Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Meg Cabot
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Thanh Nga
Biên tập: Gió
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3386 / 81
Cập nhật: 2014-12-09 21:22:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hứ Năm ngày 2 tháng 10
Tại Phòng vệ sinh nữ khách sạn Plaza
Hừm.
Mình đã biết tại sao bố lại lo lắng đến như vậy về việc không thể có con.
BỞI VÌ BỐ LÀ MỘT HOÀNG TỬ!
Chúa ơi! Mọi người tính giấu mình sự thật này đến bao giờ?
Thực tế là bí mật này đã giữ được khá lâu. Đúng vậy còn gì, mình đã từng ĐẾN Genovia. Miragnac là tên căn nhà của bà nội tại Pháp, nơi mà bố và mình thường đến nghỉ vào mỗi mùa hè và Giáng sinh. Nó yên vị tại biên giới nước Pháp, ngay cạnh Genovia, giữa Ý và Pháp. Từ lúc chào đời tới giờ năm nào mình chẳng tới đó. Nhưng không bao giờ có mẹ đi cùng. Chỉ có bố thôi. Bố mẹ mình chưa bao giờ sống cùng nhau. Thật ra thì mình hoàn toàn hài lòng với cuộc sống như thế, không giống như nhiều đứa trẻ có bố mẹ bỏ nhau lúc nào cũng cầu mong bố mẹ quay lại. Bố mẹ chia tay nhau từ trước khi mình ra đời nhưng họ vẫn đối xử với nhau rất tốt. Ngoại trừ khi bố trở nên buồn vu vơ, kiểu “tâm trạng” hoặc mẹ nổi cơn đồng bóng. Mọi thứ sẽ hỏng bét nếu để hai người sống cùng với nhau.
Genovia là nơi bà nội đưa mình đi mua sắm vào cuối mỗi mùa hè, khi mà bà cảm thấy cách ăn mặc của mình càng lúc càng nhố nhăng. Nhưng chẳng ai nói gì về việc bố là một HOÀNG TỬ cả.
Nghĩ lại mới nhớ, hai năm trước mình đã từng làm bài tập về Genovia, và phải chép lại toàn bộ gia phả của một hoàng tộc có cái tên Renaldo. Nhưng dù có thế mình cũng chẳng thể nàp liên hệ cái tên đó với bố được. Bố tên là Phillope Renaldo. Trong khi tên của vị hoàng tử Genovia trong bách khoa toàn thư lại dài ngoằng Arthur Christoff Gerand Grimaldi Renaldo.
Còn nữa, bức ảnh của bố trong đó chắc phải cũ lắm rồi. Bố đã bị hói từ trước khi mình ra đời (hoặc là có thể khi bố phải điều trị hoá chất, chẳng ai biết được vì bản thân bố vốn đã hói rồi). Trong khi bức ảnh hoàng từ Genovia lại là một người đàn ông có RẤT NHIỀU tóc, tóc mai dài và có râu quai nón.
Chắc hẳn đây là lý do mẹ thích bố khi hai người còn học đại học. Hồi đó có lẽ bố được các cô trong trường duyệt vào hàng ngũ HOT BOY của trường.
Nhưng bố là HOÀNG TỬ ư? Của cả một ĐẤT NƯỚC? Thực ra mình cũng biết công việc của bố liên quan đến chính trị, bố cũng rất là giàu nữa – có bao nhiêu đứa trong lớp mình có biệt thự ở Pháp cơ chứ? Có thể nhà Martha có vườn nho riêng, nhưng không phải ở nước Pháp. HOÀNG TỬ ư?
Vậy nếu bố là hoàng tử, thì tại sao mình cứ phải học môn Đại số cơ chứ?
Thật đấy, tại sao chứ?
Đáng ra bố không nên chọn vườn cọ tại khách sạn Plaza để nói cho mình biết về sự thật này. Thứ nhất, bọn họ suýt nữa lại lặp lại vụ quần soóc lần trước: người gác cổng không cho mình vào. Ông ta nói “Cấm trẻ em nếu không có người lớn đi kèm”. Nói như ông ta thì chẳng ai thèm xem bộ phim “Ở nhà một mình” cả.
Mình đã phải cố nài nỉ là “Nhưng cháu cần phải gặp bố cháu…”
“Cấm trẻ con”, ông ta nhắc lại một lần nữa “nếu không có người lớn đi kèm”.
Thật bất công. Mình đâu có mặc quần soóc đâu. Mình mặc đồng phục trường Albert Einstein cơ mà. Váy xếp li và tất cao tới gối đó. Cuối cùng sau gần nửa giờ đứng đó phân bua “nhưng bố cháu...nhưng bố cháu…nhưng bố cháu…” rồi người quản lý cũng lõng thõng bước tới hỏi “Thế bố cháu là ai?”. Ngay khi mình nói tên bố, họ cho vào ngay lập tức. Bây giờ thì mình biết tại sao, vì họ đã BIẾT bố là hoàng tử. Còn đứa con gái duy nhất này thì chẳng hề biết cái mô tê gì.
Bố đang ngồi ở bàn đợi mình. Uống trà ở khách sạn Plaza là thú vui xa xỉ. Cứ nhìn cách mọi người dè bỉu mấy du khách Đức đang túm tụm vào chụp ảnh hộp kẹo sôcôla ở đây thì rõ. Còn mình thì từng bị đá veo ra khỏi khách sạn khi còn bé. Và bố thì không chịu hiểu là 14 tuổi không còn nhỏ nữa. Vì thế mỗi lần đến bố vẫn quen với việc hẹn gặp mình ở đây. À, bố con mình cũng đi chơi vài chỗ khác nữa. Cả hai bố con đều thích xem “Người đẹp và ác thú”, vở nhạc kịch Broadway hay nhất mọi thời đại của mình. Mình mặc xác Lilly nói gì về Walt Disney và quan điểm chống lại phụ nữ của ông ta. Mình đã xem “Người đẹp và ác thú” tổng cộng bảy lần rồi.
Bố cũng thế, bố thích nhất cảnh khi mà vũ đoàn bước ra.
Quay lại chuyện chính, bố con mình dang ngồi uống trà và bố bắt đầu kể về việc ông là hoàng tử của Genovia bằng một giọng hết sức nghiêm túc, Rồi điều tồi tệ nhất đã xảy ra.
Mình bị nấc cục.
Điều này chỉ xảy ra khi mình uống cái gì thật nóng hoặc là ăn bánh mỳ. Không biết tại sao nữa. Mình chưa bao giờ bị nấc ở Plaza cả. Bỗng nhiên bố nghiêm nghị: “Mia, bố nghĩ là con đã đủ lớn để biết sự thật. Bố là hoàng tử của Genovia, bây giờ bố không thể có con hoàng tử của Genovia, bây giờ bố không thể có con được nữa, việc này sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của con rất nhiều. Bố cần phải cho con biết bố là hoàng tử của Genovia”.
Còn mình thì chỉ biết thốt lên một câu, “Thật sao bố?” rồi “đệm” thêm vào hức…hức…
“Mẹ con cho rằng chẳng có lý do gì phải cho con biết việc này. Và bố cũng đồng ý với mẹ. Bố đã có một tuổi thơ…không được hạnh phúc cho lắm”.
Đúng là bố chẳng đùa tí nào. Sống với bà nội thì không thể như một chuyến dã ngoại thích thú được. Hức…hức…
“Bố cũng đồng ý với mẹ là cung điện không phải là nơi để nuôi dạy một đứa trẻ”. Và rồi bố bắt đầu chuyển sang chế độ lẩm bẩm một mình, y như lúc mình nói với bố là mình ăn chay, hoặc là khi nói về mẹ. “Tất nhiên bố không hề nghĩ mẹ sẽ nuôi dạy con trong một gác xép của một họa sĩ Bôhêmiêng tại thị trấn Greenwich. Nhưng thú thực là điều đó chẳng hề ảnh hưởng xấu đến con. Thực tế là sống ở New York đã giúp con có một cái nhìn khá tự do và đầy lạc quan về con người …”.
Hức…hức…Đó là vì bố chưa bao giờ từng gặp Lana Weinberger thôi.
“…những cái đó phải vào tới Đại học bố mới được học. Và bố tin rằng đó là một phần lý do tại sao bố không thể nào duy trì được mối quan hệ lâu dài với phụ nữ”.
Hức…hức…hức…
“Bố muốn con hiểu rằng, bằng cách không nói cho con biết sự thật, bố mẹ đang bảo vệ con. Sự thật là mẹ không bao giờ nghĩ một lúc nàp đó con sẽ là người thừa kế ngai vàng. Bố mới chỉ 25 tuổi khi con chào đời. Bố chắc chắn là mình sẽ gặp một người phụ nữ khác, cưới cô ấy và sinh thêm những đứa con khác. Nhưng bây giờ, thật là không may, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Mia, giờ đây con chính là người thừa kế cho ngai vàng của Genovia”.
Mình vẫn tiếp tục nấc cục. Ngượng chết mất thôi. Tiếng nấc của mình nghe chẳng nữ tính một chút nào. Nó cừ ì oạp hết sức thô lỗ và lại còn làm cả người mình nảy tưng tưng trên ghế. Trông mình cứ như một con cóc cái cao 1m77. Tiếng nấc của mình QUÁ to. Mấy du khách Đức cứ quay lại nhìn mình và cười khúc khích với nhau. Mình biết là những gì bố đang nói siêu nghiêm túc, nhưng mà nấc thì không thể ngừng nấc được. Mình đã cố nín và đếm đến ba mươi nhưng rồi mới đếm tới 10 thì đã lại nấc tiếp. Mình còn ngậm cả một cục đường ở dưới lưỡi. Chẳng ích gì. Mình đã cố hù dọa bản thân bằng việc hình dung ra cảnh mẹ và thầy Gianini hôn nhau – nhưng đến chuyện kinh khủng hãi hùng như vậy cũng chẳng có tác dụng.
“Mia, Mia, con làm sao thế? Con có nghe bố nói không đấy” - bố hỏi.
“Bố, bố chờ con một tí nhé”. – mình vội vàng nói.
Nhìn bố méo xẹo như thể bị đau bụng vậy. Thế rồi bố ngao ngán tựa lưng vào ghế một cách bất lực.“Con đi đi”. Bố còn đưa mình 5 đô la cho người phục vụ ở toilet nữa chứ. Này, những 5 đô la cho người phục vụ toilet! NÀY, trong khi tiền tiêu vặt cả tuần của mình chỉ có 10 đô.
Toilet của khách sạn Plaza là nơi oách xì dầu nhất ở Manhattan. Ở đây tất cả đều màu hồng, gương và ghế ngồi ở khắp nơi, cứ như thể họ sợ bạn soi gương và sẽ lăn ra ngấy vì sắc đẹp của mình. Mình xông vào, nấc hồng hộc. Tất cả mọi người đều quay lại cau mày, chu môi với một vẻ khó chịu rất đài các. Họ đều ăn mặc rất đẹp, tóc được làm cầu kỳ. Và có lẽ sự góp vui bởi dàn đồng ca “hức hức” phát ra từ cổ họng của mình đã làm họ đánh son lên cả má.
Mình tiến đến cái bồn rửa cạnh phòng tắm, cái mà có một cái gương to trước mặt và một cái bàn trang điểm, bên dưới là một dãy ghế. Mình ngồi thụp xuống cạnh dãy ghế và cố gắng KHÔNG nấc nữa, trong đầu bỗng nhá lên những gì bố nói.
Bố là hoàng tử của Genovia.
Mình bắt đầu lần mò theo trí nhớ, lục lọi những chuyện đã xảy ra. Như là lần mình bay đi Pháp, mình lên máy bay bằng cầu thang bay. Nhưng khi đến một đội cảnh sát lại sầm sập xông đến, hộ tống mình xuống sân bay, đưa mình đến gặp bố trên một chiếc xe limo bóng nhoáng, ở Miragnac.
Mình cứ đinh ninh rằng đó là vì bố là khách hàng thường xuyên nên được hưởng ưu đãi.
Bây giờ thì mình biết đó là vì bố mình là một hoàng tử.
Và rồi mỗi khi bà nội đưa mình đi shopping ở Genovia, mình luôn phải đến khi các cửa hàng đóng hoặc trước khi mở cửa. Bà nội gọi điện thoại trước để đảm bảo rằng mình sẽ được vào, và không có một ai từng từ chối chúng mình. Ở Manhattan nếu mà mẹ mình làm điều tương tự như thế, nhân viên ở cửa hàng Gap sẽ phá lên cười như còi xe tải mất.
Và khi mình ngồi ở Miragnac, mình để ý rằng chúng mình KHÔNG bao giờ ăn tối ở bên ngoài. Chúng mình luôn ăn tối ở đó, hoặc là biệt thự của nhà hàng xóm Mirabeau. Chủ của nó là một vài gia đình người Anh xấu bụng, và một lũ trẻ con khinh khỉnh lúc nào cũng chực để quăng vào mặt nhau một câu: “Thật là kinh tởm”. Một trong số những đứa con gái, tên là Nicole, thỉnh thoảng chơi với mình. Một buổi tối nó kể cho mình nghe về việc nó cưa một thằng con trai thế nào, mà mình thì không biết “cưa” là cái gì. Lúc ấy mình mới 11 tuổi và đã cho rằng chẳng có món ăn gì ở Anh có thể kỳ cục như món súp bột trứng. Mình vui vẻ chia sẻ ý kiến này trong bữa ăn tối, có cả bố mẹ của Nicole ở đấy và kể từ đó, bọn họ không thèm nói chuyện với mình nữa.
Mình băn khoăn không hiểu những người này có biết bố mình là hoàng tử hay không. Mình cá là họ biết. Chúa ơi, chắc hẳn họ đã nghĩ là thần kinh mình không bình thường.
Phần lớn mọi người đều chưa bao giờ nghe nói đến Genovia. Khi mình làm bài tập về Genovia, không có đứa bé nào biết cả. Mẹ mình cũng thế, tất nhiên là trước khi mẹ gặp bố. Không một người nổi tiếng nào sống ở Genovia. Không một nhà phát minh nào được sinh ra ở đây, kể cả nhà thơ, nhà văn, hay một ngôi sao điện ảnh cũng không nốt. Nhiều người Genovia, trong đó có ông nội, từng phản đối quân đội Đức trong chiến tranh thế giới thứ hai, nhưng ngoài việc đó ra, không ai biết gì hơn về Genovia.
Tuy nhiên, những ai đã biết đến Genovia thì rất thích đến đây vì đất nước này rất đẹp. Trời lúc nào cũng nắng vàng rực rỡ, đỉnh núi Alpơ phủ tuyết trắng đằng sau, và biển Địa Trung Hải như pha lê ở phía trước. Nhiều dãy núi ở Genovia cao dựng đứng như ở San Francisco và rất nhiều cây ôliu mọc ở trên đó. Genovia xuất khẩu dầu ôliu là chính, thứ mà mình nói là chỉ dùng để trang trí salad.
Có một cung điện rất nổi tiếng ở Genovia. Nó nổi tiếng là vì họ đã từng quay bộ phim về ba chàng lính ngự lâm ở đây. Mình chưa bao giờ được vào cung điện nó, nhưng hai bà cháu đã từng lái xe qua rồi. Cung điện đó có mấy cái mái màu đỏ và cột chống và còn nhiều thứ khác nữa.
Thật là buồn cười vì bà nội cứ lờ lớ lơ, chẳng thèm đoái hoài đến việc bà sống ở đó mỗi lần đi qua.
Hết nấc rồi, Giờ quay ra gặp bố được rồi.
Mình sẽ đưa cho người phục vụ ở toilet 1 đô la, mặc dù cô ta chỉ trợn tròn mắt nhìn mình nấc và chẳng phục vụ gì.
Mình có đủ tiền trả chứ: bố mình là một hoàng tử mà.
Cuối ngày thứ Năm, tại Chuồng chim cánh cụt, Vườn thú Trung tâm.
Lo lắng chết đi được, viết không nổi nữa. Trong này đã tối mà mọi người lại cọn cứ huých vào cùi chỏ mình nữa chứ, thôi kệ. Mình cứ phải viết chính xác tất cả những gì đã xảy ra, nếu không sáng mai thức dậy lại tưởng đây chỉ là một cơn ác mộng.
Nhưng đó không phải là ác mộng mà là sự thật.
Mình sẽ không kể cho ai nghe chuyện này hết, kể cả Lilly. Lilly sẽ không thể hiểu nổi. Không ai có thể hiểu được chuyện này. Bởi vì không người nào mình biết lại gặp phải hoàn cảnh như mình. Chẳng có ai tối nay đi ngủ còn là một người sáng hôm sau thức dậy đã trở thành một người hoàn toàn khác hẳn.
Khi mình quay trở lại gặp bố ở khách sạn Plaza, các khách du lịch nước Đức đã đi khỏi, thay vào đó là các du khách Nhật. Mấy người này có vẻ yên tĩnh hơn. Lúc mình quay lại thì bố đang nói chuyện điện thoại. Mình biết chắc là bố đang nói chuyện với mẹ. Trông bố luôn thế này mỗi khi phải nói chuyện với mẹ. Bố nói “Ừ, anh vừa nói với con rồi. Không, nó chẳng có vẻ gì là buồn cả”. Bố chợt quay sang mình, “Mia, con có buồn không?”.
Mình trả lời “Không”, bởi vì lúc đó mình không thấy buồn – lúc đó thì chưa.
Bố nói, “Con nó nói là hông”. Bố im lặng trong khoảng 1 phút rồi lại nhìn mình “Mia, con có muốn mẹ đến đây và giúp giải thích mọi chuyện không?”.
Mình lắc đầu “Không. Con nghĩ là mẹ cần phải làm cho xong mấy cái quảng cáo của phòng tranh Kelly Tate. Họ cần gấp vào tuần tới”.
Bố nhắc lại cho mẹ nghe. Mình nghe thấy phàn nàn cái gì đó. Mẹ luôn khó chịu mỗi khi mình nhắc mẹ hạn nộp tranh. Mẹ chỉ thích làm việc khi có cảm hứng. Bố là người thanh toán các hoá đơn của mẹ con mình nên công việc vẽ tranh đó cũng không cần thiết lắm. Nhưng rõ ràng đó không phải là cách cư xử có trách nhiệm cho lắm của một người lớn, dù cho mẹ là một họa sĩ đi chăng nữa.
Cuối cùng bố cũng cúp điện thoại và quay sang hỏi mình, “Con đã cảm thấy khá hơn chưa?”.
Hoá ra bố cũng để ý thấy là mình bị nấc. “Con ổn rồi” – mình nói.
“Thế con có hiểu những gì bố vừa nói lúc nãy không, Mia?”.
Mình gật đầu. “Có. Bố là hoàng tử của Genovia”.
“Hừm, đúng thế…” bố nói như thể còn có cái gì khác nữa.
Mình không biết phải nói gì nữa. Vì thế mình cố hỏi thêm, “Trước bố, ông nội là hoàng tử Genovia ạ?”.
Bố trả lời, “Tất nhiên rồi”.
“Thế ông nội là ai ạ?”.
“Hoàng tử Dowager (Người thừa kế)”.
Mình nhíu mày. Cho nên bà nội mới như thế.
Chắc chắn bố biết là mình đang bối rối. Bố cứ nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt đầy hy vọng. Cuối cùng đến nụ cười đầy ngây thơ của mình cũng không có tác dụng, mình đã chồm qua bàn và hỏi “Vậy chứ thực ra còn chuyện gì nữa ạ?”.
Bố có vẻ thất vọng, “Mia, con không biết thật sao?”.
Mình gục mặt xuống bàn, mặc dù mình biết không nên làm thế ở trong khách sạn Plaza. “Không, con không biết, cái gì cơ ạ?”.
“Con không còn là Mia Thermopolis nữa, con yêu ạ” bố nói. Bở vì mình là con ngoài giá thú, còn mẹ thì lại không tin vào mấy cái phong tục cha truyền con nối nên đã cho mình theo họ của mẹ, thay vì theo họ của bố.
Nghe thấy vậy mình vội ngẩng đầu lên, “Con không phải á?”, mình vừa nói vừa chớp mắt liên tục, “thế thì con là ai?”.
Giọng bố có vẻ buồn buồn, “Con là Amelia Mignonêtt Grimaldi Thermopolis Renaldo, công chúa của Genovia”.
CÁI GÌ CHỨ? CÔNG CHÚA SAO? MÌNH Á?
Đúng vậy đấy.
Mình chắng ra dáng một công chúa tẹo nào cả. Mình không thể là một công chúa được. Mình gần như bắt đầu khóc. Mình có thể nhìn thấy qua cái gương to đùng trước mặt, mặt mình đang tím lại, giống như lúc chơi bóng ném trong giờ thể dục và mình bị ịn một quả to đùng vào giữa mặt ấy. Đây là khuôn mặt của một công chúa sao?
Xem mặt mình lúc đó này. Trông chắng liên quan gì đến chức danh công chúa cả. Tóc thì xấu, không thẳng mà cũng chẳng xoăn, trông như cái hình tam giác vậy. Vì thế mình đã phải cắt tóc ngắn, nếu không trông mình chằng khác nào cái biển báo dừng lại mất. Màu tóc cũng chẳng ra vàng cũng chẳng ra nâu, mà là cái màu nhì nhằng giữa hai cái đó - mọi người gọi màu nâu sóc hay còn gọi là màu vàng của nước rửa bát. Nghe có hấp dẫn không? Còn nữa, miệng thì to, ngực thì lép, chân mình lại to như giày trượt tuyết. Lilly nói là điều cuốn hút duy nhất trên khuôn mặt mình là đôi mắt xám, nhưng mà ngay lúc này, đôi mắt đó đang xếch ngược lên và đỏ ngầu, vì mình đang cố không muốn khóc.
Công chúa thì không được khóc, đúng không?
Bố mình nắm lấy tay mình và xoa nhè nhẹ. OK, mình rất yêu bố, nhưng mà bố thật là buồn cười. Cứ luôn mình nói xin lỗi mãi. Mình không thể mở miệng vì mình sợ nếu nói cái gì bây giờ chắc chắn mình sẽ khóc mất. Bố vẫn tiếp tục an ủi rằng mọi chuyện không tồi tệ như mình nghĩ, rằng mình sẽ thích khi về ở trong cung điện tại Genovia với bố, và mình vẫn có thể quay trở lại thăm các bạn bất cứ khi nào mình muốn.
Đến đây thì mình không hiểu mọi chuyện nữa.
Không những là một công chúa mà mình còn phải chuyển đi sao???
Mình gần như ngừng khóc ngay lập tức. Giờ thì mình nổi giận thực sự. Mình rất ít khi nổi giận như thế, nhưng một khi mình đã nổi điên thì hãy coi chừng.
“Con sẽ không chuyển đến Genovia đâu”, mình gào toáng lên. Mình biết là đã nói to vì toàn bộ du khách Nhật đều quay lại nhìn mình rồi quay ra thì thầm với nhau.
Còn bố thì có vẻ sốc. Lần cuối cùng mình to tiếng với bố đã lâu lắm rồi, khi mà bố đồng ý với bà nội là mình phải ăn gan ngỗng. Mình không cần biết đấy có phải là cao lương mỹ vị của Pháp hay không: chỉ biết là mình kiên quyết không ăn mấy thứ thích chạy qua chạy lại và kêu toang toác tán loạn cả lên.
“Mia” bố nói bằng cái giọng hãy - suy - nghĩ - một - chút - đi - con. “Bố tưởng là con đã hiểu rằng…”.
“Tất cả những gì con biết là bố đã nói dối con từ trước đến nay. Tại sao con lại phải đến sống với bố cơ chứ?”.
Mình đứng phắt dậy, hất đổ cả cái ghế đang ngồi và chạy ra khỏi khách sạn, suýt nữa làm ông gác cửa ngã lăn quay.
Hình như bố có đuổi theo mình, nhưng mà khi cần thì mình có thể chạy khá nhanh. Thầy Wheeton luôn muốn mình vào đội tuyển chạy của trường nhưng chuyện đó thật vô bổ, vô duyên, vô cớ, tự dưng sao phải chạy. Lại còn phải đeo trên áo một con số to đùng nữa chứ. Mình không quan tâm.
Mình đã chạy dọc con phố, qua mấy cỗ xe ngựa lọc cọc ngu ngốc dành cho khách du lịch, rồi qua cả cái đài phun nước to đùng có gắn tượng vàng ở trên, vượt qua làn xe ở FAO Schwartz, và chạy vào trong công viên trung tâm. Lúc đó trời bắt đầu tối và hơi lạnh, nhưng mà mình chẳng sợ. Sẽ chẳng ai muốn tấn công một đứa con gái cao 1m77 đi giày khủng bố, trên vai còn đeo một cái balô to đùng chi chít chì chịt sitcker “Ủng hộ hoà bình thế giới” và “Hãy phanh lại nhường đường cho động vật”. Đặc biệt khi cô bé lại là người ăn chay nữa chứ.
Chạy một hồi thì mình bắt đầu thấy mệt. Mình nghĩ xem là mình nên đi đâu, bởi vì mình không thể về nhà bây giờ được. Rõ ràng mình cũng không thể đến nhà Lilly. Bạn ấy luôn lớn tiếng phản đối bất cứ chính phủ nào mà không phải do người dân bầu lên gián tiếp hoặc trực tiếp. Theo Lilly thì nếu quyền cai trị một đất nước được trao cho một cá nhân đơn lẻ nào đó chỉ vì anh ta được hưởng quyền thừa kế thì mọi công bằng xã hội và những lợi ích của cộng đồng đều bị tước đoạt hoàn toàn. Điều đó lý giải vì sao ngày nay, quyền lực thực sự đã được chuyển từ tay các gia đình hoàng tộc sang hội đồng hiến pháp, khiến cho các hoàng tộc như Nữ hoàng Elizabeth chỉ còn là biểu tượng thuần tuý của sự đoàn kết dân tộc.
Ít nhất đó cũng là những gì Lilly đã nói trong bài phát biểu của giờ Văn minh thế giới mấy hôm trước.
Mình cũng khá là đồng ý với Lilly, đặc biệt là khi nghĩ về việc nước Mỹ đã phải đấu tranh giành độc lập thoát khỏi ách nô lệ của thực dân Anh – nhưng mà bố mình thì không nghĩ như thế. Bố có chơi mấy môn thể thao của người Anh, như môn pôlô chẳng hạn, nhưng ông không bao giờ nghĩ tới việc bắt ai đó phải đóng thuế một cách phi lý.
Nhưng mà đảm bảo chuyện người dân Genovia không phải đóng thuế cũng sẽ chẳng làm xê dịch tí gì quan điểm của Lilly đâu.
Chắc chắn việc đầu tiên bố sẽ làm là gọi cho mẹ, mẹ sẽ rất lo lắng cho mà xem. Mình không muốn khiến mẹ phải lo lắng. Mặc dù đôi lúc mẹ có hơi vô trách nhiệm một chút, với mấy thứ như hoá đơn thanh toán và rau quả tươi. Nhưng mẹ không bao giờ vô trách nhiệm với mình. Bố mẹ mấy đứa bạn lớp mình thỉnh thoảng còn quên cho con tiền đi tàu điện ngầm nữa cơ. Có đứa nói với bố mẹ rằng nó đến nhà bạn này bạn kia, nhưng thực ra là đến quán bar đàn đúm, vậy mà chẳng bao giờ bị phát hiện. Vì bố mẹ tụi nó chẳng buồn gọi điện kiểm tra với các phụ huynh khác.
Mẹ thì không bao giờ như thế. Bà LUÔN có cách để kiểm tra.
Thật không ngoan chút nào khi chạy đi như thế và khiến mẹ phải lo lắng. Lúc đó mình chẳng buồn quan tâm đến việc bố nghĩ gì. Sao lúc đó mình thấy ghét bố thế không biết. Nhưng bây giờ mình cần có khoảng không gian yên tĩnh một lúc đã. Cái gì cũng cần có thời gian thích nghi chứ, nhất là khi phát hiện ra việc mình là một công chúa. Nhiều người chắc rú lên sung sướng vì điều này, nhưng mình thì không. Mình rất ít năng khiếu trong mấy chuyện điệu đà con gái, ví dụ như trang điểm, hay là mặc quần tất khi mặc váy. Tất nhiên nếu bắt buộc thì mình cũng có thể làm được, nhưng mình mong là không.
Không muốn một chút nào.
Dù sao thì mình cũng đã bước vào công viên trung tâm trước khi kịp xác định là mình đang đi đâu. Mình đang ở trong vườn bách thú.
Ngay từ khi còn bé mình đã rất thích vườn bách thú trung tâm. Chỗ này tuy nhỏ hơn vườn Bronx, nhưng không khí ở đây rất ấm áp và bọn thú cũng có vẻ thân thiện hơn, nhất là mấy con hải cẩu và gấu bắc cực. Mình rất thích gấu bắc cực. Ở đây có một chú gấu bắc cực rất đặc biệt, cả ngày nó chỉ có biết bơi ngửa! Mình thề là con gấu này đã từng được lên tivi, vì theo mấy ông bác sĩ tâm lý động vật thì nó đang bị chịu quá nhiều áp lực. Cái cảm giác suốt ngày bị dân tình dòm ngó chắc khủng khiếp lắm. Nhưng mà khi mọi người cho nó ít đồ chơi thì nó lại tỏ ra bình thường. Nó sẽ đá vào hàng rào - ở vườn bách thú trung tâm không có chuồng mà chỉ có hàng rào – và nó sẽ theo dõi cách mọi người đang ngắm nghía mình. Thỉnh thoảng mình thấy nó vừa ôm quả bóng vừa theo dõi nhìn mọi người. Sao mình yêu con gấu đó thế không biết.
Việc đầu tiên sau khi mua vé vào cổng – à quên, một ưu điểm nữa của sở thú này là giá vé rất rẻ - là mình chạy ngay đi xem chú gấu yêu thích của mình. Hôm nay cu cậu có vẻ rất khoẻ mạnh. Ít nhất là khoẻ hơn mình lúc này. Ít ra bố nó không nói gì về việc thừa ế ngai vàng ở nơi nào đó. Mà không biết chú gấu này từ đâu đến nhỉ. Chắc từ Iceland.
Một lúc sau, mọi người kéo đến xem đông quá nên mình đi vào khu nhà chim cánh cụt. Trong này mùi tuy hơi kinh và nồng nặc, nhưng được cái vui. Có thể qua mấy cảnh cửa sổ để nhìn xuống nước, xem lũ chim cánh cụt bơi qua bơi lại, chơi trượt trên đá. Có mấy đứa nhóc cứ thích ịn mặt mũi lên kính mà ngắm, nhưng khi thấy lũ cánh cụt bơi về phía mình thì lại hét lên, đập cả đầu vào nhau trong khi bỏ chạy tán loạn, làm mình cũng hết hồn theo. Ở đây có một băng ghế cho khách ngồi nghỉ, và mình đang ngồi trên đó viết những dòng nhật ký này đây. Sau một lúc, cũng quen được với cái mùi nồng nồng trong này. Mình nghĩ chúng ta có thể thích nghi với mọi thứ.
Chúa ơi, không thể tin được là mình lại viết những câu này. Mình sẽ KHÔNG BAO GIỜ quen được với chuyện mình là công chúa Amelia Renaldo! Mình thậm chí còn không biết con người này. Cái tên đó nghe nhe tên một dòng mĩ phẩm ngu xuẩn nào đó, hay như là một nhân vật trong bộ phim của Walt Disney bị mất tích và vừa hồi phục lại trí nhớ. Đại loại thế.
Mình phải làm gì bây giờ? Mình KHÔNG THỂ chuyển đến Genovia được. Ai sẽ trông nom Louie Mập bây giờ? Mẹ thì không thể rồi. Nhiều lúc chính mẹ còn quên chuyện ăn uống, huống chi là lo cho một CON MÈO.
Chắc chắn họ sẽ không cho mình nuôi mèo trong cung điện đâu. Nhất là với con mèo như Louie, nặng tới 25 pounds, lại còn ăn bít tất nữa chứ. Nó sẽ là nỗi kinh hoàng của tất cả các quý bà ở đó.
Chúa ơi, mình phải làm gì bây giờ?
Nếu mà Lana Weinberger biết chuyện này thì chắc nó hả hê lắm, mình tiêu rồi.
Thứ Sáu ngày 3 tháng 10 - Ở nhà
Sáng nay lúc mình ngủ dậy, mấy chú chim bồ câu vẫn đậu ở cửa sổ phòng mình đã kéo nhau bay đi hết (Louie Mập thì đang ở bệ cửa sổ, nhìn theo lũ chim). Trời nắng to. Mình dậy kịp lúc, đỡ phải tắt cái chuông báo thức. Mình đi tắm và đã không làm sứt da khi cạo lông chân. Chọn cái áo sơ-mi được là phẳng phiu để dưới đáy tủ, thậm chì còn rẽ ngôi tóc ra làm đôi. Tâm trạng sáng nay của mình rất tốt. Hôm nay là thứ Sáu. Ngoài thứ Bảy và Chủ Nhật thì đây là ngày mình thích nhất trong tuần. Thứ Sáu có nghĩa là ngày xả hơi và chơi bời thoả thích – không phải lo nghĩ vì môn Đại số.
Khi mình bước vào phòng ăn, ánh nắng chiếu vào làm khuôn mặt mẹ ửng hồng. Mẹ đang mặc bộ kimono đẹp nhất và làm bánh mỳ nướng kiểu Pháp. Mẹ dùng bột trứng chứ không phải quả trứng thật. Mặc dù mình ăn chay thật, nhưng mình vẫn có thể ăn trứng, vì theo mình trong trứng không hề có gà con.
Mình đang tính cảm ơn mẹ vì đã lo lắng cho mình thì nghe thấy tiếng giấy sột soạt.
BỐ đang ngồi ở bàn ăn (thực ra thì đó cũng không hẳn là bàn ăn, vì mẹ con mình làm gì có phòng ăn riêng, nhưng mà kệ), đọc Thời báo New York, và mặc vét.
Một bộ vét. Vào lúc 7 giờ sáng.
Và rồi mình nhớ ra một chuyện. Không thể tin nổi là mình đã quên nó.
Mình là một công chúa.
Giờ thì tất cả mọi dự định tốt đẹp cho ngày hôm nay của mình đã bay hết ra ngoài cửa sổ theo đàn chim rồi.
Ngay khi nhìn thấy mình, bố thốt lên “A, Mia”.
Lại có chuyện rồi. Bố chỉ nói “A, Mia” khi sắp lên lớp thuyết giảng cho mình một bài dài.
Bố cẩn thận gập tờ báo lại và đặt xuống bàn. Bố lúc nào cũng gấp báo rất cẩn thận để giữ cho các mép luôn bằng nhau. Mẹ thì chẳng bao giờ, lúc nào cũng để các trang báo bèo nhèo và quăng lả tả mỗi nơi một tờ, từ sa lông tới kệ toa lét. Bố rất ghét điều đó, và có lẽ đó là lý do vì sao họ không bao giờ kết hôn.
Mẹ đã dọn bàn xong. Đó là những chiếc đĩa K-Mart đẹp nhất của nhà mình có kẻ sọc màu xanh da trời ở chính giữa. Ở bên cạnh mẹ mấy cái cốc nhựa màu xanh lá cây hình xương rồng mua ở Ikea. Ở giữa bàn là một bình hoa giả màu vàng. Mẹ chuẩn bị như vậy là muốn mình vui, nhưng trái lại chúng chỉ khiến mình thấy buồn hơn mà thôi.
Bởi vì mình cá là họ sẽ không dùng cốc hình xương rồng màu xanh trong bữa ăn sáng ở Genovia.
“Chúng ta phải nói chuyện, Mia ạ”, bố luôn có một câu mở bài chán ngất ngây như thế. Nhưng vừa thấy mình bố đã bật cười hỏi: “Tóc con làm sao thế/”.
Mình sờ tay lên đầu hỏi lại “Sao ạ?”, tóc mình nhìn khá đẹp khi mình đỏi sang kiểu này đó chứ.
“Tóc con bé chẳng làm sao hết cả, anh Phillipe” mẹ đang muốn đánh trống lảng bài thuyết trình của bố với mình, nếu được. “Lại đây và ngồi xuống ăn đi Mia. Mẹ hâm nóng cả mứt để phết lên bánh mỳ cho con đấy”.
Mình thực sự rất biết ơn mẹ vì hành động này. Nhưng không có chuyện mình sẽ ngồi xuống và bàn bạc về tương lai của mình ở Genovia. Không đời nào. “Con cũng muốn ăn lắm nhưng con phải đi học đây. Con có bài kiểm tra về các nền văn minh thế giới. Con đã hứa sẽ đến sớm để ôn bài với Lilly”.
“Ngồi xuống”.
“Trời ơi, với cái giọng đó bố giống như một thuyền trưởng tàu viễn dương vậy.
Mình đành phải ngồi xuống. Mẹ để mấy miếng bánh mỳ nướng vào trong đĩa cho mình. Đành phải phết ít mứt lên trên rồi cắn một miếng cho nó có. Cứ như cắn phải bìa vậy.
“Mia, mẹ biết con không vui vẻ về mấy chuyện vừa xảy ra. Nhưng mọi chuyện không hề xấu như con đang cố tạo ra đâu”. Mẹ vẫn đang muốn tránh cho mình bài thuyết giáo của bố.
Vậy đó, tự dung nói với mình rằng mình là một công chúa và bắt mình phải cảm thấy hạnh phúc về điều đó sao??
Mẹ nói tiếp “Ý mẹ là hầu hết mọi người sẽ thấy rất hạnh phúc khi biết bố của họ là một hoàng tử”.
Mình chẳng biết đứa nào như thế cả. Thực ra thì cũng không hẳn thế. Lana Weinberger chắc chắn sẽ mừng húm nếu được làm công chúa. Thì hiện giờ não nó vẫn mặc định nó là công chúa rồi mà.
“Hãy nghĩ về những thứ tốt đẹp mà con sẽ có nếu đến sống ở Genovia”. Mắt mẹ sáng loé lên như vừa được bật công tắc, nhưng mà giọng nghe cứ khác khác, không giống mẹ chút nào. Nghe cứ giống mấy bà mẹ trên tivi vậy. “Ví dụ như là một chiếc xe ôtô chẳng hạn! Nếu sống ở đây thì khó mà mua được ôtô vì sẽ rất bất tiện. Nhưng mà ở Genovia, khi nào con đủ 16 tuổi, thì bố sẽ mua cho con một chiếc”.
Mình hục hặc rằng Châu Âu đã đủ ô nhiễm vì xe cộ rồi không cần thêm cái ôtô của mình. Chất thải dầu diesel là một trong những nhân tố gây hại nhất đến tầng ozone.
“Nhưng mà con luôn muốn có một con ngựa phải không? Ở Genovia, con có thể có một con. Một con ngựa lông xám có đốm chấm trên lưng rất xinh…”.
Sao mình thấy đau lòng đến vậy.
Nước mắt mình đột nhiên trào ra. “Mẹ, mẹ đang làm gì thế? Mẹ muốn con đến sống với bố thật sao? Mẹ không muốn ở cùng con à? Có phải mẹ muốn con đến sống với bố để mẹ và thấy Gianini có thể…có thể…”.
Mình không thể nói thêm từ nào nữa, và bắt đầu khóc thút thít. Mẹ cũng khóc và đứng bật dậy khỏi ghế đi về phía góc bàn ôm choàng lấy mình nói, “Con yêu, sao con có thể nghĩ thế cơ chứ?”. Giờ nghe mới giống mẹ chứ. “Mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho con thôi”.
“Bố cũng vậy”, bố nói, trông bố có vẻ bực mình. Bố ngồi khoanh tay trước ngực và tựa lưng vào ghế, nhìn hai mẹ con với vẻ mặt nhăn nhúm và khó chịu.
“Điều tốt nhất cho con là ở đây và học xong trung học” – mình nói – “sau đó con sẽ tham gia Tổ chức Hoà bình xanh, và đi cứu bọn cá voi”.
Nghe thấy vậy bố có vẻ càng bực mình hơn. “Con sẽ không được tham gia cái tổ chức Hoà bình xanh đó”.
“Con còn…” lúc đó mình nói không ra tiếng nữa bởi vì đang khóc nức nở, “con còn phải đi Iceland để cứu bọn hải cẩu biển con nữa”.
“Con sẽ không được đến đó”, giờ bố không còn khó chịu nữa mà là đang nổi điên lên: “Con sẽ phải đi học Đại học, trường Vassar hoặc là Sarah Lawrence gì đó…”.
Câu nói đó của bố càng làm mình khóc to hơn.
Đúng lúc đó mẹ đã giơ tay ra hiện với bố “Anh Philippe, đừng thế. Chúng ta sẽ chằng giải quyết được gì đâu. Mia phải tới trường. Muộn rồi”.
Mình bắt đầu nhìn quanh để tìm balô và áo khoác, rồi cố nói với “Con còn phải đi đăng ký lại thẻ Metro nữa”.
Bố càu nhàu gì đó bằng tiếng Pháp, nghe như Pfuit rồi nói “Chú Lars sẽ đưa con đến trường”.
Mình đã nói là không cần, vì ngày nào cũng hẹn Lilly ở Astor để cùng đi tàu điện lúc 6 giờ, nhưng bố chốt hạ một câu “Chú Lars sẽ đưa cả bạn con đi cùng”.
Mình quay sang nhìn mẹ. Mẹ quay sang nhìn bố. Lars là tên chú lái xe của bố. Bố đi đâu cũng có chú ấy đi cùng. Kể từ khi biết bố - tức là từ khi mình sinh ra tới giờ - lúc nào cũng thấy bố có lái xe riêng, thường là một ông beo béo từng làm việc cho tổng thống Israel, hay ai đó từa tựa như thế.
Bây giờ nghĩ lại mới biết hoá ra họ chẳng phải là lái xe mà là vệ sĩ.
Chứ sao nữa.
Bị vệ sĩ của bố tháp tùng tới trường là điều không bao giờ mình mong muốn. Làm sao mình có thể giải thích điều này cho Lilly được? “Ồ, đừng để ý đến ông ta Lilly ạ, đó là quản gia của bố tớ í mà”. Đúng rồi, cứ nói thế đi. Đứa duy nhất của trường trung học Albert Einstein có tài xế riêng là một đứa con gái người Ả Rập Xê Út tên là Tina Hakim. Bố nó sở hữu một công ty dầu hoả lớn. Mọi người luôn cười nhạo Tina vì lúc nào bố mẹ nó cũng lo là nó sẽ bị ai đó buộc lại, cho vào túi rồi đem đi một nơi thật xa (bị bắt cóc đấy!) trên đường từ nhà tới trường. Nó còn có một vệ sĩ riêng, lúc nào cũng lừng lững đi theo nó từ lớp học này sang lớp học khác và liên lạc qua bộ đàm với viên tài xế. Thật hơi thái quá.
Bố vẫn nhất quyết không chịu thay đổi ý kiến về việc xe cộ. Cứ như thể bây giờ mình đã chính thức là một công chúa và cần phải được bảo vệ vậy. Ngày hôm qua mình còn là Mia Thermopolis, thoải mái tự do đi học bằng tàu điện ngầm. Ngày hôm nay, mình đã là công chúa Amelia và không được phép bước chân lên đó.
Mình mặc kệ, không hơi đâu cãi nhau với bố về cái chuyện cỏn con này. Còn ối chuyện tồi tệ hơn cần phải lo.
Mình sẽ sống ở đâu trong thời gian sắp tới.
Bố còn kêu chú Lars lên gác xép đưa mình xuống nữa chứ, thật xấu hổ! Rồi mình nghe thấy bố hỏi mẹ, “Helen, Mia vừa nói đến tay Gianini nào thế?”.
Úi, lỡ miệng rồi.
ab=a+b
Tìm b
ab-b=a
b(a-1)=a
b= a/(a-1)
Lại một ngày thứ Sáu với môn Đại số.
Vừa thấy mặt mình, Lilly đoán ngay ra là có chuyện.
Cậu ấy không hề nghi ngờ gì câu chuyện mình kể về chú Lars: “Này, bố mình đang ở trong thành phố đấy, đây là lái xe riêng của bố…”.
Nhưng mình không thể kể cho cậu ấy nghe về chuyện công chúa. Mình có thể hình dung ra sự phẫn nộ của Lilly qua cái cách cậu ấy cứ nhảy chồm chồm lên khi nói về mấy ông vua người Cơ Đốc giáo tự coi mình là người được Chúa trời lựa chọn để thực hiện các ý nguyện của Người. Vì thế họ chẳng có nghĩa vụ gì với nhân dân của mình mà chỉ phục tùng duy nhất một người – đó là đức Chúa. Nói thế chứ bố mình hầu như chẳng bao giờ đặt chân đến nhà thờ, trừ khi bà nội bắt phải đi.
Tuy có tin vào câu chuyện về chú Lars, nhưng Lilly vẫn chau mày hoài nghe về chuyện mình khóc. Trong giờ học cậu ấy cứ hỏi choanh choách, “Sao mắt cậu đỏ thế? Cậu khóc à? Chuyện gì thế? Cậu lại bị điểm F môn gì à?”
Mình chỉ nhún vai, và giả vờ nhìn ngắm mấy ngôi nhà cũ nát của khu phố Đông: “Chả có chuyện gì đâu. Mình đang trong “ngày ấy” thôi”.
“Không phải. Cậu vừa “bị” tuần trước rồi cơ mà. Mình nhớ sau giờ thể dục cậu đã hỏi xin mình ít khăn ướt và sau đó còn ăn hết hai gói Yodel lúc trưa”. Nhiều lúc mình ước Lilly đừng có nhớ dai đến thế. Cậu ấy vẫn không chịu buông tha cho mình: “Cậu nói đi. Hay Louie lại nuốt thêm cái tất nào nữa à?”.
Trời ạ, nói mấy cái chuyện “nguyệt san” ngay trước mặt vệ sĩ của bố thật chẳng hay ho chút nào. Mặc dù chú Lars vẫn đang tập trung lái xe, nhưng không biết liệu chú ý có nghe thấy câu chuyện của bọn mình không nữa. Ngượng chết đi được.
“Chả có gì cả” - mình thì thầm. “Vẫn là chuyện của bố mình thôi, cậu biết rồi đấy…”.
“Ồ” – cái giọng cậu ấy lúc nói chuyện bình thường sao to thế nhỉ - “Ý cậu là cái chuyện vô sinh đó hả? Bố cậu vẫn rầu rĩ về chuyện đó à? Có cần phải nghiêm trọng hoá vấn đề lên đến thế không?”.
Lilly bắt đầu thao thao bất tuyệt về cái thuyết gọi là cây Tâm lý nhận thức về bản thân. Theo đó thì bố vẫn chỉ đang ì ạch ở phạm vi mấy nhánh câu phía dưới gốc mà thôi. Ông sẽ không bao giờ “trèo” lên được tới ngọn cây, chừng nào còn chưa chịu chấp nhận con người thực của mình, và hết ám ảnh về sự bất lực của mình trong việc sinh con nối dõi.
Mình nghĩ đó cũng chính là vấn đề của mình. Có khi mình còn nằm tít ở dưới gốc cây ý chứ.
Mình đang trong giờ Đại số. Nghĩ ra thì mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ cho lắm. Mình đã suy nghĩ suốt buổi học và cuối cùng nhận ra một điều:
Không ai có thể biển mình thành công chúa được.
Không thể nào. Đây là nước Mỹ tự do cơ mà. Bạn có thể trở thành bất kỳ ai mà bạn muốn. Chí ít thì đó cũng là những gì cô Holland luôn nói với lớp mình hồi năm ngoái khi học về lịch sử nước Mỹ. Vì thế nếu mình có thể tự do lựa chọn thì mình sẽ không chọn làm công chúa. Không ai có thể ép uổng mình trở thành công chúa được, kể cả bố, một khi mình đã không muốn.
Đúng không nhỉ?
Vì thế, khi mình về nhà tối nay, mình sẽ nói lời cảm ơn bố và từ chối ngôi vị đó. Mình chỉ muốn là một Mia như trước thôi.
Oái, thầy Gianini vừa gọi mình xong, có biết thầy nói gì đâu mà trả lời. Mình còn đang mải viết mấy dòng nhật ký này, đâu có nghe giảng gì đâu. Mặt mình đỏ ửng và chín bừng. Lana thì lập tức bật giọng cười hô hố lên để nhạo báng mình rồi. Đúng là đồ con bò!
Nhưng mà sao thầy ấy lúc nào cũng chỉ chực gọi tên mình thế nhỉ? Thầy ấy nên hiểu rằng mình không quan tâm tí gì về mấy phương trình bậc hai đó cả. Chắc chắn thầy ấy gọi mình lên là vì mẹ thôi, để tỏ ra là không hề phân biệt đối xử với mình so với các bạn khác trong lớp.
Rõ ràng mình khác với mọi người trong lớp này mà.
Mà học đại số để làm gì cơ chứ? Trong tổ chức Hoà bình xanh người ta đâu có cần dùng tới môn Đại số.
Nhất là khi đã là công chúa thì càng không cần dùng đến môn Đại số. Dù có chuyện gì xảy ra thì mình cũng sẽ chẳng bị làm sao!
Tuyệt!
Giải phương trình x = a + aby
x –a + aby
(x-a)/ab + aby/ab
y + (x-a)/ab
Tối muộn ngày thứ Sáu, trong phòng ngủ của Lilly Moscovitz
Hôm nay mình đã trốn buổi học thêm sau giờ học với thầy Gianini. Đúng ra mình không nên như thế. Chính Lilly cũng khuyên mình không nên thế. Mình biết thầy tổ chức ra mấy lớp học thêm đó là để giúp những đứa thi trượt như mình một cách tự nguyện mà không kì kèo một đồng lương ngoài giờ nào. Nhưng công việc của mình sau này không cần dùng đến Đại số thì mình học làm gì cơ chứ?
Mình đã hỏi Lilly có thể ngủ ở nhà cậu ấy tối nay không, và cậu ấy bảo chỉ đồng ý nếu mình chịu hứa không cư xử thiếu suy nghĩ như vậy nữa.
Tất nhiên là mình đã hứa, nhưng mình chẳng hề thấy có vấn đề gì trong cách xử sự của mình cả.
Lúc gọi điện về nhà xin mẹ cho ngủ lại ở nhà Moscovitz thì mẹ chỉ nói “Ừm, thực ra Mia ạ, bố con thực sự hy vọng con sẽ về nhà tối nay để chúng ta có thể nói chuyện với nhau”.
Ối giời, hay thật!
Mình nói lại với mẹ là mặc dù mình cũng rất muốn có thêm một buổi nói chuyện với bố mẹ, nhưng giờ mình đang lo lắng cho Lilly, vì cái gã chuyên theo dõi cậu ấy mới được thả từ Bellevue. Kể từ khi Lilly bắt đầu chương trình cáp truyền hình, một gã tên là Norman cứ liên tục gọi cho cậu ấy và đề nghị Lilly phải cởi giày ra. Theo tiến sỹ Moscovitz thì Norman là một kẻ theo đạo thờ vật. Vật anh ta thờ là bàn chân, mà đặc biệt là chân của Lilly. Anh ta gửi nhiều thứ liên quan đến chương trình, đĩa CD, thú nhồi bông…và nhắn nhủ rằng sẽ còn gửi tặng nhiều thứ nữa, chỉ cần Lilly chịu bỏ giày ra. Thực ra Lilly cũng có bỏ giày ra, nhưng lại phủ một tấm chăn lên chân, rồi đá qua đá lại bên dưới cái mền đó và nói “Nhìn đây, Norman, đồ dị hợm! Tao đã bỏ giầy ra rồi đấy! Cảm ơn về mấy cái đĩa CD nhé, đồ điên!”.
Gã Norman này giận đến mức lật tung cả thị trấn để tìm Lilly. Mọi người đều biết Lilly sống trong thị trấn này, vì bọn mình đã từng quay một đoạn băng khá nổi tiếng ở đây. Nội dung là Lilly mượn một khẩu súng đắt tiền của hãng Grand Union và ngồi ở góc phố Blecker và La Guardia. Sau đó cậu ấy thông báo với các khách du lịch đến từ Châu Âu đang dạo quanh NoHo rằng nếu họ chịu dán miếng sticker của hãng Grand Union lên trán thì sẽ có thể uống sữa Dean và Deluca miễn phí. Một số lượng lớn khách du lịch đã tin vào lời của Lilly.
Cách đây vài tuần, Norman - kẻ theo đạo thờ bàn chân - đã phát hiện ra bọn mình trong công viên, và hùng hục chạy đuổi theo hai đứa mình. Trên tay hắn còn vẫy vẫy tờ hai mươi đôla để dụ bọn mình cởi giày ra nữa chứ. Khung cảnh lúc đó buồn cười không chịu nổi, chẳng thấy sợ chút nào. Hai đứa bọn mình đã chạy thẳng tới sở chỉ huy trên đường Washington Square và phố Thompson, nơi cảnh sát đang giăng bẫy tóm những kẻ buôn thuốc phiện. Bọn mình nói với cảnh sát rằng gã kì dị này định tấn công bọn mình. Cảnh tượng lúc đó thật vô giá: gần 20 cảnh sát chìm (có mấy người mà mình cứ tưởng là vô gia cư hay ngủ gật ngoài công viên) nhảy bổ tới chỗ Norman và lôi xềnh xệch hắn đi tới bệnh viện tâm thần.
Lúc nào đi với Lilly cũng có những chuyện bất ngờ và thú vị xảy ra.
Sau khi cho Lilly biết là gã Norman đã ra khỏi Bellevue, bố mẹ cậu ấy còn dặn là nếu có gặp lại hắn cũng đừng có trêu chọc hắn nữa, bởi vì Norman chỉ là một kẻ tội nghiệp luôn bị ám ảnh và có triệu chứng tâm thần.
Lilly dành trọn chương trình hôm sau cho đôi bàn chân của mình. Cậu ấy sẽ trình diễn tất cả những đôi giày mà cậu ấy có, nhưng không hề để lộ ra đôi bàn chân trần của mình. Cậu ấy nghĩ điều đó sẽ đẩy Norman đến hẳn đường cùng và anh ta sẽ làm một việc gì đó điên khùng tột độ, như kiểu lấy một khẩu súng và bắn vào bọn mình.
Tuy thế nhưng mình chả sợ. Norman trông giống dân mọt sách, đầu to kính cận. Chắc chắn anh ta chẳng bao giờ đánh ai. Vì thế cho dù có mua được súng thì cũng chỉ là súng phun nước và để tưới cây thôi.
Nhưng mẹ thì không hiểu điều đó. Mẹ quay lại với điệp khúc “Mia, mẹ đánh giá cao cách con quan tâm đến bạn, nhưng mẹ nghĩ là con còn nhiều nghĩa vụ quan trọng hơn ở nhà cần phải thực hiện”.
“Nghĩa vụ gì ạ?” - mình ngơ ngác hỏi. Hay là mẹ đang nói về việc đổ rác nhỉ? Mình đã đổ cách đây 2 hôm rồi mà.
“Nghĩa vụ đối với bố và mẹ”.
Đến đó thì mình hoàn toàn không hiểu gì nữa. Nghĩa vụ gì chứ? Mẹ nói về đề tài nghĩa vụ cơ đấy? Lần cuối cùng mẹ giặt và phơi quần áo là bao giờ? Lần cuối cùng mẹ nhớ mua giẻ lau nhà, giấy vệ sinh và sữa là bao giờ?
Và đã bao giờ trong suốt 14 năm qua, mẹ nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ nói cho mình biết mình có thể phải làm công chúa của Genovia chưa?
Giờ mẹ lại thuyết giáo cho mình về nghĩa vụ và trách nhiệm cơ đấy.
HA!!!
Mình xém chút nữa là dập máy điện thoại, nhưng thấy Lilly với ánh mắt dò xét đang đứng lù lù gần đó nên lại thôi. Mình đã từng hứa sẽ không xử sự thiếu suy nghĩ nữa mà. Việc dập máy điện thoại khi đang nói với mẹ thể nào cũng bị liệt vào danh sách đó. Mình đã trả lời rất bình tĩnh “Mẹ đừng lo. Con sẽ không quên ghé qua Genovese trên đường về nhà ngày mai đâu, và con cũng sẽ mua một túi hút bụi mới luôn”.
Rồi mình gác máy.
Bài tập về nhà:
Đại số: Bài 1 - 12 trang 119
Tiếng Anh: viết thư đề nghị
Văn minh thế giới: câu hỏi cuối chương 4
Hình học và lượng giác: Không có bài tập
Tiếng Pháp: dùng avoir trong câu phủ định, đọc bài một đến bài ba, pas de plus.
Sinh học: Không có bài tập
Thứ Bảy, ngày 4 tháng 10 - sáng sớm tại nhà Lilly
Tại sao lúc nào mình cũng thấy vui vẻ khi ngủ ở nhà Lilly nhỉ? Không phải vì nhà cậu ấy có những thứ mà nhà mình không có. Thực ra, mẹ và mình có nhiều thứ hay hơn: trong khi nhà Moscovitz chỉ có một vài kênh phim thì nhà mình, do lần trước nhằm đúng đợt khuyến mãi của cáp Time Warner nên có tất cả các kênh, Cinemax và HBO và cả Showtime với giá rẻ rề, chỉ có $1,99 mỗi tháng.
Thêm vào đó, từ nhà mình có thể theo dõi rất nhiều người xung quanh. Ví dụ như chị Ronnie, từng là anh Ronald, nhưng bây giờ gọi là chị Ronette, thường tổ chức nhiều bữa tiệc hoành tráng, và cả đôi tình nhân gầy quắt người Đức suốt ngày mặc đồ đen, kể cả mùa hè cũng không bao giờ kéo rèm ra. Ở đại lộ Năm, nơi nhà Moscovitz sống, chả có ai hay ho để mà nhìn cả: chỉ có mấy ông bác sĩ tâm thần học và con cái của họ. Và biết không, bạn chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì hay ho qua cửa sổ nhà họ cả.
Nhưng lần nào mình ngủ qua đêm ở đây, dù tất cả những gì mình và Lilly làm là ngồi nói chuyện trong nhà bếp, gặm nhấm đống bánh hạnh nhân còn thừa từ Rosh Hashana thì mình vẫn rất vui. Có thể là vì Maya, người giúp việc người Dominica của nhà Moscovitz không bao giờ quên mua nước cam ép. Cô ấy cũng luôn nhớ rằng mình ghét những món mềm nhuyễn. Thỉnh thoảng, nếu cô ấy biết mình sẽ ở lại, thì sẽ mua món rau trộn nước sốt cà chua phomát ở cửa hàng Balducci, thay vì là thịt, đặc biệt dành cho mình như tối hôm qua vậy.
Cũng có thể vì mình không bao giờ nhìn thấy bất kỳ hộp gì mốc trong tủ lạnh của nhà Moscovitz: Maya quẳng tất cả những thứ gì quá hạn vào sọt rác (dù chỉ một ngày thôi). ể cả kem chua vẫn còn khoá bảo vệ quanh nắp. Kể cả những can văcxin.
Bác Moscovitz thì không bao giờ quên trả hoá đơn tiền điện: công ty Con Ed chưa từng một lần cúp điện của nhà họ lúc đang chiếu phim StarTrek. Và mẹ của Lilly thì luôn nói về những thứ rất bình thường, như bác ấy mua quần tất của Calvin Klein ở Bergdorrt nhiều đến mức nào.
Không phải là mình không yêu mẹ. Mình rất yêu mẹ là đằng hác. Mình chỉ ước rằng bà có thể giống một người mẹ nhiều hơn là giống một người nghệ sĩ.
Và mình ước bố mình có thể giống bố Lilly hơn một ít. Lúc nào cũng muốn làm món trứng ốpla cho mình ăn, vì bác ý nghĩ mình gầy quá, và bác ấy hay mặc cái quần từ hồi sinh viên, đi lại loanh quoanh khi không phải tới cơ quan.
Bác Moscovitz sẽ không bao giờ mặc complê vào múc 7 giờ sáng cả.
Không phải là mình không yêu bố. Mình đoán là mình có. Mình chỉ không hiểu tại sao lại để chuyện này xảy ra. Bố thường chuẩn bị rất kĩ. Tại sao bố có thể để bản thân ông ấy trở thành một hoàng tử cơ chứ?
Điều tuyệt nhất, mình đoán thế, khi ở nhà Lilly là vì khi ở đó, mình không bao giờ phải bận tâm về những chuyện như thi trượt môn Đại số, hoặc làm thế nào mà mình lại trở thành môn Đại số, hoặc làm thế nào mà mình lại trở thành người thừa kế ngai vàng của một vương quốc nhỏ ở Châu Âu. Ở đây mình có thể thư giãn, và thưởng thức bánh nho tự làm Pop ‘N Fresh, rồi ngồi thích thú xem Pavlov, chú chí của anh Michael cứ cố dồn Maya trở lại bếp mỗi lần cô ấy định mon men ra ngoài.
Tối hôm qua thực sự rất vui. Hai bác Moscovitz phải tới một buổi biểu diễn gây quỹ ở toà nhà Puc dành cho con cái của những người sống sót sau nạn tàn sát người Do Thái vào thời Hitler. Vì thế, mình và Lilly làm một hũ to bắp rang bơ rồi leo vắt vẻo lê cái gường vòm khổng lồ của bố mẹ Lilly, và xem một loạt phim James Bond. Từ đó, bọn mình có thể hoàn toàn khẳng định Pierce Brosnan là diễn viên đóng James Bond gầy nhất, Sean Conery tóc rậm nhất, và Roger Moore có làn da rám nắng nhất. Không ai trong số những ông James Bond đó phanh áo đủ nhiều để bọn mình có thể xem ai là người có bộ ngực nở nang nhất, nhưng mình nghĩ chắc hẳn là Timothy Dalton.
Mình nghĩ là mình thích người có lông ngực.
Thật là mỉa mai khi mình đang chuẩn bị quyết định việc ấy thì anh trai của Lilly bước vào. Anh ấy có mặc áo, tất nhiên. Anh ấy trông có vẻ hơi khó chịu. Anh ấy nói bố mình đang chờ ở đầu dây điện thoại. Bố rất bực vì phải mấy giờ đồng hồ liền mới gọi được cho mình, chỉ vì anh Michael vào mạng trả lời thư hâm mộ dành cho báo điện tử của anh ấy có tên là Crackhead nên điện thoại cứ bận suốt.
Chắc hẳn là lúc đấy trông mặt mình xanh tái như đít nhái, nên sau một phút, sanh Michảl nói “Được rồi, đừng lo về chuyện đó, Thermopolis. Anh sẽ nói với bố em là em và Lilly đi ngủ rồi”. Đó là một lời nói dối chắc chắn mẹ mình sẽ không bao giờ tin, nhưng có thể lại có tác dụng với bố. Và sau đó, Michael quay lại thông báo bố đã xin lỗi vì gọi điện muộn thế (lúc đó mới chỉ có 11 giờ) và rằng bố sẽ nói chuyện với mình sáng hôm sau.
Tuyệt. Mình không thể chờ lâu hơn nữa.
Mình đoán là trông mình lúc đó cũng hoang mang tột độ, vì anh Michael gọi con chó của anh ấy, và cho phép nó vào ngủ với bọn mình (mặc dù trong nhà Moscovitz thú nuôi không được phép vào phòng). Pavlov trèo vào lòng và bắt đầu liếm mặt mình, nó chỉ làm vậy với những người nó tin tưởng thôi đấy! Rồi Michael ngồi xuống xem phim với bọn mình. Lilly hỏi diễn viên nào trong phim Bond mà anh ấy thích nhất, những cô tóc vàng hay cần James Band đến giải cứu hay là những cô da ngăm đen lúc nào cũng thích chĩa súng vào James Bond? Michael láu lỉnh trả lời rằng anh ấy không thể chống lại được sức hút của những cô gái có vũ khí điều đó là bọn mình nhớ tới những chương trình TV mà anh ấy thích nhất, Xena, Warrior Princess và Buffy the Vampire Slayer.
Không phải là thích thú gì mà chỉ vì tò mò thôi, mình hỏi Michael nếy như có ngày thế giới bỗng nhiên nổ BỌP! cái như một quả bóng căng cứng bị châm kim và anh ấy có trách nhiệm khôi phục lại thế giới với một người bạn đời thì anh ấy sẽ chọn ai, Xena hay Buffy?
Sau khi chê bai mình là tưng tửng khi nghĩ ra được những câu hỏi kiểu như thế, anh Michael đã chọn Buffy. Khi Lilly hỏi mình sẽ chọn ai giữa Harrison Ford và George Clooney, thì mình chọn Harrison Ford dù ông ấy hơi già, nhưng là Harrison Ford trong phim Indiana Jones chứ không phải trong phim Star Wars. Còn Lilly thì chọn Harrison Ford trong vai Jack Ryan trong những bộ phim của Tom Clancy. Kế đến Michael hỏi “Bọn em chọn ai giữa Harrison Ford và Leonardo DiCaprio?”. Thế là cả hai bọn mình cùng chọn Harrison Ford thì Leonardo quá lỗi thời rồi. Michael lại hỏi tiếp bọn mình chọn ai giữa Harrison Ford và Josh Richter. Lilly vẫn chọn Harrison Ford vì ông ấy từng là thợ mộc, nên nếu có ngày tận thế thì ông ấy vẫn có thể cây một ngôi nhà cho hai người. Còn mình thì chọn Josh Richter vì Josh sẽ sống lâu hơn, trong khi Harrison đã gần 60 rồi và Josh còn có thể giúp mình chăm sóc bọn trẻ nữa.
Sau đó Michael bắt đầu nói những thứ rất không công bằng về Josh Richter, ví dụ như nếu ở trên chiến trường thì Josh sẽ lộ rõ sự hèn nhát. Nhưng Lilly nói đôi khi lo sợ không hẳn là tiêu chí chính xác để đánh giá khả năng phát triển của một con người và mình hoàn toàn đồng ý với cậu ấy. Rồi Michael nói bọn mình là hai đứa ngu ngốc viển vông, nếu nghĩ rằng Josh Richter sẽ chịu dành ra một ngày chơi với những đứa như bọn mình. Theo anh ý thì Josh chỉ thích những cô nàng như Lana Weinberger để gần gũi mà thôi. Lilly nói cậu ấy sẵn sàng gần gũi với Josh Richter chỉ khi Josh đáp ứng đủ những điều kiện sau: phải tắm trong bồn chống khuẩn, và sử dụng ba cái bao cao su đã được tẩm dung dịch diệt tinh trùng để đề phòng một cái bị thủng và một cái tuột ra ngoài.
Lúc anh Michael hỏi liệu mình có chịu quan hệ với Josh Richter không, mình đã phải nghỉ mất một phút. Mất đi sự trong trắng là cả một vấn đề lớn và bạn phải làm điệu đó với đúng người, nếu không bạn sẽ hối hận suốt quãng đời còn lại. Giống như mấy bà trong “Hội đội thân ngoài 40” ở phòng khám nhà Moscovitz thường gặp nhau mỗi thứ ba hàng tuần. Sau một hồi đắn đo, mình quyết định sẽ quan hệ với Josh Richter chỉ với điều kiện:
1. Bọn mình hẹn hò với nhau được ít nhất một năm.
2. Anh ấy thề sẽ yêu mình đến lúc chết.
3. Anh ấy đưa mình đi xem Người đẹp và ác thú tại Broadway mà không một lời chê bai bộ phim ấy.
Michael nói hai điều kiện đầu tiên nghe cũng ổn, nhưng với điều kiện thứ ba thì chắn chắc mình sẽ là thành gái già luôn. Michael nói chưa thấy ai bình thường mà có thể ngồi xem trọn vở Người đẹp và ác thú ở Broadway. Nhưng anh ấy đã nhầm, bởi vì bố vẫn bình thường đó thôi và ông luôn xem từ đầu đến cuối vở kịch đó thôi.
Tiếp đó, Lilly hỏi Michael, nếu anh ấy phải làm việc đó thì anh ấy sẽ chọn ai, mình hay là Lana Weinberger, và anh ấy nói “Chắc chắn là Mia rồi” nhưng mình chắc rằng anh ấy nói thế chỉ vì mình đang ở đó và không muốn làm mình buồn thôi.
Giá mà Lilly không hỏi câu đó thì tốt.
Nhưng cậu ấy cứ tiếp tục hỏi những câu đại loại như thế, kiểu Michael sẽ chọn ai, mình hay Madonna, mình hay Buffy (anh ấy chọn mình chứ không phải Madonna, nhưng với Buffy thì ngược lại, vùi dập mình không thương tiếc).
Cuối cùng Lilly hỏi mình sẽ chọn ai giữa Michael và Josh Richter. Mình đang giả vờ đăm chiêu suy nghĩ câu trả lời một cách nghiêm túc, thì may mắn thay, đúng lúc hai bác Moscovitz về và mắng tụi mình vì tội cho con Pavlov vào phòng và ăn bắp rang bơ trên gường.
Sau khi mình và Lilly đã dọn sạch tất cả bắp rang bơ và quay về phòng Lilly, cậu ấy hỏi lại mình sẽ chọn ai, Josh Richter hay là anh trai cậu ấy. Và mình đành phải nói là Josh Richter, vì anh ấy là chàng trai “kool” nhất trường mình, cũng có thể là tuyệt nhất trên thế giới luôn ấy! Mình mê mẩn anh ấy, không chỉ vì mái tóc vàng quyến rũ, mà còn vì mình tin rằng đằng sau vẻ mặt bất cần đời đó là một tâm hồn nhạy cảm bao dung, biết quan tâm đến người khác. Mình có thể nhận ra điều đó sau lần anh ấy nói “Chào” với mình hôm đó ở cửa hàng Bigelow.
Nhưng mình không thể không nghĩ đến nếu thực sự có ngày tận thế, thì có khi sẽ tốt hơn nếu mình chọn Michael, dù anh ấy không hấp dẫn lắm nhưng ít nhất anh ấy có thể làm mình cười. Mình nghĩ vào ngày Trái Đất nổ tung thì sự hài hước là rất quan trọng.
Hơn nữa, tất nhiên, Michael trông rất tuyệt khi cởi trần.
Và nếu có ngày tận thế thì Lilly sẽ đi đời, vì thế cậu ấy sẽ không bao giờ biết được mình và anh trai cô ấy sinh con đẻ cái thế nào.
Mình không bao giờ muốn Lilly biết mình nghĩ như thế về anh trai cậu ấy. Nếu biết chắc hẳn cậu ấy sẽ nghĩ mình rất kỳ quặc.
Có khi lại kỳ quặc hơn cả việc mình trở thành công chúa của Genovia.
Nhật Ký Công Chúa Nhật Ký Công Chúa - Meg Cabot Nhật Ký Công Chúa