Làm tốt thì tốt hơn là nói giỏi.

Benlamin Franklin

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cái Đai Áo Biết Bay
ột đám đông đứng xúm xít xung quanh Giffen. Đúng là ai cũng biết lão này đại ba hoa nhưng dứt ra để đi thì không dễ vì lão giới thiệu thật hấp dẫn.
Lão Giffen đi ra chỗ chiếc xe tải lấy tuýp keo dán, trên nhãn đề dòng chữ: “Keo dán Giffen tuyệt hảo - dán mọi thứ”. Lão giơ cao tay:
- Đây là loại keo dùng để dán các thứ bị hỏng, nào các vị ai có gì bị vỡ thì đưa đây!
Một thằng bé đi lên phía trước tay cầm mũi tên và cái cung. Nó nói:
- Cái cung của cháu bị gẫy. Nhưng chẳng có ai chữa được cả.
Lão Giffen cầm cái cung từ tay thằng bé, bôi một lớp keo vào chỗ gẫy rồi ấn chặt lại với nhau. Sau đó lão đặt mũi tên vào, chĩa cung lên trời, căng dây bắn. Mũi tên vút đi thật xa. Mọi người ngỡ ngàng thán phục, vỗ tay reo hò.
Lão Giffen nói:
- Cái đó chưa là gì cả. Bây giờ xin các vị chứng kiến điều các vị chưa hề thấy bao giờ.
Lão đi về phía sau chiếc xe tải. Ở đó có cái cẩu lớn. Lão bôi keo vào một đầu sợi cáp cẩu, sau đó lão ấn lên mui chiếc xe tải. Lão nói oang oang với đám đông:
- Loại keo này có thể giữ nổi chiếc ôtô.
Lão ngồi vào ca bin ôtô cho cần cẩu quay, làm cho chiếc xe chuyển động. Chiếc cẩu nhấc bổng cái xe, không có móc nối gì cả mà chỉ nhờ loại keo dán của Giffen.
Mọi người trầm trồ thán phục. Chưa có ai từng chứng kiến một loại keo dán có chất lượng tuyệt vời như vậy. Lão Giffen lại cất tiếng:
- Nào, xin mời các quý vị mua loại keo có một không hai của bản hãng. Các vị hãy mua nhanh kẻo hết. Quả thật khó có thể tưởng tượng có một loại keo kỳ diệu như thế này. Xin các vị mua đi, trong kho chẳng còn bao nhiêu, giá rẻ bất ngờ, mười đôla một tuýp.
Lão bán được hai trăm tuýp, kiếm được 2.000 đôla trong một ngày. Khách hàng mang keo về nhà háo hức dùng thử ngay lập tức.
Lão cười thầm trong bụng:
- Thật là một lũ ngốc, chúng bay sẽ thấy sau bốn tiếng đồng hồ keo mất công dụng.
*
* *
Bà Tibb mua một tuýp keo “tuyệt hảo” của lão Giffen. Bà già rồi lại sống có một mình. Những người bạn cùng lứa tuổi bà đã mất từ lâu, bà chẳng có ai để có thể giúp bà chữa cái này, cái khác. Vì thế bà rất mừng khi mua được loại keo mới. Bà Tibb chuyên sưu tầm đồ sứ. Trong suốt cuộc đời mình bà đã kiếm được khối thứ đẹp làm bằng sứ. Bà có đĩa sứ, chén sứ, chậu sứ được sản xuất ở nhiều nơi trên thế giới. Bà còn có cả những con búp bê bằng sứ hoặc những con vật làm đồ chơi cũng bằng sứ.
Với thời gian bà đã có nhiều đồ sứ đến mức không biết để chúng vào đâu cho hết. Chính vì thế bà cần có keo dán để làm một cái giá mới.
Vừa về đến nhà bà lấy ngay mấy tấm ván để ở nhà kho trong vườn, bôi loại keo dán đặc biệt của lão Giffen vào mép tấm ván và ấn chặt vào tường. Rất ổn. Tấm ván như bị chôn chặt vào tường.
Bà nói:
- Thật là một loại keo tuyệt vời, mà lại khô rất nhanh.
Rồi bà nhanh chóng sắp xếp những thứ bà quý nhất lên giá. Bà rất quý một con ngựa bằng sứ do cụ thân sinh để lại từ nhiều năm nay trước khi cụ qua đời. Bà để con ngựa vào một vị trí đẹp nhất, ở chính giữa cái giá.
Sau khi sắp xếp xong bà Tibb ngồi nghỉ, bà rất mệt và ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Sau đó bốn tiếng đồng hồ bà giật mình tỉnh giấc do tiếng đổ vỡ loảng xoảng, keo dính mất công dụng, miếng ván bị rơi và toàn bộ đồ sứ biến thành những mảnh vỡ.
Bà Tibb bò trên sàn nhà thu lượm các mảnh sứ, bà nghĩ tới con ngựa tí hon mà bà quý nhất, nhưng không thấy nó đâu cả. Mãi sau bà mới tìm thấy một cái chân, cái đuôi và cái đầu bé tí xíu. Bà khóc nức nở. Con ngựa bị vỡ tan tành.
Bà Tibb khóc than thổn thức. Bà tìm lọ keo đó và giận dữ ném vào lò sưởi. Sau đó bà quyết định đi tìm lão Giffen. Bà muốn mắng vào mặt lão, muốn bảo cho lão biết keo dán của lão là đồ vứt đi và đòi lão bồi thường thiệt hại.
Bà chạy vội tới quảng trường nơi lão Giffen đứng quảng cáo bán hàng lúc nãy. Nhưng lão đã đi và không để lại một dấu vết nào. Bà nghĩ lão sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này nữa.
*
* *
Một người khác cũng mua lọ keo dán có một không hai này là Scott Bridges. Nó định gắn chiếc thuyền bị vỡ đôi. Bố nó nói không thể chữa cái thuyền được nữa. Nhưng bây giờ khi có trong tay lọ keo dán này thì Scott tin rằng nó sẽ gắn lại được cái thuyền.
Chiếc thuyền để ở ven hồ. Scott đi một mình, nó không nói với ai là nó đi đâu. Đầu tiên Scott quét lên mặt những mảnh vỡ rồi gắn chúng lại với nhau. Nó reo lên sung sướng:
- Tuyệt vời quá, thuyền trông như mới. Loại keo dán này mới kỳ diệu làm sao.
Nó cho thuyền xuống nước rồi nhảy vọt lên. Thuyền chạy băng băng, không thấm một giọt nước. Scott chèo thuyền ra giữa hồ. Nó phấn chấn, hồi hộp ra sức chèo.
Đáng ra Scott phải mang theo phao bơi khi đi thuyền, nhưng hôm nay nó quên khuấy đi mất. Đầu óc nó hoàn toàn tập trung vào việc sửa thuyền bằng loại keo dán tuyệt diệu có một không hai của lão Giffen.
Hôm đó trời rất đẹp, thời gian trôi nhanh. Scott ở giữa hồ đã hơn bốn tiếng đồng hồ và cậu bỗng thấy nước từ bên ngoài đang ngấm vào trong thuyền. Scott muốn chèo thuyền nhanh vào bờ nhưng đã muộn mất rồi. Keo dán tan ra, chiếc thuyền vỡ làm hai mảnh. Scott hét khản cả cổ: “Cứu tôi với!” nhưng không ai nghe tiếng kêu của nó, trên hồ hôm đó chỉ có một mình nó. Scott tìm cách bơi vào bờ. Nước hồ lạnh buốt. Chẳng bao lâu nó thấm mệt, chân tay mỏi rã rời, bụng đau nhói, nó cố ngẩng đầu lên bơi nhưng đầu nó cứ chìm dần, nó cố ngoi lên nhưng không thể nào ngoi lên nổi. Phổi nó đầy nước và Scott chìm nghỉm dưới đáy hồ.
Đến chiều tối không thấy Scott về, bố cậu gọi điện cho cảnh sát. Những người thợ lặn lùng sục lòng hồ, họ đã thấy xác Scott và cả hai mảnh thuyền. Trên một mảnh còn thấy lọ keo dán “tuyệt hảo” dùng dở.
*
* *
Giffen dùng xe lẩn rất nhanh. Lão vội vã vì biết rằng lão chỉ có 4 tiếng đồng hồ để cao chạy xa bay. Bởi vì sau đó những người mua keo của lão nhất định sẽ đi tìm lão. Tất nhiên họ rất cay cú. Lão phóng xe rất nhanh để họ không thể đuổi kịp.
Giffen quyết định đi Horsham, nơi này khá xa và chưa ai nghe nói đến loại keo dán có một không hai của lão. Lão sẽ tìm được những thằng ngốc, những người cả tin ở đây để moi tiền của họ. Sau hai ngày lão có mặt tại Horsham. Lão đánh xe tới quảng trường trung tâm thành phố. Tại đây lão trưng một cái biển với dòng chữ:
Ai coù khaû naêng döùt ñöùt ñöôïc moái noái
cuûa loaïi keo daùn Giffen coù moät khoâng hai
seõ ñöôïc thöôûng 200 ñoâla.
Một lát sau có hai người đàn ông đi máy kéo tới. Một người xuống xe, đi tới chỗ lão Giffen đưa cho lão một sợi dây và nói:
- Hãy nối hai đầu dây này bằng loại keo của ngươi, bọn ta sẽ dứt nó ra cho mà xem.
Lão Giffen cười khoái trá. Lão đáp:
- Được thôi. Tôi chấp nhận đánh cuộc đấy. - Lão nhúng hai đầu dây vào hộp keo dán rồi dính chặt chúng với nhau. Keo phát huy tác dụng ngay.
Hai người đàn ông cầm đoạn dây, dây nối lại với nhau và buộc hai đầu dây còn lại vào hai đầu máy kéo. Họ cho nổ máy. Động cơ gầm lên, khói bốc nghi ngút. Mọi người ùa tới xem ai cũng tưởng keo dán không thể nào chịu nổi. Cả hai động cơ đều rú lên, khói xanh ở ống xả phụt ra nhưng chỗ nối vẫn trơ trơ.
Sau đó có tiếng nổ to. Động cơ của một chiếc máy kéo gầm lên rồi lịm hẳn và nó bị lôi tuột sang bên kia đường. Người xem vỗ tay reo mừng.
Lão Giffen reo lên:
- Xin mời quý vị mua loại keo có một không hai. Mua đi, mua đi!!!
Người ta chen lấn xô đẩy nhau, nhiều người hươ hươ tiền, ai cũng muốn có bằng được loại keo dán kỳ diệu. Trong chốc lát Giffen đã bán được 300 tuýp.
Cuối cùng mọi người lục tục ra về trừ một người.
Đó là một ông già bé nhỏ, trán hói và có nụ cười dễ mến. Ông ta nói với lão Giffen.
- Xin lỗi! Ông cho phép hỏi, ông có thể mua gì dùm tôi được không?
Lão Giffen hỏi một cách trịnh thượng:
- Thế ông bán gì?
- Tôi bán những cái đai áo biết bay, và một cái hộp có thể đưa người ta bay lên tận trời cao.
*
* *
Giffen không tin chuyện cái hộp có thể bay được. Làm gì có chuyện đó. Chắc lão già định lừa mình đây. Tuy vậy lão vẫn quan tâm đến việc này, biết đâu tay này có mánh khoe gì đấy mà lão có thể học lỏm để moi tiền ở những tên ngốc nghếch. Lão Giffen nhìn đồng hồ. Lão biết mình phải nhanh chóng chuồn khỏi nơi này trước khi keo dán của lão hết tác dụng. Lão phải biến sau bốn giờ đồng hồ. Bây giờ lão vẫn còn đủ thì giờ để nói chuyện với ông già này. Gã nói:
- Thôi được, ông cho tôi xem cái đai áo biết bay nào!
- Tôi không thể cho ông xem ở đây được. Tôi không muốn người khác nhìn thấy. Tốt nhất xin mời ông về nhà. Tôi sẽ cho ông xem cái hộp bay hoạt động như thế nào.
Gã đi theo ông già về nhà ông ta. Thật ra đây là một cái lều thì đúng hơn. Đồ đạc để bừa bộn, lung tung. Cỏ ngoài sân mọc lởm chởm, cửa kính bị vỡ mảnh vụn vẫn nằm trên sàn nhà. Trong nhà la liệt các loại dụng cụ như kìm, búa, ốc, vít và đủ các loại dây dợ.
Ông già nói:
- Tôi tên là Flint, nhưng nhiều người gọi tôi là Flinty.
Lão Giffen ngắt lời:
- Tôi đang vội lắm, ông cho tôi xem ông bay như thế nào đi.
Ông Flinty nói ngay:
- Đồng ý thôi! - Ông ta với ở cái kệ một chiếc hộp. Sau đó ông ta nhấc chiếc thảm và lôi một cái đai tay áo để dưới đó. Thoạt trông nó như chiếc dây đeo đồng hồ bằng bạc. Ông già nói:
- Tôi phải giấu cái hộp một nơi và cái đai này một nơi khác. Như thế không sợ người lạ ăn cắp sáng kiến của mình. Giờ tôi phải bắt vít nối cái hộp với cái đai. Việc bay chỉ thực hiện được khi đai và hộp gắn liền với nhau.
Ông già đấu cái hộp với cái đai, mất khá nhiều thời giờ, có lẽ phải hơn nửa tiếng. Giffen cảm thấy sốt ruột. Lão không thể ở đây lâu hơn được nữa. Mọi người sẽ điên lên khi họ thấy loại keo của lão mất tác dụng. Cuối cùng thì Flinty cũng chuẩn bị xong. Ông gắn chiếc hộp với cái đai vào tay mình. Thoạt trông tưởng như ông đeo đồng hồ, có điều to hơn.
Flinty nói:
- Nào ông trông nhé. - Ông từ từ bay lơ lửng cách sàn nhà chừng 10cm.
Giffen trố mắt, há hốc mồm vì ngạc nhiên. Lão hỏi ông Flinty:
- Ông có thể bay cao được bao nhiêu?
- Tôi muốn lên cao tới đâu cũng được.
Nói xong ông ta bay vút lên trần nhà. Sau đó ông ta lượn đi lượn lại trong lều như một đám mây.
Lão Giffenb nghĩ, dứt khoát phải kiếm được cái đai bay này, của đống tiền chứ không bỡn. Có cái đai lão sẽ hái ra tiền.
*
* *
Lão Giffen đặt câu hỏi:
- Tại sao ông lại cho tôi xem cái đó.
- Bởi ông là một nhà sáng chế vĩ đại. Loại keo dán Giffen của ông thật kỳ diệu. Tôi cũng là một nhà phát minh. Tôi đã sáng chế ra cái đai bay. Chúng ta có thể hợp tác với nhau. Ông giúp tôi sản xuất đai bay, còn tôi hỗ trợ ông làm keo dán.
Giffen không trả lời. Lão nghĩ ngợi. Mình phải có bằng được cái đai bay, nhưng mình không thể ở lại Horsham. Sau bốn tiếng keo dán mất tác dụng. Những thứ mà người ta sửa chữa, dán lại với nhau sẽ lại rời ra. Họ sẽ đi tìm lão và có thể lão phải ngồi tù.
Giffen hỏi:
- Ông có còn cái đai bay nào nữa không?
- Có, tôi còn một cái nữa. Ông có thể bay thử. Nhưng tôi phải lắp đã. Phải gắn đai với cái hộp.
Giffen nói:
- Làm việc đó hết nửa giờ. Tôi tranh thủ đánh chiếc xe tải lại đây. Sau đó tôi sẽ thử cái đai bay của ông.
Lão vội vã đi. Lão dự tính sẽ ăn cắp chiếc đai bay. Lão mang xe lại gần đây để khi có dịp là vù thẳng.
Giffen không thể tưởng tượng lại gặp may đến như thế. Khi đã có một chiếc đai bay lão sẽ tìm hiểu cơ chế hoạt động của nó và lão sẽ sản xuất hàng loạt, bán vài nghìn đôla một chiếc. Lão sẽ giàu nứt đố đổ vách bởi vì ai mà chẳng muốn có bằng được một chiếc đai bay.
Lão chạy thốc tới chỗ chiếc xe tải rồi phóng nhanh về nhà Flinty. Chiếc đai bay đã được chuẩn bị xong. Giffen còn vừa đủ thì giờ để bay thử và sau đó phải chuồn khỏi thành phố này.
Ông Flinty gắn chiếc đai bay vào tay Giffen, ông ta nói:
- Ông muốn bay hướng nào, chiếc đai sẽ đưa ông bay theo hướng đó.
Lão Giffen muốn bay về chỗ để xe tải. Thật hoàn hảo. Chiếc đai đưa lão vút đi và lão đỗ ngay trên nóc chiếc ô tô của mình. Ông Flinty bay theo và đuổi kịp lão.
Giffen trầm trồ khen ngợi:
- Cực kỳ thật đấy. Quá siêu. Tôi có thể bay cao đến đâu?
- Ông muốn bay cao đến đâu cũng được, đến đâu cũng được.
Lão Giffen tối mắt tối mũi vì chiếc đai bay. Lão không nghĩ tới giờ giấc, không nghĩ tới loại keo dán có một không hai của mình và lão cũng quên cả việc lão phải biến khỏi nơi này.
Lão nói với ông Flinty:
- Nếu thế thì hãy bay lên tới trời cao.
Cả hai người bay vút lên không trung. Người đi dưới chân họ chỉ nhỏ như con kiến. Thật tuyệt vời khi được bay bổng cùng mây.
Thời gian trôi nhanh chẳng mấy chốc đã sẩm tối. Lão Giffen chỉ chờ trời tối để có cơ hội dứt được ông Flinty và trốn đi. Lão định bay đi đâu đó khi trời tối om, Flinty có tài thánh cũng không tìm được lão. Sau đó lão sẽ rời khỏi thành phố bằng chiếc xe tải của mình và sẽ không bao giờ trở lại nơi này. Lão sẽ tháo tung chiếc đai bay. Lão sẽ bắt chước sản xuất hàng loạt. Mình sẽ bán vung lên và thu được rất nhiều tiền.
Ông Flinty bay cạnh lão Giffen, ông ta nói:
- Chúng ta lên cao lắm rồi, đừng lên cao hơn nữa chúng ta sẽ không có không khí để mà thở.
Giffen đảo mắt nhìn xuống dưới. Họ bay cao quá nên không nhìn thấy gì ở dưới. Họ bay trên những tầng mây.
Ông Flinty tâm sự:
- Cho tới nay tôi mới làm có hai chiếc đai bay mà chiếc của bác tốt hơn cái của tôi.
Lão Giffen hỏi:
- Tại sao lại thế?
- Bởi tôi không bắt vít mà dùng loại keo dán tuyệt vời có một không hai của bác.
Đúng lúc đó lão Giffen thấy chiếc đai của lão rơi ra từng mảnh. Thế rồi lão rơi thẳng xuống. Giffen la hét cho đến khi rơi xuống đến mặt đất.
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất