Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Điều Ngạc Nhiên Thú Vị!
Ố BƯỚC VÀO NHÀ với một nụ cười thỏa mãn. "Cả nhà sẽ rất thích đây này, bố nói, tôi có một điều ngạc nhiên thú vị đây này. Hãy nhìn qua cửa sổ và nói xem đã nhìn thấy gì nào." "Em thấy một ông cảnh sát đang viết biên lai phạt một cái ô tô màu xanh", mẹ nói. Thế là bố không cười nữa và chạy ra ngoài. Mẹ và tôi cùng chạy theo.
Bố ở trên vỉa hè, đang nói với một ông cảnh sát đang viết một lô lốc những gì đó trên một tờ giấy nhỏ màu xanh, với cái vẻ y chang thầy Nước Lèo, thầy giám thị của chúng tôi, khi thầy ghi tên chúng tôi để phạt.
"Nhưng mà, thưa ông cảnh sát, bố nói, tôi không hiểu..." "Chiếc xe này đã đỗ chắn lối ra của một cái gara", viên cảnh sát nói. "Nhưng mà đây là gara của tôi, và đây là xe của tôi!", bố kêu lên. "Thế nào, xe của anh ư?", mẹ hỏi. "Anh sẽ giải thích với em sau, bố nói, em không thấy là anh đang bận đây à." "Dù là gara của anh hay của ai đi nữa, cũng chẳng thành vấn đề, viên cảnh sát nói. Luật đường bộ quy định rất rõ rồi. Tôi cho rằng anh cũng hiểu luật đấy chứ?" "Dù sao thì em vẫn muốn anh nói rõ là cái xe này là thế nào!" mẹ kêu lên. "Luật ư, tôi thuộc làu. Tôi lái xe đã bao nhiêu năm nay rồi, và tôi xin báo cho ông biết là tôi có bạn bè ở chức vụ rất cao!", bố nói. "À, rõ rồi! càng tốt, viên cảnh sát nói, vậy họ có thể mang cho anh mượn tiền nộp phạt đấy. Nhân tiện anh cho tôi gửi lời chào họ nhé." Ông ta cười và bỏ đi.
Bố đứng im, đỏ hết người lên, với cái mảnh giấy xanh bé tí. "Thế nào?" mẹ hỏi với vẻ nôn nóng. "Là, bố nói, anh đã đổi cái xe cũ nhà mình lấy cái xe này. Anh muốn làm cho em và Nicolas phải ngạc nhiên, nhưng chuyện đã bắt đầu thật là tệ!" "Thế nào? Mẹ nói, anh mua một thứ quan trọng như thế này mà không hề hỏi ý kiến tôi?" "Nếu anh hỏi ý kiến của em, thì còn gì là ngạc nhiên nữa", bố nói. "Ồ, tôi hiểu rồi, mẹ nói. Tôi không đủ thông minh để anh phải hỏi ý kiến khi mua ô tô. Đàn bà chỉ có tác dụng vào bếp mà thôi. Phải nỗi là, khi anh vào hiệu mua quần áo một mình để sắm một bộ, thì đẹp lắm đấy! Cứ nhớ đến bộ sọc đó!" "Bộ sọc thì làm sao?", bọc đệm tôi cũng chẳng thèm! Lại còn nhăn nhúm nữa chứ! Mà ít nhất thì anh cũng phải hỏi xem tôi ưa màu ô tô gì nữa chứ. Lại còn màu xanh gớm ghiếc kia nữa. Mà anh cũng biết rõ rằng, tôi không thể chịu nổi màu xanh mà!", mẹ đáp, rồi bỏ đi. "Thế đấy! thế mà tôi đã cố làm cho người ta vui đấy, hay thế đấy", bố nói, và rồi bố còn nói với tôi rằng sẽ không lấy vợ cho tôi nữa, tôi cũng đồng ý thôi, trừ trường hợp với Marie-Edwige, cô bé hàng xóm rất chi là xinh.
"Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?", Ông Blédurt đã đến bên cạnh chúng tôi từ lúc nào không rõ. Ông Blédurt là một hàng xóm lúc nào cũng gây sự với bố. Bố quay ngoắt ngay lại. "À! Tôi biết ngay nếu anh không chõ mũi vào mới là lạ!" "Cái này là sao?", ông Blédurt trỏ ngón tay vào chiếc ô tô hỏi. "Đây là ô tô mới của tôi, bố nói, có gì sai không?" "Ông Blédurt đi một vòng quanh ô tô và trề môi dài ra. "Đi mua cái xe này thì thật là kỳ, ông Blédurt nói, ai cũng biết loại này rất tậm tịt, không chịu được đường sá." Bố cười. "Vầầng, bố nói, có khác gì truyện ngụ ngôn con cáo và chùm nho đâu mà, nho hãy còn xanh quá." Tôi biết truyện ngụ ngôn này, đấy là câu chuyện về một con cáo muốn ăn chùm nho, nhưng vì nho quá xanh, nên không xơi nổi, thế là nó bèn chạy đi tìm cái ăn ở cây khác. Tuần trước tôi được học ở trường truyện ngụ ngôn đó và tôi xơi con ba, nhưng cũng phải thôi, khi mà thằng Alceste đã nhét đầy mồm, thì chẳng thể hiểu được là nó nhắc cái gì cả. "Đúng, đã muốn xanh quá, thì đúng là được xanh quá thật, ông Blédurt vừa cười vừa nói. Cái xe cà tẩm của anh có khác nào một đĩa rau chân vịt." " Tôi nói cho anh biết, cái đồ dốt đặc cán mai, bố nói, cái màu xanh ngọc này mới đang là màu chuộng đấy. Còn cái xe cà tẩm như anh nói này, thì anh có thích hay không cũng chẳng quan trọng gì sất. Anh sẽ chẳng bao giờ được ngồi lên nó cả, hễ tôi còn sống!" "Nếu anh muốn sống, thì cũng chớ ngồi lên, ông Blédurt nói, chỉ cần đi hai mươi cây số một giờ, đến chỗ nào ngoặt nó cũng sẽ lật nhào." " Thế quả đấm của tôi vào cái mặt bự ghen tị của anhm bố nói, anh có muốn không hử?" "Cứ thử xem", ông Blédurt nói. "Có thật không?", bố nói, "thật", ông Blédurt đáp, và họ bắt đầu xô đẩy nhau, như họ vẫn làm vậy để làm trò. Trong khi họ bận xô đẩy làm trò, tôi bèn trèo lên ô tô xem ở bên trong nó như thế nào. Hay thật, tất cả đều mới toanh, trông thật là khoái. Tôi ôm lấy tay lái và tôi kêu dỉn, dỉn. Tôi sẽ bảo bố dạy tôi cách lái ô tô. Có điều bực mình là mấy cái bàn đạp thấp quá thể so với chân của tôi.
"Nicolas!" bố hét lên. Tôi thấy sợ đến nỗi đầu gối tôi lại còn ấn còi pim pim pim. "Con có xuống xe ngay lập tức không hả, bố nói, ai cho phép con tự tiện?" "Con chỉ muốn xem bên trong thế nào thôi, tôi nói, con không biết bố đã xong việc với ông Blédurt rồi!", và tôi bắt đầu khóc. Mẹ từ trong nhà chạy ra. "Có chuyện gì vậy? mẹ hỏi. Anh vật lộn với hàng xóm, anh làm cả thằng bé khóc, tất cả là tại vì cái ô tô anh mua mà không thèm hỏi tôi." "Rồi sẽ biết, bố nói. Và tôi không hiểu làm thế nào mà cô nhòm từ cửa bếp, ở phía đằng kia nhà mà lại nhìn tỏ hết cả ở đây thế nhỉ." "Chao ôi!",mẹ nói và mẹ bắt đầu khóc, mẹ nói rằng đời mẹ chưa từng nghe thấy một lời nào cay độc đến như thế, rằng mẹ lẽ ra phải nghe lời mẹ của mẹ, tức là bà ngoại tôi, và rằng mẹ thật là bất hạnh. Và bởi vì tôi cũng đang khóc, nên âm thanh ầm ĩ kinh khủng, và rồi lại thấy xuất hiện viên cảnh sát.
"Tôi cá là chính anh vừa bấm còi", ông ta nói, và ông ta lôi quyển sổ của mình ra. "Không, ông ơi, tôi nói, chính là cháu bấm còi đấy ạ." "Nicolas! Im đi!", bố kêu lên. Thế là tôi khóc trở lại, thật đấy, chứ còn sao nữa, thật chẳng công bằng tí nào, rồi mẹ nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đi vào trong nhà. Trong lúc đi, tôi nghe thấy viên cảnh sát nói với bố: "Và anh vẫn cứ chình ình ở trước lối của gara. Hay lắm! Anh sẽ có hàng đống chuyện để kể với bạn bè chức vụ cao của anh!"
Đến giờ ăn tối rồi, không thấy bố ra khỏi ga-ra, bố vẫn ở đó với cái ô tô. Thế là. Cả mẹ và tôi đều thấy lo lắng, hai mẹ con liền vào với bố. Mẹ nói với bố rằng, xét cho cùng thì màu cái xe cũng không tệ lắm, còn tôi thì nói rằng xe mà lật ở chỗ ngoặt thì thật tuyệt.
Thế là bố vui vẻ hẳn lên, bởi vì bố thấy rõ rằng hai mẹ con đã tha thứ cho bố.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1