Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cái Nơ Hồng
Tôi lại ngồi trước phòng làm việc của thầy hiệu trưởng. Thế mà tôi mới đến học ở trường này được đúng hai ngày! Hai ngày, hai chuyện rắc rối! Hôm qua vô cớ tôi bị ăn đòn. Tôi nói thật đấy, hoàn toàn vô cớ.
Hôm qua, tôi trông thấy lão đeo chiếc nơ đi ngược đường về phía mình. Cái nơ trông như một con bướm hồng to tướng đang bổ nhào vào cổ lão. Tôi chưa bao giờ trông thấy một cái nơ xấu xí đến thế. Lão ta có vẻ bực dọc hỏi:
- Này, mày làm gì mà giương mắt nhìn trừng trừng người ta như thế?
Tôi đáp:
- Cái nơ của ông trông buồn cười lắm. Y như là loài dơi màu hồng vậy.
Trông nó buồn cười lắm, thật đấy. Nào có ai nói cho tôi biết cái lão dị hợm đó lại chính là thầy hiệu trưởng Old Splodge đâu kia chứ. Ông ta không hề thấy chuyện đó có gì đáng cười cả và giáng cho tôi một bợp tai. Cuộc đời đôi khi không công bằng một chút nào cả.
Bây giờ tôi lại gặp chuyện lôi thôi nữa: Tôi ngồi chờ trước văn phòng thầy hiệu trưởng.
Ít ra thì ở đây cũng có một cái gì đó xinh đẹp để ngắm nghía. Cô thư ký của thầy hiệu trưởng Old Splodge ngồi ở phòng ngoài và đang đánh máy mấy bức thư. Cô tên là Newham và phải nói cô là một người đẹp cực kỳ. Bọn con trai ở trường đứa nào cũng mê cô. Tôi ước ao cô ấy là bạn gái của mình, nhưng cô thư ký đã 17 tuổi còn tôi mới 14, vì thế không thể hy vọng gì nhiều. Song dù sao thì Newham cũng chưa có bạn trai và người ta vẫn có thể hy vọng.
Newham nhìn tôi và mỉm cười. Tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên. Cô hỏi tôi giọng ngọt lịm:
- Tại sao cậu lại nhuộm tóc màu vàng óng như vậy? Cậu không biết nội quy nhà trường không cho phép con trai nhuộm tóc hay sao?
Đúng lúc tôi đang vắt óc suy nghĩ tìm một câu trả lời thật gây ấn tượng và chưa mở được mồm thì đã thấy thầy hiệu trưởng thò đầu ra và nói:
- Nào, cậu cả, vào đi!
Tôi bước vào phòng và ngồi xuống. Thầy Old Splodge cất tiếng:
- Tại sao cậu lại nhuộm tóc? Muốn gây sự chú ý đối với mọi người hả?
Thầy là người đã có tuổi và cắm cảu khó tính. Sang năm thầy đến tuổi về hưu nhưng nghe đâu thầy chưa muốn về.
Tôi thấy thầy vẫn đeo cái nơ màu hồng. Thầy bao giờ cũng đeo cái nơ đó, có lẽ không có nó thì thầy không thể sống được. Tôi cố gắng để không nhìn cái nơ trong khi trả lời thầy:
- Thưa thầy em có nhuộm tóc đâu ạ.
Thầy hiệu trưởng dõng dạc:
- Hôm qua khi em hân hạnh được chứng kiến nét chữ tuyệt đẹp ở tay tôi, tôi thấy em có mái tóc đen kia mà. Chẳng lẽ tôi nhầm?
Tôi đáp:
- Thưa thầy, không ạ.
Thầy nói:
- Vậy thì cậu hãy kể đi, tại sao tóc của cậu hôm nay lại có màu sáng?
Tôi trông thấy những mạch máu đỏ li ti gợn lên trên cái đầu hói nhẵn thín của thầy và trộm nghĩ đây là một dấu hiệu xấu.
Tôi nói:
- Thưa thầy, đấy là một câu chuyện dài.
Thầy bảo:
- Kể cho tôi nghe cái câu chuyện dài đó, mà hãy liệu hồn, đừng có kể chuyện ẩm ương!
Tôi nhìn thẳng vào hai con mắt của thầy và kể.
2
Tôi là người rụt rè, hay sợ sệt. Tôi rất nhạy cảm. Tôi dễ giật mình, sợ bóng tối, sợ nghe chuyện ma quái. Thậm chí tôi sợ cả những con ma nhỏ bé trên con đường rừng.
Hôm qua, sau khi bị bợp tai, tôi đi tàu về nhà, trong toa của tôi có một lô những nhân vật đáng ngờ. Kia là một bà già phải chống gậy, tóc bạc trắng và bà đeo một cái kính gọng vàng. Bà luôn nhoài mình về phía trước và hầu như không đi lại được. Ngồi cạnh tôi là một tay gầy, xương xương và trông có vẻ rất khinh bạc, phớt đời. Hắn làm ra vẻ mình là người chỉ cần vài ba xu cũng sẵn sàng cứa cổ người khác. Cạnh hắn ta là một cậu bé trạc tuổi tôi, cậu ta phì phèo điếu thuốc. Khi chưa đầy 14 tuổi thì không được hút thuốc. Chính vì thế nên tôi mới chưa hút thuốc.
Tàu chạy chừng năm phút thì người soát vé thò đầu qua cánh cửa. Ông ta trông thấy ngay cậu bé hút thuốc. Ông ta quát:
- Tắt ngay thuốc đi, cậu còn quá bé, chưa đến tuổi hút đâu.
Cậu ta không tắt thuốc, lấy tay với cái hộp trông như cái đài bán dẫn và vặn nút. Bỗng tôi thấy cậu ta lớn dần lên. Hắn thay đổi từ từ cho đến lúc trông hắn như người 25 tuổi. Hắn nói với người soát vé:
- Thế nào, ông hài lòng chưa? Giờ thì tôi đủ tuổi hút thuốc rồi chứ?
Người soát vé sợ quá hét toáng lên và ù té chạy. Còn tất cả chúng tôi ngồi yên trong toa há hốc mồm nhìn cậu bé mà lúc này đã biến thành một người đàn ông chững chạc.
Bà già ngồi bên cạnh run rẩy hỏi vẻ hết sức ngạc nhiên:
- Này, cháu làm thế nào mà được như vậy?
Người đàn ông - trẻ con trả lời:
- Rất đơn giản.
Đúng lúc đó tàu dừng bánh, ônh ta đứng lên và nói:
- Đây, nếu bà muốn thì tôi cho bà. - Nói xong ông ta quẳng chiếc đài bán dẫn lên lòng bà ta và xuống tàu.
Bọn chúng tôi nhìn chằm chằm chiếc hộp đó. Nó có một cái nút có thể chuyển động trong một cái rãnh, phía bên phải có chữ già đi, phía bên trái có chữ trẻ lại. Bên trên cái hộp có dòng chữ: Máy điều chỉnh tuổi già.
Lão láu cá ngồi cạnh tôi vội chồm về phía cái máy nhưng bà già kế đó còn nhanh tay hơn. Bà ta hét tướng lên: “Không, không” rồi đẩy mạnh hắn ra và nhanh như cắt bà ta đẩy cái nút vài xăng ti mét về phía trẻ ra.
Ngay tức khắc bà lão trẻ hẳn ra và sau khoảng một phút bà hóa thành một cô gái chỉ độ 16 tuổi. Đúng, bà cụ chỉ khoảng 16 tuổi, có thể nói bà khá xinh xắn, chỉ có điều cặp kính lão và bộ quần áo cổ lỗ thật không hợp chút nào. Bà có dáng dấp của một cô gái Hippie. Bà cụ hét lên sung sướng: “Được rồi” và hất cái khăn trùm đầu xuống đất, quẳng trả cái hộp và nhảy vọt ra khỏi toa tàu đúng vào lúc tàu chuẩn bị rời nhà ga.
Khi con tàu chạy qua chỗ bà già tôi còn nghe thấy bà ấy nói rất rõ:
- John Mcénoe, hãy cẩn thận đấy!
- Đưa cái hộp đây! - Cái lão có bộ mặt láu cá dọa tôi và như tôi đã nói, tôi là một kẻ nhát gan, tôi sợ ngay cả cái bóng của mình. Tôi không chịu nổi những cảnh bạo lực hoặc rùng rợn. Vì thế tôi đã đưa cái máy điều chỉnh tuổi già cho hắn ta.
Hắn chộp cái máy và ấn vội nút tới nấc cuối cùng về phía có chữ trẻ ra. Ngay lập tức hắn trẻ hẳn, nhưng hắn không chỉ ở lứa tuổi 16 mà ngồi cạnh tôi là một đứa trẻ sơ sinh. Cạnh nó là một đống quần áo của người lớn. Hắn chỉ khoảng một tuổi. Hắn ngước mắt nhìn tôi và cười một cách độc địa. Trông hắn rõ ra là một đứa trẻ sơ sinh láu lỉnh. Hắn nói:
- Dad, Dad ác lắm!
Tôi bảo nó:
- Tao không phải là Dad Dad của mày. Đứa cái hộp cho tao, nó làm mày đau đấy.
Thằng bé lắc đầu và giấu cái hộp ra đàng sau lưng. Tôi nhận thấy hắn không chịu đưa cái hộp vì tưởng đó là đồ chơi của mình.
Tôi chưa kịp làm gì cả thì thằng bé ấn cái nút về phía bên kia và tôi thấy một hình ảnh kinh khủng diễn ra trước mắt mình: thằng bé mỗi lúc già đi một cách nhanh chóng. Lúc đầu nó như ở tuổi mười sáu, rồi ba mươi, sáu mươi, tám mươi và một trăm - cuối cùng nó bị chết. Nhưng sự thay đổi vẫn tiếp tục diễn ra. Người nó tan rữa và cuối cùng chỉ còn lại bộ xương. Tôi sợ quá hét inh lên và chạy ra cửa toa tàu. Nhưng tôi không mở được cửa vì bị vướng. Tôi đạp cửa, hét lên ầm ĩ, tôi mở cửa sổ nhưng tàu chạy nhanh quá tôi không thể vọt qua cửa sổ để nhảy ra ngoài được.
Và tóc tôi trở nên bạc trắng. Tôi phải ngồi tới 15 phút bên cạnh một bộ xương người ở trong toa tàu. Tim tôi đập thình thịch vì sợ hãi. Tôi chưa từng sợ đến thế bao giờ. Vì sợ hãi, tóc tôi từ bạc trắng, sau chừng 15 phút lại chuyển sang màu vàng rơm. Khi tàu dừng tôi nhảy qua cửa sổ chạy vội về nhà.
Tôi nói với thầy hiệu trưởng:
- Thưa thầy, em đã kể với thầy sự thật về câu chuyện đó.
Thầy hiệu trưởng mân mê cái nơ màu hồng. Mặt ông dần dần chuyển sang màu của cái nơ. Tôi cảm thấy ông sắp sửa nổi trận lôi đình. Ông hét rất to:
- Thật là nhảm nhí. Mày định biến tao thành một thằng ngu phải không? Mày tưởng rằng tao thực sự tin vào câu chuyện nhảm nhí đó hả?
Tôi vội vàng lôi cái máy điều chỉnh tuổi già ra khỏi cặp, để nó lên bàn và nói:
- Em có thể chứng minh đây là chuyện thật hoàn toàn.
Thầy hiệu trưởng cầm cái hộp, nhìn nó chằm chằm. Rồi thầy nói với tôi giọng lạc hẳn đi:
- Cậu có thể về được rồi. Tôi sẽ gửi cho bố mẹ cậu một bức thư và thông báo cậu bị đuổi học vì chuyên kể những chuyện bịa đặt.
Tôi buồn bã đi về lớp. Bố mẹ tôi sẽ giết tôi nếu như tôi bị đuổi học.
Hai tuần sau đó tôi vẫn lo ngay ngáy. Nhưng không có chuyện gì xảy ra cả. Sướng quá, thế là tôi thoát nạn rồi!
Không, thực ra cũng không đúng hoàn toàn. Không phải không có chuyện gì xảy ra cả. Có hai chuyện đã xảy ra, một chuyện hơi tốt và một chuyện hơi xấu. Cái tốt là bỗng nhiên ông hiệu trưởng Splodge biến mất, không ai trông thấy ông ở đâu cả.
Còn cái hơi xấu là cô Newham đã có bạn trai. anh ta khoảng 18 tuổi, trông khá bảnh trai.
Nhưng mà lạ thật. Tại sao cô ấy lại chơi với anh chàng có cái nơ màu hồng nhỉ?
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất