Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Muriel Barbery
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1952 / 50
Cập nhật: 2016-07-01 09:49:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Đối Lập
au đó, tôi làm bổn phận gác cổng của mình, và lần đầu tiên trong ngày, tôi có thời gian để suy ngẫm. Buổi tối hôm qua lại hiện ra trong đầu tôi với một dư vị lạ. Có mùi hương dễ chịu của lạc, nhưng cũng bắt đầu có nỗi lo sợ âm ỉ. Tôi cố gắng thoát khỏi suy nghĩ đó bằng cách mải mê tưới cây xanh trên thềm tất cả các tầng của tòa nhà, kiểu công việc mà tôi cho là đối lập với trí thông minh của con người.
Lúc hai giờ kém một phút, Manuela đến, vẻ mặt cũng hớn hở như Neptune khi nó ngó nghiêng từ xa một miếng vỏ bầu non.
- Thế nào? - cô ấy lại hỏi ngay, tay chìa cho tôi mấy cái bánh bàng xốp đựng trong một chiếc giỏ mây hình tròn.
- Tôi lại phải nhờ cô một việc đây, - tôi nói.
- Thật sao? - cô ấy ngân giọng kéo dài từ "saaaao" mặc dù không cố ý.
Tôi chưa bao giờ thấy Manuela trong trạng thái hưng phấn đến thế.
- Chúng tôi cùng uống trà vào Chủ nhật này và tôi sẽ mang bánh ngọt tới, - tôi nói.
- Ôôôôôi, - cô ấy nói, mặt rạng rỡ, - bánh ngọt!
Và ngay lập tức rất thực dụng:
- Tôi phải làm cho chị loại gì để được lâu.
Manuela làm việc đến trưa thứ Bảy.
- Tối thứ Sáu, tôi sẽ làm cho chị một cái bánh gloutof 1 - cô ấy tuyên bố sau khi suy nghĩ một chút.
Gloutof là một loại bánh đặc sản của vùng Alsace.
Nhưng gloutof của Manuela cũng là một loại rượu tiên. Tất cả những thứ đồ ăn nặng và khô của vùng Alsace qua tay cô ấy đều biến thành những kiệt tác thơm ngon.
- Cô có thời gian không? - tôi hỏi.
- Tất nhiên là có, - cô ấy hoan hỉ nói, - tôi lúc nào cũng có đủ thời gian để làm cho chị một chiếc gloutof.
Thế là tôi kể cho cô ấy nghe: khi mới đến, tranh tĩnh vật, rượu sakê, Mozart, món gyoza, món zalu, Kitty, chị em nhà Munakata và tất cả những chuyện khác.
Chỉ cần có một cô bạn gái, nhưng phải chọn cho kỹ.
- Chị thật là tuyệt, - Manuela nói sau khi nghe câu chuyện. - Tất cả những kẻ ngu ngốc ở đây, thế mà chị, khi một quý ông sang trọng đến đây lần đầu tiên, chị đã được mời đến nhà ông ấy.
Manuela nuốt một chiếc bánh.
- Ha! - bỗng nhiên cô ấy kêu lên và phát âm chứ "h" rất mạnh - Tôi cũng sẽ làm cho chị vài chiếc bánh nhỏ với rượu whisky!
- Không đâu, - tôi nói - đừng tự làm khổ mình như thế, Manuela, chiếc... gloutof là đủ rồi.
- Làm khổ mình ư? - cô ấy đáp - Chị Renée ơi, chính chị đã làm cho tôi sung sướng suốt ngần ấy năm!
Manuela ngẫm nghĩ một lát, chợt nhớ ra một chuyện
- Paloma làm gì ở đây thế? - cô ấy chợt hỏi.
- Chuyện là thế này, - tôi nói, - con bé nghỉ ngơi ở đây, tách khỏi gia đình một chút.
- Thế à, - Manuela nói, - tội nghiệp! Phải nói là chị nó...
Manuela đã từng muốn đốt cháy tất cả các loại quần áo rách rưới kiểu ăn mày của Colombe rồi tống cổ nó ra đồng để làm cuộc tiểu cách mạng văn hóa, vì thế cô ấy có thái độ rất dứt khoát.
- Thằng bé nhà Pallières há hốc mồm khi nhìn nó đi qua, - Manuela nói thêm, - Nhưng nó thậm chí không nhìn thấy thằng bé. Thằng bé lẽ ra phải đội một túi rác lên đầu. Ôi, giá như tất cả bọn con gái ở tòa nhà này đều giống như Olympe...
- Đúng đấy, Olympe rất tốt bụng, - tôi nói.
- Vâng, - Manuela nói - nó là một đứa ngoan. Chị biết không, Neptune mới bị đi ngoài hôm thứ ba, Olympe đã chữa cho nó đấy.
Chỉ riêng chứng đi ngoài thôi thì quá xoàng.
- Tôi biết, - tôi nói, - vì thế phải thay tấm thảm mới ở sảnh. Ngày mai người ta sẽ mang đến. Nhưng không sao, con chó ấy thật hãi hùng.
- Chị biết không, - Manuela nói, - chị có thể giữ lại cái váy. Con gái của bà đó đã nói với Maria: Cứ giữ lại tất cả, và Maria bảo tôi nói với chị rằng cô ấy cho chị cái váy.
- Ôi, - tôi nói, - cô ấy tốt quá, nhưng tôi không thể nhận được.
- Thôi, đừng nói lại nữa - Manuela nói vẻ bực bội. Dù sao đi nữa, chính chị sẽ phải trả tiền giặt khô. Hãy nhìn tôi đây này, cứ như quả cam ấy.
Quả cam có lẽ là dạng đẹp của sự thừa thãi.
- Thôi thì cô cảm ơn Maria hộ tôi, - tôi nói, - tôi thực sự rất xúc động.
- Như thế hay hơn, - cô ấy nói, - Được, được, tôi sẽ cảm ơn hộ chị.
Có hai tiếng gõ cửa gãy gọn.
Nhím Thanh Lịch Nhím Thanh Lịch - Muriel Barbery Nhím Thanh Lịch