I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: E.b.white
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ý Dĩ
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 197 / 11
Cập nhật: 2019-12-06 09:02:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Về Phương Bắc
tuart ngủ dưới cái xuồng đêm đó. Nó thức giấc lúc bốn giờ sáng, thấy rằng mưa đã ngừng rơi. Ngày sẽ trong veo đây. Lũ chim đã bắt đầu rục rịch và phát ra những tiếng lảnh lót trong những tán cây trên đầu. Stuart chưa bao giờ để một con chim bay qua mà không nhìn xem đó có phải là Margalo không.
Ở rìa thành phố nó tìm thấy một trạm xăng và dừng lại mua một ít xăng.
“Năm, làm ơn,” Stuart nói với người bán xăng.
Người này nhìn vào cái xe tí tẹo, sửng sốt.
“Năm gì?” ông ta hỏi.
“Năm giọt,” Stuart nói. Nhưng người đàn ông lắc đầu và nói rằng ông không thể bán một lượng xăng ít như thế.
“Sao lại không?” Stuart hỏi. “Ông cần tiền và tôi cần xăng. Sao giữa hai ta lại không thể làm ăn chứ?”
Người coi trạm xăng đi vào trong và quay trở ra với một ống nhỏ thuốc. Stuart vặn nắp bình xăng và ông này nhỏ nhăm giọt xăng vào. “Tôi chưa từng làm thế này bao giờ,” ông ta nói.
“Nhân tiện xem lại dầu nhớt giùm,” Stuart nói.
Sau khi mọi việc đã được kiểm tra và tiền đã trả, Stuart leo lên xe, khởi động máy, và lái ra xa lộ. Trời càng lúc càng sáng hơn, và dọc dòng sông, sương sớm lơ lững trong ánh sáng đầu ngày. Thị trấn vẫn còn ngái ngủ. Chiếc xe của Stuart lướt đi vo vo. Stuart cảm thấy khỏe cả người và sung sướng vì lại được lên đường.
Ra khỏi thành phố được nửa dặm thì con đường chia nhánh. Một đường có vẻ chạy về phía Tây, đường kia tiếp tục về phía Bắc. Stuart đậu xe bên vệ đường hướng về phía Bắc và chui ra ngòai xem tình hình ra sao. Quá ngạc nhiên, nó phát hiện ra một người đàn ông đang ngồi trên rãnh, tựa người vào một cột chỉ đường. Hai bắp chân anh ta mang giày có cựa sắt. Anh ta còn đeo một thắt lưng da nặng trịch, và Stuart nhận ra anh này hẳn phải là thợ sửa chữa của công ty điện thoại.
“Chào anh,” Stuart nói bằng giọng thân thiện. Người thợ sửa chữa giơ tay lên đầu chào. Stuart ngồi xuống bên cạnh anh ta trong cái rãnh ven đường và hít sâu không khí trong lành dịu ngọt. “Sẽ là một ngày đẹp trời đây,” nó quan sát.
“Đúng,” anh thợ đồng ý, “một ngày đẹp trời. Tôi đang chờ leo lên đám cột của tôi đây.”
“Chúc anh gặp thời tiết tốt và tay bám được chắc,” Stuart nói. “Nhân thể, anh có thấy con chim nào đậu trên chóp cột điện anh không?”
“Có, tôi thấy vô khối chim,” anh thợ đáp.
“Chà, nếu có khi nào tình cờ gặp một cô chim nhỏ tên Margalo,” Stuart nói, “tôi sẽ rất cảm kích nếu anh để lại cho tôi vài dòng. Đây là danh thiếp của tôi.”
“Tả cô chim coi,” người thợ nói, rút ra xấp giấy với cây bút chì.
“Nâu,” Stuart nói. “Nâu, với một sọc vàng trên ức.”
“Biết cô ta từ đâu tới không?” người thợ hỏi.
“Cô ấy tới từ những cánh đồng một thời chất ngất lúa mì, từ những bãi cỏ chìm sâu trong dương xỉ và cây kế; cô ấy đến từ những thung lũng trồng cây râu dê, và cô ấy ưa ca hót.”
Người thợ ghi xuống một cách ngắn gọn. “Những cánh đồng – lúa mì – những bãi cỏ, dương xỉ & cây kế. Thung lũng, râu dê. Thích hót.” Thế rồi anh bỏ xấp giấy vào lại trong túi, và nhét danh thiếp của Stuart vào trong ví. “Tôi sẽ để ý cho,” anh hứa.
Stuart cảm ơn người thợ. Họ ngồi xuống một lúc trong yên lặng. Rồi người đàn ông nói.
“Cậu sẽ đi theo hướng nào?”
“Hướng Bắc,” Stuart nói.
“Bắc thì đẹp,” người thợ nói. “Tôi lúc nào cũng thích đi về hướng Bắc. Dĩ nhiên Tây Nam cũng là một hướng đẹp.”
“Vâng, tôi cũng cho là thế,” Stuart trầm ngâm nói.
“Và hướng Đông nữa,” người thợ tiếp tục. “Tôi từng có một trải nghiệm thú vị trong một chuyến đi về hướng Đông. Có muốn nghe tôi kể về chuyến đi đó không?”
“Không, cảm ơn anh,” Stuart nói.
Người thợ có vẻ phật ý, nhưng anh vẫn tiếp tục nói. “Hướng Bắc có một thứ khiến nó khác hẳn những hướng khác. Theo ý tôi, một người đang đi về hướng Bắc là không làm gì sai cả.”
“Tôi cũng nghĩ đúng như thế đấy!” Stuart nói. “Tôi có phần nào đóan rằng kể từ nay tôi sẽ chu du về phương Bắc cho đến chết.”
“Thế còn đỡ tệ hơn khối thứ,” người thợ nói.
“Vâng, tôi biết,” Stuart đáp.
“Đi theo một đường dây điện thoại bị hỏng về phương Bắc, tôi từng ghé qua mấy chỗ tuyệt vời,” người thợ sửa điện thoại tiếp tục. “Những đầm lầy có tuyết tùng mọc và bầy rùa đợi trên những khúc gỗ nhưng không cụ thể là đợi gì; những cánh đồng bao quanh bởi những hàng rào cong queo hư hỏng sau bao năm đứng im lìm; những vườn ăn trái xưa đến mức đã quên mất trang trại nằm đâu. Ở miền Bắc, tôi từng ăn bữa trưa trên một bãi chăn thả sum sê những dương xỉ với cây bách xù, dưới trời xanh và gió thổi.”
Công chuyện của tôi đã đưa tôi vào những rừng vân sam trong những đêm đông, tuyết sâu và mềm, quả là một nơi tuyệt diệu cho những cuộc hội hè của bầy thỏ. Tôi từng ngồi yên bình trên những sân ga trung chuyển đường sắt ở miền Bắc, trong những giờ ấm áp và những mùi ấm áp. Tôi biết những cái hồ trong lành ở miền Bắc, không bị xáo trộn bởi bất kỳ thứ gì khác ngoài cá, diều hâu, và dĩ nhiên, bởi Công ty Điện thoại – cứ thế mà đi thẳng tắp. Tôi biết rõ tất cả những chốn này. Chúng xa đây lắm – đừng quên điều đó. Và một người đang tìm kiếm điều gì đó thì chớ đi quá nhanh.”
“Hoàn toàn đúng,” Stuart nói. “Chà, tôi đồ rằng mình phải đi đây. Cảm ơn anh vì những nhận xét thân tình.”
“Không có chi,” người thợ đáp. “Tôi hy vọng cậu sẽ tìm thấy cô chim ấy.”
Stuart đứng lên từ cái rãnh, trèo vào chiếc ô tô của mình, và khởi hành trên con đường dẫn về phương Bắc. Mặt trời mới lên khỏi những ngọn đồi bên tay phải. Khi nó ngó tới trước đăm chiêu nhìn vùng đất mênh mông trải dài trước mặt, con đường có vẻ dài. Nhưng bầu trời sáng trong, và Stuart ít nhiều cảm thấy mình đã đi đúng hướng.
Nhắt Stuart Nhắt Stuart - E.b.white Nhắt Stuart