Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Tác giả: Muriel Barbery
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1952 / 50
Cập nhật: 2016-07-01 09:49:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần IV: Mưa Mùa Hạ - Chương 1: Bí Mật
ôi đeo kính vào và đọc tên sách.
Léon Tolstoi, Anna Karénine.
Và một tấm thiệp:
Gửi bà Michel,
Dành tặng con mèo của bà,
Thân mến,
Kakuro Ozu
Người ta luôn cảm thấy vững tâm khi tỉnh ngộ khỏi chứng bệnh hoang tưởng của chính mình.
Tôi đã thấy rõ ràng. Tôi đã bị lột mặt nạ.
Nỗi kinh hoàng ập đến xâm chiếm tôi.
Tôi đứng dậy như một cái máy, rồi lại ngồi xuống. Tôi đọc lại tấm thiệp.
Có cái gì đó chuyển dịch trong tôi - vâng, tôi không biết nói thế nào khác, tôi có cảm giác kỳ cục là một môđun bên trong dịch chuyển chiếm chỗ của một môđun khác. Điều này chưa bao giờ xảy ra với bạn sao? Bạn sẽ cảm thấy có sự sắp xếp lại bên trong mình, bạn không thể miêu tả bản chất của sự sắp xếp đó, nhưng nó liên quan đến cả tinh thần lẫn không gian, giống như khi chuyển nhà vậy.
Dành tặng con mèo của bà.
Với sự hoài nghi không giả dối, tôi nghe thấy một tiếng cười nhỏ, một kiểu cười rúc rích, phát ra từ cổ họng của chính mình.
Tôi lo sợ, nhưng cũng thấy buồn cười.
Bị thúc đẩy bằng một xung năng nguy hiểm - tất cả các xung năng đều nguy hiểm đối với người nào sống cuộc đời bí mật -, tôi đi tìm một tờ giấy, một cái phong bì và một chiếc bút bi Bic (màu da cam) và viết:
Cảm ơn ông, lẽ ra không cần như thế.
Bà gác cổng
Tôi thận trọng bước ra tiền sảnh - không một bóng người - và bỏ bức thư vào thùng thư của ông Ozu.
Tôi rón rén bước trở lại phòng mình - vì vẫn chẳng có ai cả - và tôi kiệt sức ngã vật xuống chiếc ghế bành, cảm thấy mình đã hoàn thành nghĩa vụ.
Cảm giác mạnh mẽ về cái gì đó nổi lên trong tôi.
Một cái gì đó không rõ ràng.
Xung năng ngớ ngẩn đó không những không chấm dứt được sự vây đuổi, mà còn làm nó tăng lên gấp bội. Đó là một sai lầm chiến lược cơ bản. Điều bất ngờ khó chịu này bắt đầu khiến tôi phải căng thẳng thần kinh.
Một câu đơn giản: Tôi không hiểu, ký tên bà gác cổng có lẽ sẽ là hiển nhiên.
Hoặc: Ông đã nhầm, tôi gửi trả lại ông gói đồ.
Không kiểu cách, ngắn gọn và chính xác. Nhầm người nhận.
Mưu mẹo và dứt khoát: Tôi không biết đọc.
Quanh co hơn: Con mèo của tôi không biết đọc.
Tế nhị: Cám ơn, nhưng quà Tết thường được gửi vào tháng Một.
Hay kiểu hành chính: Đề nghị nhận lại.
Thay vì những câu đại loại như vậy, tôi viết văn vẻ như thể chúng tôi đang ở một câu lạc bộ văn học.
Cám ơn ông, lẽ ra không cần như thế.
Tôi bật dậy khỏi ghế và chạy ào ra cửa.
Than ôi, ba lần than ôi.
Qua cửa kính, tôi nhận ra Paul N'Guyen đang đi về phía thang máy, tay cầm lá thư.
Tôi tuyệt vọng.
Chỉ còn lại lựa chọn duy nhất: không lộ diện.
Cho dù xảy ra chuyện gì, tôi không ở đây, tôi không biết gì, tôi không trả lời, tôi không viết, tôi chẳng làm gì cả.
Ba ngày trôi qua trong tâm trạng bất an. Tôi tự thuyết phục mình rằng cái mà tôi quyết định không nghĩ đến thực ra không tồn tại, nhưng tôi không thôi nghĩ đến nó, đến mức một lần tôi đã quên không cho Léon ăn, con mèo giờ đây trở thành lời chỉ trích câm lặng.
Sau đó, khoảng mười giờ, có người bấm chuông phòng tôi.
Nhím Thanh Lịch Nhím Thanh Lịch - Muriel Barbery Nhím Thanh Lịch