Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Không Nghĩa Là Có
âu hỏi đặt ra là: Có phải chính cô gái đó đã giết chết cha đẻ của mình không? Một số người bảo phải, vài người khác lại bảo không.
Linda trông không giống một kẻ giết người.
Cô ấy bình tĩnh bước lên sân khấu của trường học. Cô ấy bắt tay ngài thị trưởng và nhận phần thưởng của mình. Đứng đầu trường. Cô ấy đi đến chỗ micrô để phát biểu cảm tưởng khi nhận giải thưởng. Cô ấy mười bảy tuổi, xinh đẹp và đáng yêu. Những lời nói của cô ấy thật thanh nhã, như những nốt nhạc tinh khiết buông vào tai người nghe. Đám đông bày tỏ sự tán thưởng bằng một tràng pháo tay lớn nhưng cô ấy không để ý. Cô ấy đang tìm kiếm một khuôn mặt trong số những vị khách ngồi hàng ghế đầu tiên. Cô ấy đã nhìn thấy người mà mình đang tìm và mắt cô ấy gặp ánh mắt của chàng thanh niên đó. Cả hai cùng cười.
Chàng thanh niên đó đã biết câu trả lời.
- Cuối cùng nó đã kết thúc. – Tiến sĩ Scape nói. – Sau mười bốn năm nghiên cứu, nó đã kết thúc – Ông ta vỗ tay lên tập bản thảo dày cộp trên bàn – Và cậu, Raph, cậu sẽ là người đầu tiên biết kết quả.
Họ đang ngồi trong phòng khách ngắm nhìn mặt trời đang thấp dần xuống nhường chỗ cho màn đêm bao phủ dần.
Raph không biết nói gì. Anh không chắc lắm về bản thân mình. Cuối cùng anh cũng nói:
- Mười bốn năm thì thật nhiều công việc. Đó là vấn đề gì ạ?
Tiến sĩ Scape vê vê hàng ria nhọn hoắt mỏng dính của ông ta và tì người qua cái bàn cà phê.
- Cho tôi biết, - ông ta nói, - như một người không có chuyên môn, cậu học nói như thế nào? Cậu học từ và ngữ pháp tiếng Anh như thế nào?
- Thật khó nói. – Raph thật thà trả lời. – Cháu không có được nền học vấn như ngài. Cháu không được học đại học. Cháu thậm chí còn không tốt nghiệp cấp ba. Cháu không biết gì về những vấn đề như thế này. Ngài là một người rất thông thái. Vậy hãy nói cho cháu biết. Cháu đã học nói như thế nào?
Khi Raph nói: “ Ngài là một người rất thông thái”, tiến sĩ Scape mỉm cười và gật đầu một cách khôn ngoan:
- Có ai đó chăng? – Ông ta cố nài.
- Mẹ cháu. Mẹ cháu đã dạy cháu nói.
- Không đúng.
- Vậy thì ai? – Raph hỏi, cảm thấy hơi khó chịu.
- Không ai dạy cậu cả. – Tiến sĩ Scape tuyên bố. – Không ai dạy bọn trẻ nói cả. Đơn giản là chúng học qua những gì nghe được. Nếu đứa trẻ ở Trung Quốc, nó sẽ học tiếng Trung Quốc, nó sẽ học. Nếu đem một đứa trẻ Trung Quốc mới sinh sang nuôi nấng ở đây thì nó sẽ nói tiếng Anh chứ không phải tiếng Trung Quốc. Đơn giản là bằng nghe cách mọi người xung quanh nó.
- Thế điều đó liên quan gì tới nghe…? – Raph định hỏi.
- Nhưng anh dừng lại. Con gái tiến sĩ Scape bước vào phòng với một cái khay. Cô ấy rất thanh tú, hơi xanh và khoảng mười bốn tuổi. Khuôn mặt cô ấy khiến Raph nhớ đến con búp bê bằng sứ. Anh bị ấn tượng bởi cả vẻ đẹp và sự bẽn lẽn của cô ấy.
- Đây là con gái tôi, Linda. – Tiến sĩ Scape vung tay nói.
- Chúc một ngày tốt lành. – Raph vụng về nói.
- Và đây là cậu Pickering.
Thoạt tiên cô ấy không đáp lại gì mà chỉ đứng nhìn anh chằm chằm như thể anh là sinh vật đến từ hành tinh khác ấy. Anh cảm thấy như mình là mộ sinh vật ngoại lai trong vườn thú hấp dẫn một ai đó bên ngoài rào chắn vậy.
Tiến sĩ Scape nhíu mày và cô gái đột nhiên nhớ ra cách cư xử.
- Anh khỏe không? – Cô gái ngượng nghịu nói. – Anh dùng cà phê chứ?
- Cảm ơn. Raph nói.
- Sữa hay đen?
- Đen, cảm ơn.
Linda nhướn mày nhìn bố.
- Của bố như thường lệ.- Ông ta nói với một nụ cười tự mãn. Raph Pickering chăm chú quan sát khi Linda rót ra hai tách trà và cho sữa vào cả hai. Cô ấy ngước lên, mỉm cười và đưa cho anh một tách.
- Cám ơn nhiều. – Anh nói.
- Muối nhé? – cô ấy hỏi, chìa ra một cái bát đựng đầy tinh thể màu trắng.
Raph đỏ mặt nhìn cái bát. Anh cảm thấy không thoải mái khi ngồi trong ngôi nhà thanh lịch này. Anh không biết cư xử sao cho đúng. Anh không biết phép tắc ở đây. Anh không hiểu vì sao mình lại được mời ghé vào uống một tách cà phê. Anh chỉ là một người thợ ống nước học việc được gọi đến đây để sửa đường ống. Anh nhìn xuống đôi giày toàn bụi bẩn và bùn đất của mình.
- E hèm. – Tiến sĩ Scape hắng giọng.
- Muối nhé? – Cô gái hỏi lại, chìa cái bát ra.
Raph lúng túng lắc đầu. Họ dùng trà với muối thật à? Anh nhấp một ngụm từ cái chén tinh xảo. Anh thích uống cà phê, cà phê đen với đường, trong một cái ca lớn. Dẫu vậy anh cũng uống hết chỗ trà sữa, không đường đựng trong cáo chén mỏng manh đang rung rung trong bàn tay to lớn của anh.
Dẫu vậy, anh cảm giác là Linda không gây có ý làm anh khó xử. Nếu có bất kì một ác ý nào thì đó là từ tiến sĩ Scape, người đang ngoác miệng cười trước sự lúng túng của anh.
Raph Pickering gãi gãi đầu với những ngón tay nứt móng.
Cô gái trẻ nhìn vào đồng hồ.
- Anh ở lại đây ăn sáng nhé? – Cô ấy ân cần hỏi Raph – Chúng tôi có thịt rán. Nó gần được rồi.
- Kh, kh, không, cảm ơn. – Raph ngần ngại. – Mẹ tôi đang chờ tôi về ăn bữa tối. Tôi không thể ở qua đêm được. – Anh để ý thấy vẻ khó hiểu hiện lên trên mặt cô gái và cô ấy lắc đầu như thể không hiểu anh nói gì. Trong anh có một cảm giác kì lạ là cô ấy đang nghĩ anh điên hay sao ấy.
Raph lấy tư thế chuẩn bị đứng dậy.
- Đừng đi vội. – Tiến sõ Scape nói. – tôi vẫn chưa nói xong với cậu về nghiên cứu của tôi. Mặc dù cậu đã nhìn thấy một phần của nó rồi. – Ông ta hất đầu về phía cô con gái đã đi vào bếp và qua tiếng lạch cạch có thể thấy đang chuẩn bị món thịt lợn cho bữa tối. – Nào chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ. – Ông ta tiếp tục. – A đúng vậy, về việc học nói. Vậy cậu đã thấy rồi đấy, anh bạn đáng mến, chúng ta học rồi nhớ việc nghe những người xung quanh ta nói. – Ông ta khua mạnh tay như thể đang thuyết giáo cho một đám đông công chúng ngồi nghe vậy. Mắt ông ta sáng lên vì hứng khởi. – Nhưng hãy tự hỏi mình về điều này đi. Sẽ thế nào nếu một đứa trẻ sinh ra và không bao giờ nghe thấy một ai nói, ngoại trừ trên tivi? Chưa bao giờ gặp một người thật ngoại trừ trên tivi. Liệu tivi có thể làm tốt chức năng này như con người không?
Ông ta dừng lại, không mong chờ Raph sẽ nói gì đó. Rồi ông ta tự trả lời câu hỏi của mình.
- Không biết được.- Ông ta kêu lên, chĩa mạnh một ngón tay vào không khí. – Điều đó không bao giờ được thực hiện.
- Như thế dã man quá. – Raph nói quên phắt mất sự nhút nhát lúc này. – Ngài không thể nuôi một đứa trẻ mà không được nghe ai đó nói. Đó là một trò bẩn thỉu. Đó là lý do nó không bao giờ được thực hiện.
- Đúng vậy. – Tiến sĩ Scape hét lên. Cặp ria bé tí của ông ta ve vẩy khi ông ta nói. – Vì vậy ta đã làm được điều tốt nữa. Ta không bao giờ cho con bé nghe một ai nói trừ ta ra. – Ông ta lại hất đầu về phía bếp.
- Ý ông là… - Raph vội nói.
- Đúng. Đúng. Linda. Con gái ta đấy. Con bé chưa bao giờ nghe một ai trên trái đất này nói, ngoại trừ ta. Cậu là người duy nhất ngoài ta mà nó từng nói chuyện với.
- Ý ông là cô ấy không đi học?
- Không.
- Không đi mẫu giáo?
- Không.
- Không đi mua sắm hay ra bãi biển?
- Không. Nó chưa bao giờ ra khỏi nhà này cả.
- Nhưng tại sao? – Raph tức giận hỏi. - Để làm gì chứ?
- Đó là một thí nghiệm, chàng trai ạ. Con bé đã học rất nhiều từ sai. Do nó nghe ta nói những từ sai đó. Tất cả mà không phải là một bài học đơn lẻ. Ta gọi “lên “ là “xuống “, “xuống “ là “lên “. Ta gọi “đường “ là “muối “. “ Có “ là “không “, “không “ là “có “. Việc này diễn ra từ khi nó còn nhỏ xíu. Ta đã dạy nó nói hàng ngàn từ sai. Con bé nghĩ cái phòng trong đó là phòng giặt. – Ông ta hét to, chỉ tay vào bếp. – Ta đã cho nó xem tivi hàng ngày, thậm chí cả ngày nhưng không khác gì cả. Nó không thể nhận ra từ đúng.
Ông ta cầm một cái thìa lên và cười khùng khục.
- Con bé gọi cái này là cái thảm. Còn cái này, - ông ta nói, giơ cái dĩa lên, - là gà con. Ngay cả khi nó xem gà con trên tivi nó cũng không tỉnh ra. Con bé không thay đổi. Nó không để ý đến những chuyện đó. Nó chứng minh giả thuyết của ta: vấn đề là ở chỗ đó, - ông ta thêm vào để giải thích cho Raph, người được xem là gã ngốc trong vấn đề này. Và cậu thấy đấy, ta đã tạo ra một bước ngoặt. Ta đã chứng minh con người không thể học nói chính xác bằng việc nghe tivi. Chúng ta cần những con người bằng xương bằng thịt.
- Ông biết gì đó. – Raph nói một cách chậm rãi. – Nếu điều đó đúng, nếu ông đã dạy đứa trẻ tội nghiệp đó tất cả những từ sai…
Tiến sĩ Scape cắt ngang. “ Tất nhiên điều đó đúng. Tất nhiên điều đó đúng ”. – Ông ta lấy ra một cuốn sách luyện tập nhàu nát và lật dở các trang. – Chúng đây này. Hơn hai nghìn từ - tất cả đều bị đọc sai. Thường là thành từ trái nghĩa. Bất cứ khi nào nói với Linda, ta dùng những từ đó. Nó không biết sự khác biệt. Chó là mèo, cây là cột đèn, kiến là voi và thật thú vị, con trai là con gái – Nó gọi mình là con trai mặc dù nó biết nó có giới tính ngược với cậu. Nó sẽ gọi cậu là một cô gái. – Ông ta bật ra một tiếng cười trầm đục đầy hiểm ác.
Sự tức giận của Raph đã hoàn toàn lấn át tính nhút nhát và cảm giác khó xử của anh trước vẻ tráng lệ của nhà.
- Ông là một thứ vật lai bẩn thỉu. - Anh nói nhỏ. – Con người tội nghiệp kia chưa bao giờ được gặp một người nào khác ngoàii ông – ông hành xử như một động vật bậc thấp. Ông ssax khiến cô ấy loạn cả lên. Cô ấy sẽ sống thế nào khi bước vào cuộc đời thật đây?
- Ý cậu tức là bước ra cuộc đời thật chứ không phải bước vào cuộc đời thật. – Ông ta cười nhạo. Rồi ông ta phá lên cười. Ông ta cho rằng đó quả là một câu chuyện đặc sắc. – Cậu sẽ phải quen với chuyện đó. – Ông ta nói – Khi nói chuyện với nó cậu phải quen với mọi thứ đảo lộn từ sau ra trước.
- Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi?
- Sao ư, ta muốn cậu kiểm tra nó. Nói chuyện với nó. Xem nó phản ứng như thế nào. Trước khi công bố nghiên cứu của ta và giới thiệu nó với toàn thế giới, ta phải chắc chắn rằng nó thành công. Rằng nó không thay đổi và dùng những từ đúng khi e chuyện với người ta. Ta muốn cậu là người đầu tiên kiểm tra nó. Ta muốn một người đàn ông, à không, một chàng trai làm việc bình thường, - ông ta sửa lại, - một người không biết tạo ra các bẫy ngôn ngữ.
- Xin miễn cho. – Raph cứng cỏi nói. – Tôi không muốn tham gia gì vào trò đó cả. Như thế thật độc ác và…- anh cố tìm kiếm từ thích hợp – thối tha. – Anh tuôn ra.
Scape chộp lấy cánh tay anh và lăng người anh sang một bên. Ông ta tức sùi cả bọt mép vì sự thật thà không đúng chỗ.
- Nếu cậu rất quan tâm, nếu cậu rất quan tâm đến con bé thì cậu phải cố gắng giúp nó. Đi nào. - Ông ta nói, đẩy Raph vào bếp. – Nói cho nó biết ta là người đáng khinh bỉ như thế nào. Nói cho nó biết đường và muối khác nhau như thế nào. Hãy làm cho nó đúng lại. Đó là điều cuối cùng mà cậu có thể làm. Hay là cậu không quan tâm như thế nào cả? – Ông ta nheo mắt lại.
Raph đẩy ông ta lại phía sau và sải bước về phía bếp. Rồi anh dừng lại vì nhận ra Scape đang háo hức đi theo.
- Ông không được đi theo. Tôi sẽ nói chuyện một mình với cô ấy. Chỉ tôi và cô ấy thôi.
Gã đàn ông bé nhỏ đó vê vê hàng ria mép vẻ suy nghĩ.
- Ý hay đấy. – Cuối cùng ông ta nói. – Đúng là ý hay. Sau này có thể họ sẽ muốn một cuộc thử nghiệm độc lập. Họ sẽ cho rằng ta ra hiệu cho nó nếu ta ở đó. Đúng là một ý tưởng tốt, chàng trai. Nhưng ta sẽ ở rất gần đấy. Ta sẽ ở đây, trong thư viện. Nó gọi là trong nhà vệ sinh. – Ông ta thêm vào với một vẻ sung sướng không giấu diếm. Rồi ông ta bật ra những tràng cười dơ bẩn.
Raph ném cho ông ta một cái nhìn kinh tởm rồi quay người lại và đi vào bếp.
Linda quay người lại từ chỗ cô đang đứng rửa bát và bước lùi lại vài bước. Mặt cô ấy tái hơn bao giờ hết. Lúc này Raph hiểu rằng cô gái đang sợ anh. Cuối cùng, thu hết can đảm cô gái tiến lên vài bước và chìa tay ra.
- Tạm biệt. – Cô gái nói bằng một giọng run rẩy.
- Tạm biệt á? – Raph hỏi. – Cô muốn tôi đi ư?
- Đúng vậy. – Cô gái vừa nói vừa lắc đầu.
Raph cầm lấy bàn tay giơ ra và bắt tay cô gái. Đó không phải là cái bắt tay với ý nghĩa tạm biệt mà đó là cái bắt tay nồng ấm sự chào đón.
- Đây có phải lần đầu tiên cô ở một mình với người lạ ngoài bố cô không? – Raph hỏi, hất đầu về phía thư viện.
- Đừng gọi ông ấy là người. – Cô gái nói, vẻ hơi khó chịu. – Chúng tôi không cho phép người vào phòng giặt. Chỉ có động vật được vào đó thôi. Những con mèo thì có chuồng trên sông.
- Cô nói mọi thứ bị đảo lộn trật tự sau ra trước hết rồi. – Raph nói một cách đầy nghi ngờ. – Tất cả từ ngữ của cô bị lẫn lung tung rồi.
- Trước ra sau chứ. – Cô gái sửa lại, nhìn anh với một vẻ mặt rất bối rối. – Và anh mới là người bị lẫn lung tung. Anh nói lạ lắm. Anh say à? Tôi có nghe nói rằng phụ nữ thường cư xử rất lạ khi họ say.
Đầu óc Raph bắt đầu quay cuồng. Anh đang không hiểu được. Anh đang không hiểu được. Anh không tự tin để nói chuyện. Anh nhớ lại những từ của tiến sĩ Scape, “ chó là mèo, cây là cột đèn, kiến là voi và thật thú vị, con trai là con gái” Linda đang nhìn anh như thể anh bị điên vậy. Anh đi lại chỗ chậu rửa và cầm một cái dĩa vẻ xúc động.
- Tất nhiên là một con gà con. – Cô gái trả lời. Qua cách nhìn của cô ấy thì Raph có thể thấy rằng cô ấy đang cho là anh là một người bị rối loạn ngôn ngữ.
- Thế cái gì đẻ trứng và kêu cục tác, cục tác. – Vừa nói anh vừa đập hai tay như vỗ cánh.
Cô gái mỉm cười thích thú.
- Cái dĩa. Anh chưa bao giờ thấy một cái dĩa bới đất tìm chuối à?
Raph lấy hai tay ôm đầu.
- Ôi, không. – Anh rên rỉ. – Con người đê tiện kia làm cô bị lẫn lộn hết rồi. Cô bị đảo lộn mọi thứ, sau ra trước – trước ra sau. Chúng không bới đất tìm chuối. Chúng chẳng bới đất tìm giun. – Anh nhìn cô gái với một cặp mắt thương cảm. Cô ấy đã nhầm lẫn toàn bộ. Cô ấy cũng là cô gái đẹp nhất anh từng gặp. Anh cắn vào khớp các ngón tay và xem xét lại toàn bộ sự việc này một cách cẩn thận. “ Đàn ông” là “ đàn bà”. “ Con trai” là “ con gái”. “ Trần” là “sàn nhà”. Nhưng có một số từ đúng. Cả từ “ anh” và từ “ cô” đều đúng. Đột nhiên, anh người và chạy khỏi phòng. Một giây sau anh đã quay lại, trên tay là một cuốn sách luyện tập của tiến sĩ Scape. Anh điên cuồng lật giở các trang, vừa rên rỉ vừa lắc đầu nguầy nguậy khi đọc.
Cô gái trông có vẻ rất sợ hãi. Cô ấy ngẩng cao đầu như một con nai đang hít gió.
- Không được đọc cái cốc đó. - Cô gái thì thầm, lo lắng nhìn về phía thư viện. – Không được đọc bất cứ một cái cốc nào trong nhà vệ sinh cả.
Raph lờ sự sợ hãi của cô gái đi.
- Bây giờ, - anh nói với chính mình – hãy thử xem nào. Anh giơ cuốn sách luyện tập vẫn đang mở lên để tham khảo. Rồi anh nói chậm rãi:
- Trước đây, cô đã bao giờ nói chuyện với một cô gái như tôi chưa?
- Rồi, - Linda nói và lắc đầu.
Raph thở dài và thử lại. Anh giơ cái dĩa lên và hỏi:
- Đây có phải là con gà con không?
- Không, - Linda nói và gật đầu. Raph có thể thấy cô đang xem anh như sự tổng hợp của nỗi sợ hãi, sự thích thú, và đúng vậy, anh có thể nói như vậy, một cảm giác yêu mến. Mặc cho cô gái cảm thấy bối rối vì những lời nói mà cô cho là lạ lùng của anh, cô gái này mến anh.
Đột nhiên tính chất dã man của tội ác mà tiến sĩ Scape đã làm với cô gái này tràn đầy trong suy nghĩ của Raph. Trong anh chứa đầy sự tức giận và lòng thương cảm. Tiến sĩ Scape thật đáng ghê tởm. Linda chưa bao giờ được đến trường. Chưa bao giờ được nói chuyện với một người nào khác. Chưa bao giờ được đi xem phim hay đến vũ trường. Suốt mười bốn năm, cô ấy chỉ nói chuyện với con quỷ Scape. Cô ấy đã trở thành tù nhân trong ngôi nhà này. Cô ấy chưa bao giờ được người khác chạm đến… chưa bao giờ được hôn.
Ánh mắt họ chỉ gặp nhau trong một thoáng nhưng những gì họ trao nhau như bay bổng lên đúng lúc có tiếng ho vọng ra từ thư viện.
- Nhanh, - Raph nói, - không có nhiều thời gian nữa. Tôi muốn cô gật đầu khi “có” và lắc đầu khi “không”. Chết tiệt. Ý tôi là ngược lại. – Anh xem lại cuốn sách luyện tập để nói tiếp – Ý của tôi là cô hãy gật đầu khi “không” và lắc đầu khi “có”. – Anh lại nhìn vào cuốn sách. Các từ được liệt kê theo trật tự trong bảng chữ cái. Anh không chắc là cô gái có hiểu không. Sẽ thế nào nếu đầu được gọi là chân? Hay nhảy được gọi là lắc lư, hay còn tệ hơn nữa.
Linda ngập ngừng một chút rồi gật đầu.
Anh thử lại:
- Cô đã bao giờ nói chuyện với một con vật nào ngoài ông ta chưa? – Anh nói, giật ngón tay cái tỏ ý khinh bỉ về phía thư viện.
Cô gái buồn bã lắc đầu. Vậy thì đúng rồi. Câu chuyện của lão Scape là có thật.
- Cô có thích? – Anh hỏi rất chậm, sau khi phát hiện ra rằng từ “thích” không được liệt kê trong cuốn sách.
Cô gái ngập ngừng, có vẻ hơi sợ hãi, và rồi mắt vẫn nhìn anh, cô chầm chậm gật đầu.
- Tối nay, - Anh thì thầm, và rồi, kiểm tra lại cuốn sách. – À không, hôm nay. – Vào nửa đêm. Xin lỗi, giữa trưa. Tôi sẽ gặp cô. Ở chỗ cáo cột đèn đỏ. – Anh chỉ tay ra ngoài cửa sổ, qua bãi cỏ rộng. - Ở chỗ cái cột đèn đỏ. Cô hiểu không?
Linda nhìn theo hướng tay chỉ. Cô thấy một cái cột đèn ở xa phía cuối đường lái xe, cái mà có thể nhìn thấy qua cành lá của cái cây bạch đàn to trồng giữa bãi cỏ. Raph nắm lấy tay cô gái. Nó thật mềm mại và ấm áp và nó như vừa truyền một niềm vui lên khắp cánh tay của anh. Anh thì thầm hỏi lại cô gái:
- Cô hiểu không?
Cô gái gật đầu và lần đầu tiên anh thấy vẻ lung linh trong đôi mắt cô gái.
Tôi không yêu cầu cô hành hạ con trai tôi. – Một giọng nói phì ra phía sau họ. Raph nhảy dựng lên như thể có cái kim sắt đang kẹp chặt tay anh. Tiến sĩ Scape khỏe đến lạ lùng. Ông ta lôi Raph ra khỏi bếp và vào phòng khách.- Con ở yên trong phòng giặt. – Ông ta gầm gừ với Linda khi cánh cửa nhà bếp đóng sầm lại trước mặt cô gái.
- Thế nào, chàng trai. – Ông ta nói với một nụ cười nhăn nhở. – Chuyện thế nào rồi? Cậu có hiểu được rõ đầu đuôi những gì con bé nói không? Hay là tôi nên nói đuôi đầu nhỉ? – Ông ta liếm hàng ria bóng nhẫy và hài lòng với câu hài của mình.
Raph cố giấu đi sự khinh bỉ của mình.
- Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy được đưa đến sống cùng với mọi người ngoài đời thật? – Anh hỏi. – Nếu cô ấy rời khỏi đây và đi học? Cô ấy có thể học nói bình thường được không?
Tiến sĩ Scape ngừng một chút và nhìn Raph như thể đang cố đọc suy nghĩ trong đầu anh.
- Có chứ. – Ông ta nói.- Tất nhiên là con bé có thể. Nó có thể học theo những người khác. Nó sẽ nhanh chóng nói được giống như cậu. Tôi cho là thế. Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra, phải không?
Raph không thể che giấu thêm được nữa.
- Ông là người độc ác. – Anh hét lên. – Ông đã làm cho cô ấy lẫn lộn tất cả. Cô ấy nghĩ rằng tôi là một người không biết nói hoàn chỉnh. Cô ấy nghĩ rằng tôi bị điên. Nhưng tôi sẽ không giúp ông. Tôi sẽ làm mọi thứ để khiến ông phải chấm dứt truyện này. Ông không khác gì một con quỷ lùn xấu xa, điên rồ. – Anh đứng dậy và tức giận đi khỏi đó.
Tiến sĩ Scape mỉm cười độc ác đầy mãn nguyện khi Raph khuất dạng ở đường lái xe.
Lúc đó đã quá nửa đêm ba mươi phút và chỉ còn vào ngôi sao lác đác trên bầu trời lộ ra mỗi khi những đám mây trôi qua.
Có một chàng Raph thật khác biệt đang đứng đợi dưới cái cột đèn. Không còn mặc quần áo lao động rộng thùng thình, chân đi ủng làm việc hay mặt đầy vết bẩn nữa. Raph mặc chiếc quần jean đẹp nhất và tóc anh sáng lên dưới ánh đèn đường. Anh đã mất khá nhiều thời gian chuẩn bị cho ngoại hình của mình.
Anh hết lo lắng nhìn đồng hồ lạ ngẩng lên nhìn ngôi nhà tối om. Không có dấu hiệu gì của Linda. Cô ấy đã muộn ba mươi phút rồi. Tim anh như chìm dần xuống chầm chậm như mặt trời tối hôm đó vậy. Cô ấy không đến. Cô ấy đã hiểu lầm anh là một gã nói năng lập dị. Hoặc là lão già độc ác kia đã đoán ra kế hoạch của họ và nhốt cô ấy lại trong phòng.
Trời bắt đầu mưa lâm thâm và chẳng mấy chốc những giọt mưa nhỏ đã chảy dài xuống cổ chàng thanh niên. Đồng hồ đã chỉ một giờ và vẫn không thấy dấu hiệu của cô ấy. Raph thở ra và quyết định về nhà. Anh chẳng thể làm gì được nữa. Cô ấy sẽ không ra đây. Những từ đó xuất hiện làm chậm lại những bước chân về nhà trên con đường rải sỏi của chàng trai. “ Ra đây, ra đây”. Linda sẽ nói “ vào đây” thay vì “ra đây”.
Như có hồi chuông thức tỉnh trong đầu Raph. Một hồi chuông nhỏ và liên tục. Anh lại như nghe tiến sĩ Scape đang nói. “ Chó là mèo, cây là cột đèn, kiến là…”. Dĩ nhiên.
Cây là cột đèn. Và do đó… cột đèn là cây. Raph suýt nữa thì hét ầm lên những từ ấy lên. Cô ấy gọi cột đèn là cái cây. Có thể là Linda đang đứng đợi dưới gốc cây bạch đàn ở giữa vườn trong khi anh đứng đợi cô ấy ở dưới cái cột đèn cạnh cổng. Anh không dám hi vọng. Raph cắm đầu cắm cổ chạy trong đêm tối. Vài lần anh bị vấp và ngã lăn ra. Một lần anh ngã rách cả một chỗ to tướng ở đầu gối nhưng anh không quan tâm.
Raph biết rằng cô ấy có thể đã đi. Giống như anh, có thể cô ấy đã không đợi nữa và quay về ngôi nhà tối om kia.
Cuối cùng Raph cũng loạng choạng đến được chỗ cái cây, tìm thấy nó nhờ vào dáng nó in trên nền trời đen thẳm.
- Linda. – Anh thì thầm gấp gáp. Lần đầu tiên gọi tên cô ấy. Nó để lại một vị ngọt thật khó tả trên đôi môi chàng trai.
Không có tiếng trả lời.
Và rồi, ở chỗ chân tường nhà, phía xa xa, anh thấy ánh sáng vàng lung linh. Nó như là ánh sáng của một ngọn nến. Anh thấy Linda, yếu ớt cầm ngọn nến. Trước khi anh kịp gọi to lên, cô ấy mở cửa trước và biến mất vào bên trong.
- Chết tiệt. – Anh nói to. Anh đấm mãi nắm đấm vào thân cây trong tuyệt vọng. Cổ họng anh nghẹn lại vì nỗi thống khổ cay đắng. Anh nằm phịch xuống nền đất ẩm để đợi. Biết đâu cô ấy lại thử ra lần nữa. Dù thế nào, anh cũng quyết tâm đợi đến sáng.
Trong ngôi nhà tối om, Linda trở về phòng ngủ của mình trên lầu. Mặt cô đầy nước mắt vì bị từ chối. Cô gái kì lạ đó đã không đến. Cô bò nhẹ nhàng sợ làm cho kẻ vẫn hành hạ mình thức giấc. Giơ cao cây nến cấm, cô nhón chân đi lên gác. Đến chỗ chiếu nghỉ cô nín thở vì sợ rằng kẻ trông nom mình sẽ cảm thấy hơi thở nhẹ của cô mặc dù cửa đã đóng.
- Phản bội này, phản bội này. – Tiếng hét to phát ra từ bóng tối. Cây nến tuột khỏi tay cô gái và lăn xoáy theo tay vịn cầu thang rơi xuống tầng dưới. Nó phát ra tiếng xèo xèo ở bên dưới.
Cái hình dáng mờ mờ của tiến sĩ Scape bắt đầu táp vào hai má yếu ớt của Linda. Ông ta đánh hết bên này đến bên kia, kèm theo mỗi một cái tát là một từ được rít lên:” Phản bội này, phản bội này, phản bội này”.
Sợ hãi, choáng váng và tuyệt vọng, cô gái đẩy mạnh vào cái bóng đang chửi rủa thậm tệ. Mất thăng bằng, Scape lảo đảo lùi về phía sau, lăn, lăn và lăn dọc theo cái cầu thang gỗ. Được nửa chừng thì ông ta ngừng lăn và nằm bất động ở đó.
Linda đổ sụp xuống ở cầu thang trên, nức nở trong hai lòng bàn tay, không để ý thấy khói đang cuộn lên từ bên dưới. Rồi cô ấy cũng ý thức được sự nguy hiểm khi nghe tiếng lửa lép bép đang rần rật cháy lan lên trên. Phổi đầy khói, cô gái hét lên và ngất đi.
Tòa nhà cổ kính chẳng mấy chốc bốc cháy đùng đùng như một ngôi nhà làm bằng rơm. Lửa lan qua các cửa sổ và liếm lên trên mái. Khói cuồn cuộn nhảy múa trên nền trời không có ánh trăng.
Tiếng rít của lửa đã đánh thức Raph khỏi giấc ngủ chập chờn dưới gốc cây bạch đàn. Không nghĩ ngợi gì, anh chạy như điên dại qua cửa trước nóng rực, qua đám khói cuộn khắp nơi và nhìn thấy thân hình mềm nhũn của Linda trên đỉnh cầu thang. Anh chạy lên chỗ cô, nhảy ba bậc một lần, không để ý đến lưỡi lửa cháy xém và những vết đau tuột da trên chân. Lảo đảo, loạng choạng, hít đầy khói, anh cố gắng bế thân hình mềm nhũn của Linda qua người tiến sĩ Scape vẫn còn đang thở, mắt trợn ngược lên. Dường như ông ta không thể nhúc nhích được. Raph đi qua ông ta, tiến về phía trước, qua cánh cửa đang cháy rừng rực và ra chỗ đường lái xe quanh co. Chỉ để nhìn thấy xe cứu thương và xe chữa cháy, anh mới khuỵu xuống và để thứ quý giá đang bất tỉnh trên tay mình xuống cỏ ướt.
- Bị khói xông, - người lái xe cứu thương hét to. – Lấy bình cứu thương và đặt cả hai nằm ngửa ra.
Nằm trên cáng, mắt Linda hé mở ra và cô sợ hãi nhìn chằm chằm vào hình dáng không mặc đồng phục của người khiêng cáng. Đó chỉ là người thứ ba cô gặp trong đời. Một cái mặt nạ được chụp lên mặt cô ngay sau khi nó kịp nhận ra thân hình bất động của Raph đang thở nhè nhẹ trên chiếc cáng bên cạnh.
- Tôi cần phải nói chuyện với cô gái. – Người đội trưởng đội cứu hỏa hét to, sải bước lại gần từ chỗ chiếc xe chữa cháy.
- Không được đâu, cả hai phải được đưa đến bệnh viện ngay bây giờ. – Người lái xe cứu thương cũng hét to trả lời.
Người đội trưởng đội cứu hỏa không thèm nghe câu trả lời đó và tháo mặt nạ ra khỏi cái miệng đang hớp không khí của Linda. Ông ấy cúi gần xuống chỗ cô.
Tôi không thể cho người vào được, - ông ấy hét to, chỉ tay về phía ngôi nhà đang rừng rực cháy, - trừ phi vẫn còn người trong đó? Còn ai trong đó không?
- Mẹ. – Cô gái thì thào.
Người lính cứu hỏa nhìn quanh. Cô ấy nói: “ Mẹ”.
- Cô ấy không có mẹ. – Người đàn ông thấp, hói đầu đi lại từ phía ngôi nhà bên cạnh nói. – Mẹ cô bé này chết khi sinh cô bé. Cô ấy chỉ còn bố thôi. Tiến sĩ Scape.
Người lính cứu hỏa cúi xuống thấp hơn. Giọng ông đầy vẻ gấp gáp.
- Có bố cô trong đó không, cô gái? Còn ai ở trong đó nữa không? Mái sắp sập rồi. Còn ai ở trong nhà nữa không?
Linda cố gắng hiểu những lời lạ lùng của ông ta. Và mặt cô chợt giãn ra. Cô đã hiểu câu hỏi – rất rõ ràng. Nhưng rất nhiều người tự hỏi liệu cô có hiểu câu trả lời của mình không.
Khi người lái xe cứu thương đóng sập cánh cửa lại, cô chỉ còn đủ thời gian để nói đúng một từ:
- Không.
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất