Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Một Kết Cục Xứng Đáng
Albert kéo tất lên và chùi hai tay đầy mồ hôi vào mông quần. Cậu cài cúc áo cao đến tận cổ và chỉnh cà vạt của bộ đồng phục. Rồi cậu bước nhè nhẹ lên cầu thang.
Cậu sắp sửa bị đánh đòn.
Cậu biết thế. Cậu chỉ biết thế thôi. Cậu không thể nghĩ ra được là mình đã làm gì sai nhưng cậu biết dù thế nào đi nữa thì thầy Brown cũng sắp phạt cậu. Thầy ấy sẽ tìm được một lý do nào để đánh Albert thật đau – luôn luôn là thế.
Bụng Albert phùng lên thóp lại như thể có cả đàn ếch đang nhảy rầm rầm trong đó vậy. Có cái gì đó như mắc nghẹn nơi cổ họng khiến cậu không thể nuốt trôi chảy được. Cậu không muốn lên tí nào. Cậu ước gì mình bị ngất đi hay là bị một bệnh gì đó thật nặng để có thể được chở thẳng vào bệnh viện trên xe cứu thương. Nhưng không có gì xảy ra cả. Cậu vẫn thấy chân mình tự động bước đưa cậu lên với sự đọa đày đau khổ ấy.
Cậu run rẩy đứng bên ngoài cánh cửa to màu nâu sẫm. Cậu rất sợ nhưng cậu vẫn giữ được lòng quyết tâm như trước. Cậu sẽ không khóc. Cậu sẽ không cầu xin. Thậm chí cậu sẽ không nhăn mặt. Cậu sẽ không bao giờ để cho thầy Brown có được cái cảm giác dễ chịu ấy.
Cậu bé hít một hơi thật sâu và gõ cửa nhè nhẹ.
Bên trong phòng, Brown nghe thấy tiếng gõ cửa. Ông ta không nói gì cả. Cứ để cho thằng bé tội nghiệp đó chịu đựng. Để cho kẻ sắp chịu đau khổ ngoài kia tưởng rằng nó đã gặp may. Để cho nó nghĩ rằng không có ai trong này.
Brown nghe tiếng chân Albert rón rén bước ra xa cánh cửa.
- Vào đi, Jenkins. – Ông ta bất ngờ cất giọng.
Thân hình bé nhỏ đó đi vào phòng. Cậu bé đang mặt bộ đồng phục học sinh gồm quần soóc, sơ mi xanh và cà vạt. Tất của cậu lại bị tụt xuống.
Albert nhìn lại chỗ cái tủ nhỏ nơi có một cái roi da dài màu đen đang được treo trên cái móc.
Mắt Brown quét từ trên xuống dưới khắp người Albert. Ông ta đang mặc bộ comple ba mảnh với một cái áo gi lê chải chuốt. Ông ta nhíu mày. Thằng nhóc này không có vẻ gì là sợ hãi cả. Nó không van xin. Nó không khóc lóc. Nó chỉ đứng yên đó.
Ở góc phòng cái đồng hồ quả lắc to tướng chạy kim rất to báo thời gian trôi qua giữ Albert và những đau đớn chờ đợi phía trước. Những tiếng “kích” nho nhỏ của trận crickê vọng vào căn phòng qua cái cửa sổ đang mở. Albert cố giả như mình đang ở đó chơi cùng mọi người.
Brown đột nhiên thọc một tay vào túi và lôi ra một mẩu giấy. Ông ta gí nó vào mặt Albert. Dẫu vậy, Albert cố tập trung mắt nhìn vào đó và đọc thấy:
BROWN HOÙI ÑAÀU ÑI VAØO THÒ XAÕ
NGÖÔØI LAÕO ÑEØ CAÛ LEÂN CON NGÖÏA PONY
Bên dưới là hình vẽ một người hói đầu cưỡi ngựa.
- Thưa thầy, không phải là em làm ạ. – Albert nói sự thật.
Brown nhìn vào mái tóc đen dày của Albert và xoa tay lên cái đầu hói của ông ta. Cả căn phòng bắt đầu rộn lên, trán ông ta phập phồng. Jenkins đang nằm đó. Và nó không hề sợ hãi. Đáng lẽ nó nên nức nở và bò lê bò càng như những đứa khác.
Brown phóng lại chỗ cái tủ và chộp lấy cái roi da.
- Chìa tay ra. – Ông ta hét lên.
Rồi ông ta liên tiếp trút những trận mưa roi lên người đứa trẻ đang run rẩy hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
2
Brown nằm dài trên ghế da. Ông ta mệt đứt cả hơi. Ông ta biết lần này mình đã quá tay. Ông ta không thể kiềm chế được. Ông ta hơi lo nếu Jenkins có những vết bầm trên người. Một vài giáo viên sẽ nhặn xị lên nếu Jenkins cho họ xem những vết bầm đó. Thật may mắn vì đây là trường nội trú nên chẳng có cha mẹ nào ở đây mà phàn nàn cả. Đột nhiên, Brown ước gì mình đã đánh Jenkins mạnh hơn nữa. Ông ta nhìn ra cửa sổ ra bãi biển đang lấp lánh gần đó. Thật là một ngày lý tưởng để ra biển. Ông ta quyết định ra biển trên chiếc thuyền có mái chèo của ông ta. Có thể điều đó sẽ giúp ông ta quên đi Jenkins và bọn trẻ đáng ghét trong trường đi.
Mặt biển phẳng lặng, phản chiếu những đám mây đang lững lờ trôi đến tện chân trời. Brown đẩy con thuyền nhỏ ra và nó cắt một rãnh sâu xuống làn nước đen như mực. Ông ta tì lưng chèo và chẳng mấy chốc ông ta ở xa trên biển và bờ chỉ còn là một đường kẻ nhỏ phía xa xa.
Brown thấy rất vui khi thoát khỏi lũ trẻ mà ông ta căm ghét. Nhưng có cái gì đó không ổn. Biển hôm nay trông không như mọi ngày. Mùi vị cũng không như mọi ngày. Ông ta nghĩ mình nghe thấy giọng ai đó – những giọng nói nước và khúc khích. Ông ta nhìn quanh chẳng thấy tàu thuyền nào gần đây cả. Ông ta hoàn toàn chỉ có một mình trên mặt biển như tráng men.
Con thuyền bắt đầu lắc nhẹ và Brown cảm thấy như nó bị hút vào dòng nước mạnh. Nó đang đưa ông ta ra xa dần bờ. Ông ta cố quay thuyền lại và trở về bờ nhưng dòng nước chảy quá mạnh. Con thuyền trôi ngày càng nhanh hơn và bắt đầu lắc dữ dội hơn. Brown thấy mái chèo tuột khỏi tay ông ta vì thủy triều lên mạnh. Ông ta ngã sóng soài ra sàn thuyền và nắm chặt hai mạn thuyền khi nó đi qua chỗ nước xoáy.
Từng tràng cười ầm ĩ nổi lên giũa không khí tĩnh lặng và vọng qua đầu ông ta. Brown cố thu hết can đảm và nhìn qua mạn thuyền. Con thuyền đang tạo nên những vòng tròn qua đám bọt sóng và tiến về gần bờ chứ không phải xa hơn.
Đột nhiên một cơn đau dữ dội xuyên qua đầu Brown. Ông ta chỉ còn đủ thời gian để nhận thấy rằng biển đang mở ra thành một cái phiễu lớn. Nước đang xoáy mạnh như thể nó sắp đổ vào lỗ thoát nước. Brown chìm vào tối đen khi con thuyền trượt trên cạnh của xoáy nước.
3
Khi ông ta tỉnh dậy cơn đau đã biến mất. Ông ta thấy mình vẫn nằm trên thuyền. Nó đang trôi vèo vèo quanh cái phiễu với một tốc độ kinh hoàng. Ông ta nhìn ra mép phiễu và thấy phía trên đó là những đám mây đang quay mòng mòng giống như họa tiết trên những cái đĩa ăn tối vậy.
Con thuyền cứ giữ nguyên vị trí ấy, không cần đáp xuống thấp hơn mà cũng chẳng cần lên cao hơn. Brown tò mò nhìn qua mạn thuyền xuống phía dưới. Ông ta há hốc mồm sợ hãi khi thấy cái phiễu nước xoáy mạnh xuống phía dưới và những móng vuốt bằng đá lởm chởm đang điên cuồng chộp với lên từ đáy biển.
Brown thấy mình đang nhìn chằm chằm vào bức tường đen lấp lánh của xoáy nước. Ông ta choáng váng thấy cảnh tượng đang mở ra trong lòng biển. Hai con tôm hùm khổng lồ xốc nách một người đàn ông trần như nhộng đang vùng vẫy chống trả đến chỗ một vạc nước đang sôi sùng sục. Khi chúng thả người đàn ông vào đó cho chết, Brown chắc chắn đã nghe một trong hai con nói: “Tôi nghe thấy chúng hét lên khi chúng đập xuống nước. Tôi chả tin vào điều đó”.
Cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại mỗi khi con thuyền quay vòng đến đó. Như là cái dĩa nhạc bị tắc ở một rãnh vậy. Brown phải chứng kiến cảnh đó hàng trăm rồi hàng nghìn lần. Cảnh tượng đó thật khủng khiếp. Brown không muốn nhìn nhưng mắt ông ta dán chặt vào đó bằng một sức mạnh vô hình nào đó. Cuối cùng, ông ta nắm lấy hai bên mạn thuyền, nhắm chặt mắt lại và lắc mạnh con thuyền với tất cả sức lực của mình.
Con thuyền trượt xuống vài mức. Khi ông ta hé mắt nhìn, một cảnh tượng khác lại mở ra. Một người đàn ông to béo đang ngồi nhìn ra cửa sổ vào một cái bàn bày đầy thức ăn. Bánh xốp kem, thạch, bánh ngọt, đào và dâu tây. Xung quanh bàn, bọn trẻ con gầy gò đang ngồi túm tụm và cười nói vui vẻ. Ông béo đó đạp thình thịch vào cửa sổ. Ông ta rất đói. Ông ta muốn vào. Nhưng bọn trẻ không nhìn thấy mà cũng không nghe thấy ông ta. Ông ta đập cửa trong vô vọng. Ông ta đang rất đói - và không bao giờ được thỏa mãn cả.
Brown cứ nhìn và sợ hãi khi màn kịch đó được chiếu đi chiếu lại trước mắt ông ta. Đây là đâu? Có phải là địa ngục không? Liệu có phải là những người đó đang nhận lại những gì mình làm với kẻ khác không? Sẽ phải chịu đựng mãi mãi ư? Cứ lặp đi lặp lại ư?
Brwon biết rằng mỗi cảnh tượng sẽ có một hình ảnh khủng khiếp tương tự. Ông ta không thể chịu đựng thêm được nữa. Ông ta quyết định phải thoát khỏi chuyện này. Ông ta nắm chặt hai mạn thuyền rồi lắc, lắc và lắc. Con thuyền lao thẳng xuống những móng vuốt bằng đá lởm chởm đang chờ đợi bên dưới.
Có tiếng xé, tiếng nghiến và tiếng vỡ vụn ra khi Brown lên tiếng hét cuối cùng khỏi thân thể đau đớn của ông ta.
4
Brown tỉnh dậy và nhìn quanh. Ông ta thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình vẫn ở trong phòng làm việc. Cái đồng hồ quả lắc vẫn đang ầm ĩ đếm thời gian trong góc phòng và những tiếng “kích” nho nhỏ của trận cricke vẫn đang vọng qua cửa sổ. Cái ghế da của ông ta vẫn ở nguyên vị trí cũ.
Chắc chắn ông ta vừa trải qua một cơn ác mộng. Trong chỉ một giây, chỉ trong một giây thôi, ông ta tự hỏi liệu giấc mơ khủng khiếp đó có mang thông điệp gì không. Rồi ông ta gạt suy nghĩ đó đi và cố nghĩ ra một lí do gì đó để đánh cho Jenkins một trận nữa. Ông ta không mảu may hối hận vì những gì mà mình đã làm.
Đúng lúc đó, ông ta nhận thấy căn phòng dường như khác biệt. Cái đồng hồ quả lắc trông cao hơn và cửa sổ có vẻ xa sàn nhà hơn. Mọi thứ đều lớn hơn. Ông ta nhìn xuống và thấy mình đang mặc một cái quần sóoc. Tất ông ta đang tụt xuống tận giày. Ông ta đang mặc bộ đồng phục học sinh.
Và tệ hơn- tệ hơn rất nhiều, Albert Jenkins cũng đang ở trong phòng. Một Jenkins thật cao to. Cậu ta đang mặc một bộ comple ba mảnh với một cái áo gi lê chải chuốt.
Jenkins giúi một mẩu giấy vào mặt Brown, rồi cậu ta phóng lại chỗ cái tủ và chộp lấy cái roi da.
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất