We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Bóng Chày
ÔM NAY, tôi học được một trò chơi mới kinh khủng: bóng chày. Ông Blédurt, hàng xóm của chúng tôi, bước vào trong vườn với một cái hộp gỗ to trong tay. « Xem tôi sắm được cái gì cho tôi này », ông ta nói với bố. Ông mở cái hộp, và bố với tôi nhìn thấy ở bên trong là những quả bóng nhỏ bằng gỗ, với những cái kiểu như là búa nhưng có cán rất dài, cùng với những vòng uốn bằng sắt. « Ôi dào! bố nói, đây là trò chơi bóng chày mà, cũng có gì phải bò ra mà cười đâu. » « Trò chơi bóng chày là sao cơ? », tôi nói. « Tôi đâu có cần anh phải bò ra cười, tôi chỉ cho anh xem trò chơi bóng chày này và tôi không hiểu là anh có thích chơi hay không thôi », ông Blédurt nói. « Được thôi », bố đáp. « Cho con chơi với được không? Nào? Con chơi được không? », tôi hỏi, nhưng bố không hề trả lời, bố đang bận hét ông Blédurt, ông này thì đang cắm một cái vòng uốn trên bãi cỏ vườn nhà tôi. « Này! bố nói, anh dừng có mà đục lỗ trên bãi cỏ nhà tôi chứ! » « Bãi cỏ? ông Blédurt nói, đừng có làm tôi buồn cười, cái chỗ ta đang đứng đây, cùng lắm thì cũng chỉ là một bãi đất hoang đầy cỏ rả mọc tốt bượp chả hàng chả lối gì sất. » Ông Blédurt này sai rồi, vườn nhà tôi chả giống một tí tẹo nào với bãi đất hoang cả, bãi này thì đỉnh cực, có cả cái ô tô mất bánh mà chúng tôi vẫn trèo vào trong và cứ lái « dỉn dỉn », thích ơi là thích. Còn bố, bố cũng khó chịu với những gì ông Blédurt nói, bố bảo rằng bố đâu có cho gọi ông, và rằng ông ta cứ đi mà khoét lỗ trong vườn nhà mình ấy, rằng nếu mà có chó thì bố sẽ xùy chó ra cho mà xem. « Ôi dào, thôi được! thôi được! », ông Blédurt nói, rồi thu lại cái hộp với những cái vòng, những quả bóng cùng những cái búa rồi ông ta đi.
Chúng tôi ở lại trong vườn, bố vừa xem cỏ vừa gãi gãi cái đầu, rồi bố nói rằng chắc chắn là sang tuần sau bố sẽ phải giải quyết vụ này. Còn tôi, tôi ghé người qua hàng rào và tôi nhìn thấy ông Blédurt đang cắm những cái vòng uốn khắp vườn nhà ông ấy, rồi ông bắt đầu đẩy một quả cầu gỗ vào một cái vòng uốn sắt. « Mình chơi vui ghê! ông Blédurt ngân nga, mình chơi vui thật!» đúng là ông ta đang có vẻ rất vui, mỗi một mình, ông huýt sáo và lẩm bẩm: « A!mình đánh một quả thật là ác liệt, ái! chà chà! ». Tôi, tôi cũng thích chơi lắm; dĩ nhiên là tôi chưa biết chơi trò đánh bóng chày, nhưng mà tôi học nhanh lắm, chỉ trừ với mỗi mấy môn ngữ pháp, số học, địa lý, lịch sử với cả bài học thuộc lòng thì tôi không thể nào nhớ hết được các từ. « Con sang chơi với ông Blédurt nhé? », tôi hỏi bố. « Không được, Nicolas, bố vừa nói vừa kêu lên rất to, con sẽ thắng ngay lập tức và ông Blédurt sẽ kêu con chơi ăn gian ngay. » Ông Blédurt thò cái đầu to tướng đỏ lừ qua hàng rào. « Anh đã ma lanh đến thế thì, ông ta kêu lên, tôi cá một trăm franc rằng tôi sẽ hạ anh! » Bố bắt đầu cười và bố nói rằng thế thì có khác nào móc túi ông, thế là ông Blédurt nói rằng bố chỉ là một kẻ dát chết và rằng có thể bố cũng chẳng
lấy đâu ra một trăm franc cả, thế là bố nói: « Dát chết? tôi á? Anh sẽ biết tôi dát chết hay không nhé! » và bố đi sang vườn nhà ông Blédurt. Tôi đi theo. « Tôi nhận quả xanh lam, ông Blédurt nói, còn anh thì quả đỏ. » Còn cháu, cháu lấy quả xanh lục! » tôi kêu lên. Nhưng bố nói với tôi rằng tôi không biết chơi bóng chày và bố không muốn tôi chơi cá tiền thế này. Thế là tôi bắt đầu khóc và tôi nói rằng thật là không công bằng và rằng tôi sẽ đi mách mẹ. Thế là bố nói rằng để đến lần sau tôi sẽ chơi, còn lần này thì tôi chỉ xem để học chơi thôi và rằng tôi có thể chạy đi nhặt quả bóng của ông Blédurt khi mà bố dùng bóng của bố đánh bạt nó đi xa, và rằng với một trăm franc của ông Blédurt, bố sẽ mua bánh ga-tô cho tôi. Vậy là tôi đồng ý, thôi cứ như thế cũng được.
Cái trò đánh bóng chày hay thật đấy, rất là khó hiểu. Bắt đầu chơi, các đối thủ cãi nhau xem ai sẽ được đánh trước. Và chính cái người nói rằng « Trước tiên là cái trò này là của tôi, nếu mà anh không đồng ý, thì tôi sẽ cất ráo cả vào hộp, còn anh thì cứ việc đi đâu mặc anh » là người được đánh đầu tiên. Vậy là, ông Blédurt cầm lấy cái búa và bốp! Ông ta đánh quả bóng xanh lam vào đám cây hoa vàng của bà Blédurt. Thế là người chơi kia, tức là bố tôi cười ngất, rồi bà Blédurt mở cửa sổ ra và nói hàng đống những thứ gì đó với ông Blédurt, nhưng mà đó thì không phải là trong trò chơi. Dẫu sao thì bà Blédurt cũng không có vẻ gì là chơi bóng cả.
Khi bố thôi cười, bố đánh nhè nhẹ quả bóng đỏ của bố lăn đến gần một cái vòng uốn. Thế rồi bố lấy chân đá nhẹ vào quả bóng, nhưng ông Blédurt chạy đến và nói: « Không được! Không được! anh đã đánh đến hai lần chày! » « Không đúng, tôi kêu lên, lần đánh thứ hai là bằng chân chứ! » Thế là bố, tôi thật chẳng hiểu tại sao, lại rất tức giận việc tôi đã bênh bố. « Nicolas! bố hét lên, con mà không im mồm đi, thì con đi về nhà ngay! » Thế là tôi bắt đầu khóc, tôi nói rằng tôi muốn học chơi bóng chày, và rằng thật là không công bằng. « Thay vì quát lác thằng con bất hạnh của anh, ông Blédurt nói, thì hãy chơi cho nó trung thực một tí xem! »
Đến đó thì trò chơi bỗng trở nên cực kỳ phức tạp bởi vì hai đối thủ bỏ hết búa xuống, bọn họ người này túm ngực áo sơ mi người kia và rồi họ xô đẩy lẫn nhau.
Và bà Blédurt mở cửa sổ, bà réo ông Blédurt và ông Blédurt toàn thân cứ đỏ rừ lên, rồi ông nói với bố rằng cần phải nói nhỏ mồm thôi bởi vì bà Blédurt đang có các bà bạn đến uống trà.
« Thôi được rồi, chơi lại từ đầu, » ông Blédurt nói và cầm búa lên. « Không có chuyện đó! bố nói, chỗ của tôi ngon rồi, tôi không chơi lại đâu. » Đến đó, thì cực kỳ buồn cười, bởi vì các đối thủ lại có quyền đổi bóng giữa trận. Ông Blédurt đánh một cú rất mạnh vào quả bóng đỏ của bố và ông nói: « Vậy nhé! bây giờ thì chỗ của anh cũng tồi đấy thôi! » Quả bóng đập vào tường nhà, bốp! Và rồi bà Blédurt lại mở cửa sổ một lần nữa, không hề hài lòng tẹo nào. Bà bị bắn nước chè đầy ra váy, và bà hét lên rằng bức tranh trong phòng khách đã bị long ra rồi. Nhưng bố và ông Blédurt vẫn không ngừng chơi, bọn họ chơi bị say quá rồi. Cú đánh của ông Blédurt chắc phải cừ lắm, bởi vì bố có vẻ rất tức. « Anh giở trò ma lanh ra hử? bố nói, được lắm! bây giờ thì xem ai thắng nhé! » Và bố đánh một cú búa vào chân ông Blédurt khiến ông cứ « Ái dà! Ái dà! » và ông cứ muốn vung búa lên đầu bố.
Có nhiều thứ mà tôi không hiểu trong trò chơi bóng chày, chẳng hạn như là không biết bóng và vòng uốn thì để làm gì. Nhưng không sao cả, cũng chẳng cần thiết. Tôi sẽ cố gắng kiếm mấy cái búa, và ngày mai ở trường, tôi sẽ dạy bọn bạn chơi trò bóng chày.
Như thế giờ ra chơi mới vui.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1