Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Warriors
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Phạm Mai Trang
Upload bìa: Phạm Mai Trang
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3402 / 83
Cập nhật: 2017-09-16 18:45:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
hân Lá lắc lắc những hạt mưa phùn bám trên ria và theo sau những mèo khác xuống con dốc. Họ đã di chuyển cả sáng nay, để lại tuyết và núi ở phía sau, từng cơn mưa từ ngọn núi đuổi theo họ.
“Em có để ý thấy Sao Cao không?” Đuôi Nai thì thầm, bước tới bên cạnh cô.
Tộc trưởng bộ tộc Gió đi bên cạnh Ria Độc Nhất xuyên qua đám cây thạch nam. Dù trời mưa, ông đã không còn dựa vào hông Ria Độc Nhất nữa, nhưng những bước chân của ông vẫn mạnh mẽ, như thể cuối cùng ông cũng có niềm tin bộ tộc mình sẽ tìm được ngôi nhà mới. Ông giật giật tai khi một con thỏ phóng ra từ tảng đá lớn phía trước. Ria Độc Nhất liếc nhìn tộc trưởng của mình, và, khi Sao Cao gật đầu, ông lao theo con thỏ. Tai Rách và Bàn Chân Nhện chạy theo phía sau ông ấy.
“Tôi nghĩ mùi cây thạch nam đã mang lại tinh thần cho bộ tộc Gió,” chân Lá rù rừ.
Tất cả mọi mèo đều có vẻ thoải mái hơn so với lúc họ ở trên núi, không riêng gì bộ tộc Gió. Sao Đen đến bên cạnh Sao Lửa. Da Bụi đi cùng với Lông, bụi thạch nam cọ vào hông của ông khi ông nói chuyện thoải mái với thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Bóng Tối.
“Em chưa bao giờ nghĩ em sẽ thấy Da Bụi thoải mái ở xung quanh các bộ tộc khác,” chân Lá bình luận.
“Anh ấy sẽ sớm trở lại là chính mình thôi,” Đuôi Nai trả lời với-vẻ-mặt-hoàn-toàn-hiển-nhiên, “một khi chúng ta tìm được nhà mới, mọi thứ sẽ trở về như cũ.”
“Luôn luôn có bốn bộ tộc,” chân Lá thì thầm, nửa như nói với chính mình. Nhưng có thực là sẽ như vậy không? Nhìn xung quanh, cô nhận ra với một cú sốc rằng không thể nói từ bầy mèo này nơi nào một bộ tộc kết thúc để bắt đầu lại.
“Thoát được ngọn núi vui thật đấy,” Đuôi Nai meo. “Lông Bão rất can đảm khi ở lại đó.
“Thật khó khăn khi rời khỏi bộ tộc,” chân Lá thì thầm.
“Đúng vậy, chị thích ở đây hơn,” Đuôi Nai quyết định.
“Cho dù chúng ta vẫn chưa biết mình đang đi đâu?” chân Lá hỏi cô, ngạc nhiên.
“Nhìn nơi này đi!” Đuôi Nai phất đuôi xuống mặt đất xung quanh. “Không có dấu hiệu của quái vật hay bãi tha ma. Và có mùi con mồi rất mạnh.” Cô quẹt lưỡi xung quanh miệng.
Khi cô nói, Ria Độc Nhất đã chạy nước kiệu về phía bộ tộc, một con thỏ lủng lẳng trong quai hàm. Chân Lá biết chị nói đúng – nơi này mang đến cảm giác an toàn hơn bất cứ nơi nào họ đã từng đi qua trong nhiều ngày nay – nhưng không có dấu hiệu nào từ bộ tộc Sao, có thật đây là nhà mới của họ?
“Chân Lá!”
Giọng Da Xỉ Than đầy sửng sốt làm cô giật mình. Cô nhắm mắt lại rồi mở mắt ra. Trời đã tối.
“Mọi thứ vẫn ổn mà?” cô hỏi, duỗi cẳng chân và nhìn chằm chằm vào bóng đêm xung quanh nơi các bộ tộc trú ẩn đêm nay. Một cơn gió lạnh quất vào giữa vườn cây.
“Sao Lửa muốn chúng ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt,” Da Xỉ Than nói với cô.
“Tại sao chúng ta không ở đây?” Chân Lá nghe thấy tiếng meo phiền não của bé Phong, khi cô bắt đầu quen mắt với bóng tối, cô nhìn thấy thằng nhóc đang nhìn vào mẹ mình, mèo cúi đầu giữa mấy gốc cây.
“Chúng ta không thể dừng lại đây.” Vuốt Mâm Xôi đã lên tiếng trước khi Mây Dương Xỉ có thể trả lời. “Bộ tộc Sao sẽ nói với chúng ta khi nào chúng ta tìm được nhà mới của mình.”
“Nhưng dấu hiệu có thể sẽ đến nếu chúng ta đợi ở đây,” Da Bụi meo.
“Đợi ở đây?” Vuốt Bùn nhìn bầy mèo bộ tộc Sấm. “Những tán cây này có thể giống với nhà của ông, nhưng không giống với nhà của chúng tôi.”
“Sông ở đây cũng không đủ rộng để có cá,” Sao Báo Đốm chỉ ra.
Chân Sóc gật đầu. “Chúng ta nên đi tiếp thôi.”
“Chính xác, nhưng đi đâu đây?” Sương Diều Hâu gầm gừ.
Chân Sóc nheo mắt. “Chúng tôi phải biết tất cả mọi thứ sao?”
Vuốt Mâm Xôi phất đuôi bảo cô im lặng, sau đó liếc nhìn Da Xỉ Than. “Cô có dấu hiệu nào từ bộ tộc Sao không?”
Da Xỉ Than lắc đầu. “Không phải ta. Nhưng chân Lá có một giấc mơ,” bà meo.
Tim của chân Lá lảo đảo khi tất cả con mắt của bộ tộc đều quay sang nhìn cô, lấp lánh trong ánh sáng nửa đêm. “Tôi - tôi không biết nó có phải là một dấu hiệu hay không,” cô nhanh chóng meo. “Tôi mơ thấy tôi ngồi trước một dải nước dài phát sáng…”
“Dải nước phát sát?” Sao Báo Đốm cắt ngang. “Ý cô là một dòng sông?”
Chân Lá lắc đầu. “Không, không phải một dòng sông. Mặt nước phẳng lặng, không khuấy động. Tôi có thể thấy dải Thiên Hà phản chiếu, mọi ngôi sao sáng rõ y hệt như trên bầu trời.”
“Đó là tất cả à?” Sao Đen hỏi thêm.
“Ở đó có cả Lá Đốm, và cô ấy nói bộ tộc Sao sẽ tìm thấy chúng ta,” chân Lá buộc mình phải nhìn thẳng vào mắt lãnh đạo bộ tộc Bóng Tối mặc dù chân cô run lẩy bẩy.
“Vậy chúng ta nên hướng đến chỗ có nước?” Sao Cao meo hy vọng.
Tai chân Lá giật giật. “Tôi nghĩ nó chỉ là một giấc mơ,” cô thì thầm. “Tôi không có thêm dấu hiệu nào từ lúc đó đến giờ.” Cô buồn bã nhìn xuống chân mình. “Tôi bắt đầu nghĩ là tôi chỉ mơ thấy những gì mình muốn.”
“Sau đó chúng ta chả có gì cả,” Sao Đen thì thầm, bỏ đi.
“Em có chắc nó chỉ là một giấc mơ không?” Vuốt Mâm Xôi hỏi chân Lá.
Cô tìm kiếm sự thật trong trái tim mình. “Em không biết.”
Cô chưa bao giờ có những giấc mơ sai lầm trước đây, nhưng nếu giấc mơ này thật sự được mang đến từ tổ tiên chiến binh của họ, không phải là những dấu hiệu – một ngôi sao rơi, mà là một giấc mơ khác – nói cho họ biết rằng bây giờ bộ tộc Sao đang ở cùng với họ trên một vùng đất xa lạ?
“Được rồi, chúng ta phải tiếp tục đi,” Vuốt Mâm Xôi bước ra từ bụi cây. Một hàng cỏ dài dẫn xuống một thung lũng hẹp trước mặt anh. Xa hơn nữa, là một sườn núi cao vút tới tận bầu trời màu xám, ẩn nấp trong bóng tối của khu rừng.
Khi bầy mèo bắt đầu ra khỏi bụi rậm, vẫn hấp háy mắt và căng duỗi mình, chân Lá ngước nhìn lên bầu trời. Mây đã che khuất những ngôi sao.
“Đừng lo về dấu hiệu.” Giọng của bố bất ngờ vang lên bên tai, và cô quay lại thấy ông đứng bên cạnh mình. “Con vẫn là một mèo lính nhỏ lang y,” ông thì thầm. “Con không phải chịu trách nhiệm nếu bộ tộc Sao muốn giữ im lặng.”
Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu lục khi ông nói tiếp. “Bố tự hào về con. Và cả chân Sóc nữa – mặc dù lời tiên tri của Da Xỉ Than đã làm bố hoang mang trong một thời gian.”
“Lời tiên tri của Da Xỉ Than?” chân Lá lặp lại.
“Dấu hiệu của bộ tộc Sao là lửa và cọp sẽ phá hủy bộ tộc.”
Chân Lá chớp mắt. Cảnh báo đáng sợ của Da Xỉ Than dường như sống lại ngay lúc này.
“Bây giờ bố nghĩ bố đã hiểu ý nghĩa của nó.” Sao Lửa nhìn phía sau chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi khi họ dẫn đoàn mèo xuống thung lũng. Lông của họ sáng rực như mặt trăng. “Con gái của Sao Lửa và con trai của Sao Cọp sẽ phá hủy bộ tộc,” ông meo. “Nhưng không phải bố sợ chúng sẽ làm vậy. Tụi nó đã dẫn chúng ta ra khỏi nhà cũ, tránh xa nguy hiểm và đến nơi nào đó chúng ta chưa biết. Hai đứa nó đã phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, nhưng bằng lòng tin tụi nó đã đưa chúng ta đến nơi an toàn.” Ông liếc nhìn Da Hung và Chim Phi Điểu đang che chắn ở hai bên các bộ tộc. “Những mèo đầu tiên vượt qua dãy núi – cho dù họ vẫn ở với chúng ta hay sống giữa những chiến binh khác – sẽ luôn luôn được các bộ tộc tôn vinh bởi lòng dũng cảm của họ.”
Ông búng đuôi, sau đó bước nhanh tới bắt kịp Bão Cát. Trong lòng chân Lá bỗng dâng trào lên niềm tự hào về em gái của mình, và lòng biết ơn vì bố đã sẵn sàng tin tưởng Vuốt Mâm Xôi cùng chân Sóc dẫn họ đến nơi an toàn.
Cô đệm bước đến bên cạnh Đuôi Nai khi họ đến chân dốc và bắt đầu leo lên một con dốc khác bên kia thung lũng.
“Chị đói,” Đuôi Nai phàn nàn.
“Sắp bình minh rồi,” chân Lá trả lời chị. “Em chắc là chúng ta có thể đi săn ngay thôi.”
“Ít ra thì chỗ này có vẻ sẽ săn tốt,” Đuôi Nai bình luận, nhìn xung quanh đám cây sồi đông đúc trên sườn đồi.
Chân Lá nhận ra giọng em gái mình từ phía trước. “Tôi có thể ngửi thấy mùi con mồi, và lá dương xỉ y như chúng ta đang trở về khu rừng!” Chân Sóc tiến tới chỗ họ. “Em hy vọng chúng ta sẽ sớm nhận được vài dấu hiệu ở đây.” Cô nhìn qua đám cây nơi bộ lông của Vuốt Mâm Xôi lướt qua bóng tối như một con cá. “Em hy vọng anh ấy ổn. Anh ấy không nói chuyện cả ngày hôm nay.”
“Anh ấy chỉ lo lắng thôi,” chân Lá trấn an em gái.
“Em nghĩ dấu hiệu sẽ là cái gì được?” Đuôi Nai lo ngại.
Chân Lá lắc đầu. “Em không biết,” cô thừa nhận. Dưới tán cây, thật khó để nhìn ra bước chân ở phía trước, nhưng cô có thể đi theo dấu mùi của mèo đồng tộc khi họ dần dần leo lên cao.
Như thể mỗi mèo đều đang chờ đợi một điều gì đó, sự căng thẳng bao trùm lên các bộ tộc, làm cứng cơ bắp và xù từng thớ lông. Không mèo nào nói gì cho đến khi họ lên tới đỉnh núi. Họ cùng nhau đứng thành một hàng, in bóng trên nền trời u ám. Cô nhắm mắt trong chốc lát và gửi lời cầu nguyện tới bộ tộc Sao.
Hãy để những gì Lá Đốm nói là thật. Hãy cho tôi thấy ngài đang đợi chúng tôi, cô cầu nguyện.
Gió mạnh hơn, giật tung bô lông của cô, và phía trên đầu từng đám mây di chuyển làm lộ ra mặt trăng tròn, tỏa ánh sáng màu bạc lên bầy mèo bên dưới.
Chân Lá mở mắt, và hơi thở ngưng lại nơi cổ họng. Ở phía bên kia sườn núi, dải đất dốc dẫn đến một hồ nước rộng mênh mông. Tất cả ngôi sao của dải Ngân Hà phản chiếu dưới mặt hồ, lấp lánh với ánh sáng bạc trên mặt nước tối om, như thể chúng đang bơi trên nền trời đêm.
Tim chân Lá ngập tràn niềm vui. Cô biết với tất cả trái tim mình, rằng họ đã đi tới điểm cuối cùng của cuộc hành trình. Lòng tin đủ đầy, và tổ tiên chiến binh đã đợi họ ở đây.
Cô ngước mắt lên. Phía chân trời xuất hiện màu đỏ sẫm khi bình minh bắt đầu xua tan đêm đen, ngôi nhà mới của các bộ tộc dần dần lộ ra.
Đây chính là nơi chúng ta phải tìm, và bộ tộc Sao ở đây.
Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh