Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Giống Táo Có Vị Đặc Biệt
ãy nghĩ đến mật ong.
Hãy nghĩ đến những con cá nát mủn bốc mùi thổi um.
Trộn chúng với nhau và chúng ta có gì?
DẦU CÁ TUYẾT KINH TỞM.
Chính là nó đấy.
1
Cái điều ngớ ngẩn mà bạn vừa đọc trên kia không phải do tôi viết. Đó là do Anthony, thằng cháu nội của tôi viết. Một thằng bé ngốc nghếch.
Tôi thì rất thích dầu cá. Tôi đã ăn thứ dầu này suốt chín mươi lăm năm này rồi. Nó rất tốt cho sức khỏe đấy. Vị của nó thật tuyệt vời. Nói thật, từ năm mười tám tuổi nếu không dùng dầu cá hàng ngày thì tôi đã chết từ lâu rồi. Đó quả là một thứ tuyệt vời! Đầy hương vị tự nhiên và vitamin.
Tôi là một ông già không có nghĩa là tôi không biết gì cả. Nhưng Anthony lại không quan tâm đến việc đó. Nó chỉ ăn những gì mình thích. Sô cô la, bánh kẹp, kem và hàng tỉ thứ vô bổ như thế. Thật không tốt cho sức khỏe chút nào.
Ông cháu tôi rất hợp nhau. Chúng tôi rất yêu quý nhau – Anthony và tôi. Chúng tôi có đồng quan điểm về tất cả mọi thứ. Ngoại trừ chuyện ăn uống.
Từ khi ra đời thì năm nào Anthony cũng đến nhà tôi vào dịp Giáng sinh. Nó thích mọi thứ. Ngoại trừ giờ ăn.
Tôi vẫn còn nhớ khi nó mới ba tuổi. Mọi người đều đã ngồi quanh bàn ăn. Lúc đó Gran vẫn còn sống. Chúa phù hộ cho bà ấy.
Tôi đặt trước mặt Anthony đĩa cháo rau của nó. Nó mím chặt môi lại và lắc lắc đầu. Nó không thích ăn cháo rau. Nó vẫn không chịu ăn ngay cả sau khi tôi đã cho thêm cà rốt và búp cải Bruxelles trồng ở vườn sau vào. Đó là những củ cà rốt tươi ngon nhất thị trấn. Tôi đã từng đoạt giải thưởng với những củ cà rốt đó.
Thế mà cái cậu chàng bé tí ấy lại không chịu ăn chúng. Thật là táo gan. Tôi có thể nói thật với các bạn là điều đó làm tôi tức sôi máu lên. Nó chỉ thích ăn thịt bò rán và bánh pudding mận giống như chúng tôi thôi. Mà lúc đó nó mới chỉ có ba tuổi đầu thôi đấy.
Tôi nhìn nó từ phía bên kia bàn. Rồi tôi bất thình lình kẹp chặt đầu nó lại. Tôi bóp hàm cho nó há mồm ra và cho một thìa đầy cháo rau vào miệng nó và ấn chặt miệng nó lại. – Ái chà! – Tôi hét to.
- Thả nó ra đi anh. – Gran nói. Chúa phù hộ cho bà ấy. – Nó mới chỉ ba tuổi thôi mà anh.
- Không đời nào. – Tôi nói. – Không bao giờ, cho đến khi nó ăn hết chỗ cháo rau này.
Anthony không nói gì. Không phải vì nó không biết nói mà vì nó đang bị tôi kẹp chặt đầu. Nhưng nó không chống lại.
Nó cũng không giãy giụa. Nó không kêu một tiếng nào. Nó là một đứa trẻ rất bướng bỉnh. Giống hệt Gran, Chúa phù hộ cho bà ấy.
Mọi chuyện lại tiếp tục. Tôi ăn hết chỗ súp của tôi bằng tay trái trong khi vẫn kẹp chặt đầu Anthony bằng tay phải. – Nuốt đi. – Tôi nói.
Không trả lời. Nó thậm chí còn không thèm lắc đầu. Mà thực ra nó có muốn lắc đầu cũng chẳng được kia.
Món tiếp theo chúng tôi ăn thịt bò rán. Tôi đã bảo Gran, Chúa phù hộ cho bà ấy cắt nhỏ ra để tôi có thể xúc ăn bằng một tay. Phải mất đến mười lăm phút cho món ấy nhưng cuối cùng tôi cũng ăn xong.
- Nuốt đi. – Tôi giục.
Anthony thậm chí còn không thèm chớp mắt. Nó cứ nhìn chằm chằm ra phía trước mặt bằng một cặp mắt rất bướng bỉnh.
Giờ thì tôi gặp vấn đề rắc rối đây. Không biết cháu rau còn trong mồm nó không? Hay là nó đã nuốt từ bao giờ rồi nhỉ? Tôi thì không dám thả nó ra.
Tiếp theo Gran mang ra bánh pudding mận. Chúa phủ hộ cho bà ấy. Món này thật là ngon. Cả bánh táo và kem cũng vậy. Thật dễ dàng để ăn bằng một tay.
Tay vẫn kẹp chặt đầu. Anthony, tôi nói.
- Cháu đã nuốt hết miếng cháo rau chưa? Nếu cháu nuốt rồi, ông sẽ thả cháu ra.
Nó không trả lời. Vì vậy, tôi không thả nó ra.
Chúng tôi uống cà phê. Chúng tôi ăn bánh nướng nhân mứt. Anthony vẫn ngậm chặt miệng. Hay đúng hơn thì tôi nên nói là tôi vẫn giữ cho miệng nó ngậm chặt.
Mọi người rời khỏi bàn ăn, ngoại trừ tôi và Anthony. Hàng giờ trôi qua. Trời đã chuyển từ chiều sang tối. Nhưng nó vẫn không nhúc nhích. Vì vậy, chúng tôi vẫn ngồi yên tại đó. Anthony ngồi trên ghế ăn của nó còn tôi thì tay vẫn kẹp chặt đầu nó.
- Chắc hẳn là nó đã nuốt rồi. – Tôi nghĩ. Tay tôi đã tê rần và đau nhói. Tôi không thể chịu thêm được nữa. Vì vậy, tôi buông tay ra.
Anthony phun cháo rau ra đầy mặt bàn. Thật kinh tởm.
2
Vậy đấy, chuyện đó cứ xảy ra vào mỗi dịp Giáng sinh khi Anthony đến ở cùng chúng tôi. Chúng tôi luôn tranh cãi vì thức ăn của nó. Và nay thì nó không chịu uống dầu cá. Ngay cả khi bây giờ nó đã mười ba tuổi rồi.
Ví dụ năm nay đây này.
Tôi đang lúi húi ngoài vườn khi nó đến. Tôi đang thử lai giống táo Granny Smith với Golden Delicious. Tôi muốn tạo ra một loại táo mới. Tôi sẽ đặt tên là Gran Vàng. Để tưởng nhớ Gran. Chúa phù hộ cho bà ấy.
Giây phút đó tôi chợt cảm thấy thật buồn. Một dòng lệ đang chảy dài trên má tôi. Tôi lúc nào cũng chực khóc khi nghĩ đến bà ấy. Giờ thì Gran đã đi rồi. Cuộc sống thật cô đơn biết mấy khi không có Gran. Chúng tôi đã sống bên nhau sáu mươi năm.
Giờ thì chỉ còn lại mình tôi. Và cả con ngựa già Cameo nữa chứ. Tôi rất yêu Cameo nhưng nó không hoàn toàn là một người bạn như ta mong muốn. Ngựa có thể rất yêu bạn nhưng chúng đâu nói được.
Cameo rất thích táo. Nó thường đi nước kiệu trong vườn và cuỗm lấy một quả trên tay bạn nếu bạn không để ý.
Tôi cũng thích táo đến phát điên lên. Nếu tôi có thể đặt tên Gran cho một giống táo mới thì những hồi ức về bà ấy sẽ còn lại mãi mãi. Đó là tất cả những gì tôi muốn. Tôi sẽ gọi nó là Gran vàng. Thử nghĩ mà xem.
Nhưng tôi vẫn chưa thành công. Tôi không thể phát triển được giống táo mới cho dù tôi cố gắng đến mức nào.
Dẫu sao thì lúc đó Anthony cũng bước đến khi tôi đang cố thụ phấn cho giống táo mới của tôi.
- Cháu chào ông. – Nó nói. – Cháu thích lắm khi lại được đến đây. Cháu rất vui khi được gặp ông. – Nó đặt một nụ hôn lên gò má nhăn nheo của tôi và nói tiếp.
- Nhưng năm nay cháu không ăn dầu cá đây đấy. Cháu lớn rồi. Cháu ghét thứ đó lắm. Nó làm cháu phát nôn lên.
Tôi không nói gì cả. Tôi đã có kế hoạch rồi. Tôi sẽ khiến nó ăn bằng một cách nào đó. Điều đó chỉ có tốt cho nó mà thôi.
Sáng hôm sau, tôi rót ra một thìa dầu cá. Trông thật ngon mắt, giống hệt mật. Với hương vị cá tuyệt hảo. Sau đó tôi, trộn kĩ nó vào đĩa ăn sáng bằng toàn thực phẩm của nhà trồng được. Lạc, các loại hạt, hoa quả và rau sấy. Một hỗn hợp ngon tuyệt.
- Đây. – Tôi nói. – Ông đã trộn nó với bữa sáng đặc biệt của ông. Ngon tuyệt.
Anthony lắc đầu. Đúng là một thằng bé bướng bỉnh.
- Nếu cháu muốn có tiền đi xem phim hôm nay, - tôi nói, - thì cháu phải ăn hết bữa sáng cùng dầu cá này đi.
- Ông lại chơi trò đe dọa. – Anthony nói.
- Nó chỉ có tốt cho cháu mà thôi. – Tôi nói.
Trước sự ngạc nhiên của tôi, nó gật đầu và há to miệng ra. Nhưng tôi biết nó sẽ làm gì. Tôi cũng từng là một đứa trẻ ở tuổi nó mà. Nó không thể lừa tôi được đâu. Nó sẽ ra ngoài và nhổ đi thôi. Tôi sẽ không cho tiền nếu nó phun ra.
- Hứa với ông là cháu sẽ không nhổ ra đi. – Tôi nói.
Nó nhìn tôi rất lâu mà không trả lời.
- Thôi được. Cuối cùng nó nói.
Tôi đưa cho nó một cái thìa và nó xúc bữa sáng trộn dầu cá cho vào miệng. Nước mắt nó bắt đầu trào ra. Nó đưa tay lên miệng và chạy thẳng ra chỗ chậu rửa.
- Cháu hứa rồi đấy nhé. – Tôi hét to.
Nó quay lại và nhìn tôi bằng một cặp mắt trợn trừng. Nếu có ai đi ngang qua lúc đó hẳn sẽ nghĩ rằng tôi vừa rút móng tay nó ra đấy. Mà đó chỉ là bữa sáng trộn dầu cá, rất tốt cho sức khỏe thôi đấy. Đúng là chuyện bé xé ra to.
- Nuốt đi. – Tôi nói. – Nuốt trôi nó xuống là xong thôi mà.
Anthony chộp lấy một mảnh giấy và nguệch ngoạc ra đó mấy chữ:
THẬT KINH TỞM. CHÁU KHÔNG NUỐT ĐƯỢC. CHÁU PHÁT ỐM MẤT.
Tôi lấy ví ra, đưa cho nó mười đô la và nói:
- Đây là tiền đi xem phim. Ông giữ lời hứa của mình, giờ thì cháu hãy thực hiện lời hứa của cháu. Cháu đã hứa là sẽ không nhổ ra.
Nước mắt nó vẫn chảy ròng ròng. Thức ăn bữa sáng và dầu cá vẫn còn trong miệng nó. Nó sẽ không nuốt. Đúng là đứa bướng bỉnh. Nó chộp lấy tờ mười đô la và đi thẳng ra cửa. Hai má nó phồng to như hai quả bóng.
- Không, cháu không được. – Tôi nói. – Cháu sẽ nhổ nó ra trên đường đi. Ông sẽ đi theo cháu để coi chừng cháu đấy.
Tôi vớ lấy cây gậy, mũ đội đầu và tập tễnh đi theo nó.
Nó đi xuống phố với tôi theo đằng sau. Nó dừng lại ở trạm xe buýt. – Mmmm, mnn, mng, mng. – Nó nói.
Tôi chả hiểu được lấy một từ. Tôi nghĩ chắc nó định nói gì đó đại loại như là: “Ông hãy làm ơn quay về đi. Như thế này xấu hổ lắm”.
Thật buồn cười. Làm sao mà bọn trẻ lại xấu hổ vì người lớn chứ. Tôi nghĩ chắc nó không thích tôi đi theo nó với một đôi ủng làm vườn cũ kĩ.
- Không đời nào. – Tôi nói. – Ông sẽ theo cho đến khi nào cháu nuốt thì thôi.
Thật may mắn là tôi đã làm vậy. Nó không thể nào sống sót mà không có tôi.
Xe buýt đỗ lại và chúng tôi lên xe. Tất nhiên là Anthony không thể nói gì cả.
- Đến đâu đây? – Người lái xe buýt hỏi.
- Mmm, nn, mng. – Anthony nói.
Người lái xe buýt nhìn nó như thể bị điên rồi. – Trung tâm mua sắm Knox City. – Tôi nói. – Làm ơn cho một vé rưỡi.
Chúng tôi ngồi xuống và xe buýt chuyển bánh. Những hành khách khác cứ chằm chằm nhìn chúng tôi. Những con người đáng kính đó đều thuộc thế hệ của tôi. Mặt Anthony dang ngày càng đỏ dần lên. Bọn trẻ ngày nay dường như có thể xấu hổ vì bất cứ thứ gì. Nó đang xấu hổ vì tôi. Một người thân ruột thịt của nó.
- Nó không chịu nuốt chỗ dầu cá phải uống. – Tôi nói to. – Vì vậy, tôi đang phải theo để đảm bảo nó không nhổ hết ra ngoài.
Mọi hành khách đều gật đầu đồng tình.
- Bọn trẻ ngày nay khó bảo lắm. – Một bà lớn tuổi nói.
Mọi người xì xào, thêm vào mỗi người một câu. Tất cả đều về phe tôi.
- Mẹ tôi thậm chí còn không có đủ tiền để mà mua dầu cá. – Ông hói đầu ngồi cuối xe nói với lên.
- Đúng đấy. – Một bà mẹ bế hai đứa trẻ ngồi trên đùi nói. – Bác cứ bám thật chặt cậu nhóc tinh quái này vào. Đừng để nó thắng. Bắt nó phải nuốt đi.
Tôi cười thật tươi. Tôi biết là mình đã đúng. Bọn trẻ cần phải có kỷ luật.Tôi sẽ không để nó nhổ bữa sáng và dầu cá ra ngoài đâu.
Và nếu nó cảm thấy xấu hổ vì lúc nào cũng có ông đi cùng thì thật tồi tệ.
3
Đến Knox City, Anthony nhảy xuống khỏi xe buýt. Nó cố gắng cắt đuôi tôi trong đám đông. Lên thang cuốn, xuống thang máy. Vào cửa này, ra cửa khác. Nhưng tôi vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Nó không thể bỏ lại tôi được đâu.
Cuối cùng, nó đi đến cửa bán vé vào xem phim. – Phim nào đây, cậu bé đáng yêu. – Cô gái bán vé hỏi.
- Mnm, mmn, mng. Nó trả lời.
- Các nàng tiên trong thung lũng. – Tôi nói. – Làm ơn cho một vé rưỡi.
- Mmm, mmmng. – Anthony lắc lắc đầu. Nó không muốn xem phim Các nàng tiên trong thung lũng. Nó chỉ vào tấm biển đề Máu quỷ.
Cô bán vé đưa cho Anthony một cái vé và nó vội vã chạy đi. Tôi cũng nhanh chóng lấy một vé và theo sau nó. Máu quỷ. Không có một phim nào dành cho trẻ con cả.
Tôi tập tễnh theo sau nó vào trong phòng chiếu tối om. Đó là cách duy nhất tôi có thể thấy nó. Tôi thả người xuống ghế cạnh nó. Trong này tối đến mức mà tôi nhìn rất khó khăn. Tôi phải đảm bảo rằng nó không nhổ chỗ dầu cá xuống dưới gầm ghế.
Tôi không nhìn lên màn ảnh. Tôi chỉ tập trung nhìn chằm chằm vào hai môi của Anthony. Lúc này, mắt tôi đã bắt đầu quen với bóng tối và tôi có thể thấy là hai má nó vẫn căng phồng lên với bữa sáng và dầu cá.
Trên màn ảnh, những con giun đang chui ra khỏi một nấm mộ. Một phim thật kinh khủng. Khiếp quá.
Đúng lúc ấy thì có một chuyện lạ lùng đã xảy ra. Một chuyện mà tôi thấy khó mà tin nổi. Một chuyện mà bạn thấy khó mà tin nổi. Một thứ hình ống giống như một con giun đang uốn éo chui ra giữa hai môi Anthony.
- Á… - Tôi hét lên. – Một con giun.
- Suỵt. – Ai đó ở phía sau nhắc.
- Trật tự. – Một giọng khác quát lên. – Nếu ông sợ thì đừng có đi xem phim kinh dị chứ.
- Nhanh, Anthony. – Tôi thì thào một cách gấp gáp. – Nhổ ra đi. Quên chuyện dầu cá đi. Nhổ ngay ra đi.
Cái vật giống giun đan uốn éo ra dài hơn khỏi miệng Anthony. Cái khúc dài như rắn ấy đang vươn lên quá mắt Anthony.
Nó lắc mạnh đầu. Lại tính bướng bỉnh. Giống hệt như khi nó ba tuổi. Một khi nó đã quyết định, thì không thể thay đổi được.
Cái vật giống con giun đang mỗi lúc một dài ra. Nó tuôn dài ra và quấn quanh đầu Anthony. Nó là cái gì mới được chứ? Thật kinh tởm. Kinh tởm quá.
- Nhổ ra. – Tôi hét lên. – Vì chúa, Anthony, nhổ ra ngay.
- Im đi, ông già lẩm cẩm kia. – Một giọng nói từ chỗ tối ở hàng ghế sau vang lên.
Tôi phải cứu Anthony. Phải lấy cái thứ tồi tệ kia ra khỏi miệng thằng bé. Tôi chồm sang và chạm phải cái con giun đang uốn éo kia.
Đó không phải là một con giun. Mà đó là một cái cây. Một cái tua dài vươn ra khỏi miệng Anthony và xoắn quanh đầu nó.
Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng. Tôi đã làm gì thằng bé tội nghiệp thế này? Chuyện gì đã xảy ra?
Và rồi tôi nhận ra.
Đó là thức ăn của bữa sáng đang mọc ra. Một trong những hạt đó đã nảy mầm trong dầu cá. Nó lớn nhanh đến nỗi tôi nhìn thấy rõ là nó đang chuyển động. Giống như một con rắn đang vươn ra. Vươn ra ngoài và xung quanh.
Rồi một điều khác nữa lại xảy ra. Hai cái chồi nữa lại nhú ra. Mỗi cái nhú ra từ một bên lỗ mũi của thằng bé. Trông cứ như là nó đang bị thò lò mũi ấy. Thật tệ.
- Nhổ nó ra, Anthony. – Tôi hét lên. – Vì chúa, cháu đang bị mọc cây mũi đấy.
Những tiếng gầm gừ, càu nhàu vang lên từ khán giả xung quanh.
- Im đi, ông già.
- Gọi người quản lý ngay.
- Đưa ông già lẩm cẩm kia ra khỏi đây ngay.
Anthony vân kiên gan ngồi im, mắt chằm chằm nhìn màn ảnh. Nó thậm chí còn không thèm quan tâm là bữa sáng đang mọc mầm trong miệng nó nữa. Không gì có thể khiến nó mở miệng được. Nó đang cho tôi một bài học. Nó bướng bỉnh hệt Gran, Chúa phù hộ cho bà ấy. Giá mà có bà ấy ở đây, hẳn bà ấy sẽ biết là nên làm như thế nào.
- Đứng dậy đi cháu. Đi thôi. – Tôi nói.
Anthony lắc đầu. Tôi cố lôi nó ra khỏi ghế nhưng nó quá khỏe.
- Im ngay. – Một giọng nói vang lên.
- Yên nào. – Một giọng khác nhắc.
Tôi đành chịu. Nếu tôi mà gây ồn ào thêm nữa thì chắc chắn họ sẽ đá tôi văng ra khỏi chỗ ngay. Tôi gục đầu vào giữa hai tay và nhắm mắt lại. Tôi không thể nhìn vào cái miệng đang mọc cây tua tủa của Anthony thêm nữa.
Mọi người xung quanh đã yên ắng lại. Tôi nhắm chặt mắt lại và ngồi im. Không ai phàn nàn nữa. Ít nhất là cho đến lúc này.
Đột nhiên một giọng nói vang lên:
- Bỏ cái mũ kia xuống.
- Đúng vậy, chúng tôi chẳng thấy cái gì cả.
- Điên à? Ai lại đội cái mũ trông như bức tranh thế kia.
- Tôi sẽ đi gọi người quản lý.
Tôi mở mắt ra và hét lên. Đầu Anthony đang bị phủ bởi một đám cành lá. Các cành cây vươn ra từ miệng, mũi nó và xoắn vào nhau vươn lên. Thay vì mái tóc thì trên đầu nó giờ đây xum xuê toàn là lá. Trông nó như đang đội một cái mũ thật lố bịch làm từ bụi cây. Mọi người phía sau không thể nhìn thấy màn ảnh.
Đúng lúc đó, một người đàn ông cầm một cái đèn pin đi đến chỗ lối đi. Đó là viên quản lý. Ông ta tóm chặt tay tôi. – Đi với tôi, cả hai người. – Ông ta nói. – Các người không thể cư xử như thế này ở đây.
Ông ta dẫn hai chúng tôi đi dọc lối đi ra ngoài phòng giải lao sáng đèn.
Viên quản lý liếc nhìn Anthony. – Buồn cười đấy. – Ông ta nói. – Hóa trang thế này và phá phách mọi người xem phim.
- Không phải nó hóa trang đâu. – Tôi vội vã nói. – Chúng mọc ra khỏi miệng nó đấy. Thức ăn bữa sáng và dầu cá.
Viên quản lý lắc đầu nhìn tôi đầy giận giữ. – Thật là một câu chuyện cười rẻ tiền. Đáng ra ở tuổi này ông phải biết hơn nó chứ. – Ông ta quay người và nện mạnh gót chân bước đi.
- Nhổ ra. – Tôi bảo Anthony. – Hãy thoát khỏi chuyện này ngay. Nhanh lên.
Nó chỉ lắc đầu. Nó vẫn đang cố dạy cho tôi một bài học. Và tôi đã có được bài học rồi.
- Chúng ta về nhà thôi. – Tôi nói và tóm lấy tay nó, lôi đi qua đám đông. Thêm bao nhiêu cành, lá nữa đang mọc ra tua tủa trước mắt tôi. Và cả trước mắt Anthony nữa. Tôi thậm chí còn không thấy mắt nó đâu nữa.
Một đám trẻ con và mẹ chúng bắt đầu đi theo chúng tôi.
- Nhìn kìa, mẹ ơi.
- Sao mà họ làm được thế nhỉ?
- Đó có thể là một cách quảng cáo tại chỗ của các cửa hàng. Con yêu ạ. Có lẽ họ đang quảng cáo cho một vườn ươm.
Tôi gấp gáp thì thào với Anthony.
- Lôi nó ra đi cháu. Nhanh lên. Thật xấu hổ. Mọi người đang nhìn chúng ta kìa.
Anthony lắc mớ cành lá về phía tôi.
- Mnn, nmng, nn. – Nó nói.
Tôi không hiểu được nhưng có thể nó muốn nói: “Ông đã làm cháu xấu hổ. Bây giờ đến lượt ông”.
Tôi rất muốn tự mình lôi những thứ đó ra khỏi người nó. Nhưng sẽ thế nào nếu những cái cây đó mọc rễ trên lưỡi nó. Có thể tôi sẽ làm hỏng cả miệng nó.
Một hàng dài người đi theo chúng tôi dọc theo khu mua sắm.
- Đầu bắp cải. – Một đứa bé hét lên.
- Một cái cây khác thường[3]. – Một người khác nói.
Đúng là một cơn ác mộng. Tôi chưa bao giờ phải xấu hổ đến thế này. Sẽ thế nào nếu có người trong câu lạc bộ chơi ki của tôi nhìn thấy? Thật là bẽ mặt.
Cuối cùng, chúng tôi cũng thoát khỏi trung tâm mua sắm và trèo len xê buýt.
- Một vé rưỡi. – Tôi nói.
Người lái xe nhìn Anthony một lát rồi nói:
- Cây cối thì phải cả vé.
Tôi quăng tiền cho ông ta và chúng tôi ngồi xuống ở cuối xe. Cái cây trên đầu Anthony không ngừng mọc thêm ra.
- Dịch ra. – Người lái xe quát to. – Tôi không nhìn thấy cửa hậu.
Những hành khách khác đổ đồn nhìn về phía chúng tôi. Thì thào và chỉ trỏ.
Tôi vừa định nói với Anthony là mọi chuyện thế là đủ lắm rồi thì tôi nhìn thấy một thứ. Trên một cành cây. Một quả chín nho nhỏ cỡ khoảng một hòn bi. Nó có màu vàng.
- Một quả táo. – Tôi rú lên. – Cháu đang trồng một cây táo đấy.
Tôi rẽ đám cành lá ra và nhìn vào mắt Anthony. Rồi tôi xem xét cái quả nho nhỏ đó.
- Cháu làm được rồi. – Tôi hét to. – Cháu làm được rồi. Đó chính là Gran vàng. Giống táo mới của ta. Một cái hạt này đã nảy mầm trong dầu cá.
Cả hai chúng tôi đều trào nước mắt ra. Giờ đây Gran sẽ được nhớ đến mãi mãi, Chú phù hộ cho bà ấy. Anthony gật đầu và quả táo nhỏ đung đưa như sắp rụng đến nơi.
- Không. – Tôi la lên. – Ngồi yên nào. Nó còn nhỏ lắm. Nó chưa có hạt. Đừng có động đậy, không nó rụng mất bây giờ.
Anthony ngồi yên như hóa đá. Nó biết điều đó quan trọng đến thế nào với cả hai chúng tôi. Nó cũng rất yêu Gran, Chúa phù hộ cho bà ấy. Bà ấy là một trong những người mà nó yêu quý nhất.
- Mmn, mnng, mnff. – Nó nói.
-Cháu hãy nghe này. – Tôi nói. – Theo như cách mà cái cây này mọc thì khoảng một giờ nữa quả táo sẽ chín. Khi đó chúng ta có thể nhổ nó ra khỏi miệng và mũi cháu và giữ những cái hạt táo lại. Rồi chúng ta sẽ ươm chúng và trồng thêm nhiều táo Gran vàng nữa để tưởng nhớ Gran. Chúa phù hộ cho bà ấy.
- Mmnff. – Anthony nói. Tôi biết nó đồng ý với kế hoạch của tôi.
Xe buýt dừng lại ở cổng trước nhà tôi.
- Bước cẩn thận nhé. – Tôi nói. – Nếu quả táo đó rụng xuống trước khi chín thì chúng ta coi như hết. Nó có thể là quả duy nhất đấy.
Anthony đứng dậy và nhích từng tí một dọc theo lối đi trên xe buýt.
- Nhanh lên. – Người lái xe nói.
- Đây là trường hợp đặc biệt. – Tôi nói. – Chúng tôi phải giữ gìn quả táo.
- Đi đi. – Một người phụ nữ mặc đồng phục y tá giục.
- Chúng tôi không có cả ngày đâu. – Một người khác nói.
Tôi nhìn Anthony và nói:
- Đừng quan tâm đến bất cứ điều gì cả. Hãy làm việc của cháu.
Anthony tiến lên phía trước với tốc độ của một con sên bò. Sẽ không có gì khiến nó làm rơi quả táo được. Thời gian trôi qua một cách chậm chạp. Hành khách trên xe thì ngày càng mất kiên nhẫn.
Cuối cùng, người lái xe không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh ta nhảy khỏi chỗ và tóm lấy một cành thấp trên đầu Anthony. Anh ta kéo nó dọc theo lối đi và ném nó xuống đường. Rồi anh ta giận dữ quay sang tôi.
- Tôi xuống đây. Tôi xuống đây. – Tôi nói.
Tôi nhảy xuống và kiểm tra người Anthony.
- Cháu có đau không? – Tôi hét to.
Nó nhè nhẹ lúc lắc mớ cành lá trên đầu.
- Mmáo. – Nó vội vã nói.
- Quả táo. – Tôi la lên. – Đúng rồi, quả táo đâu rồi. Tôi bắt đầu tìm kiếm giữa đám cành lá. Nó vẫn ở đó. Và gần chín hẳn rồi.
Cameo đứng nhìn từ xa. Ngay cả con ngựa cũng rất quan tâm đến cây táo.
Chúng tôi lần từng bước vào sân trước.
- Chỉ năm phút nữa thôi. – Tôi nói. Rồi chúng ta sẽ hái quả táo và nhổ cái cây ra khỏi miệng cháu.
Anthony bò từng tí về phía vườn. Nó tiến dần đến chỗ cửa trước. Năm phút trôi qua.
- Táo chín rồi. – Tôi hét to. – Nhanh lên. Vào trong đi, ông sẽ kiếm cái gì đó để cắt.
Không ai trong hai ông cháu tôi nghe thấy tiếng bước chân đằng sau cho đến khi quá muộn. À mà, đó không phải là tiếng bước chân mà đó là tiếng móng guốc.
Nhanh như chớp, Cameo ngoạm lấy quả táo và nuốt ngay lập tức. Rồi nó hất cái đầu và kéo toạc cái cây ra khỏi đầu Anthony.
- Oái. – Anthony hét lên một tiếng inh tai.
Cameo lùi ra phía bên kia vườn, miệng vẫn sồn sột nhai phần còn lại của cây táo.
- Cháu có sao không? Cháu có sao không? – Tôi hỏi.
- Có. – Anthony hét to. – Nhanh lên ông. Tóm con Cameo lại.
Chúng tôi chạy băng qua thảm cỏ nhưng muộn mất rồi. Con Cameo đã ăn hết tất cả mọi chiếc lá. Tất cả những cái cành. Chẳng còn sót tí vết tích nào của cái cây cả.
4
Vậy đấy. Anthony và tôi cứ ngồi đó, mắt dán chặt xuống sàn. Sau từng ấy chuyện. Thật gần, mà cũng thật xa. Chúng tôi gần như đã tạo được một giống táo mới, giống Gran vàng. Thế mà nó đã bị Cameo nuốt mất rồi.
- Đừng buồn nữa ông ạ. – Anthony nói. – Rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ tạo ra được thôi.
Nó đúng là một đứa cháu ngoan. Nó đang cố làm cho tôi vui lên. Nhưng tôi biết điều đó chẳng có tác dụng gì. Tôi đã già rồi. Tôi chẳng còn bao nhiêu thời gian sống trên đời này nữa. Giờ thì tôi biết là mình sẽ chẳng bao giờ tạo ra được giống táo Gran vàng cả. Trái tim tôi nặng trĩu xuống.
Tha lỗi cho tôi khi thấy tôi lặng lẽ lau những giọt nước mắt trên gò má nhăn nheo của mình. Tôi luôn cảm thấy buồn như vậy mỗi khi nghĩ về Gran, Chúa phù hộ cho bà ấy.
Đột nhiên, Anthony nhảy dựng lên.
- Cháu biết rồi. – Nó nói. – Ông cháu ta sẽ làm lại từ đầu. Ta sẽ trộn bữa sáng và dầu cá. Và chúng ta sẽ cho nó vào miệng. Một cái cây khác có thể sẽ mọc lên.
- Cháu sẽ làm điều đó vì ông ư? – Tôi hỏi. – Ngay cả khi cháu ghét dầu cá thế cơ mà.
Anthony gật đầu.
- Cả hai ông cháu ta sẽ cùng làm. Mỗi chúng ta sẽ tạo ra một cái mầm cây.
Đó là những gì chúng tôi làm. Tôi trộn thật nhiều hỗn hợp và hai ông cháu cùng ngồi đó, hai má phồng lên. Thật là tuyệt, bữa sáng trộn dầu cá. Hay nói cách khác đó là những gì tôi nghĩ. Anthony tội nghiệp ngồi đó, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt. Nó nghĩ mùi vị món này thật khủng khiếp.
Ông cháu tôi cứ ngồi thế trong hai ngày. Chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi. Chúng tôi không nói chuyện. Chúng tôi còn chẳng dám di chuyển nữa. Điện thoại đỗ chuông nhưng cũng chẳng ai trong chúng tôi có thể trả lời. Chúng tôi thậm chí còn không đi ra ngoài.
Hai ngày và hai đêm. Ông cháu tôi cứ ngồi đó, miệng đầy thức ăn của bữa sáng trộn dầu cá. Nhưng chẳng có gì mọc ra cả. Không lá. Không cành. Không gì cả.
Cuối cùng, Anthony đứng dậy và nhổ ra vào chậu rửa.
- Không ăn thua rồi ông ạ. – Nó nói. – Cháu không thể tiếp tục được nữa. Cách này không được rồi.
Tất nhiên là nó đúng. Tôi cũng nhổ chỗ thức ăn trong miệng mình vào thùng rác và đi tắm. Đó là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi. Tôi chẳng còn gì mà trông chờ nữa.
Tôi lau khô người và mặc quần áo vào. Rồi tôi đi ra bếp. Đúng lúc đó thì Anthony chạy ào vào. Tay nó đang cầm một thứ. Một thứ thật tuyệt vời.
Hai quả táo vàng ươm. – Táo Gran vàng. – Nó hét toáng lên. – Ông ơi, nhìn kìa.
Nó chỉ tay ra phía ngoài. Tôi chạy lại chỗ cửa sổ và nhìn ra ngoài. Tôi không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Một cây táo tuyệt đẹp đã mọc lên ở sân sau. Trên cành phủ đầy những trái táo Gran vàng.
Cái cây đó mọc lên từ giữa đống phân ngựa. Cameo đã làm một việc quá xuất sắc.
- Hoan hô. – Tôi reo lên. Trong cả cuộc đời mình tôi chưa bao giờ thấy vui đến thế.
Anthony nhoẻn miệng cười và chìa quả táo ra cho tôi.
- Ông sẽ là người đầu tiên nếm thử hương vị của nó. – Nó nói.
- Không. – Tôi nói. – Vinh dự này phải thuộc về cháu.
Anthony cắn một miếng. Nó nhăn mặt và nhổ phì phì.
- Eo ôi. – Nó hét to. – Cháu xin lỗi. Nhưng ông ơi, thật khủng khiếp. Kinh lắm.
Tôi chộp lấy quả táo còn lại và cắn một miếng.
- Ngon tuyệt. – Tôi cũng hét lên. – Tuyệt cú mèo. Đây là giống táo đầu tiên trên thế giới có vị giống dầu cá.
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất