In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Nước Đọc Suy Nghĩ
on sẽ không bao giờ ăn thịt nữa - Tôi hét lên với bố.
Bố chỉ cười như thể tôi là thằng điên ấy.
Có thể cả bạn cũng nghĩ là tôi điên nữa. Ý tôi là hầu hết mọi người sống ở trang trại đều ăn thịt. Vì vậy, tôi sẽ kể cho bạn nghe đó là chuyện gì. Hãy thử là tôi một lúc xem để rồi cuối cùng bạn sẽ cảm thấy thế nào về chuyện này.
1
Mọi chuyện bắt đầu từ khi có con bê đực mới. Chúng tôi có một con bò gọi là Đẻ-trong-bùn và nó vừa sinh một con bê ở cuối bãi chăn thả. Đó là con bê xinh nhất mà bạn có thể thấy.
Con bê này có một vệt trắng rất đáng yêu trên mặt. Nó giật miệng ra khỏi vú mẹ và có một lớp bọt trắng bao quanh miệng.
Và nó cũng rất thích bạn. Nó hít hít cái mõm để chờ được vỗ về. Ôi, thật tuyệt vời. Nó kêu rất nhẹ nhàng chứ không rống lên như những con khác. Ôi, nó ngước nhìn bạn bằng đôi mắt to, nâu ấy. Ngay lập tức bạn sẽ gọi nó là Ánh trăng.
Bạn sẽ thấy chưa bao giờ mình yêu cái gì nhiều như yêu con bê này.
- Bố. - Bạn nói. - Bố có thể cho con con Ánh trăng được không? Để con có thể giữ nó mãi mãi. Chỉ là của riêng con thôi ấy. Đi bố.
Bố tôi buồn bã lắc đầu:
- Bố rất tiếc, Bomber ạ.
- Chúng ta không dư dả đến mức chỉ nuôi nó ăn cỏ mà không kiếm được chút tiền nào từ nó cả. Khi nào nó thôi bú, chúng ta sẽ phải bán nó thôi.
- Nhưng quanh đây nhiều cỏ lắm mà. - Bạn hét lên.
- Không, không nhiều đâu. - Bố nói. - Chúng ta cần phải tiết kiệm từng nhánh cỏ để dành cho bò cái, những con vật sẽ mang lại sữa cho chúng ta. Những con bê đực sẽ không lớn thành bò sữa mà sẽ thành bò đực. Mà chúng thì ăn nhiều lắm con ạ.
Nước mắt dâng đầy trong mắt bạn. Bạn không thể chịu nổi điều đó. - Con sẽ không để nó bị bán đi đâu. - Bạn hét lên. Nhưng tận sâu thẳm trái tim mình bạn biết rõ mình chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Bạn chẳng có quyền quyết định điều gì cả. Bạn chẳng thể làm gì để họ không bán con Ánh trăng đi. Bạn chạy về phòng mình và đóng sập cửa lại. Bạn tức giận đến nỗi mà bạn không chịu ra ngoài ít nhất là năm phút.
Ngày hôm sau là ngày mà một loạt chuyện kỳ lạ xảy ra. Bạn tỉnh dậy khi thấy trong phòng có một mùi gì đó thật kinh khủng. Chính xác hơn là mùi đó phát ra từ trên giường của bạn. Bạn nhìn vào hai bàn tay mình và hét lên. Chúng bị phủ đầy bởi một thứ chất lỏng nhơn nhớt, sền sệt, xanh lè.
Nó bốc lên một mùi thật khó chịu. Làm sao nó lại dính lên tay bạn được nhỉ? Có ai đó chơi xỏ bạn chăng? Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Cái thứ chất lỏng chết tiệt này có từ đâu ra chứ? Trông nó cứ như là chất nhờn nhờn vẫn nổi bong bóng lên trong vũng lầy ở cổng trước vậy.
Bạn nghĩ một lúc và quyết định không nói cho bố mẹ biết chuyện này. Nhưng quá muộn rồi. Mẹ đã vào phòng bạn chỉ có điều mẹ không chú ý lắm đến những gì nhìn thấy.
- Tối hôm qua mẹ đã bảo con đi tắm cơ mà. - Mẹ tức giận nói. - Nhìn này, khăn trải giường bẩn hết rồi. Chúng đầy những chất nhờn màu xanh.
- Con tắm rồi đấy chứ. - Bạn nói. - Con nói thật đấy.
Bạn thấy rõ là mẹ chẳng có vẻ gì là tin bạn cả. Đến chính bạn còn cảm thấy khó tin nữa là. Làm sao mà hai tay bạn lại bẩn đến vậy khi mà bạn ngủ cả đêm trên giường chứ?
Dẫu vậy, bạn cũng không lo lắng nhiều về chuyện ấy vì bây giờ mối quan tâm chính của bạn là Ánh trăng. Bạn đi xuống chỗ thả nó để thăm nó một lát. Nó là người bạn tốt nhất mà bạn từng có. Mỗi khi nó liếm tay bạn thì cứ như tay bạn đang được đánh bằng một thứ giấy nháp mềm nhất ấy. Bạn vòng tay ôm lấy cổ nó.
- Tao sẽ không bao giờ để họ bán mày đâu. - Bạn nói.
Đột nhiên, bạn nhìn thấy bố đang đứng phía sau bạn.
- Đừng có tiếp tục như vậy nữa, Bomber. - Bố nói. - Tất cả vật nuôi trong trang trại đều nhằm mục đích kiếm tiền. Ánh trăng cũng phải như vậy thôi. Giai đoạn này chúng ta gặp rất nhiều khó khăn nên chúng ta cần đến từng xu nhỏ.
Con Ánh trăng mút mút những ngón tay bạn. Nó mới chỉ là một con bê mới sinh thôi. Đâu phải lỗi của nó khi nó sinh ra đời là một con bê đực. Tim bạn như đang vỡ ra ngàn mảnh vì Ánh trăng sắp bị bán đi.
Bạn lo lắng về điều đó cả ngày và cả tối hôm đó nữa. Thật tồi tệ khi đêm hôm đó bạn thấy mình thật khó ngủ. Bạn trằn trọc trên giường và cố lập kế hoạch để cứu con bê yêu quý ấy. Cuối cùng thì bạn cũng chìm vào giấc ngủ say.
2
Đúng bảy giờ sáng bạn lại bị đánh thức bởi một thứ mùi. Nó không phải mùi trứng hay mùi thịt xông khói kêu lèo xèo trong bếp. Đó cũng không phải là mùi chiên xào. Đó không phải mùi ấm áp của buổi sáng mùa hạ. Đó là mùi hôi thối của một thứ bùn nhớt. Bạn nhìn vào trong chăn. Cả người bạn ướt sũng vì thứ đó. Cả cái quần pyjama và áo trên. Cả chân lẫn tay bạn. Một thứ bùn xanh hôi thối thật khủng khiếp. Cả khăn trải giường cũng ướt sũng.
Đầu óc bạn đông cứng lại. Chắc chắn ai đó đã lẻn vào phòng bạn và đổ thứ bùn nhớp nháp đó lên người bạn. Nhưng mà là ai mới được chứ? Bố mẹ thì chẳng đời nào làm chuyện này rồi.
Bạn chộp lấy cái khăn trải giường và cố lủi thật nhanh xuống phòng giặt trước khi mẹ nhìn thấy đống hổ lốn này.
Nhưng bạn muộn mất rồi.
Mẹ bắt gặp bạn. Thoạt tiên mẹ không nói gì cả. Mẹ chỉ chằm chằm nhìn bạn bằng một ánh mắt mà bạn hiểu rằng nó có nghĩa là: Làm sao con lại thế này, Bomber?
Mẹ triệu tập một cuộc họp gia đình.
Đó chính là điều tồi tệ nhất. Những cuộc họp gia đình chính là lúc mà ba người trong gia đình cùng ngồi lại để cùng giải quyết vấn đề. - Đó là giao tiếp. - Mẹ vẫn nói thế.
Nhưng thực tế thì bạn nhận được một bài giáo huấn nghiêm khắc, dài lê thê.
- Mẹ làm việc như một nô lệ để giặt giũ mọi thứ. - Mẹ nói. - Bố thì là chúng. Còn con đã làm gì thế này, Bomber. Con chạy chân trần ra ngoài và làm khăn trải giường bẩn thỉu, dơ dáy thế này đây. Mẹ hỏi con, như thế có công bằng không?
Bạn bắt đầu kể câu chuyện của mình. - Nhưng con không ra ngoài. Con thậm chí còn không nhớ…
Bố chẳng thèm đợi cho đến lúc bạn nói xong.
- Đó là do con bê ngớ ngẩn ấy. - Bố nói. - Nó đã đi ra khu chăn thả để nói chuyện với con bê khi trời tối. Như thế không hay đâu, Bomber. Ngay khi con bê thôi bú, bố sẽ mang nó ra chợ.
- Nhưng… - Bạn định nói.
- Không nhưng với nhị gì cả. - Bố nói. - Con bê sẽ bị bán đi.
Không gì có thể thay đổi được quyết định của bố. Bố thường rất biết lẽ phải. Bố là một người cha tuyệt vời. Nhưng chẳng có gì có thể khiến bố tin rằng bạn đã không ra chơi với Ánh trăng ở ngoài khu chăn thả khi trời tối.
Điều đó phá hoại đời bạn. Chuyện gì sẽ xảy ra đây? Làm sao mà bạn lại bẩn thỉu đến thế này trong khi vẫn nằm yên trên giường chứ? Cần phải làm một việc. Và phải làm thật nhanh.
Tối hôm đó, bạn vẫn đi ngủ như bình thường. À mà, không như bình thường. Bạn lấy đồng hồ báo thức và đeo nó quanh cổ bạn. Rồi bạn đặt chuông lúc một giờ sáng. Nếu có ai đó đổ bùn vào giường bạn, bạn sẽ thức dậy đúng lúc để bắt quả tang.
Cuối cùng, bạn ngủ thiếp đi.
3
Chẳng bao lâu sau khi bạn nhắm mắt ngủ, “Reng, reng, reng, reng.” Ầm ĩ quá. Cái đồng hồ phát ra một loạt tiếng kêu inh tai. Ngay lập tức, bạn tỉnh dậy và nhận ra rằng lúc đó là một giờ.
Nhưng bạn đang ở đâu thế này? Mọi thứ xung quanh bạn tối thui. Trên đầu bạn có những ánh sáng nhấp nháy. Sao chúng lại sáng trên trần nhà nhỉ? Bạn nhìn kỹ lại. Không có trần nào cả. Đó là ánh sáng của những ngôi sao. Bạn đang ở ngoài trời, giữa đêm tĩnh lặng.
Gió đang mơn man trên hai má bạn. Tay và chân bạn toàn nước.
Nước ư?
Đây có phải là một giấc mơ kinh khủng không? Không. Không phải. Thật là một sự may mắn tồi tệ. Tim bạn như chìm xuống. Giờ bạn đã biết mình đang ở đâu.
Bạn đang chống tay, quỳ gối cào cào vũng lầy ngay ở cửa trước. Người bạn phủ đầu bùn màu xanh.
Ôi, không? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao bạn lại ở ngoài trời thế này? Hẳn là bạn bị mộng du rồi. Lại còn đào bới trong giấc ngủ nữa chứ. Thật tồi tệ. Thật khủng khiếp.
Bạn nhanh chóng đứng dậy đi về nhà. Nhưng bạn thấy không dễ dàng một chút nào. Bạn cứ quay nhìn về phía vũng lầy. Dường như nó đang mời gọi bạn. Chân bạn như muốn quay trở lại để giẫm vào vũng bùn xanh nhớp nháp ấy. Gần như là có một cái nam châm đang kéo ngược bạn lại. Bạn có một thôi thúc khủng khiếp là quay trở lại và thọc sâu vào vũng bùn đó.
Nhưng bạn rất khỏe. Bạn không quay lại. Cảm giác đó yếu dần khi bạn rời xa dần vũng bùn đó. Nhưng nó vẫn còn đó, trong tâm trí bạn. Hệt như có một tiếng nói nào đó đang vang lên trong đầu thôi thúc bạn.
Đúng lúc bạn về đến cửa trước, bạn nghe thấy một tiếng gì đó phát ra từ chuồng bò. Một tiếng kêu. Con Ánh trăng.
- Chết tiệt. - Bạn nói. - Nhân tiện đang ở ngoài, mình có thể ra đó và kiểm tra xem nó thế nào.
Bạn lẻn đến chỗ chuồng bò và thấy Ánh trăng đang thu mình trong đám cỏ khô. Ôi, nó mới đẹp làm sao. Bạn bắt đầu vuốt ve bộ lông vàng mịn của nó. Bạn không còn nghĩ đến bất cứ một thứ gì ngoại trừ con Ánh trăng tuyệt vời này. Bạn không nhận ra rằng có một người khác cũng đang ở đó.
Một bàn tay đặt lên vai bạn khiến bạn giật bắn người lên.
- Bomber, con đang làm gì ở đây vậy?
Đó là bố.
Đầu óc bạn bắt đầu quay cuồng. Biết nói gì với bố bây giờ? Mọi chuyện có vẻ tệ quá.
- Con bị mộng du. - Bạn nói. - Và con đã đào bới ở vũng lầy khi bị mộng du. Do đó con bị bùn xanh bám vào.
Bố không tin bạn. Rõ ràng là thế.
- Bomber. - Bố nói. - Đừng nói dối như thế. Con đã lẻn ra thăm con Ánh trăng. Con đã dùng hết cơ hội cuối cùng rồi đấy. Nhất định bố sẽ mang nó ra chợ vào thứ bảy tuần này. Mọi chuyện phải chấm dứt ngay. Giờ thì hãy quay về giường ngủ đi.
- Nhưng, nhưng…
Không có tác dụng gì cả. Bạn có thể thấy điều đó qua khóe mắt bố, như thường lệ, không nhưng nhị gì cả.
Bạn đi tắm và quay về giường ngủ tiếp. Bạn nằm im trên giường và suy nghĩ. Bố sắp mang con Ánh trăng ra chợ bán mất rồi. Nhưng con Ánh trăng chưa cai sữa cơ mà. Nếu không có Đẻ-trong-bùn thì nó lấy đâu ra sữa mà bú đây.
4
Bố không muốn có Ánh trăng vì nó không mang lại sữa. Thế tại sao lại có người muốn mua nó nhỉ? Có một ý nghĩ khó chịu cứ lởn vởn trong đầu óc bạn nhưng bạn không tìm được ra đó là gì.
Bởi vì.
Cái vũng lầy đó lại đang gọi bạn.
Tay bạn lật chăn ra. Chân bạn chạm xuống sàn. Hai chân đưa bạn băng qua phòng. Bạn không muốn đi nhưng không thể bắt mình dừng lại được. Vũng lầy. Vũng lầy. Vũng lầy.
Ra ngoài trời đêm. Qua khu vắt sữa. Đi dọc con đường dẫn ra cổng trước.
Bạn thấy mình nhìn chằm chằm vào vũng bùn. Lũ ếch kêu ộp oạp. Những bong bóng xanh đang nổi lên trên bề mặt. Mùi thối nồng nặc.
Bạn hét lên trong đầu: “Không. Không. Không.”
Bạn cố lùi lại. Bạn cố không tiến lên. Đầu óc bạn có cảm giác như đang chứa đầy nước và sắp nổ tung đến nơi. Áp lực đó thật không chịu nổi.
Đột nhiên, bạn nhảy lên phía trước. Bạn không muốn nhưng bạn không tài nào dừng lại được. Bạn đập mạnh xuống nước làm nước bắn vọt lên. Bạn chống hai tay, quỳ đầu gối xuống và bắt đầu đào bới bằng những ngón tay. Bạn điên mất rồi. Nước xanh lè bắn lên khắp nơi. Người bạn ướt sũng. Bạn đang tìm cái gì vậy? Bạn không biết. Bạn không quan tâm. Đào, đào, đào, đào. Đó là tất cả bạn có thể làm.
Các ngón tay của bạn chạm vào một thứ rất mát. Bạn tóm lấy nó. Và rồi chuyện đó xảy ra.
Tất cả cảm giác điên rồ biến đâu mất. Giờ đây trong bạn tràn ngập cảm giác yên bình. Bạn thấy thật vui. Một cảm giác thật tuyệt vời phủ khắp người bạn. Bạn đã tìm thấy nó.
Một cái chai. Một chai nhỏ phủ đầy bùn.
Bạn rửa sạch cái chai và gạt nước ở vũng lầy đi. Trời quá tối nên bạn không nhìn rõ nó được. Liệu có phải tất cả chỉ có thế? Mộng du. Đào bới. Chỉ để tìm một cái chai thôi sao?
Trời bắt đầu đổ mưa nên bạn quay về nhà.
Nơi mà bố đang đứng đợi ở thềm trước.
Bố không nói một lời. Bố chỉ chằm chằm nhìn bạn. Bố đang rất tức giận. Con trai bố, không biết nó có bị điên không? Bố nhìn xuống bộ pyjama ướt sũng của bạn. Bố nghĩ bạn lại trốn ra ngoài để gặp con Ánh trăng.
Bạn giơ cái chai lên và cố giải thích:
- Ơ, con đào bới trong lúc mộng du. Cái vũng đó cứ gọi con. Con tìm thấy cái này.
Bố chỉ tay lên gác. Bố chỉ nói đúng hai từ:
- Về giường.
5
Bạn chạy vụt vào nhanh hết sức có thể. Bạn tắm một lần nữa và trong lúc tắm bạn rửa sạch cái chai.
Nó cũng được làm bằng thủy tinh nhưng rõ ràng là trông nó rất khác thường. Dưới đáy nó viết cái gì đó rất lạ. Quanh chai là trăng, sao và những chùm nho. Cổ chai phồng ra và có hình thù hệt như một cái đầu phù thủy.
Trước đây, bạn đã từng nhìn thấy một cái chai như thế này. Đó là một chai sữa dành cho em bé. Không có ti cao su. Nhưng đó không phải là một cái chai sữa bình thường. Không bình thường chút nào.
Bạn đổ đầy nước vào.
Giờ thì nó cần một cái nắp. Một cái ti cao su. Bạn lẻn xuống chạn bát và tìm một cái chai mà trước đây mẹ thường dùng nó cho bạn uống khi bạn còn nhỏ. Bạn lấy cái ti cao su ra và lắp nó vào cái bình phù thủy. Giờ thì đủ bộ rồi. Cái ti cao su trông như cái mũ đội lên cái đầu phù thủy.
Bạn cười thật tươi và nhét nó xuống dưới gối. Mười giây sau, bạn đã ngáy khò khò.
Sáng hôm sau, bố mẹ không nói gì về việc mộng du, đào bới cả. Họ chỉ nhìn bạn mà không nói gì cả. Họ chỉ lắc đầu và nhìn nhau buồn bã. Họ đang trừng phạt bạn bằng sự im lặng của họ. Họ đang cố làm cho bạn cảm thấy mình có lỗi. Và rõ là những gì họ làm đang có tác dụng.
Bạn quyết định là sẽ không đề cập đến chuyện cái chai. Không nói trong tình trạng này. Bạn nhảy vào xe và đợi bố đưa tới trường.
Bố vẫn còn đang bận rộn vì mấy việc nên bạn quyết định uống một chút nước từ cái chai phù thủy. Chỉ một ngụm nhỏ thôi. Chả hại gì cả. Sau rốt, đó chỉ là nước thôi mà.
Bạn ngậm vào cái chai hệt như một đứa bé. Nước ở đó có vị hơi lạ. Vừa đăng đắng lại vừa ngòn ngọt. Đột nhiên, mọi chuyện bắt đầu xảy ra. Đồng quê dường như khác đi. Màu sắc tươi sáng hơn. Gió trong lành hơn. Chim hót ngọt ngào hơn.
Nhưng không phải tất cả mọi việc đều tốt hơn. Mùi của khu vắt sữa tệ hơn. Và cái vũng lầy dường như nhiều bong bóng hơn và sôi lên sùng sục như chưa bao giờ sôi thế. Thế giới dường như rộng hơn và tối. Một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống bạn.
Bố bước vào xe và khởi động. Bố đang nghĩ về Ánh trăng.
Bố đang nghĩ về Ánh trăng ư?
Sao mà bạn biết được nhỉ? Bởi vì bạn có thể đọc được suy nghĩ của bố. Thế đấy.
Bạn lắc mạnh đầu. Bạn lấy lòng bàn tay vỗ mạnh vào đầu. Bạn đang bị điên hay có chuyện gì đó đã xảy ra? Khi bạn uống nước từ cái chai đó bạn có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Bạn biết từng ý nghĩ nhỏ nhất của bố. Bố đang có kế hoạch bán con Ánh trăng vào buổi đấu giá thứ bảy tuần này.
- Bố ơi, làm ơn đừng bán con Ánh trăng vào thứ bảy này. - Bạn nói.
Bố nhìn bạn ngạc nhiên.
- Làm sao mà con…? - Nhưng bố không nói hết câu. - Chúng ta phải làm thế, Bomber ạ. - Bố nói.
- Ai sẽ mua nó? - Bạn nói. - Sẽ thế nào nếu đó là một người không tốt? Sẽ thế nào nếu họ không yêu nó như con?
Bố không nói gì. Nhưng bố nghĩ đến một từ trong đầu. Từ đó là “veal”.
- “Veal” nghĩa là gì ạ? - Bạn hỏi.
Bố lại ngạc nhiên nhìn bạn. - Nghĩa là thịt. - Bố trả lời.
- Loại thịt nào ạ? - Bạn hỏi.
Bố không nói gì. Bố không cần phải nói. Bạn đã biết trong đầu bố nghĩ gì. “Veal” là thịt của những con bò non. Tim bạn như ngừng đập. Giờ thì bạn hiểu tại sao bố không cần đợi đến lúc Ánh trăng thôi bú.
- Không. - Bạn hét lên. - Không, không, không. Bố không thể để con Ánh trăng bị giết thịt được.
- Nghe này, Bomber. - Bố nói. - Con vẫn ăn thịt xông khói trong bữa sáng. Thế con nghĩ là nó từ đâu chứ?
- Điều đó khác. - Tôi hét to. - Ánh trăng gần như con người vậy. Nó có tên. Ánh trăng yêu con.
Bố thở dài. Hầu hết những con vật nuôi lấy thịt đều kết thúc số phận của chúng trên bàn ăn. - Bố nói.
Bạn thấy nghẹn nơi cổ. Ai đó sẽ ăn thịt con Ánh trăng. Bạn không thể chịu được ý nghĩ ấy.
- Con sẽ không bao giờ ăn thịt nữa. - Bạn lại hét lên.
Bố không nói thêm một lời nào nữa. Nhưng bố vẫn tiếp tục nghĩ. Bạn biết bố đang nghĩ gì vì bạn đã uống nước trong cái chai và bạn có thể đọc được suy nghĩ của bố. Bố đang cảm thấy thương cho bạn. Nhưng bố cũng nghĩ cuộc sống ở trang trại là khắc nghiệt. Và rằng bạn phải quen với điều đó. Bố nghĩ rằng tối nay khi bạn ngủ bố sẽ mang con Ánh trăng đến gửi tạm ở trang trại bên cạnh. Và rồi bố sẽ mang nó từ đấy đến thẳng chợ.
Nhưng tất nhiên chuyện đó sẽ không xảy ra. Bởi vì bạn đã biết rõ kế hoạch của bố. Bạn sẽ tiếp tục uống nước từ cái chai và sẽ tiếp tục biết bố dự định những gì. Bạn sẽ biết được bố sẽ làm gì trước khi bố làm điều đó. Bạn sẽ biết rõ tất cả mọi suy nghĩ của bố. Bạn sẽ luôn có thể cứu được con Ánh trăng từ ông bố luôn luôn đúng của bạn.
6
Bố thả bạn bạn xuống trước cổng trường. Lúc này bạn có một kế hoạch và bắt đầu thực hiện nó.
Vậy đấy. Bạn có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Mọi chuyện sắp sửa hay đây.
Người đầu tiên bạn gặp là Không-bao-giờ-mua[4]. Tên thật của cậu ta là James Blessing nhưng mọi người gọi cậu ta là Không-bao-giờ-mua vì cậu ta luôn vay mượn mọi thứ nhưng chẳng bao giờ chịu trả lại.
Ngay lập tức, bạn biết cậu ta đang nghĩ gì. Thật đáng ngạc nhiên. Bạn biết rõ chuyện gì đang diễn ra trong đầu cậu ta. Cậu ta có hai cây kẹo mút to đùng trong túi và cậu ta đang chuẩn bị lẻn ra đằng sau nhà để xe và ăn một cái khi không ai nhìn thấy.
- Này, Không-bao-giờ-mua. - Tôi gọi to. - Cho một cây kẹo mút được không?
Mặt cậu ta đỏ bừng. Một vài đứa xúm quanh lại.
- Tớ làm gì có cái nào. - Cậu ta nói dối.
- Trong túi cậu đấy thôi. - Bạn nói. - Túi bên trái ấy.
Mấy đứa khác túm lấy cậu ta và lộn túi ra. Tất nhiên là chúng thấy hai cây kẹo mút to đùng. Không-bao-giờ-mua đỏ bừng mặt và đưa cho bạn một cái.
Tuyệt cú mèo. Biết rõ người khác nghĩ gì thật thú vị. Bạn bắt đầu liếm cây kẹo. Bạn rất hài lòng với chính mình.
Cho đến khi bạn nhận ra Không-bao-giờ-mua đang nghĩ gì. Cậu ấy nghĩ đến việc cha cậu ấy đang thất nghiệp. Cậu ấy nghĩ đến việc gia đình cậu ấy sẽ không có nhiều tiền. Cậu ấy nghĩ đến việc mình không bao giờ được mua kẹo mút như những đứa trẻ khác. Cậu ấy nghĩ đến việc tặng một cây kẹo mút cho em gái cậu ấy.
Đột nhiên, bạn cảm thấy mình thật xấu tính. Và mọi chuyện còn trở nên tồi tệ hơn khi bạn biết cậu ấy đang nghĩ về việc cậu ấy ghét bị gọi là Không-bao-giờ-mua như thế nào.
Cậu ấy không thích mọi người nghĩ rằng cậu ấy keo kiệt. Cậu ấy rất xấu hổ vì bố mẹ cậu ấy không thể mua cho cậu ấy mọi thứ.
Bạn ước gì mình chưa lấy cây kẹo mút.
- Này James, cậu lấy lại nó đi. - Bạn nói.
Nhưng cậu ấy chỉ lắc đầu buồn bã. Quá muộn rồi vì bạn liếm vào cây kẹo to đùng ấy và màu của cây kẹo đang chảy ra.
Chuông vào lớp reo lên và mọi người đi vào trường.
Thầy Richards đang ở trong một tâm trạng rất tệ. Bạn biết điều đó vì bạn có thể đọc suy nghĩ của thầy ấy. Thầy ấy đang nghĩ là làm sao cái xe của thầy ấy lại bị xịt lốp vào sáng nay. Thầy ấy đang nghĩ rằng nếu hôm nay ai không làm bài tập về nhà sẽ gặp rắc rối lớn đây.
Tim bạn như ngừng đập. Bạn chưa làm bài tập về nhà. Vấn đề về con Ánh trăng đã khiến bạn quên khuấy mất điều đó.
Ở phía bên kia lớp học, Alan Chan đang kiểm tra những câu trả lời của bạn ấy. Bài tập về nhà là một trong những thứ tồi tệ nơi bạn đọc một tờ giấy và đánh dấu kiểm vào những câu trả lời đúng.
Bạn nhìn tờ giấy trống không của mình. Bạn có thể nói chính xác Alan đang nghĩ gì. Bạn ấy rất thông minh. Bạn ấy sẽ làm đúng hết mọi câu. Bạn bắt đầu đánh dấu theo suy nghĩ của bạn ấy. Câu một, A. Câu hai, C. Và cứ tiếp tục như thế. Hơi khó để theo được toàn bộ suy nghĩ của bạn ấy vì có những người khác cũng đang nghĩ về những điều khác nữa.
Sue Ellen đang nghĩ về việc bạn ấy yêu Peter Elliot đến mức nào.
Peter Elliot thì đang nghĩ đến cái mụn trên mũi bạn ấy. Bạn ấy đang hy vọng rằng sẽ không ai để ý đến nó.
Janice Robert cũng đang nghĩ đến cái mụn. Bạn ấy thương cho Peter Elliot vì bạn ấy cũng yêu Peter.
Rhonda Jefferson thì đang nghĩ về người bà đã khuất của bạn ấy. Bạn ấy rất buồn. Bạn ấy đang chớp mắt để ngăn nước mắt chảy ra. Bạn cũng bắt đầu cảm thấy buồn và cố ngăn nước mắt chảy ra.
Tất cả những suy nghĩ đó như sóng vô tuyến. Chúng làm bạn khó mà tập trung vào suy nghĩ của Alan Chan được. Nhưng cuối cùng bạn cũng đánh dấu được tất cả các câu trả lời hiện lên trong suy nghĩ của Alan Chan.
7
Thầy Richards chữa bài tập về nhà. Thầy ấy nhìn xuống lớp học.
- Đứng dậy, Bomber. - Thầy ấy nói.
Tim bạn như chìm xuống nhưng dẫu sao bạn vẫn đứng dậy.
- Và Alan Chan. - Thầy Richards nói.
Alan cũng đứng dậy.
- Hai trò này, - thầy Richards nói, - đã làm đúng tất cả các câu. Tốt lắm. Hai trò.
Bạn cười thật tươi. Thường thì bạn phải đứng lên vì không làm đúng câu nào cả. Bốn bạn khác phải ở lại trường sau giờ học vì tội không làm bài tập về nhà.
Bạn tự hỏi không biết cảm giác của Alan là như thế nào. Cũng không cần phải chờ lâu lắm. Rốt cuộc, bạn là người có thể đọc được suy nghĩ của người khác mà.
Alan đang cảm thấy rất mệt mỏi. Bạn ấy đang nghĩ rằng mình không thông minh như người khác nói. Bạn ấy nhớ lại hôm trước đã thức cả đêm để làm bài tập. Bạn ấy ước gì mình đúng là một bộ óc như mọi người nói.
Tôi bắt đầu cảm thấy mình xấu tính thêm một chút.
Đọc được suy nghĩ của người khác có thể không thú vị như bạn vẫn nghĩ. Và còn một vấn đề khác nữa. Mọi người đều đang suy nghĩ. Tất cả mọi người.
Suy nghĩ của tất cả mọi người trong lớp đang bắt đầu đổ lên đầu bạn. Mọi người đang nghĩ về những cái chân đau, về bánh xăng uých bơ lạc, về con ruồi trên trần, về bể bơi, về những thứ họ đã ăn trong bữa sáng, về việc để thùng rác ra ngoài cửa, về việc họ cần đi vệ sinh.
Hầu hết mọi suy nghĩ đều rất tẻ nhạt. Có những suy nghĩ mà bạn biết là mình không nên biết. Bạn bịt chặt tai lại, nhưng điều đó không ăn thua. Mọi suy nghĩ vẫn cứ ào ào đổ về. Điều đó đau lắm. Bạn cần những giây phút bình yên thoát khỏi những suy nghĩ đó. Quá nhiều tiếng rì rầm khiến bạn như muốn phát điên lên.
Những mơ mộng của mọi người lại tiếp tục đổ về. Hầu hết chúng đều không quan trọng. Những đôi giày bóng loáng. Mây. Cống rãnh. Kẹo mút. Bọ chét. Bãi biển. Đau dạ dày. Chả có mấy người nghĩ đến bài học. Thày Richards đang ước gì chuông reo để thầy ấy có thể ra uống một tách cà phê.
Nghĩ. Nghĩ. Nghĩ. Ồ ào, vui vẻ, bẩn thỉu, riêng tư và đau đớn. Bạn không thể dừng những suy nghĩ đó lại. Cả lớp học đang yên tĩnh nhưng đầu óc bạn như đang nổ tung ra. Bạn vỗ hai tay vào tai nhưng những suy nghĩ đó vẫn vo vo trong đầu bạn giống như hàng tỉ con ruồi đang bay trên bát mật vậy.
Bạn không thể chịu đựng thêm được nữa.
- Im đi. - Bạn hét lên bằng một giọng cao chói vói.
Mọi người ngẩng lên.
- Đừng suy nghĩ nữa. - Bạn lại hét lên.
Căn phòng lúc này đã rất trật tự. Nhưng bây giờ nó hết sức yên lặng.
Cả lớp đều cho rằng bạn đã hóa điên mất rồi.
Thầy Richards dành ngay cho bạn một bài thuyết giáo.
- Suy nghĩ, - thầy ấy nói, - là điều mà em phải làm khi đến trường. Em nên làm việc đó thường xuyên hơn, Bomber.
Bạn bị bắt đi nhặt giấy ở sân trường cho đến khi bạn học được một vài phép tắc cần thiết.
Ít nhất thì cũng không có ai ở đây để suy nghĩ. Ngoại trừ bạn.
Bạn nghĩ về tất cả những điều riêng tư mà bạn đã biết được. Nó giống như gián điệp vậy. Thật nguy hiểm. Bạn biết được những thứ mà bạn không muốn biết. Nó giống như bạn đang nhìn qua lỗ khóa vậy. Nó giống như là gian lận trong kỳ thi vậy.
Chỉ có một việc phải làm. Không nên tin vào cái chai phù thủy. Nó có thể gây ra việc đánh nhau. Có thể là chiến tranh nữa ấy chứ.
Không được đưa cái chai này cho một ai khác. Tất nhiên là bạn sẽ không uống nước ở đó và cả người khác cũng vậy. Có lẽ bạn nên đập vỡ nó đi.
Bạn cầm cái chai đó trong tay phải. Bạn tự thề với mình.
- Tôi sẽ không uống nước ở cái chai này nữa. - Bạn nói. - Nếu không tôi sẽ chết.
Bạn được gọi trở vào lớp học. Những suy nghĩ cứ mờ dần, mờ dần đi. Khi về đến nhà bạn không đọc được suy nghĩ của ai nữa. Bạn rất vui vì đã rũ bỏ được nó. Sẽ không có gì khiến bạn phá bỏ lời thề của mình.
Bố đón bạn ở cổng trường.
Bạn tự hỏi không biết bố dự định như thế nào. Có thể là bố đang nghĩ đến chuyện bán con bê.
Khi về đến nhà, bạn đi ra chuồng bò và thăm con Ánh trăng. Ôi, nó thật đáng yêu. Con Đẻ-trong-bùn đang liếm lông nó.
Bạn cố nghĩ cách cứu con Ánh trăng. Liệu bạn có nên uống nước trong chai và xem xem bố định làm gì không?
Không, không bao giờ. Vì dẫu sau đó cũng là một lời thề thiêng liêng.
Nhưng bố sẽ bắt nó. Và bán nó. Cho lò mổ. Bạn nghĩ đến thịt bê. Thật kinh khủng. Nếu uống chai nước đó bạn sẽ biết bố định làm gì. Bạn có thể cứu được con bê của bạn. Nhưng bạn không thể làm thế. Nước mắt trào ra trên mắt bạn.
Bạn đi xuống chuồng bò để nói lời vĩnh biệt với con Ánh trăng. Sau giờ uống trà, bố đi bắt con Ánh trăng.
Bố đã dồn được nó vào góc chuồng bò. Bố cầm sợi dây thừng tiến lại gần. Bố quăng thòng lọng ra.
Nhưng con Ánh trăng chạy qua chỗ bố và chạy thẳng vào bãi chăn thả tối om. Bạn cười một mình. Chính xác là bạn đã cười suốt buổi tối. Và cả ngày hôm sau nữa. Cho dù có cố gắng đến mấy thì bố cũng không bắt được con Ánh trăng.
Cuối cùng, sau cả tuần cố gắng, bố đi rầm rập vào bếp và quẳng sợi dây thừng xuống sàn. Bố đang rất nóng, người đầy mồ hôi. Bố đang rất bối rối. Bố đã đuổi theo con Ánh trăng suốt ba giờ liền.
- Chúng ta đành phải giữ con bê ngớ ngẩn đó lại vậy. - Bố nói. - Bố không bao giờ bắt được nó. Lúc nào nó cũng chạy thoát được. Cứ như là nó có thể đọc được suy nghĩ của người khác ấy.
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất