Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Muriel Barbery
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 68
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1952 / 50
Cập nhật: 2016-07-01 09:49:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Dưới Lớp Vỏ
ài ngày sau.
Giống như mọi ngày thứ Ba khác, Manuela đến phòng tôi. Trước khi cô ấy đóng cửa, tôi đã kịp nghe thấy Jacinthe Rosen nói chuyện với vợ ông Meurisse trong khi chờ thang máy.
- Con trai tôi nói là người Trung Quốc rất cố chấp!
Vì có con gián trong miệng, nên bà Rosen phát âm "Trung Quốc" thành "Trung Quơ".
Tôi luôn mơ ước được tới thăm Trung Quơ. Dù sao cũng thú vị hơn là đi Trung Quốc.
- Ông ấy đã cho bà nam tước thôi việc, - Manuela thông báo với tôi, hai má cô ấy hồng rực, hai mắt long lanh, - và cả những người còn lại nữa.
Tôi làm ra vẻ không biết gì.
- Ai cơ? - tôi hỏi.
- Ông Ozu! - Manuela thốt lên, nhìn tôi với ánh mắt chê cười.
Phải nói rằng, từ hai tuần nay, cả tòa nhà chỉ xôn xao về mỗi chuyện ông Ozu chuyển đến căn hộ của ông Pierre Arthens quá cố. Ở nơi bị đông cứng, giam hãm trong những tảng băng quyền lực và nhàn rỗi này, một dân cư mới và những hành động kỳ cục mà đội thợ chuyên nghiệp làm theo ý ông ấy - số lượng thợ ấn tượng đến nỗi ngay cả Neptune cũng thôi không sủa họ nữa - đã tạo ra một luồng gió hưng phấn xen lẫn khiếp sợ. Bởi vì khát vọng giữ vững truyền thống và kèm theo nó là sự bài xích bất cứ thứ gì trực tiếp hay gián tiếp liên quan đến tình trạng mới giàu lên - trong đó có sự phô trương trong trang trí nội thất, mua thiết bị âm thanh hi-fi hay gọi quá nhiều món ăn mang tới nhà - cũng giống như một khát khao sâu sắc hơn đi liền với lòng dạ của những tâm hồn mù quáng vì phiền muộn đó: khát khao cái mới. Thế là nhà số 7 phố Grenelle xáo động trong hai tuần theo những lượt đi đi lại lại của những họa sĩ, thợ mộc, thợ nước, thợ lắp đặt tủ bếp, người giao đồ gỗ, thảm, thiết bị điện tử, và cuối cùng là những công nhân chuyển nhà chuyên nghiệp mà ông Ozu thuê để làm thay đổi hoàn toàn tầng năm, tầng mà giờ đây ai cũng vô cùng háo hức muốn tham quan. Nhà Josse và nhà Pallières không dùng thang máy nữa. Bỗng dưng phát hiện ra sức lực mới trong mình, họ đi lang thang vào bất cứ lúc nào trên thềm tầng năm, mà đúng là họ buộc phải đi qua đó mỗi khi muốn ra ngoài và cả khi trở về cũng vậy. Họ là đối tượng của mọi sự thèm muốn. Bernadette de Broglie mượn cớ để đến uống trà ở nhà Solange Josse, mặc dù Solange thuộc đảng Xã hội, trong khi đó, Jacinthe Rosen tự nguyện mang cho Sabine Pallières gói bưu phẩm mà người ta vừa mới đặt vào phòng tôi, còn tôi quá vui mừng vì thoát khỏi công việc nhọc nhằn đó nên giao luôn cho bà ấy với điệu bộ đạo đức giả.
Bởi vì tôi là người duy nhất cố tránh mặt ông Ozu. Chúng tôi có gặp nhau hai lần ở sảnh, nhưng lần nào ông ấy cũng đi cùng ai đó, vì thế ông ấy chỉ lịch sự chào tôi, còn tôi cũng lịch sự đáp lại. Ông ấy không thể hiện cảm xúc gì khác ngoài sự lịch thiệp và đôn hậu thường trực. Nhưng cũng giống như lũ trẻ con đánh hơi thấy dưới lớp vỏ của các phép tắc thứ vật chất thực sự làm nên các sinh vật, rađa bên trong tôi bỗng nhiên nhiễu loạn, nó cho tôi biết rằng ông Ozu vẫn kiên trì để ý đến tôi.
Tuy nhiên, thư ký của ông ấy được giao nhiệm vụ liên hệ với tôi trong tất cả các công việc. Tôi cuộc rằng Paul N'Guyen cũng là gì đó trong sự lôi cuốn mà ông Ozu tạo nên đối với các cư dân cũ của toà nhà. Đó là một trong những anh chàng đẹp trai nhất. Từ châu Á - bố cậu là người gốc Việt Nam - cậu thừa hưởng sự tao nhã và thanh thản huyền bí. Từ châu Âu và từ mẹ mình (một người phụ nữ Nga da trắng), cậu thừa hưởng dáng người cao và hai gò má của người Slave, thêm cả đôi mắt sáng màu và hơi xếch một chút. Ở cậu kết hợp một cách hài hòa sự rắn rỏi và tinh tế, vẻ đẹp nam tính và sự dịu dàng phương Đông.
Tôi được biết về tổ tiên của cậu vào cuối một buổi chiều náo động, khi cậu đang rất bận, và cậu bấm chuông để báo cho tôi biết rằng sáng sớm hôm sau sẽ lại có một loạt người mang đồ tới, tôi mời cậu uống một chén trà, cậu đồng ý một cách rất giản dị. Chúng tôi chuyện trò trong không khí rất nhẹ nhàng. Ai mà tin được rằng một chàng thanh niên đẹp trai và có năng lực - bởi vì, thề có trời đất, cậu ấy chính là người như thế, chúng ta có thể đánh giá được điều này qua cách tổ chức công việc của cậu, cậu không bao giờ tỏ ra quá bận rộn hay mệt mỏi mà vẫn bình thản hoàn thành công việc đúng thời hạn - lại không có thói học đòi? Khi cậu rối rít cảm ơn tôi và đi khỏi, tôi nhận ra rằng với cậu, tôi đã quên mất ý nghĩ che giấu bản chất thật của mình.
Nhưng tôi trở với tin mới của ngày hôm nay.
- Ông ấy đã cho bà nam tước thôi việc, và cả những người còn lại nữa.
Manuela không che giấu niềm vui của mình. Khi rời Paris, Anna Arthens đã hứa với Violette Grelier là sẽ giới thiệu bà ta với người chủ mới của căn hộ. Để tôn trọng ý muốn của bà goá đã đau khổ vì phải bán tài sản cho mình, ông Ozu đồng ý gặp những người làm và nói chuyện với họ. Vợ chồng Grelier được Anna Arthens bảo lãnh nên hoàn toàn có thể tìm được chỗ làm tốt ở một nhà khác, nhưng Violette luôn nuôi hy vọng hão rằng sẽ được ở lại nơi mà, theo lời của bà ta, bà ta đã sống những năm tháng đẹp đẽ nhất.
- Ra đi chẳng khác gì chết, - bà ấy đã tâm sự với Manuela như thế. - Rốt cuộc, tôi không nói hộ cô đâu, con gái ạ. Cô cần tự giải quyết vấn đề.
- Tự giải quyết vấn đề, ối giời ơi, - Manuela nói; từ khi đọc Cuốn theo chiều gió theo lời khuyên của tôi, cô ấy tự cho mình là Scarlett vùng Argenteuil. - Bà ấy ra đi, còn tôi ở lại.
- Ông Ozu thuê cô à? - tôi hỏi.
- Chị chẳng bao giờ đoán được đâu, - Manuela đáp. - Ông ấy thuê tôi mười hai giờ mỗi ngày, và trả lương cho tôi như cho một công chúa!
- Mười hai giờ!- tôi ngạc nhiên nói. - Cô làm thế nào bây giờ?
- Tôi sẽ bỏ bà Pallières, - cô ấy vô cùng sung sướng trả lời, - tôi sẽ bỏ bà Pallières.
Rồi Manuela tiếp tục nói đi nói lại về niềm vui sướng của mình:
- Đúng thế, tôi sẽ bỏ bà Pallières.
Trong một khoảnh khắc im lặng, chúng tôi say sưa với dòng thác tin mừng đó.
- Tôi sẽ đi pha trà, - tôi nói và phá vỡ tâm trạng vui sướng của cả hai. - Trà trắng, để ăn mừng sự kiện này.
- Ôi, tôi quên mất, - Manuela nói, - tôi mang đến cái này.
Cô ấy lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp bọc giấy lụa màu kem.
Tôi mở dây buộc bằng nhung xanh da trời. Bên trong là những chiếc bánh sôcôla lấp lánh như những viên kim cương đen.
- Ông ấy trả tôi hai mươi hai euro một giờ, - Manuela vừa nói vừa sắp đặt cốc chén, rồi lại ngồi xuống, không quên lịch sự mời Léon đi ra ngoài khám phá thế giới. - Hai mươi hai euro! Chị có tin được không? Những người khác chỉ trả tôi tám, mười hay mười một thôi! Bà Pallières điệu đà trả tôi có tám euro, lại còn vứt quần lót bẩn dưới gầm giường nữa chứ.
- Ông ấy cũng có thể vứt quần đùi bẩn dưới gầm giường, - tôi cười và nói.
- Ôi, ông ấy không phải loại người đó, - Manuela đáp và bỗng trở nên suy tư. - Tôi hy vọng rằng dù sao tôi cũng sẽ biết làm. Bởi vì có nhiều thứ lạ lùng ở trên đó lắm, chị biết không. Phải tưới và phun thuốc cho tất cả những gã đó nữa.
Manuela đang nói về đám bonsai của ông Ozu. Chúng rất cao, dáng mảnh mai chứ không có vẻ bị tra tấn như những cây bonsai bình thường khác. Khi chúng được chuyển đến sảnh, tôi có cảm tưởng như chúng đến từ một thế kỷ khác, và trông bộ tán xào xạc của chúng, tôi thoáng liên tưởng đến rừng cây ở nơi xa xôi.
- Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra là những người trang trí nội thất có thể làm như thế, - Manuela nói tiếp, - Phá vỡ tất cả, làm lại từ đầu!
Đối với Manuela, người trang trí nội thất chỉ làm công việc nhẹ nhàng như kiểu đặt gối dựa trên chiếc ghế đắt tiền và lùi lại hai bước để ngắm nhìn kết quả.
- Họ phá tường bằng búa tạ, - tuần trước Manuela nói với tôi như thế, hơi thở gấp gáp, tay cầm một chiếc chổi to vĩ đại, chân leo cầu thang bốn bậc một. - Chị biết không... Bây giờ đẹp lắm. Giá mà chị lên xem được thì tốt.
- Hai con mèo của ông ấy tên là gì? - tôi hỏi để đánh lạc hướng và gỡ cho đầu óc của Manuela thoát khỏi ý nghĩ ngẫu hứng nguy hiểm đó.
- Ôi, chúng tuyệt lắm! - Manuela vừa đáp vừa ngắm nhìn Léon với vẻ kinh hoàng. - Chúng đều nhỏ nhắn và đi lại không gây tiếng động, kiểu như thế này này.
Cô ấy đưa tay làm những động tác uốn lượn kỳ cục.
- Cô có biết tên hai con mèo không? - tôi lại hỏi.
- Con mèo cái tên là Kitty, nhưng tôi không nhớ tên con mèo đực, - Manuela đáp.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy nhanh kỷ lục dọc theo sống lưng tôi.
- Lévine phải không? - tôi gợi ý.
- Đúng, - Manuela đáp, - đúng thế. Lévine. Sao chị biết?
Rồi Manuela nhíu mày.
- Có phải là tên nhà cách mạng đó không?
- Không, - tôi đáp, - nhà cách mạng tên là Lênin. Còn Lévine là nhân vật trong một tiểu thuyết nổi tiếng của Nga. Kitty là cô gái mà Lévine yêu.
- Ông ấy thay hết các cửa, - Manuela nói tiếp; cô ấy không mấy quan tâm đến các tiểu thuyết Nga nổi tiếng. - Bây giờ là cửa trượt. Chị có thấy là tiện lợi hơn nhiều không? Tại sao chúng ta lại không làm như thế nhỉ. Vừa tiết kiệm được diện tích, vừa đỡ ồn hơn.
Đúng quá. Manuela lại một lần nữa hăng hái tổng hợp làm tôi thán phục. Nhưng nhận xét vô hại đó cũng tạo cho tôi cảm giác thú vị vì những lý do khác.
Nhím Thanh Lịch Nhím Thanh Lịch - Muriel Barbery Nhím Thanh Lịch