Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
ìu Uông Phong Lân vào cửa lớn nhà họ Uông, phòng ở đây mặc dù lớn hơn so với phòng của mình, nhưng rõ ràng thiếu đi cảm giác gia đình như ở nhà mình. Hết thảy đều rất trật tự ngăn nắp, hiển nhiên cho dù chủ nhân không có ở nhà, thì người giúp việc ở đây đều biết tự động ai làm việc nấy.
Dì Lí đi từ trong phòng ra ngoài cửa đón chào. "Thiếu gia, cậu đã trở về! Thời gian dài như vậy..." Vừa nói vừa lau lệ trào ra nơi khóe mắt.
"Ha ha, dì Lí, tôi tốt lắm, qua vài ngày nữa là có thể khỏe lại rồi." Uông Phong Lân an ủi bà.
"Đúng vậy, đúng vậy! Khỏe nhanh là tốt rồi." Dì Lí đi vào trong phòng, đồng thời dùng khóe mắt liếc Tư Nam, Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ lúc trước bà đã gặp qua, chỉ là thiếu niên xinh đẹp đang dìu Uông Phong Lân này thì chưa từng thấy, "Thiếu gia, tôi cho người nấu canh bổ cho cậu rồi."
"Dì Lí, tôi có chuyện hỏi dì, có gì thì bưng tới phòng sách cùng nhau dùng luôn đi!". Thân hình Uông Phong Lân dựa lên người Tư Nam, nói với dì Thẩm xong, chuyển qua bên em, ghé vào lỗ tai em nhẹ giọng hỏi, "Thế nào? Lúc nào thì muốn đi thử giường?"
"Lo việc chính đi!" Tư Nam đánh nhẹ anh một cái.
Động tác nhỏ này không tránh đường hai con mắt của dì Lí, lần nữa đánh giá lại thiếu niên xinh đẹp này, sao lại không phải là bé gái chứ? Nhìn thế nào cũng có cảm giác như là bạn gái của thiếu gia nhà mình! Nhưng mà vô luận chiều cao hay vóc dáng đều là của bé trai mà!
"Chúng ta lên lầu đi!" Uông Phong Lân dựa vào Tư Nam, "Nếu có chỗ nào không hài lòng với cái phòng đó thì nói nha! Tranh thủ lúc anh còn chưa có hồi phục quay về ở thì có thể để cho người ta sửa chữa một chút."
Tư Nam lắc đầu, không biết cần nói gì. Cách bài trí, xếp đặt trong căn phòng này rõ ràng là do kiến trúc sư có trình độ, nhưng mà tại sao nhìn kiểu gì cũng cảm thấy thiếu mùi vị gia đình vậy? Ngẫm lại cảm giác của mình khi trở về nhà, cho dù là tối qua cũng chẳng khác gì như đang mở phiên tòa nhưng mà vẫn rất ấm áp.
"Làm sao vậy?" Uông Phong Lân nhìn ra em hình như có điều gì đó nghi hoặc.
"Tại sao nhà của anh không có không khí gia đình vậy?" Tư Nam nghi hoặc, "Chẳng lẽ là bởi vì không có mẹ ở nhà nấu cơm? Nhưng mà dì Lí không phải ngày nào cũng đều nấu cơm sao?"
"Bởi vì ở nhà này cái gì cũng có, chỉ là không có tình yêu," Uông Phong Lân thở dài một tiếng, "Từ khi anh còn nhỏ đã chưa từng được biết đến không khí ấm áp của gia đình là cái gì, mặc dù cha mẹ đều còn sống cả. Nhưng mà khi làm A Kim, ở nhà em mới tìm thấy được không khí gia đình."
"Như vậy thì gả tới nhà em đi!" Tư Nam cười với anh.
"Cái đó thì không thể được, phải gả thì cũng là em gả cho anh!"
"Hừ, ai nghe anh nói hưu nói vượn chứ!" Tư Nam theo hướng anh chỉ dìu anh vào trong phòng sách.
Uông Phong Lân ngồi xuống ghế, kéo Tư Nam ngồi lên đùi, ôm lấy eo em, muốn âu yếm với em.
"Không được đâu!" Tư Nam đẩy cằm anh ra, "Dì Lí sẽ vào đó!"
"Ứ ~" Chu chu miệng làm nũng.
Tư Nam chuyển sang cầm lấy cằm anh, nhéo một chút, "Nhéo thích quá đi!"
Uông Phong Lân lấy ngón tay chạm lên môi của mình: "Cái này hôn cũng thích lắm đó! Thử xem đi!"
"Cũng đâu có gì mới mẻ đâu!" Tư Nam cố ý ghẹo anh.
"Chẳng lẽ cần bọc lại cho tươi ta?" UÔng Phong Lân lén hôn lên má em thành công, "Có em tươi mát là được rồi!"
Dì Lí gõ gõ cửa, bưng canh đi vào: "Thiếu gia, ăn canh thôi!"
"Dì Lí," Uông Phong Lân chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, "Ngồi đi, tôi có việc muốn hỏi dì."
"Oh?" Lí THẩm vừa múc canh vừa nói, "Chuyện gì à? Mấy ngày cậu không có ở đây, chúng tôi đều không dám lười biếng, cậu khi nào thì trở về, ổn định mọi việc như trước."
"Tôi không nói cái này." Uông Phong Lân dừng một chút, "Tôi chỉ muốn hỏi dì có phải có một người con trai, tên là Lí Hoán?"
Tay dì Lí run lên, nước canh vẩy ra tay, vội vàng buông chén, rút khăn giấy lau qua.
"Dì Lí, từ nhỏ đều là dì chăm sóc tôi, tôi chưa từng nghe nói dì có con, cái này là tôi nghe được từ người khác! Uông Phong Lân thở dài một tiếng, "Tại sao chưa từng nghe thấy dì nhắc tới vậy?"
"Thiếu gia, đừng hỏi!" Dì Lí bưng một chén canh qua, "Khi tôi đến nhà họ Uông thì đã li dị, tòa quyết định con trai ở với cha của nó, cũng không cho tôi đi thăm hỏi. Cho nên, tôi cũng chưa từng nhìn thấy nó.
"Cái kia, dì muốn gặp cậu ta không?" Uông Phong Lân hỏi.
"Tôi..." Dì Lí lắc đầu, "Không cần."
"Tại sao?" Uông Phong Lân khó hiểu.
Tư Nam nhận lấy chén canh trong tay Uông Phong Lân, thổi thổi một chút, đưa cho anh uống.
"Nhiều năm rồi không có gặp, gặp cũng đâu khác gì người xa lạ đâu?" Dì Lí cười khổ, lại dùng thìa múc canh, hơi liếc nhìn về Uông Phong Lân.
"Cậu ấy đang làm việc ở công ti tôi." Uông Phong Lân uống xuống một miếng canh, ý bảo Tư Nam cũng uống đi.
"Còn chuyện gì khác không?" Dì Lí không có trả lời Uông Phong Lân, chỉ là dùng khóe mắt nhìn Tư Nam đang tỉ mỉ đút canh cho anh, "Không còn việc gì nữa thì tôi đi chuẩn bị cơm tối."
"Không cần đâu, dì Lí, tôi không ăn ở nhà, tôi còn phải ra ngoài." Uông Phong Lân mở miệng ngăn cản, "Dì đi nghỉ trước đi!"
"Vâng ạ! Vậy canh để ở đây, hai người từ từ dùng!" Dì Lí xoay người đi ra ngoài.
Tư Nam quay lại đút Uông Phong Lân một muỗng canh, lại bị anh giữ sau gáy, hôn lên môi của mình, sau đó đem toàn bộ nước canh chuyển qua miệng mình.
"Ha ha, uống ngon không?" Đôi môi Uông Phong Lân vẫn còn áp trên đôi môi em, nhẹ giọng nói chuyện.
"Cũng không tệ lắm." Tư Nam cười, "Em nói là nói canh nha!"
"Như thế nào lại như vậy chứ?" Uông Phong Lân cong miệng lên, chỉ vào môi mình, "Còn cái này?"
"Cái đó hả..." Tư Nam chớp chớp mắt, cười ám muội không trả lời.
"Rốt cuộc thì sao hả?" Uông Phong Lân chờ mong câu trả lời của Tư Nam.
"Tư Nam đứng dậy, đưa chén đến bên cạnh anh: "Cũng... tốt lắm đó!"
"Hi hi, anh biết em thích mà!" Uông Phong Lân đắc ý cười.
"Hừ, em có kinh nghiệm như vậy, cái này có gì đắc ý dữ vậy hả?" Tư Nam cong môi lên.
"Anh..." Nhất thời nghẹn họng, chỉ có thể chu môi, nhìn Tư Nam, bây giờ đột nhiên rất muốn mình đang là A Kim, như vậy thì chỉ cần cọ cọ vào ống quần em là có thể đối phó được.
Tư Nam quay đầu lại, cắn môi dưới trừng mắt nhìn anh.
Giả bộ đáng thương, chu miệng chớp mắt: "Tiểu Nam à..."
Tư Nam rốt cuộc cười ra thành tiếng: "Được rồi, chọc anh thôi!" Dừng một chút, ngồi lại trên người anh, đưa tay ôm lấy bờ vai vững chãi của anh, "Nhưng mà, sau này..."
"Anh chỉ có em, cũng chỉ thuộc về em!" Uông Phong Lân hôn lên môi em lần nữa, tham lam hấp thu hương thơm của em, chia sẻ mật dịch của nhau.
"Oh..." Không khí trong phổi đều bị hút khô rồi, Tư Nam nhẹ đẩy vai anh, "Được rồi! Quay lại nào, em không không khách sáo với anh nữa!"
"Không khách sao là sao?" Ánh mắt Uông Phong Lân thật là chờ mong.
"Lấy tình trạng của anh bây giờ." Tư Nam cố ý nhìn khinh miệt từ trên xuống dưới người anh, "Anh đoán em có thể hay không..."
"Uh, em đồng ý để anh làm chồng mà!" Uông Phong Lân cảnh giác nhắc nhở em từng có hứa hẹn qua.
"Ha ha, ngốc nghếch." Tư Nam đánh nhẹ lên tay anh, "Khi nào thì về?"
"Đi bây giờ thôi!" Uông Phong Lân ôm qua eo em, "Ôm em thật dễ chịu ghê!"
"Anh nặng lắm, có biết không hả?" Tư Nam nhéo nhéo cằm anh, "Đợi anh khỏe lại, anh phải bồi thường cho em!"
"Bồi thường thế nào?" Uông Phong Lân nhìn em tò mò.
"Uhm, đợi anh khỏe lại rồi sẽ nói với anh sau nhé!" Tư Nam dìu anh đứng dậy, "Đi nào!"
"Rốt cuộc là cái gì vậy?" Uông Phong Lân hỏi dồn.
"Em nghĩ muốn..." Tư Nam cười, "Anh cõng em."
"Hả?" Uông Phong Lân nhìn em khó hiểu, "Có vậy thôi?"
"Dạ, lưng của anh nhìn thấy dựa vào sẽ rất thích!" Tư Nam hơi cúi xuống mặt nghiêm túc, "Khi còn nhỏ, lúc anh nắm tay em nói muốn đưa em về nhà, em đã cảm thấy được lưng của anh nếu được dựa vào sẽ rất tốt, đựa anh cõng nhất định sẽ rất hạnh phúc."
"Ha ha, Tiểu Nam ngốc! Đợi anh khỏe lại, nhất định sẽ cõng em mỗi ngày." Uông Phong Lân nhéo mũi em, "Lưng của anh, em khi nào muốn dựa vào đều được cả, em muốn kí tên viết đó là của em cũng được."
"Em muốn viết lên đó: Tài sản của Đường Tư Nam!" Tư Nam cố nhịn cười.
"Uh, không thành vấn đề!" Tay Uông Phong Lân mở cửa ra.
"Chờ một chút" Tư Nam đưa tay kéo anh lại, "Phòng sát bên dùng làm gì?"
"Là phòng tập thể hình của anh." Uông Phong Lân trả lời.
"Trong đó có người?" Tư Nam nhíu chân mày lại.
"Có người?" Uông Phong Lân lập tức chỉ thẳng ba ngón tay lên trời, "Anh thề anh không có kim ốc tàng kiều, anh chỉ có em thôi!"
"Ngu ngốc!" Tư Nam chụp anh anh lại, nhỏ giọng, "Đừng quậy, em nghe thấy hình như trong đó có tiếng nhịp chân."
"Không thể nào?" Nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, quả nhiên, bên trong giống như có người đang nhịp nhịp chân, hẳn là hành vi xảy ra khi quá nhàm chán, Uông Phong Lân nghi hoặc nhìn về Tư Nam bên cạnh.
Tư Nam đỡ Uông Phong Lân dựa vào bên cửa, ý bảo mình sẽ đi gọi người, Uông Phong Lân gật đầu.
Tư Nam đi đến đầu cầu thang, vươn người xuống dưới lầu ra hiệu cho Kiệt Nhĩ. Kiệt Nhĩ nhìn thấy liền vỗ vai Mạnh Ba, ý bảo cùng đi lên, sau đó cả hai lặng lẽ đi lên lầu.
Trong phòng tập thể hình tiếng nhịp chân nhàm chán vẫn không ngừng vang lên.
Tư Nam dìu Uông Phong Lân ở phía sau, Kiệt Nhĩ ở phía trước, một phát mở tung cửa phòng tập thể hình. Trong phòng trống không, ngoại trừ mấy cái máy tập cũng không có bất kì bóng dáng ai cả.
"Bên tay phải, phòng dụng cụ." Uông Phong Lân nhỏ giọng nhắc nhở.
Kiệt Nhĩ cảnh giác từ từ đi qua, nhanh gióng giật tung cánh cửa nhỏ của phòng chứa dụng cụ: "Là mi!"
Trong phòng dụng cụ, Lí Hoán đang đứng sát tường, nhìn thấy Kiệt Nhĩ, rõ ràng là bị hù dọa mất hồn, trên mặt vẻ chết điếng hiện ra sau vài giây.
"Mi tại sao lại ở đây?" Kiệt Nhĩ nghiêng người, ý bảo gã đi ra.
Lí Hoán đi ra khỏi phòng dụng cụ, khiếp sợ bị gạt đi, thay vào đó là bộ mặt khinh khỉnh: Tao ở đâu còn tới phiên mày trông nom sao?"
"Nếu như tôi nhớ không lầm thì đây là nhà của tôi," Uông Phong Lân cười lạnh một tiếng, "Lấy tình huống bây giờ, ít nhất tôi có thể kiện anh tội xâm nhập tư gia bất hợp pháp!"
"Vậy mày giỏi thì đi kiện đi!" Lí Hoán mặt cắt không còn giọt máu liếc Uông Phong Lân một cái, "Tao làm cái gì, tao nghĩ mày cũng biết, mày nếu cảm thấy kiện tao xâm nhập tư gia bất hợp pháp còn chưa đủ thì có thể kiện tao buôn bán thông tin mật luôn đi."
"Anh hình như rất trông chờ tôi kiện anh nhỉ?" Uông Phong Lân lạnh lùng hỏi.
"Tao là như vậy đó, thì sao nào!" Lí Hoán cười lạnh, "Hơn nữa, tao đã làm cái gì, bây giờ tao cũng có thể nói cho mày biết!"
"Anh hận anh ấy cưới đi tình thương của mẹ đáng ra phải thuộc về anh sao?" Tư Nam đột nhiên mở miệng hỏi.
Thân hình Lí Hoát run lên, mụ cười lạnh cùng vẻ mặt kiêu ngạo trong nháy mắt trở nên điên cuồng, "Không sai, mày nói đúng! Là tao hận nó! Nó cướp đi hạnh phúc lí ra phải thuộc về tao!"
"Ôi, tại sao ai cũng như vậy vậy?" Tư Nam bĩu môi đáng thương vô cùng, "Tằng Khải Trữ nói anh ấy cướp tài sản lí ra phải thuộc về anh ta, Trịnh Thụ Thần nói anh ấy cướp đoạt công ti của anh ta, anh thì nói anh ấy cướp đoạt hạnh phúc!" Quay sang phía Uông Phong Lân, "Anh, nói thật đi, còn cướp cái gì nữa?"
"Oan uống mà!" Uông Phong Lân trải qua huấn luyện khi sống trong cơ thể A Kim, giả bộ đáng thương thật sự là đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh rồi.
Phẫn nộ của Lí Hoán vốn đã muốn phát tác tới nơi lại bị lời nói chuyện của hai người làm cho đông cứng ngắc, phát tác cũng không được, thu lại cũng không xong, chẳng biết phải làm cái gì mới là tốt nhất.
"Thiếu gia, cậu đừng kiện nó!" Dì Lí thình lình từ dưới nhà xông lên, "Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi! Là tôi để cho nó vào, tôi còn lừa cậu..." Nước mắt chảy ra một giọt lại một giọt, "Đều là tại tôi, tại tôi!"
"Dì Lí, dì làm cái gì vậy?" Uông Phong Lân thu lại vẻ mặt giả bộ đáng thương.
"Thiếu gia, tôi xin cậu, đừng kiện nó, có được hay không? Xin cậu, cậu nể tình tôi chăm sóc cậu từ nhỏ tới lớn, lấy sự chăm sóc của tôi dành cho cậu, đừng kiện nó..."
"Tôi không cần bà thay tôi cầu xin nó!" Lí Hoán kéo dì Lí đang muốn quì gối xuống trước mặt Uông Phong Lân, "Tôi cũng không có thừa nhận bà! Tôi đến, chính là để nói cho bà biết tôi sẽ tiêu diệt nó!"
"Tiểu Hoán à, con đừng nói như vậy!" Dì Lí chụp lấy ống tay áo Lí Hoán, "Con nhận sai với thiếu gia đi, cậu ấy sẽ tha thứ cho con, thiếu gia thật ra là người tốt lắm!"
"Tôi tại sao phải cần nó tha thứ, là nó nợ tôi!" Lí Hoán gào thét, "Khi tôi muốn tình thương của mẹ, muốn bầu ngực của mẹ, bà ở đâu? Bà đang ôm nó? Dựa vào cái gì? Nó cái gì cũng có, tôi thể nhưng chỉ có thể trong mơ mới có thể gặp được mẹ của mình?"
"Tiểu Hoán..."
"Bà không phải mẹ tôi! Bà không xứng! Lúc tôi bị tên tửu quỉ kia đánh bà ở đâu? Lúc tôi vào đại học vì cần tiền học phí mà phải lăn lộn trong quán bar thì bà ở đâu? Bây giờ bà lại đi giả bộ làm người tốt? Bà tới cứu tôi sao?" Lí Hoán hừ lạnh một tiếng, "Tôi nói cho bà biết, trễ rồi, tất cả đã trễ rồi!"
"Tiểu Hoán, con đừng như vậy, đừng như vậy mà!" Dì Lí nắm lấy ống tay áo con mình khóc, "Con còn trẻ, chuyện gì cũng còn có cách vãn hồi mà. Là mẹ có lỗi với con, mẹ không xứng làm mẹ con, cái đó không liên quan đến thiếu gia!"
"Bà còn bao che cho nó! Bà đúng là che chở cho nó? Đúng vậy không?" Lí Hoán gào lên, giọng nói cũng đã khàn khàn, "Đem đạo đức giả của bà lấy lại đi!" Quay sang Uông Phong Lân, "Tao nói cho mày biết, ta giúp Trịnh Thụ Thần làm việc, là bởi vì tao với gã có cùng mục tiêu, đó chính là tiêu diệt mày! Những gì mày cướp của bọn tao, sớm muộn gì cũng phải bồi thường lại gấp đôi."
"Oh, như vậy à?" Uông Phong Lân giống như là chưa hề xảy ra chuyện gì, "Tư Nam, đưa anh quay về phòng nghỉ bên văn phòng đi! Lí Hoán, lúc nào rảnh thì đến thăm dì Lí nhiều một chút, trước kia bỏ lỡ cái gì, sau này có thể bù đắp mà!"
"Đi thôi! Trở về không cho anh ăn vụng chocolate mà Phiên Gia MM chia cho em nha!" Tư Nam nhắc nhở anh.
"Anh sao lại như thế chứ?" Nửa người trên của Uông Phong Lân đều dựa lên người em, hơi quay đầu nhìn về phía Mạnh Ba với Kiệt Nhĩ, "Còn không đi? Nếu các cậu thích ăn đồ ăn dì Lí nấu, thì lần sau quay lại đi!"
"Oh!" Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ đang thừ người cũng rất nhanh chóng hoàn hồn lại đi xuống lầu.
Trên lầu chỉ còn lại dì Lí cùng con trai của bà.
Cảm thấy mọi chuyện đã hỏng bét một cách sâu sắc! Lí Hoán nghi hoặc nhìn theo bóng dáng mấy người đang đi xuống lầu: "Đây, đây là như thế nào?" Tại sao kế hoạch mình chuẩn bị sao lại biến thành như thế này?
Đúng, gã muốn lợi dụng mẹ mình che dấu bí mật với Uông Phong Lân, để cho Uông Phong Lân không thể tin tưởng mẹ mình nữa, đưa người mẹ không làm tròn trách nhiệm này đuổi ra ngoài. Đồng thời gã cũng có thể lợi dụng bí mật của Uông Phong Lân mà lấy được nhiều chỗ tốt từ Trịnh Thụ Thần! Gã cũng có sự chuẩn bị tốt nếu bị phát hiện, sẽ cãi nhau ầm ĩ với mẹ một trận, để cho Uông Phong Lân biết, sau đó cùng hắn kéo nhau ra tòa, để cho cả thế giới này biết nó là đứa đã cướp đi tình thương của mẹ. Nhưng mà bây giờ là như thế nào vậy?"
"Tiểu Hoán, đừng sai lại càng sai nữa!" dì Lí nghẹn ngào, "Mẹ cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ có ý suy nghĩ không cần con!"
"Nhưng bà đã làm như vậy rồi!" Lí Hoán phẫn nộ.
"Chính là cha con, tìm người làm giả chứng cớ, nói thần kinh của mẹ có chuyện, tòa án phán quyết không cho mẹ đến thăm con." Dì Lí tiếp tục nghẹn ngào, "Khi đó, mẹ thiếu điều muốn cêết đi, trong lúc lang thang chuẩn bị đi đến bờ biển, thì gặp được dì Uông, bà ấy tin tưởng mẹ vốn bình thường, bà ấy đưa mẹ trở về bà ấy phụ giúp công việc. Nhưng mà, mẹ làm sao có thể không nhớ con của mình chứ? Mẹ đều len lén trở về nhìn con, không dám tới gần con, chỉ có thể đứng ở xa xa mà nhìn, ngày đầu tiên con vào tiểu học, đánh rơi mất cây bút máy, có phải không? Khi nó nó rớt khỏi cặp sách của con, bị mẹ nhặt mất rồi. Con có nhớ không? Khi con học cấp ba, chơi bóng rỗ bị té gãy chân, nhưng tại sao xe cấp cứu lại tới nhanh vậy? Là mẹ thấy con bị té xuống nên lập tức kêu xe cấp cứu. Lần đầu tiên con cùng bạn gái hẹn hò ở công viên trung tâm, tại sao lại có thể yên tĩnh đến như vậy? Là mẹ ở ngoà dđường nhờ người ta đi qua đường khác...
Lí Hoán trợn mắt há miệng nghe mỗi từ mỗi câu mẹ gã nói ra, trong lúc bất tri bất giác, lần nữa gặm nhấm mùi vị của nước mắt tưởng chừng như đã bị gã bỏ quên rất lâu. Ngây ngốc một lát, gã vỗ vỗ tay mẹ: "Mẹ, mẹ chờ con!" Nói xong chạy xuống dưới lầu, "Uông tổng, không thể quay lại công ti được!"
Uông Phong Lân dưới sự trợ giúp của Tư Nam đang chuẩn bị lên xe liền dừng lại, quay đầu lại nhìn gã.
"Có, có người lợi dụng bảo trì văn phòng, phá hoại cáp treo thang máy chuyên dụng của anh, theo kế hoạch, nếu sử dụng thêm mười lăm hay hai mươi lần gì đó, dây cáp kia sẽ bị đứt!" Lú Hoán nói ra nguyên nhân gã ngăn cản Uông Phong Lân quay lại công ti.
Lời này vừa xong, bốn người đều sững sờ. Thật là không ai có thể ngờ được, đối phương đã ra tay rồi!
"Chỉ có thang máy dành riêng cho tổng tài?" Mạnh Ba hỏi.
"Đúng vậy." Lí Hoán gật đầu, "Theo thời gian mà đoán, dùng cho tới hôm nay cũng không có sai sót gì!"
Tư Nam móc điện thoại ra bấm số: "Phiên Gia MM, chị còn ở trong công ti không?... May quá, không có ở đó... Trước không cần trở về, tối nay Phong Lân cũng có có về, anh ấy ở nhà em... Không có gì, chị nói gì vậy?... Không phải như vậy đâu!... Được rồi, muốn em chia cho một viên chocolate à!... Được, ngày mai sẽ có."
Uông Phong Lân nhìn Tư Nam: "Phiên Gia MM không có ở trên tầng mười tám?"
Tư Nam lắc đầu: "Không có, vừa khéo chị ấy bị Lâm dụ đi phá hoại buổi coi mắt rồi!"
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ