Nghị lực và sự kiên nhẫn cần có cho bất kỳ ai, ở bất kỳ vị trí nào.

Theodore F. Merseles

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Dang Quy
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1106 / 11
Cập nhật: 2017-05-09 22:27:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Lennie Hải Đăng
Lennie đang bắt bướm đêm.
Bắt bằng miệng.
Cậu bạn này của tôi rất buồn cười. Cậu ấy đứng đó, ngay trên bờ con sông trong rừng tối, với những con bướm đêm đang lượn vòng vòng trên đầu. Trông cậu ấy hệt như một cái đèn đường đang tỏa sáng trong một đêm mùa hè ấm áp.
- Cậu cười đấy hả Ritcho[1]? – Cậu ấy làu bàu.
- Không. – Tôi nói. – Tất nhiên là không rồi. Chẳng phải tớ đã giữ bí mật giúp cậu bao nhiêu năm qua rồi còn gì? Tớ chẳng phải là người bạn tốt nhất của cậu à? Tớ mà cười à? Tớ cười bao giờ?
Tôi phải cố lắm mới nhịn được cười. Cứ mỗi khi cậu ấy mở miệng ra thì y như rằng lại có một tia sáng màu vàng bùng lên trong miệng.
- Tớ đã bảo cậu mang theo đèn pin cơ mà. – Cậu ấy nói tiếp.
- Từ khi có cậu thì chúng ta đâu có cần thứ đó nữa chứ. – Tôi trả lời.
Đột nhiên có một con bướm chui tọt vào miệng cậu ấy, thế là cậu ấy bắt đầu phun phì phì và ho sặc sụa. Lần này thì tôi không thể nhịn cười được.
- Đấy nhé. – Lennie nói. – Cậu đừng có chối không cười nữa nhé. – Cậu ấy ngậm chặt miệng lại và thế là ánh sáng phụt tắt. Cả khu rừng lại tối đen vào yên tĩnh. Tôi chẳng nhìn thấy gì nữa cả.
- Hải đăng, cậu ở đâu vậy? – Tôi hỏi.
Rồi tôi cũng nhanh chóng phát hiện ra cậu ấy ở đâu. Lennie tóm chặt cổ tay tôi từ phía sau và kéo tôi xuống đất. Chúng tôi cứ vật nhau lăn trên cỏ ướt. Đó có vẻ gần như là một cuộc vật lộn thật sự giữa chúng tôi. Nói một cách chính xác thì là nửa đùa nửa thật.
- Không được gọi tớ là Hải Đăng. – Lennie phát ra tiếng càu nhàu từ hai hàm răng đang sáng lên.
Tôi cố gắng vật úp cậu ấy xuống là bẻ quặt một tay cậu ấy ra sau lưng.
- Tớ gọi cậu là Hải đăng bao nhiêu năm rồi có sao đâu. – Tôi nói.
Lennie nhổ ra một ít đất bẩn và nói.
- Ừ, nhưng rồi sẽ có ngày một ai đó sẽ phát hiện ra tại sao cậu gọi thế.
- Sẽ chẳng ai phát hiện ra chừng nào cậu còn ngậm miệng lại. – Tôi nói, tay hơi nới lỏng ra một chút.
Tôi lại bắt đầu cười phá lên. Đây quả là một câu chuyện cười rất thú vị. Nhanh như chớp, Lennie vặn người và đè chặt tôi xuống. Cậu ấy ngồi đè lên ngực tôi và dùng đầu gối găm chặt hai khuỷu tay tôi xuống đất.
- Hứa đi. – Cậu ấy nói.
- Không đâu, Hải đăng. – Tôi nói. – Tớ không thể thay đổi được. Và cả cậu cũng thế. Hãy nhìn thẳng vào chuyện này đi. Cậu là người duy nhất trên trái đất này có hàm răng phát sáng trong bóng tối.
- Được rồi. – Lennie nói. – Đây là do cậu muốn đấy nhéThế rồi cậu ta cúi sát xuống mặt tôi và nhe hàm răng sáng, thật sáng ra. Một luồng ánh sáng trắng mạnh chiếu thẳng vào hai con ngươi mắt tôi. Tôi nhắm chặt mắt lại nhưng tia sáng đó mạnh đến nỗi dù hai mắt nhắm chặt mà tôi vẫn nhìn thấy nó qua mí mắt. Cảm giác chói cứ như là tôi đang nhìn thẳng vào mặt trời vậyNhức quá. – Tôi hét lên. – Làm thế không công bằng chút nào.
- Hứa đi. – Cậu ấy dằn giọng. – Hãy hứa là không bao giờ gọi tớ là Hải đăng nữa.
- Được rồi, được rồi. – Tôi hét to. – Bỏ tớ ra đi.
Rồi cả hai đứa chúng tôi cùng lồm cồm bò dậy.
- Đi thôi. – Tôi nói. – Bọn cá rỉa hết cả mồi rồi.
Chúng tôi đi lại chỗ bờ sông và cuốn cần câu lên. Tôi nghĩ là chả cần phải bảo Lennie bắt thêm bướm đêm nữa. Đêm nay thế là đủ rồi.
Chúng tôi im lặng đi về nhà. Lennie sống cùng bà cháu tôi. Chúng tôi đối với nhau như anh em hơn là bạn bè. Trông cậu ấy có vẻ đùa nên tôi quyết định làm cậu ấy vui lên chút nữa.
- Này, Hải đăng. – Tôi nói. – Tớ bắt chéo ngón tay khi hứa lúc nãy nên lời hứa đấy không tính đâu nhé.
- Cậu là đồ tồi. – Lennie hét tướng lên.
Chúng tôi cười như hai kẻ điên khi cậu ấy đuổi tôi xuyên qua những bụi cây gai chạy về nhà.
2
Có lẽ tôi nên bắt đầu từ đầu và kể cho bạn nghe toàn bộ câu chuyện về Lennie. Một phần câu chuyện tôi biết rất rõ vì tôi được trực tiếp chứng kiến. Còn phần đầu câu chuyện thì nhiều năm sau này tôi được nghe một cô y tá kể lại. Cô ấy biết Lennie từ ngày đầu tiên cậu ấy có mặt ở nhà trẻ. Ngày đó cũng cách đây một thời gian khá lâu rồi, khi mà người ta vẫn còn có những nơi được gọi là trại trẻ mồ côi.
- Đó là khi đêm đã khuya lắm rồi và không gian hoàn toàn tĩnh lặng. Mười đứa bé đang ngủ yên trong nôi và chỉ có hai người trông chừng chúng. Một cô y tá với cặp mắt rất nhân hậu và một bà giám đốc đầy kinh nghiệmCái gì vậy? – Cô ý tá nói, mắt chăm chăm nhìn vào bóng đêm. – Tôi nhìn tháy cái gì đó dưới cổng.
- Và ta cho rằng mình biết đó là cái gì. – Bà giám đốc nói.
Cô y tá đi ra ngoài và vài phút sau quay lại, tay đẩy một cái xe đẩy trẻ con.
Bà giám đốc kéo lớp chăn phủ ra, nhìn vào trong và nói:.
- Ôi, chẳng phải là con bé rất xinh sao?.
- Tôi nghĩ đó là một cậu bé. – Cô y tá nói. – Và nó chỉ mới được sinh ra không quá một ngày.
- Xem này, còn có cái gì nữa ấy. – Bà giám đốc nói và lôi ra một vật bằng gỗ được chạm khắc hình con khỉ. Nó to bằng khoảng một bịch sữa và được đánh rất bóng. Con khỉ có nét mặt rất tinh quái. Bà giám đốc lật ngược vật đó lên và thấy dưới đáy có hai chữ: Cho Lennie.
- Tốt, vậy là chúng ta đã biết nên gọi cậu bé này là gì rồi. – Bà giám đốc nói. – Nhưng ta đoán là chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được mẹ nó là ai.
Cô y tá cầm con khỉ lên, xoa tay khắp người nó và nói.
- Tôi đã từng nhìn thấy một con như thế này rồi. Tôi nghĩ là những đồ loại này thường có ngăn kéo bí mật để giấu các thứ bên trong. – Cô ấy nhìn qua nhìn lại thật kĩ nhưng không thấy gì cả. – Không có, - cô ấy nói. – Hẳn là tôi đã nhầm.
Đúng lúc đó thì đứa bé bắt đầu khóc thút thít.
- Nó đói đấy. – Bà giám đốc nói và vội vã đi hâm nóng một bình sữa. Lennie mở mắt ra.
Bà giám đốc nhanh chóng quay lại và nhét cái ti cao su vào miệng Lennie. Cậu bé chùn chụt mút sữa rất ngon lành và chẳng mấy chốc bình sữa đã hết sạch. Bà giám đốc bắt đầu nhẹ nhàng rút cái núm tí ti ra khỏi miệng cậu bé.
Chụt.
- Ối!!! – Bà giám đốc la lên. Bà nhảy lùi lại và ngã nhào vào một chiếc ghế.
- Chuyện gì vậy? – Cô y tá hét lên hỏi.
- Nó cắn nát cái ti rồi. – Bà ấy giơ bình sữa lên và cô y tá ngạc nhiên đến nín thở. Đầu núm ti cao su đã bị cắn rời ra. Lennie bé nhỏ nhè mẩu cao su ra khỏi miệng và cái đầu núm ti rơi nảy xuống sàn.
Lennie bắt đầu khóc. Còn bà giám đốc và cô y tá thì cứ chằm chằm nhìn cậu đầy kinh ngạc.
- Không thể nào. – Bà giám đốc nói.
- Nó mới chỉ có một ngày tuổi. – Cô y tá nói. – Và nó có…. Nó có….Răng! – Bà giám đốc la lên. – Những cái răng to kì lạ. Trong suốt bao năm làm y tá chưa bao giờ ta lại trông thấy một đứa trẻ sơ sinh nào lại có răng lớn đến cỡ này.
3
Thật tuyệt, tất cả mọi người ở trại trẻ đều yêu mến Lennie. Còn các cô y tá thì cho rằng nó hơi kỳ lạ với những cái răng quá cỡ. Chúng có vẻ quá to so với miệng của nó. Và với cái đầu bé tí thì trong nó hệt như một con ngựa mỗi khi nó cười.
Mà nó thì rất ít khi cười.
Cho đến khi mọi người bắt đầu đến trại trẻ nhận con nuôi.
Những người muốn nhận những đứa trẻ sơ sinh làm con nuôi thường đến trại trẻ mồ coi. Họ xem xét tất cả những đứa trẻ để xem mình có thích bé nào không.
Hôm đó, những người đến đầu tiên đi một chiếc xe hơi bóng loáng.
- Chúng tôi muốn nhận một đứa bé đáng yêu. – Người phụ nữ nói, kèm theo một nụ cười lạnh lung.
- Tất cả các bé ở đây đều đáng yêu. – Cô y tá cười.
Đúng lúc đó Lennie bé nhỏ nhoẻn miệng cười.
- Ối. – Người phụ nữ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào trong nôi. – Nhìn những cái răng to khủng khiếp này. Nó sẽ không bao giờ được nhận nuôi. Còn những đứa khác không?.
- Không. – Bà giám đốc trả lời. – Tôi không cho rằng có đứa trẻ nào của chúng tôi phù hợp với bà đâu.
Kể từ đó, Lennie có vẻ như không thích bất cứ ai đến nhận con nuôi nữa. Dường như là tình cảm của nó đã bị tổn thương.
- Rồi một hôm, có bà vợ ông bán thịt lợn đến. Bà ấy cù vào dưới cằm LennieCù này, cù này. – Bà ấy nói.
Đột nhiên bà ấy hét tướng lên.
- Ối.
Thì ra Lennie đã cắn vào ngón tay bà ấy. Cắn rất đau. Thế là bà ấy và chồng đi ngay lập tức, chẳng nói thêm một lời nào.
Từ sau đó, mọi người đều được cảnh báo là không nên đưa tay vào nôi của Lennie.
Đã bao nhiêu lần có người đến xem Lennie. Và vài người trong số họ muốn nhận nuôi nó. Cho đến khi nó mở miệng và chìa ra những cái răng lớn thật là lớn…Có một cặp vợ chồng trẻ, một người phi công và vợ của ông ta, đã thật sự đưa Lennie về nhà, mặc dù có vẻ như nó chẳng thích họ lắm. Ngay sáng hôm sau họ đã mang nó quay lại trại trẻ.
- Nhìn này, - Người phi công nói, - Nó đã phá hỏng cái này hoàn toàn.
Mọi người nhìn chằm chằm vào cái nôi mây. Lennie đã xé toạc cái nôi ra thành những miếng nhỏ bằng hàm răng to lớn của nó.
- Răng nó trông sẽ có vẻ nhỏ hơn khi đầu nó to ra. – Bà giám đốc nói. – Hãy cho nó một cơ hội nữa.
- Không được. – Người phi công nói. – Chúng tôi không muốn có một thằng con chỉ giỏi cắn nát mọi thứ.
Kể từ đó Lennie từ chối bất cứ ai muốn nhận nuôi nó. Nó cắn nát các núm ti cao su người ta cho nó bú. Nó nhai sạch các đồ chơi bằng gỗ cho đến khi còn những mảnh vụn. Nó chìa răng ra và gầm gừ. Nó cắn vụn hết cái chăn này đến cái chăn khác. Nó táp như một con chó đớp mồi vào bất cứ ai đến xem xét nó. Thứ đồ chơi duy nhất nó không cắn là con khỉ bẳng gỗNó rất yêu quý bà giám đốc. Nó cũng rất yêu cô y tá. Nhưng nó cũng mang lại cho họ những khoảng thời gian khó khăn vì sự kỳ lạ của nó.
Đến tận ba tuổi Lennie vẫn ở lại trại trẻ mồ côi vì không ai nhận nuôi nó.
- Sắp trở thành quá muộn mất rồi. – Bà giám đốc nói. – Hầu hết mọi người chỉ muốn nhận nuôi những đứa trẻ mới được sinh ra thôi.
Rồi một hôm, bà giám đốc đưa vợ chồng Alan và Shirley Dobson đến xem Lennie.
- Ta nghĩ là ta đã tìm được đúng cha mẹ cho nó. – Bà vui vẻ nói. Cô y tá cũng ngẩng đầu lên cười vui vẻ.
- Cô ấy đi đến chỗ Lennie, cho nó ăn và bế nó vào phòng bà giám đốc. Nó nhìn bà Shirley, cất lên tiếng gừ gừ nho nhỏ và nhe răng ra. Rồi nó nhìn chằm chằm vào ông Alan và ngoác miệng cười. Nó thật đáng yêu. – Ông Alan nói. – Đúng là đứa trẻ mà chúng tôi mong ước. – Ông cúi xuống nhìn Lennie bé nhỏ, cười thật rộng miệng…. và chìa ra một hàm răng lớn hơn răng Lennie rất nhiều. Chúng thật to. Phải nói chính xác là rất rất to. Chúng xứng đáng được mệnh danh là những chiếc răng lớn nhất thế giới.
Lennie giang rộng tay ra và chập chững đi về phía ông Alan. Rồi nó trìu mến quay sang nhìn bà Shirley. Bà ấy thì có hàm răng bình thường như mọi người thôi nhưng ai cũng thấy là bà ấy thích Lennie lắm rồi.
- “Ẹ iu”, - Lennie bập bẹ. Cuối cùng thì cậu cũng tìm được cha mẹ của mình.
Từ đó Lennie được nhận làm con nuôi.
4
Lennie đến sống ở trang trại ngay cạnh trang trại của bà cháu tôi. Nơi này nằm ở trục đường dẫn lên núi và cách xa các nơi khác hàng dặm. Ngoài chúng tôi ra chẳng còn hàng xóm nào cả, chỉ độc có hai trang trại. Thật ra mà nói, nơi chúng tôi ở khó có thể gọi là trang trại được vì chúng tôi chỉ có một con bò và hai chú cừu nho nhỏ. Nhưng thế cũng là đủ lắm rồi vì bà thường phải đi theo một con đường nhỏ xem xét quanh mọi thứ còn tôi thì phải làm tất cả các việc còn lại.
Gia đình nhà Dobson là hàng xóm của chúng tôi, do vậy tôi và Lennie lớn lên cùng nhau. Thỉnh thoảng cậu ấy ngủ lại qua đêm ở nhà tôi hoặc tôi qua ngủ chung với cậu ấy. Phải nói rằng chúng tôi là những người bạn rất hợp nhau. Chúng tôi cùng làm những ngôi nhà trên cây, cùng đuổi theo lũ cừu và cùng nhau thám hiểm mọi thứ.
Cứ thế, cho đến khi cả hai chúng tôi đều được khoảng năm tuổi và chuẩn bị đi học thì có chuyện gì đó đã xảy ra. Một chuyện gì đó rất lạ. Ông bà Alan và Shirley nói không cho phép tôi gặp Lennie vào ban đêm nữa. Tệ hơn nữa, họ thậm chí cũng không cho phép cậu ấy qua ngủ cùng tôi nữa. Lennie bắt buộc phải ở trong nhà khi trời bắt đầu tối.
Thế là tối tối tôi thường ngồi buồn bã nhìn xuống đồi, hướng tới ngôi nhà của bạn mình. Tôi rất thích những buổi ngủ qua đêm ở nhà nhau như thế. Đôi lúc, khi cả ngôi nhà nhà Dobson chìm trong bóng tối, tôi còn nhìn thấy một tia sáng vàng vàng rất lạ sáng lung linh sau những tấm rèm cửa nhà họ.
Lennie và tôi bắt đầu đi học vào một năm như nhau. Nên cứ bảy rưỡi hàng ngày chúng tôi lại cùng nhau đứng trước cổng nhà bà, chờ xe buýt của trường đưa xuống núi. Trường học ở tận Bairnsdale, cách chỗ chúng tôi ở đúng bốn mươi cây số.
- Lennie, sao cậu lại không được phép ra ngoài khi trời tối? – Tôi thường hỏi đi hỏi lại như vậy.
- Không được phép nói. – Lần nào Lennie cũng trả lời thế.
Mọi việc cứ thế trôi đi hết năm này đến năm khác, cho đến khi cả hai chúng tôi đều được mười một tuổi. Tội nghiệp cậu bạn Lennie của tôi. Chúng tôi có thể lang thang cùng nhau khắp nơi cả ngày nhưng hễ cứ trời tối là cậu ấy phải trở về nhà. Nói chung, cậu ấy không được phép vui chơi nhiều lắm. Không bao giờ cậu ấy tham gia các buổi cắm trại của nhà trường. Thậm chí cậu ấy cũng luôn có lý do để không đi xem những buổi chiếu phim ở BairnsdaleVào ban ngày thì tất cả mọi việc đều ổn. Chúng tôi có thể chạy quanh những bụi cây, dựng nhà trên cây, câu cá, lang thang đâu đó. Nhưng cứ khi trời tối thì không có gì nữa cả.
Rồi chuyện đó cũng xảy ra. Lennie quyết định kể cho tôi nghe về bí mật đó.
- Ritcho, tối nay cậu để cửa sổ mở nhé. Tớ sẽ sang. – Cậu ấy bảo tôi.
- Tôi cứ ngồi, đợi và đợi. Chẳng thấy Lennie đâu. Chẳng có một tín hiệu gì của cậu ấy. Tôi trèo lên giường nằm, mở một cuốn sách ra đọc nhưng không tài nào tập trung được. Cuối cùng, khi đã khoảng nửa đêm, Lennie trèo vào qua cửa sổGì vậy? – Tôi nói.
- Tớ sắp nói với cậu một điều bí mật. – Cậu ấy nói. – Nhưng cậu phải hứa là sẽ không bao giờ kể với ai. Không bao giờ.
- Cậu biết tớ mà, anh bạn. – Tôi nói. – Tớ sẽ làm cậu thất vọng sao?.
Cậu ấy nhìn tôi một lúc lâu. Rồi cậu ấy nói:.
- Tớ phải trút gánh nặng này thôi.
Lennie đi lại chỗ cửa và tắt đền đi.
Xung quanh trở nên tối om.
- Sao nào? – Tôi nói.
Lennie đột nhiên há miệng ra. Một luồng ánh sáng tràn ra. Những chiếc răng của cậu ấy sáng lóe lên như đèn pha ô tô đang nhấp nháy trong một đường hầm tối om. Mắt tôi mở to vì quá sốc. Rồi tôi bắt đầu cười. Tôi không thể kìm lại được. Chuyện này thật là buồn cười. Những chiếc răng sáng lên trong bóng tối. Tôi ngã lăn ra giường, người rung bần bật vì cười. Tôi ôm chặt hai bên mạng sườn, cố khống chế cơn đau vì cười.
- Chuyện này chẳng có gì là buồn cười cả. – Lennie nói.
Tôi lau nước mắt đi và cố gắng kiềm chế bản thẩn. – Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? – Tôi hét lên – Kem đánh răng huỳnh quang à? Hay màu vẽ phát sáng? Là gì, là gì, là gì vậy?.
- Không. Không giống những thứ đó. – Lennie nói.
Những cái bóng hắt lên cứ nhảy nhót quanh phòng khi cậu ấy nói. Quang cảnh giống như vũ trường, nơi mà những ánh đèn nhấp nháy chiếu vào mọi người trên sàn nhảu những luồn ánh sáng nhiều màu sắc. Thật kỳ lạ.
- Vậy thì là cái gì? – Tôi hỏi.
- Chúng tự phát ra. – Lennie nói. – Khi cái răng đầu tiên của tớ rụng thì cái mới mọc lên phát sáng trong bóng tối. Bố mẹ nói tớ phải giữ bí mật. Họ không muốn có ai khác biết chuyện này.
Tôi ngồi yên trên giường nghĩ ngợi một lúc. Tôi cần phải thận trọng với những gì mình nói. Không được quá nghiêm trọng, không được bông đùa quá trớn. Tôi muốn cậu ấy cảm thấy an tâm.
Cuối cùng tôi nói:.
- Tớ ước gì tớ cũng có hàm răng như thế.
- Cậu điên à? – Lennie nói.
- Không. – Tôi nói. – Thử nghĩ mà xem. Cậu sẽ nổi tiếng. Cậu có thể sẽ kiếm được nhiều tiền. Cậu sẽ xuất hiện trên ti vi. Trên báo. Cậu còn có thể biểu diễn trên sân khấu nữa. Sẽ kiếm được cả đống tiền đấy. Tớ mới chỉ nghĩ được đến đó thôi. Lennie Hải đăng, cậu bé với cái miệng ma thuật.
Lennie nhảy lên người tôi và ghim chặt tôi xuống giường. – Tớ cũng chỉ mới nghĩ được thế này thôi. – Cậu ấy nói. – Chuột cống Ritcho, cậu bé với bên mắt tím bầm.
Cậu ấy giơ nắm đấm ra và dứ dứ trước mặt tôi.
- Tại sao không? – Tôi hỏi.
- Bố mẹ nói là tớ sẽ bị mang đến những buổi biểu diễn kỳ dị.
Đúng lúc ấy tiếng bà tôi vang lên qua cánh cửa:.
- Richard, tắt điện đi. Muộn rồi cháu.
Lennie khép miệng lại và nhảy xuống khỏi người tôi. Căn phòng lại trở về tối om. Tôi nghe thấy tiếng gì đó giống như tiếng thút thít. Cậu ấy đang khóc à? Ôi không, chẳng lẽ tôi đã nói điều gì sai sao? Không phải. Cậu ấy đang cười. Mọi thứ ổn rồi.
Chúng tôi ngồi cùng nhau và nói chuyện rất lâu. Căn phòng lờ mờ sáng nhờ ánh sáng le lói từ cái miệng kỳ lạ của Lennie. Cuối cùng, Lennie trèo ra khỏi cửa sổ và đi thẳng về nhà. – Gặp lại cậu sau nhé, Ritcho. – Cậu ấy nói.
- Hẹn gặp lại cậu, Hải đăng. – Tôi nói với theo.
Khoảng đất phía trước còn rất tối nên tôi chẳng thấy gì cả. Tất cả đều tĩnh lặng. Đột nhiên, một nụ cười đầy ánh sáng lóe lên, trôi nổi một cách kỳ quái và cô đơn một mình trong đêm tối.
Rồi nó tắt ngấm đi.
5
Những chuyện xảy ra tiếp theo buồn lắm, tôi sẽ chỉ kể nhanh và sơ qua thôi nhé.
Bố mẹ của Lennie đột ngột ra đi.
Ông bà Alan và Shirley Dobson qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Tôi sẽ không kể cho các bạn nghe những gì cậu ấy đã trải qua. Điều đó thật khủng khiếp. Hóa ra là ông bà Alan và Shirrley Dobson không có họ hàng nào ở Úc cả. Không có ai để thay họ chăm sóc cho cậu ấy cả. Vì vậy, sau khá nhiều thủ tục phức tạp với các nhân viên xã hội thì cậu ấy đã được phép sống cùng bà cháu tôi.
Lennie đã rất buồn trong một khoảng thời gian dài, rất dài. Nhưng cậu ấy vẫn cố gắng giữ bí mật về hàm răng của cậu ấy. Cậu ấy muốn thực hiện di nguyện của cha mẹ đã quá cố của cậu ấy. Bà cũng đã phát hiện ra chuyện đó nhưng bà không hề hé môi nói nửa lời.
Lennie luôn biết rằng cậu ấy là con nuôi. Chuyện đó nhanh chóng trở thành mối quan tâm duy nhất mà cậu ấy có thể nghĩ đến.
- Tớ rất thích sống cùng bà và cậu. – Lennie buồn bã nói. – Nhưng dù sao tớ cũng muốn tìm được mẹ ruột của mình. – Lúc đó cậu ấy đang ngồi trong phòng của chúng tôi, tay nghịch nghịch con khỉ nhỏ bằng gỗ. – Bà ấy để lại cho tớ cái này, - cậu ấy nói tiếp. – Ngay khi tớ vừa sinh ra. Ngày kia là tớ tròn mười ba tuổi rồi. Tớ cá là bà ấy sẽ tặng cho tớ một món quà sinh nhật nếu bà ấy biết tớ ở đâu.
Cậu ấy nhìn xuống con khỉ, - Đây có thể là manh mối – Cậu ấy nói. – Nó có thể giúp tớ tìm ra mẹ mình.
- Đưa nó cho bà xem. – Tôi nói. – Có thể bà sẽ biết gì đó.
Lennie lắc đầu. Không ai được chạm đến con khỉ quí giá của cậu ấy. Bà thậm chí còn không biết là cậu ấy có nó nữa kia.
- Bà thông thái lắm. – Tôi nói. – Bà đã đi khắp nơi trên thế giới. Bà có thể nói cho chúng ta biết về nguồn gốc của nó. Cậy làm sao biết được điều đó.
Bà ngồi trên ghế sô pha và xoay xoay con khỉ mặt cười bằng đôi bàn tay sần sùi của bà.
- Trước đây ta đã từng nhìn thấy một con như thế này. – Bà nói. – Nó có xuất xứ từ Trung Quốc. – Bà trả con khỉ lại cho Lennie. – Nó được gọi là con khỉ truyền tin. Ta không biết sao nó được gọi thế.
Ngày hôm sau, Lennie làm một việc rất lỳ lạ. Cậu ấy mang con khỉ tới trường. Cậu ấy xoay nó suốt khi ngồi trên xe buýt tới trường. Và rồi khi chúng tôi đến trường thì cậu ấy lại xoay xoay con khỉ dưới gầm bàn.
- Bỏ nó ra chỗ khác, Lennie. – cô giáo nói.
- Vâng, thưa cô Richmond. – Cậu ấy nói. – Lennie để con khỉ sang một bên nhưng chỉ năm phút sau nó đã lại ở trong tay cậu ấy.
- Thôi được. – Cô Richmond nói. – Một lần thế là đủ lắm rồi. Đưa nó cho cô, Lennie. Tan học em sẽ lấy lại nó. – Nói rồi, cô ấy cầm lấy cái đầu con khỉ.
- Không. – Lennie hét lên. – Cô không được lấy nó. – Cậu ấy tóm chặt đôi chân của con khỉ và không chịu thả ra.
- Thật đấy, Lennie. – Cô Richmond nói, cố gỡ tay Lennie ra. – Hãy làm như….
Bốp.
Đầu con khỉ gãy rời ra. Mặt cô Richmond đỏ ửng lên. – Cô xin lỗi, Lennie. – Cô ấy nói. – Cô không có ý làm gãy nó.
Nhưng Lennie không nghe. Cậu ấy đang mải lôi một cuộn giấy nhỏ nhét trong người con khỉ ra. Cậu ấy mở nó ra và vội vã đọc những gì viết trong đó. Môi cậu ấy run run. Mắt cậu ấy bắt đầu mở to ra. Đột nhiên cậu ấy nhảy lên và chạy ra khỏi lớp. Phần thân của con khỉ yêu quý của cậu ấy rơi bịch xuống sàn. – bị bỏ lại như thể đó là một món đồ chơi không ai cần đến nữa.
- Quay lại đi. – Cô Richmond hét lên.
Nhưng cô ấy đã bị muộn mất rồi. Cậu ấy đã chạy ra đến sân trường, nhảy qua hàng rào và mất hút trước khi cô ấy kịp bước thêm một bước.
Không kịp suy nghĩ gì, tôi cũng nhảy lên khỏi chỗ, vọt ra khỏi cửa và chạy xuống phố đuổi theo Lennie.
Chắc hẳn hai chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Nhưng tôi có thể làm gì khác đây? Chúng tôi là bạn bè mà.
6
Tôi chạy quanh các phố tìm Lennie.
- Hải đăng. – Tôi gọi to. – Cậu ở đâu?.
Chẳng có tiếng trả lời nào, các phố hoàn toàn yên tĩnh,.
Cách đó một quãng tôi nghe thấy tiếng còi tàu trưa. Nó đang chuẩn bị rời Melbourne. Có cái gì đó mách bảo tôi rằng Lennie đang ở trên con tàu đó. Đừng có hỏi tôi là sao lại biết thế, đơn giản là tôi biết, thế thôi.
Tôi phóng thẳng vào sân ga ngay khi con tàu chuẩn bị khởi hành. Tôi nhảy lên và bắt đầu tìm kiếm dọc các toa. Và cậu ấy ở đó, ngồi khom người trên một cái ghế ngay cạnh nhà vệ sinh.
Tôi sà xuống ngồi vào chỗ bên cạnh.
- Lennie. – Tôi nói, - Cậu đang làm gì vậy? Cậu sẽ đi đâu?.
Cậu ấy đưa cho tôi mảnh giấy tìm thấy bên trong con khỉ và tôi đọc nó thật nhanh.
Lennie bé nhỏ của mẹ,.
Mẹ hi vọng rằng con sẽ tha thứ cho mẹ vì đã bỏ lại con trong trại trẻ mồ côi. Nhưng mẹ không thể chăm sóc cho con được. Mẹ đang gặp rất nhiều chuyện rắc rối. Mẹ rất yêu con nhưng mẹ buộc phải để con lại đó. Khi nào lớn lên, con sẽ tìm thấy mảnh giấy này bên trong con khỉ. Nếu con muốn gặp lại mẹ, hãy đến một nơi có tên là Donuts ở tầng trệt của phố Swanston ở Melbourne. Mẹ sẽ đợi con ở đó vào ngày mùng 1 tháng 5 hàng năm. Đó là ngày sinh nhật của con. Mẹ sẽ đợi ở đó vào lúc mười giờ sáng. Con sẽ thấy mẹ đứng ngay cạnh máy bán bánh rán. Mẹ sẽ mặc một chiếc áo khoác đen. Mẹ cũng sẽ hiểu vì sao nếu con không muốn gặp lại mẹ. Yêu con rất nhiều.
Mẹ của con.
- Mai là sinh nhật cậu rồi. – Tôi nói.
Trước khi kịp trả lời tôi thì Lennie đã nhảy dựng lên. Người soát vé đang đi đến.
- Nhanh. – Cậu ấy nói. – Chui vào nhà vệ sinh ngay.
Hai đứa chúng tôi chen chúc trong một cái nhà vệ sinh bé tí và đóng cửa lại. – Nói nhỏ thôi. – Lennie nói. – Cái nhà vệ sinh này là để dành cho một người thôi.
Chúng tôi ngồi trong đó lâu thật là lâu. Ít nhất cũng phải bốn mươi phút. Lennie nói với tôi là cậu ấy phải đến chỗ bán bánh rán để gặp lại mẹ cậu ấy. Nếu bà ấy vẫn còn sống. Cậu ấy cứ nhìn mãi vào mẩu giấy như thể đó là bức hình của một người thân yêu đã qua đời từ lâu rồi vậy.
- Trong đó nhanh lên. – Một giọng nói to vọng qua cửa. – Có năm người đang xếp hàng đợi bên ngoài đây này. Làm gì trong đó mà lâu thế? Ấp trứng chắc.
Chúng tôi mở cửa nhà vệ sinh, mặt đỏ bừng vì xấu hổ và quay trở về chỗ ngồi. Đây là một cái tàu chợ vì vậy người soát vé liên tục đi lại kiểm tra vé.
- Cậu có bao nhiêu tiền? – Lennie hỏi.
- Không có. – Tôi nói. – Còn cậu?.
- Năm mươi xu. – Cậu ấy nói.
- Cho xem vé nào, các cậu bé. – Một giọng nói to vang lên.
Người soát vé rất cao và trông rất khó tính. Tôi có thể thấy rõ là bà ta rất quen với việc trị những kể muốn đi tàu mà không muốn trả tiền. Và tôi đã đúng.
- Tôi biết rõ hai cậu đã trốn trong nhà vệ sinh. – Bà ta nói. – Cách ấy xưa như trái đất rồi.
Hai chúng tôi đành nở những nụ cười yếu ớt, cố nặn ra một câu chuyện nghe cho có lý một chút.
Đúng lúc đó thì con tàu chạy rầm rầm vào đường hầm. Cả toa tàu chìm trong bóng tối. Nói đúng ra thì tôi không nên nói cả toa chìm trong bóng tối. Vẫn còn hai hàm răng của Lennie đang le lói sáng. Một cái miệng, chỉ một mình nó thôi đang chập chờn trong bóng tối. Với một nụ cười trông thật ma quái.
- Chúng cháu không có vé vì… -hàm răng đang lóe sáng ấy cất tiếng.
- Á á á….- Người soát vé hét lên. Bà ta quay ngoắt ra lối đi và mất hút.
Con tàu ra khỏi đường hầm và hàm răng của Lennie trở lại bình thường trong ánh sáng ban ngày. Những hành khách khác quay lại và nhìn chúng tôi. Họ không chứng kiến chuyện xảy ra nên rất muốn viết chuyện ầm ĩ vừa rồi là gìBa mươi giây sau bà soát vé quai lại cùng hai người mặc trang phục ngành đường sắt. – Trốn vé. – Bà ta nói to. – Và thằng ranh này còn đeo một chiếc mặt nạ phát sáng để dọa tôiHai người đàn ông thô bạo lôi chúng tôi ra khỏi ghế.
Tàu dừng lại ở một ga lẻ.
Chúng tôi bị tống xuống.
- Đừng có trốn lần nữa. – Bà soát vé hét to. – Tao nhớ mặt chúng mày rồi đấy.
7
Chúng tôi ngó quanh quất khi con tàu đã khuất phía xa xa. Sân ga này chỉ có một cái nhà bé tí có hiên. Không có ai gần đó. Xung quanh chúng tôi là những khoảng đất trống trải dài ra bốn phía. Có một khu đỗ xe nhỏ và một cái cầu đá vắt ngang qua những đường ray, dẫn thẳng đến con đường đầy bụi phía bên kia.
Lennie nhìn đồng hồ của cậu ấy. – Làm sao chúng ta đến Melbourne đúng giờ được đây? – Cậu ấy rên rỉ.
- Phải có một chuyến tàu khác nữa chứ. – Tôi nói đầy hy vọng.
Chúng tôi đang rất bơ vơ. Cả thế giới này như đang chìm vào im lặng. Âm thanh duy nhất là từ một con quạ đang cất lên những tiếng kêu thê lương trên nền trời xanh. Tôi bắt đầu nghĩ về bà. Hẳn là bà đang rất lo lắng.
Bà soát vé có để lại một cái hòm bên đường ray. Nó chứa toàn những bộ phận kỹ thuật.
Từng phút chầm chậm trôi qua. Rồi từng giờ. Trời bắt đầu tối.
- Chúng ta thử cuốc bộ xem nào, - Tôi đề nghị.
- Không. – Lennie nói. – Bọn mình không biết rõ từ đây tới thành phố bao xa. Sẽ có ai đến và lấy cái hòm này đi. Họ có thể cho bọn mình đi nhờ.
Cậu ấy đã đúng là sẽ có người đến.
Trời đã tối hẳn thì có tiếng động cơ hòa vào dàn đồng ca nỉ non của lũ dế quanh đó. Một lúc sau, chúng tôi thấy một chiếc máy kéo cũ. Nó đi qua cây cầu đá và dừng hẳn lại trong khi động cơ vẫn nổ. Một bác nông dân với hàm râu muối tiêu đội cái mũ đã mòn vẹt nhảy xuống và nhấc cái hòm lên.
- Xin lỗi, thưa ông. – Miệng của Lennie há ra nói trong đêm tối. – Ông có thể cho chúng cháu đi nhờ được không ạ?.
- Ôi, Chúa ơi. Lạy Chúa tôi. – Bác nông dân rú lên. – Thật khủng khiếp. Những cái răng thật khủng khiếp. Trời ơi. Trời ơi. – Bác ấy thả cái hòm rơi bịch xuống sân ga.
Tất cả những gì có thể thấy lúc này là hai hàm răng đang phát sáng của Lennie. Giống như những chiếc đĩa bay đang lượn lờ trong đêm vậy.
Bác nông dân nhảy vội lên máy kéo và lái nó qua cầu. Rầm. Bánh trước của cái máy kéo đâm vào thành cầu làm một tảng đá lớn rơi xuống đường ray phía dưới.
- Dừng lại. – Tôi hét với theo. – Quay lại đi. Lennie sẽ không làm hại bác đâu.
Cái máy kéo rung lên và gầm lên phía xa xa.
Một âm thanh khác ầm ầm vang lên trong đêm tối. Vẫn còn xa nhưng rõ ràng là đang tiến lại gần. Đó là một con tàu.
Chúng tôi nhòm qua cái lỗ thủng trên thành cầu. Ngay dưới này có một tảng đá lớn. – Tôi nói. – Bọn mình phải đẩy nó đi. Nếu không thì con tàu sẽ bị….
- … đâm. – Lennie hét to. Cậu ấy đã trèo xuống đường ray phía dưới.
- Đợi tớ với! – Tôi hét to.
Hai đứa tôi nhảy xuống đường ray, hết đẩy lại tì cho đến khi tưởng như mắt chúng tôi lồi ra khỏi đầu. chúng tôi không thể đẩy tảng đá ra. Nó quá nặng. Con tàu đến ngày càng gần hơn. Chỉ còn khoảng một phút nữa.
Đột nhiên, Lennie chạy trên đường ray xuôi về phía con tàu đang tiến lại. Cậu ấy vẫy hai tay một cách điên cuồng.
Hết há mồm ra lại ngậm lại. Hai tia sáng dài, một tia sáng ngắn. SOS. Cậu ấy đang phát đi tín hiệu cấp cứu bằng chính cái miệng tuyệt vời của mình.
Lennie bị vấp. Mặt cậu ấy đập vào một bên đường ray bằng sắt. Nhanh như chớp cậu ấy bật dậy đứng trên hai chân và nhìn quanh với một vẻ điên cuồng. Có cái gì đó không ổn. Có cái gì đó khác thường. Mặt cậu ấy đầy máu.
- Ôi, Hải đăng. – Tôi kêu lên.
Một chiếc răng đã bị gãy. Có một lỗ hổng lớn ở chỗ răng cửa. Nhưng cậu ấy vẫn còn vô khối ánh sáng. Cậu ấy lại điên cuồng phát lên những tín hiệu cấp cứu bằng ánh sáng về phía con tàu đang chạy nhanh. Một tiếng còi báo vang lên.
Những cái bánh của con tàu bị phanh lại làm tóe ra những tia lửa trên đường ray. Tiếng bánh tàu nghiến trên đường ray nghe rợn cả người. Và con tàu dừng ngay lại trước mặt Lennie.
Cậu ấy đã cứu được con tàu.
8
- Thật kỳ lạ. – Chú lái tàu nói. – Tôi thật khó mà tin được. Tôi không tin. Những chiếc răng phát sán. Tiếp theo là gì đây?.
Chúng tôi ngồi trong cabin của đầu máy, nhìn dọc theo đường ray. Lennie ngậm chặt miệng lại. Cậu ấy không mở miệng ra lần nào kể từ khi con tàu dừng lại. Việc phải mở miệng ra trước mặt mọi người khi trời tối là quá sức cậu ấy.
- Các cháu là những anh hùng. – Chú lái tàu nói, mắt nhìn ra khoảng không tối đen phía trước. – Có hơn một trăm con người trên tàu này. Kể cho chú nghe các cháu đã làm thế nào nào.
Tôi kể cho chú ấy nghe cách chúng tôi đã cứu con tàu. Và tất cả những chiếc răng khác thường của cậu bé đang ngồi cạnh tôi nữa. Nhưng tôi không kể về mẹ của Lennie.
- Đó quả là một câu chuyện hay. – Chú lái tàu nói. – Nhưng còn những chiếc răng phát sáng. Thôi đi. Các cháu quả là có trí tưởng tượng phong phú quá đấy.
- Không. – Tôi nói. – Đó là sự thật mà.
- Không, không phải. – Chú lái tàu nói.
- Đúng đấy ạ. – Lennie nói, thắp sáng cả cabin bằng một tia sáng quét như ánh đèn vũ trường.
Ái chà, chú lái tàu tí nữa thì bắn ra khỏi nóc tàu.
- Ôi, mẹ ơi. – Chú ấy nói.
Chú ấy còn tiếp tục run rẩy khoảng mười phút nữa. Sau khi chú ấy ngồi yên lại thì tôi kể cho chú ấy nghe chuyện về mẹ của Lennie và chúng tôi đang trên đường đi gặp bà ấy vào sáng mai. Mặt Lennie đỏ bừng lên. Cậu ấy phải can đảm lắm mới nói ra được mấy từ ít ỏi vừa rồi.
- Chú rất muốn giúp hai cháu. – Chú lái tàu nói. – Nhưng chú e là có tin không vui đây.
Hai đứa chúng tôi chăm chú nhìn chú ấy. – Donuts ở tầng trệt đã bị phá mấy năm nay rồi. Họ phá nó rồi.
- Thế bây giờ có gì ở đó? – Lennie lo lắng hỏi.
- Một nhà ga. – Chú ấy trả lời. – Một ga xe điện ngầm.
9
Tên của chú lái tàu là Albert. Chú ấy là một người rất dễ mến. Khi đến Melbourne, chúng tôi gọi từ điện thoại trong sân gà về cho bà. Mới đầu bà thở phào nhẹ nhõm, sau rồi cáu ầm lên. Nhưng bà cũng nói rằng hai đứa tôi có thể ở đêm đó với chú Albert. Chú ấy đưa chúng tôi về chỗ chú ấy ở và hứa là sẽ đánh thức hai đứa dậy trước mười giờ sáng.
Đó quả là một đêm dài nhưng cuối cùng buổi sáng sinh nhật của Lennie cũng đến. Không có quà tặng. Nhưng điều đó không vấn đề gì vì cậu ấy chỉ muốn duy nhất một thứ thôi.
Chú Albert cười vui vẻ chào hai đứa tôi khi chúng tôi đi thẳng đến ga Museum – Rất tiếc chú không thể cùng các cháu đi tìm mẹ của Lennie, hai cậu bé ạ. – Chú ấy nói. – Hôm nay chú phải đi làm.
Lennie và tôi chầm chậm đi dọc phố Swanston. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đến Melbourne. Tàu điện, xe hơi, xe tải và tiếng ồn ở khắp mọi nơi. Cả những tòa nhà cao tầng nữa.
- Trong đời mình, tớ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người đến thế, - Lennie buồn bã nói. – Cậu ấy nhìn chằm chằm vào đám đông những người đi ngang qua. – Chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm được mẹ tớ đâu. Chẳng có cơ hội đâu.
Tôi buộc phải đồng ý với cậu ấy. Nhưng tôi không nói ra được.
- Đây rồi, - Tôi nói. – Ga Museum đây rồi.
Sau một hồi lo lắng đi loanh quanh hai đứa tôi lấy hết dũng khí bước lên thang cuốn. Không đứa nào trong hai chúng tôi từng đi thang cuốn trước đây. Mới đầu, tôi không biết phải đi như thế nào. Nhưng Lennie cứ bước thẳng lên nó như thể cậu ấy đã đi nó cả đời rồi ấy. Giờ đây trong đầu cậu ấy chỉ có một mối quan tâm duy nhất. Mẹ cậu ấy. Tôi loạng choạng bước lên theo. Chúng tôi đi xuống phía dưới, nơi có sân ga được thắp điện sáng choang. Tất cả mọi thứ đều sáng trắng lên. Ngoại trừ quần áo của mọi người..
Tất cả mọi người đều mặc quần áo đen. – Lennie rên rỉ. – Bọn mình sẽ chẳng bao giờ nhận ra mẹ tớ ngay cả khi bà ấy có mặt ở đây.
Có hàng trăm người đang đi lại quanh đây. Có khi phải hàng ngàn ấy. Chúng tôi đứng yên bên cạnh cái thang cuốn, nhìn chằm chằm vào cái băng chuyền dẫn xuống sân ga bên dưới.
Tôi nhìn đồng hồ. Mười giờ kém mười.
- Chả có cái máy bán bánh rán nào ở đây cả. – Tôi nói.
Lennie chớp mắt để chặn nước mắt chảy ra. – Có thể mẹ tớ đã bỏ ý định ấy từ nhiều năm rồi. – Cậu ấy nói. – Khi họ phá bỏ cái cửa hàng bán bánh rán ấy.
Một chuyến tàu dừng lại và một đám đông lớn tuôn ra từ các cửa. Đúng là chẳng có hy vọng gì. Ngay cả khi chúng tôi hét lên bằng một giọng to nhất hoặc giơ cao một cái biển thì cũng không ai để ý đến chúng tôi ở đây.
Kim đồng hồ chỉ mười giờ đúng.
Tôi nhìn quanh tuyệt vọng tìm kiếm sự giúp đỡ. Gần đó có một anh chàng khoác bộ quần áo lao động rộng thùng thình. Đó là một người thợ điện đang làm việc với một đống dây rợ trong một cái hộp trên tường. Có một tấm biển đề:.
KHU CHÍNH.
DÀNH RIÊNG CHO NHÂN VIÊN.
- Này anh. – Tôi nói.
Anh ấy đứng dậy và cười. – Gì vậy? – Anh ấy hỏi.
Đúng lúc đó tôi nhìn thấy nó. Một cái đòn bẩy lớn với chữ NGUỒN ngay bên cạnh. Tôi đi thật nhanh lại chỗ cái hộp và xô cái đòn bẩy lên.
- Này. – Người thợ điện hét lên.
Một thứ âm thanh ầm ĩ vang lên từ đám đông khi cả sân ga chìm trong bóng tối.
- Cười đi, Lennie. – Tôi hét to. – Hãy cười to như cậu chưa bao giờ từng cười như thé trong đời ấy.
Đột nhiên, một cái miệng sáng lóa xuất hiện bên cạnh tôi. Một hàng răng sáng trắng với một lỗ hổng chỗ răng cửa. Nụ cười của cậu ấy như trôi đi trong không khí. Đám đông chợt im bặt.
- Nhìn kìa. – Tôi hét to. – Nhìn xuống kia kìa, Lennie.
Ở đó, xa xa phía bên dưới, cũng có một cái miệng đang phát sáng cười đáp lại và nói những từ gì đó mà chúng tôi không nghe rõ. Nhưng cũng chả cần phải là một người đọc môi thì ta cũng có thể hiểu được là cái miệng đó đang nói: “Lennie, Lennie. Ôi, Lennie”.
Cái miệng của Lennie bắt đầu di chuyển xuống dưới cầu thang sau vài cú nhảy. Tôi chẳng thấy gì ngoài hai cái miệng phát sáng đang ào về phía nhau.
Trong khoảng một phút, cái miệng của Lennie biến mất khi mẹ cậu ấy ghì chặt khuôn mặt đẫm nước mắt vào ngực bà ấy.
Điện trên sân ga lại sáng bừng lên với một cảnh tượng thật đẹp. Mẹ và con trai gặp lại sau từng ấy năm. Đám đông rất vui vẻ. Họ nghĩ đó là một trò quảng cáoNói thực là cũng mấy lần tôi phải đưa tay lên quệt nước trên mắt mình.
10
Vậy đó, mọi thứ trở nên thật tuyệt vời. Lennie chuyển lên thành phố để sống với mẹ cậu ấy. Tôi rất nhớ cậu ấy, nhưng cứ vào dịp nghỉ lễ là hai mẹ con cậu ấy lại về thăm và ở với hai bà cháu tôi. Chúng tôi là những người bạn tốt.
Giờ thì bạn có thể nói câu chuyện này là không có thật. Nhưng đúng là như vậy đấy.
Và tôi có thể chứng minh cho bạn thấy được.
Tối tối, tôi vào phòng và tắt hết điện đi. Rồi tôi lôi ra một cuốn sách và đọc. Tôi không cần bật điện lên vì tôi đã có một món quà nhỏ của Lennie. Tôi đặt nó lên gối và nó chiếu sáng các trang sách cho tôi.
Đó là một cái răng.
Một cái răng nguyên vẹn.
Chỉ một cái răng mà thôi.
Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Kì Lạ Nhất