Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Con Cóc Nhồi
Tôi phải nói với bạn một điều chắc chắn. Bánh Quả và Bánh Kếp là hai con vật nuôi tuyệt vời nhất mà Martin từng có. Trời ạ, cậu có thể huấn luyện chúng làm bất cứ trò gì.
Trò hay nhất của chúng là làm đồng hồ báo thức. Martin đã lắp một cái bể cá không trong phòng cậu ấy để Bánh Quả có thể ở bên này tấm kính và Bánh Kếp ở bên kia. Đúng bảy giờ sáng, cái cửa kính nhỏ sẽ mở ra và Bánh Quả nhảy sang đứng trên lưng Bánh Kếp. Bằng cách đó, nó có thể rướn lên và dùng lưỡi đớp lấy con ruồi chết. Con ruồi đó được treo trên một sợi chỉ kéo ngang qua phòng. Sợi chỉ này được buộc vào ngón chân út của Martin. Khi Bánh Quả dùng lưỡi đớp con ruồi, sợi chỉ sẽ căng ra xiết vào chân Martin và đánh thức cậu ấy dậy.
Hẳn rồi, Martin rất thông minh mà.
Còn Bánh Quả và Bánh Kếp chắc chắn là những con cóc mía thông minh nhất Queensland này. Martin thậm chí còn dạy chúng chèo thuyền lên xuống trong bồn tắm nữa.
Chúng thật tuyệt vời và Martin thì yêu quý chúng như thể chúng là con cậu ấy vậy.
Điều này sẽ khiến bạn hoặc tôi thấy hơi lạ vì hầu hết mọi người đều nghĩ rằng cóc mía là những con vật gây hại xâu xí, trông giống như những con ếch và sống trong vườn. Nhưng Martin thì không. Cậu nghĩ rằng chúng rất đẹp. Thậm chí có lần tôi còn nhìn thấy cậu hôn chúng bằng môi nữa.
Đừng cười nhé, vì khi tôi kể cho bạn nghe chuyện Martin đã cứu những con cóc đó như thế nào thì bạn sẽ hiểu tại sao cậu ấy lại đối với chúng như vậy.
Bạn biết đấy, có một người được gọi là Frisbee. Ông ta có một cửa hàng ngay cạnh nhà Martin. Frisbee là một người đàn ông to lớn với cái bụng bia to bự. Bụng ông ta lồi ra nhiều đến nỗi cái thắt lưng của ông ta bị xệ hẳn xuống dưới. Cửa hàng của ông ấy nằm ngoài thành phố, ngay cửa rừng, nơi Martin sống.
Đó là một cửa hàng phục vụ khách du lịch. Nó bán những thứ như bu-mê-răng[10] nhựa, động vật làm bằng vỏ sò lấy từ vỉa đá ngầm Barrier. Ông ta cũng có những cái gậy thật của thổ dân với những con voi được chạm khắc trên đó. Ông ta cũng bán những cái thước gỗ hoặc cái mở thư làm từ gỗ lấy trong rừng nữa.
Mặt hàng bán chạy nhất của ông ấy là những chú gấu túi Kaola đồ chơi. Có đêm Martin nhìn qua khe rèm thấy Frisbee đang cắt nhãn SẢN XUẤT TẠI NHẬT BẢN khỏi những con gấu túi. Khi cắt xong ông ta đặt một cái cờ Úc nhỏ vào tay con gấu.
Hàng đêm, sau khi đóng cửa hàng, Frisbee kéo rèm xuống và kéo cái phản nhỏ ra. Đó là nơi ông ta ngủ. Ông ta không bao giờ tắm và thay quần áo cả. Ông ta cứ sống và ngủ trong cùng một bộ quần áo đã hàng năm nay rồi.
Nhưng tất cả những thứ đó chẳng là gì so với những điều Frisbee thường làm với cóc mía. Ông ta ghét cóc mía cũng nhiều như Martin yêu chúng vậy.
Frisbee là một kẻ giết cóc mía. Ông ta thường tìm đến một cái cột đèn gần một con đường đông đúc. Bạn biết là côn trùng vẫn thường bu quanh những cột đèn bên đường nên cóc mía cũng thường tụ tập quanh đó để bắt côn trùng rồi đấy. Thế là Frisbee thường bắt được đầy một xô cóc mía. Sau đó, ông ta ném chúng ra đường nơi ô tô chạy qua.
Một vài lái xe cũng xấu tính như Frisbee và họ thường cố chẹt lên những con cóc. Nếu họ trượt, Frisbee thường hét lên “Bánh Quả” với người lái xe bằng một giọng to hết sức có thể. Nếu cái xe chèn lên con cóc và đè nó bẹp gí, Frisbee sẽ hét to “Bánh Kếp” và nhảy lên nhảy xuống cười như một người điên.
Thỉnh thoảng, Frisbee và những người bạn xấu tính của ông ta còn quay lại sau đó mấy ngày. Họ cậy những con cóc khô cứng, phẳng lì khỏi mặt đường và ném chúng vào nhau như những chiếc đĩa bay. Đó chính là lí do tại sao ông ta có tên là Frisbee[11].
Và vào cái đêm mà tôi nói đến, Martin đang đi dọc theo phố đúng lúc Frisbee quăng hai con cóc cuối cùng ra đường. Nhanh như chớp, và chẳng kịp nghĩ đến sự an toàn của mình, Martin nhảy ra và chộp lấy hai con cóc đúng lúc một chiếc xe tải chuẩn bị cán bẹp chúng. Rồi cậu trốn vào trong rừng trước khi Frisbee kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Quay lại đây, thằng nhóc kia. - Frisbee hét lên. - Trả những con cóc lại nếu không tao sẽ nhét chúng vào họng mày đấy.
Ông ta đuổi theo Martin nhanh hết sức có thể. Thật ra ông ta chạy rất nhanh. Ông ta là một người chạy nhanh và lại đang tức giận như một con gấu túi[12].
Martin rất sợ khi chạy qua những bụi rậm tối. Cậu biết mình sẽ trông như một con cóc bị vặn cổ nếu bị Frisbee tìm được, vì vậy cậu làm điều duy nhất mà mình có thể nghĩ được lúc đó. Cậu chạy thẳng vào đầm Rắn Hổ, cái đầm lầy nằm ngay dưới chân đồi.
Bấy giờ chỉ có hai thứ sống trong đầm Rắn Hổ. Đó là cóc mía và chúng chẳng làm đau đến một con bướm (tôi nói thật đấy) và rắn hổ, loài rắn rất độc. Thêm nữa, rất dễ bị lạc trong đầm Rắn Hổ vì nó rộng hàng trăm mét vuông với cây cối đan vào nhau chằng chịt và những con lạch tối tăm.
Martin biết rõ là rất nguy hiểm, đặc biệt là vào ban đệm. Cậu lội qua những đám lau lách cho đến khi nước ngập ngang bụng.
Frisbee quá sợ không dám lội xuống nước, do vậy ông ta chỉ đứng trên bờ, là hét và chửi bới Martin. Cuối cùng ông ta nói:
- Đừng có nghĩ là mày sẽ thoát chuyện này, thằng yêu cóc kia. Tao sẽ cho mày một trận. Một trận ra trò. Công việc bắt cóc của mày sẽ sớm bị xóa sổ thôi. - Rồi ông ta quay người và bước rầm rầm trong đêm.
2
Lúc này tôi cũng nên kể cho các bạn nghe về việc bắt cóc của Martin. Vào cuối tuần, Martin thường đi quanh các gia đình và đề nghị bắt hết cóc khỏi vườn sau của họ. Martin không tài nào hiểu nổi tại sao mọi người lại không thích có khoảng ba mươi con cóc trong vườn nhà mình. Cậu không nhận ra rằng có những người còn rất sợ chúng nữa. Những người khác thì phát khiếp lên khi giẫm chân trần phải chúng vào ban đêm. Kể ra cũng hơi kinh khi thấy những thứ nhầy nhầy màu xanh và vàng dính ở chân họ thật.
Chỉ với ba đô la, Martin sẽ bắt hết cóc ở vườn nhà họ rồi sau đó thả chúng ra đầm Rắn Hổ.
Có điều Martin không biết là Frisbee sắp chen vào việc bắt cóc của cậu. Phá hoại công việc ấy một cách trầm trọng.
Khi lội ra khỏi đầm nước, Martin nhận thấy có hàng trăm, hàng trăm con cóc mía ở quanh cậu. Một vài con trông thật giống nhau. Martin là người duy nhất trên thế giới này có thể nhớ được mặt từng con cóc. Hầu hết mọi người đều nghĩ là chúng giống nhau cả.
- Chúc vui vẻ, Dodger. - Cậu nói với một con cóc rất to. - Mày có phải là con tao tìm thấy ở chỗ giặt quần áo bên ngoài nhà bà French không?
Con cóc phát ra một tiếng kêu rõ to như thể nó muốn nói đúng vậy.
Martin đi từ đầm lầy về nhà với hai con cóc cậu đã cứu được trên đường.
- Tao sẽ giữ hai đứa chúng mày lại. - Cậu nói. - Tao sẽ đặt tên chúng mày là Bánh Quả và Bánh Kếp. Chúng mày sẽ mang may mắn đến cho tao đấy.
Tuy nhiên, hai con cóc lại chẳng mang may mắn đến cho Martin mà thay vào đó là sự xui xẻo. Nhiều tháng qua đi, Martin phát hiện ra rằng công việc dọn cóc của cậu ngày càng tệ đi. Đi đến nhà nào cậu cũng được trả lời là đã dọn rồi. Không ai muốn dọn cóc nữa và cậu không hiểu lí do tại sao.
Rồi một ngày cậu đọc được một mẩu quảng cáo trên báo địa phương với nội dung là:
CÔNG TI NHỒI CÓC
CHUYÊN DỌN CÓC
MIỄN PHÍ
ĐIỆN THOẠI: 505 64 0111
Thảo nào cậu chẳng còn cóc mà dọn nữa. Có ai đang làm việc đó miễn phí mà.
Martin gọi đến số điện thoại trong quảng cáo để xem đó là ai nhưng trước khi gọi cậu đã đoán được ai sẽ trả lời điện thoại rồi. Cậu đoán không sai. Đó là Frisbee.
Ngay khi nghe thấy giọng Frisbee, Martin buồn bã treo điện thoại mà không nói gì cả.
Đêm đó Martin muốn trốn sau một cái cây và đợi bên ngoài cửa hàng, mang theo một cái thùng lớn có bánh xe. Ông ta đi vào thành phố và đi vào sân sau của một ngôi nhà trông rất hào nhoáng. Martin nhìn qua hàng rào, Frisbee đang lùng sục quanh những cái cây trong vườn với một cái đèn pin để tìm những con cóc mía. Mỗi khi tóm đươc một con, ông ta vặn nghoéo cổ nó một cái và quẳng con cóc chết ấy vào trong cái thùng.
- Đồ sát nhân. - Martin nín thở lẩm bẩm. Cậu muốn chạy lại và bắt Frisbee dừng ngay việc giết lũ cóc nhưng cậu biết rằng mình không đủ mạnh để làm việc đó. Frisbee quá to lớn so với cậu.
Thoạt tiên Martin không hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng rồi cậu nhận ra rằng Frisbee đang giết tất cả những con cóc bắt được và nhồi chúng. Sau đó ông ta sẽ bán những con cóc nhồi đó cho khách du lịch từ miền nam xuống. Martin thấy có mười tám con cóc mặc bộ quần áo bóng đá đỏ và trắng. Đó là đội Sydney Swans. Trên giá khác là cả đội cóc Collingwood đang đứng xếp hàng.
Đây là điều dã man nhất, xấu xa nhất và khủng khiếp nhất mà cậu từng nghe đến. Martin biết rằng cậu càn phải dừng ngay việc làm xấu xa này lại nhưng cậu chưa biết phải làm như thế nào cả. Cậu chỉ là một cậu nhóc bên cạnh Frisbee to bự.
Rồi cậu nảy ra một ý. Cậu nhảy chân sáo về. Rồi một đêm cậu sẽ quay lại khi Frisbee không có ở đó. Cậu sẽ khiến ông ta dừng việc nhồi cóc này lại mãi mãi.
3
Ba tuần sau, Martin lẻn vào cửa hàng của Frisbee. Đêm đó muộn lắm rồi và trời thì tối đen như mực. Frisbee đã ra ngoài để bắt cóc. Nói chính xác thì đó là Martin nghĩ thế. Cậu nhìn quanh trong bóng tối nhưng chẳng thấy gì cả. Có cái gì đó sột soạt trong bụi rậm. Cậu hi vọng rằng đó là một con cóc hoặc một con chuột.
Cậu run đến tận xương tủy. Nếu chuyện xảy ra không như tính toán, sẽ chẳng có ai giúp cậu được cả. Cậu lấy cái kìm cộng lực của bố và cắt cái khóa của cửa hàng. Rồi cậu đi vào bên trong và bật điện lên. Ánh sáng tràn ngập cửa hàng trong giây lát rồi tắt ngấm. Cái chao đèn bị vỡ. Martin bật đèn pin mang theo lên và nhìn quanh. Những con cóc nhồi trong ánh đèn pin trông thật kì quái.
- Mình hi vọng rằng cóc không có hồn ma. - Martin lẩm bẩm. - Vì nếu chúng có thì mình tiêu rồi.
Cậu nhìn những con cóc chơi tennis. Chúng đứng yên đó như thể bị đông cứng trong một trò chơi tưởng tượng. Cậu cầm những con cóc chơi tennis lên. Chúng cứng ngắc và vô hồn.
- Tao sẽ làm đám tang cẩn thận cho chúng mày. - Martin nói. Cậu đặt chúng xuống và thò tay vào một cái túi nhỏ.
Trong đêm tĩnh lặng, có tiếng một cành khô bị gãy. Cậu phải nhanh lên. Có tiếng bước chân đang đến gần. Có ai đó đang đến. Cậu nhanh chóng hoàn thành việc của mình, tắt đèn pin và lẻn ra khỏi cửa trong đêm tối om.
Và Frisbee đứng đó. Thậm chí trong đêm tối om như thế, Martin cũng thấy được mặt ông ta xoắn lại vì tức giận. Ông ta gầm lên một tiếng và vươn tay ra tóm lấy Martin. Martin quay người và bỏ chạy. Cậu chạy và băng qua những bụi cây thấp. Những cành cây vươn ra táp vào chân, vào mặt cậu nhưng cậu không cảm thấy gì cả. Tất cả những gì cậu cảm thấy là hai buồng phổi sắp nổ tung và nỗi sợ hãi khủng khiếp trước những gì Frisbee sẽ làm nếu tóm được cậu. Cậu cứ nhắm mắt mà chạy, không nhận ra rằng một lần nữa cậu lại chạy vào đầm Rắn Hổ. Cậu lại nhào xuống nước như lần trước.
Nhưng lần nầy thì Frisbee đuổi theo. Martin cảm thấy mình bị tóm bởi một đôi tay rất khỏe và bị ấn xuống nước. Cậu không thở nổi. Cậu cố vùng ra nhưng Frisbee quá khỏe. Martin cố nín thở nhưng mỗi một giây trôi qua cứ như là một giờ vậy. Cậu biết nếu há miệng ra cậu sẽ uống nước vào đầy hai phổi. Ngực cậu đau tức khủng khiếp.
Rồi đột nhiên, cậu được thả ra. Frisbee bỏ tay ra. Martin vội vàng trồi lên và hít lấy hít để không khí. Rồi cậu nhìn sang Frisbee. Martin không thể nào tin nổi vào mắt mình. Cả người Frisbee phủ kín toàn cóc mía là cóc mía. Chúng như một tổ ong xanh di động vậy.
Ông ta la hét, rú lên ầm ĩ.
- Lấy chúng xuống. Lấy chúng xuống. - Ông ta gạt chúng ra bằng cả hai tay nhưng cứ mỗi con bị quăng đi thì có mười con khác bò vào chỗ trống đó.
Frisbee vật lộn để quay lại bờ với khắp người bám đầy cóc. Ông ta chộp lấy một cành cây, bẻ bó và đập gạt lũ cóc xuống khỏi người. Rồi ông ta lê bước về cửa hàng.
Martin đi theo ông ta ở một khoảng cách an toàn. Trên đường, cậu đi ngang qua những con cóc đã chết và sắp chết. Cậu có thể thấy rằng Frisbee đã thắng trong trận chiến đó và lớp cóc phủ trên người ông ta đang bị gạt đi. Vào cái lúc Frisbee về đến cửa hàng, trên người ông ta chỉ còn lại một con cóc mía. Frisbee tóm lấy nó từ trên tóc và ném thật mạnh xuống đất. Ông ta dẫm đạp lên nó một cách dã man rồi đi vào cửa hàng và đóng sầm cửa lại.
Martin mỉm cười và nhanh chóng móc cái khóa bị cắt lúc nãy vào chốt cửa.
- Ông đã bị nhốt lại rồi. - Cậu hét lên với Frisbee. - Tôi sẽ không để ông ra nếu ông không hứa là sẽ không giết thêm bất kì một con cóc nào nữa.
Frisbee lắc cửa đầy giận dữ.
- Để tao ra ngoài ngay nếu không tao sẽ lột da mày đấy. - Ông ta quát lên. - Đó là lời hứa duy nhất tao dành cho mày đấy.
- Thôi được. - Maritn nói. - Thế thì gặp lại ông sau nhé.
Frisbee nghe tiếng bước chân xa dần trong đêm tối.
Bên trong cửa hàng tối om. Chỉ có một chút ánh trăng len qua khe của bức rèm. Những con cóc nhồi có màu sáng trắng bạc dưới ánh trăng. Trông chúng thật ma quái trên những cái giá để. Frisbee rùng mình. Ông ta đi lại chỗ cửa và lắc thật mạnh. Nó đã bị khóa lại rất chắc chắn. Ông ta có thể ra ngoài một cách dễ dàng bằng cách đập cứa sổ nhưng ông ta không làm thế. Sáng mai sẽ có khách mua hàng mở cửa cho ông ta.
Ông ta kê tấm phản ra sàn và ngồi lên đó. Rồi ông ta mở tủ lạnh ra và bắt đầu nhấm nháp một chút bia.
Những con cóc chết chằm chằm nhìn ông ta trong yên lặng. Đêm thật yên tĩnh quá. Ông ta nghe thấy tiếng xô đẩy nhè nhẹ.
- Cái gì vậy? - Ông ta thở một tiếng thật to. Không có tiếng trả lời.
Ông ta nhìn con cóc đội trưởng đội bóng Collingwood. Dường như mắt nó đang nhìn lại. Frisbee chớp mắt rồi nhìn lại. Một cơn rùng mình chạy khắp sống lưng ông ta lạnh buốt. Có phải con cóc cầu thủ đó cũng chớp mắt không nhỉ? Chắc chắn là không rồi. Không thể nào. Nó chết rồi mà.
Trên những cái giá, hàng trăm, hàng trăm con cóc chết trừng trừng nhìn xuống ông ta. Mắt chúng như muốn nói “tên sát nhân”.
- Vớ vẩn. - Frisbee thì thầm nói. - Những con cóc chết rồi chẳng biết gì nữa cả. Những con sống còn chẳng ăn ai nữa là. - Ông ta cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi thì thầm như vậy.
Ông ta nghe tiếng xô đẩy khác vang lên trong đêm tĩnh lặng và nhảy dựng lên. Ông ta nhìn con cóc đang cầm cái cần câu. Có phải cái cần câu động đậy không nhỉ? Chắc chắn là không?
Lần đầu tiên trong đời, Frisbee cảm thấy rất sợ hãi. Ông ta sợ chết khiếp. Những con cóc nhồi dường như đang chằm chằm nhìn ông ta như thể là chúng sẵn sàng nhảy xuống và tấn công ông ta bất cứ lúc nào. Ông ta nhớ là con cóc Rambo cầm một con dao sãn nhỏ rất sắc trong tay.
Ông nghe thấy một tiếng động nhỏ phía sau. Ông quay phắt lại và suýt ngất xỉu vì sợ. Một trong hai con cóc chơi tennis đang di chuyển. Chắc chắn là như vậy. Ông có thể thấy rõ họng nó đang phập phồng như thể là nó đang thở vậy. Đột nhiên, con cóc nâng cái vợt tennis bé tí lên và đánh quả bóng tí xíu vào không khí. Nó khiến quả bóng bay vèo qua lưới.
Frisbee giụi mắt rồi hét tướng lên. Con cóc bên kia tấm lưới đánh bóng trả lại. Những con cóc nhồi đang chơi tennis.
Frisbee chạy vọt lại chỗ cái cửa đã bị khóa. Nỗi sợ hãi khiến ông ta khỏe vô cùng. Ông húc cửa rời ra khỏi bản lề và vừa chạy vừa hét rất to trong đêm.
Từ chỗ nấp của mình đằng sau một cái cây, Martin cười nhẹ. Rồi cậu đi vào cửa hàng và nâng hai con cóc chơi tennis lên.
- Giỏi lắm, Bánh Quả, Bánh Kếp. - Cậu nói. - Dạy chúng mày đánh tennis thật vất vả. Nhưng thế này cũng đáng.
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất