Thất bại thực sự duy nhất chính là không dám khởi sự.

Harold Blake Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Muriel Barbery
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1952 / 50
Cập nhật: 2016-07-01 09:49:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Mây Đen
ày thật là một kẻ ngu ngốc đáng thương, - tôi tự nhủ khi cởi chiếc váy màu mận ra và phát hiện vết whisky trên một lỗ khuyết - Mày tưởng gì chứ? Mày chỉ là một mụ gác cổng đáng thương thôi. Không thể có tình bạn giữa các giai cấp. Mà mày tưởng gì chứ? đồ điên khốn khổ?
- Mày tưởng gì chứ? Đồ điên khốn khổ? - Tôi không ngừng nhắc đi nhắc lại câu này khi tắm rửa buổi tối và chui vào chăn đệm sau một trận chiến ngắn với Léon vì nó không chịu nhường chỗ.
Khuôn mặt đẹp của Sanae Ozu nhảy múa trước đôi mắt nhắm nghiền của tôi và tôi tự tạo cho mình cảm tưởng về một thứ cũ kỹ bỗng nhiên gợi lại một thức tế không niềm vui.
Tôi ngủ thiếp đi trong nỗi lo âu.
Sáng hôm sau, tôi có cảm giác gần như khô miệng, nhức đầu vì uống rượu.
Thế nhưng cả tuần trôi qua thật lôi cuốn. Ông Kakuro vài lần bất chợt xuất hiện để nhờ tôi làm trọng tài (kem hay nước hoa quả lạnh? Đại Tây Dương hay Địa Trung Hải?) và tôi cũng thấy thích thú với cách nói chuyện tươi tỉnh của ông ấy, mặc dù có những đám mây đen đang lặng lẽ đan vào nhau trên trái tim tôi. Manuela cười ngặt nghẽo khi phát hiện ra chiếc váy màu mận, còn Paloma ngồi lỳ trong chiếc ghế bành của Léon.
- Sáng nay, con sẽ làm người gác cổng, - con bé tuyên bố với mẹ mình như vậy. Mẹ nó nhìn tôi với cách nhìn mới pha lẫn thận trọng khi đến gửi con ở phòng tôi.
- Thượng đế sẽ che chở cho cháu, - tôi đáp và nở nụ cười lịch sự với Quý Bà, - Cháu sẽ là Công Chúa.
Con bé mặc chiếc áo phông màu kẹo hồng rất hợp với cặp kính mới và thể hiện vẻ mặt thích gây gổ của đứa-con-gái- sẽ-làm-nghề-gác-cổng-bất-chấp-tất-cả-nhất-là-mẹ-mình.
- Có mùi gì thế nhỉ? - Paloma hỏi.
Hệ thống đường ống trong phòng tôi đang có vấn đề, nó bốc mùi hôi như trong phòng ở của lính. Tôi đã gọi thợ nước từ sáu ngày nay rồi, nhưng hình như anh ta không nhiệt tình đến lắm.
- Tại cống đấy, - tôi nói, không muốn dài dòng.
- Thất bại của chủ nghĩa tự do - con bé nói như tôi chưa hề trả lời nó.
- Không, - tôi nói - đường ống bị tắc.
- Đúng như cháu nói với cô đấy, - Paloma nói - Tại sao thợ nước vẫn chưa đến?
- Vì anh ta còn có những khác hàng khác?
- Hoàn toàn sai, - con bé phản ứng - Câu trả lời đúng là: Vì anh ta không buộc phải đến. Thế tại sao anh ta không buộc phải đến?
- Vì anh ta không có nhiều đối thủ cạnh tranh - tôi nói.
- Đúng thế, - Paloma tỏ vẻ hoan hỉ - điều tiết không tốt. Quá nhiều nhân viên đường sắt, không đủ thợ sửa ống nước. Cá nhân cháu, cháu thích nông trang Xô Viết hơn.
Than ôi, cuộc đối thoại lý thú này bị cắt ngang vì có tiếng bước chân trước cửa.
Đó là ông Kakuro với chút gì đó long trọng.
Ông ấy bước vào, và nhận ra Paloma.
- Ồ, chào cháu, - ông ấy nói - Này bà Renée, chốc nữa tôi quay lại được không?
- Tùy ông, - tôi nói - ông có khỏe không?
- Vâng, tôi khỏe, - ông ấy đáp.
Rồi bất chợt ông ấy quyết định nói luôn:
- Bà có muốn dùng bữa với tôi tối mai không?
- Ồ, - tôi nói, cảm giác hốt hoảng xâm chiếm tôi, - nhưng...
Dường như trực cảm lan tỏa trong những ngày vừa qua bỗng nhiên định hình.
- Tôi muốn đưa bà đến một tiệm ăn mà tôi rất thích, - ông ấy nói tiếp với bộ mặt của một con chó đang hy vọng có một cục xương.
- Đến tiệm ăn? - tôi hỏi lại, càng lúc càng hốt hoảng.
Bên trái tôi, Paloma cười thành tiếng.
- Thế này, - ông Kakuro nói có vẻ hơi lúng túng, - tôi thành thật xin bà đấy. Ngày mai... ngày mai là sinh nhật tôi, tôi sẽ rất vui nếu có bà đi cùng.
- Ôi, - tôi nói, không thể nói gì hơn nữa.
- Thứ Hai, tôi sẽ tới nhà con gái tôi và tổ chức sinh nhật ở đó kiểu gia đình, tất nhiên, nhưng... tối mai... nếu bà đồng ý...
Ông ấy dừng một lát, nhìn tôi với ánh mắt hy vọng.
Đó là một cảm giác? Tôi thấy hình như Paloma đang cố nín thở.
Im lặng một lát.
- Này ông, - tôi nói - tôi thực sự rất tiếc. Tôi không nghĩ rằng đó là một ý kiến hay.
- Nhưng tại sao chứ? - ông Kakuro hỏi, rõ ràng rất bối rối.
- Ông thật có lòng tốt, - tôi nói, cố làm ra vẻ cứng rắn mặc dù giọng tôi có xu hướng chùng xuống, - tôi rất cảm ơn ông, nhưng tôi không thích, cảm ơn. Tôi tin chắc là ông có những người bạn khác để cùng tổ chức sinh nhật.
Ông Kakuro sững sờ nhìn tôi.
- Tôi... - cuối cùng ông ấy cũng nói - tôi... vâng, tất nhiên rồi, nhưng... cuối cùng... thực sự, tôi rất muốn... tôi không hiểu.
Ông ấy nhíu mày
- Cuối cùng, - ông ấy nói - tôi không hiểu.
- Như thế tốt hơn, - tôi nói - ông hãy tin tôi đi.
Rồi tôi đẩy nhẹ ông ấy về phía cửa bằng cách tiến về phía ông ấy và nói thêm:
- Chúng ta còn nhiều dịp khác để chuyện trò, tôi tin như vậy.
Ông ấy bước lùi với vẻ mặt của người đi bộ không thấy vỉa hè.
- Tiếc quá, - ông ấy nói - tôi từng coi đó là niềm vui. Thế mà...
- Chào ông, - tôi nói và đóng nhẹ cửa trước mặt ông ấy.
Nhím Thanh Lịch Nhím Thanh Lịch - Muriel Barbery Nhím Thanh Lịch