lượng nặng đến hai, ba chục cân. Quá ngạc nhiên, tôi gọi anh ta: “Đi đâu vội thế, anh bạn? Và tại sao buộc thêm cân nặng vào chân làm gì?” Anh ta đáp: “Tôi chạy từ Vienna, được nửa tiếng rồi, hôm nay tôi đã chia tay với ông chủ cũ ở đó. Tôi muốn đến Constantinople. Tôi buộc vật nặng vào chân để giảm tốc độ vì lúc này không vội nữa, và thầy tôi vẫn dạy, điều độ là điều quan trọng nhất.” Tôi thấy khoái anh ta và hỏi có muốn làm việc cho tôi không. Anh ta đồng ý.
Chúng tôi đi tiếp, qua vô số thành phố và làng mạc. Một chàng trai nằm im thin thít trên bãi cỏ gần đường cái, có vẻ đang ngủ. Nhưng không phải. Anh ta chăm chú áp tai lên nền đất, cứ như muốn nghe xem dưới địa ngục đang có chuyện gì. “Anh bạn nghe gì vậy?” “Tôi giết thì giờ bằng cách nghe cỏ mọc thôi.” “Thật sao?” “Chuyện vặt ấy mà!” “Thế thì anh bạn làm việc cho tôi đi, sẽ còn khối chuyện hay ho để nghe nữa đấy.” Anh ta nhảy bật dậy đi theo tôi.
Trên một quả đồi cách đó không xa, một thợ săn giương súng bắn lung tung lên không trung. “Chúc anh bạn may mắn! Nhưng anh bắn gì vậy, tôi chẳng thấy gì ngoài không khí cả.” “Tôi đang thử khẩu súng mới, hiệu Kuchenreuter. Có một con sẻ đậu trên nóc tháp chuông nhà thờ Strasbourg, tôi vừa bắn hạ nó.” Ai từng biết niềm đam mê của tôi đối với thú đi săn cao sang và súng ống, người ấy sẽ không ngạc nhiên khi biết tôi sung sướng biết bao nhiêu khi gặp được xạ thủ siêu việt này. Dĩ nhiên là tôi không thể không mời anh ta làm việc cho mình. Chúng tôi lại đi tiếp, qua vô số thành phố và làng mạc, cuối cùng thì đến núi Lebanon. Trước một khu rừng tuyết tùng bao la, một người vạm vỡ thô kệch đang kéo sợi thừng buộc vòng quanh cả khu rừng. “Anh bạn kéo cái gì vậy?” tôi hỏi. “Tôi được giao nhiệm vụ đi kiếm gỗ làm nhà nhưng bỏ quên rìu ở nhà. Giờ thì phải tự tìm cách cứu vãn tình hình thôi.” Nói xong, anh ta giật mạnh sợi thừng và cả cánh rừng rộng một dặm vuông đổ ào ào như rơm rạ trước mắt tôi. Chắc quý vị cũng đoán ra ý định của tôi. Tôi không thể để anh ta đi mất, kể cả khi phải vét sạch tiền lương đại sứ của mình để thuê anh ta.
Từ đó trở đi chúng tôi di chuyển thuận lợi hơn. Cuối cùng chúng tôi đặt chân lên đất Ai Cập đúng lúc một cơn bão khủng khiếp nổi lên, chực quật ngã cả người lẫn ngựa xe, ai cũng sợ bị cuốn tung lên cao. Phía bên trái đường có bảy cối xay gió đứng thành hàng, cánh quạt của chúng quay vù vù như bánh xe xe sợi. Gần đó, bên tay phải, một người béo ú như ngài John Falstaff đang lấy ngón trỏ bịt lỗ mũi bên phải. Nhìn thấy chúng tôi gặp nạn và run rẩy trong bão, anh ta hơi xoay người sang phía chúng tôi và kính cẩn ngả mũ chào tôi, hệt như một chàng lính ngự lâm trước mặt chỉ huy. Gió đột ngột tắt biến, và cả bảy cối xay gió cũng dừng lại ngay lập tức. Quá ngạc nhiên trước một hiện tượng không hề theo quy luật tự nhiên, tôi lớn tiếng gọi gã béo: “Này anh kia, chuyện gì vậy? Có con quỷ nào nấp trong anh hay chính anh là quỷ sứ?” “Xin ngài thứ lỗi, tôi chỉ làm ra chút gió cho ông chủ tôi, chủ cối xay gió. Để không thổi bay cả bảy cối xay gió, tôi phải bịt một lỗ mũi lại đấy.” Chà chà, một nhân vật trời cho, tôi nghĩ thầm. Mình cần hắn khi về nhà và không còn đủ hơi sức để kể lại những chuyện kỳ lạ đã trải nghiệm trên bờ và dưới biển. Chúng tôi nhanh chóng tìm được sự đồng thuận. Người thổi gió bỏ lại cối xay gió sau lưng để đi theo tôi.
Cả đoàn đến Cairo bình yên. Khi đã hoàn thành nhiệm vụ được trao một cách mỹ mãn, tôi thấy nên chia tay đoàn tháp tùng đại sứ lúc này đã trở nên thừa thãi, trừ những nhân vật hữu ích mới nhập cuộc và cùng họ làm chuyến hồi hương như một cuộc du ngoạn cá nhân. Thời tiết tuyệt vời, dòng sông Nile quyến rũ hơn mọi lời kể lại, khiến tôi chẳng nỡ nào không mướn một chiếc thuyền nhỏ không buồm để đi tiếp đến Alexandria theo đường thủy.
Hành trình trôi chảy đến ngày thứ ba. Các quý vị chắc đã từng nhiều lần nghe kể về nạn lụt lội hằng năm bên sông Nile. Như đã nói, vào ngày thứ ba dòng Nile cuồn cuộn dâng trào, đến hôm sau nữa thì nước nhấn chìm tất cả hai bên bờ, ngập lụt mênh mông đến mấy dặm. Ngày thứ năm, khi mặt trời lặn thì thuyền của tôi vướng phải vật gì đó, có vẻ như củi rác trôi trên sông. Sớm hôm sau, khi trời hửng sáng tôi thấy xung quanh đầy những hạnh nhân chín ửng thơm ngon. Chúng tôi ném quả dọi ra và nhận thấy mình đang lơ lửng cả hai chục thước trên mặt sông, tiến thoái đều không được. Khoảng tám hay chín giờ, như tôi phỏng đoán dựa vào độ cao của mặt trời, đột ngột gió nổi lên, đẩy thuyền ngả rạp qua một bên. Nước ào vào và thuyền chìm nghỉm. May mắn cho cả đoàn tám đàn ông và hai cậu bé, chúng tôi thoát chết vì bám vào các cành cây vốn đủ to để gánh chừng ấy con người, tuy nhiên không đỡ nổi con thuyền. chúng tôi trụ trên đó ba tuần ba ngày và chỉ sống sót nhờ ăn toàn hạnh nhân. Nước uống thì không thiếu, dĩ nhiên.
Vào ngày thứ hăm hai từ khi gặp nạn, nước rút nhanh như khi dâng lên. Đến ngày thứ hăm sáu thì đã có thể chạm chân xuống đất. Con thuyền là hình ảnh ngoạn mục đầu tiên mà chúng tôi thấy được. Nó nằm cách xa vị trí chìm khoảng ba trăm thước. Chúng tôi lấy mọi thứ cần thiết từ kho dự trữ trên thuyền đem phơi nắng cho khô và lên đường, gỡ lại thời gian đã mất. Theo tính toán chính xác, chúng tôi bị đẩy xa bờ sông một trăm năm mươi dặm. Ngày thứ bảy chúng tôi quay trở về con sông chảy hiền hòa và kể lại cuộc phiêu lưu cho một nhà quý tộc Thổ nghe. Ông ta ân cần đáp ứng mọi nhu cầu của chúng tôi và biếu chúng tôi một trong những con thuyền của ông để đi tiếp. Chừng sáu ngày sau chúng tôi đến Alexandria và lên tàu đi Constantinople. Tôi được nhà vua đón tiếp cực kỳ nồng hậu và vinh dự được chiêm ngưỡng hậu cung của ngài, đích thân ngài dẫn tôi vào và mời tôi chọn ra bao nhiêu cung phi tùy thích, kể cả các thị nữ. Về chuyện tình ái thì nói chung tôi không có thói quen kể lể dông dài làm gì, do vậy tôi chúc quý vị một đêm ngủ ngon.
Những Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Thú Của Nam Tước Munchausen Những Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Thú Của Nam Tước Munchausen - Gottfried August Bürger Những Cuộc Phiêu Lưu Kỳ Thú Của Nam Tước Munchausen