Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Warriors
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Phạm Mai Trang
Upload bìa: Phạm Mai Trang
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3402 / 83
Cập nhật: 2017-09-16 18:45:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
á Đốm!” chân Lá tuyệt vọng gọi vào rừng. Không có tiếng trả lời. Mèo thuốc khôn ngoan vẫn thường dẫn dắt cô trong các giấc mơ trước đây; nếu một lúc nào đó chân Lá cần sự giúp đỡ của Lá Đốm, thì đó là ngay lúc này.
“Lá Đốm, cô ở đâu?” cô gọi lại một lần nữa.
Những thân cây thậm chí không run rẩy trong gió. Không có tiếng con mồi rộn rạo trong bóng tối. Sự im lặng đang cào xé trái tim chân Lá như những móng vuốt.
Đột nhiên, một tiếng ngao lạ hoắc vang vọng trong tai, chen cả vào trong giấc mơ của cô. Chân Lá mở mắt với một cú sốc. Trong khoảnh khắc cô không thể nghĩ ra được mình đang ở đâu. Bộ lông cọ vào một nền cứng, lạnh toát, và sáng bóng dưới bàn chân thay cho ổ rêu mềm mại thường ngày. Cô đứng dậy trong hoảng loạn. Cho dù ở nơi nào, thì không gian cũng quá nhỏ, và thấp hơn so với chiều cao của cô. Hít một hơi thật sâu, chân Lá buộc phải nhìn xung quanh, và tất cả mọi thứ lại ùa về với cô.
Cô đã bị mắc kẹt trong một cái hang nhỏ với tường, sàn và trần lạnh toát, đầy mạnh nhện. Chỉ có đủ không gian để đứng và duỗi mình, ngoài ra chẳng còn gì hơn. Cái hang được xếp giữa những cái hang khác cạnh bức tường trong hang ổ nhỏ của Hai Chân.
Chân Lá mong mỏi được nhìn thấy những ngôi sao, được hít thở thoải mái dưới sự hiện diện của bộ tộc Sao và biết chắc rằng họ đang dõi theo cô, nhưng khi cô nhìn lên, cô chẳng thấy gì ngoài một cái mái dốc của hang ổ. Chỉ có một tia sáng mặt trăng duy nhất chiếu qua một cái lỗ nhỏ trên tường. Cái hang của cô được xếp trên cùng; có thể nhìn hết khoảng trống ở phía dưới, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy một nhúm lông màu đen. Mèo khác? Không phải là mèo rừng, vì nó có mùi lạ. Có vẻ như đang ngủ. Nó còn sống, chân Lá nghĩ dứt khoát.
Cô lắng nghe tiếng ngao thêm một lần nữa, nhưng bây giờ con mèo đó đã im lặng, và chân Lá chỉ có thể nghe thấy tiếng rù rừ nho nhỏ cùng với tiếng lạo xạo của những con mèo bị bẫy trong mấy cái hang khác. Cô ngửi không khí nhưng không nhận ra mùi hương nào cả. Mùi cay xè chất đầy hang ổ của Hai Chân, nhuốn màu sợ hãi. Chân Lá nhanh chóng rút mấy móng vuốt, cảm nhận sự sắc nhọn, sáng bóng của chúng.
Bộ tộc Sao, con đang ở đâu vậy? Suy nghĩ này trượt qua tâm trí khi cô nghĩ mình thật sự đã chết, nhưng cô vội đẩy nó đi ngay với một cái rùng mình, móng vuốt lại cào xuống nền.
“Cuối cùng thì cô cũng dậy rồi,” một tiếng thì thầm vang lên.
Chân Lá nhảy lên và nhìn ngược qua vai. Một đám lông màu khoang rục rịch ở cái hang bên cạnh, và cô ngửi thấy mùi Hai Chân không thể lầm lẫn vào đâu của một con mèo kiểng. Có chút tốt bụng trong giọng nói của cô mèo, nhưng chân Lá cảm thấy quá tồi tệ để có thể trả lời. Tâm trí của cô tràn ngập kí ức về việc Hai Chân đã bẫy cô như thế nào khi đang đi săn cùng với Đuôi Nai, rồi bị đưa đến nơi khủng khiếp này. Cô bị tách ra hỏi bộ tộc và bị nhốt trong bóng tối. Choáng ngợp bởi sự tuyệt vọng, cô rúc đầu vào giữa hai chân trước và nhắm mắt lại.
Một giọng meo khác vang lên từ cái hang ở trong cùng. Tiếng thuề thào không rõ chữ, nhưng nó có vẻ quen thuộc. Chân Lá nâng mũi lên để nếm không khí, nhưng tất cả những gì cô có thể ngửi thấy chỉ là mùi đắng nghét nhắc cho cô nhớ về những loại thảo dược Da Xỉ Than dùng để làm sạch vết thương. Giọng nói đó lại cất lên một lần nữa, và chân Lá căng tai để lắng nghe.
“Chúng ta phải ra khỏi đây,” con mèo meo.
Một mèo khác trả lời từ cái ổ ở xa hơn. “Bằng cách nào? Không có đường thoát ra khỏi đây.”
“Chúng ta không thể ngồi đây chờ chết được!” mèo đầu tiên khẳng định. “Có rất nhiều mèo ở đây – tôi có thể ngửi thấy mùi của họ, mùi của sự sợ hãi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với họ, nhưng, dù là chuyện gì thì lông của họ cũng ngập tràn mùi sợ hãi. Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi chúng ta trở trở thành thịt quạ!”
“Không có cách nào đâu, não chuột ạ,” một giọng meo khác vang lên. “Im lặng và cố gắng ngủ đi.”
Những lời nói đó làm chân Lá thấy bệnh với nỗi sợ hãi và buồn bã. Cô không muốn chết ở đây! Cô ép tai xuống và nhắm mắt lại, cào cào móng để đi tìm giấc ngủ.
“Dậy đi!” một giọng meo rít vào tai chân Lá, đẩy cô ra khỏi cơn ác mộng.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh. Ánh mặt trời mọc chiếu vào thông qua lỗ hổng trên tường, mặc dù nó không đủ để sưởi ấm bộ lông của cô. Trong ánh bình minh yếu ớt cô có thể rõ hơn một cô mèo khoang trong cái ổ bên cạnh. Con mèo lạ trông mềm mại và dịu dàng, chân Lá nhận ra màu lông nhạt của cô ấy, khi cô ấy nhìn chằm chằm vào cô. Chắc chắn đây là một mèo kiểng, mập mạp với những cơ bắp bên dưới lớp da.
“Em có sao không?” mèo kiểu hỏi, đôi mắt mở to lo lắng. “Em cứ rên rỉ như thể đang đau đớn lắm.”
“Tôi đang mơ,” chân Lá trả lời bằng chất giọng khàn khàn. Cô cảm thấy giọng mình có chút kì lạ, như thể cô đã không nói trong nhiều ngày, và khi nói kí ức về cơn ác mộng lại ùa về: hình ảnh của dòng sông dâng cao đầy màu – và những cánh chim lớn sà xuống từ bầu trời với những móng vuốt sắc nhọn. Trong một nhịp tim đập, chân Lá thấy Đuôi Phi Điểu ẩn trong bóng tối rồi quấn vào ánh sao, không hiểu tại sao, bàn chân cô run lên.
Bên ngoài có một con quái vật Hai Chân đang gầm gừ, mang đến cho cô sự tỉnh táo, nhận thức lại được mình đang ở trong hang với những mảnh gỗ ép xung quanh.
“Trông em không được ổn lắm,” mèo kiểng bình luận. “Cố ăn bữa sáng đi. Có một ít trong lồng của em đó.”
Lồng? Chân Lá tự hỏi về từ lạ vừa nghe. “Từ đó dùng để gọi cái hang này à?” Mèo kiểng gật đầu thông qua cái màng cứng ngăn cách giữa hai cái “lồng” (ở đây cái lồng làm bằng lưới sắt. Tác giả dùng từ web, nên mình dịch luôn là màng).
Chân Lá nhìn vào đám thức ăn của Hai Chân trong sự ghê tởm. “Tôi không ăn thứ đó đâu!”
“Ít nhất cũng nên ngồi dậy và rửa ráy đi,” mèo kiểng gọi. “Em trông cứ như một con chuột bị thường từ khi công nhân mang em đến đây.”
Chân Lá giật giật vai nhưng không di chuyển.
“Họ không làm em bị thương khi bắt em đúng không?” mèo kiểng hỏi. Giọng cô đầy lo lắng.
“Không,” chân Lá lẩm bẩm.
“Vậy thì ngồi dậy và rửa ráy đi,” cô nhanh nhẹn tiếp tục. “Em chẳng chịu chăm sóc cho mình y như mấy con mèo ủ rũ xung quanh đây.”
Chân Lá không muốn ngồi dậy và rửa ráy. Cái nền từ màng cứng làm trầy bàn chân của chân Lá, máu rỉ ra dưới móng vuốt. Đôi mắt cô đau nhói với không khí bẩn thỉu trong hang ổ và tiếng ồn ào của con quái vật bên ngoài. Bộ tộc Sao đã không gửi sự thoải mái để làm giảm bớt nỗi đau trong trái tim cô.
“Đứng dậy!” mèo kiểng lặp lại, cứng rắn hơn lúc nãy.
Chân Lá quay đầu lại để liếc nhìn cô.
“Chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây,” cô meo. “Nếu em không thức dậy, rèn luyện cơ bắp, và ăn uống chút gì đó, em sẽ bị tụt lại phía sau. Và chị sẽ không để bất kì mèo nào ở lại đây nếu chị có thể giúp!”
Chân Lá chớp mắt. “Chị biết cách ra khỏi đây không?”
“Không,” mèo kiểng thừa nhận. “Nhưng em phải tự cứu lấy mình nếu tìm được cách, còn không thì em phải tự xin lỗi mình đấy!”
Chân Lá biết chị ấy nói đúng. Cô sẽ không giải quyết được bất cứ vấn đề gì nếu chị cuộn mình lại và nằm chờ chết. Vả lại, cô vẫn chưa sẵn sàng để đến với bộ tộc Sao. Cô là mèo lính nhỏ lang y – bộ tộc đang cần cô, ở trong rừng. Phải ra khỏi chỗ này bằng mọi giá.
Đẩy những đau khổ đang làm suy sụp tinh thần, cô đứng thẳng dậy. Các cơ bắp la hét khi cô duỗi thẳng đuôi và chân.
“Tốt hơn rồi đấy,” mèo kiểng rù từ. “Bây giờ hãy quay lại đây. Có nhiều cách cho em đối măt.”
Chân Lá ngoan ngoãn luồn lách đến góc lồng, nắm chặt chân trên lớp màng cứng và kéo căng cơ thể. Khi kéo căng mình, ngực và vai cô ấn xuống nền, cô cảm thấy cơ bắp căng cứng của mình bắt đầu mềm ra. Khá hơn một chút, cô bắt đầu rửa ráy cơ thể, quét lưỡi ở hai bên hông.
Mèo kiểng xoay tới xoay lui để lại gần hơn và nhìn cô với đôi mắt màu xanh sáng. “Chị là Cody,” cô meo. “Em gọi là gì?”
“Chân Lá.”
“Chân Lá?” Cody lặp lại. “Một cái tên kì lạ.” Cô nhún vai và lại tiếp tục. “Chị không may mắn nên bị bắt, chân Lá à. Em cũng bị mất cái vòng cổ của em phải không? Chị sẽ không ở đây nếu chị không cố gắng thoát ra khỏi nó– thật tồi tệ! Chị nghĩ chị đã rất thông minh khi lách ra khỏi cái vòng cổ, nhưng nếu chị vẫn còn mang nó, thì công nhân đã mang chị về nhà rồi chứ không phải lôi đến đây.” Cô cúi xuống và liếm mảng lông trên ngực. “Chủ nhà của chị sẽ điên lên vì lo lắng mất. Nếu chị không ở đó vào nửa đêm, họ sẽ đi xung quanh nhà, lắc cái bát và gọi tên chị. Thật tốt khi được họ quan tâm, nhưng chị vẫn có thể tự chăm sóc cho mình.”
Chân Lá không thể không bật ra tiếng rù rừ thích thú. “Một mèo kiểng, tự chăm sóc bản thân? Nếu Hai Chân không đưa thức ăn cho chị, chị sẽ chết đói!”
“Hai Chân?”
“Xin lỗi.” Chân Lá chỉnh lại từ cho phù hợp với mèo kiểng. “Chủ nhà.”
“À, em lấy thức ăn từ đâu?” Cody hỏi.
“Em đi săn.”
“Chị đã bắt chuột một lần...” Cody meo dè chừng.
“Em bắt nó cho tất cả các bữa ăn của mình,” chân Lá vặn lại. Trong chốc lát, cô quên mất mình đang bị mắt kẹt trong cái lồng, và như nhìn thấy khu rừng xa tươi xào xạc với tiếng sột soạt của con mồi. “Và em cũng bắt cho mèo già nữa.”
Cody nheo đôi mắt màu xanh. “Em có phải là một trong những con mèo rừng mà Vết Ố hay nói tới không?”
“Em là một mèo bộ tộc,” Chân Lá nói với chị.
Mắt Cody mờ đục nghi ngờ. “Một mèo bộ tộc?”
“Có bốn bộ tộc trong rừng,” chân Lá giải thích. “Bọn em sống trong vùng lãnh thổ của riêng mình, nhưng tất cả đều ở dưới bộ tộc Sao.” Cô nhìn mắt cody mở to, và nói tiếp. “Bộ tộc Sao là tổ tiên chiến binh của bọn em. Họ sống trong dải Thiên Hà.” Cô phất đuôi lên mái nhà, hướng về phía bầu trời. “Tất cả các bộ tộc sẽ đến với bộ tộc Sao vào một ngày nào đó.”
“Vết Ố chưa bao giờ đề cập đến các bộ tộc,” Cody thì thầm.
“Ai là Vết Ồ?”
“Một mèo ở trong một khu vườn khác. Ông ấy đã có một mèo bạn từ cách đây rất lâu, một mèo kiểng đã đến sống chung với bầy mèo rừng… ý chị là những bộ tộc.”
“Bố của em sinh ra là một mèo kiểng,” chân Lá meo. “Ông ấy đã rời khỏi Hai Chân để đến bộ tộc Sấm.”
Cody ép sát mình vào màng cứng ngăn cách họ. “Bố của em gọi là gì?”
Chân Lá bắt đầu nhìn lại chị. “Chị nghĩ bạn của chị biết bố em?”
Cody gật đầu. “Có thể! Tên của ông ấy là gì?”
“Sao Lửa.”
Cody lắc đầu. “Bạn của Vết Ố gọi là Gỉ Sắt.” Cô thở dài. “Không phải là Sao Lửa.”
“Nhưng bố em không phải lúc nào cũng mang tên Sao Lửa,” chân Lá meo. “Đó là tên bộ tộc của ông ấy. Là tên của một tộc trưởng. Ông ấy đã đổi tên, ngay khi trở thành một chiến binh.”
Cody liếc nhìn cô cẩn thận. “Những cái tên quan trọng trong bộ tộc, phải không?”
“Rất quan trọng. Ý em là, mỗi đứa trẻ đều được cho một cái tên có ý nghĩa, được công nhận theo những cách khác nhau từ các đồng tộc.” Cô dừng lại. “Em đoán là chị đang muốn hỏi xem làm thế nào để cái tên được đặt cho là xứng đáng.”
“Bố của em đã làm gì để xứng đáng với tên Sao Lửa?”
“Bộ lông của ông ấy có màu cam như màu lửa,” chân Lá nói với cô. “Vì vậy khi ông đến với bộ tộc Sấm, tộc trưởng đã gọi ông ấy là Lửa —” Cô dừng lại. Cody đang nhìn chằm chằm vào cô với vẻ ngạc nhiên.
“Đó chắc chắn là bạn của Vết Ố rồi!” cô thở hổn hển. “Vết Ố luôn nói Gỉ Sắt có bộ lông sáng màu cam như màu lửa. Và bây giờ ông ấy đã là tộc trưởng của bộ tộc em! Woa, chị không thể đợi được đến lúc nói với Vết Ố!”
Một cơn đau nhói dằn vặt trái tim chân Lá khi cô tự hỏi Cody có còn cơ hội để nói chuyện với Vết Ố, hay cô có thể nhìn thấy bố mình thêm lần nữa hay không. Ôi, bộ tộc Sao, hãy giúp chúng con!
Cody liếc xuống sàn như thể nhìn theo nỗi sợ hãi của chân Lá. “Tai của em vẫn chưa được rửa sạch,” cô meo, thay đổi chủ đề.
Chân Lá liếm vào chân và đưa chân quét lên tai khi Cody tiếp túc. “Bố của em chắc hẳn phải lo lắng lắm khi em đến đây. Chị cá là ông ấy lo cho em y như chủ nhà lo cho chị.”
“Vâng,” chân Lá đồng ý, mặc dù cô nghi ngờ sự kết nối giữa Hai Chân với một con mèo không thể giống với sự kết nối giữa những máu mủ với nhau. Cô tự nhắc nhở mình rằng Cody thuộc về chủ nhà của cô ấy – cô ấy quan tâm đến họ y như chân Lá quan tâm đến đồng tộc của mình. “Chúng ta phải tìm cách ra khỏi đây.” Giọng cô đanh thép với vẻ quyết tâm. Sao Lửa đã đủ lo lắng về chân Sóc mà không cần có thêm một đứa con gái nữa mất tích.
Cô nhìn chằm chằm vào lỗ hổng trên tường, nơi ánh mặt trời xuyên qua và tự hỏi nó có đủ rộng để một mèo chui lọt hay không. Cô phải thoát ra khỏi chỗ đó, cho dù có để một ít lông ở lại. Nhưng làm thế nào để có thể ra khỏi cái lồng này. Cô không thể tự mở cửa lồng được.
“Không làm được đâu,” Cody meo, nhìn theo ánh mắt của cô. “Chị cũng đã cố gắng thò chân ra và mở, nhưng chị không thể chạm với cái chốt được.”
“Chị có biết lí do tại sao Hai Chân lại bẫy chúng ta như thế này không?” Chân Lá hỏi, đưa mắt nhìn cánh cửa ra vào.
Cody nhún vai. “Chị đoán họ nghĩ chúng ra đang làm ảnh hưởng đến công việc của họ trong khu rừng,” cô meo. “Họ bắt chị sau khi chị đuổi theo một con sóc vào rừng gỗ, xa hơn những nơi chị thường tới. Một trong những con quái vật đã gầm lên phía sau hàng cây, và chị hoảng sợ. Chị giật điếng mình và không nhìn ra được công nhân đang ở xung quanh. Một trong số họ đã tóm lấy và đẩy chị vào đây. Mặc dù chị không có vòng cổ, nhưng ông ta vẫn thật ngu ngốc khi nhầm chị với một con mèo rừng!” Cô nỗi giận, sau đó bộ lông xẹp xuống khi bắt gặp ánh mắt của chân Lá. “Xin lỗi, chị đã không suy nghĩ. Ý chị là, em đẹp hơn nhiều so với chị nghĩ,” cô kết thúc vụng về.
Chân Lá nhún vai. Mèo rừng hay mèo kiểng, họ cũng đều bẫy. “Em không thường đến phần này của khu rừng,” cô meo. “Em đang đi tìm Đuôi Mây và Tim Sáng, hai mèo đồng tộc của em.”
Cody nghiêng đầu sang một bên.
“Họ đã mất tích cách đây không lâu,” chân Lá giải thích. “Một vài mèo bộ tộc đã nghĩ là họ bỏ chạy, nhưng em biết họ sẽ không bao giờ bỏ rơi con của họ.”
“Vì vậy em nghĩ Hai Chân đã bắt họ, và sau đó em đi tìm kiếm họ,” Cody đoán.
“Em không biết Hai Chân đang bẫy mèo,” chân Lá meo. “Em chỉ đi theo dấu mùi, và em ngửi thấy mùi của một mèo bộ tộc Sông cũng bị mất tích.”
Cô dừng lại, lông dựng lên đau nhói. Nếu Đuôi Mây, Tim Sáng và Bàn Chân Sương cũng bị Hai Chân bẫy, có thể bây giờ họ đang ở đây! Cô bắt đầu nhìn điên cuồng xung quanh hang hổ, bây giờ ánh sáng càng lúc càng mạnh. Cuối cùng cô nhìn thấy một hình dáng mà cô đang hy vọng là mình sẽ tìm thấy, một bộ lông khoang quen thuộc ngay cả trong bóng tối.
“Tim Sáng!” Chân Lá cố gắng gọi to tên mèo đồng tộc, nhưng chỉ có một tiếng khịt mũi im lặng khi cô hét. Cửa của hang ổ mở ra và ánh sáng trở nên mạnh hơn nữa. Chân Lá quét nhanh mắt qua các lồng để tìm kiếm nhiều hình dáng quen thuộc hơn khi Hai Chân chui vào hang ổ.
Hai Chân bắt đầu mở cửa một cái lồng và ném vài thứ vào bên trong. Khi nó đến chỗ cô, chân Lá đứng dậy. Cô nhìn, run rẩy trong sợ hãi, khi Hai Chân thả những vài viên thức ăn vào cái bát ở phía trước. Nhưng khi Hai Chân mở cửa lồng của Cody, mèo kiểng chạm vào bàn chân khổng lồ của họ, âu yếm yêu thương khi Hai Chân vuốt ve bộ lông của cô ấy.
Hai Chân đóng cửa cái lồng của Cody lại và rời khỏi tổ. Những cái lồng, một lần nữa lại chìm vào bóng tối.
“Làm thế nào mà chị lại để cho họ chạm vào cơ thể vậy?” chân Lá rít lên.
“Đó là cách tốt nhất để công nhân có thể cho chúng tar a khỏi đây,” Co dy chỉ ra. “Nếu chị có thể thuyết phục được thì chị sẽ làm. Em cũng nên làm vậy đi.”
Chân Lá rùng mình với ý kiến để Hai Chân chạm vào mình, và cô biết các đồng tộc của cô cũng cảm thấy như vậy. Cô cố gắng tìm lại cái lồng nơi cô nhận ra bộ lông mềm mại của Tim Sáng.
“Tim Sáng!” cô gọi lại lần nữa, chóp đuôi giật giật lo lắng.
“Ở đây,” câu trả lời mang vẻ cảnh giác. “Ai vậy?”
Chân Lá ấn cả thân mình vào phía trước lồng, cảm thấy cái màng cứng lạnh toát đang qua lớp lông. “Là chân Lá đây!”
“Chân Lá!” Giọng meo đến từ một cái lồng khác, và chân Lá bật ra một tiếng rì rầm khi nhận ra mèo hương quen thuộc của Đuôi Mây. Cô tìm kiếm các lồng cho đến khi tìm ra bộ lông màu trắng dày.
“Cả hai vẫn còn sống!” chân Lá kêu lên.
“Đó là những mèo em đi tìm à?” Cody hỏi.
Chân Lá gật đầu.
“Chân Lá?” Một giọng meo đến từ một cái lồng khác nữa. “Là tôi, Bàn Chân Sương.”
“Bàn Chân Sương!” chân Lá lặp lại. “Con nghĩ con đã tìm thấy mùi của cô trước khi con bị bẫy! Cô làm gì mà đi xa biên giới bộ tộc Sông vậy?”
“Cô đã không bị bắt vào bẫy của Hai Chân nếu không một kẻ trộm là chiến binh của bộ tộc Gió ra khỏi lãnh thổ,” bà mèo gầm gừ.
Một giọng meo run rẩy vang lên từ phía dưới. “Tôi không biết nó là một cái bẫy khi tôi nấp ở trong đó.”
“Ai vậy?” chân Lá hỏi, chăm chú nhìn xuống.
“Đuôi Kim Tước của bộ tộc Gió,” có tiếng trả lời.
“Các mèo bộ tộc khác cũng ở đây à?” chân Lá gọi, nửa cảm thấy mong chờ một câu trả lời. Tuy nhiên cô nhẹ nhõm khi tìm thấy những mèo đồng tộc và bạn của mình vẫn còn sống, những con mèo đi xa khỏi khu rừng đã bị bắt – kể cả cô. Nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng rộn rạo của những viên thức ăn khi bầy mèo bị bẫy ngồi ăn.
“Có mùi của mèo phản loạn ở đây,” Bàn Chân Sương rít lên.
“Ai là mèo phản loạn?” Cody thì thầm báo động.
“Họ là những con mèo không thuộc về bộ tộc,” chân Lá giải thích. “Và cũng không thuộc về Hai Chân.”
“Họ chỉ quan tâm đến bản thân mình thôi,” Bàn Chân Sương thêm.
“Ah, vâng, hãy đi tìm chỗ mà mấy mèo đồng tộc của cô có thể lo cho cô đi,” một tiếng rì rầm trách móc phát ra từ phía dưới.
Chân Lá căng mắt nhìn xuống phía dưới và thấy một ông mèo già với cái tai rách đang nằm trong một cái lồng trên sàn.
“Mặt kệ ông ấy đi,” Cody quát. “Ông ấy sẽ không được giúp đỡ.”
“Chị biết ông ấy à?” Chân Lá ngạc nhiên hỏi.
“Ông ấy thường ăn trộm thức ăn từ rác của chủ nhà của chị,” Cody giải thích. “Ông ấy tự gọi mình là phản loạn, hay cái gì đó, nhưng ông ấy chẳng tốt hơn một con chuột cống, nếu em hỏi chị.:
“Cô sống trong khu vực Hai Chân à?” Đuôi Mây gọi Cody. “Cô có biết mèo nào gọi là Công Nương không?”
“Một mèo mướp với mấy bàn chân màu trắng?”
“Đúng rồi.” Mắt Đuôi Mây sáng lên trong bóng tối. “Bà ấy là mẹ tôi! Bà ấy thế nào rồi?”
“Bà ấy khỏe,” Cody trả lời. “Một con chó đã đến sống ở ngôi nhà kế bên— ầm ĩ suốt ngày— nhưng Công Nương đã sớm cho ông ấy biết đâu là lãnh thổ của bà. Bà ấy ngồi trên hàng rào và rít lên cho đến khi hắn ta chạy đi tìm chỗ trốn!”
“Tập trung đi,” Bàn Chân Sương cộc lốc. “Thật là cảm động, nhưng chúng ta có thể tìm các thoát ra khỏi đây không?”
“Không có mèo nào biết Hai Chân đang định làm gì với chúng ta à?” giọng Tim Sáng khàn khàn khó chịu.
“Cô nghĩ là họ định làm gì với chúng ta?” ông mèo phản loạn lẩm bẩn. “Họ sẽ không bắt và nhốt chúng ta trong mấy cái lồng hôi thối này vì thích mèo đâu!”
“Cuối cùng thì chúng ta cũng sẽ tìm ra.” Cody meo nhanh. “Thậm chí là không an toàn lúc chúc ta tìm ra điều đó.”
Chân Lá liếc nhìn cô. “Chúng ta hãy tìm cách ra khỏi đây, như Bàn Chân Sương đã đề nghị,” cô meo.
“Sao ngươi không im lặng đi?” phản loạn rít lên. “Ngươi sẽ làm Hai Chân quay trở lại với tiếng ồn ào từ nãy tới giờ.”
Khi ông ấy nói, có tiếng nặng nề của từng bước chân ở bên ngoài, và chân Lá như đóng băng. Cô nép mình vào cuối cái lồng khi Hai Chân mang đến một cái lồng khác. Chân Lá có thể ngửi thấy mùi sợ hãi của con mèo núp ở bên trong, nhưng cô không nhận ra được đó là ai. Thở phào nhẹ nhõm, cô biết nạn nhân của Hai Chân không phải là một mèo bộ tộc.
Một phản loạn khác, cô đoán khi Hai Chân đặt cái lồng đó lên trên cái lồng của Đuôi Mây. Và với sự cải vã từ một mèo phản loạn khác ở đây, cô sẽ không được giúp đỡ gì cho kế hoạch thoát khỏi chỗ này.
Nhưng ngay khi Hai Chân rời khỏi ổ, cô đã nghe tiếng Bàn Chân Sương la lên ngạc nhiên. “Sasha!
Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh