Biển lặng không làm nên những thủy thủ tài giỏi.

Tục ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Warriors: The New Prophecy #1: Midnight
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6972 / 136
Cập nhật: 2015-11-21 07:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
uốt Mâm Xôi dần tỉnh táo hơn khi một bàn chân thúc vào hông anh.
Chân Sóc meo khẩn trương, "Dậy đi, Vuốt Mâm Xôi! Đuôi Phi Điểu và chân Chim - đã đi rồi!"
Vuốt Mâm Xôi ngồi dậy, chớp chớp mắt. Da Hung đã dậy, và Lông Bão chỉ vừa xuất hiện cạnh cái tổ anh làm cho mình dưới bụi cây dương xỉ. Nhưng chân Sóc đúng. Không có dấu hiệu gì của Đuôi Phi Điểu và chân Chim.
Đầu óc quay cuồng, anh lảo đảo trên bốn chân. Mặt trời đã xuất hiện ở phía chân trời, bầu trời trong xanh được điểm xuất vài đám mấy trắng trôi lững lờ. Một làn gió mạnh thổi qua, làm gợi sóng những ngọn cỏ trên cánh đồng, nhưng nó không mang theo mùi của những mèo đã biến mất. Trong hai nhịp tim đập Vuốt Mâm Xôi tự hỏi có phải họ đã trở về nhà không. Họ không nhận được tín hiệu về dòng nước mặn từ bộ tộc Sao; phải chăng điều đó làm họ cảm thấy mình như bị bỏ đi, như thể họ bị phát hiện và đánh giá là thiếu kĩ năng? Và nếu Đuôi Phi Điểu và chân Chim đã về nhà, anh và Da Hung có thể thành công nếu đi một mình không?
Sau đó anh nhận ra mình thật ngu ngốc. Chân Chim có thể nghĩ như vậy, nhưng Đuôi Phi Điểu thì không bao giờ, dù là bất cứ nơi đâu hai mèo đó cũng phải đi cùng nhau. Và không có dấu hiệu cho thấy họ đã bị động vật ăn thịt bắt đi; không có mùi nguy hiểm ở đây, và bất kì tiếng ồn nào cũng sẽ đánh thức chúng dậy.
"Kiểm tra xem, có thể họ đã đi uống nước ở hồ," anh đề nghị chân Sóc, mèo vẫn đang nhìn anh với ánh mắt hoảng loạn.
"Tôi đã đến đó rồi," cô meo. "Tôi không phải óc chuột."
"Không phải, được rồi, vậy thì..." Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn xung quanh, tuyệt vọng đưa ra một kế hoạch, và bắt được hai hình dáng nhỏ xíu, xám bạc và đen, đang băng qua cánh đồng. Trong cơn gió thổi về phía bức tường đổ, có mùi sợ hãi. "Họ ở kia!" anh la lên.
Đuôi Phi Điểu và chân Chim nhảy thoăn thoắt trên đống đá. Trong miệng chúng đầu mồi tươi, và ánh mắt sáng lên vẻ hài lòng.
"Các mèo đã ở đâu vậy?" Vuốt Mâm Xôi hỏi. "Chúng tôi đã rất lo lắng."
"Em không nên đi lang thang như vậy," Lông Bão meo với em gái.
"Nó trông thế nào?" chân Chim khô khốc, thả hai con chuột mà anh mang. "Anh đã ngủ như một con nhím ngủ đông, vì vậy chúng tôi nghĩ chúng tôi nên ra ngoài và đi săn."
"Có rất nhiều mồi tươi ở kia." Đuôi Phi Điểu ra hiệu bằng đuôi hướng về phía rậm rạp của cánh đồng. "Chúng tôi bắt được một đống mồi, chúng tôi phải trở lại để lấy nốt phần còn lại."
"Hãy để mấy cục lông lười đó tự làm đi," chân Chim làu bàu.
"Tất nhiên chúng tôi sẽ giúp," Vuốt Mâm Xôi nhắc, miệng anh đã bắt đầu ứa nước khi ngửi thấy mùi mồi tươi. "Hai mèo rất xuất sắc. Hãy ở đây và ăn chúng đi, chúng tôi sẽ đi lấy phần mồi còn lại."
Chân Chim đã cúi đầu, sẵn sàng xé một miếng mồi từ một con chuột. "Đừng nói với chúng tôi như thể anh là mèo bảo trợ," cậu gầm gừ.
Rõ ràng cậu ta đang gây khó dễ, vì vậy Vuốt Mâm Xôi bỏ mặc cậu ta. Mặc dù mèo trẻ tính khí thất thường, anh không thể giúp nó cảm thấy thoải mái. Họ đã thoát khỏi nguy hiểm trong khu vườn của Hai Chân, tín hiệu của Da Hung có nghĩa là họ vẫn đang đi theo ý của bộ tộc Sao, và bây giờ họ đã có bữa ăn như mong đợi. Khi anh dẫn lối về chỗ rậm rạp, anh quyết định mọi thứ có thể tốt hoặc xấu
"Đó là cái gì?" Vuốt Mâm Xôi hỏi.
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc gặp nguy hiểm trong khu vườn của Hai Chân, chuyến hành trình của các mèo vẫn tiếp tục trên dải đất nông nghiệp, tránh hang ổ của Hai Chân ở mọi nơi, và không gặp gì đe dọa trong khi ngủ. Bây giờ họ hạ thấp mình đi dọc theo một con mương là ranh giới giữa hai cánh đồng. Họ đã nhìn chăm chú vào hai con vật lớn nhất từ trước đến nay mà Vuốt Mâm Xôi từng thấy, chạy tới chạy lui trên cánh đồng, cứ thở phì phì và hất đầu lên cao. Bàn chân to bè của chúng nền xuống nền làm mất đất rung rinh.
"Ngựa," chân Chim trả lời kiêu ngạo, mắt cậu ta lấp lánh như thể vui mừng khi biết mọi thứ mà Vuốt Mâm Xôi không biết. "Thỉnh thoảng chúng chạy qua lãnh thổ của chúng tôi với Hai Chân trên lưng."
Vuốt Mâm Xôi nghĩ anh chưa bao giờ nghe những thứ điên rồ như vậy trong cuộc đời mình. "Tôi đoán thỉnh thoảng Hai Chân muốn mình có đủ cả bốn chân," anh đùa.
Chân Chim nhún vai.
"Chúng ta có thể xin chúng cho qua không?" chân Sóc meo ai oán. "Có nước trong cái rãnh đó, và đuôi tôi đã bị ướt."
"Được rồi, đi đi," Vuốt Mâm Xôi thì thầm. "Nhưng tôi không thích bị nghiền nát đâu."
"Tôi không nghĩ ngựa nguy hiểm," Lông Bão meo. "Chúng tôi đã thấy chúng trong hàng rào ở biên giới lãnh thổ bộ tộc Sông. Chúng không bao giờ chú ý tới chúng ta đâu."
"Nếu họ đặt chân lên chúng ta, thì cũng là vô tình chứ không có ý nghĩ gì đâu," Đuôi Phi Điểu thêm.
Vuốt Mâm Xôi không thấy được an ủi, một cú đánh từ bàn chân chúng, cái bàn chân mà trông như những hòn đá, có thể làm nát xương sống của một mèo.
"Chúng ta chỉ cần chạy quay trong khi chúng ở phía bên kia," Da Hung chỉ ra. "Tôi không nghĩ chúng sẽ chạy theo chúng ta đâu. Trông chúng khá là ngu xuẩn, nếu không đã không để cho Hai Chân cưỡi trên lưng."
"Được rồi." Vuốt Mâm Xôi meo có vẻ ổn. "Băng qua cánh đồng và chui vào hàng rào đối diện. Vì mục tiêu của bộ tộc Sao, hãy ở cạnh tôi ngay lúc này."
Họ đợi cho đến khi ngựa phi nước đại về cuối cánh đồng.
"Chạy!" Vuốt Mâm Xôi meo.
Anh phóng mình vào khoảng trống, gió thổi tung bộ lông, anh nhận thức có bạn đồng hành bên cạnh. Anh nghĩ anh có thể nghe thấy tiếng nện của bàn chân ngựa, nhưng không dám chạy chậm lại để nhìn. Khi nhảy vào cái rãnh ở sát hàng rào phía bên kia, anh chui ngay vào chỗ ẩn nấp trong một bụi cây thấp.
Nhìn ra thận trọng, anh thấy những mèo khác cũng đã an toàn. "Tuyệt thật!" anh meo. "Tôi nghĩ chúng ta đã bị mắc lại trong đó."
"Chỉ lúc đó thôi." Chân Chim hít hít mũi.
Cũng có động vật to lớn ở cánh đồng kế tiếp, chúng đang đứng trong bóng râm của hai cái cây to, quất mạnh đuôi và nhai cỏ. Đó là bò: Vuốt Mâm Xôi đã thấy chúng gần nhà kho của chân Quạ khi thực hiện chuyến hành trình đến Dãy Núi. Chúng có bộ lông trắng-và-đen mượt mà cùng đôi mắt to như một vũng bùn khủng lồ.
Những con bò dường như không chú ý đến nhóm mèo, vì vậy họ băng qua cánh đồng chậm rãi, để mắt tới mấy con vật đó khi họ băng qua bãi cỏ dài và lạnh. Mặt trời dường như đã lên cao, và Vuốt Mâm Xôi hy vọng có thể nằm xuống để ngủ trưa, nhưng anh biết chúng phải đi. Anh kiểm tra phía đối diện của mặt trời trên bầu trời, nôn nóng chờ nó lặn xuống mặc dù anh biết mình vẫn đang đi đúng hướng. Nơi mặt trời chạm vào đường chân trời, chính là nơi mặt trời lặn. Vuốt Mâm Xôi tự đẩy mình ra khỏi nỗi lo sẽ không có hướng dẫn chỉ đường nếu mây đến che khuất mặt trời, và anh hy vọng thời tiết tốt sẽ ủng hộ họ.
Để lại mấy con bò phía sau, họ tới cánh đồng rộng lớn đến nỗi không thể nhìn thấy bờ bên kia. Thay vì cỏ, ở đây toàn thân cây dày, màu vàng và cứng như rơm trong nhà kho của chân Quạ, được cắt ngắn và nhọn làm chúng khó khăn khi đi qua. Ở phía xa, họ có thể nghe thấy một quái vật đang di chuyển.
"Nó ở kia." Chân Sóc nhảy lên một nhánh cây thấp của thân cây già mọc ngay hàng rào. "Một quái vật khổng lồ, trên cánh đồng! Cách xa tất cả đường Sấm Rền!"
"Cái gì? Không thể nào!" Vuốt Mâm Xôi cũng nhảy lên nhánh cây bên cạnh cô. Anh ngạc nhiên, chân Sóc đã đúng. Một quái vật to hơn tất cả những con di chuyển trên đường Sấm Rền đang chạy chậm chạp qua cánh đồng. Vài đám mây bao quanh nó, lấp đầy không khí bằng những đám bụi vàng.
"Hài long chưa?" chân Sóc meo mỉa mai.
"Xin lỗi." Vuốt Mâm Xôi nhảy xuống với những mèo còn lại. "Chân Sóc đúng. Có quái vật trên cánh đồng."
Chúng ta nên ra khỏi đây nhanh nhất có thể, trước khi nó thấy chúng ta," Lông Bão meo.
"Chúng phải ở trên đường Sấm Rền chứ," Đuôi Phi Điểu phàn nàn. "Thật không công bằng!"
Chân Chim thận trọng ấn chân vào thân cây nhọn. "Không ổn chút nào," cậu ta phun phì phì. "Chúng ta sẽ rách hết chân nếu cố chạy trên nó. Chúng ta phải đi vòng theo hàng rào."
Cậu vừa liếc nhìn những mèo khác vừa nói, như thể mong chờ một trong số chúng sẽ phản đối, nhưng không có câu trả lời nào ngoài tiếng ậm ờ tán đồng từ Đuôi Phi Điểu. Chân Chim có nhiều ý kiến hay, Vuốt Mâm Xôi quyết định, chỉ đôi khi không tích cực chia sẻ mọi thứ cùng nhau.
Lính nhỏ bộ tộc Gió dẫn họ đi theo, giữ khoảng cách thật gần với hàng rào để họ có thể ẩn nấp nếu quái vật đến từ phía sau họ. Có một dải cỏ hẹp giữa hàng rào với đám cây khô cằn màu vàng, chỉ đủ rộng để cho từng mèo một đi qua.
"Nhìn kìa!" Da Hung la lên.
Cô hướng tai về phía một con chuột đang nằm dưới bụi gai, gặm nhấm những hạt cây vương vãi dưới mặt đất. Trước khi mọi mèo di có thể di chuyển, chân Sóc đã nhào đến, cuộn tròn mình lách qua đám gai, và đẩy những bàn chân trở ra với một con chuột trong quai hàm.
"Đây," cô meo, thả nó trước Da Hung. "Chị đã thấy nó đầu tiên."
"Tôi có thể tự bắt cho mình, cảm ơn," Da Hung meo cộc lốc.
Bây giờ Vuốt Mâm Xôi biết cần phải tìm cái gì, anh nhận ra ở đây có nhiều chuột đánh nhau dưới những bụi gai, chúng đánh nhau để tranh giành hạt cây. Hầu như bộ tộc Sao đã gửi cho chúng những cơ hội đi săn và những bữa ăn đầy đủ. Khi chân Sóc ăn xong, anh bảo nó ở trên một cành cây khác quan sát, và báo cáo nếu con quái vật thay đổi hướng đi và đến chỗ chúng.
Nhưng con quái vật vẫn đi hướng cũ. Vuốt Mâm Xôi hy vọng sẽ khỏe hơn nhờ đồ ăn, mong chờ mặt trời bắt đầu lặn và anh có thể kiểm tra được hướng di chuyển. Chẳng bao lâu sau khi rời cánh đồng rộng đầy gai nhọn, họ đã có thể di chuyển dễ dàng hơn. Không khi nặng nề với nhiều độ cao; mấy con ong vo ve trên đồng cỏ và vài con bướm bay qua. Chân Sóc vỗ một chân vào con bướm, nhưng trông cô có vẻ quá mệt mỏi để đuổi theo nó.
Da Hung đã vươn lên dẫn đầu khi họ tiếp cận mép bãi cỏ, với Lông Bão và chân Sóc ở phía sau chân Chim và Đuôi Phi Điểu. Vuốt Mâm Xôi, ở sau cùng, để cảnh báo mọi nguy hiểm xảy ra từ phía sau.
Ở đây không có hàng rào, nhưng lại có một lớp rào cản của Hai Chân, làm từ vật gì đó sáng bóng và mảnh. Nó là một loại lưới chắc chắn, giống như những cành cây đan vào nhau, nhưng lại có những lổ hổng đều nhau. Nó quá mảnh để leo qua, nhưng có một lỗ hổng dưới chân hàng rào nơi một mèo có thể ép mình xuống đất để chui qua.
Vuốt Mâm Xôi quờ quạng phía dưới, cảm nhận cái hàng rào này có thể cào rách anh. Bên cạnh, Lông Bão cũng làm điều tương tự. Khi Vuốt Mâm Xôi đứng thẳng trở lại, anh nghe có tiếng gào khóc từ đoạn hàng rào phía dưới.
"Tôi bị mắc kẹt rồi!"
Đó là giọng của chân Sóc. Thở dài đánh thượt, Vuốt Mâm Xôi lại chỗ cô, với Lông Bão ở bên cạnh. Chân Chim và Đuôi Phi Điểu đã đứng ngay cạnh lính nhỏ trẻ tuổi, và Da Hung cũng đến ngay sau đó.
"Được rồi, mọi người đang nhìn cái gì vậy?" chân Sóc meo. "Đưa tôi ra khỏi đây!"
Lính nhỏ màu vàng ép sát bụng, một nửa người nằm phía bên kia hàng rào. Ở nơi cô cố gắng trườn qua, một mắt hàng rào đã bị bung và nó mắc vào lông cô. Mỗi lần cố vặn vẹo, thứ vật liệu nhọn đầu đó lại đâm vào da, làm cô hét lên những tiếng chói tai vì đau.
"Để yên," Vuốt Mâm Xôi ra lệnh. Anh trở lại và nghiên cứu trụ gỗ vững chắc. "Chúng ta có thể nhìn xem mình sẽ làm được gì. Có thể nếu đào cái cọc này lên, thứ gì vật liệu kia sẽ lỏng ra." Cái cọc trông khá chắc chắn trên nền đất, nhưng nếu chúng ta dùng tất cả sức mạnh...
"Sẽ nhanh hơn nếu chúng ta cắn nát nó ra," Lông Bão tranh luận. Rồi tới kéo mạnh một sợi dây sáng bóng bằng răng trước, nhưng chúng không dịch chuyển. Anh đứng thẳng dậy, khinh bỉ. "Không được, nó quá dai."
"Tôi có thể nói với anh," chân Chim meo. "tốt hơn là cắn nát bộ lông của cô ấy rồi kéo ra đi."
"Cậu hãy tránh xa tôi ra, đồ óc chuột!" chân Sóc bực bội.
Lính nhỏ bộ tộc Gió nhe răng gầm gừ. "Nếu cô cẩn thận hơn, thì đã không có chuyện gì xảy ra. Nếu chúng tôi không thể cứu cô ra, cô sẽ phải ở lại đây mãi mãi."
"Không, không được!" Lông Bão nhìn quanh những mèo khác. "Tôi sẽ ở lại với con bé, nếu không có ai chịu ở lại."
"Tốt thôi," chân Chim nhún vai. "Anh ở lại đây, và bốn chúng tôi, những mèo được chọn sẽ tiếp tục đi mà không cần có anh."
Lông cổ của Lông Bão dựng lên tua tủa và anh dồn trọng lượng xuống chân, để lộ ra cơ bắp dưới bộ lông xám; trong một nhịp tim đập hai mèo đã quyết chiến với nhau. Trong lúc hoảng loạn Vuốt Mâm Xôi nhận ra hai hay ba con cừu đang đi lang thang đã chú ý đến nhóm mèo, trong khi từ đằng xa nghe rõ tiếng sủa của một con chó. Chúng phải rời khỏi đây thật nhanh.
"Đủ rồi," anh meo, quăng mình vào giữa hai mèo trẻ thù địch. "Không mèo nào ở lại cả. Phải tìm cách đưa chân Sóc ra khỏi đây ngay đi."
Anh trở lại chỗ lính nhỏ, nhìn Da Hung và Đuôi Phi Điểu đang thu mình bên cạnh cô. Đuôi Phi Điểu đang nhai mấy lá cây. "Thành thực mà nói!" cô la lên khi phun đám lá ra ngoài và bắn tia nhìn bực tức vào Vuốt Mâm Xôi. "Các cậu không làm được gì hay ho hơn là cãi nhau à?"
"Đó là điều tốt nhất mà chúng có thể làm rồi," Da Hung meo, mắt cô tràn đầy sự thích thú. "Được rồi, nhét lá cây vào lông con bé đi. Chúng sẽ giúp bộ lông trơn hơn. Thở ra đi, chân Sóc. Em ăn nhiều chuột quá rồi đấy."
Vuốt Mâm Xôi đứng nhìn khi Đuôi Phi Điểu tiếp tục nhai lá cây để bôi vào lông chân Sóc, dùng chân trước chà lá vào phần lông bị rối xung quanh thứ vật liệu đó.
"Bây giờ cố gắng lần nữa đi," Da Hung chỉ ra.
Chân Sóc quờ quạng trên mặt đất bằng chân trước và cố gắng dùng chân sau đẩy người ra ngoài. "Không được!" cô thở hổn hển.
"Được rồi." Giọng Đuôi Phi Điểu căng thẳng, dùng chân ấn vai chân Sóc xuống, nơi dính đầy chất nhờn màu xanh. "Tiếp tục đi."
"Và nhanh lên!" Vuốt Mâm Xôi thêm.
Con chó lại tiếp tục sủa và mấy con cừu chạy loạn. Mùi của chó trôi về phía chúng theo cơn gió, càng lúc càng mạnh dần. Lông Bão và chân Chim đang chuẩn bị tinh thần chạy trốn.
Chân Sóc nổ lực lần cuối và bắn thẳng vào cánh đồng. Một nhúm lông màu cam rớt ra từ chỗ thứ vật liệu kì quái; vài sơi lông đã ở lại phía sau, nhưng chân Sóc thì đã được tự do. Cô đứng dậy và lắc thân mình. "Cảm ơn," cô meo với Đuôi Phi Điểu và Da Hung. "Đó là một ý kiến tuyệt vời!"
Cô nói đúng; Vuốt Mâm Xôi ước anh có thể nghĩ ra ý tưởng đó. Nhưng bây giờ họ phải đi, thẳng tiến về hướng mặt trời lặn - nhanh nhất có thể, trước khi con chó tìm ra chúng. Anh dẫn đường băng qua cánh đồng tiếp theo, tự tin vào sự hướng dẫn của bộ tộc Sao.
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, Vuốt Mâm Xôi không thể thấy bầu trời bởi một lớp mây dày. Niềm tin của anh về sự chỉ dẫn của bộ tộc Sao đã sụp đổ. Điều đó làm anh thấy sợ hãi; có lẽ may mắn chỉ là khi bầu trời quang đãng. Anh phải đi như thế nào nếu không thấy được mặt trời?
Cào cào chân, anh thấy những mèo khác vẫn đang ngủ. Đêm qua họ đã không tìm được nơi trú ẩn nào tốt hơn là một thung lũng dưới hai cây gai gầy gò. Vuốt Mâm Xôi cảm thấy ngày một lo lắng khi không có tán cây rừng rậm rạp che chở phía trên đầy. Trước đây anh chưa bao giờ nhận ra anh và đồng tộc đã dựa vào khu rừng nhiều như thế nào: con mồi, nơi trú ẩn, và cả sự che chở. Lo lắng hơn khi lời tiên tri của Sao Xanh càng lúc càng sắc nhọn; như thể răng của một con lửng cắm phập vào cổ họng anh.
Bàn chân nóng bỏng trên từng đoạn đường, càng lúc càng tăng khi ở rìa thung lũng hoặc trên mặt đất trơ trọi. Bầu trời xám xịt và không khí ẩm ướt, báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Cách đó một hàng cây, có nhiều hơn những bức tường của hang ổ Hai Chân. Vuốt Mâm Xôi hy vọng con đường phải đi không hướng chúng vào một hang ổ Hai Chân nào đó.
Một vài mèo gọi tên anh đầy hào hứng. Vuốt Mâm Xôi quay lại nhìn Đuôi Phi Điểu đang chạy đua tới rìa thung lũng.
"Tôi đã có nó!" cô la lớn khi tới gần anh.
"Có cái gì?"
"Dấu hiệu về nước mặn của tôi!" Đuôi Phi Điểu rì rầm vui mừng. "Tôi đã mơ thấy mình bước đi trên nền đất đất lạnh, với nước ở khắp nơi. Khi tôi cúi xuống uống nước, nước đầy muối, và tôi đã thức giấc."
"Tuyệ vời, Đuôi Phi Điểu." Sự lo lắng của Vuốt Mâm Xôi đã giảm được một chút. Bộ tộc Sao vẫn đang quan sát chúng.
"Điều đó có nghĩa chỉ còn chân Chim là một trong bốn chúng ta vẫn chưa nhận được tín hiệu," Đuôi Phi Điểu thêm, liếc nhìn xuống trảng trống, nơi Vuốt Mâm Xôi chỉ thấy một đường cong vòng mày đen của bộ lông chân Chim khi cậu ta ngủ dưới một bụi cỏ.
"Chúng ta có thể không nói với cậu ta về giấc mơ của chị không?" anh khó chịu đề nghị.
"Chúng ta không thể nói ra sao!" Đuôi Phi Điểu đầy bất ngờ. "Cậu ta sẽ nhận được tín hiệu dù sớm hay muộn, và khi đó cậu ta sẽ nghĩ là chúng ta đã cố tình lừa nó. Không," cô meo thêm sau khi dừng một lát để suy nghĩ, "hãy nói với nó. Tôi sẽ đợi để nói điều nay khi nó đang thấy vui vẻ."
Vuốt Mâm Xôi khịt mũi. "Chị sẽ đợi cả một thời gian dài đấy."
Đuôi Phi Điểu thì thầm tròn đau khổ. "Ồ, Vuốt Mâm Xôi. Chân Chim không xấu. Đừng khó khăn với nó, rời khu rừng khi sắp trở thành một chiến binh. Tôi nghĩ cậu ấy cô đơn - tôi có Lông Bão, và cậu có Da Hung cùng chân Sóc. Chúng ta đã biết nhau trước đây, nhưng chân Chim chỉ có một mình."
Vuốt Mâm Xôi chưa bao giờ nghĩ tới điều đó. Điều đó thật đáng để suy nghĩ, mặc dù nó không làm cho mọi mèo thân thiết với chân Chim hơn, câu ta chỉ tập trung tranh cãi những điều nhỏ nhặt.
"Tất cả chúng ta trung thành với bộ tộc của mình," anh meo. "Theo khu rừng và theo luật chiến binh. Chân Chim cũng không khác gì cả. Cậu ta sẽ làm tốt nếu như không muốn lãnh đạo mọi lúc, khi mà nó chẳng hơn gì một lính nhỏ."
Đuôi Phi Điểu trông vẫn không thoải mái. "Mặc dù cậu đúng, thì cũng không làm nó thoải mái hơn, khi biết mình là mèo duy nhất không nhận được tín hiệu."
Vuốt Mâm Xôi chạm nhẹ mũi Đuôi Phi Điểu. "Chị hãy nói với cậu ấy, ngay khi chị cảm thấy thích hợp nhất." Liếc nhìn xung quanh, anh thêm, "Chúng ta phải đánh thức họ dậy và đi khỏi đây ngay. Nếu chúng ta biết mình phải đi theo hướng nào."
"Đường kia kìa." Đuôi Phi Điểu tràn đầy tự tin khi vẫy đuôi về phía hàng cây xanh ở rìa cánh đồng. "Đó là nơi mặt trời lặn vào tối qua."
Và sau đó? Vuốt Mâm Xôi tự hỏi. Nếu không còn mặt trời lặn, họ phải tìm đường đi như thế nào? Bộ tộc Sao sẽ gửi cho chúng thứ gì đó có thể giúp đỡ tìm ra nơi mặt trời lặn chứ? Và khi chạy xuống thung lũng để đánh thức những mèo bạn đồng hành, anh đã thầm cầu nguyện với tổ tiên chiến binh của mình.
Xin hãy nhìn chúng con trên tất cả đoạn đường. Và bảo vệ chúng con khi nguy hiểm đến - cho dù đó có là gì đi chăng nữa.
Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1: Nửa Đêm Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1: Nửa Đêm - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần II: Lời Tiên Tri Mới - Tập 1:  Nửa Đêm