Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Paul Jennings
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 879 / 21
Cập nhật: 2021-08-28 15:39:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Những Bộ Quần Áo Ma Thuật
Cái hòm cũ kĩ đó nằm nhô một nửa trên bờ cát. Tôi ước gì mình không nhìn thấy nó. Tôi ước gì cơn bão không làm nó bị lộ ra. Tôi ước gì chúng tôi không đào nó lên. Nhưng ước thế chứ ước nữa cũng đâu có ích gì. Chúng tôi đã đào cái hòm cũ đó lên và mang nó về nhà. Và mọi thứ trở nên rối tung từ đó.
- Bố thắc mắc không biết có gì bên trong đó nhỉ? - Bố nói. Bố tôi hệt như một đứa trẻ lớn tuổi vậy. Bố rất hay mang về nhà những thứ lượm lặt được trên bãi biển. Ngày nào bố cũng trèo xuống từ nhà tôi trên mỏm đá và đi dọc bờ biển tìm những thứ bị sóng đánh dạt vào bờ.
Tôi nhìn cái hòm và thoáng rùng mình. Đơn giản là tôi có một cảm giác không hay về nó. Tôi không thích nó. Nó không giống với những thứ khác mà bố mang về từ bờ biển. Những thứ bố tìm thấy được treo trên tường và trần nhà. Nào là những cái bình gốm rỗng, những cái phao cứu sinh, lưới đánh cá, mảnh gỗ, chai lọ và vô vàn những thứ linh tinh khác được treo ở khắp các phòng. Nhưng cái này thì khác. Cái hòm này có những điềm báo rất xấu.
- Đừng mở nó ra. – Tôi nói. – Hãy trả nó về chỗ cũ đi.
- Để làm gì chứ, Kate? Có thể có những thứ giá trị bên trong hòm đấy.
- Như kho báu chẳng hạn. – Mathew, em trai tôi nói. – Có khi nó chứa đầy đồ trang sức bên trong ấy cũng nên.
- Không, hay mang nó lại chỗ bãi biển và thả nó trôi đi. Có cái gì đó rất tồi tệ bên trong hòm. Chị biết rõ như vậy.
Mathew nhìn tôi.
- Đôi khi chị cũng đúng về chuyện này chuyện kia, Kate ạ. – Nó nói. – Nhưng có thể lần này khác, chị có biết là có gì trong hòm đâu mà.
- Nó cũ rồi. - Bố nói. – Và lại được phủ chống thấm nữa. Tất cả các khe hở đều được bít bằng nhựa đường. Cho dù là có gì bên trong thì hẳn vẫn còn trong tình trạng tốt. - Bố cầm cái cưa sắt lên và bắt đầu cắt cái khóa hòm cũ gỉ.
Tôi không muốn chứng kiến việc đó chút nào. Tôi đi ra ngoài và chăm chú nhìn ra biển. Sương nặng mùi muối giăng đầy trong không khí. Tôi thấy có hai con cá voi đang phồng mình phun nước phía ngoài khơi xa.
Có tiếng gọi giật giọng từ trong bếp.
- Được rồi, bố cắt được rồi.
- Đến đây giúp một tay nào Kate. – Mathew hét to. - Đừng có ủ rủ như thế, Kate. Chị đến giúp một tay đi nào.
Tôi đi vào bếp và thấy bố và Mathew đang đánh vật với cái đòn bẩy. Cái khóa đã bị cắt rời ra nhưng nắp hòm vẫn bị kẹt dính lại và chúng tôi không mở ra được. Tôi đứng lại và lắc đầu. Tôi không muốn giúp chuyện này.
Và rồi, thật chậm, thật chậm, cạch một tiếng và có tiếng rên rỉ phát ra, cái nắp hòm bật mở. Cả hai người họ đều im lặng nhìn vào trong hòm.
- Ôi giời! – Cuối cùng, Mathew cũng lên tiếng. – Nhìn mà xem này.
Đó không phải là kho báu. Tôi có thể thấy rằng qua cách mà Mathew nói từ “Ôi giời” thì hẳn chẳng phải là chuyện tốt đẹp đó.
2
- Làm bố mất cả hứng. - Bố nói. – Toàn quần áo. Một hòm toàn quần áo. - Bố cho tay vào hòm và bắt đầu lôi quần áo ra đầy sàn. Chẳng mấy chốc đã có một đống quần áo chất cao trên thảm.
Chúng không phải là loại quần áo mặc bình thường. Chúng cũ lắm rồi. Nhưng không đơn thuần chỉ có thế. Chũng là những chiếc quần áo rất đặc biệt. Một trong số chúng được in đầy hình trăng và sao. Bộ khác gồm một cái váy dài xếp nếp diêm dúa với một cái quần bó chặt. Có cả một cái mũ chóp cao[6], một cái áo khoác chéo vạt và một đống những phụ kiện khác.
Bố nhặt một cái quần ống phùng lên. Cuộn bên trong nó là một đôi giày rất to và một cái mũ giả.
- Quần áo biểu diễn xiếc. - Bố nói. – Chúng là quần áo của một đoàn xiếc.
Bố có vẻ hơi thất vọng. Tôi đoán tuy không nói ra những bó cũng hi vọng đó là một cái hòm chứa kho báu.
Mathew sắp tất cả quần áo thành bộ bày trên sàn nhà. Có một bộ quần áo của nghệ sĩ phi dao – Nó có một cái thắt lưng với những chỗ giắt dao. Có một bộ quần áo của nghệ sĩ tung hứng. Một bộ quần áo của anh hề. Một bộ quần áo của nhà tiên tri và hai bộ quần áo của nghệ sĩ đi thăng bằng trên dây. Tất cả có khoảng mười lăm bộ khác nhau.
Tôi nhìn hai bộ quần áo của nghệ sĩ đi thăng bằng trên dây - một bộ màu xanh còn bộ kia màu đỏ. Chúng đều gồm một chiếc quần bó và áo chẽn trên đầy những ngôi sao bằng bạc. Mathew ướm bộ màu đỏ lên người nó.
- Bộ này vừa với em đây. – Nó nói và ngoác miệng ra cười.
Một cái rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.
- Đừng mặc nó. – Tôi bảo em trai.
- Sao không chứ? – Nó hỏi.
- Chị chỉ có cảm giác như vậy thôi. – Tôi nói. - Chị nghĩ rằng nó đã từng thuộc về một người rất xấu tính. Một người rất tồi tệ. Một người rất dã man. Một người đã chết.
Mathew cười to.
- Thôi được. – Nó nói. – Em sẽ không mặc bộ này. Nhưng chúng ta sẽ làm gì với cả chỗ quần áo này đây? Mà chúng đến từ đâu được nhỉ?
- Từ vụ đắm tàu. - Bố nói. - Bố cá là con tàu với cả đoàn xiếc đã bị đắm chỗ mỏm đá này. Nhiều năm trước đây. Cái hòm này bị chôn vùi trong cát từ hồi đó. - Bố cười thật tươi với tôi. – Nó không phải là một hòm châu báu nhưng có thể nó vẫn hữu ích. Chúng ta có thể mặc những bộ quần áo này cho thằng bù nhìn ngoài kia.
Bố chỉ vào thằng bù nhìn ở cuối vườn nhà tôi. Hai con quạ và một con sáo đã đang đậu trên đầu nó. Những con chim này thực sự rất thích thằng bù nhìn. Nó chẳng có tác dụng gì cả. Tất cả những gì nó làm là cung cấp chỗ đậu hữu ích cho lũ quạ.
- Bộ nào ạ? – Mathew hỏi. – Chúng ta sẽ mặc bộ anh hề chô thằng bù nhìn hay bộ nào ạ?
- Bộ nghệ sĩ đi thăng bằng trên dây màu đỏ. - Bố trả lời. – Vì Kate không thích bộ này nên chúng ta sẽ mặc nó cho thằng bù nhìn. - Bố nhặt cái quần bó màu đỏ và cái áo lên rồi đi ra vườn. Bố cởi bộ quần áo cũ ra và mặc bộ mới vào cho thằng bù nhìn. Đó là thằng bù nhìn kì quặc nhắt mà tôi từng thấy. Nó trông gần giống như Siêu nhân vậy. Mathew chạy vào nhà và mang cái mũ chóp cao ra. Nó quăng cái mũ lên đầu thằng bù nhìn. Tất cả chúng tôi đều cười.
Trừ thằng bù nhìn.
- Mặt nó trông có vè khác đi. – Tôi nói.
- Nó vẫn cười như trước đấy chứ. – Mathew nói.
- Chị biết. – Tôi trả lời. – Nhưng nó không còn là nụ cười thân thiện như trước nữa. Dường như nó đang liếc mắt nhìn bố một cách đểu cáng. Nó không thích bố. Đó là bộ quần áo. Bộ quần áo không thích bố vì bố đã mang chúng ra ngoài này mặc cho thằng bù nhìn.
- Vớ vẩn. - Bố vừa nói vừa quay vào nhà. – Đã có ai thấy quần áo biết tỏ ra không thích chưa?
Tôi quay lại và nhìn thằng bù nhìn. Một bàn tay của nó co lại thành nắm đấm. Trông như thể nó đang đe dọa đấm cho ai đó một trận vậy. Trước đây tôi chưa bao giờ thấy nó co tay thành nắm đấm cả. Tôi nghĩ chuyện này xảy ra là do bố đã mặc bộ quần áo nghệ sĩ đi thăng bằng trên dây màu đỏ cho nó.
Mathew cứ luẩn quẩn với mớ quần áo đó suốt cả buổi chiều. Nó mặc cái quần ống phùng và gắn cái mũ dài của anh hề vào. Trông nó thật ngộ nghĩnh nên bố và tôi không tài nào nhịn cười được. Cái quần cứ bị tụt xuống nên Mathew bị vấp chân liên tục nhưng thật kì lạ là nó không hề bị trầy xước gì. Nó đóng vai một anh hề rất đạt. Hệt như ở rạp xiếc vậy. Điều này khá khác thượng vì mọi khi tính Mathew rất nghiêm túc và nó thường chẳng đùa gì cả.
Rồi nó mặc bộ nghệ sĩ đi thăng bằng trên dây màu xanh vào. Nó đi ra chỗ hàng rào ở vườn sau và đi trên bờ rào. Hàng rào đó toàn là cọc ghép với nhau và đã hơi lung lay. Mathew giơ hai tay dang ngang như cánh máy bay và bắt đầu đi trên đó. Thật tuyệt vời. Nó đi được suốt dọc chiều dài hàng rào mà không bị ngã.
- Thật tuyệt vời! – Tôi hét lên và vỗ tay cổ vũ nó.
Thằng bù nhìn chứng kiến cảnh đó với một nụ cười như đông cứng trên mặt.
Tất nhiên là nó không vỗ tay rồi.
Đó chính là lúc tôi nhận ra khu vườn lúc này thật yên ắng. Không có tí tiếng động nào. Không một tiếng sột soạt. Thậm chí không một tiếng chim kêu. Tôi nhìn quanh và thấy có mấy con quạ đậu ở mấy cái cây phía xa. Lũ chim sợ đến mức không dám bay vào khu vườn.
- Bộ quần áo đó đã làm được một điều thật khác thường với thằng bù nhìn. - Một giọng nói vang lên phía sau tôi. – Không con chim nào dám bay lại gần nó. - Bố nói.
- Con chẳng thích gì chúng. – Tôi nói. – Con cũng sẽ không lại gần nó đâu. - Thằng bù nhìn nhìn như đóng đinh vào bố. Nó ghét bố. Tôi biết là nó ghét bố. – Nó thật kiêu căng. – Tôi nói. - Cả ngạo mạn và xấu tính nữa.
- Nó chỉ là thằng bù nhìn thôi mà. - Bố nói. – Và bố không quan tâm trông nó như thể nào, miễn nó đuổi được lũ chim là được.
Lũ quạ bắt đầu kêu ầm ĩ. Những tiếng kêu dài, rền rĩ như tiếng những đứa trẻ đi lạc trong đêm.
3
Mathew quay vào nhà và mặc bộ quần áo nghệ sĩ phi dào vào. Đó là bộ quần áo bằng da với những vết xước trên toàn thân áo. Nhân lúc bố không để ý, Mathew lấy luôn một con dao sắc trong ngăn kéo tủ bếp và phi nó ra mỏm đá. Tôi biết nó sẽ giả vờ làm nghệ sĩ phi dao trong đoàn xiếc.
Tôi nhìn thằng bù nhìn qua cửa sổ. Nó có vẻ như đã dịch lại gần ngôi nhà hơn trước. Nó đang đứng ở rìa vườn rau thay vì ở giữa như trước đây. Nó đang cười một cách độc ác. Nó nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi vội đi về phòng mình và ẩn sau rèm cửa. Tôi nhìn qua khe rèm để nó không thấy mặt tôi được. Tôi chợt cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Nó chỉ là một thằng bù nhìn thôi mà...
Rồi tim tôi như ngừng đập. Thằng bù nhìn giờ đang đứng ở rìa bãi cỏ. Nó đã tiến lên được khoảng một mét trong khi tôi đi về phòng mình. Không có ai ngoài đó cả. Bố đang xem trận bóng đá trên ti vi trong phòng khách.
- Nó đang đến đây. – Tôi hét lên. – Nó đang đến đấy.
Bố chạy vào phòng tôi.
- Cái gì đang đến? - Bố hỏi.
- Thằng bù nhìn. – Tôi nói. – Nó đang đến để bắt chúng ta. Không. Nó đang đến để bắt bố đấy. Nó ghét bố. Nó đang đi vào bãi cỏ rồi.
Bố nhìn ra cửa sổ. Thằng bù nhìn đã quay lại chỗ giữa vườn rau.
- Con xem quá nhiều phim rồi đấy. - Bố nói. - Bố không muốn nghe thêm bất cứ một điều vớ vẩn nào về thằng bù nhìn nữa đâu. - Một tiếng hô lớn vọng ra từ ti vi. – Vào rồi. - Bố nói. – Và bố đã bị lỡ bàn thắng đó chỉ vì thằng bù nhìn của con thôi đấy. - Bố cau có nhìn tôi và vội vã quay trở về phòng khách.
Một lát sau, Mathew thò mặt qua cửa sổ. Nó để một tay lên môi.
- Suỵt. – Nó thì thầm. - Chị ra xem cái này này.
Tôi theo Mathew đi dọc mỏm đá cho đến khi không nhìn thấy nhà mình nữa. Nó vẫn đang mặc bộ nghệ sĩ phi dao. Nó dừng lại ở một cái biển cấm to ở rìa mép đá. Rồi nó quay người và bước trở lại hai mươi bước cho đến khi nó cách cái biển khoảng bảy mét. Nó rút con dao làm bếp bằng bạc ra và đột ngột phi mạnh vào tấm biển. Con dao lao đi như một mũi tên bằng bạc lấp lánh trong ánh mặt trời. Phập một tiếng, con dao cắm ngập vào tấm biển. Nó rung lên nhè nhẹ rồi đứng im lìm trong không khí yên tĩnh xung quanh của biển.
Tôi không thích những gì mình đang nhìn thấy. Tôi bắt đầu hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi cần phải khẳng định lại cho chắc. Mathew đang cười rõ tươi. Nó ngoác miệng ra cười hệt như thằng bù nhìn cười vậy.
- Làm lại đi. – Tôi nói. – Làm lại xem thế nào nào.
- Đừng lo. – Mathew nói. – Em là chuyên gia đấy. Em có năng khiếu bẩm sinh về môn này đấy. – Nó lấy lại con dao và bước lùi lại hai mươi bước. Lần này nó đứng quay lưng lại tấm biển, cấm phập vào đó như thể mũi nó tự tìm lấy mục tiêu ấy.
Mathew mỉm cười. Một nụ cười sảng khoái và đầy tự mãn. – Em đúng là một nghệ sĩ phi dao tuyệt vời. – Nó nói. – Không trượt phát nào. Thế mới tuyệt làm sao. Em đã sống mười bốn năm rồi mà không phát hiện ra mình có tài phi dao thiện nghệ như thế này.
- Đó không phải là em. – Tôi thì thầm, giọng lạc hẳn đi. – Đó là bộ quần áo. Em có được năng lực khác thường đó là nhờ có bộ quần áo. Bộ quần áo này là của một nghệ sĩ phi dao ở đoàn xiếc. Giờ ông ta đã chết và em có được những kĩ năng phi dao đó là nhờ bộ quần áo.
Nụ cười tắt ngấm trên mặt Mathew.
- Ý chị là gì? – Nó hỏi. Tôi có thể thấy nó chẳng thích những gì tôi nói một chút nào cả.
- Khi em mặc bộ quần áo của nghệ sĩ đi thăng bằng trên dây vào, em có thể đi trên hàng rào mà không bị ngã. – Tôi nói. – Và khi em mặc bộ quần áo của anh hề, em làm nhiều trò rất buồn cười. Em có được những năng lực đó qua những bộ quần áo.
- Vớ vẩn. – Mathew nói một cách đầy tức tối. – Chị đang ghen tị. Chị là một kẻ ta đây. Chị lúc nào cũng ra vẻ biết hết mọi thứ. – Rồi nó quay người và hầm hầm bỏ đi.
- Với thằng bù nhìn cũng thế. – Tôi nói. – Nó cũng có được những năng lực khác thường từ bộ quần áo nghệ sĩ đi thăng bằng trên dây màu đỏ. Ngoài ra, nó còn có được một điều khác nữa. Một điều rất tồi tệ. Nó có được đầu óc đen tối của chủ nhân bộ quần áo đó. Và nó đang tiến đến gần để bắt bố. Nó đã di chuyển. Chị nhìn thấy mà.
Mathew nhìn tôi ra vẻ buồn cười.
- Chị có tận mắt thấy nó di chuyển không? – Nó hỏi.
Mặt tôi đỏ bừng lên.
- À, thật ra chị không nhìn thấy tận mắt nhưng nó đã di chuyển thật mà. Nó đã ở khác chỗ ban đầu.
Mathew quay người và hầm hầm bỏ đi. Nó không để tôi nói thêm một lời nào nữa. Nó chạy nhanh đến nỗi tôi không tài nào bắt kịp được.
4
Khi tôi về đến nhà thì Mathew đã kịp kể cho bố nghe mọi chuyện. Bố rất bực với hai chi em tôi. Bố mắng Mathew vì tội tự tiện lấy dao làm bếp nhưng bố thực sự tức điên lên vì tôi.
- Bố không biết cái gì đã nhập vào con nữa. – Bố nói. – Đầu tiên con cho rằng thằng bù nhìn đang đến bắt chúng ta và giờ thì con lại nghĩ ra chuyện những bộ quần áo này có những năng lực khác thường nữa. Đừng có vẻ cái gì cũng biết thế nữa, Kate.
Rồi bố nói một điều khiến máu trong người tôi như đông cả lại:
- Bố sẽ đưa Mathew vào thành phố. Nó sẽ ở lại với cô Ruth tối nay. Còn con hãy chuẩn bị bữa trà trong khi bố đi vắng.
- Bố không thể để con ở nhà một mình được. – Tôi hét lên. Tôi chỉ tay vào thằng bù nhìn bên ngoài cửa sổ. – Nhất là với nó. – Mặt bố lộ vẻ tức giận hơn. Tôi hiểu rằng tốt hơn cả là mình không nên nói gì nữa. – Thôi được. – Tôi nói. – Con sẽ gặp lại bố khi nào bố quay về.
Tôi nghe tiếng ô tô vang xa dần khi bố và Mathew đi vào con đường chay qua cổng trước. Tôi chỉ còn lại một mình. Biển đang yên lặng một cách khác thường. Tôi nhìn dọc theo mỏm đá hoang vu, vắng vẻ. Không có tí gió nào và chỉ có sương đang cuộn lên từ mặt biển. Tôi nhìn quanh khu đất để tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng chẳng thấy một ngôi nhà nào trong tầm mắt cả. Trong vườn sau, thằng bù nhìn đang cười một nụ cười méo mó. Tôi nhìn lại nó, hệt như một con chuột đang bị một con rắn thôi miên vậy. Tôi không thể rời mắt khỏi nó.
Mũ của nó bị hếch sang một bên. Bộ nghệ sĩ đi thăng bằng trên dây màu đỏ nó đang mặc phồng lên với mớ rơm bên trong. Chân nó lủng lẳng, khẽ đu đưa trong gió nhẹ.
Gió nào nhỉ?
Không có tí gió nào cả.
Tôi cố kìm một tiếng kêu khi nó động đậy tiếp. Thằng bù nhìn đang há mồm ra. Hai hàm nó chầm chậm mở lớn để lộ ra một cái hốc đen. Một cái hốc đen ngòm thật khủng khiếp. Tôi hét lên và chạy vào phòng khách. Nó đã di chuyển. Nó đang lủng lẳng trên cái sào treo nó, cái mà giờ đây đang ở giữa bãi cỏ. Nó đã ở gần ngôi nhà lắm rồi.
Đầu óc tôi như mê đi. Tôi chỉ là một đứa trẻ. Một đứa trẻ ở nhà một mình với một thằng bù nhìn sống ngoài kia. Thằng bù nhìn đang tiến lại gần ngôi nhà. Tôi phát hoảng lên. Tôi chạy ra cửa trước và cài then chốt cửa lại. Rồi tôi chạy ra cửa sau và khóa nó lại. Tôi kiểm tra tất cả các cửa sổ. Tôi tự bảo mình là tôi đã an toàn. Nhưng tôi biết là không phải như vậy.
Thằng bù nhìn vẫn đang ở vị trí lúc nãy. Tôi nhìn nó qua cửa sổ. Nó không di chuyển. Dường như nó không muốn di chuyển khi tôi đang nhìn nó. Tim tôi đập chậm lại một chút. Đầu óc tôi bắt đầu làm việc. Tôi sẽ đứng dậy và không rời mắt khỏi nó. Khi đó nó sẽ không di chuyển.
Chúng tôi cứ đứng đó, hai chúng tôi. Chúng tôi cùng đứng yên, nhìn, quan sát và không ai nhúc nhích cả. Tôi cau mày nhìn nó còn nó nhìn tôi cười một cách đểu cáng. Một giờ trôi qua. Hai chân tôi tê cứng nhưng tôi không dám nhúc nhích. Khi nào tôi còn nhìn nó thì thằng bù nhìn sẽ không di chuyển. Bầu trời chiều tối dần lại và sương giăng dày đặc hơn trên mặt biển.
Tôi sẽ đứng đây được bao lâu đây? Bố đang ở đâu? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bố không về kịp trước khi trời tối? Liệu thằng bù nhìn có lén di chuyển trong bóng tối và biết là nó sẽ không bị tôi nhìn thấy không? Liệu sức mạnh của nó có tăng lên khi đêm xuống không? Liệu nó có quan tâm nếu tôi thấy nó di chuyển trong bóng tối không?
Tôi nhìn quanh để tìm một thứ vũ khí nào đó. Chẳng có gì cả. Không có gì để đánh lại thằng người rơm khủng khiếp kia. Tôi cần phải làm gì đó trước khi bóng tối sụp xuống. Mắt tôi chảm phải đống quần áo của đoàn xiếc. Nhưng tôi phải vội vàng rời mắt khỏi đống quần áo để nhìn thằng bù nhìn. Mặc dù tôi không thể rời mắt khỏi nó nhưng đầu óc tôi thì tự do đi lung tung khắp nơi. Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu tôi. Đống quần áo kia sẽ giúp được tôi. – Tôi chắc chắn thế.
5
Tôi lùi lại chỗ đống quần áo, mắt vẫn chăm chú nhìn thằng bù nhìn. Tôi cúi xuống và nhặt một bộ lên. Tôi mặc từng cái một vào cho đến khi bộ quần áo đang mặc trên người tôi được phủ hoàn toàn bằng bộ mới. Rồi tôi ngồi xuống, chăm chú, chăm chú và chăm chú nhìn.
- Được rồi, quý ông bù nhìn. – Một lúc lâu sau, tôi nói. – Bây giờ thì tôi biết phải làm gì rồi.
Tôi lại cởi bộ quần áo ra. Tôi có việc rất quan trọng phải làm và việc đó phải làm xong trước khi trời tối. Tôi gom tất cả đống quần áo biểu diễn xiếc lại và cho vào một cái túi nhựa. Rồi tôi chạy ra gara và lấy một cuộn dây thừng, một sợi xích ngắn và dụng cụ căng dây của bố. Tôi cũng kịp chộp lấy cái cần câu dài nhất của bố - như một cái sào trúc dài. Những thứ tôi mang theo rất nặng nhưng nỗi sợ hãi đã cho tôi thêm sức mạnh.
Tôi đi ra chỗ mỏm đá, chốc lại dừng lại, ngoái nhìn ra sau. Tôi đi đến chỗ ngã ba đường. Trước mắt tôi là hai ngã rẽ. Một ngã dẫn ra một cái vịnh nhỏ. Còn ngã kia dẫn tới rìa khe Người Chết – một cái vực sâu giữa hai mỏm đá cao. Bố không bao giờ cho phép tôi và Mathew đến gần vực Người Chết cả. Hai mỏm đá dốc thẳng xuống những con sóng đang chồm lên phía dưới. Ai chẳng may ngã xuống đó hẳn chẳng có cơ hội sống sót trở về.
Tôi cứ đi cho đến khi tới tận mép vực Người Chết. Một hàng rào dây thép gai ngăn gia súc được căng ngang chắn ở mép vực. Ai đã đặt cái biển báo cuối cùng ở đây phải phải là một người rất dũng cảm. Nó được cắm chặt ngay tại rìa ngoài cùng của mép vực. Tôi đặt túi đồ xuống và cầm cái cần câu lên. Tôi tháo lưỡi câu ra và buộc một hòn neo bằng chì vào cuối sợi dây câu. Rồi, sau khi đã kiểm tra cuốn dây câu, tôi quăng hòn neo sang vách đá bên kia. Nó lượn hình vòng cung lên rất cao trong không khí – quá cao. Hòn neo rơi thẳng xuống những con sóng đang cuộn lên đầy hung dữ phía dưới. Tôi cuốn dây lại nhanh hết sức có thể. Tôi đã biết trước là lần quăng đầu tiên của mình sẽ thất bại mà.
Tôi thử lại lần nữa.
Lần này tôi đã làm được. Hòn neo bay vòng rất đẹp mắt trong không khí và hạ xuống mỏm đá bên kia. Tôi đặt cái cần câu xuống và cắt đứt sợi dây. Rồi tôi buộc sợi dây câu vào đầu của cuộn dây thừng. Tôi buộc đầu kia của cuộn dây vào tấm biển báo.
Tôi nhìn lên trời. Trời đang tối dần. Tôi nhìn lại phía con đường vắng.
Không có gì cả.
Tôi lấy ra một bộ quần áo và cuộn nó lại, đặt cạnh tấm biển. Những bộ còn lại thì tôi ném tất cả xuống biển. Những con sóng đói nuốt chửng lấy chúng và chỗ quần áo đó nhanh chóng biến mất dưới làn nước biển đang sủi bọt. Tôi tháo cái bát cuốn dây[7] của cần câu ra và đặt cái cần câu lên trên bộ quần áo còn lại.
Mang theo đoạn xích ngắn và dụng cụ căng dây của bố, tôi chạy dọc theo rìa vực Người Chết. Đường vòng từ đây sang mỏm đá bên kia xa chừng một kí-lô-mét. Vừa chạy, tôi vừa liếc qua vai nhìn về phía con đường tối. Vẫn không có gì cả.
Rốt cuộc tôi cũng sang được bên kia. Tôi tìm trên bãi đá lởm chởm hòn neo tôi đã ném sang. Cuối cùng, tôi cũng thấy nó đang nằm ngay rìa mép đá. Tôi cố lấy nó bằng cách nằm dán bụng xuống đất và với tay ra. Tôi lôi cái dây câu lại và nhè nhẹ kéo cái dây thừng đã được buộc với nó. Tôi kéo chúng một cách cẩn thận qua vực Người Chết. Tiếp theo, tôi buộc cái sợi xích ngắn vào đầu dây thừng. Sau đó, tôi chộp lấy dụng cụ căng dây và kéo căng sợi dây rồi buộc chặt sợi dây vào cái biển báo ở mỏm đá bên này. Nó cần phải được buộc chặt. Thật chặt.
Trời đã tối hơn. Những đám mây đang lướt nhanh trên bầu trời và những con sóng giận dữ bên dưới đang cuộn lên và cố nhào tới chỗ tôi với những móng vuốt ngầu bọt của nó.
Phía mỏm đá bên kia, chỗ con đường tối, tôi thấy một bóng người lảo đảo. Đó là bố. Bố vừa chạy vừa ngoái nhìn lại phía sau. Ngay sau bó là thằng bù nhìn với hai cánh tay bằng rơm đang giơ lên trời. Nó sải những bước dài và đầy hung dữ. Cái sào treo nó giờ đang được cầm trong cái tay có móc khoằm, miệng nó há ra, vặn vẹo thành một tiếng gầm gừ giận dữ.
Tôi có thể thấy là bố đang rất hoảng sợ. Bố loạng choạng chạy đến chỗ ngã ba đường, tiến vài bước theo con đường dẫn ra phía vịnh và rồi, bố đổi ý, chạy thẳng ra vực Người Chết. Tôi biết là bố sẽ làm thế mà.
Với một tốc độ thật đáng kinh ngạc, thằng bù nhìn vòng lại chỗ con đường, dồn bố ra tận rìa mỏm đá. Nó giơ cao cánh tay rung rung lên trời và gầm lên một tiếng khủng khiếp. Tôi biết bố không thể đương đầu với sức mạnh xấu xa của nó.
6
Đầu tiên bố nhìn xuống biển đang cuộn sóng bên dưới rồi bố nhìn lên. Bố nhìn thấy tôi đang đứng ở mỏm đá bên này.
- Bố mặc quần áo vào. – Tôi hét lên. – Bố mặc quần áo màu xanh vào.
Tôi thấy bố xem xét bộ nghệ sĩ đi thăng bằng trên dây màu xanh và lắc đầu. Thằng bù nhìn gầm gừ vừa bị vấp ngã. Nó rên lên i ĩ và rồi bắt đầu bò về phía trước.
- Nhanh lên. – Tôi hét to. – Bố mặc quần áo đó vào. Đó là cơ hội duy nhất của bố đấy.
Bố cởi giày và quần áo đang mặc ra, chính xác là xé chúng như một người điên. Nhanh như chớp, bố đã mặc xong bộ nghệ sĩ đi thăng bằng trên dây màu xanh. Bố cầm cái cần câu bằng trúc lên và, dùng nó như một cái sào giữ thăng bằng, bước vài bước lên sợi dây mà tôi đã căng ngang qua vực. Sóng biển chồm lên như muốn tóm lấy bố. Những hòn đá sắc nhọn tung lên từ những con sóng ngầu bọt. Bố lảo đảo và rồi, như thể là bố đã quen làm việc ấy cả đời mình vậy, bố bắt đầu bước dọc theo sợi dây. Chưa bao giờ có một kì công như vậy. Bố đã đi đến giữa sợi dây. Những khả năng của người nghệ sĩ đi thăng bằng trên dây chết đã lâu giờ được truyền sang bố qua bộ quần áo màu xanh.
Đến lúc này, thằng bù nhìn đã đứng lên được và đang ở rìa mỏm đá. Mặt nó nhăn nhúm lại vì thù ghét và giận dữ. Nó cúi xuống và cố rung sợi dây nhưng tôi đã căng và buộc nó rất chặt. Sợi dây không bị lắc. Thằng bù nhìn cố tháo cái nút buộc dây ở biển báo nhưng những ngón tay bằng rơm của nó không thể tháo ra được.
Với một tiếng thét dầy giận dữ, thằng bù nhìn cầm cái sào của nó lên và đuổi theo bố trên sợi dây được căng ngang qua vực. Hai nghệ sĩ đi dây, một xanh và một đỏ, giơ ngang cái gậy thăng bằng của họ, bước từng bước chắc chắn mà bấp bênh trong không khí đầy sương buổi tối.
- Tiếp tục đi. – Tôi hét lên. – Bố đi tiếp đi. Bố làm được mà. Con biết là bố có thể mà.
Và bố đã làm được. Thời gian như dài cả triệu năm nhưng cuối cùng bố đã đặt được bước chân lên đất bằng. Tôi vòng tay qua cổ bố và ôm bố thật chặt.
- Không có thời gian cho việc đó đâu. – Bố hét lên. Bố nhìn thằng bù nhìn đang tiến lại gần, gần hơn nữa trên sợi dây thừng căng ngang vực. – Nhanh. – Bố hét to. – Tháo dây ra trước khi nó sang được đây.
- Không cần đâu ạ. – Tôi nói. – Lũ chim sẽ làm việc đó.
Bố nhìn lên bầu trời yên ắng.
- Con đang nói gì vậy? – Bố hét lên hỏi. – Bố chẳng thấy con chim nào cả.
- Chúng sẽ ở đây trong vòng 1 phút nữa. – Tôi nói.
Thằng bù nhìn vẫn tiến lên phía trước. Tôi có thể nhìn thấy rõ cái hốc đen ngòm khủng khiếp ở miệng nó đang nhăn nhúm lại vì giận dữ.
7
- Nhìn kìa. – Tôi hét to. – Chúng đây rồi.
Hàng trăm con chim đang sà xuống thấp trên mỏm đá. Chúng bay ngay trên đầu thằng người rơm mặc quần áo màu đỏ và bắt đầu nhào xuống. Cái mũ trên đầu thằng bù nhìn bị hất xuống và rơi thẳng xuống biển. Nó liền giơ cây gậy lên và vụt lũ chim như người ta đập ruồi vậy. Ngày càng nhanh hơn, lũ chim sà xuống, mổ liên tiếp, đập cánh, vỗ cánh liên hồi.
Và rồi chầm chậm, thằng người tơm bắt đầu loạng choạng. Nó ngã xuống, lộn vòng vòng rồi xoay tít và lao thẳng xuống ngọn thủy triều đang dâng lên phía dưới.
Lũ chim biến mất nhanh như khi chúng xuất hiện. Bố và tôi chỉ đứng yên lặng nhìn.
Một lúc sau, bố cởi bộ quần áo màu xanh ra và ném nó xuống biển. Bố đứng đó, run rẩy trong chiếc quần đùi.
- Làm sao con biết được là lũ chim sẽ đến? – Bố hỏi.
- Con biết chứ. – Tôi trả lời.
- Và làm sao con biết là bố sẽ chạy ra mỏm đá chứ không chạy ra vịnh?
- Con biết. Con biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra. Con cũng biết là bố sẽ đi qua vực an toàn.
- Làm sao con biết được? – Bố sốt ruột hỏi. – Làm sao con biết được?
- Khi vẫn ở nhà, - Tôi nói – con đã mặc một bộ quần áo vào.
- Bộ nào? Con đã mặc bộ nào?
Bố cười ầm lên khi tôi nói với bố:
- Đó là bộ quần áo của nhà tiên tri.
Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất - Paul Jennings Những Câu Chuyện Hồi Hộp Nhất