You will know that forgiveness has begun when you recall those who hurt you and feel the power to wish them well.

Lewis B. Smedes

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bộ Mặt Của Lương Tâm
ói dối bố mẹ một lần là họ sẽ nhớ mãi. Một lần thất tín, vạn sự không tin.
1
- Brad, – bố nói, – không bao giờ, không bao giờ được chạm vào thứ này. – Trong tay bố là cái compa đẹp nhất mà bạn từng nhìn thấy. Không phải là cái dùng để xác định hướng mà là cái bạn dùng để vẽ những vòng tròn ấy. [8]
Nó màu trắng bạc với những cái chốt kim loại nhỏ và một cái đầu nhọn như mũi kim. Thay vì bút chì, nó có một mẩu chì nhỏ gắn trên một cái đinh vít nhỏ. Tôi huýt sáo:
- Oao. – Tôi nói. – Con cá là nó đáng giá cả một gia tài đấy.
- Đúng vậy. – Bố nói. – Và bố cần nó cho công việc của bố. VÌ VẬY KHÔNG ĐƯỢC ĐỘNG VÀO NÓ. – Bố đặt nó vào ngăn kéo trên cùng của cái bàn trang điểm trong phòng ngủ của bố mẹ và đóng nó lại trước khi tôi kịp nhìn kĩ.
Khỉ thật, tôi rất muốn có cái compa đó. Ý tôi là, chỉ cần cầm thôi cũng được. Không phải để ăn trộm, để dùng hay làm bất cứ việc gì đại loại vậy. Chỉ cầm thôi. Đó là tất cả những gì tôi muốn.
Cái compa cứ mời gọi tôi. “Brad, - tôi có thể nghe tiếng nó gọi – hãy đến và lấy tôi đi. Chẳng phải tôi tuyệt vời lắm sao. Cầm tôi lên đi. Nhìn tôi đi. Thử dùng tôi đi”.
Thật ra cái compa không nói thế. Nhưng trong đầu mình, tôi nghe thấy nó nói thế. Tất cả những gì tôi muốn là được cầm nó. Chỉ cầm một lát thôi cũng được.
Sau bữa trà, bố mẹ và em gái Sophie của tôi ra phòng khách xem ti vi. Đến lượt tôi phải rửa bát đĩa. Chết tiệt. Tôi rất ghét phải rửa bát đĩa. Công việc này thật tẻ nhạt.
- Hãy đến và cầm lấy tôi đi. – Cái compa mời gọi tôi. – Brad, Brad, Brad.
Tôi phải đi. Đơn giản là tôi phải đi. Tất cả những gì tôi muốn là nhìn nó một cái. Chỉ thế thôi. Chỉ nhìn thôi mà. Vẫn cầm cái khăn lau bát đĩa trên tay, tôi rón rén đi lên gác. Tách – Tôi bật đèn phòng ngủ lên. Nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng, tôi nhón chân đi ngang phòng. Khẽ khàng, thật khẽ khàng, tôi kéo cái ngăn kéo ra. Nó đây rồi. Cái compa đẹp đẽ của bố đang nằm đó. Nó sáng lóe lên. Nó lấp lánh. Nó thật là đẹp.
- Hãy cầm tôi lên. – Nó mời gọi gôi. – Hãy cầm lấy tôi. Dù chỉ một lần thôi. – Tôi lau kính với những ngón tay bẩn và chăm chú cúi xuống nhìn cái compa.
Thật quá sức kìm chế của tôi rồi. Tôi đặt cái khăn lau bát đĩa xuống sàn và run rẩy cầm cái compa lên. Nó nặng hơn tôi tưởng rất nhiều. Tôi mở rộng nó ra và giả vờ vẽ một vòng tròn nhỏ trong không khí.
Đúng lúc đó, tôi nghe có tiếng lê chân nhè nhẹ. Như thể là có ai đang quan sát tôi vậy. Ôi, không. Bố sẽ giết tôi nếu bố bắt gặp tôi cầm cái compa này mất. Tôi thả cái compa vào ngăn kéo. Rồi tôi quay người và chạy.
Hóa ra là chẳng có ai đang lên cả. Bố mẹ và Sophie vẫn đang xem ti vi. Có thể đó là tiếng động do một con chuột hay một cái gì đó.
Tôi đi vào phòng khách và ngồi cùng mọi người.
- Đến giờ đi ngủ rồi. – Mẹ nói. – Để mẹ rửa dọn nốt cho.
Tôi rúc đầu lên giường ngủ. Có cái gì đó không ổn rồi. Cái compa sắp gây ra rắc rối rồi. Tôi có linh cảm thế. Tôi không thể ngủ được dù có cố gắng đến mức nào. Dường như tôi luôn làm gãy, vỡ mọi thứ. Ý tôi là, đó không phải là lỗi của tôi. Hầu hết là do không may thôi.
Nhưng bố mẹ thì chẳng hiểu về những tai nạn đó gì cả. Họ luôn nghĩ đó là lỗi của bạn. Đó là lí do tại sao bố không muốn tôi chạm vào cái compa đó. Nhưng chuyện gì sẽ không ổn chứ? Ý tôi là, tôi đâu có làm gãy cái compa, đúng không? Khi tôi đặt nó vào ngăn kéo, nó vẫn như cũ mà.
Tôi trằn trọc trên giường hàng giờ đồng hồ cho đến khi có một việc tồi tệ xảy ra khiến tôi nhảy dựng lên. Một tiếng hét vang khắp nhà. Đó là bố. Tôi có thể nghe rõ từng từ một mặc dù bố vẫn đang ở trên gác.
- Cái compa. – Bố hét lên. – Nó biến mất rồi. – Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã đi về phòng mình. Tôi liền nhắm mắt lại và giả vờ ngủ. Có thể bố mẹ sẽ để tôi yên đến sáng mai.
Hi vọng hão. Bố lôi tuột cái chăn xuống cuối giường.
- Đừng có thử cách đó. – Bố nói. – Bố biết con vẫn đang thức. – Trời ạ, bố đang tức điên lên.
- Brad. – Bố nói. – Lần này thì con đã đi quá xa rồi đấy. – Cái compa của bố đâu?
- Con không biết. – Tôi trả lời một cách thành thật nhất. – Con chưa hề chạm vào nó. Có thể Sophie lấy thì sao.
- Sophie sẽ không bao giờ lấy nó. – Mẹ nói.
- Con cũng không bao giờ. – Tôi nói.
Bố mẹ im lặng nhìn tôi. Tôi biết, họ đang nhớ lại những việc không hay mà tôi đã từng làm. Như là có đêm tôi đã ăn hết con thỏ Phục sinh bằng sô-cô-la của Sophie này. Thế đấy, nó đâu có thích con thỏ ấy. Nó đã được năm tháng và bắt đầu chuyển sang màu trắng rồi. Bạn biết là lúc ấy con thỏ thế nào rồi đấy. Bạn chỉ bắt đầu gặm một tí ở tai thỏ nơi không ai để ý thôi. Rồi trước khi bạn kịp nháy mắt thì cả cái tai thỏ đã không còn. Vì vậy sau đó bạn đành ngấu nghiến hết cả con thỏ vì đằng nào bạn cũng sẽ bị mắng vì điều đó.
- Con có đi vào phòng bố mẹ không? – Mẹ hỏi.
- Con có mở cái ngăn kéo ra không? – Bố hỏi.
- Không ạ. – Tôi trả lời.
- Cái ngăn kéo vẫn đang mở ra khi bố mẹ về phòng ngủ. – Bố nói.
Cả hai bố mẹ đều nhìn tôi bằng cặp mắt sắc lạnh. Tôi thấy mình sắp phát ốm lên đến nơi. Hẳn là tôi đã quên đóng ngăn kéo lại.
- Vậy là con đã không đi vào phòng bố mẹ? – Mẹ hỏi lại.
- Không ạ. – Tôi nói. Tôi biết mình không nên nói dối nhưng là ai đó đã ăn trộm cái compa chứ không phải tôi. Tôi không muốn bị buộc cho cái tội mà tôi đã không làm.
- Được rồi. – Mẹ nói. – Nếu con không đi vào phòng bố mẹ thì làm sao cái này lại ở đó? – Mẹ giơ cao cái khăn tôi dùng để lau bát đĩa lên. Đột nhiên, cả người tôi lạnh toát đi. Bây giờ thì chẳng đời nào bố mẹ tin là tôi đã không lấy cái compa rồi.
Vậy đấy, nói tiếp về chuyện rắc rối này. Bố mẹ cứ nói, nói và nói về vấn đề này suốt. Họ không tin tôi. Chỉ bởi vì tôi đã nói dối một điều nho nhỏ. Tôi bị phạt cho đến khi cái compa được tìm thấy. Bố mẹ không cho tôi đi xem phim cùng bố mẹ tối hôm sau. Mặc dù trước đó bố mẹ đã hứa là cho tôi đi rồi. Và điều tồi tệ nhất là Sophie lại được đi. Trong khi chắc chắn nó là người đã lấy cái compa.
Đó là lí do tại sao tôi phải ở nhà một mình. Trong đêm tối thế này.
2
- Nửa giờ nữa người trông trẻ sẽ đến đây. – Mẹ nói.
- Con không cần có người trông. – Tôi nói. – Con không sợ đâu. Mà hơn nữa, cô ấy toàn ngồi ôm điện thoại nói chuyện với bạn trai cả đêm thôi.
- Cậu ta sống ở đâu? – Bố hỏi. Tôi biết bố luôn lo khi mọi người gọi điện thoại tới một nơi xa.
- Darwin ạ. – Tôi nói.
- Không phải. – Mẹ nói. – Cậu ấy sống ngay ở Melbourne thôi.
Bố nhìn tôi với vẻ mặt thoáng cười nhưng nụ cười đó ngay lập tức biến mất khi mẹ nói:
- Brad, từ giờ mẹ nghĩ con sẽ học được cách không nói dối nữa.
- Con chỉ đùa thôi mà. – Tôi nói.
Bố mẹ cùng Sophie vội vã ra xe và lái đi.
Tôi khóa cửa trước lại và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đang tối dần. Lại còn mưa nữa. Tiếng đồng hồ chạy tích tắc trong sảnh. Có cảm giác như thể tôi là người duy nhất còn sống trên trái đất này ấy. Tôi bắt đầu cảm thấy tủi thân. Thật không công bằng. Đúng là tôi có nói dối một chút nhưng tôi đâu có ăn trộm cái compa. Tôi rất muốn đi xem phim, vậy mà giờ tôi lại bị phạt vì một việc mình không hề làm.
Tôi đi ra chỗ cái gương ở phòng khách và nhìn mặt mình trong đó. Cái mặt trong gương chằm chằm nhìn lại tôi. Cái mặt tôi trông thật xấu tính. Tôi cứ chằm chằm, chằm chằm nhìn vào khuôn mặt mình trong gường. Đột nhiên tôi sởn gai ốc. Như thể là cái mặt trong gương không phải của tôi mà là của ai khác ấy. Tôi rùng mình và bật ti vi lên.
Người trông trẻ đâu rồi chứ? Đáng nhẽ giờ này cô ấy phải ở đây rồi mới phải. Bên ngoài, trời tối và lạnh. Tôi cố nhìn vào ti vi nhưng đầu óc tôi thì không tập trung vào đó.
Bụp. Xoẹt. Cạch. Cái gì vậy? Có tiếng động trên tầng. Lũ chuột. Chúng lại trèo lên mái nhà rồi. Liệu có phải là chuột không nhỉ? Một luồng run rẩy chạy dọc xuống cổ tôi.
Nhỡ người trông trẻ bị đâm xe thì sao? Tôi quyết định gọi điện thử xem cô ấy có ổn không. June, cô ấy tên là June. Nhưng họ cô ấy là gì nhỉ? Dalton. Đúng rồi, June Dalton.
Đột nhiên, một điều thật tồi tệ đã xảy ra. Hình ảnh trên ti vi đột nhiên biến thành một hình vuông nhỏ tí rồi biến mất. Cùng lúc đó đèn vụt tắt. Mất điện rồi. Không biết điện thoại thế nào?
Tôi chạy lại chỗ điện thoại. Không có gì. Chỉ những tiếng tút dài vang lên trong ống nghe.
Cả ngôi nhà chìm trong yên lặng. Cô trông trẻ đâu rồi? Từ sâu thẳm trong lòng mình tôi có linh tính là cô ấy sẽ không đến. Tôi sắp phải chịu một đêm dài đây.
Bụp. Xoẹt. Cạch. Tiếng động đó lại vang lên. Lần này thì là ở tầng dưới. Chuột. Tất nhiên là lũ chuột rồi. Không có ai đến và tóm tôi đúng không? Tóc tôi bắt đầu dựng đứng lên đằng sau gáy.
Chỉ có một điều phải làm thôi. Về phòng và ngủ càng nhanh càng tốt. Tôi không thể chịu nổi việc phải ở cả đêm trong bóng tối với nỗi sợ hãi đến mất trí như thế này. Tôi lần mò dọc theo sảnh và về phòng mình.
Tôi cởi giày, tháo kính và cứ mặc nguyên quần áo thế, nhảy lên giường. Rồi tôi nhắm mắt lại và cố dỗ giấc ngủ. Nhưng giấc ngủ đã không đến.
3
Vậy là tôi cứ nằm đây, bị bao quanh bởi những âm thanh của bóng tối.
Khi bạn ở nhà một mình thì mới thấy ngôi nhà có thật nhiều tiếng động. Cót két. Cọt kẹt. Sột soạt. Lục bục. Cái gì vậy? Không gì cả. Đừng ngốc thế. Chỉ có mình tôi thôi mà. Có phải một mình tôi không nhỉ?
Ai sẽ đến tóm tôi đây? Tôi chỉ là một cậu bé thôi mà. Một cậu bé bình thường. Thôi được, tôi có đôi lần nói dối. Nhưng tôi không xấu đâu. Tôi không đáng phải chết. Tôi là một người rất đáng yêu. Thật đấy.
Liệu có ai dưới gầm giường không nhỉ? Sẽ thế nào nếu có một bàn tay thò ra và bắt đầu kéo chăn xuống? Đến khi tôi không có tí chăn nào che người nữa? Một bàn tay lạnh lẽo khủng khiếp với những ngón tay xám xịt. Đi đi. Đi đi nếu có ai ở đây. Để tôi yên. Tôi sẽ không nói dối nữa đâu. Thề có Chúa. Tôi hứa đấy. Và tối nào tôi cũng sẽ rửa bát đĩa nữa.
À, gần như mọi tối thôi.
Cái bóng ở góc kia có từ đâu nhỉ? Trông nó giống như một người đàn ông đội mũ vậy. Đứng đó. Và nhìn tôi. Ai đang thở to thế nhỉ?
Tôi, tất nhiên rồi.
Chỉ có tôi thôi. Tôi đang ở một mình mà. Tôi hi vọng thế. Tôi cố thở nhẹ hơn. Để nhỡ có ai đó đang rón rén đi quanh tìm tôi. Họ sẽ không biết tôi ở đâu. Trừ phi là tôi gây ra tiếng động.
Căn phòng dường như sáng hơn hay sao ấy. Thật buồn cười là sau một hồi ở trong bóng tối bạn sẽ thấy mình nhìn trong bóng tối sẽ tốt hơn. Không phải là có một người trong góc phòng. Đó chỉ là cái áo choàng của tôi treo trên móc mà thôi.
Nhưng cái cục gì trên tường thế kia? Hôm qua nó có ở đấy đâu. Một cái cục nhỏ trên vữa trát tường. Đó hẳn là do tôi tưởng tượng ra mà thôi. Tôi chẳng nhìn rõ cái gì nếu không có kính. Tôi với tay ra lấy kính và đeo lên mắt. Rôi tôi nhìn lại lần nữa. Đúng vậy, có một cục gì đó bám trên tường. Nó ở đâu ra nhỉ? Trông nó như quả bóng tennis bị vùi một nửa trong tường. Tôi cứ nhìn, nhìn và nhìn mãi.
Thật là kì quặc biết mấy khi đầu óc bạn như lại lừa bạn. Tôi thề rằng cái cục đó đang to ra. Tôi thề rằng nó đang lớn lên.
Á… á… á… Nó đang lớn lên. Tôi có thể thấy nó phòng ra và động đậy. Tôi không thể rời mắt khỏi nó. Tôi như bị nó thôi miên vậy. Một vật khủng khiếp đang lớn lên, đang phồng lên trên tường.
- Mẹ ơi. – Tôi muốn hét to lên như thế. Nhưng tôi quá sợ hãi. Hai từ đó tắc nghẹn lại trong cổ họng tôi.
Tôi sợ phát run lên. Tôi sợ đến nỗi không chạy nổi. Nhưng tôi cũng sợ đến mức không dám ở lại trong phòng thêm một giây một phút nào nữa. Giúp tôi với. Tôi cần giúp đỡ. Có ai không? Ai cũng được. Làm ơn đi. Lấy cái cục đó đi. Đến cứu tôi đi!
Tôi cần được giúp đỡ.
Nó đang lắc lư. Cái tai đang lắc lư.
Cái tai ư?
Đúng vậy. Ôi, thật khủng khiếp, khủng khiếp, khủng khiếp quá! Cái cục đó có hình một cái tai. Một cái tai bằng vữa kinh khủng đang ngọ nguậy trên tường. Nó đang nghe. Lắng nghe. Nó đang nghe đấy.
Đó là cái tai của ngôi nhà. Tôi cá là nó đã nghe thấy tôi nói dối mẹ. Nó là cái tai có thể nghe thấy tất cả mọi chuyện. Nó biết hết. Nó hiểu hết. Lén lút. Nham hiểm. Rình mò. Nó đang tìm những kẻ nói dối đấy.
Thế đấy, cái tai biết lắng nghe. Thử tưởng tượng những gì bạn nhìn thấy mà xem. Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi hít không khí vào đầy phổi. Tôi sợ chết khiếp đi nhưng tôi cần phải can đảm. Tôi gắng sức hét thật to:
- Tai kia, biến đi!
Tiếng tôi vang khắp căn phòng. Nhưng cái tai không biến đi. Nó chỉ hơi lắc lư một chút. Như con giun ở đầu lưỡi câu ấy.
4
Tất cả lại chìm vào im lặng. Tích, tích, tích. Sột soạt. Sột soạt. Hít vào. Thở ra. Im lìm. Lặng ngắt.
Lắc lư. Lắc lư. Đấy, nó lại to lên đấy. Đừng quấy rầy nó. Đừng hét lên. Thậm chí là đừng nhìn nó. Hãy coi như nó không có đây.
Cái tai khủng khiếp trên tường.
Ôi, ôi, ôi! Không phải chứ! Không phải là một cục nữa chứ? Không thể nào. Tôi hé nhìn qua mí mắt khép hờ. Một cái cục đáng ghét nữa lại phồng lên từ lớp vữa trát tường. Đúng nó rồi, kinh quá. Một cái tai nữa. Hai cái tai đang lắc lư trên tường. Dừng lại. Dừng lại. Dừng lại ngay.
Hãy chỉ là một giấc mơ. Một cơn ác mộng cũng được. Nhưng đừng là thật. Làm ơn đừng là sự thật.
Tôi nhìn lên bức tường. Nhưng rõ ràng là hai cái tai đang ở đó. Đây không phải là một giấc mơ. Đây là sự thật. Hai cái tai vẫn ở đó, lắc lư trên tường. Thậm chí một cái còn có cả khuyên tai nữa. Giống hệt của tôi, chỉ khác là bằng vữa trát tường thôi. Đó là những cái tai bằng vữa nhưng sống thật mà.
Rồi bức tường lại phồng lên lần nữa. như thể nó đang mọc nốt ruồi vậy. Cũng có thể nói, nó giống như những cái bong bóng sôi trong nồi súp tối om vậy. Vừa sôi vừa phồng to lên.
Ối, cái gì kia? Một cái mũi. Và cả mắt nữa. Cả cằm nữa. Cái nhô ra hệt như một bông hoa đang nở rất nhanh vậy.
Một cái mặt trên tường. Hai con mắt bằng vữa đảo quanh nhìn. Cái mũi giật giật. Cái miệng hết há ra lại ngậm vào nhưng không nói ra lời nào cả. Trông nó như cái ti vi bị tắt tiếng vậy. Đôi mắt chằm chằm nhìn tôi. Chúng nhìn thấy tôi đang trốn dưới chăn, cố không nhìn nó.
Tôi đã từng nhìn thấy khuôn mặt này rồi. Nhưng ở đâu mới được chứ? Mặt của ai nhỉ?
Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không thể ở đây với cái mặt xấu xa kia. Tôi phải chạy thôi. Chạy xuống bếp. Tôi sẽ đợi ở đó tới khi bố mẹ về.
Cái mặt vẫn đang nhô lên và phồng ra. Cái gì thế kia? Nó đang mọc ra cái kính. Giống hệt của tôi, chỉ khác là bằng vữa trát tường thôi.
Tôi chăm chú nhìn cái mặt đó. Nó chăm chú nhìn lại tôi. Đôi mắt bằng vữa lại còn nháy nữa chứ.
Tôi biết tôi đã nhìn thấy cái mặt đó ở đâu rồi. Tôi đã thấy nó trong gương.
Đó chính là cái mặt của tôi.
Tôi rú lên và nhảy ra khỏi giường. Tôi chạy một mạch vào phòng ăn và đóng sầm cửa lại. Tôi ngã bò toài ra sàn nhà. Tôi sẽ không bao giờ quay lại cái phòng ngủ đó nữa.
Ôi, bố, mẹ, Sophie, cô trông trẻ! Mọi người đang ở đâu? Về nhà đi. Về nhà đi. Về nhà ngay đi.
Tôi không đủ can đảm để nhìn vào bức tường. Kể cả lại gần cũng vậy. Vì vậy, tôi ngồi bệt trên sàn, tựa lưng vào cái tủ lạnh. Sàn nhà lát đá rất lạnh nhưng tôi sẽ ngồi đây cho đến khi có ai đó về.
Tôi dựa đầu vào cánh tủ lạnh và nhắm mắt lại. Cánh tủ cứng và lạnh áp vào đầu tôi. Và rồi nó động đậy. Như là có những con sâu đang bò trên đầu tôi vậy. Phải mất một lúc, tôi cứ ngồi im, người cứng đờ ra. Rồi tôi rú lên, bò lổm ngổm ra giữa sàn.
Cái mặt đã nhô lên ở cánh tủ lạnh. Bây giờ nó là một cái mặt bằng thép kinh khủng khiếp với làn da, mắt và cả mồm đều trắng bóng lên. Kính của nó cũng bằng thép trắng.
Cái mặt đó, cái mặt của tôi đang cố nói gì đó. Môi nó động đậy nhưng chẳng có từ nào phát ra cả. Nó muốn nói gì nhỉ?
Nó là tôi. Tôi biết đó là tôi. Đó là lương tâm tôi. Nó đang bảo tôi không được nói dối.
- Để tôi yên. – Tôi hét lên. – Để tôi yên đi. – Tôi chạy sang phòng khách và bò trốn dưới ghế sô-pha.
Nhưng nó vẫn theo tôi.
Đấy, nó ở chỗ cửa sổ ấy. Bây giờ thì khuôn mặt ấy bằng kính. Tôi có thể nhìn xuyên qua đôi môi chết khiếp đang mấp máy của nó. Nó gọi tôi là kẻ nói dối. Nó muốn nói gì nhỉ? Nó đang làm gì vậy? Tại sao nó lại theo tôi? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Tôi nhảy dựng lên và cuống cuồng chạy khỏi phòng. Tôi đang chạy trốn bản thân mình. Không ai có thể làm điều đó.
5
Tôi xộc vào phòng làm việc của bố. Tất cả tường ở đó đều làm bằng gỗ. Cái mặt không thể theo tôi vào đây. Tôi sẽ được an toàn.
Bên ngoài, trời đã ngừng mưa. Mặt trăng đang chơi trốn tìm, lúc ẩn lúc hiện sau những đám mây. Sao mà tôi ước gì mình đang ở trên mặt trăng đến thế. Tôi ngước lên nhìn rồi vội quay đi. Ngay cả trên mặt trăng, tôi cũng thấy cái mặt đó.
Ánh trăng chiếu lên những khung cửa bằng gỗ. Những thớ gỗ tạo nên nhiều hình rất lạ giống như những xoáy nước trong một cái đầm lầy tăm tối. Rồi chúng bắt đầu xoáy và chạy như một dòng sông điên.
Tim tôi bắt đầu đập nhanh. Tôi cảm thấy được cả những tia máu đang chạy rần rật dưới làn da của tôi. Khắp người tôi đều nổi gai ốc.
Cái mặt đáng sợ đó đã xuất hiện trên khung cửa. Cái hình phản chiếu khủng khiếp của tôi đang chăm chú nhìn tôi qua cặp kính bằng gỗ. Miệng nó há ra ngậm lại mà không nói được một lời nào. Nó đang cố nói điều gì đó. Nhưng là gì mới được chứ?
Có chạy nữa cũng chẳng ích gì. Cái mặt đó có thể hiện lên trong vữa, thép, kính và cả gỗ nữa. Chẳng có cách nào thoát được.
Một câu nói tôi đã từng nghe giờ lại văng vẳng trong đầu tôi. Câu gì nhỉ? Tôi biết rồi: “Tấn công là cách tự vệ tốt nhất.”
Tôi có thể tấn công cái mặt đó được không? Nó có thể tóm lấy tôi và lôi vào trong tường lắm chứ. Khi đó thì sẽ chẳng ai còn thấy tôi nữa. Nhưng tôi cũng không thể tiếp tục chạy được nữa. Nếu tôi chạy ra ngoài chắc hẳn nó sẽ hiện ra trên cây. Hay là trên đường đi cũng nên. Biết chạy đi đâu bây giờ. Không đi đâu cả. Không trốn được đâu.
Tôi sẽ phải tấn công lại nó trong chính trò chơi của nó. Nghĩ đi. Nghĩ đi. Nghĩ kĩ đi. Điểm yếu của nó là gì? Nó là mặt tôi mà. Tôi phải vượt nó bằng cách nào đây?
Tôi thở rất mạnh nên kính của tôi bắt đầu mờ đi. Tôi phải lau sạch hơi nước đi. Tôi không thể nhìn rõ mọi vật mà không có kính. Mất kính là tôi tiêu luôn.
Cái mặt vẫn đang cố nói gì đó. Và nhìn tôi qua cặp kính bằng gỗ.
Được rồi. Làm thế hơi liều. Nhưng đó là cơ hội duy nhất. Và tôi phải nắm lấy. Chân quỳ, tay chống, tôi bò về phía khuôn mặt đang hằn trên cửa gỗ. Trốn sau cái sô-pha. Bò dọc theo ghế. Tôi cúi đầu xuống. Tôi phải tiến được đến thật gần nó mà không để nó biết tôi định làm gì.
Tôi bò thật thấp sau cái sô-pha như một con mèo đang rình một con chim. Tôi không thấy cái mặt và nó cũng không thấy tôi. Trừ phi nó di chuyển ra chỗ khác.
Đến lúc rồi. Làm đi. Nhảy lên.
Tôi phi thẳng đến khuôn mặt như một mũi tên bay khỏi cung.
Chộp lấy. Được rồi. Tôi lấy được rồi. Tôi đã giật được cái kính gỗ của nó. Cái mặt đang sợ hãi. Miệng nó há ra trong tiếng hét không thành tiếng. Mắt nó mở lớn và nhìn chằm chằm ra phía trước. Nó lần mò dọc theo bức tường. Hệt như một con chuột đang chạy dưới một tấm thảm trải dọc trên sàn vậy.
Chất liệu của nó thay đổi khi nó lần mò đi đi lại lại. Kính, gỗ, vữa. Nó nổi lên trên sàn. Tìm, tìm và tìm. Miệng nó táp táp và gầm gừ. Mắt nó hết nhìn chằm chằm lại chuyển sang trừng trừng đầy giận dữ nhưng không có kính thì nó chẳng nhìn thấy gì cả. Oi, nó sẽ làm gì nếu nó tóm được tôi nhỉ?
Tách. Cả căn phòng sáng choang. Cái gì vậy? Tôi nheo mắt nhìn. Ôi, đúng rồi, đúng rồi. Lại có điện rồi. Có ánh sáng rồi. Bây giờ cái mặt xấu xa ấy sẽ quay lại nơi nó đã xuất hiện.
Nhưng không. Trong ánh điện, nó đáng sợ hơn bao giờ hết. Lại thật hơn nữa. Tôi sợ quá. Hai đầu gối tôi run bắn đến nỗi gần như tôi không nhúc nhích được.
Đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng nói vang lên trong phòng khách. Giọng phụ nữ. Và cả giọng trẻ con nữa. Họ về rồi.
- Mẹ. – Tôi rú lên. – Mẹ. Mẹ. Mẹ ơi. – Tôi chạy qua sảnh và vào phòng khách và cái mặt liền theo tiếng chân tôi. Nhưng tôi không quan tâm. Họ đã về rồi. Đã có người giúp tôi rồi. Tôi được cứu rồi.
Tôi ào vào phòng khách và chết cứng người lại. Ở đó đúng là có người. Nhưng họ chẳng giúp gì tôi được cả. Họ đang trên ti vi. Ti vi đã bật lên khi có điện. Đó là chương trình mà tôi yêu thích – Chuyện nhà Twist.
Tôi chạy ra khỏi phòng và lên tầng trên. Cái mặt theo tiếng bước chân của tôi. Bây giờ thì nó chuyển thành chất liệu thảm. Cái mặt bằng thảm cũng lên gác theo bước chân tôi.
Tôi chạy vào phòng bố mẹ và đóng sầm cửa lại.
Ngốc quá. Ngốc quá. Thật là một sai lầm. Cái mặt nghe tiếng tôi đóng cửa lại. Nó lồi lên qua cửa. Nhìn. Tìm. Nó biết tôi đang ở trong phòng Tôi cẩn thận trèo lên giường và cố thở thật nhẹ nhàng. Nó không thể tìm thấy tôi. Không thể tìm được nếu không có kính. Trừ phi tôi gây ra tiếng động. Không nhúc nhích. Không làm giường kêu.
Cái mặt bắt đầu tìm kiếm. Hết lên lại xuống từng bức tường một. Lên cả trần nhà. Cả dưới gầm giường nữa. Cái môi nó trề ra vẻ buồn bã. Nó lượn quanh cái giường hệt như một con cá mập bơi quanh một chiếc thuyền. Nó biết tôi ở đâu.
- Nghe này. – Tôi hét lên. – Tôi xin lỗi là đã nói dối. Tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. Thế đã được chưa?
Thật kì quặc. Tôi đang tự nói với mình là tôi xin lỗi.
Cái mặt đột nhiên mỉm cười. Nó rất vui. Miệng nó đang nói gì đó. Nó đang cố nói gì nhỉ? Chỉ một từ. Nó cứ nói đi nói lại từ đó mãi.
- Kính. – Tôi hét lên với cái mặt.
Cái mặt gật gật. Ngước lên cúi xuống với một nụ cười yếu ớt.
Có chuyện gì với cặp kính nhỉ? Tôi tháo cặp kính của mình ra và cẩn thận đeo cái cặp kính gỗ lên mặt. Ngay lập tức mọi thứ thay đổi. Cả căn nhà trở nên khác biệt. Tôi có thể nhìn xuyên qua tường và trần nhà. Căn nhà như biến thành căn nhà ma và tôi có thể nhìn xuyên qua nó.
Cả dây điện và vật liệu xây nhà nữa. Đinh ốc. Rác rưởi. Một tờ báo cũ. Một chai nước uống dở do một người thợ xây dựng bỏ lại. Một cái ổ chuột ngay dưới bàn trang điểm. Lũ chuột nhốn nháo chạy ra chạy vào qua một cái hốc ở chân tường.
Thật tuyệt vời. Từ chỗ mình đứng tôi có thể nhìn xuyên qua tất cả các phòng. Như là các hình ảnh đó được chiếu tia X-quang vậy.
Đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ. Một nơi nào đó trong tất cả những nơi này sẽ có câu trả lời cho vấn đề của tôi. Cái ổ chuột. Tôi chăm chú nhìn vào cái ổ chuột. Tất cả bắt đầu với lũ chuột chạy ra chạy vào quanh tường. Tôi nhìn vào trong ổ chuột. Và tôi mỉm cười.
Cả cái mặt cũng vậy. Nó cũng rất vui.
Tôi không biết liệu cái mặt có phải là lương tâm của tôi không. Có lẽ nó là đại diện cho cả cái tốt và cái xấu trong con người tôi. Nó đã đuổi tôi chạy khắp nhà và khiến tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Và bây giờ thì nó lại giúp tôi giải quyết vấn đề của mình.
Tôi bước xuống khỏi giường. Tôi bước đến chỗ cái bản sao đang cười của tôi và đeo trả kính lại cho nó. Nó nháy mắt.
- Cảm ơn. – Tôi nói. – Bây giờ thì mày có thể đi được rồi.
Chầm chậm, chầm chậm rồi chỉ còn lại dấu vết của nụ cười đọng lại, cái mặt lặn dần vào trong tường. Tôi biết là nó rất vui.
Có tiếng mở cửa dưới nhà.
- Mẹ. – Tôi hét lên. – Bố. Sophie. – Tôi vui mừng chạy vội xuống nhà.
- Cô trông trẻ gọi tới rạp chiếu phim. – Mẹ nói. – Xe cô ấy bị hỏng. Mà điện thoại nhà mình lại không có tín hiệu. Con ổn chứ?
- Bố mẹ ngồi xuống. Tôi nói. – Bố mẹ sẽ không tin chuyện này đâu.
Họ ngồi xuống và không nói một lời khi tôi kể câu chuyện. Tôi kể cho họ nghe hết mọi chuyện, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.
Mặc dù vậy, tôi đã đúng một điều. Họ không tin tôi.
- Đó chỉ là một giấc mơ. – Mẹ nói.
- Lại nói dối rồi. – Bố nói.
Bố mẹ nghĩ là tôi vẫn đang nói dối. Họ không tin tôi.
- Đó là sự thật. – Tôi hét lên. – Đó là sự thật, sự thật, sự thật.
- Có một cách để chứng minh câu chuyện của con. – Bố nói. – Chúng ta sẽ dịch bàn trang điểm ra và xem có ổ chuột dưới đó không. Khi đó trắng đen sẽ rõ ràng ngay.
Chúng tôi đi về phòng ngủ của bố mẹ và bố cố dịch cái bàn trang điểm. Nó nặng đến nỗi cả bốn chúng tôi đều phải xúm vào để đẩy. Cuối cùng chúng tôi cũng dịch được nó ra giữa phòng.
Ở đó, ngay dưới chân tường là cái ổ chuột. Không có con nào trong đó cả. Chúng đã chạy mất vì sự ầm ĩ chúng tôi tạo ra khi di chuyển cái bàn trang điểm. Không có con chuột nào. Nhưng có cái compa. Nằm ngay tại nơi lũ chuột đã khiêng nó vào.
- Giờ thì mọi người đã tin lời con chưa? – Tôi nói.
Tôi nhìn bố mẹ và Sophie. Miệng họ hết há ra lại ngậm vào mà không thốt ra được lời nào cả.
Không một lời nào.
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất