However rare true love may be, it is less so than true friendship.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
uay lại phòng.
"Bảo bối, em phải đề phòng An Chi Huyến nha." Uông Phong Lân lập tức mở miệng.
"Hử?" Tư Nam khó hiểu nhìn anh, "Mục tiêu của gã ta không phải là anh sao?'
"Anh lúc nãy vừa mới thấy ánh mắt của gã ta nhìn em, bộ dáng muốn nuốt sống em còn ghê hơn cả anh!" Uông Phong Lân nghĩ đến muốn xua đi hình ảnh về ánh mắt An Chi Huyến đang lởn vởn trước mặt, nhưng lại không có cách nào xua được.
"Hừ, chỉ có anh mới đem em ra làm thịt nướng mà nhịn thôi!" Tư Nam bĩu môi, dìu anh đến giường ngồi xuống, "Anh mới là người phải cẩn thận đó!"
"Em không phải là thịt nướng, em là nấm nướng!" Vừa nói Uông Phong Lân lấy tay lùa vào trong vạt áo của Tư Nam.
"Anh làm gì đó?" Tư Nam xoay người tránh né bàn tay xấu xa đang lò dò đi vào trong áo mình của anh.
"Anh sờ sờ xem có bao nhiêu thịt để nướng không đó mà!" Uông Phong Lân nói như chuyện rất bình thường, hai tay đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của em.
"Không có đâu!" Eo bị anh ôm chặt, cả người liền cười ngã lăn vào trong lòng anh, "Đừng rờ ở đó mà..."
"Chỗ nào? Chỗ nào vậy?" Uông Phong Lân tiếp tục dùng tay xoa xoa.
"Nhột mà, đừng mà..." Tư Nam giục anh, "Đừng náo loạn nữa!"
"Uh, không làm loạn!" Không làm em bị nhột nữa, mà đem một tay ôm em thật chặt vào lòng, một tay đưa lên trán che đi ánh mắt em, "Nhớ kĩ, vô luận lúc nào cũng phải tự bảo vệ mình trước, biết không?"
"Sao tự nhiên lại nói như vậy chứ?" Tư Nam nhìn anh nghi vấn.
"Không có gì, nhớ kĩ lời anh là được!"
"Dạ!" Tư Nam gật đầu, "Tối nay không phải anh muốn về nhà sao? Tiết kiệm thời gian một chút, đem A Kim trả em nào!"
"A, được rồi!" Uông Phong Lân thả tay ra, "Hôn anh đi!"
Tư Nam cười nhẹ khẽ khàng hôn lên đôi môi anh.
"Gạo lức!"
"Gâu gâu!" (Anh tới đây!) A Kim chui ra từ trong tủ đồ.
Tư Nam ngồi ở bên giường, nhìn người đang ngủ say trên ấy, lại nhìn đến chó cưng bên cạnh, cười lắc lắc đầu, một giây trước còn là người đàn ông cao lớn bá đạo, chớp mắt một cái liền trở thành một con chó vàng to lớn, thật là phải tự bội phục thần kinh thép của mình, hóa ra đối với hình ảnh không thể tưởng tượng được này lại không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng.
"Gấu?" (Làm sao vậy?)
"Đi xuống đi loanh quanh một vòng đi, để cho mọi người không nhìn thấy em với anh ở chung một chỗ." Tư Nam nói với chó cưng, "Lát nữa em sẽ xuống sau, nói với mọi người là Uông tổng đã nghỉ ngơi rồi."
"Gâu!" (Được!) A Kim xoay người chạy ra khỏi phòng.
Tư Nam ngồi ở bên giường vuốt ve khuôn mặt của Uông Phong Lân, "Mặc dù không nỡ xa A Kim, nhưng thật hi vọng anh có thể nhanh khỏe lại."
"A Kim!" Nhìn thấy A Kim ở cửa chạy ra, Tiểu Thanh lập tức chạy lại, "Mày có muốn ăn thịt nướng không?"
"Gâu!" (Muốn chứ!) nhìn người có khả năng trở thành chị dâu của Tư Nam, đối xử tốt với cô một chút.
"Gấu gấu gấu!"
"Gấu..." (Mày tới làm gì?) Nhìn thấy COCO đang lao về phía mình, A Kim liền vội vàng lủi ra sau lưng Tiểu Thanh trốn.
"Thiên Thiên, trông nom COCO của cô kìa, A Kim căn bản không có thích nó nha!" Tiểu Thanh đứng chắn trước người A Kim.
"Này cô cũng muốn quản sao?" Thiên Thiên như chẳng có chuyện gì nhướng nhướng mày, "Để cho ki ki tự do yêu đương đi!"
"Tự do cái gì chứ?" Tiểu Thanh lập tức phản bác, "A Kim không có khả năng thích COCO, cô rõ ràng là ép duyên mà!"
"Ô..." Vội vàng xuất hiện! Đường Tư Viễn tạo lối thoát cho A Kim.
"A Kim, muốn xúc xích không?" Đường Tư Viễn đưa xúc xích cho A Kim, xem bộ dáng tránh né COCO kia, thật là buồn cười gần chết.
"Gấu gấu gấu!" (Ta chỉ biết mi muốn chọc ghẹo ta thôi!) Ta mới không cần ăn đồ của mi! Chỉ có đồ của Tư Nam ta mới ăn! Kiêu ngạo xoay người đi. Bất quá, trốn sau lưng mi lúc này cũng an toàn hơn một chút! Tránh cho con COCO kia làm phiền!
"Hừ! Không ăn thì quên đi! Tư Nam bây giờ còn đang bận chăm sóc cho Uông tổng, không có để ý tới mày đâu!" Đường Tư Viễn cố ý chọc giận A Kim.
"Gấu!" (Ngu ngốc!) Ta là ông chủ của mi, ta là Uông tổng, cho dù có chết mi cũng không có nghĩ ra đâu, làm gì có ai thông minh như Tư Nam của ta chứ!
"Mày có phải đang rất ganh tị không? Quan hệ của Tư Nam với Uông tổng rất tốt đó nha, trong công ti mày cũng thấy đó!" Đường Tư Viễn nhỏ giọng nói chuyện với A Kim.
"Gấu gấu!" (ngu ngốc!)
"Tư Viễn, cậu đang nói chuyện phiếm với A Kim à?" Nghe thấy Tư Viễn rì rầm với A Kim, mặc dù không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng mà Tu rất chắc chắn Đường Tư Viễn đang nói chuyện với A Kim, tuyệt đối không phải là giọng điệu lừa ki ki, mà là kiểu nói chuyện giữa người với người.
"Đúng vậy! Mọi người trong nhà tôi có thói quen nói chuyện với A Kim như vậy rồi, bởi vì nó cũng là một thành viên trong nhà mà!" Đường Tư Viễn giải thích, không biết tại sao hắn không hi vọng người khác cũng giống như mình nhận ra A Kim không phải là một con chó bình thường.
"A Kim, cục cưng ở đây à?" Thân ảnh Tư Nam xuất hiện, A Kim lập tức nhào lại, quanh quẩn bên chân em, vui vẻ vẫy đuôi.
"Tiểu Thanh, em có muốn thử nấm hương nướng không?" Đường Tư Viễn thấy Tư Nam đã tới, cũng không chọc ghẹo A Kim nữa, đem xâu nấm hương nướng đưa cho Tiểu Thanh.
"Tư Nam, Phong Lân đâu?" Tu hỏi.
"Vừa ngủ lại rồi!" Tư Nam bĩu môi.
"Chúng ta đi nào!" Mạnh Ba đứng dậy.
"Ăn xong chưa?" Tư Nam hỏi.
"Rất ngon!" Kiệt Nhĩ trả lời.
"Không sao đâu! Ăn thêm chút nữa đi. Ba mẹ tôi ở trong phòng khách, nếu có ai đi qua, hai người nhất định sẽ thấy." Tư Nam nhìn A Kim một chút, thấy anh gật đầu tiếp tục nói, "Khó có thời gian được ăn uống cùng nhau mà!"
"Thật sự không sao chứ?" Mạnh Ba nhìn Tư Nam.
"Yên tâm! Anh ấy trong phòng của tôi, không có gì đâu!"
"Gâu!" (Á) A Kim đột nhiên cắn quần Tư nam, ra ý bảo với em nơi này thiếu người.
"Hử?" Tư Nam nhìn ra xung quanh, đột nhiên đứng dậy, "Mạnh Ba, Kiệt Nhĩ, hay là chúng ta cùng đi lên nhìn qua Phong Lân một chút đi!"
"Làm sao vậy?" Tu cũng đứng dậy hỏi.
A Kha kéo Tu: "Anh để cho Tư Nam đi xử lí đi!" Có người không ở đây, hắn cũng đã sớm chú ý. Không đầy hai phút sau khi Tư Nam cùng Uông Phong Lân lên lầu, An Chi Huyến cũng đứng lên bỏ đi.
Tư Nam mang theo A Kim, Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ nhanh chóng đi vào nhà.
"Mẹ, lúc nãy có người nào đi vào không mẹ?"
"Không có!" Mẹ Đường lắc đầu.
"Có chuyện gì sao?" Đường Chính Sâm thấp giọng hỏi, ba người một chó đã nhanh chóng đi lên lầu.
Tư Nam đẩy cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy Uông Phong Lân vẫn còn nằm ở trên giường, trong phòng cũng không có người nào khác.
"Gấu!" (Trong kia!) A Kim chạy về phía Toilet, hỗn đản! Đó là nơi ngọt ngào của ta với Tư Nam, không cho vào!
"Úi? Các người lên rồi à?" An Dĩ Huyên không nhanh không chậm từ trong toilet đi ra, "Tôi định muốn lên thăm Uông tổng một chút, nhưng mà nhu cầu cấp bách quá, thành ra phải giải quyết một chút, Tư Nam, cậu không để ý chứ?"
"Oh! Không có gì." Tư Nam hít sâu một hơi, đem tâm tình bình tĩnh trở lại, "Phong Lân ngủ rồi, hay là chúng ta xuống dưới ăn thịt nướng tiếp đi!"
"Oh, được!" An Chi Huyến gật đầu.
"Xấu hổ quá, Mạnh Ba, Kiệt Nhĩ, giao Phong Lân lại cho hai người nhé!"
"Không sao!" Hai người gật đầu, bọn họ đương nhiên nhìn ra được An Chi Huyến tuyệt đối không chỉ là lên thăm Uông tổng rồi thuận tiện mượn Toilet một cách đơn giản như vậy.
"Đi thôi!" Tư Nam nhìn chó cưng đang phẫn hận quanh quẩn bên cạnh An Chi Huyến nói, đưa tay vuốt ve cổ của anh, trấn an tâm tình của anh.
"Gấu!" (Ghê tởm!)
"Tư Nam," Anh Chi Huyến nhìn người kia đang ôn nhu vuốt ve con chó to, "Cậu cùng Uông tổng quan hệ tốt lắm à?"
"Uh." Tư Nam mở miệng đáp.
"Nếu như anh ta xảy ra chuyện gì, cậu có thương tâm không?"
"Nếu như anh ấy có chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ hãm hại anh ấy." Lời nói của Tư Nam phá lệ lạnh lùng, vẻ mặt thế nhưng vẫn tươi cười bình thản như mọi lần.
Trong lòng An Chi Huyến run lên, tại sao khuôn mặt tươi cười ấm áp hết sức đáng yêu này lại trở nên trong trẻo lạnh lùng như vậy?
"A Kim, ngoan nào!" Tư Nam vuốt ve mớ lông vàng trên đầu chó cưng, "Yên tâm, không có việc gì đâu!"
"Gâu!" (Uh!) nụ cười tươi rói đáng yêu kia lúc nào cũng có ma lực làm cho tâm mình trở nên bình an, bao nhiêu kích động lẫn phẫn nộ lúc nãy cũng được hòa tan trong nụ cười của em, chỉ cần một câu nói của em, bản thân anh cũng thật sự rất tin tưởng sẽ không thể có chuyện gì xảy ra.
"Tại sao lại là anh ta?" Anh Chi Huyến nhẹ giọng thở dài, nếu như đổi lại là người khác, bản thân gã ít ra cũng có thể nỗ lực hết mình so với đối thủ để chiếm lấy sự ưu ái của y, nhưng mà tại sao hết lần này tới lần khác lại là Uông Phong Lân? Nhìn kiểu gì gã cũng không có phần thắng!
"Cục cưng ngoan nào, đi xuống dưới sẽ cho cục cưng ăn cánh gà, chịu không nè?" Tư Nam ôn nhu nói chuyện với chó cưng, hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tài của An Chi Huyến.
"Gâu!" (Được!) Cơ thể kia không thể ăn cái gì, vậy thì để cơ thể này ăn đi! Chỉ cần có Tư Nam bên cạnh, ăn cái gì cũng ngon hết!
"Tư Nam, cậu thích Uông tổng sao?" An Chi Huyến đột nhiên hỏi.
"Thích chứ! Anh ấy rất đáng yêu." Tư Nam thuận miệng trả lời, tiếp tục đùa giỡn với chó cưng, "Không cho cục cưng tới cần COCO biết chưa?"
"Gấu gấu?" (Ai muốn tới gần nó chứ hả?)
"Không cho cục cưng hung dữ với nữ đồng nghiệp, có biết chưa? Các cô ấy rất tốt với Nam." Tư Nam tiếp tục dặn dò chó cưng.
"Gầu gâu gấu gâu!" (Không được, mấy cô đó sẽ ăn tươi nuốt sống em cho coi!)
"Tư Nam..." An Chi Huyến không khỏi thở dài, lực hấp dẫn của gã không so được với Uông Phong Lân thì không tính, bây giờ ngay cả so với chó còn không bằng nữa là sao!
"Có gì vậy?" Tư Nam ngẩng đầu nhìn An Chi Huyến cười cười, "Xấu hổ quá, tôi với A Kim có thói quen như vậy rồi. Cục cưng chính là vợ của tôi đó!
"Gâu gâu!" (Anh là chồng!) cái này thuộc về vấn đề nguyên tắc.
"Vợ?" An Chi Huyến thiếu chút nữa rớt cằm, chẳng lẽ tình địch của gã không phải là Uông Phong Lân mà là con chó trước mặt sao?
"Ha ha, nhìn anh kìa! Không phải thật đâu, tôi nói giỡn đó!" Tư Nam nghiêng đầu cười.
"Oh!" An Chi Huyến hoàn toàn bị nụ cười rạng rỡ trước mặt hớp hồn, chỉ cần có thể nhìn thấy y cười tươi như vậy, gã có thể làm bất kì điều gì!
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ