As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ấu gâu!" (Anh về rồi này!) A Kim trên giường không chút động tĩnh đột nhiên ngẩng đầu dậy.
Tư Nam ngồi ở bàn đọc sách quay đầu lại nhìn anh, sự yên tĩnh lúc nãy thật rất đáng sợ! Không có Uông Phong Lân bên cạnh, A Kim cũng không còn hơi thở, cả căn phòng giống như không hề có sức sống.
"Gấu gâu!" (Em thế nào rồi?) Nhảy xuống giường, đến bên chân em cọ cọ rồi lại cọ cọ.
"Trong nhà khỏe hết hả anh?" Xoa xoa mớ lông vàng trên đầu, Tư Nam đem sự lo lắng của mình xua tan đi.
"Gâu!" (Tốt cả.) gật đầu.
"Vậy là tốt rồi! Tự anh đi tắm được không? Em còn muốn đọc sách thêm một chút nữa." Vân vê những sợi lông vàng của anh, Tư Nam cười thương lượng với anh.
"Gấu!" (được rồi!) nhìn ra em có tâm sự, nhưng mà thật bất lực, như vậy thì cứ nghe lời em đi! Đem mớ lông dài lắc lắc, lon ton đi vào phòng vệ sinh.
Nhìn chó cưng đã đi vào trong toilet, nghe thấy tiếng nước chảy, Tư Nam nhìn vào sách thở dài một tiếng. Quay đầu lại nhìn vào máy tính, gõ vào cửa sổ MSN mấy chữ: "Tôi logout trước, nếu có gì tôi sẽ nhắn lại cho bạn. Tạm biệt." Sau đó không đợi đối phương trả lời, liền tắt nguồn máy tính.
Vì tránh cho sử dụng quá lố thời gian có thể tỉnh lại, trong hai tuần tiếp theo, Uông Phong Lân cũng cố gắng tỉnh lại hạn chế.
Tu ngồi đối diện với Tư Nam: "Phong Lân không có việc gì chứ? Thời gian tỉnh lại mỗi ngày càng lúc càng ngắn."
"Không có việc gì đâu." Tư Nam nhìn ra sự lo lắng của Tu, "Có việc gì cần anh ấy giải quyết à?"
"Ôi... Anh thu được tin tức, lão tổng tài cũng chính là lão cha cảu Phong Lân đó, sở dĩ tích cực cưới hỏi với bên nhà Tỉnh Thượng là bởi vì chú của Tằng Khải Trữ là Tằng Vĩ Hành từng hợp tác với tập đoàn Tỉnh Thượng trong một dự án xây dựng rất lớn, kết quả không là không còn đủ vốn lưu động, xoay tiền không ra. Dựa theo những điều kiện trong hợp đồng, sẽ phải bồi thường một khoản tiền cực lớn cho tập đoàn Tỉnh Thượng, nếu như không bồi thường, Tằng Vĩ Hành sẽ phải vô tù. Mà bên nhà Tỉnh Thượng thì đã sớm biết quan hệ của Tằng Vĩ Hành với lão tổng tài.
"Nói cho chính xác hơn là, kì thật có thể bên nhà họ Tằng bị nhà Tỉnh Thượng giăng bẫy?" Tư Nam lộ ra vẻ mặt tò mò.
"Đúng vậy. Nhà Tỉnh Thượng đưa ra phương án giải quyết chính là để cho Tỉnh Thượng Đan gả cho Uông Phong Lân, như vậy sẽ không truy cứu trách nhiệm của Tằng Vĩ Hành. Cho nên, mẹ của Tằng Khải Trữ phải đi cầu lão tổng tài! Mà lão tổng tài, đương nhiên cũng hi vọng vào hôn lễ giữa Uông thị với Tỉnh Thượng. Dù sao từ hồi Phong Lân tiếp nhận tập đoàn Uông thị thì hai nhà cũng đã đính hôn rồi.
"Nếu đã đính hôn, cũng đâu phải gấp gáp dữ vậy." Tư Nam nhíu nhíu mi, "Nhà Tỉnh Thượng cần gì phải gấp gáp như vậy? Chẳng lẽ bọn họ có cái gì phải dựa vào tập đoàn Uông Thị sao?"
"Đúng vậy!" Tu gật đầu, "Nửa năm trước bên tập đoàn Tỉnh Thượng đã do anh trai của Tỉnh Thượng Đan là Tỉnh Thượng Bình tiếp nhận, tới nay vẫn hoạt động không tốt, thậm chí còn sa thải công nhân, giảm biên chế vô tội vạ, thậm chí có chỗ còn ngừng hẳn hoạt động, ngay cả những nhà máy nhỏ chủ chốt đặt ở các vùng nông thôn cũng ngừng sản xuất luôn."
"Cái đó chẳng khác gì tự hủy đi thế mạnh của mình sao?"
"Đúng vậy! Cho nên tập đoàn Tỉnh Thượng bây giờ sợ rằng đã rỗng ruột, muốn dựa vào đám cưới với tập đoàn Uông Thị để có thể mượn thế lực cũng như thực lực của Uông Thị bù đắp vào những lỗ hổng của bọn họ!" Tu bĩu môi, "Mà lão tổng tài đại khái không hề biết những chuyện này."
"Vậy thì nói cho ông ấy đi!"
"Ông ấy sẽ tin sao?" Tu thở dài, "Thủ đoạn của mẹ Tằng Khải Trữ so với mẹ của Phong Lân cũng không kém gì đâu! Nếu không phải Phong Lân không chịu thua kém, sợ rằng lão tổng tài đã đem toàn bộ gia nghiệp giao cho Tằng Khải Trữ rồi."
"Thật đúng là phức tạp!" Tư Nam nhìn quanh một chút, mới phát hiện A Kim không có trong phòng.
"Hồi nãy anh thấy A Kim đi xuống lầu rồi." Tu nhìn ra Tư Nam đang tìm A Kim.
"Dạ." Tư Nam cười cười, còn tưởng ràng hết thảy đều bị người kia nghe thấy rồi chứ.
"Cộc cộc cộc!" Có người gõ cửa.
"Vào đi."
"Tư Nam," Phan Già đẩy cửa vào, "Uông tổng mời em qua bên kia ngay."
"Dạ?" Tư Nam lập tức đứng dậy, A Kim không phải xuống lầu rồi sao, Phong Lân tại sao có thể tỉnh lại? Liếc mắt nhìn Tu một cái, bước nhanh đến phòng nghỉ của Uông Phong Lân.
"Tiểu Nam!" Uông Phong Lân nằm ở trên giường thở hào hển, "Nhanh lên, kêu Mạnh Ba, ở cầu thang thoát hiểm tầng mười sáu, An Chi Huyến muốn giết chết A Kim!"
"Hả?" Tư Nam lại càng hoảng sợ, "Được, em đi ngay!" Gật đầu xoay người chạy ra ngoài, "Mạnh Ba, cùng tôi xuống dưới lầu được không?"
"Được!" Mạnh Ba nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tư Nam, lập tức đứng dậy đuổi theo y.
"Tư Nam, xảy ra chuyện gì?" Tu nhìn thấy Tư Nam cùng Mạnh Ba vội vàng xuống lầu, cũng vội đi theo.
Chỉ mới đi được nửa đoạn đường, chỗ cầu thang thoát hiểm đã vang lên tiếng gào rít trầm trầm phẫn nộ của một người: "Cậu ta thích mày, rất thích mày, có phải không?"
Không có trả lời.
"Dừng tay!" Tư Nam nhảy xuống cầu thang, nhìn thấy An Chi Huyến hung hăng bóp cổ A Kim, Mặc dù biết giờ phút này A Kim cũng không có cảm giác gì, nhưng mà Tư Nam vẫn cảm thấy đau lòng không thôi.
Mạnh Ba nhảy lên vài bước, bẻ tay An Chi Huyến ra sau lưng.
Tư Nam ôm lấy A Kim, biết rõ cái này đối với A Kim cũng không có tác dụng gì, nhưng nhịn không được mà chảy nước mắt: "Anh muốn cải gì hả? Nó chỉ là một con chó thôi mà!"
"Xin lỗi, xin lỗi, cậu đừng khóc mà!" Nhìn Tư Nam rôi lệ, vẻ mặt âm tàn của An Chi Huyến lập tức mềm xuống, bất chấp hai tay đang bị Mạnh Ba hung hăng bẻ ra sau lưng, "Tôi chỉ là, chỉ là nhìn thấy cậu tốt với nó như vậy..."
"Nó cản trở gì anh sao?" Tư Nam ôm lấy thân thể A Kim, "Tu, Mạnh Ba, chỗ này nhờ hai người!" Nói xong bước lên cầu thang trở lại.
"Xin lỗi, xin lỗi!" An Chi Huyến vô lực gục đầu xuống, vẻ mặt đau đớn cùng khóe mắt đẫm lệ của Tư Nam khiến cho gã đau lắm, gã thương cậu ấy như vậy, tại sao lại làm cho cậu ấy thương tâm chứ?
Tư Nam ôm thân thể A Kim cúi đầu đi vào phòng nghỉ của Uông Phong Lân.
"Sao lại khóc rồi?" Uông Phong Lân ngồi dậy trên giường.
Phan Già xoay người đi ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.
"Lúc nào cũng có anh bên cạnh, cho nên không cảm thấy..." Tư Nam đem thân thể của A Kim đặt lên trên ghế salon, "Đột nhiên có cảm giác thật sự mất đi A Kim, có rất nhiều chuyện từ khi còn nhỏ cứ thế trào ra ào ạt." Đưa lưng về phía người trên giường, hai mắt nhỉn vào thân thể của A Kim, hít hít cái mũi, đem hô hấp điều chỉnh trở lại, "Có rất nhiều chuyện, toàn bộ thế giới này chỉ có mình A Kim biết. Em không dám nói với ai khác cả, không dám đối mặt, không dám thực hiện... Đều nói với A Kim. Từ rất lâu, em cho rằng chỉ có A Kim là tri kỉ của em. Cho dù A Kha là bạn thân cỡ nào, cũng không thay thế được."
Uông Phong Lân lẳng lặng nghe em nói.
"Khi mà em thích cái người tên Uông Phong Lân, ngoại trừ A Kim, em không dám nói với bất kì ai. Ngày qua ngày, mỗi chút tích trữ lại chỉ có A Kim mới có thể biết." Lại hít hít cái mũi, "Mới vừ rồi nhìn thấy nó bị người ta bóp cổ, mặc dù đã biết nó không có cảm giác gì, A Kim của em đã chết rồi, mà anh cũng không có trong cơ thể A Kim, không việc gì phải lo lắng cả. Nhưng mà em vẫn không nhịn được, vẫn cứ khóc, rất không có khí phách gì cả?"
"Tiểu Nam, bây giờ em muốn A Kim với em hay là anh?" Uông Phong Lân đưa tay kéo em lên giường, ôm vào trong ngực.
"Dạ?" Tư Nam nghiêng đầu nhìn anh.
Ôn nhu liếm đi giọt nước mắt đọng trên mặt em: "Từa dịp bây giờ em còn có thể lựa chòn. Nếu không chờ anh khỏe lại, em sẽ không thể chọn A Kim, chỉ có thể chọn anh thôi. Cho dù em không muốn để anh chăm sóc, cũng không thể được nữa!"
Tư Nam chớp chớp mắt: "Tại sao lại không muốn để anh chăm sóc chứ?"
Uông Phong Lân làm bộ ai oán: "Lỡ đâu có một ngày, em giận anh, cảm giác thấy anh già, không còn đẹp trai, không có mị lực. Hoặc là anh không có tốt như em đã tưởng tượng, em sẽ không muốn anh ở bên cạnh em nữa, khi đó anh còn làm phiền em, em sẽ nghĩ rằng A Kim còn tốt hơn nhiều so với người này!"
"Ha ha," rốt cuộc cũng bị vẻ mặt ai oán của người này đánh bại rồi, quẹt nước mắt mỉm cười, "Đúng vậy, anh phải cẩn thận nha, đừng để cho ngày đó tới nhanh quá."
"Uh, anh sẽ hết sức chú ý!" Khi anh thâu hương thành công trên đôi môi mọng, Uông Phong Lân lộ ra nụ cười tươi rói.
"Lân," Tư Nam nhìn ra ngoài cửa, "Mới vừa nãy em chạy vào chỗ anh, sau đó lại chạy đi cứu A Kim! Cái này rất dễ khiến cho người khác nghi ngờ."
"Đúng vậy!" Uông Phong Lân chau mày, "Lúc đó chỉ lo tìm người đi cứu A Kim, cái này rất dễ bị bại lộ rồi!"
"Bây giờ phải làm sao?" Tư Nam nhìn A Kim vẫn nằm im không nhúc nhích ở trên ghế, lại nhìn sang người đang ôm mình.
"Có cách rồi!" Uông Phong Lân đưa tay rút cọng lông cánh thiên sứ nhét dưới gối.
"Hi hi..." Tư Nam đột nhiên phì cười.
"Cười cái gì hử?"
"Nhìn anh cầm cái này, em đột nhiên nhớ đến một câu thành ngữ không hay ho cho lắm."
"Thành ngữ gì?"
"Cầm lông gà làm cờ lệnh!"
"Đó là thành ngữ sao?" Uông Phong Lân cũng phì cười.
"Không phải sao?" Tư Nam chun chun mũi, "Anh cầm cái này ra làm gì?"
"Tìm thiên sứ nhờ hỗ trợ đó!" Uông Phong Lân nhìn cọng lông kêu to, "Mini, ra đây!"
Sau đó ba giây.
"Làm gì nữa?" Mini xuất hiện giữa không trung, nhìn thấy Tư Nam, "Hả? Cậu sao lại ở đây?"
"Cô biết em ấy?' Uông Phong Lân cảnh giác nhìn Mini.
"Ta là thiên sứ nha, quen biết con người không phải rất kì quái à?" Mini bĩu bĩu môi, "Tìm ta có việc gì?" Nhìn thấy Uông Phong Lân nằm trên giường khá yếu ớt, tâm tình Mini thật sự là rất tốt đẹp.
"Cô giúp tôi gấp một chuyện!" Uông Phong Lân nói.
"Cái gì gấp?"
"Cô giúp tôi làm cho A Kim sống lại một chút!" Uông Phong Lân chỉa chỉa thân thể con chó nằm trên ghế salon.
"Có ý gì?" Mini không rõ ràng ý định của hắn.
"Tôi nghĩ, chuyện Phong Lân biến thành chó, các người hẳn là không hi vọng toàn bộ thế giới này đều biết chứ?" Tư Nam nhìn Mini, thiên sứ này mới nhìn qua chẳng khác gì mấy cô bé mới mười bảy mười tám tuổi.
"Đúng vậy! Tốt nhất là không ai biết, nhưng cậu là ngoại lệ!"
"Tại sao tôi lại là ngoại lệ?"
"Bởi vì hai người vốn là một đôi..." Mini nói được nửa câu liền dừng lại, "Bí mật!"
"Được rồi, tôi không hỏi nữa." Tư Nam nhún nhún vai không có gì, "Chúng tôi lo lắng người khác có thể nghi ngờ đến quan hệ giữa Phong Lân với A Kim, cho nên, hi vọng lúc Phong Lân tỉnh cũng để cho người khác nhìn thấy A Kim cũng tỉnh, cái đó chỉ có thể nhờ cô hỗ trợ, để cho A Kim sống lại một chút."
"Như vậy à!" Mini suy nghĩ một chút, "Được rồi! Tôi hiểu rồi!"
"Tốt lắm!" Uông Phong Lân gật đầu, "Cảm ơn nhiều!"
"Không có gì!" Hung hăng trừng mắt liếc nhìn Uông Phong Lân một cái, mối hận nhổ lông náy Tên này còn dám nói cảm ơn, thật là khó tiếp nhận.
"Cái kia, có thể làm bây giờ không!" Tư Nam chỉa chỉa A Kim, ý bảo Mini có thể bắt đầu rồi.
"Được!" Gậy thiên sứ vung lên, một chuỗi sao nhí hướng lên thân thể A Kim.
"Gâu gâu!" A Kim thật sự sống lại rồi, bất quá, rất rõ ràng là ánh mắt của chó cưng lúc này vốn trống rỗng.
"Chỉ có mười phút thôi!" Mini nhắc nhở.
"Không đủ dùng!" Uông Phong Lân mang theo ý định cò kè mặc cả.
"Vậy mi muốn như thế nào?" Mini cảnh giác nhìn Uông Phong Lân.
"Một tiếng!" Uông Phong Lân nhìn Mini, hai con mắt nheo lại đầy uy hiếp.
"Mi được voi đòi tiên hả?" Mini giận dữ trừng mắt nhìn cái tên biến thái nằm ở trên giường.
"Như thế nào, làm hay là không?"
"Tối đa nửa tiếng!"
"Ok, thành giao!" Uông Phong Lân gật đầu.
"Giao cái đầu mi!" Lời còn chưa dứt, Mini liền biến mất trong không khí.
"Còn đang định cảm ơn một tiếng thì đã biến mất rồi!" Uông Phong Lân há miệng nói với không khí, sau đó quay qua Tư Nam, "Giúp anh gọi Tu, Mạnh Ba cùng với Kiệt Nhĩ vào nha!"
"Dạ." Tư Nam gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ