Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
rong phòng làm việc của Tu, Tư Nam đem nội dung cuộc nói chuyện A Kha nhờ chuyển thuật lại một lần, đương nhiên tỉnh lược đi đoạn nói về chuyện Tu biến thành chó sói.
"Em sao lại cười kiểu như vậy hả?" Tu nhìn y, "Em cười như vậy mới nhìn qua rất kì quái nha!"
"Không có gì cả!" Tư Nam thu nụ cười bớt lại, "Còn có một việc. Có thể để cho An Chi Huyến quay lại làm việc không?"
"Hả? Để cho An Chi Huyến quay lại?" Tu nhíu mày, "Tư Nam, gã ta chẳng khác gì cục thuốc nổ!"
"Em biết, nhưng mà, anh không cảm thấy An Chi Huyến vốn là một nhân viên rất được sao?" Tu Nam hỏi ngược lại Tu.
"Em thật sự là quá tốt bụng rồi." Tu lắc đầu bất đắc dĩ, "Nếu như anh là em, anh ít nhất muốn tống gã ta tới bệnh viện tâm thần."
"Ai chẳng có lúc bị kích động chứ, phải không nào?" Tư Nam cười bình thản, "Tin em đi, anh ta là người biết mang ơn, em tin anh ta sẽ không gây ra uy hiếp nào cho Phong Lân đâu."
"Được rồi!" Tu gật đầu, "Vậy thì làm theo ý em, để cho gã ta quay lại. Nhưng anh sẽ cắt giảm bớt công việc của anh ta."
"Vậy là óốt rồi, em nghĩ anh ta cũng cần một khoảng thời gian để thích ứng với công việc của mình." Tư Nam đứng dậy, "Em đi trước nha."
"Tư Nam, việc này Phong Lân biết không?" Tu hỏi.
"Ha ha, một nhân viên bên bộ phận thư kí đi hay ở, hẳn là không cần làm kinh động đến tổng tài đâu?" Tư Nam quay đầu lại nhìn Tu cười cười.
"Ha! Anh cũng nhắc nhở em," Tu cũng cười, "Nếu như Phong Lân biết, cũng không chắc cậu ta sẽ quyết định như thế nào đâu!"
"Được rồi, em sẽ lo phần với anh ấy mà." Tư Nam xoay người đi ra ngoài, nhìn thấy A Kim đang ngồi chồm hổm trước cửa, sờ sờ đầu của anh, dẫn anh trở về phòng làm việc của mình.
"Gấu gấu?" (Đi nói với Tu rồi à?) vừa vào phòng đã hỏi ngay.
"Anh đi dò xét qua rồi?" Không có trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại, đi đến ngồi xổm trước mặt anh thay anh phủi đi bụi bặm bám trên mớ lông vai, "Sao lại để bẩn như vậy!"
"Gấu gấu gâu!" (Về nhà em tắm cho anh nha!) ánh mắt mới mong chờ làm sao.
"Hừ, nếu còn để bẩn như vậy sẽ không để ý anh nữa!" Tư Nam xoa xoa anh.
"Gấu! Gấu!" (Uh ~ đừng như vậy mà!)
Hôm nay anh còn chưa có tỉnh lại, muốn tỉnh lại không?" Tư Nam hỏi, "Còn chưa tới một tuần, anh đã có thể khôi phục rồi."
Tựa đầu vào chân em cọ cọ, ý bảo thời gian mình làm A Kim cũng không còn bao nhiêu nữa.
"Em không sao mà, có anh là đủ rồi." Tư Nam cười.
"Gấu gâu!" (Anh tỉnh lại) nói xong, chạy ra sau gầm bàn của Tư Nam trốn.
"Dạ." Tư Nam đứng dậy, mở cửa ra, "A Kim, cục cưng đừng chạy loạn, Nam đi gặp Uông tổng nha!"
"Gấu gấu!) (Lúa mì!) cũng xem như là cho người khác nghe câu trả lời.
Tư Nam đóng kín cửa lại, đi đến phòng nghĩ của Uông Phong Lân.
"Anh tỉnh rồi?" Phan Già nhìn Uông Phong Lân mở mắt ra, "Mấy hôm nay thời gian anh tỉnh lại cũng rất ít."
"Đại khái bởi vì tôi sẽ nhanh khỏe lại thôi!" Uông Phong Lân ra hiệu cho cô đỡ mình ngồi dậy, "Đợi đến khi tôi khỏe lại, sẽ tự mình đem chocolate đắng cho Tư Nam, tôi không nỡ để cô làm."
"Hứ, anh chỉ vì Tư Nam chứ luyến tiếc gì tôi?" Dìu hắn ngồi dậy thì đã nghe tiếng cửa mở ra, Phan Già quay đầu lại nhìn thấy Tư Nam đang đi vào.
"Cái gì vì em?" Tư Nam hỏi.
"Vì tránh để cho anh ta luyến tiếc tôi," Phan Già nhìn về Tư Nam, "Bây giờ tôi quyết định sẽ đi mua chocolate, em thay thôi nhìn anh ta nha!"
"Được ạ." Tư Nam gật đầu.
Phan Già đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Uông Phong Lân lập tức đưa tay kéo Tư Nam vào lòng: "Bảo bối, anh nhớ em quá!"
"A, anh không phải vừa mới đứng bên chân em sao?"
"Cái đó khác mà, không thể ôm em được!" Ôm chặt lấy em, sau đó tựa đầu vào hõm vai em cọ cọ.
"Ôi, toàn dùng thói quen của A Kim, còn nói là khác nhau!" Tư Nam đẩy anh ra, "Có gì muốn nói à?"
"Không có!" Uông Phong Lân vẫn trước sau ôm chặt thân hình của Tư Nam, "Chỉ là muốn ôm em thôi."
"Anh rất nhanh nữa là có thể ôm rồi mà!" Tư Nam cười dựa sát vào anh, hai mắt lưu luyến nhìn theo đôi môi khẽ cong lên của anh, đầu lưỡi tinh tế liếm qua môi anh.
"Đừng!" Làm sao có thể chống cự lại được sự hấp dẫn đến như vậy cho được, Uông Phong Lân lập tức hôn lên đôi môi mọng lúc nào cũng hấp dẫn anh đến vô hạn.
Thật lâu sau nụ hôn nồng nàn mới kết thúc, Tư Nam điều chỉnh lại hô hấp, cúi cúi đầu.
"Anh nhất định phải khỏe lên thật nhanh mới được!" Ngón tay của Uông Phong Lân không an phận vuốt ve trên cơ thể của Tư Nam.
"Muốn em gọi Tu vào không?" Tư Nam né tránh va chạm đầu xúc cảm với anh, cảm xúc ôn nhu kia làm cho bản thân mình xáo động bất an vô cùng.
"Oh, được," Trong miệng Uông Phong Lân đáp ứng, nhưng tay cũng không có ngừng lại.
"Vậy anh buông tay đi." Tư Nam vùng vẫy thân mình.
"Anh không nỡ mà!" Hai tay đem Tư Nam ôm lại càng chặt, "Đợi anh khỏe lại, sẽ tự kí giấy nghỉ phép cho mình thật dài, sau đó vẫn cứ ôm em như vậy!"
"Em cũng không có thời gian cho anh ôm, em còn nhiều việc lắm!" Tư Nam giả bộ bày ra vẻ mặt nghiêm túc.
"Công việc quan trọng hơn anh sao?" Lập tức giả bộ ủy khuất.
"Đúng vậy, không làm việc ông chủ sẽ không trả lương đó!"
"Ông chủ của em thật đáng ghét, chúng ta bắt cóc anh ta đi, bắt anh ta đồng ý cho em nghỉ." Uông Phong Lân nói nghiêm trang.
"Hi Hi, được đó!" Tư Nam suy nghĩ một chút, "Em có thể ăn hiếp con tin của chúng ta không?"
"Hả? Cái này không tốt đâu! Anh ta đã bị chúng ta bắt cóc rồi, em còn định ăn hiếp sao?"
"Đúng vậy, làm gì có tên cướp nào không ăn hiếp con tin đâu nè?"
"Tiểu Nam tàn nhẫn quá đi," Uông Phong Lân bĩu môi, nhìn ánh mắt chờ mong của Tư Nam, lập tức đầu hàng, "Được rồi, cho em ăn hiếp luôn!"
"Hi hi, không làm loạn nữa, em đi gọi Tu qua đây."
"Uh."
Tu đi theo sau Tư Nam tiến vào, Uông Phong Lân từ từ nhắm hai mắt tựa đầu vào thành giường.
"Phong Lân, cậu khỏe không?" Tu hỏi.
"Oh, tốt lắm!" Uông Phong Lân mở mắt, "Ngồi đi."
"Chuyện Lí Hoán cậu cũng biết rồi?" Tu hỏi.
Uông Phong Lân gật đầu, hai mắt nheo lại: "Ngày mai tôi về nhà tìm dì Lí nói chuyện một chút."
"Tôi đã phái người theo sát Lí Hoán, tôi nghĩ A Kha cũng tìm được bằng chứng rồi." Tu cau mày lại, nhắc tới A Kha thì hai mắt nhiều không tự chủ mà thay đổi một chút, cái này chẳng thể tránh được ánh mắt của Uông Phong Lân.
"Cậu với A Kha làm sao vậy?" Uông Phong Lân mang vẻ mặt bí hiểm hỏi một câu, khóe mắt thoáng thấy Tư Nam ngồi một bên mắt mũi cũng đầy tò mò, trong lòng không khỏi cười nhẹ.
"Không có việc gì!" Tu mím môi lắc đầu, "Cậu ta sẽ làm tốt việc của mình."
"Ha ha, tốt nhất là không có chuyện gì!" Uông Phong Lân cười cười, "Tu à, yêu đương thì phải nói, phải vun đắp từ từ thì mới có tình cảm, nếu như chuyện gì cũng giải quyết ở trên giường, thì vấn đề sẽ càng ngày càng nghiêm trọng nha."
Tu giương mắt nhìn Uông Phong Lân: "Cậu sủa bậy xong chưa? Không còn việc gì thì tôi đi làm!" Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Uông Phong Lân bày ra vẻ mặt vô tội nhìn về Tư Nam đang cố nhịn cười ở bên cạnh: "Anh có nói sai gì sao? Anh dùng lời thấm thía như vậy, cậu ta lại nói anh sủa bậy! Thật là làm người ta bị tổn thương!"
Tư Nam đi tới, xoa xoa đầu anh: "Ngoan nào, không tổn thương, không tổn thương, ngoan, ngoan."
"Ô?" Uông Phong Lân lập tức ngẩng đầu, cong môi lên, chuẩn bị chào đón nụ hôn của Tư Nam.
"Được rồi, vuốt lông nè, không có việc gì nữa!" Tư Nam thế như chỉ tiếp tục xoa xoa tóc của anh.
"Này!" Uông Phong Lân bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, một tay ôm lấy eo Tư Nam, "Em tại sao lại dùng mấy chiêu đối phó với A Kim áp dụng lên người anh hả?"
"Hi hi, được rồi!" Tư Nam khẽ hôn lên mặt anh một chút, "Bất quá, vẻ mặt anh khi nói chuyện lúc nãy, có chỗ nào là đang khuyên nhủ Tu hả? Thoạt nhìn rất giống như là đòi nợ, Tu còn chưa tống cho anh một đấm mà chỉ bỏ ra ngoài, có thể nói là sức chịu đựng của anh ấy lớn ghê lắm."
"Anh biết." Uông Phong Lân vùi đầu vào cổ Tư Nam, hít thật nhiều mùi hương trên đó mới tách ra một chút, "Bất quá, anh nghĩ Tu sẽ suy nghĩ về những gì anh đã nói."
"Tư Nam ngồi bên cạnh anh tựa đầu lên vai anh: "Ngày mai anh trở về, phải cẩn thận nha!"
"Em đi với anh có được không?" Tay Uông Phong Lân vuốt ve lên mặt người thương, "Em chưa từng đến nhà của anh mà!"
"Em qua đó làm gì?" Tư Nam nghiêng đầu nhìn anh.
"Chăm sóc anh chứ! Anh là người bệnh mà!" Giờ phút này vẫn còn nói chuyện rất đáng thương, nhưng một giây sau đó đã kề môi sát vào lỗ tai Tư Nam, mập mờ phả hơi thở ra: "Nơi đó cũng sẽ trở thành nhà của em mà! Em cần phải đến kiểm tra giường chứ!"
"Em mới không cần!" Làm bộ giận dữ đập lên cánh tay anh một cái, "Anh có tính lại xem trước khi anh bình phục trở lại thì còn bao nhiêu thời gian để tỉnh lại không?"
"Còn khoảng mười lăm tiếng." Uông Phong Lân suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Nếu chia đều ra một ngày còn khoảng ba tiếng, nếu như ngày mai anh trở về, vậy hẳn là phải dùng nhiều hơn một ít." Tư Nam vừa nói vừa tựa lên vai anh, "Vậy thì hôm nay dùng bớt lại một chút đi."
"Khi anh khỏe lại, A Kim cũng sẽ..." Không biết phải nói thế nào, bỗng nhiên nghĩ một chút, "Như vậy có khiến người khác nghi ngờ không?"
"Em nghĩ chắc có, có thể nhờ thiên sứ kia hỗ trợ không, để cho A Kim sống thêm một ngày?" Tư Nam hỏi.
"Anh cũng không biết nữa, chắc phải tìm thiên sứ hỏi một chút!" Ngón tay Uông Phong Lân lùa vào trong tóc Tư Nam.
"Để qua ngày mai đi!" Tư nam còn chưa nói xong, thì đã nghe bên ngoài vang lên tiếng ầm ĩ.
"Dựa vào cái gì không cho tôi vào? Để cho tôi vào! Lần nào mấy người cũng nói như vậy, chờ tôi kết hôn với Phong Lân xong thì các người biết tay!" Chính là giọng nói của Tỉnh Thượng Đan.
"Xin lỗi, cô Tỉnh Thượng." Tiếng của Kiệt Nhĩ, "Uông tổng đang nghĩ ngơi, nếu không cố đến phòng khách chờ một chút đi?"
"Tôi nói cho mấy người biết, tôi đến là vì an toàn của anh ta, nếu các người chậm trễ, các người tự chịu lấy!" Tỉnh Thượng Đan tiếp tục gào lên.
"Anh không muốn gặp cô ta!" Uông Phong Lân dứt khoát chui vào trong chăn, tựa đầu gối lên đùi Tư Nam.
"Hay để cho cô ta vào đi!" Tư Nam sờ sờ tóc anh, "Nghe giọng điệu của cô ta, hẳn là biết chuyện gì đó mới đến đây."
"Hử?" Uông Phong Lân ngẩng đầu, nhìn Tư Nam.
"Ngoan nào, em đi kêu cô ta vào." Tư Nam ôm đầu của anh đặt lại lên gối, giúp anh đắp lại chăn mền.
"Mi tại sao lại ở trong này?" Tỉnh Thượng Đan nhìn thấy Tư Nam từ trong phòng đi ra, lập tức xù lông, "Không phải nói Phong Lân đang nghỉ ngơi sao?"
"Tôi chỉ vốn là tạm thời chăm sóc anh ấy." Tư Nam cũng chẳng thèm đem bộ mặt sắp phát điên tới nơi kia vào trong mắt.
"Mi chiếu cố anh ta?" Tỉnh Thượng Đan nhìn xung quanh, mới phát hiện ra không có bóng dáng nhỏ y tá chanh chua kia.
"Tạm thời thôi." Mặt Tư Nam cũng chẳng chút thay đổi liếc nhìn cô ta một cái, "Cô muốn tìm Phan Già hay là Uông tổng?"
"Ta đương nhiên là muốn tìm Phong Lân rồi!" Tỉnh Thượng Đan đi tới trước mặt Tư Nam, lách người chen qua y đi vào trong lòng.
Tư Nam bĩu môi, ra hiệu bảo Kiệt Nhĩ tiếp tục ở lại canh cửa, sau đó theo Tỉnh Thượng Đan vào trong, tiện tay đóng cửa lại.
"Phong Lân!" Lại là cái giọng điệu ngọt lịm thiếu điều nổi hết da gà, "Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh!" Quay đầu lại nhìn thấy Tư Nam, "Mi vào đây làm cái gì?"
"Tôi không muốn giấu diếm chuyện gì với em ấy cả!" Uông Phong Lân trả lời thay Tư Nam.
"Đây là ý gì?" Tỉnh Thượng Đan quay lại nhìn Tư Nam.
"Là trợ lí của anh ấy, tôi sẽ phải phụ trách mọi vấn đề từ công việc cho đến cuộc sống của anh ấy." Tư Nam đường đường chính chính giải thích.
"Như vậy sao?" Đàn bà có ngu ngốc đến cỡ nào thì cũng có chút não, huống chi Tỉnh Thượng Đan cũng chẳng đến mức quá ngu, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Tư Nam đang trưng ra khuôn mặt xinh đẹp vô hại.
Tư Nam làm như không có gì chỉ mỉm cười với cô ta một cái.
Tỉnh Thượng Đan bị nụ cười đó làm cho hoảng loạn lập tức quay đầu qua Uông Phong Lân: "Phong Lân, em muốn nói một việc, thật sự rất quan trọng."
"Vậy cô nói đi!" Uông Phong Lâm cũng để ý, nghiêm túc nhìn cô ta.
"Em nghe lén được anh em gọi điện thoại, bọn họ muốn giết anh ngay sau hôn lễ." Tỉnh Thượng Đan cắn môi, "Em nghĩ, anh em có thể đã khiến cho tình trạng tài chính của bên nhà em không cứu vãn được nữa, mà bác Uông cũng không biết."
Uông Phong Lân nhìn cô ta, chờ cô ta nói cho xong.
"Em không biết anh em nói chuyện với ai hết, hình như là một người nào đó họ Trịnh. Người kia muốn anh chết, mà anh em lại hợp tác với hắn ta, sau đó lập mưu muốn cướp tài sản của anh. Bọn họ ngay cả ra tòa phải làm như thế nào, làm sao để chiếm đoạt tài sản rồi luật sư cũng đã tìm hết rồi." Tỉnh Thượng Đan vẫn cúi đầu, "Em rất chờ đợi hôn lễ của chúng ta, em đến nói với anh, là bởi vì em không muốn anh bị thương tổn nào hết."
"Cô Tỉnh Thượng," Uông Phong Lân ra hie65y bảo Tư Nam đỡ mình ngồi dậy, "Tôi tưởng cô ngay từ đầu đã biết không hề có cái gọi là hôn lễ giữa chúng ta.
Tỉnh Thượng Đan cắn môi dưới, cúi đầu, dừng lại hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt ngập đầy trong hốc mắt: "Mặc dù em cũng đã sớm đoán được sẽ như vậy, nhưng mà nghe chính miệng anh nói ra, em vẫn rất thương tâm.
"Xin lỗi!" Uông Phong Lân xin lỗi rất nghiêm túc.
"Em sẽ chủ động tìm bác Uông nói chuyện hủy bỏ hôn ước." Tỉnh Thượng Đan đứng dậy, "Nhưng mà, em sẽ vẫn yêu anh!"
"Vẫn muốn cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chuyện này." Vẻ mặt Uông Phong Lân rất nghiêm túc, "Nhưng mà, tôi đã có người yêu, mong cô quên đi! Vì một người không yêu mình mà bỏ lỡ tuổi thanh xuân là chuyện không đáng! Tôi tin, cô cũng có thể tìm được tình yêu của mình."
"Em đi trước!" Tỉnh Thượng Đan không có trả lời Uông Phong Lân, trước khi đi quay đầu nhìn về phía Tư Nam, khóe miệng lộ ra nụ cười mơ hồ.
Nhìn theo bóng lưng của Tỉnh Thượng Đan, Tư Nam thở dài một tiếng, nhìn qua Uông Phong Lân: "Em nghĩ cô ta đoán được,"
"Anh thật không ngờ cô ta sẽ đến nói việc này với anh." Uông Phong Lân cười lạnh một chút, "Hoặc là, đối với cô ta, việc được gả cho anh so với giúp anh của cô ta có tài sản của anh vẫn tuyệt đối có lời hơn!"
"Em tình nguyện tin tưởng cô ta yêu anh." Tư Nam vỗ vỗ vai Uông Phong Lân.
"Anh chẳng thèm, anh chỉ cần em yên anh!" Uông Phong Lân kéo em vào trong lòng, hôn lên môi em, cố gắng hấp thu mùi hương thơm mát trong miệng em.
"Ô ~" sau khi hai môi cách nhau ra một chút, trong phổi Tư Nam không khí đã chẳng còn lại bao nhiêu, một tay vẫn còn quấn quanh cổ Uông Phong Lân, một tay vuốt vuốt ngực, "Anh làm gì vậy?"
"Chỉ là muốn hôn em nồng nhiệt một chút mà!" Uông Phong Lân nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của em, nhẹ nhéo lên mặt một chút, "Anh thật sự là phải khôi phục nhanh lên một chút mới được!"
"Hứ, anh định biến thành giống như A Kha nói về Tu trong mắt em hử?" Tư Nam bĩu môi.
"Ha ha ha," Uông Phong Lân cười rộ lên, "Người sói Tu sao? Anh còn rất là chờ mong có thể nhìn thấy được khoảnh khắc Tu biến thành chó sói nha!"
"Hi hi," Tư Nam cũng cười thành tiếng, "Em cũng vậy. hí!"
"Uh, có cơ hội chúng ta lén rình coi một chút.
"Được đó! Được đó!" Tư Nam gật đầu.
"Chúng ta thiệt là rảnh quá đi!" Tư Nam cười tựa đều lên vai Uông Phong Lân.
"Suỵt!" Uông Phong Lân làm ra dấu im lặng, "Không được nói với người khác, nếu để cho người khác biết anh hóa ra lại ồn ào như vậy sẽ rất là ảnh hưởng tới hình tượng đó. Ô, chỉ để mình em biết là đủ rồi, dù sao anh trước mặt em cũng không có hình tượng gì."
"Ha ha," Tư Nam cười, "Lúc anh không có hình tượng nhìn rất đáng yêu nha!"
"Hừ, anh còn tưởng ràng em thích nhất là bộ dáng tuấn tú lãnh khốc của anh chứ!" Vừa nói vừa làm ra động tác POSE hình rất chi là đẹp trai.
Tư Nam cười ngã dúi vào lòng anh.
"Này..." Uông Phong Lân giả bộ bĩu môi mất hứng, "Em làm vậy là không chừa mặt mũi cho anh nha!"
"Ha ha, được rồi! Anh lúc nào cũng đẹp trai hết được chưa?" Tư Nam tiếp tục cười.
Uông Phong Lân nhìn bộ dáng phì cười của Tư Nam, cưng chiều vuốt ve mặt em, thình lình nhớ tới cái gì đó: "Bảo bối, em có cảm giác thấy thái độ của Tỉnh Thượng Đan khác trước rất nhiều không?"
Tư Nam thu dần nụ cười lại, ngồi thẳng người lên, nghiêm túc suy nghĩ: "Anh không nói, em còn không để ý. Lấy thái độ kiêu ngạo trước giờ của cô ta, đúng là quả thật có chút kì quái nha!"
"Anh có cách dùng một hòn đá chọi chết hai con chim!" Uông Tư Lâm mím môi cười.
"Biệt pháp gì vậy? Bộ mặt anh rất xấu xa nha!" Tư Nam nhéo cằm anh, "Nói mau nào!"
"Em đi nói Tu qua đây đi, anh để cho cậu ta đi cầu xin A Kha điều tra Tỉnh Thượng Đan! Sau đó chúng ta sẽ đi rình cậu ấy khi cậu ấy đi gặp A Kha!" Uông Phong Lân nhướng nhướng mi, "Thế nào? Một công đôi việc nha, thông minh không?"
"Ha, chỉ có anh nghĩ ra thôi!" Tư nam cắn môi cười, "Được rồi, em đi tìm Tu!"
"Uh, anh thông minh như vậy cũng không thưởng cho anh à?" Uông Phong Lân kéo tay em.
"Cái gì nữa?" Tư Nam gạt tay anh ra.
"Mặc kệ, không có thưởng anh không thả tay đâu." Vừa nói vừa chỉ chỉ lên hai má mình.
Tư Nam bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là hôn nhẹ lên hai má anh: "Có thể đi chưa?"
"Chỗ này cũng muốn!" Uông Phong Lân chỉ vào môi mình.
"Anh được voi đòi tiên hử?" Mặc dù nói là nói như vậy thôi, Tư Nam vẫn phủ lên đôi môi anh dấu hôn của mình.
"Hi hi, hạnh phúc quá đi!" Uông Phong Lân rốt cuộc cũng thả tay ra.
"Ngốc nghếch!" Tư Nam cười nhẹ đi ra ngoài.
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ