Most books, like their authors, are born to die; of only a few books can it be said that death hath no dominion over them; they live, and their influence lives forever.

J. Swartz

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3542 / 129
Cập nhật: 2017-02-10 13:52:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Marie-Edwige
ẹ cho phép tôi mời bọn bạn trong lớp đến nhà tôi ăn quà chiều, và tôi đã mời cả Marie-Edwige. Marie-Edwige có mái tóc vàng, có đôi mắt xanh, và đó là con gái ông bà Courteplaque, những người sống trong căn nhà bên cạnh nhà chúng tôi.
Khi lũ bạn đến, thằng Alceste lập tức vào ngay phòng ăn để xem bữa quà chiều có gì và, khi quay lại, nó đã hỏi: ”Còn ai đó vẫn chưa đến hả? Tao đã đếm ghế rồi, có một phần bánh ga tô thừa ra.” Thế là tôi nói rằng tôi đã mời cả Marie-Edwige và tôi giải thích cho bọn nó rằng đấy là con gái ông bà Courteplaque, những người sống trong căn nhà bên cạnh nhà chúng tôi.
- Nhưng đó là một đứa con gái! thằng Geoffroy nói.
- Đúng vậy, thì sao, tôi trả lời nó.
-Bọn mình đâu có chơi với bọn con gái đâu, thằng Clotaire nói; nếu con bé đó đến, bọn mình không nói chuyện với nó, bọn mình cũng chả chơivới nó; thật, không vớ vẩn gì hết...
- Ở nhà tao, tao thích mời ai thì tao mời, tôi nói, còn nếu mày không thích, thì tao có thể cho mày một cái tát.
Nhưng tôi không có thời gian để cho một cái tát, bởi vì có người đã bấm chuông cửa và Marie-Edwige đã bước vào. Cô nàng mặc một cái váy có hoa văn như của cái ri đô hai lớp trong phòng khách, Marie-Edwige ấy, nhưng là màu lục sẫm, vói cái cổ áo trắng có đầy những lỗ nhỏ ở diềm. Cô nằng hay cực, Marie-Edwige ấy, mỗi tội hơi khó chịu tí là cô nàng mang theo một con búp bê.
- Thế nào Nicolas, mẹ bảo tôi, con không giới thiệu cô bạn nhỏ với các bạn con à?
- Đây là Eudes, tôi nói; thế còn đây thì gồm Rufus, Clotaire, Geoffroy với cả Alceste.
- Còn búp bê của tôi, Marie-Edwige nói, nó tên là Chantal; váy của nó bằng lụa tuýt xo đấy.
Vì không đứa nào nói gì nữa, mẹ bèn nói rằng chúng tôi có thể qua bàn ăn, rằng bữa quà chiều đã dọn ra rồi.
Marie-Edwige ngồi giữa Alceste và tôi. Mẹ tiếp cho chúng tôi Sô cô la với cả bánh ga tô; ăn thì ngon lắm, nhưng cấm đứa nào phát ra một tiếng động; tưởng đâu như chúng tôi đang ở trường và có thanh tra đến ấy. Thế rồi Marie-Edwige quay về phía thằng Alceste và cô nàng nói với nó:
– Cậu ăn nhanh ghê nhỉ! Tôi chưa bao giờ thấy ai ăn nhanh như cậu! Đúng là kinh khủng!
Thế rồi cô nàng động đậy hai mi mắt rất nhanh, làm nhiều lần.
Còn Alcéste ấy à, nó chẳng động đậy tí nào mi mắt; nó nhìn Marie-Edwige, nó nuốt một đống tuớng bánh ga tô nó ngậm trong mồm, cả người nó trở nên đỏ lừ và rồi nó nở một nụ cười đần thối.
- Ôi dào! thằng Geoffroy nói, tao cũng có thể ăn nhanh ngang nó, thậm chí nhanh hơn nếu tao muốn!
- Mày đùa chắc thằng Alceste nói.
- Ồ! Marie-Edwige nói, nhanh hơn Alceste nữa thì tôi thật ngạc nhiên.
Và thằng Alceste lại lần nữa nở nụ cười đần thối của nó. Thế là thằng Geoffroy nói.
- Rồi mày sẽ thấy!
Và nó bắt đầu ăn hết tốc lực phần bánh ga tô của nó. Alceste không thể nào thi đấu được nữa, bởi vì nó đã ăn hết phần ga tô của nó rồi còn đâu, nhưng những đứa khác cũng vào cuộc.
- Tao thắng rồi! thằng Eudes kêu lên, phun vụn bánh tứ tung.
- Mày thì không tính, thằng Rufus nói, trong đĩa của mày có còn tí tẹo bánh ga tô nào đâu.
- Đừng vớ vẩn! thằng Eudes nói, tao còn đầy!
- Đừng làm tao phải phì cười, thằng Clotaire nói; tao mới là có miếng ga tô to nhất cho nên người thắng chính là tao!
Tôi rất muốn, thêm một lần nữa, cho nó một cái tát, cái đồ ăn gian Clotaire này; nhưng mẹ đã bước vào và mẹ nhìn bàn ăn với hai mắt mở tròn.
- Thế nào! mẹ hỏi, mấy đứa đã ăn xong bánh ga tô rồi ư?
- Cháu thì chưa, Ma rie-Edwige trả lời, cô nàng ăn từng tí một, và thế mất thời gian lắm, bởi vì truớc khi cho bánh vào mồm, những mẩu bánh ga tô ấy, cô nàng còn cho búp bê ăn; nhưng dĩ nhiên con búp bê đâu có ăn.
- Đuợc rồi, mẹ nói, khi nào các cháu ăn xong, các cháu có thể ra chơi ngoài vuờn, trời đẹp lắm đấy.
Rồi mẹ đi ra.
- Mày có bóng đá không? thằng Clotaire hỏi tôi.
- Phải lắm, thằng Rufus nói, vì nếu nuốt bánh ga tô, thì chúng mày có thể ghê thật; nhưng đá bóng thì là chuyện khác. Tao mà đã có bóng ấy à, tao rê qua tất.
- Đừng làm tao phải phì cười, thằng Geoffroy nói.
- Người nhào lộn đầu kinh khủng nhất chính là Nicolas, Ma rie-Edwige nói.
- Nhào lộn đầu á? thằng Eudes nói. Tao mới là người nhào lộn đầu kinh nhất. Tao nhào lộn đầu hàng năm nay rồi.
- Mày có cái mông phát tởm, tôi nói; mày biết rõ là nếu nhào lộn đầu, tao mới là vô địch!
- Tao chấp mày đấy! thằng Eudes nói.
Và lũ chúng tôi đều ra cả ngoài vuờn, cùng với Marie-Edwige, cô nàng cuối cùng cũng ăn xong bánh ga tô.
Ngoài vuờn, Eudes và tôi ngay lập tức bắt đầu nhào lộn đầu. Thế rồi thằng Geoffroy nói rằng chúng tôi không biết làm, và nó cũng nhào lộn đầu luôn. Thằng Rufus nhào chẳng ra gì lắm, còn thằng Clotaire thì phải ngừng nhào ngay, bởi vì nó làm rơi lẫn vào cỏ một hòn bi ở trong túi. Marie-Edwige ấy à, cô nàng vỗ tay, còn thằng Alceste, một tay nó cầm bánh xốp nó mang từ nhà đi để ăn sau bữa quà chiều, tay kia nó cầm Chantal, con búp bê của Marie-Edwige.
Điều làm tôi ngạc nhiên là thằng Alceste lại chìa đầu mẩu bánh cho con búp bê; bình thường, nó chẳng cho cái gì hết, kể cả với bọn bạn.
Clotaire, cái thằng đã tìm thấy bi, nói:
- Thế chúng mày biết làm thế này không? Và nó bắt đầu đi bằng hai tay.
- Ồ! Marie-Edwige nói, thật là kinh khủng!
Cái quả đi bằng hai tay đúng là khó hơn nhào lộn đầu; tôi đã thử, nhưng lần nào cũng bị ngã. Thằng Eudes làm khá phết và nó đi bằng tay lâu hơn thằng Clotaire. Cũng có thể tại thằng Clotaire lại bắt đầu đi tìm hòn bi, cái hòn bi lại rơi khỏi túi nó một lần nữa.
- Đi bằng tay thì ích gì, thằng Rufus nói. Biết trèo cây mới gọi là có ích.
Và thằng Rufus bắt đầu trèo cây; và tôi phải nói rằng cây nhà tôi chẳng dễ trèo tí nào, bởi vì chẳng có nhiều cành lá lắm, còn các cành thì lại ở tít trên cao, gần với cả lá.
Thế là chúng tôi cười ầm ĩ, bởi vì thằng Rufus bám cả hai chân hai tay vào cái cây, nhưng nó nhích lên hơi bị chậm.
- Xê ra, tao sẽ cho mày xem, thằng Geoffroy nói.
Nhưng thằng Rufus không muốn buông cây ra; thế là thằng Geoffroy và thằng Clotaire đều thử trèo cây cùng một lúc, trong lúc ấy thằng Rufus kêu lên:
- Nhìn tao này! Nhìn tao đây! Tao lên cao này!
Thật may là bố không có ở đó, bởi vì bố không thích có ai giở trò nghịch cây trong vườn. còn Eudes và tôi, vì không có chỗ trên cây nữa, chúng tôi lại nhào lộn đầu, và Marie-Edwige đếm xem ai nhào đuợc nhiều hơn.
Thế rồi bà Courteplaque kêu lên từ vườn bên kia:
- Marie-Edwige! Về thôi! Đến giờ học piano rồi!
Thế là Marie-Edwige lấy lại con búp bê từ tay Alceste, cô nàng vẫy tay ra hiệu tạm biệt chúng tôi và cô nàng đi về. Rufus, Clotaire và Geoffroy liên buông cái cây ra, Eudes ngừng nhào lộn đầu và Alceste nói:
- Bây giờ muộn rồi, tao về đây.
Và bọn chúng nó về cả.
Thật là một ngày hay ơi là hay và chúng tôi đã chơi vui kinh; nhưng tôi không rõ Marie-Edwige có thích hay không.
Đúng thế đấy, chúng tôi đã không lịch sự với Marie-Edwige lắm. Cả bọn gần như không nói chuyện với cô nàng và chúng tôi chỉ chơi với nhau mà thôi, như thể cô nàng không hề có ở đó.
Nhóc Nicolas Và Các Bạn Nhóc Nicolas Và Các Bạn - René Goscinny Nhóc Nicolas Và Các Bạn