Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: René Goscinny
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10780 / 193
Cập nhật: 2015-08-20 17:39:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Clotaire Chuyển Nhà
LOTAIRE VÔ CÙNG THÍCH CHÍ vì nó sắp chuyển nhà, và bố mẹ nó đã viết cho nó một lá thư xin phép để không phải đến trường chiều nay.
- Bố mẹ tao cần tao giúp một tay, thằng Clotaire nói với chúng tôi. Nhà tao sẽ chuyển đến một căn hộ đẹp kinh khủng, không cách xa nhà cũ mấy. Tao sẽ có căn hộ đẹp nhất cả lớp.
- Đừng làm tao phải phì cười, Geoffroy nói.
- Chính mày đừng có làm tao phải phì cười thì có, Clotaire hét lên. Nhà tao sẽ có ba phòng, hơn nữa, thử đoán xem. Có cả một gian phòng khách cơ nhé! Nhà mày có phòng khách không?
- Phòng khách ấy à, nhà tao có đầy! Geoffroy hét lên. Chính vì thế nên cái phòng khách nhà mày mới làm tao phải phì cười đấy!
Rồi Geoffroy cười ngặt nghẽo, còn thằng Clotaire vừa nhìn Geoffroy vừa lấy tay làm điệu như vặn ốc vít trên trán, song bọn nó không thể đánh nhau vì thầy Nước Lèo đang đứng ngay gần đó. (Thầy Nước Lèo là thầy giám thị của chúng tôi).
- Nếu mày muốn, Eudes nói, chiều nay sau khi tan học, bọn tao sẽ đến giúp mày chuyển nhà.
Clotaire đáp đó quả là một ý tuyệt vời, và bố mẹ nó chắc sẽ vô cùng hài lòng vì có thêm người tới giúp họ chuyển nhà, thế là tất cả chúng tôi cùng quyết định sẽ đến giúp, trừ thằng Geoffroy thì bảo nó sẽ không đến giúp những kẻ ngu ngốc chuyển nhà tới những căn hộ có phòng khách vớ vẩn, và vì lúc đó thầy Nước Lèo đã đi khỏi để chuẩn bị kéo chuông hết giờ ra chơi, Clotaire và Geoffroy đã có đủ thời gian để đánh nhau một tẹo. Về đến nhà, trong bữa ăn trưa, mẹ tôi có vẻ rất ngạc nhiên khi tôi bảo bố mẹ Clotaire muốn tôi và các bạn đến giúp họ chuyển nhà.
- Thật là một ý nghĩ kỳ quặc, nhưng thôi được, cũng không xa nhà mình lắm, nếu con thấy thích thì... Nhưng đừng có làm bẩn người, và không được về nhà muộn quá đâu đấy.
Tan trường, cùng với Eudes, Rufus, Joachim và Maxient, chúng tôi chạy ngay tới nhà Clotaire. Alceste không thể đến cùng chúng tôi, vì nó sực nhớ là đã đến giờ về nhà ăn bữa chiều.
Trước cửa nhà Clotaire, có một chiếc xe cam-nhông chuyển đồ rất to đậu sẵn, còn có cả mẹ của Clotaire. Bà ấy không nhìn thấy chúng tôi, vì đang bận nói chuyện với hai ông thợ khuân vác rất to béo, hai ông này đang tìm cách đưa một chiếc ghế tràng kỷ lên xe cam-nhông.
- Các anh coi chừng nhé, mẹ Clotaire nói. Cái tràng kỷ này rất dễ gãy, chân ghế bên phải không được chắc chắn lắm đâu.
- Chị đừng lo, chị gái ạ, một trong hai người thợ đáp, chúng tôi quen rồi.
Trên cầu thang, chúng tôi phải chờ một tẹo vì những người thợ khuân vác khác đang tìm cách đưa một chiếc tủ rất to xuống dưới.
- Đừng đứng ở đó, mấy chú nhóc! Một trong những người thợ nói với chúng tôi.
Rồi chúng tôi cũng lên tới căn hộ của Clotaire, cửa nhà mở toang, bên trong bừa bộn kinh khủng, ngổn ngang toàn thùng gỗ, rơm, và đồ đạc nằm khắp nơi. Bố Clotaire không mặc áo khoác và ông ấy đang nói chuyện với mấy người thợ, họ vừa bận quấn dây thừng xung quanh chiếc tủ đựng bát đĩa vừa bảo bác ấy đừng có lo lắng vì họ đã quen với công việc chuyển nhà.
- Cũng tại cái cánh cửa tủ, nó cứ tự mở ra, bố Clotaire nói.
Rồi Clotaire chạy tới, nó nói với chúng tôi: "Xin chào". Bố Clotaire quay lại và ông ấy có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi.
- Ơ kìa, mấy đứa làm gì ở đây thế hả?
- Bọn nó tới làm giúp đấy, Clotaire giải thích.
- Đừng đứng đó, các cậu nhóc, một người thợ nói.
- Phải, phải, bố Clotaire nói, ông ấy có vẻ rất bực bội. Đừng có đứng đó nữa. Clotaire, đưa các bạn vào phòng con đi, rồi kiểm tra kỹ xem có còn sót thứ gì trong các tủ không, vì sau khi xong phòng ăn, chúng ta sẽ bắt đầu chuyển đồ trong phòng con đấy.
Thế là trong lúc bố Clotaire đưa ra hàng đống lời khuyên với những người thợ vận chuyển, chúng tôi cùng Clotaire đi vào phòng nó.
Căn phòng của Clotaire cũng bị xáo trộn cả lên, có rất nhiều thùng gỗ đựng đầy rơm để lung tung khắp nơi, đồ đạc được xếp gọn vào một góc, giường cũng đã được tháo ra. Các cửa tủ mở tung, trong tủ trống trơn chẳng còn thứ gì.
- Chính mày đã xếp các thứ vào trong thùng hả? Tôi hỏi Clotaire.
- Không, Clotaire đáp. Mấy ông thợ đã làm việc đó, mày biết không, họ để đồ đạc vào trong thùng cùng với hàng đống rơm.
- A, xem này! Maxient hét lên. Cái xe cứu hỏa của mày!
Chúng tôi lôi chiếc xe cứu hỏa ra khỏi thùng, nó thật là tuyệt, cho dù đã hết sạch pin, và Clotaire bảo với chúng tôi rằng nó còn có một cái lâu đài với những người Da đỏ mà nó chưa bao giờ cho chúng tôi xem, và đó là của cô Eurydice tặng cho nó. Phải khó khăn lắm chúng tôi mới tìm thấy tòa lâu đài, và chính Rufus là người đã lôi được nó từ đáy thùng ra.
- Còn đống rơm, chúng ta phải cho lại chúng vào trong thùng, Clotaire nói. Nếu có sót lại trên sàn thì cũng chẳng sao đâu, đằng nào nhà tao cũng chẳng ở đây nữa.
Tòa lâu đài của Clotaire thật tuyệt, có cả những người Da đỏ và những chàng cao bồi, riifu còn có cả một đống ô tô nhỏ mà tôi chưa hề nhìn thấy.
- Tao còn cái tàu thủy nữa? Bọn mày đã thấy cái tàu thủy của tao chưa nhỉ? Clotaire hỏi.
Chúng tôi đã giúp Clotaire lắp lại cột buồm và vải buồm, bởi vì lẽ dĩ nhiên là để có thể cho cái tàu thủy vào trong thùng, người ta đã phải tháo tung nó ra.
- Nhưng này, cái tàu hỏa chạy điện của mày đâu ấy nhỉ? Tao chẳng thấy cái tàu hỏa chạy điện của mày đâu cả. May mà bọn mình còn kiểm tra lại đấy.
- À không, Clotaire trả lời. Cái tàu hỏa chạy điện nằm trong một thùng khác, các ông thợ đã xếp cái thùng ấy lên xe rồi. Bởi vì cái tàu hỏa chạy điện ấy để trong tủ ở phòng bố mẹ tao, từ lần bố tao tịch thu nó để phạt tao vì bị khiển trách ở trường.
- Nhưng mà, Rufus nói, nếu mày cứ để cái tàu hỏa trong cái thùng ấy, thì khi đến nhà mới bố mẹ mày sẽ lại cất nó vào trong tủ. Còn nếu mày cất nó vào một trong những thùng đồ đạc của mày thì mày sẽ giữ lại được.
Clotaire thấy Rufus nói rất có lý, thế là nó rủ tôi đi cùng xuống nhà để bảo các ông thợ trả lại cái tàu hỏa.
Trên vỉa hè, mẹ Clotaire vẫn đứng đó và vẫn đang tiếp tục giải thích cho những người thợ nghe về cánh cửa tủ đựng bát đĩa. Rồi khi nhìn thấy Clotaire, bà ấy trợn tròn mắt lên.
- Con làm gì trên vỉa hè thế này, mẹ Clotaire hỏi. Ai cho phép con xuống đây?
- À, con xuống để tìm cái tàu hỏa, Clotaire đáp.
- Tàu hỏa à? Mẹ Clotaire hỏi. Tàu hỏa nào cơ?
- Cái tàu hỏa chạy điện ấy, Clotaire giải thích, vì nếu con để nó trong một cái thùng của bố mẹ thì bố mẹ sẽ lại cất nó vào trong tủ của bố mẹ, vì vậy con để nó vào thùng đựng đồ đạc của con, bởi vì thật không công bằng chút nào nếu đến nhà mới bố mẹ vẫn tiếp tục cất giữ những thứ mà bố mẹ đã tịch thu của con khi còn ở nhà cũ, và như vậy con mới có thể chơi cái tàu hỏa của con trong phòng khách.
- Mẹ chẳng hiểu con huyên thuyên cái gì cả, mẹ Clotaire quát lên, con phải nghe lời mẹ, để cho mẹ yên và biết điều thì đi lên nhà ngay lập tức!
Vì trông mẹ của Clotaire chẳng có vẻ gì là nói đùa cả, cho nên chúng tôi đành phải quay lên nhà, và chúng tôi nghe tiếng bố Clotaire đang quát tháo ầm ĩ. Khi chúng tôi vào tới phòng Clotaire, bố Clotaire đã nói với nó:
- A, ông tướng đây rồi! Có phải con đã điên rồi không hả! Con đã moi gần hết các thứ trong thùng ra rồi! Hãy nhìn cái đống lộn xộn này xem! Con phải giúp bố sắp xếp mọi thứ lại ngay như cũ, rồi bố con mình sẽ nói chuyện này sau! Nhanh lên!
Clotaire và bố nó bắt đầu xếp đồ đạc và rơm vào lại trong các thùng, rồi hai ông thợ chuyển nhà bước vào, và trông họ có vẻ không hài lòng chút nào.
- Bố con anh làm cái gì thế này? Một trong hai người hỏi. Mọi người đã tháo tung những gì chúng tôi đã đóng gói ra rồi à?
- Chúng tôi sẽ sắp xếp lại như cũ, bố Clotaire trả lời.
- Chúng tôi không biết gì hết đâu đấy, người thợ vận chuyển nói. Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm đối với những đồ vật do gia đình tự đóng gói! Bởi vì chúng tôi mới quen với cái việc này.
- Đừng có đứng đó, lũ nhóc, người thợ còn lại nói.
Lúc đó, bố Clotaire nhìn chúng tôi, ông ấy thở một hơi thật dài và nói với chúng tôi:
- Phải rồi, phải rồi. Về nhà cả đi, các cháu. Hơn nữa, cũng muộn rồi, bác sắp phải đi về căn hộ mới đây. Rồi còn phải đi ngủ sớm nữa đấy Clotaire, vì ngày mai còn phải kê dọn lại tất cả mọi thứ.
- Bọn cháu sẽ đến giúp, nếu như bác nhất trí, tôi nói.
Thế là bố Clotaire trở nên hay cực; ông ấy bảo vì ngày mai là Chủ nhật và chúng tôi đã học hành khá chăm chỉ, nên ông ấy sẽ cho Clotaire tiền để đưa tất cả chúng tôi đi xem phim.
Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1 - René Goscinny Nhóc Nicolas: Những Chuyện Chưa Kể - Tập 1