There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Hai Ông Bố
BÉP.
- Ôi, kinh. – Derek, bạn tôi nói.
- Gì thế?
- Chúng ta vừa chèn lên một con chó.
Bố Derek nhìn qua gương và lái chiếc Mercedes vào lề đường. Ba chúng tôi cùng nhảy ra và đi lại cái đống im lìm, be bé nằm ngay giữa đường.
- Đừng lo, - Derek nói. – Bố tớ sẽ lo mọi thứ.
Chúng tôi đang trên đường đi xem một trận bóng chuyền. Bố Derek đã đi tắt vì chúng tôi bị muộn giờ.
Trời đã tối và rất khó nhìn. Con chó dường như nằm bất động. Tôi không muốn nhìn. Sẽ thế nào nếu nó đã chết và bị nghiền nát, đầy máu me và ruột gan lòi hết ra ngoài? Hay thậm chí là tồi tệ hơn – nó bị chèn bẹp nhưng vẫn còn sống? Lúc đó, chúng tôi sẽ phải làm gì?
Tôi thấy bụng mình quặn lên. Tôi chạy ngay lại chỗ một bụi cây và phun ra. Chỗ nôn ra văng đầy lên giày tôi. Kinh quá. Tôi ghét bị ốm. Và tôi cũng ghét bị coi như một kẻ yếu đuối.
Bố Derek đã đi đến chỗ con chó. Chú ấy cúi người xuống, cố nhìn trong bóng tối. Trước khi chú ấy kịp di chuyển, một giọng yếu ớt cất lên từ phía sau những cái cây.
- Tinker, Tinker. Lại đây, cậu bé, Mày đâu rồi?
Một ông già nhỏ bé có mái tóc lòa xòa, lảo đảo đi trên đường.
- Các bạn có nhìn thấy… - ông ấy nói. Ánh mắt ông ấy dừng lại ở con chó nhỏ đang nằm sõng sượt trên đường. – Tinker? – Ông ấy nói nốt. Ông ấy khuỵu xuống nức nở, rồi phủ phục lên người con chó. Ông ấy đè ngõn tay cố tìm mạch của nó.
- Đi rồi. – Ông ấy nói và ngẩng lên nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là những kẻ giết người ấy. – Tinker bé nhỏ, tội nghiệp của chúng tôi.
Chúng tôi nhìn nhau, lòng đều cảm thấy tội lỗi. Tôi không biết phải nói gì, Derek và tôi đi lại chỗ con chó. Trời rất tối nhưng tôi có thể nhìn thấy một vệt máu nhỏ chảy ra từ một bên lỗ mũi nó. Con chó giờ đây gần như phẳng lì và cứng lại. Nhưng chỉ thế thôi. Không có mẩu xương nào lòi ra hay một cái gì kinh khủng tương tự như thế. Nếu hai mắt nó không đờ đẫn như nhựa và lồi ra thì bạn có thể nghĩ là nó vẫn sống.
Ông già đó xiết chặt con chó vào ngực như thể đó là một em bé vậy. Rồi ông ấy lảo đảo đi về ngôi nhà ở trang trại gần đó mà không nói thêm một lời nào nữa.
Tôi chỉ muốn quay trở vào trong xe và lái đi. Tôi chỉ muốn tạo một khoảng cách càng xa càng tốt giữa chúng tôi và những gì chúng tôi đã làm. Nhưng bố Derek không thế. Chú ấy rất bình tĩnh. Chú ấy luôn biết cần phải làm gì. Chú ấy là phi công của không quân. Chú ấy lái chiếc phản lực Phantom. Đã có lần chú ấy phải nhảy ra ngoài qua eo biển Bass khi động cơ bốc cháy. Chú ấy là một anh hùng. Chú ấy mạnh mẽ, đẹp trai và rất dẻo dai.
Thật trái ngược với bố tôi. Đừng có hiểu sai ý tôi nhé. Tôi rất yêu bố. Nhưng ồ, vậy đấy, cần phải nhìn thẳng vào vấn đề chứ. Bố không đẹp trai. Bố lái một chiếc xe tải cũ nát. Và bố không phải là phi công. Bố là…..
Tôi không thể nói tiếp nữa. Derek luôn hỏi tôi là bố tôi làm gì. Tôi không muốn nói với cậu ấy. Điều đó thật tệ.
Bố Derek quay nhìn đường. Chú ấy sẽ làm gì? Nhảy vào xe và lái đi ư? Không đời nào.
- Nghe này, các chàng trai, - chú ấy nói. – Chúng ta cần phải làm những điều đúng đắn nhất. Chúng ta sẽ cố gắng bù đắp cho những gì chúng ta đã làm.
- Bố luôn luôn làm những điều đúng đắn. – Derek tự hào nói.
Có ánh sáng hắt ra từ hiên của một ngôi nhà trong trang trại. Bố Derek đi về phía đó. Chúng tôi theo sau chú ấy. Bụng tôi cứ có cảm giác nằng nặng. Và đó không phải là do tôi bị ốm.
Ông già đó có thể chẳng vui vẻ gì khi nhìn thấy chúng tôi. Ông ấy có thể nổi điên lên.
Nhưng rồi tôi cũng thấy phấn chấn lên. Khi mà bố Derek có thể nhảy dù ra khỏi một chiếc chiến đấu cơ phản lực ở độ cao mười nghìn mét thì chú ấy có thể xử lý được mọi thứ..
2
Bố Derek gõ cửa ngôi nhà trong trang trại. Không phải là tiếng gõ cửa nhút nhát như của bố tôi. Đó là một tiếng gõ thật to và tự tin. Derek mỉm cười.
Có tiếng lê bước và sột soạt bên trong rồi cánh cửa mở tung ra. Tôi có thể nhìn thấy rõ con chó đang được phủ một tấm chăn đặt trước lò sưởi. Ông già ấy nhìn chúng tôi bằng một cặp mắt ầng ậc nước. Hai môi ông ấy run rẩy. Trong giây lát, tôi tưởng ông ấy sắp ngất đến nơi.
- Con chó chạy ngang qua. – Bố Derek nói. – Và chúng tôi không nhìn thấy nó.
- Tinker. – Ông già nói. – Tội nghiệp Tinker yêu quý.
- Chúng tôi muốn làm một điều gì đó. – Bố Derek nói. – Tôi biết ông cảm thấy thế nào.
Ông già ra hiệu cho chúng tôi đi vào trong. Bố Derek tự tin hất đầu ra lệnh cho chúng tôi và đi trước dẫn đường. Căn phòng mờ mờ tối và chỉ được thắp sáng bằng một cái bóng đèn. Ông già thả mình xuống ghế và gục đầu vào hai tay. Ông ấy bắt đầu nức nở và giụi hai mắt. Rồi ông ấy ngầng lên và nói;
- Hãy tha lỗi cho tôi. Tôi không khóc cho mình. Tôi đang khóc cho Jason.
- Jason ư? – Bố Derek hỏi.
Ông già để một ngón tay lên môi. Rồi ông ấy tập tễnh băng qua căn phòng và nhẹ nhàng mở cửa ra. Chúng tôi nhón chân đi đến đó và nhìn vào. Một cậu bé mặt tái xanh đang ngủ ngon trên chiếc giường gỗ mộc.
- Cháu nội tôi đấy, Jason. – Ông già nói. – Năm ngoái bố mẹ nó đã qua đời trong một tai nạn xe hơi. Từ đó nó không chịu nói với ai cả. Không một từ. Chỉ nhìn vào tường thôi. Cho đến khi tôi mua cho nó một con chó. Một con chó con. Nó đã chịu nói trở lại. – Tinker. – Nó nói. – Cháu sẽ gọi nó là Tinker.
Nước mắt lại lăn dài trên gò má ông lão.
Chúng tôi đều chìm vào im lặng và nhìn Jason đang nằm ngủ trong đó. Cậu bé thật tội nghiệp. Bố mẹ cậu bé đã chết. Và giờ là con chó của cậu ấy, Tinker, cũng vừa chết rồi. Cậu bé sẽ nói gì khi tỉnh dậy đây? Liệu cậu ấy có câm lặng như trước không?
Bố Derek rút ví ra.
- Tôi sẽ trả tiền mua con chó mới. – Chú ấy nói.
- Bố thật tốt. – Derek nói. Bố cậu ấy thật tốt bụng. Chú ấy không thể làm Tinker sống lại nhưng chú ấy sẽ trả tiền mua con chó mới. Tất cả chúng tôi đều nhìn vào cái ví. Trong đó đầy tiền. Thêm một điều tốt nữa về bố Derek. Chú ấy rất giàu.
Ông già lắc đầu.
- Nó sẽ không lấy con chó mới đâu. Hoặc là Tinker hoặc là không gì cả.
Bố Derek buồn bã lắc đầu.
- Tôi không thể làm cho Tinker sống lại được. Không ai có thể làm thế được. Nhưng ông đã mua con chó ở đâu?
Ông lão vui lên một chút.
- Ở Fish Creek. – Ông ấy nói. – Có một anh chàng ở đó nuôi chó.
3
Chúng tôi lái xe rất lâu đi tới đi lui trên những con đường quê đầy bụi. Lúc đó đã là nửa đêm. Tuyệt vọng tìm kiếm những cái chuồng chó ở Fish Creek, nơi con chó đã được mua.
- Chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm được mất. – Tôi rên rỉ.
Bố Derek dừng xe ở một ngã tư tối om.
- Ra ngoài nào, các cậu bé. – Chú ấy nói.
Chúng tôi bò ra khỏi xe và đứng đó với xung quanh là đồng quê tĩnh lặng. Derek và tôi không đoán được tiếp theo sẽ làm gì.
- Nghe nào. – Bố Derek nói.
Chúng tôi lắng nghe. Căng tai ra để nghe. Không có gì ngoài tiếng dế và ếch kêu ầm ĩ. Nhưng rồi. Rồi. Rất yếu ớt. Vọng lại từ xa. Tiếng chó sủa. Chúng tôi cười vui vẻ. Bố Derek thật thông minh.
- Bố đúng là thiên tài. – Derek nói.
Tôi nghĩ đến bố tôi. Bố đã xem trận bóng chuyền đó. Bố đã đi trước. Đi một mình. Bố biết là tôi muốn đi trên chiếc Mercedes này. Bố không bận tâm nếu không có ai nói chuyện cùng. Bố là người ít nói.
Bố Derek đi theo tiếng chó sủa cho đến khi chúng tôi nhìn thấy những chuồng chó. Đó là một khu ổ chuột lụp xụp với chuồng chó và những chiếc xe hơi cũ nát rải rác khắp nơi. Khi chúng tôi bắt đầu đi đến ngôi nhà, lũ chó bắt đầu cắn, sủa và tru lên ầm ĩ. May mắn thay chúng đều ở trong chuồng cả. Chúng sủa như thể muốn xé nát chúng tôi ra ngàn mảnh ấy.
Một người đàn ông cao to, mặc chiếc áo may ô màu xanh lên bước ra và thò đầu qua cửa xe.
- Chúng tôi không thích người lạ đến vào lúc nửa đêm đâu.
Bố Derek mở ví ra.
- Chúng tôi đến để mua một con chó. – Chú ấy nói.
- Đúng vậy. – Derek nói.
Anh ta cười ngoác miệng để lộ ra những chiếc răng vàng và mở cửa xe ra.
- Trong trường hợp này, - anh ta nói, - xin mời vào.
Bố Derek kể cho anh ta nghe chuyện của cậu bé Jason và con chó bị chết và nói chúng tôi muốn có một con giống thế trước khi cậu bé tỉnh dậy.
- Lứa đó chỉ còn có một con thôi, - Người gây giống chó nói. – Và tôi cũng không nhớ là trông nó có giống Tinker không. – Anh ta dẫn chúng tôi ra ngoài nhà kho và chỉ cho chúng tôi xem con chó. Chúng tôi cười vui vẻ. Nó giống hệt con chó bị chết. Nó thậm chí còn có cả một mảng lông màu nâu bên trái nữa.
- Đúng nó rồi. – Bố Derek nheo mắt. – Bao nhiêu?
- Một ngàn đô la.
Bố Derek tái mặt.
- Bao nhiêu? – Chú ấy hỏi lại.
- Một ngàn xèng. – Người chủ chó nói. – Đó là con chó cái. Nó là con chó cái duy nhất ở vùng này. Nó là giống chó rất hiếm. Giống chó bắt chuột Mongolian.
- Bố đủ tiền mà, đi bố. – Derek nói. – Thôi nào, mua đi bố.
Bố Derek nhìn chúng tôi. Chú ấy nhìn người gây giống chó. Chú ấy nhìn con chó. Rồi chú ấy đưa ra một ngàn đô. Tiền mặt.
Đúng là một người đàn ông chân chính. Sẵn sàng trả một ngàn đô la. Chỉ để giúp một cậu bé mà chú ấy thậm chí không biết.
“Bố mình thậm chí còn chẳng có một ngàn đô. – Tôi nghĩ. – Chà, Derek thật là may mắn”.
4
- Đi nào, - Bố Derek nói, - Chúng ta phải mang con chó quay lại trước khi Jason tỉnh lại và phát hiện ra là Tinker đã chết.
Chúng tôi nhảy vào chiếc Mercedes và quay trở lại ngôi nhà trong trang trại. Ông già nhỏ bé ấy mở cửa trước cả khi chúng tôi kịp gõ.
- Nó vẫn ngủ. – Ông ấy nói. – Vào nhanh đi.
Chúng tôi đi vào căn phòng mờ tối và bố Derek đặt con chó mới lên bàn. Nó ngay lập tức liếm tay ông lão. Ông ấy chăm chú nhìn nó rồi lau những giọt nước mắt sung sướng đang lăn dài trên mặt.
- Thật kỳ lạ. – Ông ấy nói. – Chúng giống hệt nhau. Jason sẽ không phát hiện ra đâu.
Con chó mới vẫy đuôi vui vẻ.
- Con chó chết đâu rồi? – Bố Derek hỏi.
Ông già nhấc một cái bao lên và mở ra. Trong ánh sáng mờ mờ, tất cả chúng tôi đều nhìn thấy con chó chết. Không nghi ngờ gì nữa. Chẳng ai có thể thấy được sự khác biệt giữa hai con chó cả.
Con cho mới nhảy khỏi bàn, chạy lại chỗ cái bao và bắt đầu sủa như điên. Nó chẳng thích cái thứ trong bao tí nào cả. Âm thanh ầm ĩ đến mức có thể đánh thức cả người chết dậy ấy chứ. – Tinker, Tinker? – Giọng yếu ớt của cậu bé vang lên. Ông già ném một cái nhìn thật nhanh về phía cửa phòng của cậu bé Jason và đẩy cái bao sang một bên thật nhanh. Rồi ông ấy tóm lấy con chó mới và mang nó vào phòng trong..
Tất cả chúng tôi đều đi theo ông ấy, Jason đang ngồi trên giường, cất tiếng yếu ớt gọi con chó mới. Cậu bé nhìn con chó. Cậu bé nhíu mày. Cậu ấy đang bối rối.
- Tinker. – Cậu bé nói bằng một giọng đầy lo lắng. – Mày bị mất dây đeo cổ rồi.
Ông già lê bước quay ra bếp, thò tay vào cái bao và lôi cái dây đeo cổ từ con chó chết ra.
- Nó đây này. – Ông ấy nói. – Ông vừa giặt nó.
Jason vòng tay ôm ấp con chó mới.
- Ôi, Tinker. – Cậu bé nói. – Tao yêu mày lắm..
5
Chiếc Mercedes chạy trên đường bên những ngọn núi. Giờ thì chúng tôi đã rất muộn để xem trận bóng rổ rồi..
- Mất một ngàn đô la. – Bố Derek nói. – Chỉ để xem mặt cậu bé tội nghiệp đó.
Derek và tôi cười với nhau. Chú ấy đúng là một người đàn ông đích thực. Luôn luôn bình tĩnh.
- Bố vĩ đại nhất, bố ạ. – Derek nói. Cậu ấy quay sang tôi xem tôi có phản đối không. Tôi không phản đối.
Khi chúng tôi tới sân vận động nơi tổ chức trận bóng chuyền thì bố tôi không bình tĩnh chút nào;
- Mọi người đã ở đâu chứ? – Bố tôi càu nhàu. – Trận đấu đã kết thúc. Tôi đã tưởng mọi người bị tai nạn đấy. Tôi đang định gọi cho cảnh sát.
- Bình tĩnh nào, anh bạn già. – Bố Derek nói. – Chúng tôi có câu chuyện rất hay để kể cho anh nghe đây.
Bố im lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện. Dường như bố chẳng thấy ấn tượng tí nào.
- Giống chó bắt chuột Mongolian. – Bố tôi gắt gỏng. – Chưa bao giờ tôi nghe thấy nói đến.
- Anh có biết về các giống chó không? – Bố Derek nói. – Anh làm việc với động vật à?
Trông bố có vẻ khó chịu. Bố mở miệng ra định nói mình làm nghề gì nhưng tôi đã nói trước.
- Ơ, con nghĩ là chúng ta nên đi thôi.
Bố lái xe đi về theo đường núi lúc nãy. Lái rất nhanh. Bố hỏi tôi rất nhiều câu hỏi về Jason, về người nuôi chó, về ông già. Nhưng bố không nói nhiều. Bố đang rất cau có. – Sao bố không điềm tĩnh lại? Giống như bố Derek ấy.
- Ở chỗ này. – Tôi nói. Chỗ bọn con đã đâm vào con chó ấy. Ngay chỗ khúc quanh.
Bố tăng số lên và nhấn chân xuống. Bố lái qua chỗ khúc quanh với tốc độ rất nhanh. Trời ạ, bố đang ở trong một tâm trạng rất tệ.
BÉP.
- Á á á…- Tôi hét lên.
- Gì vậy?
- Chúng ta đã chèn lên một con chó.
Bố nhìn qua gương và lái chiếc xe tải vào lề đường. Hai chúng tôi cùng nhảy ra và đi lại chỗ cái đống im lìm, be bé nằm ngay giữa đường.
Tim tôi như nhảy lên miệng. Tôi thấy sắp ngất. Tôi thấy ốm quá. Bố vừa chèn lên con chó mới của Jason. Và đã giết chết nó. Tôi thật không thể tin được. Chuyện tương tự đã xảy ra. Hai lần. Trong cùng một đêm. Nhưng giờ là bố, bố đã giết con chó.
Và chẳng có cách nào bố có thể sửa chữa được điều này. Bố không có một ngàn đô la. Mà cho dù có đi chăng nữa thì cũng chẳng còn con chó bắt chuột Mongolian nào nữa cả. Chúng tôi không thể làm như lúc nãy được nữa.
Bố cúi người xuống, xem xét kĩ lưỡng con chó vừa chết.
Trước khi bố kịp di chuyển, một giọng yếu ớt cất lên từ phía sau những cái cây..
- Tinker, Tinker. Lại đây, cậu bé. Mày đâu rồi?
Một ông già nhỏ bé có mái tóc lòa xòa, lảo đảo đi trên đường..
- Các bạn có nhìn thấy… - Ông ấy nói. Ánh mắt ông ấy dừng lại ở con chó nhỏ đang nằm sõng sượt trên đường. – Tinker? – Ông ấy nói nốt. Ông ấy khuỵu xuống nức nở, rồi phủ phục lên người con chó. Ông ấy đè ngón tay cố tìm mạch của nó.
- Đi rồi. – Ông ấy nói và ngẩng lên nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là những kẻ giết người ấy. Rồi mắt ông ấy mở to ra khi nhận ra tôi. – Cháu đã giết chết hai con chó chỉ trong một đêm. – Ông ấy hổn hển nói.
Ông già xiết chặt con chó vào ngực như thể đó là một em bé vậy. Rồi ông ấy lảo đảo đi về ngôi nhà ở trang trại gần đó mà không nói thêm một lời nào nữa. Đúng như ông ấy đã làm lúc nãy.
- Này. – Bố tôi quát lên. – Quay lại đây.
Sao bố không thể tốt bụng và rộng lượng hơn được chứ. Giống như bố Derek ấy. Bố tôi dường như không thấy hối tiếc vì những gì ông ấy đã làm. Ông già nhỏ bé đó dừng lại và bố tôi tiến lại chỗ ông ấy.
- Quay lại xe đi. – Bố lẩm bẩm với tôi.
Tôi quay lại ngay. Tôi rất vui khi được quay lại xe. Tôi không muốn nhìn thấy ánh mắt của ông già đó. Tôi không muốn nghe thấy tiếng Jason khóc khi cậu bé biết con chó đã chết.
Sau khoảng mười phút, bố quay lại xe. Bố cầm theo con chó chết. Bố quẳng cái xác của nó ra đằng sau chiếc xe tải và nổ máy. – Chỉ đường cho bố tới chỗ bán chó. – Bố nói.
- Không được đâu. – Tôi hét to. – Không còn con chó bắt chuột Mongolian nào nữa đâu. Đó là con cuối cùng rồi..
- Cứ chỉ đường cho bố. – Bố nói.
Chúng tôi lái xe trong im lặng. Trừ khi tôi phải chỉ là rẽ ở chỗ nào. Tại sao bố không chịu nghe tôi. Tại sao bố lại quay lại chỗ bán chó chứ. Đúng là điên..
6
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến chỗ khu chuồng chó. Lũ chó lại bắt đầu sủa và tru lên hệt như lúc nãy. Bố thậm chí không thèm đợi người bán chó đi ra. Bố nhảy xuống khỏi xe tải và chạy đến chỗ cửa.
Tôi thấy cửa mở và bố biến mất vào bên trong.
Có rất nhiều tiếng quát tháo và la hét. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi có nên vào đó và giúp bố không? Đúng lúc đó cánh cửa bật ra và bố tôi xuất hiện. Bố tức giận nhét cái ví vào túi và đi thẳng đến chỗ cái xe tải cũ của chúng tôi.
Bố đã không mua được con chó mới cho cậu bé Jason. Cậu bé thậm chí không có cả con chó chết nữa. Cậu bé không có con chó nào cả. Và cậu ấy sẽ lại không nói nữa.
Cả tôi cũng không nói. Sao bố tôi lại không bình tĩnh, nhẹ nhàng và giàu có chứ? Sao bố tôi lại không có một cái ví đầy tiền để mua một con chó mới cho Jason chứ? Tại sao chúng tôi lại cứ phải lái chiếc xe tải cũ rích này mà không phải là chiếc Marcedes chứ? Tại sao, tại sao, tại sao?
Sau một chặng đường lái xe dài, chúng tôi về đến thị trấn. Bố dừng lại ở cổng trước.
Nhà Derek.
- Chúng ta làm gì ở đây ạ? – Tôi hỏi. – Có thể họ đã đi ngủ rồi.
Bố cười thật tươi với tôi. Bố xoa đầu tôi một cách thân thiện và nói.
- Đi nào, Ned. Bố không nghĩ là họ sẽ thấy phiền đâu.
Bố Derek mở cánh cửa trước ra và nhìn chúng tôi. Cả Derek cũng thế.
- Xin chào, anh bạn già. – Bố Derek nói. – Có chuyện gì vậy?
Bố lấy ví ra.
- Ôi, không. – Tôi nghĩ. – Bố sắp vay tiền bố Derek cho mà xem.
Nhưng bố không làm thế. Bố lôi ra rất nhiều tờ tiền. – Trả lại anh một ngàn đô la đây. – Bố nói.
Tôi trố mắt nhìn. Derek trố mắt nhìn. Tất cả chúng tôi cùng trố mắt nhìn.
Bố mỉm cười và nói;
- Tinker đã chết từ lâu rồi. Đó là con chó chết được nhồi bông. Mắt bằng nhựa. Ông già đó quẳng nó vào dưới bánh của mọi xe đi qua. Và rồi ông ta khiến những lái xe cảm thấy có lỗi đi mua một con chó mới. Tay gây giống chó đó đã bán con chó bắt chuột Mongolian của gã cho ít nhất năm mươi người bị lừa.
Bố Derek cầm lại tiền nhưng vẫn đứng đó, mồm há ra vì ngạc nhiên.
- Làm thế nào mà anh biết được chứ? – Chú ấy lắp bắp hỏi.
Tôi nhìn Derek và quyết định tự mình trả lời câu hỏi đó. Tôi thấy rất vui.
- Vì bố cháu là một người nhồi lông thú. – Tôi nói một cách tự hào.
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất