A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
hững Công Chúa Prada [1]!” Travis giả vờ hùng hồn loan báo theo giọng quảng cáo.
Sinead cong môi, “Anh bảo ‘những công chúa Prada’ nghĩa là sao? Ý anh bảo bọn em - em, Frankie và Marina - đỏng đảnh khó chiều á?”
Travis lùi lại, giơ hai tay lên tự vệ, “Anh nói vậy hồi nào?”
“Nghe em nói đây, thưa quý ông - bọn em chỉ là những cô gái quê mùa chân chất, bình dị! Bọn em khoái mua sắm và ham tiệc tùng. Bọn em chẳng có gì gọi là khó chiều cả!”
Mặc dù đã là tối thứ Sáu nhưng cô vẫn quyết định ở lại xem bộ phim mà Travis làm. Anh đã tải dữ liệu từ chiếc máy quay xách tay vào đĩa, và giờ muốn chiếu cho Sinead xem anh đã làm gì với phần mềm dựng phim mới toanh.
“Chứ anh có bảo bọn em làm sao đâu?” Travis vừa cười toe vừa luôn tay gõ lách cách trên bàn phím và nhấp chuột.
“Rõ ràng ý anh là vậy,” rằng bọn cô chỉ là những nạn nhân bé bỏng bị thời trang làm cho tối mắt, hoặc giả bọn cô là những cô gái ngông cuồng. Mà có lẽ là cả hai.
“Em yêu, anh chỉ ngụ ý rằng bọn em trông thật lộng lẫy kiêu sa thôi,” Travis mừng húm vì cả hai lại có thể tiếp tục bông đùa, chí chóe chọc ghẹo nhau chứ không nổi giận và tranh cãi nữa - cho đến lần tiếp theo.
“Ừ, nhưng em cá là anh đã cố ý bêu rếu bọn em trong đoạn phim này,” Sinead nói, ngó qua vai Travis và bắt gặp chuỗi phụ đề xuất hiện trên màn hình - giống video ca nhạc hơn là truyền hình thực tế. Trong tiếng nhạc rock làm nền, cô thấy mình đang nhìn trừng trừng vào camera, đôi mắt xám mở to, miệng he hé, còn Frankie thì cười quên trời quên đất, kiểu như hết thảy mọi thứ trên đời đều là một trò đùa vĩ đại. Rồi lại có Marina tạo dáng kiểu Marilyn, tay chống lên cặp đùi quyến rũ, môi bĩu ra. Travis đã chộp ba người bọn cô trong những khoảnh khắc tự nhiên nhất, sau đó cắt thành những đoạn trắng đen với Sinead đang trang điểm, Frankie đang chui ra khỏi tấm chăn lông vịt, mắt kèm nhèm, Marina mắc mưa, đội mũ bảo hiểm, phóng như bay trên vỉa hè trong bộ đồ da.
“Nhạc gì đấy?” Sinead hỏi.
“Một bài của Bad Mouth - ban nhạc của Rob. Anh ấy giới thiệu cho anh đấy.”
“Em còn lạ gì ban nhạc này,” Sinead nói giọng mỉa mai, chợt nhớ lại cuộc chạm trán chớp nhoáng với chàng ca sĩ của nhóm ấy sau một trong những trận lục đục giữa cô và Travis.
“Xinh tươi trên đường siêu tốc/ Nô đùa trong đám đông,” tiếng Boz vang lên. “Bỗng trơ trọi xem Fakin’ It [2] / Rồi giờ đây, em, niềm tự hào đã trôi xa.”
“Cảm ơn!” Sinead nhăn nhó. Dù cố kiềm chế nhưng chỉ được một lúc là cô lại buông lời mỉa mai và sa vào màn giễu cợt. Travis đã áp dụng kỹ thuật quay chậm từng cảnh phim để làm cho những chuyển động chậm lại rồi ngưng hẳn, sau đó giật về phía trước, khiến Sinead, Marina và Frankie cứ giật giật hệt như những con rối, hay những nhân vật trong mấy bộ phim câm. Cô không biết Travis làm điều đó bằng cách nào, nhưng xem phản cảm quá chừng. Âm nhạc lại càng khoét sâu vào chất lượng thảm hại của đoạn phim.
“Xinh tươi trên đường siêu tốc/ Hê, thế mới ô nhục/ Bỗng trơ trọi xem Fakin’ It/ Bé yêu ơi, tại em đó.”
“Xem cái này này!” Travis bấm điều khiển cho khuôn hình dừng ở hình ảnh Sinead cận cảnh, mắt nheo híp, cột cái khăn in hoa màu xanh da trời sặc sỡ trên trán, trông hệt như một nữ chiến binh hoài nghi đến từ một lục địa khác, ở một thế kỷ khác. “Đoạn ưng ý nhất của anh đấy!”
Sinead gật đầu. Khi Travis tiếp tục bấm điều khiển và chiếu cảnh siêu mẫu Frankie trong một sô chụp hình thời trang lộng lẫy, điểm chen những clip cô nàng đang ngáp và pha cà phê đen trong một cái ca sứt mẻ, hoặc Marina lè phè trong chiếc quần cộc đứng trước màn hình tivi, thì Sinead phải thán phục tay máy rình rập độc chiêu của anh. “Nhạc nền hay đấy,” cô miễn cưỡng. Câu hát “ xinh tươi trên đường siêu tốc ” cứ lặp đi lặp lại, làm nền cho những ngữ cảnh tráng lệ, trong khi phần lời về nỗi buồn và nỗi cô đơn thì minh họa đậm nét cho những khoảnh khắc đáng nổi trận lôi đình, quay đúng khi các cô gái thiếu cảnh giác.
“Thích không?” Travis hỏi khi tiếng nhạc và hình ảnh vụt tắt. “Anh sẽ thay đổi nó nếu bọn em muốn.”
Sinead ngồi chênh vênh trên mép ghế. “Em chưa bao giờ ưa cái mũi của mình!” cô thở dài. “Nhưng bây giờ xem cái này xong, em lại ghét mọi thứ trên mặt mình - mắt, miệng, tất tần tật!”
“Em không thích à?”
“Trông Frankie thì lộng lẫy trên sàn catwalk,” cô lại thở dài. “Mắt Marina thì xanh như nước biển, đẹp mê hồn!”
Travis chờ đợi trong bộ dạng ủ ê. Sinead ghét bộ phim. Cô lại sắp sửa gọi anh là kẻ tọc mạch và bắt anh phải dẹp bỏ ngay cái dự án này cho mà xem! Sự nghiệp vừa mới bắt đầu nảy nở chưa chi đã vội lụi tàn.
Một khoảng lặng như kéo dài tới vô tận. Rồi Sinead bỗng sà đến bên anh cùng với một nụ hôn đúng điệu. “Anh là một thiên tài về hình ảnh!” cô thì thào. “Tuyệt không chê vào đâu được.”
“Em nói thật chứ?”
Cô gật đầu và lại hôn anh, rì rầm qua cặp môi mềm mại, “Đạo diễn Quentin Tarantino cũng phải phải dè chừng anh mất thôi!”
Quá muộn màng để Marina nhận ra rằng phóng về nhà ở vùng ngoại ô yên tĩnh trên chiếc mô tô 750 phân khối với Rob là một quyết định chẳng hay ho gì.
Nghĩ cho cùng thì về nhà, dù bằng bất kỳ phương tiện nào, xem ra cũng đều ngớ ngẩn cả, nhưng giờ cô và Rob đã về đây rồi.
“Mẹ, mẹ nhớ Rob không?” Marina đẩy anh bạn trai rụt rè tới ngưỡng cửa.
Bà Alice và Rob lịch sự bắt tay nhau. “Mẹ không nghĩ là con sẽ về,” bà Alice lạnh lùng bảo Marina.
“Mẹ đã nói chuyện với cái ông ở bộ Ngoại giao chưa?” Có chuyện gì vậy nhỉ? Tại sao mẹ cô lại không mỉm cười?
“Ờ, mẹ đã nói chuyện với James Craven rồi. Ông ấy xác nhận những gì con đã nói với mẹ.”
Marina quay qua thằng em, đang đứng trên chiếu nghỉ giữa cầu thang, tách xa chị, Rob và cả mẹ. “Bố bình an rồi Tom à!”
“Chừng nào bố về?” cậu bé hỏi bằng cái giọng vịt đực, vô cảm của tuổi dậy thì mà Marina đang cố làm quen.
“Sớm thôi. Trước tiên họ phải đưa bố trở lại với nền văn minh cái đã. Sau đó chị nghĩ bố sẽ gọi cho mình... chắc chỉ nay mai thôi.”
“Con ăn gì chưa?” bà Alice hỏi.
“Chưa ạ, bọn con vội vàng phóng xe về đây,” Marina đáp. Rob vừa đi phỏng vấn với Tim Yorke về lúc trưa và cô báo ngay cho anh biết cái tin tốt lành về bố. Tạt về thăm nhà là ý kiến của anh.
“Tuyệt quá! Thật là nhẹ hết cả người!” anh nói, nhấc bổng cô lên trong vòng tay ghì siết.
“Phỏng vấn sao rồi anh?” cô hỏi.
“Anh cũng không biết nữa. Chắc là được thôi,” Rob chỉ trả lời có thế rồi lại tiếp, “Bọn mình về thăm mẹ em đi. Cả nhà ta sẽ ra ngoài ăn mừng.”
Nhưng sau hai tiếng đồng hồ ngồi xe máy, cả hai chợt nhận ra rằng bà Alice chẳng mừng rỡ tẹo nào về việc ấy. “Để mẹ đi rã đông cái bánh pizza,” bà nói, giọng cứng đơ, “Thế hai đứa con có muốn ở lại qua đêm không?”
Marina vội chặn lời Rob, “Bọn con chỉ tạt về một lát thôi. Mẹ có biết thêm thông tin gì từ ông Craven không? Ông ấy có bảo chính xác là người ta đã tìm thấy bố ở đâu và tại sao bố mất tích không?”
“Chỉ vài thông tin chính thôi,” bà Alice Kent nói trong khi mở gói pizza để rã đông. “Ngay từ đầu mẹ đã nghĩ là nhà máy của bố con làm quá lên. Mẹ cũng biết là không lâu nữa bố con sẽ về.”
Từ phía sau bà Alice, Rob kín đáo đưa mắt nhìn Marina đang hoang mang tột độ, tự hỏi sao mẹ cô lại ung dung bình thản đến nhường ấy.
“Thật lố bịch, chưa chi đã liệt ông ấy vào danh sách những người bị mất tích, rồi gây ra biết bao phiền toái, làm mẹ phải đón Tom về nhà. Mà mẹ đã nói với con rồi, Marina, con phải ở lại trường chứ. Thời gian chuẩn bị cho triển lãm có còn mấy nữa đâu.”
“Con biết, nhưng con nghĩ... bọn con nghĩ là cả nhà nên ra ngoài ăn uống hay làm gì đó,” thái độ sắt đá của mẹ khiến Marina có cảm giác như vừa bị ai đó đạp cho một cú thật lực vào bụng. “Mẹ có vui vì họ đã tìm được bố không?”
“Dĩ nhiên là có. Tom, con dọn bàn trong phòng ăn đi, đem khăn lót đĩa, dao và nĩa ra luôn. Rob, sao cháu không ra ngoài phòng khách cho thoải mái đi?”
Rob liếc xéo xuống đôi giày bốt của mình - một khối da to sụ; anh tháo chúng ra và để vào một chỗ khuất trong hành lang, rồi theo bà Alice vào một căn phòng sáng sủa có hai chiếc xô-pha lớn và cửa sổ nhìn ra khu vườn rộng, được chăm chút cẩn thận. Anh mỉm cười ngượng nghịu, thấy dễ chịu hơn khi bà Alice để anh lại một mình trong phòng.
Sao lại thế nhỉ? Rob thắc mắc. Sao mẹ Marina lại đóng vai Nữ Hoàng Băng Giá như thế? Thậm chí cả những bông tulip tía cắm trong cái bình thủy tinh đặt trên bàn đây cũng đứng nghiêm trang, Trời ạ!
“Sao con dám?” bà Alice rít lên trong lúc dồn Marina vào góc nhà bếp, sau khi đã giải phóng Tom khỏi bổn phận sắp xếp bàn ăn và xua nó về phòng.
“Dạ? Dám gì ạ?” Marina lùi bắn lại, tự hỏi phải chăng cô đã để rơi mất một miếng quai hàm bự mà không hay.
“Sao con dám bỏ bê chuyện học hành mà gầm rú về đây trên cỗ xe kệch cỡm đó?” mặt bà Alice trắng bợt và đanh lại vì giận dữ. “Bất chấp những gì mẹ đã dặn!”
Marina tỏ ra bướng bỉnh, “Chiếc Yamaha của Rob thì có gì mà kệch cỡm ạ?”
“Nhìn lại con xem, ai đời lại chui vào cái quần da với cái mũ bảo hiểm như thế bao giờ!” giật cái cửa bếp lò, mẹ cô đẩy chiếc pizza vào trong rồi đóng sầm lại. “Trông hệt một lũ quỷ sứ! Rồi còn bài làm cuối năm của con thì sao?”
Đến nước này thì Marina không thể chịu được nữa. “Vâng, con là vậy đấy!” cô nổi lên như vũ bão. “Con mười tám tuổi rồi. Mẹ đừng có cố lèo lái cuộc đời con nữa!”
Như muôn thuở, bà Alice lập tức sử dụng đến giọng điệu bỡn cợt, “Ồ thế à? Thế thì tôi xin lỗi, Marina, nhưng tôi nghĩ là tôi đang nuôi cô ăn học. Nếu đó không phải là lèo lái cuộc đời cô thì chí ít cũng là đầu tư cho cuộc đời cô.”
“Trời ạ!” Marina phụt ra một tiếng rên ai oán. “Bất cứ ai trong trường hợp của mẹ cũng cảm thấy sung sướng nếu chồng mình trở về, nhưng mẹ thì không. Không hề, trông mẹ cứ bình chân như vại ấy!”
“Mọi việc đều ổn chứ em?” Rob thò đầu qua cửa. Anh đã nghe có lời qua tiếng lại nên định vào để giúp Marina một tay.
“Ổn, mọi chuyện sẽ ổn ngay khi bọn mình rời khỏi đây!” Marina hét to. “Đi thôi, Rob, chẳng hiểu sao bọn mình lại mất công về đây làm gì!”
Rob khựng lại một giây để nắm bắt tình hình - mặt Marina đỏ phừng phừng, hai bàn tay run rẩy, còn bà Alice thì vẫn đứng thản nhiên bên bếp lò, hoàn toàn dửng dưng.
“Phải đấy,” Rob tán thành.
Năm phút sau, cả hai đã kín mít trong bộ đồ da, lao như bay trên đường cao tốc, rú hết tốc độ.
Chỉ còn có sáu ngày nữa là tới triển lãm! Frankie giật phăng tờ lịch trên cùng ra khỏi lốc, ước gì mình đã không đầu hàng trước áp lực từ Jessica West, chủ tịch hãng Bed-Head, để không phải đâm đầu vào một sô chụp hình vào phút chót.
“Bác khuyên cháu nên nhận lời,” bà Jessica đã nói vậy qua điện thoại. “Chẳng có gì hay ho nếu cháu cứ lảng tránh cho tới khi hoàn tất khóa học chế tác nữ trang. Nếu cháu mà không nhận lời thì lần sau chúng tôi sẽ chẳng mời nữa đâu.”
“Khi nào ạ?” Frankie hỏi.
“Ngày mai.”
“Mai là Chủ Nhật mà!”
“Đúng. Cháu sẽ làm mẫu cho đồ đi biển. Có một buổi tắm nắng trên ghế bố, đến xế trưa thì tới Cromer.”
“Cromer ở đâu ạ?”
“Ở đâu đó phía bờ đông. Tra bản đồ xem.”
“Được rồi ạ,” Frankie thở dài.
Mấy cô người mẫu khác thì đi Barbados, nơi ngập tràn cát trắng và biển xanh, còn Frankie thì không. Cô sẽ phải run cầm cập trên một bãi biển lộng gió của Anh quốc, chỉ có gai ốc che thân, cố làm dáng gợi cảm trong bộ bikini “mát mẻ”. Nhưng được cái là cô sẽ nhận được một khoản từ vụ này.
“Quà của mẹ Daniella đấy,” Sinead bảo Frankie và Marina khi đặt chỗ thư giãn vào chiều thứ Bảy. “Mẹ nghĩ Marina đang cần gấp một buổi mát-xa kiểu Thái.”
“Thích quá!” Frankie hét ầm. “Em sẽ hoàn tất vụ da rám nắng. Còn chị định làm gì, Sinead?”
“Kiểu gì cũng chơi,” cô nghĩ đến nào là tắm jacuzzi [3], tắm hơi, mát-xa sâu, wax lông chân, xông hương trị liệu và tất cả những loại giải độc mà người ta có thể đắp lên người cô.
“Tao chẳng muốn đi đâu cả!” Marina thở dài. Kể từ chuyến tạt về thăm mẹ, cô vẫn chưa nhận được tin tức gì. Chẳng ai cho cô biết là khi nào bố cô sẽ về, mà từ giờ đến lúc gặp được bố, cô sẽ phải sống trong trạng thái lơ lửng.
“Tươi tỉnh lên nào,” Frankie thúc giục. “Chị có thể làm móng hay đắp mặt nạ gì đấy. Con gái thì còn muốn gì hơn nữa?”
Marina mỉm cười và gật đầu, “Ừ, thì đi. Chỗ đó ở đâu?”
“Trong nội thành, đường Britten,” Sinead dẫn đầu cả đám. “Bọn mình đi taxi nhé?”
“Ối, gì cơ, chị tưởng bọn này đều hái ra tiền như chị chắc?” Frankie tru tréo, lôi Marina ra khỏi nhà. “Không xa đâu, cuốc bộ cho rồi.”
Sinead nhìn Frankie như thể cô bạn mình đang lên cơn điên.
“Đi bộ!” Frankie kiên quyết. “Hít thở không khí. Tập thể dục.”
Bắt đầu khởi hành qua quảng trường, cả ba cùng vẫy chào Rob khi anh đang kiểm tra chiếc xe mô tô, cờ-lê trong tay.
“Bảo với Travis là tám giờ em qua!” Sinead nhắn gởi. Cô đang nóng lòng tận hưởng món chiêu đãi hậu hĩ bất ngờ dành cho cả bọn - một cử chỉ đẹp của mẹ cô.
“Mẹ có đến xem triển lãm của bọn con vào thứ Sáu tới không?” Sinead hỏi, mãi mới chen vào được một câu, sau khi nghe bà Daniella kể về cuộc chinh phục mới nhất của mình (một bác tên là Bruno, người Argentina, giàu nứt đố đổ vách, chơi polo).
“Triển lãm nào?” mẹ cô hỏi.
“Thì mẹ biết rồi đấy, cuộc triển lãm cuối năm chứ còn triển lãm nào nữa. Thứ Sáu tới.”
“Xin lỗi, con yêu. Hôm ấy mẹ bận mất rồi.”
“Không sao, không hề gì mẹ ạ.”
“Thôi để năm sau vậy nhé,” bà Daniella nói, rồi lập tức trưng ra lời đề nghị phóng khoáng, “Sinead, sao con với mấy bạn chung nhà không dành ra một buổi chiều để xả stress? Mẹ có tài khoản trong một hệ thống spa. Hình như nó có chi nhánh ở gần chỗ con đấy.”
Và thế là cả ba cô gái đã đến đây, lướt vào chốn xa hoa chuyên về những kỹ thuật trị liệu bằng hương cỏ cây, với đội ngũ nữ nhân viên trong những bộ yếm màu hoa tử đinh hương, bưng những chồng khăn trắng tinh, đẩy xe ngang qua những căn phòng xông hơi và bồn tắm nước khoáng. Nhoáy một cái, Marina, Frankie và Sinead đã bị điệu vào một phòng thay đồ ấm áp và được khoác lên những chiếc áo choàng màu trắng.
“Nơi này tuyệt nhỉ!” Frankie cười khúc khích, xỏ chân vào đôi dép lông mới cứng.
“Cái này giá bao nhiêu vậy Trời?” Marina thở dốc, vấn mái tóc dài của mình lên cao.
Một phụ nữ xuất hiện, đưa cả ba vào một phòng trị liệu và hướng dẫn cách sử dụng phòng tắm hơi cá nhân.
Sinead là nạn nhân đầu tiên. Cô cởi áo choàng ra và ngồi xuống cái bệ trong một khoang hình vòm. Một cánh cửa đóng quây lại, chỉ chừa có cái đầu, nhô ra khỏi một cái lỗ ở nóc khoang. Sau đó hơi nước được bơm vào qua những lỗ thông nội bộ.
“Cứu, cứu, họ đang hun Sinead kìa!” Frankie kêu oai oái. Cô cũng chứng kiến cảnh tượng tương tự với Marina. Xong tới lượt mình, cô ngồi ngoan ngoãn và cảm thấy cánh cửa đang đóng lại cái tách. Hơi nước thư giãn bắt đầu thấm vào da cô.
“Chỉ hai mươi phút thôi,” người phục vụ bảo rồi để cả ba thong thả xông hơi.
“Làm thế này có tốt cho mình không nhỉ?” Marina cảm thấy mồ hôi đang túa ra trên trán. “Nếu nóng quá mà chịu không nổi thì sao?”
“Ngốc ạ,” Sinead làu bàu, bình thản chịu đựng những biện pháp mà thiên hạ vẫn chịu đựng để làm đẹp. “Cứ chờ đến lúc mát-xa sâu vào mô mạch thì khắc biết - lúc ấy mới gọi là đã!”
“Điên thật!” Frankie trầm tư, mắt nhìn trân trân những chuyên viên mát-xa mang giày mềm đi tới đi lui dọc hành lang. “Vào thời Trung cổ mà làm thế này thì thể nào người ta cũng bảo là đang bị tra tấn!”
“... Sắp hết hai mươi phút chưa vậy?” Marina gào rú.
Ra khỏi khoang xông hơi, cả ba cùng nhảy vào hồ nước mát, rồi lại vào bể tắm lớn có các tia nước nóng phun lên để xoa bóp cơ thể.
“Da tao sạch đến nỗi kêu kin kít luôn!” Sinead thở hắt, bước ra khỏi bể tắm và đi chân đất ngược hành lang tới một căn phòng; tại đây, một phụ nữ đang hơ những viên đá dẹp, nhẵn bóng, sẵn sàng đặt chúng dọc theo sống lưng cô.
“Xin cho hỏi ghế tắm nắng ở đâu ạ?” Frankie hỏi thăm một nhân viên khác, cảm thấy mình như con tôm hùm sắp bị luộc chín.
Trong khi đó, Marina chọn dịch vụ mát-xa kiểu Thái mà bà Daniella đã giới thiệu. Cô nằm lên một chiếc bàn cao trong căn phòng có thắp nến và tỏa hương hoa nhài. Chuyên viên mát-xa nhẹ nhàng đặt những tấm khăn bông trắng lên người cô. Marina nhắm mắt lại.
“Lúc sau tao rên hừ hừ như con mèo ấy,” Marina kể với Sinead và Frankie. “Cô ấy vừa mới xoa trên đầu tao mà thoắt cái đã vuốt tới cổ với vai tao rồi. Giây tiếp theo là tới bàn chân, vậy mà cứ như là không hề di chuyển gì hết. Hình như cô ấy lướt đi thì phải!”
Ba cô gặp nhau giữa những công đoạn trị liệu trong một chái nhà kính rộng, nơi cả ba được mời uống nước trái cây ướp lạnh.
“Thấy khỏe hơn không?” Sinead cười toe. “Đã thấy stress tan biến đi tí nào chưa?”
“Rồi!” Marina tán tụng. “Không ngờ lại hay vậy.” Cô ngẫm ngợi một lát rồi bật cười hích hích. “Chắc tao phải đưa mẹ tới những chỗ kiểu này quá!”
Frankie và Sinead chờ đợi để nghe Marina kể thêm. Hai cô chỉ biết là hôm qua Rob đã đưa Marina về nhà để chia vui với mẹ và em trai, nhưng bà Kent chẳng hề vui mừng tí nào, và hai người thật sự choáng váng.
“Rob bực mình kiiiiiiiinh khủng,” Marina thở dài. “Tao cứ tưởng anh ấy sẽ cãi nhau ngay tại chỗ cơ. Cũng may là tao kịp kéo anh ấy ra xe và hai đứa đã biến thẳng trước khi anh ấy nổi điên.”
“Sao lại thế?” Frankie hỏi. “Mẹ chị có thường vậy không?”
“Ý mày là có thường mặt tím mày tái, khổ sở không ấy hả?” Marina bật cười khô khốc. “Ừ, thì cũng thường.” Suốt thời niên thiếu, Marina đã quen với tính nghiêm khắc của mẹ - phải im lặng, phải sạch sẽ, không được phép nói cho tới khi người khác hỏi đến. “Nhưng chị nghĩ dạo này mẹ lại càng khe khắt hơn.”
“Mẹ mày thì khó như thế, nhưng sao mày lại...” Sinead cố nghĩ ra một từ thích hợp, “... tử tế vậy?”
“Tao?” Marina mỉm cười với cô bạn qua miệng ly cà chua ép.
“Phải nói là hạng nhất ấy chứ!” Frankie quả quyết. Marina luôn là người nhảy vào giúp đỡ khi có ai đó gặp hoạn nạn. Và Marina cũng là người luôn sát cánh bên Frankie trong thời kỳ ác mộng với Wim Van Bulow, tên đểu giả đã lừa Frankie đến hai lần. “Ai cũng có thể tin cậy vào chị.”
“Thật không?”
Sinead gật đầu, “Chắc tại mày giống bố hơn.”
“Mẹ tao không đến nỗi vậy đâu,” Marina phản đối. Cô vẫn còn điên tiết nên không thể bênh vực mẹ quyết liệt hơn.
“Chị giống bố hả?” Frankie chất vấn. Cô đã biết nhiều về mẹ Sinead, chủ căn nhà ở quảng trường Walgrave, vẫn thường đến thăm bọn cô với những bộ quần áo hàng hiệu và giày Manolo. Nhưng cô thực sự chẳng biết tí gì về bố mẹ Marina.
“Không. Tao chả giống mẹ, mà cũng chả giống bố. Tao giống bà nội khi còn trẻ. Tom thì lại giống mẹ.”
“Mẹ chị có đi làm không?” Frankie hỏi.
“Có, mẹ chị làm cho một hiệp hội xây dựng. Chức vụ khá cao.” Rất có đầu óc tổ chức, luôn đưa mọi việc vào tầm kiểm soát. À, và rất ngăn nắp. M ỗi đường kim mũi chỉ trên quần áo và từng sợi tóc trên đầu mẹ cô đều biết chính xác chúng phải cư xử như thế nào.
“Còn bố mày thì sao?” Sinead hỏi.
“Ít câu nệ hơn,” Marina thú thực, uống nốt ly nước ép trước khi có người đến kéo cô đi chăm sóc mặt. “Điều ấy chỉ làm mẹ càng nổi điên, đương nhiên rồi.”
Sinead và Frankie lẳng lặng nhìn Marina đi khuất phía cuối hành lang.
“Chị nghĩ sao?” mãi Frankie mới buột miệng.
“Về gia đình Kent á?” Sinead hỏi. “Ngắn gọn thế này, đây thà bị lạc trên đảo hoang với ông kỹ sư cấp nước còn hơn là đi với cái bà làm trong hiệp hội xây dựng!”
“Kể cả là chưa gặp ông ấy lần nào?”
“Chính xác!” Sinead đứng lên, chuẩn bị thưởng cho đôi bàn chân một chầu xoa bóp. “Với cái cách giáo dục con cái như của mẹ Marina thì dù tính cách của nó chỉ dừng lại ở mức bình thường thôi cũng đã là một phép màu rồi!”
Em về nhà ngay được không? - Marina đọc tin nhắn của Rob.
“Mấy giờ rồi?” cô hỏi Sinead khi cô bạn vừa tắt máy sấy tóc trong phòng thay đồ sau hơn hai giờ được thư giãn thoải mái.
Frankie, vốn là người nhanh nhẹn nhất, đã ra chờ ở quầy tiếp tân.
“Chừng năm giờ là cùng,” Sinead cúi đầu xuống, lắc lắc để làm bung mái tóc vàng. Xong cô xịt keo để giữ nếp.
“Rob có chuyện gì thế nhỉ?” Marina tự hỏi. Anh nhắn tin lúc cô đang mát-xa.
“Chắc chắn lão vẫn đang ngoài trời, chổng mông hì hụi với cỗ xe thôi. Lão cần mày bưng trà với bánh quy cho lão đấy mà.”
“Có lẽ thế.”
“Bảo lão tự làm lấy đi.”
Marina nhận thấy Rob không kết thúc cái tin bằng những dấu “x” ủy mị - một điều bất thường đối với anh. “Để tao gọi cho anh ấy,” cô quyết định.
“Rob à, em đây!”
“Chào em. Nhận được tin nhắn của anh rồi hả?” Rob hỏi.
“Dạ. Thế nên em mới gọi anh đây. Anh cần cái gì à?”
Cất lược và đồ trang điểm vào túi, Sinead ra hiệu cho Marina là hẹn gặp cô ở bên ngoài, rồi đi khỏi.
“Anh không cần gì cả,” Rob lưỡng lự rồi chợt nói thật nhanh, “Nhưng này, em cứ về nhà đi đã, được không?”
“Có việc quan trọng hả anh?” Marina đang nhìn vào gương và nhăn mặt. Cô chưa từng nghe chàng Rob xuề xòa của mình áp dụng lối nói ra lệnh như vậy bao giờ.
Anh lờ tịt câu hỏi của cô, “Từ đó về đây mất bao lâu?”
“Hai mươi phút đi bộ. Năm phút đi xe buýt.”
“Ờ, thế thì đón xe buýt đi,” Rob định cúp máy nhưng lại dặn với thêm, “À, nhớ tạt qua nhà anh trước khi về nhé.”
“Gì vậy Rob? Tim Yorke loại anh à?” Marina chẳng đón được chiếc xe buýt nào, đành chạy một mạch về quảng trường Walgrave. Frankie và Sinead vẫn còn lết bết phía sau.
“Không, chẳng dính gì đến cuộc phỏng vấn cả,” Rob bảo. “Em hết hơi rồi kìa. Ngồi xuống nào. Uống miếng nước đã.”
Marina cầm chai nước mà Rob lấy trong tủ lạnh ra, “Nhưng có chuyện gì thế?”
“Chuyện liên quan đến bố em.”
Marina giật bắn cả người. “Bố em?” cô thảng thốt. “Chuyện gì vậy?” Rốt cuộc họ không tìm thấy bố. Hoặc giả, họ đã tìm thấy, nhưng bố không được khỏe. Bố bị thương nặng, phải vào bệnh viện, hay có khi đã mất rồi cũng nên!
“Không. Bố em khỏe. Anh đã hỏi xem bác có muốn chờ ở đây không nhưng bác bảo thích chờ ngoài xe hơn.”
“Ngoài xe?”
“Ừ. Bác đang ở đây. Bác đã tới quảng trường Walgrave cách đây chừng một giờ.”
“Bố em đang ở quảng trường Walgrave này?” Marina lặp lại theo bản năng, nhảy dựng lên và lao ra cửa.
“Anh đang sửa xe ngoài kia thì thấy có một người gõ cửa nhà em.”
“Và anh đã đến hỏi thăm xem người ấy tìm ai?”
Rob gật đầu, “Anh đã tự giới thiệu và bác bảo bác là bố em.”
“Ôi trời ơi!” Marina hét to, vẫn dợm chân định đâm bổ về ngôi nhà số 13.
“Khoan. Có muốn anh đi cùng em không?”
“Bố em đâu? A, kia rồi, xe của bố đang đậu trước cửa nhà em! Không, anh cứ ở nhà đi.”
“Thật không?” Đây là khoảnh khắc trọng đại đối với Marina và Rob không muốn cản trở cô. Nhưng anh có linh cảm rằng Marina sẽ cần mình.
Marina dừng lại và gật đầu, “Ôi Trời ơi, Rob... Bố em về rồi! Không thể tin nổi. Anh cứ chờ ở đây nhé. Em phải đi gặp bố đã!”
[1] Prada: Hãng thời trang nổi tiếng của Ý - ND.
[2] Faking It: chương trình truyền hình khởi nguồn từ Channel 4, Anh quốc, sau đó có nhiều phiên bản khác nhau trên thế giới, gồm một phiên bản của Mỹ bắt đầu năm 2003 trên TLC - ND.
[3] Bể tắm lớn có các tia nước nóng phun lên để xoa bóp cơ thể.
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada