Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
ệnh viện của Lâm.
"Tư Nam, nhìn, tôi cũng đã chuẩn bị rất tốt cho cậu nha!" Nhìn thấy Tư Nam, A Kha đi vào, Lâm đứng dậy, nắm tay Tư Nam kéo đến phòng bệnh ở đầu kia hành lang.
"Gấu!" (Thả tay ra!) đáng chết thật, lần trước ôm tôi, nếu không phải Tư Nam thấu tình đạt lí thì đã hiểu lầm rồi! Lần này cậu còn dám ôm tay Tư Nam hả!
"Chỗ này của tôi không phải là bệnh viện thú y!" Lâm quay đầu lại trừng trừng nhìn A Kim, bày ra bộ mặt quỉ hù nhau.
"Gấu gâu!" (Chết tiệt!)
"A Kim, im miệng, đây là bệnh viện!" Tư Nam quay đầu lại cảnh cáo A Kim, đồng thời rút cánh tay đang bị Lâm đu lấy ra.
"Hẹp hòi, cái tên bá đạo kia không có ở đây, cậu khẩn trương như vậy làm cái gì?" Lâm liếc mắt nhìn cánh tay Tư Nam.
"Anh cũng biết?" Tư Nam nhìn Lâm, tiếp tục theo hắn đến phòng bệnh.
"Ha, không phải người mù thì đều nhận ra! Chỉ bất quá, có vài người ngu ngu, cho nên nhìn thấy cũng nghĩ không ra mà thôi." Lâm quay đầu nhìn về phía A Kha, "Được rồi, A Kha, Thu có đem thuốc đưa cho cậu không?"
"Thuốc gì?" A Kha lặng đi một chút.
"Chính là thuốc bôi ở đó đó!" Lâm cố ý dùng ánh mắt lỗ mãng nhìn xuống dưới thắt lưng A Kha.
"Oh, bôi rồi, cũng không tệ lắm." Mặt A Kha cũng đỏ lên rồi, nhưng vẫn còn tận lực duy trì tỉnh táo.
"Đến đây đi!" Lâm mở một cánh cửa, chỉ vào bên trong, "Phòng bệnh đặc biệt chuẩn bị riêng cho cậu đó!"
"Có chỗ nào đặc biệt?" Tư Nam nhìn qua phòng bệnh cũng có vẻ rất bình thường này.
"Đặc biệt nằm ở..." Lâm đắc ý cười, đưa tay nhấn một cái nút giống như là bày biện linh tinh trên tường, trên vách tường hóa ra còn một cánh cửa.
"Oa?" A Kha kinh ngạc kêu lên, "Thằng nhóc cậu ngoại trừ mổ xẻ còn đi nghiên cứu cơ quan này nọ nữa sao?"
"Tôi đã nói với Tu, để cho bọn họ đưa Uông Phong Lân tới đây, để anh ta hồi phục." Vẻ mặt Lâm như đã rõ ràng.
"Anh làm sao biết anh ấy muốn phục hồi?" Tư Nam hỏi, khóe mắt liếc liếc chó cưng đứng bên cạnh, nhìn thấy cũng là vẻ mặt mờ mịt.
"Lúc đầu anh ta nói anh ta muốn mượn một y tá trong hai tháng, anh ta nói sau hai tháng anh ta sẽ bình thường lại." Lâm giải thích, "Nằm lì hai tháng trời chưa từng thấy người bước chân ra ngoài, xem ra là muốn hồi phục rồi!"
"Như vậy à!" Tư Nam chém mắt qua A Kim.
"Mà cậu," nhìn kiểu gì cũng thấy nụ cười của Lâm rất gian trá, "Tôi cho cậu tình huống nằm viện hết sức là ưu việt nha!"
"Còn cái gì nữa?" Tư Nam tò mò nhìn hắn.
"Chúng ta giả sử là Đường Tư Nam bị trọng thương sau tai nạn xe," Lâm chỉ vào những thiết bị trên giường, "Cái này có thể đem hai chân treo lên, tránh cho xương bị gãy phải chịu áp lực; cái này có thể dùng để treo cánh tay lên, tránh cho đoạn xương gãy bị lệch vị trí; cái này có thể dùng để lót ngay phần eo..."
"Haha, thời gian người này quả nhiên quen biết Uông tổng so với chúng ta nhiều hơn!" A Kha che miệng cười.
Tư Nam quăng lại một ánh mắt đã hiểu rõ: "Lâm, tôi nghĩ anh lầm vị trí rồi."
"Hả?" Nhìn Tư Nam khó có thể tin được, miệng Lâm há ra có thể nhét nguyên cái hột gà vô rồi.
"Về vấn đề vị trí, anh có thể hỏi Tu, tôi với anh ta giống nhau nha." Tư Nam cười lạnh một chút, thuận tiện dùng chân đá nhẹ A Kim đứng bên cạnh mình đang chảy nước miếng.
Vẻ mặt của Lâm cùng A Kha chính là dùng từ kinh ngạc để hình dung.
"Như thế nào lại như vậy chứ? Bạn làm như thế nào vậy?" A Kha vội vàng hỏi.
"Cái này..." Tư Nam nhướng nhướng mày, "Tự nhiên, cứ thuận theo tự nhiên thôi!"
"Quên đi!" Lâm xoay người khinh khỉnh, không cách nào tưởng tượng được cái tên bá đạo mình quen biết từ nhỏ lại phải nằm ở dưới, dứt khoát bỏ qua vấn đề này, "Tôi muốn đến Uông thị đón Tiểu Luyến tan ca rồi! Hai người cứ từ từ mà thảo luận đi!"
"Tiểu Luyến?" Tư Nam nhìn về phía Lâm, "Anh nói là tiếp tân ở Uông thị đó hả?"
"Đúng vậy, đó là bạn gái mới của tôi!" Lâm lắc lắc đầu đắc ý đi ra ngoài.
"Đụng tới người này, ôi, Tiểu Luyến đáng thương, hi vọng cô ấy ăn gan ngỗng thì sẽ không phải nghe phân tích thế nào là bệnh gan nhiễm mỡ!" Tư Nam làm ra bộ dạng ai oán một chút nhìn A Kim rồi lại nhìn đến A Kha.
"Ha ha, cái đó rất có khả năng nha!" A Kha cười.
A Kim cười bò lăn ra đất.
Tư Nam ngồi xổm xuống, một tay ôn nhu xoa bóp sau gáy A Kim, môi kề vào lỗ tai anh, giọng nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn: "Anh tốt nhất đừng để em tưởng nhớ đến cái giường kia!"
"Bạn nói gì với nó vậy?" A Kha hỏi.
"Không có gì, tôi nói cục cưng ở bệnh viện cẩn thận chút, không thì lại biến thành chuột bạch bị người ta bắt đi làm thí nghiệm." Tư Nam trả lời.
"Chuột bạch? Chỉ có bạn mới nghĩ ra thôi," A Kha lắc đầu, "A Kim mà trở nên hung dữ, mấy y tá MM còn không nghĩ nó chính là chó sói điên?"
"Chó sói điên?" Tư Nam bĩu môi, "Chó điên thôi." Lời còn chưa xong, điện thoại trong túi đã vang lên. Tư Nam nhận điện thoại, "Alo, Tu à? Em với A Kha đang ở đây... Cái gì? Anh nói bọn họ muốn đem Phong Lân đưa đi?"
Trong điện thoại vang đến giọng nói lo lắng của Tu: "Đúng vậy! Lão tổng tài nói để cho Phong Lân về nhà, muốn cậu ta ở nhà tĩnh dưỡng."
"Như thế nào lại nhằm ngay lúc này?" Tư Nam nhìn về chó cưng ở ngay bên cạnh, "Phong Lân tạm thời sẽ không tỉnh lại, bây giờ bọn họ mang về, nếu như nửa đường xảy ra vấn đề gì, như vậy thì nguy to."
"Đúng vậy!" Tu ở bên kia thở dài, "Nhưng mà lệnh do lão tổng tài đưa ra thì lại không thể cãi được!"
"Anh kéo dài một lát đi!" Tư Nam nhìn về phía A Kim, "Lâm đang trên đường đi đến công ti, để cho anh ta ra mặt, đem Phong Lân đến bệnh viện!"
"Được!" Tu ở bên kia gật đầu, "Cũng cũng phải ẩn thân cho tốt nha, anh nghĩ lão tổng tài muốn đưa Phong Lân về nhất định là bởi vì nghe con đàn bà Tỉnh Thượng Đan kia nói này nói nọ!"
"Uh, em sẽ ở trong bệnh viện không đi ra ngoài đâu." Tư Nam trả lời, "Anh yên tâm đi, A Kha sẽ ở với em!"
"Chú ý an toàn!" Tu hừ một tiếng.
"Được, biết rồi." Tư Nam cúp điện thoại, lại gọi cho Lâm, đem chuyện nói qua với hắn một lần rồi dặn dò.
Nhìn Tư Nam rốt cuộc cũng cúp điện thoại, A Kha cười cười: "Xem ra MM lễ tân của các bạn may thật, không cần vừa ăn cơm vừa nghe phân tích bệnh lí rồi."
"Đúng vậy nha!" Tư Nam cười rộ lên, "Xem ra tôi phải đi thay đồng phục bệnh viện rồi."
"Lâm cũng thiệt tình, chuẩn bị cho bạn một cái giường tốt như vậy, nhưng mà chẳng có một cô bé ý tá xinh xắn nào cả!" A Kha nhìn xung quanh, "Chỗ này chắc chắn là phòng VIP rồi, một bóng người cũng không có!"
"Lâm là quỉ hẹp hòi, ngay cả em họ cũng đưa đi làm y tá cho Phong Lân rồi, anh ta còn có thể nhờ ai nữa chứ?" Tư Nam cười, "Tự thân vận động thôi! Xem ra phải làm phiền bạn ra ngoài mua đồ ăn về rồi!"
"Được thôi!" A Kha nhún nhún vai bất đắc dĩ, "Tôi đi mua đồ ăn, bạn cố mà giả bộ bị thương cho tốt nha!"
"Uh!" Tư Nam gật đầu, nhìn A Kha đi ra ngoài, mang theo chó cưng ngồi lên giường bệnh, nhìn vẻ mặt chờ mong của A Kim, Tư Nam lộ vẻ bực mình, "Em cảnh cáo anh lần nữa, đừng để em nghĩ đến cái giường này!"
"Gấu gấu!" (Nghĩ cũng không được à?) A Kim le lưỡi với em, dựa theo lời Lâm nói, chỉ cần đem Tư Nam để lên cái giường này thì mình muốn làm gì cũng được hết, nhất định sẽ sướng chết thôi!
"Nhìn bộ dáng như sói đói của anh kìa!" Tư Nam ôm lấy đầu chó cưng, "Coi chừng em thừa dịp anh chưa hồi phục toàn bộ, đem anh bỏ lên cái giường này nha."
"Gấu gâu!" (Không cần đâu!)
"Hừ!" Tư Nam hừ một tiếng, dựa vào thành giường, ngón tay ôn nhu vuốt ve những sợi lông vàng trên người A Kim, "Không nghĩ đến, ngày cuối cùng của chúng ta lại cùng nhau trải qua trên giường bệnh."
"Gấu gấu gâu!" (Giường bệnh gợi cảm nha.)
"Em tại sao vẫn cảm thấy rất không yên lòng?" Tư Nam hỏi chó cưng trong lòng, "Vẫn cảm thấy như là có chuyện gì sắp xảy ra vậy đó."
"Gấu gâu!" (Không có việc gì đâu.)
"Hi vọng không có việc gì!" Tư Nam nheo mắt lại, ôm chặt lấy A Kim, "Một lát nữa, Lâm hẳn là sẽ đem cơ thể của anh về!"
"Gâu!" (Uh.)
"Ăn cơm!" A Kha đi ra ngoài đã trở lại, "Chỉ có thức ăn nhanh thôi ăn đỡ nha!"
Bày biện thức ăn lên bàn, Tư Nam ôm A Kim lại ghế, tự mình cũng ngồi xuống, nhìn A Kha ở phía đối diện: "Bây giờ chúng ta ăn nhiều một chút, có thể ăn đến khi Lâm đưa Phong Lân về không nhỉ?"
"Tôi nghĩ có thể!" A Kha nhét một miếng Pizza vào trong miệng.
"Tu cũng có thể sẽ đến không?" Tư Nam cắt Pizza thành vài miếng nhỏ, bỏ vào trong chén đặt trước mặt A Kim, sau đó tự mình cầm một miếng bắt đầu ăn.
"Ai quan tâm đến anh ta chứ!" A Kha vừa nói, thế nhưng anh mắt lại nhìn về cái giường, "Tư Nam, bạn đến tột cùng làm sao đối phó với Uông Phong Lân được vậy, nhìn kiểu gì cũng không thấy anh ta giống tôi..." Mắc cỡ nói xong, A Kha chỉ cúi đầu gặm cánh gà.
"Ha ha, không bằng tối nay tôi nhường cái phòng này cho bạn," Tư Nam cũng nhìn về cái giường kia, "Bạn có thể lợi dụng cái giường đó!"
A Kim gặm đùi gà cố gắng nhịn cười, tưởng tượng nếu như Tu bị A Kha trói lên cái giường kia, không biết bộ dáng sẽ phát điên tới mức độ nào.
"Ôi!" A Kha thở dài, mặc dù rất chờ mong đem Tu trói nghiến lên trên cái giường đó, bất quá, nghĩ đến cơ hội của bản thân hẳn là cũng không có bao nhiêu, lúc tên kia hóa sói, bản thân mình không thể làm đối thú Hơn nữa, buồn bực nhất chính là, chỉ cần cánh tay trên kia quấn lên eo mình, đôi môi hơi mỏng kia kề lên cổ mình, là có thể đem toàn bộ sức lực của mình lôi đi đâu mất tiêu.
"Ai đó đang phát xuân rồi, không cần để ý đến bạn ấy. Ngoan, ăn thêm miếng nữa!" Tư Nam nói chuyện với A Kim, gắp thêm một cái cánh gà cho anh.
"Gâu!" (Đúng!) A Kim nghe lời gặm cánh gà.
A Kha nghe thấy thanh âm của A Kim mới hoàn hồn trở lại, đỏ mặt tía tai.
"Ăn mau nào!" Tư Nam cười với A Kha, "Chắc lát nữa là Tu tới rồi! Không lo ăn cho no, bạn coi chừng lại bị nuốt sống đó!"
"Còn khuya!" A Kha lườm một cái, "Bạn thật sự cùng một bên giống như Tu?"
"Ha ha." Tư Nam cười mà không trả lời, lại đem một miếng Pizza cho A Kim.
"Bạn không phải tranh thủ lúc người kia bị bệnh chứ?" A Kha vẫn không thể tin được Tư Nam có thể sẽ áp đảo được Uông tổng uy mãnh kia, "Đợi đến khi Uông tổng bình phục trở lại, bạn có khi nào..."
"Bạn muốn nghĩ gì thì tùy!" Tư Nam cười.
Điện thoại của A Kha vang lên, là tin nhắn từ chỗ Lâm: "Qua một con đường nữa là bọn tôi về tới bệnh viện."
"Tu Nam, nhanh, thu dọn đồ đạc, đi trốn mau." A Kha thu dọn thức ăn trên bàn, "Làm sao để A Kim đừng kêu loạn nha."
A Kim nhìn hắn khinh bỉ.
"Kêu loạn thì chỉ có bạn thôi chứ cục cưng chắc chắn sẽ không!" Tư Nam bĩu môi, vừa nói lại đưa tay xoa xoa lớp lông của A Kim.
"Tôi cũng cảm thấy vậy," A Kha nhìn một chút, "Bạn thật sự rất yêu A Kim!"
"Đúng vậy," Tư Nam gật đầu, "A Kim vốn là vợ của tôi mà!"
"Vậy còn Uông tổng thì sao?" A Kha hỏi dồn.
"Ha ha, thì là..." Ánh mắt Tư Nam lóng lánh, cười nhìn A Kim, "Vợ nhỏ!"
"Gấu gấu!" (Anh là chồng!)
"Không cho sủa!" Tư Nam ấn đầu A Kim, sau đó dí sát mũi mình chạm vào mũi anh, "Ngoan nào, chúng ta ở trong phòng này chờ Phong Lân được đưa đến."
Chó cưng gật đầu.
A Kha nhìn đến một người một chó này, lắc đầu bất đắc dĩ: "Tôi đi ra ngoài trước."
Tư Nam gật đầu với bạn, sau đó lên giường nằm, kéo mền lên trùm lại thật kín.
A Kim cũng nhảy lên giường, trực tiếp chui vào trong ổ chăn, tựa vào lòng Tư Nam, kéo vạt áo của em ra, liếm liếm lên da thịt trắng mềm của em.
"Đừng quậy!" Tư Nam nhịn cười gõ nhẹ đầu anh, "Lắng nghe bên ngoài kìa."
A Kim thành thật dừng lại, cẩn thận nghe ngóng.
"Làm nhẹ một chút, làm Phong Lân bị thương bọn mi đền được nổi không?" Là giọng nói kênh kiệu của Tỉnh Thượng Đan.
"Cô Tỉnh Thượng," khó mà nghe được giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lâm, "Y tá hộ lí ở đây của chúng tôi đều rất chuyên nghiệp."
"Xin lỗi, bác sĩ Ngô," Đổi sang giọng nói ngọt lịm nhão nhẹt, "Là tôi lo lắng cho Phong Lân mà!"
"Tôi sẽ kiểm tra lại toàn diện cho cậu ấy, cho nên hôm nay tốt nhất các người cũng về đi, ngày mai trở lại!" Giọng nói quyền uy của Lâm, không cho phép làm ngược lại.
"Vậy thì anh ấy..." Tỉnh Thượng Đan giống như không tình nguyện rời đi.
"Cô yên tâm, cậu ta sẽ bình an trải qua hai tháng ở nơi này của tôi." Lời Lân nói nghe cứ như là Phong Lân chỉ còn sống được hai tháng mà thôi.
"Được rồi!" Tỉnh Thượng Đan rốt cuộc đồng ý rời đi, "Phong Lân, ngày mai em lại đến thăm anh nha!"
Đáng tiếc người trên giường hoàn toàn không có khả năng đáp trả lại cô ta.
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ