It often requires more courage to read some books than it does to fight a battle.

Sutton Elbert Griggs

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Santa Craws
ôi chưa bao giờ nhìn thấy cái nào giống thế này, trước đây. – Nhà thôi miên nói. – Bà nói hôm qua cậu ấy vẫn có một cái miệng hoàn toàn bình thường đúng không?
- Đúng vậy. – Bà White nói, mắt nhìn vào cái lỗ bé tí ở giữa mặt cậu con. – Một cái miệng hoàn toàn bình thường giống như những người khác. Thế mà bây giờ thế này đây. Nó quá nhỏ đến nỗi mà chỉ có đủ chỗ để nhét một hạt đậu vào một lần thôi. Thực phẩm duy nhất mà nó có thể đưa vào miệng là súp hút bằng ống hút. Nó không thể nói, không thể thè lưỡi ra ngoài và không thể ăn được.
Một tiếng rin rít phát ra từ lỗ miệng bé tí của Sean.
- Cậu ấy nói gì vậy? – nhà thôi miên hỏi.
- Nó nói nó cũng không thể hôn được. Nó không thể hôn bạn gái của nó được.
Nhà thôi miên cúi người xuống và nhìn một lần nữa.
- Không thể tin được. – Ông ấy nói. – Còn không thể nhét được một cái bút chì qua cái miệng bé tí này. Tôi thấy ngạc nhiên là lại đút vừa ống hút đấy. Cậu có chắc là cậu không biết nó xảy ra thế nào à?
Sean gật lên gật xuống đầu nó một cách điên cuồng.
- Nó không biết gì cả. – Bà White nói. – Nó không nhớ tí gì về chuyện này. Đơn giản là nó không biết chuyện gì đã xảy ra.
- Thường thì tôi không làm việc vào ngày lễ Giáng sinh. – nhà thôi miên nói. – Nhưng lần này thì khác. Đây là trường hợp cấp cứu. Tôi có thể làm gì để giúp đỡ đây?
- Chúng ta phải tìm xem môi của Sean đã biến đi đâu. –Bà White lo lắng nói. – Bác sĩ sẽ không làm gì cho đến khi họ tìm ra được chuyện gì sẽ xảy ra.
- Nhưng cậu ấy sẽ nói với chúng ta như thế nào đây? Cậu ấy không nói được mà.
Bà White lôi ra một thếp giấy và một cái bút bi.
- Nó viết rất tốt. Tôi nghĩ nó có thể viết xuống cho chúng ta đọc.
Nhà thôi miên đập mạnh vào đầu gối một cách phấn khởi. – Có thể được đấy. Có thể đấy. Đến ngồi chỗ bàn đi, Sean. Chúng ta sẽ xem cậu nhớ được gì nào.
Nhà thôi miên cảm thấy rất vui. Chưa bao giờ ông ấy được nghe về trường hợp mất miệng cả. Ông quyết định sẽ có bài viết về vấn đề này. Mọi người sẽ rất quan tâm đến trường hợp của một cậu bé có cái miệng nhỏ nhất trên thế giới.
- Nhắm mắt lại. – Ông ta nói với Sean bằng một giọng mơ màng. – Và hít vào năm hơi thật sâu. Cuối lần thở thứ năm, cháu hãy mở mắt ra… Cháu sẽ nhớ ra chuyện gì đã xảy ra với cái miệng của mình… Cháu sẽ cầm bút lên và viết mọi chuyện lên giấy… Toàn bộ câu chuyện… Ngay từ khi bắt đầu…
Sean nhắm mắt lại và hít vào năm hơi thật sâu. Cuối hơi thở thứ năm, cậu ấy mở mắt ra và cầm bút lên. Đây là những gì cậu ấy đã viết
1
Tất cả bắt đầu từ đêm trước đêm Giáng sinh. Tôi phải trông thằng em hỗn xược của mình.
- Đưa nó đến siêu thị Myer’s và chỉ cho nó xem những cửa sổ trang trí chào đón Giáng sinh. – Mẹ nói. – Hãy làm cho nó bận rộn khoảng hai giờ trong khi mẹ và Helen gói quà Giáng sinh cho nó. Không nên để nó nhìn thấy chúng ta gói quà Giáng sinh đúng không? Sau rốt, nó vẫn tin là có Ông già Noel cơ mà.
- Nhưng mẹ. – Sao không để Helen làm việc này. Con ghét đưa nó đi mua sắm lắm. Nó nghịch lắm. Nó luôn chạy khỏi tầm mắt và không làm những gì con nói. Đêm nay là đêm trước Giáng sinh và con muốn đi chơi với bạn gái mới của con.
- Em trai con quan trọng hơn các cô bạn gái. – Mẹ trả lời. – Và Helen còn phải giúp mẹ gói quà nữa. Giờ con hãy đi đi và đừng tranh luận gì với mẹ nữa.
Không ăn thua. Thế là tôi phải đi. Tôi tóm lấy tay Robert và kéo nó tới trạm xe điện. Chúng tôi sống ở Fitzroy và chỉ mất bốn trạm xe điện là đến Myer’s. Robert ngồi trong xe điện. Miệng mút chùn chụt cây kem bẩn với những âm thanh rất ầm ĩ. Mọi người trên xe điện đều nhìn chúng tôi. Thật xấu hổ làm sao. Tôi cố giả vờ là không đi cùng với nó nhưng nó cứ liên tục hỏi tôi những câu hỏi ngu ngốc đại loại như “Sao anh lại có nhiều mụn trên cằm thế, Sean?”.
Cuối cùng sau quãng thời gian tưởng chừng dài như mười năm, chúng tôi cũng đến Myer’s.
- Em muốn đi xem Ông già Noel. – Robert khóc nhai nhải.
- Không được. – Tôi bảo nó. – Anh sẽ đi đến chỗ quầy ghi đĩa và chỉ thế thôi. Tôi tóm gáy nó và đẩy nó đến quầy ghi đĩa. Tôi muốn mua một vài cái đĩa. Ca sĩ yêu thích của tôi là Madonna và Sally Fritz. Ở nhà tôi có một tấm áp phích rất gợi cảm của Sally Fritz dán trên tường phòng ngủ. Mẹ không thích nó. Mẹ nói nó không đẹp.
Tuy nhiên tôi không có đủ thời gian để mua một cái đĩa nào của Sally Fritz cả. Khi chúng tôi vừa đến quầy ghi đĩa thì Robert lại bắt đầu bài ca của nó:
- Ông già Noel. Em muốn xem Ông già Noel.
- Không. – Tôi nói.
- Nếu anh không đưa em đến chỗ Ông già Noel, em sẽ tè ra sàn. – Nó gào tướng lên.
- Mày sẽ không làm thế. – Tôi nói. – Trước bao nhiêu người thế này. – Tôi nhìn quanh. Chỗ này đông nghịt người đang tranh thủ mua sắm trước khi Giáng sinh đến.
- Em sẽ làm. – Nó hét lên bằng một giọng chói vói. Nó bắt đầu nhấc một chân khỏi cái quần ngắn ngủn của nó. Mọi người đều quay lại nhìn. Tôi tái mặt. Nó sẽ làm thế. Nó sẽ làm thế thật với sự chứng kiến của cả Mekbourne này.
- Mày thắng rồi. – Tôi yếu ớt nói. – Tao sẽ dẫn mày đi xem Ông già Noel. – chúng tôi đi lại chỗ thang máy và chen vào cùng với đám đông. Thang máy dừng lại ở tầng năm và mọi người đều bước ra trừ chúng tôi.
- Tao nghĩ Ông già Noel đang ở vườn trên mái. – Tôi nói.
- Ông ấy ở đó thì tốt. – Robert nói.
- Cửa mở và chúng tôi bước ra ngoài trời đêm. Toàn bộ nơi này đã thay đôi. Không còn vườn và cũng không có Ông già Noel. Không có tí ánh sáng nào.
- Năm nay trông nó khác quá. – Tôi nói. – Ông già Noel chắc hẳn là ở tầng khác.
- Anh lừa em. – Nó hét lên. – Anh lừa em. Em sẽ mách mẹ. Em ghét anh. Anh đã hứa đưa em đi xem Ông già Noel cơ mà.
Nó thật sự rất hỗn xược. Tôi phát ốm lên vì chuyện này rồi. Sao lúc nào tôi cũng thấy bế tắc vì nó chứ?
- Không có Ông già Noel nào hết. – Tôi buột ra. – Đó chỉ là một ông già ăn mặc như thế với một bộ râu bằng len và một cái gối nhồi trong áo mà thôi. Không có Ông già Noel nào hết.
- Có chứ. – Nó hét lên. – Có, có, có. Nó giẫm chân nhảy bình bịch trên sàn. Rồi nó quay lại và chạy lại chỗ thang máy. Nó nhảy vào trong đúng lúc cửa đóng lại. Thế là nó đi mất.
Tôi chạy lại chỗ cái cửa đóng kín. Tôi phải tìm nó và phải nhanh lên. Nếu nó về nhà một mình thì mẹ giết tôi mất. Tôi nhấn vào cái nút trên tường và chờ đợi. Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng nói. Một giọng nói cao và rin rít.
- Cứu. – Giọng ấy nói. – Cứu với. Tôi không giữ được lâu thêm nữa.
Tôi nhìn quanh nhưng chẳng thấy ai cả.
- Đây cơ mà. – Giọng rin rít ấy lại vang lên. – Trên chỗ mép tường.
Tôi chạy lại chỗ mép tòa nhà. Một lan can bằng thép chạy quanh để ngăn mọi người khỏi rơi xuống. Tôi không nhìn thấy gì cả. Rồi tôi nhìn thấy một bàn tay đang níu lấy một thanh lan can. Có ai đó đang treo lơ lửng trên mép tòa nhà. Và chúng tôi đang ở tầng sáu.Tôi nhìn lại bàn tay. – Nó có cái gì đó rất lạ. Đó không phải là một bàn tay như bình thường. Đó là một bàn tay đầy lông lá với móng vuốt ở các đầu ngón tay. Những cái móng cong, dài như móng sư tử.
Tôi nhìn qua thành lan can và chỉ nhìn thấy một hình dáng rất tối đang treo người chờ chết.
- Đây. – Tôi nói. – Nắm lấy tay tôi. – Một bàn tay đầy móng vuốt khác nắm lấy tay tôi và tôi kéo cái thân hình đang thở hổn hển ấy lên khỏi thành lan can. Nó lăn ra sàn thở phì phò.
- Cám ơn. – Cái giọng rin rít đó nói. – Cậu vừa cứu sống Ông già móng vuốt số 16543.
Tôi chăm chú nhìn người đàn ông nhỏ bé kỳ quặc đang đứng trước mặt mình. Ông ta trông thấp bé với một khuôn mặt dơ dáy và một bộ râu rối tung bẩn thỉu đã từng mang màu trắng. Ông ta mặc bộ quần áo Ông già Noel bạc màu với một lỗ thủng to tướng trên quần. Nhưng điều kỳ lạ nhất ở ông ta là những cái móng vuốt trên tay ông ta. Ông ta giơ tay lên và vuốt những cái móng dài ra. Chúng rất dài và nhọn. Ông ta có thể vặt rụng tai tôi nếu ông ta muốn.
- Ông già móng vuốt[8]. - Ông ta nói một lần nữa. - Số 16543.
Tôi cười, nói:
- Ông nhầm rồi. Ông già Noel chứ không phải là Ông già móng vuốt.
Ông già nhỏ bé đó thở dài:
- Đúng vậy, họ đã thay đổi nó. Nó vẫn được gọi là móng vuốt nhưng họ nghĩ điều đó làm trẻ con sợ. Ngày nay chả còn gì giống trước kia cả.
Tôi bắt đầu cười. Ông già Noel với móng vuốt. Đúng là một ông già hay thật. Ông già Noel muốn có móng làm gì chứ?
Ông ta trông có vẻ bối rối. Ông ta không thích bị tôi cười nhạo.
- Thế cậu nghĩ bọn ta trèo khỏi ống khói như thế nào chứ? Việc bọn ta có móng cũng giống như hươu cao cổ có cái cổ dài vậy. Bọn ta cần có móng để trèo lên khỏi ống khỏi.
- Bọn ta. - Tôi nói. - Ông có ý gì khi nói “bọn ta”? Tôi tưởng chỉ có một Ông già Noel thôi chứ và ông ấy chắc chắn trông không giống ông.
- Vớ vẩn. - Ông ta đáp lại. - Làm sao mà một Ông già Noel có thể leo lên leo xuống từng ấy ống khói trong vòng một đêm chứ? Bọn ta có hàng triệu người.
- Vậy à, thế là sao trông ông lại sạch sẽ như thế này chứ? - Tôi hỏi. Ái chà, ông già này điên thật rồi. Tôi quyết định trêu ông ta một chút. Có thể ông ta còn nguy hiểm nữa.
- Cậu cứ thử bò lên bò xuống nhiều ống khói vào lúc nửa đêm xem cậu sẽ sạch sẽ đến mức nào. - Ông ta gay gắt nói.
Tôi quyết định phải đi. Tôi không muốn thằng nhóc Robert láo xược về nhà trước tôi và mách mẹ là tôi nói với nó là không có ai là Ông già Noel hết. Mẹ sẽ chẳng thích thế một chút nào. Tôi quay người và đi thẳng về phía thang máy. Ông già móng vuốt vội đi theo tôi. Thang máy mở ra và chúng tôi cùng bước vào.
- Ông đi đâu đấy? - Tôi hỏi.
- Về nhà cùng cậu. Cậu đã cứu sống một Ông già móng vuốt và đã đến lúc ta phải thưởng cho cậu.
- Tôi chả nghĩ gì đến chuyện đó. - Tôi nói. - Tôi không cần thưởng gì cả.
Tôi không muốn cái con người bé tí vừa lập dị vừa lôi thôi lếch thếch này đi cùng tôi khắp thành phố.
- Ta cần phải thưởng cho cậu. Đó là luật rồi. - Ông ta khăng khăng. - Cậu đã cứu sống ta, do vậy cậu và tất cả những đứa trẻ trong gia đình cậu đều được mỗi người hai điều ước. Bất cứ thứ gì cậu muốn.
Ông ta điên mất rồi. Tôi nhìn lại những cái móng vuốt của ông ta. Chỉ với một cú vụt mạnh ông ta có thể cắt cụt hết tóc tôi. Tôi không trả lời. Tôi quá sợ. Thang máy đi thẳng xuống tầng trệt và chúng tôi bước ra đúng chỗ một cái cửa hàng đông đúc. Tôi bước thật nhanh, hy vọng ông ta không theo kịp nhưng tôi chẳng may mắn đến thế. Ông ta đeo dính tôi như keo dán vậy. Mọi người đều nhìn chúng tôi và quay sang thì thầm với nhau nhưng dường như Ông già móng vuốt đó chẳng quan tâm.
- Áo ông đang hở kìa. - Tôi bảo ông ta. - Vì Chúa hãy cài áo ông lại. - Ông ta cúi xuống và kéo khóa lên bằng một cái móng.
Một người phụ nữ với mái tóc xanh hối hả chạy lại chỗ chúng tôi.
- Thật xấu hổ. - Bà ta tức giận nói. - Thật kinh tởm. Sao ông có thể đi lại ngay trước mặt bọn trẻ trong bộ quần áo Ông già Noel dơ dáy như vậy chứ? Sao chúng có thể tin vào Ông già Noel nữa khi trông thấy ông như thế này chứ?
Đúng lúc đó Ông già Noel của cửa hàng đi qua với một bao đầy đồ chơi trên vai. Ông ấy có một bộ râu lớn bằng len và đi một đôi ủng bóng loáng. Ông già của tôi vẫy tay chào ông ấy. Ông già Noel của cửa hàng không thèm vẫy lại. Mọi người bắt đầu la ó và hét lên với chúng tôi.
- Đi khỏi đây thôi. - Tôi nói. - Ông gây ra bao nhiêu là rắc rối.
Chúng tôi chạy ra khỏi Myer’s và nhảy lên xe điện. Ông già móng vuốt ngồi ngay cạnh tôi. Suốt cả chặng đường về mọi người cứ chằm chằm nhìn chúng tôi. Ông già này bốc mùi ghê quá. Thậm chí hơi thở của ông ấy cũng có mùi nữa. Răng ông ấy vàng khè.
- Ở Nam cực không có bàn chải đánh răng hay sao ấy? - Tôi mỉa mai hỏi.
Ông già móng vuốt trông có vẻ tức vì bị xúc phạm nhưng ông ấy không nói gì cả. Khi người soát vé đi đến tôi phải trả cả vé cho ông ta. Ông ta không có tiền. - Để lại trên xe trượt tuyết rồi. - ông ta nói. - Khi ta cố hạ xuống Myer’s.
Bà White và nhà thôi miên vồ lấy từng tờ giấy mỗi khi Sean viết xong.
- Thật lạ lùng. - nhà thôi miên kêu lên. - Cực kì lạ lùng.
Sean tiếp tục viết tiếp, vẫn trong trạng thái bị thôi miên.
2
Cuối cùng chúng tôi cũng về đến nhà và tôi mở cửa trước ra.
- Tạm biệt. - Tôi nói với ông già nhỏ bẩn thỉu đó. - Ông vẫn vào nhà bằng ống khói. Tôi tin là thế.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Ông già móng vuốt đó đẩy tôi ra và đi vào phòng khách. Mẹ đang đi ra ngoài nhưng chị gái Helen của tôi và thằng nhóc Robert đang ngồi dưới cây thông Noel. Robert đang khóc với những giọt nước mắt cá sấu to tướng.
- Anh ấy đây rồi. - Nó hét tướng lên và chỉ vào tôi. - Anh ấy bảo là không có Ông già Noel. Anh ấy nói Ông già Noel là không có thật.
Thế là Helen bắt đầu:
- Thật là đáng xấu hổ, Sean. Em thấy hay ho gì khi nói với một đứa trẻ là không có Ông già Noel chứ? Lại còn vào đêm trước Giáng sinh nữa. Và tại sao em lại cho rằng mang về nhà một người kinh khủng như thế kia sẽ khiến mọi việc tốt đẹp hơn chứ? Ông ấy lấy quần áo ở đâu vậy? - Chị ấy quay sang Ông già móng vuốt. - Ở bãi rác hả?
- Ta đang rất vội. - Ông già móng vuốt nói. - Tối nay ta còn phải đến thăm rất nhiều nhà nữa. Mỗi người các cậu có hai điều ước. Nào nhanh lên, cậu trước đi, Sean.
Tôi nhìn những cái móng vuốt của ông ta. Chúng đủ sắc để cào toác mặt tôi ra. Tôi quyết định trêu ông ta.
- Sally Fritz. - Tôi nói. - Cô ấy là ca sĩ nhạc rock mà tôi yêu thích. Hãy mang cô ấy đến đây.
Trong nháy mắt, Sally Fritz đã đứng trước mặt chúng tôi. Cô ấy đang cầm micro trong tay, chân đi một đôi tất lưới dài với đôi giày cao gót, mặc quần lót đăng ten và một cái áo dài tay mà hầu như bạn có thể nhìn thấu vào bên trong được. Chắc chắn là cô ấy đang tham gia một buổi hòa nhạc khi mà Ông già móng vuốt mang cô ấy tới trước mặt chúng tôi. Hai mắt cô ấy đang trợn tròn hết cả lên. Cô ấy không hiểu được là đang có chuyện gì xảy ra cả. Trong vòng có một phút cô ấy đang từ sân khấu ở New York, đột nhiên xuất hiện trong một phòng khách ở Úc với ba đứa trẻ và một Ông già Noel đang chằm chằm nhìn mình.
- Thật ghê tởm. - Helen nói. - Mẹ sẽ giết em khi biết em mang một người như thế này về đây.
Sally Fritz đưa hai tay lên bụm miệng. Rồi cô ấy bắt đầu hét lên với tông giọng cao nhất. Cô ấy đang hoảng sợ.
- Nhanh lên. - Tôi hét lên với Ông già móng vuốt. - Mang cô ấy biến đi ngay. - Thế là Sally Fritz biến mất không để lại tí dấu vết nào, nhanh như khi cô ấy xuất hiện vậy.
- Vậy đó, hai điều ước của cậu đã hết. - Ông già móng vuốt nói. Ông ta quay sang Robert. - Điều ước thứ nhất của cháu là gì, cậu bé? Cháu muốn gì cho lễ Giáng sinh nào?
- Một khẩu súng máy. - Robert hét lên. - Một khẩu súng máy thực sự.
Một khẩu súng máy bằng thép màu xám xuất hiện trong tay Robert. Đó là khẩu súng giống súng thật nhất mà tôi từng nhìn thấy. Reo lên sung sướng, Robert kéo cò. Đạn rít lên và khạc ra từ nòng súng. Chúng khoan những cái lỗ to tướng trên sàn, tường và trần nhà. Tất cả chúng tôi đều chúi xuống đằng sau sô pha để tránh. Khi tiếng ồn chấm dứt, cả căn phòng mịt mù trong một thứ khói màu xanh. Và căn phòng bị phá hủy hoàn toàn. Đồ trang trí bị nghiền nát và những mẩu nhựa vương vãi khắp nơi.
- Nhìn kìa. - Helen hổn hển. - Cái đồng hồ của cụ ngoại. Nó đã bị nghiền nát thành trăm mảnh. Em gặp rắc rối to rồi Robert. Mẹ sẽ lột da em vì chuyện này.
Robert khóc òa lên. Nó luôn luôn khóc mỗi khi nó nghĩ là mình gặp rắc rối.
- Tôi không muốn nó. - Nó gào lên với Ông già móng vuốt. - Tôi ước mình chưa bao giờ có nó.
Khẩu súng biến mất. Cả căn phòng và cái đồng hồ lại trở lại như trước. - Thế là hai điều ước của cháu cũng đã hết. - Ông già móng vuốt nói với Robert. Rồi ông ta quay sang Helen.
- Giờ thì đến lượt cháu. Hai điều ước của cháu là gì, cháu gái của ta?
Helen giậm chân giận dữ.
- Tôi không thích ông. - Chị ấy gào lên. - Tôi ước gì không ai trong chúng tôi từng nghe nói về ông.
Đột nhiên chỉ còn lại chúng tôi trong phòng. Ông già móng vuốt đã biến mất. Chúng tôi nhìn nhau. Không ai trong chúng tôi nhớ được chuyện đã xảy ra. Chúng tôi không nhớ tí gì về Ông già móng vuốt cả. Ông ta đã xóa phần kí ức đó của chúng tôi. Nhưng không hiểu vì lý do gì bây giờ tôi lại nhớ được.
3
Nhà thôi miên đang đọc qua vai Sean. Ông ta gật đầu vẻ tự mãn.
- Thôi miên. - ông ta hào hứng nói với bà White. - Cậu ta nhớ được vì đang bị thôi miên.
Sean vẫn viết lia lịa không nói một từ nào cả. Mà nó có muốn nói cũng không được với cái miệng chỉ bằng hòn bi ve thế kia.
4
Vậy đấy, và đây là kết thúc của câu chuyện. Tôi vẫn không hiểu tại sao mình lại có cái miệng bé tí thế này.
Helen đang nhìn quanh phòng. Chị ấy thậm chí còn không nhớ là Ông già móng vuốt đã từng đến và cho chị ấy hai điều ước.
- Chị có cảm giác như có ai đó đã ở đây. - Chị ấy nói. - Nhưng chị không nhớ được đó là ai và chuyện gì đã xảy ra.
- Em cũng vậy. - Tôi nói. - Em cảm giác như là có ai đó đã nói chuyện với chúng ta. Có cái gì đó liên quan đến Ông già Noel.
Tôi ước gì mình không nói câu đó. Nó khiến Robert nhớ lại chuyện đã xảy ra ở Myer’s. Nó chỉ một tay vào tôi và bắt đầu tuôn ra một đống nước mắt cá sấu.
- Anh ấy nói không có Ông già Noel. - Nó hét lên. - Anh nói ông ấy có râu bằng len và nhét gối trong áo.
Robert vừa nhảy lên nhảy xuống vừa hét ầm lên. Rồi nó chạy ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại.
Helen nổi điên lên với tôi.
- Em thật xấu xa, Sean. - Chị ấy nói. - Em không nên nói với nó là không có Ông già Noel. Chị ước gì em không có cái miệng to thế này.
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất