A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Con Bọ Từ Cục Mưa Đá
- Nếu con nhân một với một, - bố nói, - thì con sẽ được mấy?
Tôi biết bố định nói gì nhưng tôi quyết định giả vờ như không biết.
- Một ạ. - Tôi nói. - Một nhân một là một.
- Không. - Bố nói. - Nếu đem một con chuột nhân với một con chuột, kết quả là có tám con chuột.
- Đó không phải là lỗi của con. - Tôi nói.
- Đúng thế. - Bố nói. - Con đã thỏa thuận. Con nói nếu bố cho con một con chuột con, con sẽ không bao giờ xin thêm một con nữa. Một con chuột thì không thể đẻ con được. Nibbles vừa mới đẻ con. Phải có con chuột bố ở đâu đó.
- Nó cô đơn quá. - Tôi nói.
- Cái gì? - Bố quát lên.
- Foxy mang con chuột của bạn ấy đến, con Flick Face, chỉ khoảng một giờ thôi. Nibbles cô đơn quá. Flick Face cũng thế. Hai con chuột cô đơn. Vì vậy bọn con cho Flick Face vào chuồng Nibbles. Chỉ một giờ thôi. Làm gì có nhiều chuyện xảy ra trong vòng một giờ chứ.
- Rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong vòng một giờ. - Bố nói. Thực ra thì có rất nhiều chuyện có thể xảy ra chỉ trong hai phút. Đã đến lúc con cần biết những thực tế cuộc sống đó, Troy. Flick Face làm cho Nibbles có thai. Chúng đã giao phối với nhau. Chúng làm thành một cặp. - Bố nói những từ cuối cùng bằng một giọng rất châm biếm.
- Con xin lỗi bố. - Tôi nói.
- Chỉ xin lỗi thôi thì không đủ, Troy. - Bố nói. - Bố sẽ phạt con rất nghiêm khắc. Con cần phải học cách biết giữ lời hứa.
Tôi rên rỉ một mình. Hình phạt sẽ là gì đây? Rửa bát đĩa cả tuần? Thậm chí có thể hai tuần. Cào lá vào tất cả các ngày thứ bảy? Làm việc cật lực trong một tháng? Bố luôn nghĩ ra rất nhiều hình phạt tàn nhẫn và khác thường.
- Bố sẽ tịch thu cái máy chém của con trong hai tuần. - Bố chậm rãi nói.
- Ôi, không. - Tôi rền rĩ. - Không phải là cái máy chém. Không phải chứ.
- Đúng nó đấy. - Bố nói. - Bố đã khóa nó trong nhà kho. Và nếu con nói thêm một lời nào nữa thì đó sẽ là hai tháng chứ không phải hai tuần đâu.
Tôi lê bước ra khỏi phòng. Thế này nghiêm khắc quá. Đúng là bi kịch. Theo tôi biết thì đúng là hết đời tôi rồi. Đúng là một sự trừng phạt thật thê thảm và bất công.
Mười ngày nữa, trường tôi tổ chức một buổi hòa nhạc. Tôi sẽ biểu diễn một trò ảo thuật. Và điểm chính của nó là màn cắt đầu. Nó sẽ thế này này: Tôi sẽ cho cậu một cậu bạn vào một cái hòm đen trông giống như cái quan tài. Chân cậu ấy sẽ thò ra một đầu còn đầu sẽ thò ra ở đầu kia. Phía trên đầu cậu ấy sẽ là cái máy chém giả. Tôi sẽ hạ máy chém xuống cổ họng cậu ấy. Mọi người sẽ nghĩ là tôi đã chém rời đầu cậu ấy ra. Nhưng đầu của cậy ấy thực ra không bị rời ra.
Đó là một trò biểu diễn rất hay. Tôi phải tiết kiệm hơn một năm mới mua được nó. Thực ra, tôi đã bán hơn bốn mươi con chuột, mỗi con ba đô la để có được tiền. Ba nhân bốn mươi là một trăm hai mươi đô la đấy nhé. Đó là giá trị của cái máy chém.
Nibbles và Flick Face quả là những kẻ sản xuất giỏi. Bố không biết gì về chuyện đó. Thôi được, đáng nhẽ tôi không nên bắt đầu việc gây giống chuột. Nhưng nó đã diễn ra theo cách như tôi đã nói. Một cách tình cơ. Nibbles đã rất cô đơn. Tôi không nói dối về điều đó. Sau chuyến viếng thăm đầu tiên của Flick Face thì mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát, mọi chuyện là thế đấy.
Tôi và bạn tôi, Foxy bán những con chuột con đi. Ai cũng muốn có chúng. Vì vậy chúng tôi quyết định sản xuất một lứa khác. Và rồi lại một lứa khác nữa. Chúng tôi tạo ra rất nhiều lứa cho đến khi bố phát hiện ra lứa chuột mới nhất.
Giờ đây trong tay tôi là cả một tấn thảm kịch. Người chiến thắng trong đêm chung kết buổi hoa nhạc sẽ được lên ti vi. Đúng thế, lên ti vi đấy. Đó là cơ hội để tôi trở nên nổi tiếng.
Cách chấm điểm sẽ thế này:
Sau mỗi màn biểu diễn, họ sẽ bật máy đo vỗ tay lên. Nó có thể đo được âm thanh. Màn biểu diễn nào có khán giả vỗ tay to nhất sẽ chiến thắng. Và chắc chắn đó sẽ là tôi. Không ai, không một ai có thể đánh bại màn biểu diễn chém đầu cả. Thế mà bây giờ tôi lại phải thay thế bằng màn ảo thuật với bài tây và màn biểu diễn đó sẽ chẳng bao giờ chiến thắng cả.
Cuộc đời tôi thế là bị phá hủy rồi.
2
Foxy và tôi chậm chạp lê bước đến trường.
- Tớ phải làm gì bây giờ? - Tôi hỏi. - Tớ đã tập màn chém đầu hàng tháng trời. Tớ chắc chắn sẽ chiến thắng.
- Kháng cáo lên tòa án cấp cao hơn. - Foxy nói.
- Mẹ á? - Tôi nói. - Chẳng ăn thua đâu. Mẹ lại bênh bố thôi.
- Mua màn biểu diễn khác. - Foxy nói. - Chắc chắn phải có màn khác hay hơn.
Tôi nghĩ một lát.
- Có một màn mà cậu có thể làm cho mọi người lơ lửng trong không khí. - Tôi nói. - Nhưng những màn ảo thuật bay lên rất đắt. Hàng trăm đô la đấy.
- Chúng ta sẽ bán những con chuột con. - Foxy nói.
- Không được. Chúng chỉ được hai tư đô la thôi. Mà nữa, đứa nào trong trường chả có một con rồi.
Thật vậy. Thực ra thì chuột đã bị cấm mang tới trường sau khi một con trong lứa đầu tiên của Nibbles trốn ra và ăn mất bữa trưa của cô Brindle.
Dẫu vậy, những lời của Foxy vẫn khiến tôi suy nghĩ mãi. Màn ảo thuật bay lên thậm chí còn hay hơn màn chém đầu nhiều. Nhưng tôi đào đâu ra tiền bây giờ chứ?
Cả ngày tôi cứ nghĩ, nghĩ và nghĩ. Tôi có thể bán cái ván lướt sóng đi nhưng thế thì tôi sẽ gặp rắc rối lớn với bố mẹ. Không. Tôi phải đối mặt với chuyện này thôi. Không có cách nào cả. Tôi sẽ phải biểu diễn màn ảo thuật với bài tây thôi.
Tôi chầm chậm về nhà, lòng đầy buồn bã. Đầu óc tôi như phủ đầy sương mù. Thực tế thì nó đang trong sương mù thật. Hôm nay trời rất lạnh. Tôi có thể nhìn thấy hơi thở đang bay trước mặt mình.
Tối nay có thể có mưa đá. Cứ khi nào nhiệt độ xuống tới không độ C là y như rằng khu đồi Hills có mưa đá. Nó khiến tôi hơi rùng mình và vội đi nhanh về nhà.
Tối hôm đó, tôi cầu xin bố hãy trả lại cho tôi cái hộp máy chém.
- Không bao giờ. - Bố nói. - Bố vừa phát hiện ra đó không phải là lứa chuột đầu tiên. Nếu con còn muốn tranh luận nữa thì…
- Thôi được. - Tôi vội nói. - Con chấp nhận.
Tôi chạy vọt ra khỏi phòng trước khi bố quyết định dành thêm hình phạt cho tôi. Tôi đi ra hiên trước và nhìn lên bầu trời đen sẫm. Trời lạnh và đang mưa. Một loạt sấm phía xa xa như xé toang trong đêm tối.
Ngón tay út của tôi bắt đầu tê cóng. Nó luôn bị tê cóng khi nhiệt độ xuống không độ C. Và khi nhiệt độ xuống không độ C, sẽ có mưa đá, chắc như hai với hai là bốn vậy.
Và những hòn đá rời từ trên trời xuống trông như những quả trứng vậy. Những cục đá to tròn bắt đầu rơi ngang bãi cỏ. Tôi chưa bao giờ thấy những cục mưa đá lớn đến vậy.
Chúng trông như những cục đá thật ấy.
Tôi thấy vui vì mình đã an toàn dưới mái hiên nhà. Nếu không thì tôi bị đo ván ngay.
Một cục mưa đá cực to nảy qua bãi cỏ và lăn lại tại chỗ tôi đang đứng.
Tôi nhặt nó lên và chòng chọc nhìn nó.
Nó cũng chòng chọc nhin lại tôi.
3
Không thể tin được. Có những con mắt trong cục mưa đá. Tôi đi lại chỗ có ánh sáng và xem xét nó cẩn thận. Có cái gì đó bên trong cục đá. Trông nó giống như một con côn trùng. Thật kỳ lạ.
Làm thế nào mà chuyện này xảy ra được chứ?
Có lẽ con côn trùng đó đang bay quanh và bị đông cứng lại trong đám mây trên cao. Đá đóng xung quanh nó. Kiểu như ngọc trai kết lại xung quanh một mẩu xà cừ trong bụng con trai ấy. Trước đây, tôi đã từng nghe nói thế.
- Bố ơi. - Tôi gọi to. Nhưng tôi dừng lại ngay. Bố đang trong tâm trạng không tốt. Tốt hơn cả là hãy tránh xa bố lúc này.
Sinh vậy nhỏ bên trong cục đá không động đậy. Nó hoàn toàn bị đông cứng. Dẫu vậy, như thể là hai con mắt nó vẫn đang chăm chú nhìn tôi. Tôi không nhìn rõ nó qua lớp đá nhưng tôi cảm thấy thế.
- Đừng có ngớ ngẩn. - Tôi tự nhủ.
Tôi mang hòn đá vào trong và đặt nó vào trong cái chảo ngay cạnh giường ngủ của tôi. Khi nào nó chảy hết, tôi sẽ nhìn nó rõ. Trong lúc đó, tôi còn có nhiều việc hơn để suy nghĩ.
Ví dụ: Làm thế nào để kiếm đủ tiền.
Tôi lên giường đi ngủ nhưng không sao chợp mắt được. Tôi bắt đầu đếm những hóa đơn trị giá trăm đô la trong đầu. Cách này luôn có hiệu quả và chẳng bao lâu có vẻ như tôi đã ngủ thiếp đi.
Điều tiếp theo tôi biết là trời sắp sáng. Mặt trời vừa ló ra sau những ngọn núi. Không khí xung quanh đầy những tia nắng mặt trời đang xuyên qua sương mù. Những con bướm đang vỗ cánh, bay lượn, nhảy múa xung quanh như thể lá thu trong cơn gió vậy. Một vài con còn kết thành đôi, treo mình vào chân nhau và bay cùng một lúc.
Có cái gì đó động đậy trên bàn cạnh giường ngủ của tôi. Nó có từ cục mưa đá. Cục đá đã tan chảy và để lại một vũng nước nhỏ. Và một con côn trùng, nếu bạn có thể gọi nó thế.
Cái sinh vật bé nhỏ đó đang uốn éo như con bướm chui ra khỏi cái kén. Nó vẫn sống. Bạn có tin được không? Nó đã bị đông cứng và bây giờ vẫn sống nhăn. Thật kì lạ. Thật không thể tin được.
Nó bắt đầu giang cánh ra. Và cựa quậy chân nó. Thật khó mà miêu tả nhưng tôi cứ thử xem sao. Thứ gần nhất mà nó giống là con châu chấu. Nó có sáu chân nhưng trông rất giống châu chấu. Và đầu nó - đây là thứ kì quặc nhất - trong một chừng mực nào đó, giống đầu người. Nó có hai cái tai bé tí ti và một cái mũi. Và mắt nó đang đảo quanh. Cuối cùng nó cũng xòe hết cánh ra. Cánh của nó thật đẹp. Đỏ, xanh lục và vàng, giống như cánh bướm.
Bướm ư?
Tôi chạy vội ra cửa sổ. Những con đang nhảy múa dưới ánh mặt trời kia không phải là bướm. Chúng giống hệt con bọ chui ra từ cục mưa đá. Hàng ti tỉ con. Tôi nhảy qua cửa sổ nhưng muộn mất rồi. Chúng đã bay mất. Vỗ cánh bay đi trong không khí. Tất cả các cục mưa đá đều đã tan ra dưới ánh mặt trời.
Tôi vẫn chưa nghĩ ra ngay lập tức nhưng một suy nghĩ bắt đầu lóe lên trong đầu tôi. Tôi nên thu lượm chúng nhiều hơn. Có thể chúng rất hiếm. Hoặc là rất có giá trị. Và giờ thì chỉ còn một con.
Mà có còn hơn không?
Cái chảo trống không. Con bọ trong cục mưa đá của tôi đã bay di mất rồi. Nhanh như làn gió khi tôi sập cửa lại.
- Mày đâu rồi, anh bạn nhỏ. - Tôi gọi. - Ra đây với bố nào.
Nhưng nó không lại chỗ tôi. Trong phòng chả có cái gì động đậy cả. Có thể nó đã trốn rồi. Không, làm gì có đủ thời gian chứ. Con bọ đó vẫn ở đâu đó trong phòng này. Tôi tìm, tìm và tìm. Không thấy gì cả. Nó đang nằm yên không động đậy. Nghĩ đi. Nghĩ kĩ đi.
Tôi nhìn lên tường. Tôi kiểm tra những chiếc quần đùi vất trên sàn. Có tất thảy năm cái. Nó có thể trốn ở đâu được chứ? Bướm rất thích hoa. Thích màu sắc sặc sỡ. Tôi không có hoa nhưng tôi có thứ có màu sắc sặc sỡ.
Khăn trải giường của tôi có họa tiết màu xanh, đỏ và vàng.
Đúng. Đúng vậy. Nó đây rồi. Con bọ láu cá. Nằm yên không động đậy, cố gắng ẩn đi.
- Ái chà.
Tôi tóm lấy cánh nó và ngay lập tức bỏ vào cái lọ. Tôi đã sở hữu một con bọ từ cục mưa đá.
4
- Ái chà! - Foxy kêu lên khi chúng tôi cùng đi tới trường. - Rõ ràng đó là một con bọ rất lạ.
Tất cả mọi người ở trường cũng đều kinh ngạc vì nó.
- Nó thật đáng yêu.
- Giống như tiên ấy nhỉ.
- Tớ tự hỏi không biết nó có nghĩ được không.
- Mắt nó trông thật sống động.
- Thả nó ra đi, tội nghiệp nó quá.
Đó là những lời bọn chúng bàn luận trong giờ ăn trưa.
- Tớ sẽ trả hai mươi đô la cho nó. - Susan Grayson nói.
- Ba mươi. - Elaine Chung nói.
- Ba nhăm, không. Năm mươi. - Nnick Glare nói.
- Đừng bán. - Foxy nói.
- Tớ sẽ không bán đâu. - Tôi nói. - Xin lỗi các cậu, nhưng con bọ từ cục mưa đá không phải để bán.
Tan học, tôi và Foxy lại cũng nhau đi bộ về nhà như thường lệ.
- Dự báo thời tiết hôm nay như thế nào? - Tôi hỏi.
- Tại sao? - Foxy hỏi lại.
- Vì ngón tay út của tớ lại bắt đầu tê cóng lại.
5
Tối hôm đó, Foxy ở lại nhà tôi. Cậu ấy nhìn vào lọ.
- Cậu nên cho nó ăn, bạn ạ. - Cậu ấy nói. - Nếu không nó chết mất.
Tôi vỗ lòng bàn tay lên trán.
- Cậu nói đúng. - Tôi nói. - Tội nghiệp nó.
Tôi hé nắp lọ ra một tí và nhét vào đó một ít thịt tươi.
- Cẩn thận đấy. - Foxy nói. - Khéo nó bay mất.
Con bọ từ cục mưa đá không lại gần miếng thịt. Thật ra nó còn bay tránh xa ấy.
- Trông nó như một vật lai. - Foxy nói.
Tôi thả vào đó thêm một ít thức ăn khác. Một hạt đậu đông lạnh. Một mẩu bánh pizza. Một cái bích quy sô cô la. Nhưng con bọ từ cục mưa đá không chịu ăn một loại nào. Cuối cùng, tôi thử cho một ít mật ong. Con bọ sà xuống và bắt đầu ăn.
- Xem này. - Foxy nói. - Nó dùng chân trước để cho thức ăn vào miệng.
- Giống như người. - Tôi nói.
Đúng lúc đó có âm thanh ầm ĩ đập vào mái tôn nhà tôi.
- Mưa rồi. - Foxy hét lên.
Chúng tôi phóng ra ngoài trong đêm tối, đem theo mấy cái lọ. Trời đang mưa như trút. Mưa như quất vào mặt.
- Ngón tay út của cậu thế nào? - Foxy hỏi.
- Đau nhói. - Tôi nói. - Nhưng chỉ hơi hơi thôi.
Cả hai chúng tôi chằm chằm nhìn trời mưa. Mưa như trút tạo thành những dòng sông nhỏ trên thảm cỏ rồi chảy xuống rãnh. Trời sẽ không có mưa đá. Chúng tôi sẽ không có hàng tỉ con bọ để bán ba mươi đô la mỗi con. Đúng là nỗi thất vọng lớn.
Cạch.
- Cái gì vậy? - Tôi hỏi.
- Ai đó ném đá lên nóc nhà. - Foxy nói.
Chúng tôi nhìn nhau.
- Nhanh. - Tôi nói. - Trước khi nó tan mất.
Tôi bò trên mái hiên ướt nhèm. Nó vừa trơn vừa lạnh. Tôi chả nhìn thấy gì cả.
- Bật đèn pin lên đi. - Tôi nói.
Foxy làm như tôi bảo và tôi tìm quanh trong thứ ánh sáng yếu ớt. Đúng. Đúng, Nó đây rồi. Một cục mưa đá. Đang chảy rất nhanh trong mưa. Tôi nhặt nó lên và quẳng xuống cho Foxy. Cậu ấy ngay lập tức bỏ nó vào trong một cái lọ.
Tôi trèo xuống và chúng tôi cùng vào nhà.
Hai đứa chúng tôi chòng chọc nhìn cái lọ. Chúng tôi thở hổn hển.
- Nhìn này. - Tôi nói. - Thêm một con nữa.
6
Chỉ một lát sau, con bọ trong cục mưa đá đã chui ra khỏi ngôi nhà lạnh giá của nó.
- Trông nó buồn nhỉ. - Foxy nói.
- Không chỉ mình nó. - Tôi nói. - Tớ cũng đang buồn đây.
- Tại sao?
- Bởi vì chỉ có hai con thì chúng ta sẽ không kiếm đủ tiền. Ngay cẩ khi bán ba mươi đô la một con thì chúng ta cũng cần đến hai mươi con. Ba mươi nhân hai mươi là sáu trăm. Thế mới đủ cho màn ảo thuật nâng người lên. Nhưng sáu mươi đô là thì không đủ.
- Thả chúng đi. - Foxy đột nhiên nói.
- Gì cơ?
- Tớ thấy thương cho chúng. - Foxy nói. - Trông chúng cứ như chúng biết mọi thứ ấy.
Đúng là chúng biết. Nhưng tôi không thể thả chúng đi được. Sáu mươi đô vẫn là sáu mươi đô.
- Sẽ thế nào nếu chúng có tên gọi? - Foxy nói. - Sẽ thế nào nếu chúng có ông bà, con cái và những điều giống như vậy? Trông cậu sẽ thế nào nếu cậu bị nhốt trong một cái lọ như thế này?
Hai cái lọ được đặt cạnh nhau và hai con bọ đang nhìn nhau qua hai thành lọ.
Điều gì đó tôi đã nói trước đây bắt đầu vo ve trong đầu tôi.
- Ba mươi nhân hai mươi là sáu trăm đô la. - Tôi lẩm bẩm một mình.
- Gì cơ? - Foxy nói.
- Và một nhân một là tám. - Tôi hét to.
- Cậu điên rồi. Foxy nói.
- Thế đấy. Thế đấy. - Tôi hét lên. Tôi cẩn thận mở nắp của cái lọ thứ nhất ra. Rồi tôi nhấc nó ra và đặt cạnh con kia. Tôi đóng chặt nắp lại.
Ngay lập tức hai con bọ bắt đầu bay quanh. Chúng tóm lấy chân nhau và nhảy trong không khí.
- Chúng sẽ làm gì? - Foxi hỏi.
- Cậu biết mà. - Tôi nói.
Foxy mặt đỏ bừng lên.
- Chúng ta không nên nhìn chúng. - Cậu ấy nói.
- Tại sao không? Chúng chỉ là côn trùng thôi mà.
- Đầu chúng giống người. - Foxy nói. - Chúng được quyền riêng tư. - Cậu ấy nhặt một cái quần đùi của tôi lên và phủ lên nắp lọ.
- Không nhìn trộm, anh bạn. - Foxy nói.
7
Foxy và tôi đi xem ti vi. Cuối cùng, bố bảo chúng tôi đi ngủ.
- Mai còn phải đi học nữa. - Bố nói. - Đi ngủ đi. Cả hai đứa.
Chúng tôi đánh răng và hoàn thành các việc như thường lệ. Rồi chúng tôi nhìn vào lọ.
- Nhìn này. - Foxy nói.
Tôi cười thật tuơi. Đó không phải là những gì tôi chờ đợi. Nhưng ít ra đó cũng là những gì tôi cần.
- Những quả trứng. - Tôi nói.
Ở đó, bên thành lọ là một hàng trứng tròn, bé tí rất đều đặn vừa được tạo ra. Giống như sâu bướm đẻ ấy. Có khoảng hai mươi quả. Có khi còn hơn nữa.
- Chúng nên được để trên lá hay thứ gì đại loại thế. - Tôi nói, tay gãi đầu và bắt đầu suy nghĩ. Những con bọ này xuống đây trong những cục mưa đá. Rồi chúng nở ra và kết đôi. Rồi chúng lại xuống và mọi việc lại bắt đầu từ đầu.
- Nhanh lên. Vào trong bếp. - Tôi nói.
Chúng tôi lén đi nhẹ nhàng để bố mẹ không nghe thấy. Tôi lục lọi dưới đáy chạn bát và lôi vào một cái khay. - Khay đá. - Foxy nói. - Cậu đúng là thiên tài.
Chúng tôi đưa hai con bọ sang một chiếc lọ khác. Rồi tôi dùng một cái nhíp gắp từng quả trứng ra một. Tôi cẩn thận đặt từng quả trứng vào một cái ô làm đá. Cuối cùng tôi đổ nước vào.
- Chúng sẽ chết đuối mất. - Foxy nói.
- Không. Tôi nói. - Nó chỉ giống cục mưa đá mà thôi.
Tôi đặt cái khay làm đá vào trong tủ lạnh.
- Có thể nó sẽ có hiệu quả đấy. - Foxy cười và nói.
Chúng tôi đóng cửa tủ lạnh và nhón chân trở về phòng ngủ.
8
Sáng hôm sau, tất cả những giấc mơ của tôi trở thành sự thật. À không, gần thành.
Mỗi cục đá đều có một con bọ bên trong.
- Thật kì lạ. - Foxy nói. - Chúng được ấp trong nước lạnh. Rồi khi đá tan ra, chúng sẽ chui ra và chơi.
Chúng tôi cùng cười. Hai đứa tôi đều rất vui.
Tôi cho tất cả những cục đá vào cái lọ có hai con bọ lớn. Tôi cho chúng ra trời nắng để đá nhanh tan.
Khi chúng tôi ăn sáng xong, tất cả đã chui ra hết. Có khoảng hai mươi sinh vật bé tí đang bay quanh thành lọ.
- Chúng không giống nhau. - Foxy nói.
Cậu ấy nói đúng. Có những con mắt rất to hoặc mũi nhọn một cách lạ lùng. Chỉ có một thứ giống nhau ở chúng. Đó là ánh mắt chúng nhìn. Tất cả đều buồn bã.
Đã gần đến giờ đi học. - Tôi vui vẻ nói.
- Bọn mình có thể bán chúng hôm nay. Sau đó tớ có thể mua trò ảo thuật nâng người trên không.
- Chuyện gì sẽ xảy ra với chúng? - Foxy hỏi.
- Bọn chúng sẽ ở trong lọ. - Tôi nói. - Chúng sẽ được cho ăn. Giống như nuôi vật cưng ấy.
- Giống như là cầm tù hơn chứ. - Foxy nói.
- Chúng không biết gì đâu. - Tôi nói. - Chúng chỉ là những con côn trùng không biết nói thôi mà.
Tôi nhìn chằm chằm vào cái lọ. Và hai mươi cặp mắt chằm chằm nhìn lại. Tôi nói nhìn chằm chằm chứ không phải nhìn bình thường.
- Sẽ thế nào nếu chúng thông mình? - Foxy nói. - Có những đứa sẽ không cho chúng ăn đủ. Có những đứa sẽ đi nghỉ và quên khuấy mất chúng.
Cả hai đứa tôi ngồi im lặng. Cái lọ chứa đầy sự đau buồn. Foxy biết điều đó.
Và cả tôi cũng biết nữa.
Tôi cầm cái lọ, đi ra sân sau. Foxy im lặng theo sau tôi.
Chầm chậm, tôi mở cái nắp lọ ra.
- Chúng mày bay đi. - Tôi nói.
Những con bọ bay đầy ra không khí và vui vẻ nhảy múa. Chúng kết thành đôi, con này treo trên chân con kia khi chúng bay quanh. Chúng đang kết đôi. Cảnh tượng đó thật là đẹp. Chúng hoàn toàn tự do. Chúng bay quanh đầu chúng tôi một lát. Đột nhiên, chúng hướng lên cao hơn, rồi cao hơn nữa. Chẳng mấy chốc, trông chúng đã như nắm cát được ném lên trời. Rồi chúng biến mất.
Nhưng những hi vọng của tôi về màn ảo thuật nâng người trên không.
Thật vui khi bạn làm được một điều đúng đắn.
Bao giờ tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ khi đi ra khỏi giường. Ngay cả khi đó là sáng nay, ngày của buổi hòa nhạc. Thôi được, tôi đã bỏ đi cơ hội chiến thắng nhưng trong lòng tôi thấy thật ấm áp. Tôi rất vui vì mình đã thả những con bọ từ cục mưa đá đi.
Cho đến lúc tôi đứng trên sân khấu. Những ngọn đèn đang chiếu vào tôi. Cả khán phòng chật cứng. Đông quá. Tôi là người biểu diễn cuối cùng. Có thể họ luôn để những cái tồi nhất ở sau cùng. Tôi sẽ khiến mọi người chao đảo.
Đã có vài màn biểu diễn rất tuyệt vời. Curly Simon bé nhỏ đã làm cả hội trường lặng đi khi hát bài I Love My Daddy. Làm sao mà bạn có thể cạnh tranh với cậu ấy đây?
Và những bạn nhảy gõ chân đã khiến cái máy đo vỗ tay vọt lên tận chín hai.
Toula Papas ngâm một bài thơ được bảy tư điểm và Tran Chong có được tám ba điểm khi chơi bài Waltzing Matilda bằng vi ô lông.
- Tôi cần một người tình nguyện. - Tôi nói bằng một giọng lo lắng.
Im lặng kéo dài. Không ai nhúc nhích. Không ai muốn liên quan đến một người biểu diễn kém như tôi. Cuối cùng, Foxy đứng dậy và đi lên sân khấu. Cậu ấy đúng là bạn tốt.
- Sắp đặt sẵn rồi. - Ai đó ở hàng cuối hét to.
- Hãy rút một quân bài. - Tôi nói. - Bất cứ một quân nào.
- Không phải trò cũ rích đó chứ. - Mickey Bourke nói.
Ôi thật tệ. Sao tôi không rút lui chứ? Tôi run rẩy. Tôi giơ ra một bộ bài. Ôi không. Ngón út của tôi bắt đầu tê cứng. Tôi thật vụng về. Những quân bài tuột khỏi những ngón tay run rẩy của tôi.
Khán giả đã chán lắm rồi. Họ rúc đầu vào trong áo khoác. Đêm nay lạnh quá và họ muốn về nhà.
Hai tay tôi ôm lấy đầu? Làm thế nào đây? Chắc là tôi nên từ bỏ thôi.
Đột nhiên tôi nhìn Foxy. Cậu ấy đang ở gần cửa, Cậu ấy vẫy vẫy hai tay như thể vỗ cánh và chỉ ra ngoài trời đêm. Cậu ấy đang làm gì vậy? Liệu đó có phải là những con bọ không? Không. Nhưng dù sao cũng đáng để thử một phen.
- Thưa các quý ông, quý bà. - Tôi gào to. - Màn biểu diễn mới nhất của tôi, dành cho quý vị tận hưởng, đó là… Tôi hít một hơi thật sâu và liều một phen. - Màn nhảy múa của những con bọ.
Không có gì xảy ra. Và rồi khán giả há hốc hết mồm ra. Hàng trăm con bướm đang tràn qua cửa sổ. Chúng sà xuống trên đầu mọi người. Tôi biết rõ chúng sẽ làm gì tiếp theo.
- Kết đôi và nhảy đi. - Tôi ra lệnh.
Những con bọ từ cục mưa đá làm theo một cách tự nhiên. Chúng cuốn lấy chân nhau rồi cuộn xoáy trôn ốc và quay vòng trong không trung.
- Thật ngạc nhiên, tuyệt vời thật, đúng là một cảnh tượng ngoạn mục. - Khán giả say mê nhìn.
- Làm thế nào mà cậu ấy làm được nhỉ?
- Thật kì thú.
Tôi hít một hơi thật sau và quát to. Tôi biết chuyện gì sẽ đến tiếp theo nên phải làm thật nhanh.
- Biến mất. - Tôi hét lên.
Những con bọ quay một vòng nữa và bay ra khỏi cửa sổ.
Tôi cúi xuống, chào khán giả. Cái máy đo vỗ tay vọt lên kịch kim.
Mickey Bourke vẫn còn bối rối.
- Chúng làm gì thế nhỉ? Trông chúng như thật. - Cậu ta nói, giọng đầy nghi ngờ.
Tôi kể cho cậu ấy.
Có chọn lọc.
Đừng lo lắng về điều đó.
Anh bạn ạ.
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất