The worth of a book is to be measured by what you can carry away from it.

James Bryce

 
 
 
 
 
Tác giả: Louisa M. Alcott
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Huấn Luyện Một Chú Ngựa Non
ậu bé kia làm gì thế này? - Bà Jo tự hỏi khi nhìn Dan chạy như thể đang tham gia vào một cuộc đua. Cậu chỉ có một mình, và như bị khống chế bởi một ma lực kì quặc là làm cho mình phát ốm hoặc gãy cổ. Sau khi chạy một lúc lâu, cậu nhảy qua bức tường, nhảy những bước nguy hiểm trên con đường lớn và sau cùng ngã xuống bãi cỏ trước cửa nhà, mệt lả.
– Con đang tập luyện để chạy đua hay sao, Dan? - Bà Jo hỏi từ cửa sổ nơi bà đang đứng.
Cậu bé ngước mắt lên thở dốc, trả lời trong một tiếng cười vang:
– Không đâu, con đang luyện hơi thở.
– Con không thể tìm ra một phương pháp khác tốt hơn hay sao? Con sẽ phát ốm nếu như vận động quá sức khi trời đẹp như thế này. - Bà Jo cười nói và ném cho cậu một cái quạt.
– Con không thể không làm được. Con phải chạy. - Dan đáp một cách lạ lùng khiến bà Jo lo lắng.
– Có phải Plumfield quá bé nhỏ đối với con không? - Bà hỏi.
– Con thích như thế này. Nhưng thỉnh thoảng con muốn chuồn đi.
Có lẽ mấy từ này thoát ra trước khi cậu kịp nghĩ, và cậu có vẻ tiếc vì sự vô ơn của mình. Bà Jo hiểu rất rõ cậu và không hề giận. Nhưng bà nhận thấy cậu bé đã trở nên khoẻ mạnh và cao lớn, gương mặt quả quyết với đôi mắt sáng và cái miệng cương nghị. Nhớ lại sự tự do cậu đã từng có suốt nhiều năm, bà cảm nhận được ngôi nhà của bà thật chật hẹp đối với cậu khi thỉnh thoảng con quỷ trong người lại làm chủ.
“Con chim cú hoang dã của ta cần một cái lồng lớn hơn,” bà Jo nghĩ. “Nhưng nếu để cho nó đi thì ta e rằng sẽ mất nó. Nên cho cậu ta thứ gì để cậu ở lại đây nhỉ?”
– Ta hiểu con muốn nói gì rồi. - Bà nói. - Không phải con quỷ như con nói đâu, nhưng ước muốn tự do là tự nhiên đối với những người trẻ tuổi. Ta cũng cảm thấy như vậy, và đã có ngày ta nghĩ nhất định phải bỏ đi.
– Vì sao bà lại không làm? - Dan hỏi và đến tựa vào bệ cửa sổ để tiếp tục câu chuyện.
– Ta biết là chuyện đó thật là điên rồ và mẹ ta muốn ta ở lại nhà.
– Con không có mẹ.
– Ta nghĩ hiện giờ con có một người mẹ. - Bà Jo trìu mến nói và lấy tay gạt mớ tóc trên vầng trán đẫm mồ hôi của cậu bé.
– Bà thật tốt, và con không bao giờ cảm ơn hết được, nhưng không hoàn toàn giống nhau. - Dan nói và nhìn bà vẻ suy tư khiến bà cảm động.
– Đúng vậy, con yêu, không hoàn toàn giống nhau và điều này sẽ không bao giờ có thể xảy ra. Vậy thì ta cần phải cố gắng thay thế bà. Nhưng ta sợ sẽ không làm được. - Bà buồn bã nói thêm.
– Có chứ, bà làm được! - Dan thốt lên. - Con không muốn bỏ đi và sẽ không bỏ đi, con sẽ tự ngăn cản mình! Nhưng đôi khi con cảm tưởng muốn nổ tung lên. Lúc đó con muốn bỏ đi đâu đó, đè bẹp một cái gì đó, chui vào trong một người nào đó. Con không biết vì sao lại như thế.
Dan cười, nói rất nghiêm túc.
– Vậy thì hãy đi đi nếu con cảm thấy cần, nhưng đừng đi xa quá và hãy nhanh nhanh trở về vì ta không thể thiếu con được. - Bà Jo nói.
Dan nhìn bà, hoang mang bởi đề nghị bất thình lình đó.
– Còn sẽ cố không bỏ đi, nhưng nếu có bỏ đi thì con sẽ báo trước với bà.
– Cảm ơn Dan. Nếu con cho phép, ta sẽ tìm một phương cách để đốt cháy bớt năng lượng của con mà không cần con hủy hoại mình bằng cách chạy, đánh nhau với mấy đứa kia hay phá hỏng vườn của ta.
Trong khi Dan tìm cách chuộc lại những việc xấu cậu đã làm thì bà Jo vắt óc tìm những phương cách bảo vệ “cậu bé lang thang” của mình.
– Con nghĩ sao nếu trở thành người chạy việc cho ta? - Bà Jo đề nghị khi ý tưởng nảy ra.
– Đi ra thị trấn để giải quyết công việc cho bà phải không? - Cậu bé hỏi vẻ quan tâm.
– Phải, Franz bận quá, chú Silas và ông Bhaer không có thời gian. Andy là một con ngựa tốt, con là một người đánh xe giỏi và con biết rõ thị trấn như lòng bàn tay. Hãy thử xem, ra thị trấn hai hoặc ba lần, có tốt hơn bỏ chạy mỗi tháng một lần không.
– Con rất thích việc đó, nhưng với điều kiện là đi một mình. Con không muốn ai làm vướng chân vướng cẳng. - Dan nói, thấy thích thú vì ý tưởng đó.
– Nếu ông Bhaer không thấy có gì trở ngại thì ta đồng ý. Ta nghĩ Emil sẽ không thích lắm, nhưng nó không biết chăm lo cho một con ngựa. Ngày mai là phiên chợ, ta sẽ đi kê danh sách các thứ cần. Hãy đến xem chiếc xe có ổn không, và nói với chú Silas lo hoa quả, rau cải cho bà ngoại. Con sẽ phải dậy sớm và trở về kịp giờ học. Con có thể làm được chứ, Dan?
– Con dậy rất sớm, con không thấy có gì trở ngại cả.
Trong khi kê danh sách những thứ cần mua, bà Jo tự nhủ phải tìm một cách dự trữ khác cho một cơn bùng nổ mới. Bà cảm ơn Chúa vì tất cả các chàng trai của bà không giống như Dan.
Ông Bhaer không hăng hái với dự kiến mới này lắm, nhưng ông cũng đồng ý cho thử.
Sáng hôm sau Dan ra đi từ bình minh, mua bán thật cẩn thận và trở về nhà đúng lúc vào lớp, khiến ông Bhaer ngạc nhiên còn bà Bhaer rất vui. Viên thống đốc hơi ghen tị một chút với sự thăng tiến của Dan, nhưng rất vui vì ống khóa mới cho nhà để thuyền của cậu và thấy an ủi với ý nghĩ một thuỷ thủ có những vinh dự to tát hơn là một người đánh xe mua bán cho gia đình. Dan hoàn thành tốt công việc mới của cậu trong mấy tuần liền và không nói đến chuyện bỏ chạy nữa. Nhưng một hôm ông Bhaer trông thấy cậu thụi Jack mấy cú và cậu này van vỉ xin tha.
– Dan, ta tưởng cháu không còn đánh nhau nữa! - Ông nói, chạy đến cứu Jack.
– Chúng cháu không đánh nhau, chúng cháu đùa mà. - Dan biện hộ, dừng tay đầy tiếc rẻ.
– Người ta không thể nghĩ như vậy. - ông Bhaer nhận xét trong khi Jack đứng lên mệt nhọc.
– Chúng cháu đùa, nhưng sau đó trở thành nghiêm trọng! Tớ sẽ không bao giờ đánh nhau với cậu nữa! Cậu đã làm tớ đau!
– Tớ không biết mình đã quá tay. - Dan xin lỗi. - Tớ không ý thức được là tớ đánh quá mạnh.
– Thỉnh thoảng cháu cần đánh nhau cũng giống như Nat cần chơi đàn vậy! - Ông Bhaer nói.
– Cháu không thể làm khác được. Vì vậy nếu mọi người không muốn bị cháu đè bẹp thì không nên ở trên đường đi của cháu. - Dan tuyên bố với một cái nhìn sắc lạnh khiến Jack bỏ chạy.
– Nếu cháu muốn đánh nhau ta sẽ cho cháu một thứ chịu đựng tốt hơn Jack. - Ông Bhaer nói.
Đi về phía kho củi, ông chỉ cho Dan mấy gốc cây chất đống ở đấy từ mùa xuân và cần phải bổ ra.
– Bao giờ cháu muốn sử dụng năng lượng thì hãy đến đây. Ta sẽ trả công cho cháu.
– Cháu đồng ý.
Rồi Dan cầm lấy rìu, bắt đầu tấn công một gốc cây to, mạnh đến nỗi các mảnh gỗ bay tứ tung và ông Bhaer phải bỏ chạy để tránh.
Dan đánh vật với mấy gốc cây mấy ngày liền. Cậu ướt đẫm mồ hôi, lẩm bẩm chửi thề nhưng cuối cùng cũng thắng được kẻ thù.
“Bao giờ nó bổ xong mấy gốc cây thì ta nên làm gì với nó đây,” bà Bhaer tự nhủ vì cảm thấy bất lực.
Nhưng Dan đã tự tìm cho mình một công việc mới một thời gian khá lâu mà không ai phát hiện ra nguyên nhân sự thuần tính của cậu. Mùa hè năm đó ông Laurie gửi đến Plumfield một chú ngựa non thật đẹp và ông đặt tên cho nó là Hoàng tử Charlie. Nó sống tự do trên đồng cỏ cạnh con suối, tất cả các cậu bé đều thích con vật tuyệt đẹp đó; một thời gian chúng nhìn nó chạy, bờm và đuôi bay trong gió, đầu hất ra sau. Nhưng rồi chúng chán, như đối với mọi thứ, và không quan tâm đến Hoàng tử Charlie nữa. Riêng Dan thì không bao giờ chán chiêm ngưỡng chú ngựa; gần như ngày nào cậu cũng đến thăm và mang cho nó một miếng đường, một mẩu bánh mì hoặc một quả táo. Hoàng tử Charlie rất biết ơn cậu; nó đã chấp nhận tình bạn của cậu. Cả hai mến nhau đến nỗi người ta nghĩ có một mối liên kết bí mật giữa hai bên. Dù cho đang ở đâu, Hoàng tử Charlie đều chạy đến ngay khi Dan huýt sáo. Cậu bé không bao giờ thấy hạnh phúc hơn lúc chú ngựa đặt đầu lên vai cậu và nhìn cậu với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
– Chúng ta hiểu nhau mà không cần nói gì, phải vậy không anh bạn? - Dan nói, hãnh diện vì sự tin tưởng mà chú ngựa dành cho cậu, và cậu chỉ để cho Teddy đi cùng khi đến thăm chú ngựa.
Ông Laurie thỉnh thoảng đến thăm Hoàng tử Charlie, và ông kể đã làm hỏng bộ yên cương của nó hồi mùa thu.
– Ta nghĩ không cần phải tập luyện nó nhiều. Hôm nào ta sẽ thử thắng yên cương cho nó xem sao. - Ông nói.
– Nó để cho cháu lồng vòng cổ, nhưng cháu không nghĩ nó chịu được một bộ yên cương. - Dan đáp và cậu luôn có mặt khi Hoàng tử Charlie và chủ nó gặp nhau.
– Ta sẽ thuần phục nó từ từ. Nó chưa bao giờ bị đối xử thô bạo; có lẽ ban đầu nó sẽ ngạc nhiên, nhưng nó sẽ quen và các cú đá sẽ không nguy hiểm.
“Mình mong như vậy,” Dan tự nhủ, trong khi ông Laurie bỏ đi với ông giáo sư.
Một ước muốn không cưỡng lại được xâm chiếm cậu bé khi nhìn ngắm cặp mông bóng loáng của con ngựa đứng cạnh. Không hề nghĩ đến nguy hiểm có thể xảy ra, trong khi Hoàng tử Charlie nhai quả táo mà Dan đưa cho, cậu bé nhảy lên lưng ngựa. Cậu không ngồi được lâu. Con ngựa thở phì phì và đứng dựng hai chân sau làm Dan ngã. Cậu không bị đau vì đất mềm và đứng dậy nói:
– Ta sẽ làm được! Hãy trở lại đây, tên láu cá!
Nhưng Hoàng tử Charlie không muốn đến gần và Dan để yên cho nó một lúc. Nhất định phải thành công. Một thách thức như thế khiến cậu thích thú. Lần sau thì cậu lấy vòng cổ, tròng vào chú ngựa và đùa với nó một lúc. Hoàng tử Charlie làm vài cú nhảy bốn vó lên cao và hơi thấm mệt. Thế là Dan ngồi lên bờ tường, cho nó ăn bánh mì và chờ đợi thời cơ. Cậu cầm lấy vòng cổ lúc có cơ hội leo lên lưng ngựa một lần nữa. Hoàng tử Charlie chồm lên, nhưng Dan giữ vững: cậu đã có kinh nghiệm với Toby, chú lừa này rất khó tính và không phải lúc nào cũng chịu để cho người ta cưỡi nó. Hoàng tử Charlie vừa ngạc nhiên vừa bực tức. Nó hí một lúc rồi chạy nước kiệu và Dan bay lên không. Nếu cậu không phải một cậu bé từng trải thì đã gãy cổ rồi. Cậu ngã xuống thật mạnh và khi hoàn hồn thì Hoàng tử Charlie đã chạy một vòng quanh đồng cỏ, lắc đầu bằng lòng trước thất bại của người cưỡi nó. Rồi dường như nó hiểu Dan đang gặp rắc rối và vì rất hào hiệp, nên nó đến xem Dan ra sao. Dan để cho nó ngửi cậu vài phút, nhìn nó nói, như thể con ngựa có thể hiểu được cậu:
– Cậu nghĩ là cậu đã thắng, nhưng cậu nhầm rồi, anh bạn! Tớ sẽ leo lên lưng cậu, đừng lo!
Ngày hôm đó cậu không thử nữa, nhưng có một ý tưởng mới để tập cho Hoàng tử Charlie chịu đựng sức nặng trên lưng. Cậu buộc trên lưng ngựa một cái chăn được gấp lại, và để mặc cho ngựa chạy lồng lộn. Sau vài lần chống đối, Hoàng tử Charlie phục tùng, và sau vài ngày nó cho phép Dan cưỡi nó.
Dan vuốt ve và khen nó. Mỗi ngày cậu cưỡi một vòng. Dĩ nhiên cậu cũng thường bị ngã, nhưng điều này không cản trở kiên trì của cậu. Cậu có ý định thử đặt lên lưng nó một bộ yên cương.
– Ông có biết dạo này cậu bé làm gì không? - Chú Silas hỏi chủ mình, khi ông Bhaer giao việc ngày hôm sau cho ông.
– Cậu bé nào? - Ông hỏi vẻ cam chịu chờ đợi một tin khó chịu nào đó.
– Dan! Cậu ấy đang thuần hóa chú ngựa non, thưa ông, và tôi sẵn sàng bị đày xuống địa ngục nếu như cậu ấy không làm nổi! - Chú Silas nói thêm vào.
– Làm sao anh biết?
– Thưa, tôi luôn để mắt đến các cậu bé, nhất là những cậu cần phải theo dõi. Khi Dan ra đồng cỏ và trở về mình mẩy lấm lem, tôi tự nhủ, phải có chuyện gì đó. Tôi không nói gì cả nhưng tôi leo lên nhà chứa rơm quan sát và từ đó tôi đã nhìn thấy cậu ta làm đủ thứ bài tập với Hoàng tử Charlie. Cậu ta bị lắc như một bao cát và ngã thảm hại. Quả là một phép lạ khi cậu ấy không bị gãy hết xương! Nhưng cậu bé thật sự làm không tồi chút nào.
– Nhưng Silas, tại sao anh không cản nó? Cậu bé có thể tự giết chết mình. - Ông Bhaer nói, tự hỏi không biết tiếp theo Dan sẽ có ý tưởng ngông cuồng nào đây.
– Tôi đã nghĩ nên thưa với ông! Nhưng thật ra không có nguy hiểm gì, Hoàng tử Charlie không tồi, đó là một chú ngựa lành tính mà tôi chưa bao giờ gặp. Đó là môn thể thao tôi yêu thích nhất và Dan rất giỏi. Bây giờ tôi biết cậu ấy đang tìm một bộ yên cương và chỉ còn bộ yên cương cũ thôi. Vì vậy tôi nghĩ nên kể cho ông biết.
– Chúng ta sẽ xem nên làm gì.
Ông Bhaer bước đi để suy nghĩ về vấn đề.
Dan đã kể hết mà không chờ yêu cầu và đã chứng tỏ một cách đầy tự hào là chú Silas đã không nhầm khi bảo cậu xoay xở rất tốt với Hoàng tử Charlie. Với những cái vuốt ve, mấy củ cà rốt và một sự kiên trì, cậu đã cưỡi được chú ngựa bằng một cái chăn và vòng cổ. Lòng can đảm và sự khéo léo của Dan khiến cho ông Laurie thích thú. Nhờ Dan mà Hoàng tử Charlie đã vui vẻ chấp nhận bộ yên cương. Ông Laurie tập luyện nó một lúc rồi cho phép cậu bé cưỡi nó, dưới cặp mắt ganh tị và thán phục của tất cả mọi người.
– Nó có đẹp không? Nó có nghe lời con như một chú cừu non không? - Một hôm Dan nói khi bước xuống ngựa và ôm cổ nó.
– Có! Và đó là một con vật có ích dễ chịu hơn nhiều con vật hoang suốt ngày chạy rông trên đồng cỏ nhảy qua các rào chắn và bỏ chạy. - Bà Bhaer tuyên bố từ bậc thềm nơi bà luôn đứng khi Dan tập luyện Hoàng tử Charlie.
– Chắc chắn rồi! Bây giờ nó không bỏ chạy nữa, cả khi con không giữ nó. Và nó chạy đến chỗ con lập tức khi con huýt sáo gọi. Con đã tập luyện nó tốt chứ ạ?
Dan vẻ vừa tự hào vừa hạnh phúc, vì mặc dù hai bên đã đấu với nhau, nhưng Hoàng tử Charlie yêu cậu hơn chủ nó.
– Ta cũng vậy, ta tập luyện một chú ngựa non và ta nghĩ sẽ thành công không kém con nếu ta kiên nhẫn. - Bà Jo cười nói với Dan và cậu bé hiểu sự ám chỉ của bà.
– Chúng con sẽ không nhảy qua rào và bỏ chạy nữa. Chúng con đã trở thành đôi bạn tốt rồi, phải vậy không Hoàng tử Charlie?
Những Chàng Trai Nhỏ Những Chàng Trai Nhỏ - Louisa M. Alcott Những Chàng Trai Nhỏ