Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
ằng Khải Trữ ngồi trong phòng tiếp khách, nhìn vẻ mặt Mạnh Ba cứ nhìn thẳng mình hoàn toàn không hề có bất kì biểu cảm nào, tự nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Nhưng mà, hắn phải tới đó, bởi vì hắn muốn nhìn thấy bộ dáng tàn tạ của Uông Phong lân. Là con riêng phía bên ngoại của Uông Thiên Đức, hắn có biết bao khát khao một ngày có thể thế chỗ của Uông Phong Lân, bản thân có thể độc chiếm tập đoàn Uông thị. Nhưng mà, hắn ngay cả một danh phận cũng không có, ngay cả họ cũng là phải theo họ mẹ. Mặc dù, Uông Phong Lân biết đến sự tồn tại của hắn, nhưng ngay cả khi hắn uy hiếp cũng chẳng thèm tỏ thái độ, thận chí căn bản xem như hắn không hề tồn tại. Hắn không cam lòng, hắn muốn tất cả mọi thứ của Uông Phong Lân, thật vất vả mới chờ đến được lúc Uông Phong Lân bị thương vì tai nạn xe, lại không ngờ tới, hết thảy đều không như hắn đã tưởng tượng, mà cái tên hắn hận thấu xương kia vẫn là người nắm tất cả trong lòng bàn tay.
"Hắn lúc nào mới có thể gặp tôi?" Thông tin nội bộ trong công ti nói Uông Phong Lân ngoại trừ suy yếu một chút, không hề có bất kì dấu hiệu bị thương nào, cái này nhất định không có khả năng? Mà cũng có người nói, Uông Phong Lân căn bản là ở ngay tại công ti, bởi vì phần lớn thời gian hắn đều bị hôn mê. Cho nên hắn tận lực không hẹn gặp bất kì một kẻ nào.
"Uông tổng bận rộn nhiều việc, anh có phải đợi một lát." Vẻ mặt cùng ngữ khí của Mạnh Ba không hề mang theo bất kì biểu hiện gì trả lời.
Thời gian chờ đợi lúc nào cũng trôi qua rất chậm. Tằng Khải Nhĩ nhìn hộp thuốc bổ cầm trong tay, nghiến răng đầy oán hận.
Bên kia Uông Phong Lân không có đề cập đến chuyện công ti, mà lại bắt đầu nói nhảm.
"A Kha, cậu quen Tu từ lúc nào vậy?"
"Nửa năm trước." A Kha thành thật trả lời.
"Tu, chưa từng nghe cậu nhắc đến nha!" Uông Phong Lân nhìn Tu ranh mãnh.
"Cậu bớt cười dê kiểu đó đi!" Tu đột nhiên quàng tay qua vai A Kha, "Đúng là như cậu nghĩ đó!"
"Há há há há!" Uông Phong Lân rốt cuộc cũng cười điên cuồng, xem ra A Kha này chính là nhược điểm của Tu nha.
"Anh làm cái gì đó?" A Kha hất tay Tu ra, trừng mắt liếc hắn một cái, quay qua Uông Phong Lân, "Uông tổng, tất cả báo cáo điều tra tôi đã đưa cho Tu rồi, tôi về trước."
"Được, gặp lại sau." Uông Phong Lân gật đầu, xem vẻ mặt của Tu bối rối như vậy, thấy vẫn nên nhịn cười, "Tu, không cười cậu nữa! Gọi kẻ kia vào đi!"
"Được." Tu gật đầu đi ra ngoài, chỉ một lúc sau liền dẫn Tu Khải Trữ đi vào.
"Anh Lân!" Tằng Khãi Nhĩ đem vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi trong phòng tiếp khách quăng đi thay vào đó là vẻ mặt nịnh nọt tươi cười.
"Nhìn thấy tôi như vậy, có phải hơi thất vọng không?" Uông Phong Lân lạnh lùng hỏi.
"Làm gì có, như thế nào có thể chứ?" Tằng Khải Trữ cúi nửa đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Uông Phong Lân, chỉ dùng khóe mắt liếc hắn, khí sắc rất tốt, hoàn toàn không có bộ dáng bị thương. Tại sao lại có thể như vậy chứ? Cho dù không xảy ra chuyện gì thì ít ra cũng phải cắt nát bộ mặt đẹp trai của hắn mới tốt chứ!
"Khải Trữ," Uông Phong Lân nhìn gã đàn ông ra bộ cúi mặt hiền lành trước mắt này, khóe mặt hiện lên một nụ cười lạnh, "Xem ra mấy trò đua xe của mi, sửa xe học được cũng nhiều nhỉ!"
"Đúng vậy." Tằng Khải Nhĩ do dự một chút, đột nhiên hỏi, "Em nghe nói anh Lân muốn kết hôn cùng cô Tỉnh Thượng à?"
"Kết hôn?" Uông Phong Lân bị hỏi ngược lại không hiểu gì cả, "Mi nói Tỉnh Thượng Đan hả?"
"Đúng vậy." Tằng Khải Nhĩ gật đầu, "Mẹ em nói bên nhà Tỉnh Thượng đã chuẩn bị hôn lễ rồi, chỉ cần chờ anh hoàn toàn khôi phục nữa thôi."
"Ha ha, mi là người đầu tiên cho ta biết vở kịch này đó."
"Anh không biết?" Tằng Khải Nhĩ nhìn Uông Phong Lân với ánh mắt không thể tin được.
"Không biết."
"Nhưng mà, cha... Oh, cha của anh cũng đồng ý rồi mà!"
"Ông ta đồng ý thì để cho ông ta đi lấy cô gái Nhật Bản kia đi!" Uông Phong Lân hừ lạnh một tiếng, "Dù sao, ông ta lấy thêm một người nữa cũng chả sao."
Tằng Khải Trữ lại cúi đầu, hắn tại sao lại có thể như rằng chẳng có gì cả? Hết thảy đồ tốt nhất hắn đều có thể có dễ dàng, nhưng mà cũng không thèm quí trọng. Lần đầu tiên gặp mặt Tỉnh Thượng Đan, gã đã bị cô ta cuốn hút, không biết vì nguyên nhân gì, chính là cảm thấy bản thân bị cuốn hút mà thôi. Nhưng mà, lại thu được tin tức Tỉnh Thượng Đan sắp đính hôn với Uông Phong Lân, tại sao tất cả những gì mình muốn đều rơi vào trong tay hắn, mà tất cả những gì mình khao khát thèm thuồng hắn lúc nào cũng tỏ ra nhàm chán không hứng thú như vậy. Chẳng lẽ ông trời cũng không thể cho gã một chút công bằng sao?
Khóe mắt liếc nhìn kẻ đang ngồi bên cạnh giường mình vẻ mặt tối tăm, Uông Phong Lân cảm thấy chán ghét sâu sắc, vị vậy, ra lệnh đuổi khách: "Được rồi, ta cũng mệt rồi. Mi trở về đi!"
"Oh, đúng vậy, em đi đây, anh Lân." Tằng Khải Trữ đứng dậy, im lặng đi ra ngoài.
Cửa thang máy mở ra, Tư Nam mang theo bánh bao cùng cháo gà nấm đông cô đứng đối diện với hai mắt tràn ngập oán hận của Tằng Khải Trữ. Cười gật đầu chào gã một cái, sau đó đi vào trong phòng nghỉ của Uông Phong Lân.
Y là ai vậy? Hai mắt Tằng Khải Trữ nhìn theo, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy người này, tại sao lại có người đàn ông xinh đẹp như vậy! Có một tia sáng lóe lên trong cái đầu luôn tự cho là thông minh của gã, sau đó vội vàng tiến vào trong thang máy bỏ đi.
"Phong Lân, đây là cháo anh yêu cầu." Tư nam cười đi vào trong, không để ý tới người mình vừa nhìn thấy, trong lòng chỉ tràn ngập yêu cầu muốn ăn cháo khi Uông Phong Lân tỉnh lại.
"Cảm ơn nhiều, Tư Nam." Uông Phong Lân ngồi dậy.
"Anh cảm thấy thế nào?" Tư Nam hỏi.
"Tốt lắm rồi." Hai tuần trôi qua, ở chung gần gũi như vậy, Uông Phong Lân cảm thấy mình đã mê luyến người trước mặt này tới mức không thể nào kiềm chế nữa rồi. Y luôn mỉm cười, đôi mắt trong veo lúc nào cũng lộ ra ánh sáng thuần khiết; có đôi khi y lại để cho suy nghĩ đi hoang, bần thần, ngây thơ đến đáng yêu; nhưng mà bộ dáng khi y làm việc, lại rất chăm chú, rất tỉ mỉ; khi y đọc sách thì rất nhập tâm, ngẫu nhiên còn có bộ dạng cắn móng tay rất dễ thương; khi y tắm rửa cho A Kim, mặc dù có khi phát hiện ra bị A Kim ăn đậu hũ mà bĩu môi, nhưng mà vẫn rất ôn nhu; y bởi vì cảm thấy mình yêu phải người không nên yêu mà ánh mắt lại tỏa ra sự u buồn, làm cho người ta không nhịn được mà muốn dang tay ôm y vào lòng che chở...
"Làm sao vậy?" Tư Nam đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, "Anh có khỏe không?"
"Không có việc gì, chỉ là đang suy nghĩ một số việc." Uông Phong Lân vẫn nhìn y như trước.
"Liên quan với người mới ra à?"
"Hả?"
"Em vừa nhìn thấy một người đi ra."
"Oh, đúng rồi, Tư Nam," Uông Phong Lân rất nhiêm túc nhìn Tư Nam, "Em phải cẩn thận người kia, hắn ta tên là Tằng Khải Trữ."
Đúng là gã? Tư Nam lộ ra vẻ mặt không hài lòng, "Anh lại còn cho phép gã đến gặp anh?"
"Em biết?"
"Ở tầng dưới, A Kha đã nói với em rồi." Tư Nam chậm rãi múc ra một chén cháo, bưng đến trước mặt Uông Phong Lân.
.
"Đút anh đi!" Uông Phong Lân chớp chớp mắt với Tư Nam.
"Hả? Em sao?" Tư Nam ngẩn người.
"Có được không?" Giả bộ đáng thương, A Kim dùng chiêu này rất có tác dụng, mình dùng nhất định cũng có tác dụng!
"Oh, được rồi!" Tư Nam ngồi vào bên cạnh anh, nhìn trộm ra cửa, Phan Già tựa hồ chẳng có gì ghê gớm đi ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.
"Như thế nào rồi?" Uông Phong Lân nhìn Tư Nam đầy chờ mong.
"Cái đó..." Tư Nam bỗng nhiên có chút, cót chút thẹn thùng, "Em chưa từng đút cơm cho người khác."
"Vậy anh là người đầu tiên của em rồi?"
"Dạ?" Ngẩng đầu chống lại nụ cười ngọt ngào trước mắt, trống ngực Tư Nam không hiểu sao lại đập dồn dập, múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng Uông Phong Lân, "Ăn nào!"
Hai mắt nhìn thấy vẻ mặt mắc cỡ của Tư Nam, Uông Phong Lân khoa trương húp cháo trong muỗng: "Uh, nóng..."
"Hả? Tại sao lại như vậy? Nóng lắm sao?" Tư Nam cuống quít buông chén cùng muỗng trong tay, lo lắng cầm lấy khăn muốn lau đi vệt cháo tràn bên khóe môi Uông Phong Lân, nhưng lại bị người kia mạnh mẽ ôm vào trong lòng.
"Nóng quá!" Uông Phong lân một tay đem thân thể trong lòng ôm sát lại, một tay nâng cằm Tư Nam lên, "Thật sự rất nóng, thổi giúp anh đi..."
"Cái này... cái này... Phong Lân... Em..." Tư Nam tay chân trở nên luống cuống không biết phải làm sao để đẩy anh ra, nhưng vẫn muốn thổi giúp anh, đôi môi đối diện nhau, cho dù y vốn không có kinh nghiệm gì, cũng biết là tư thế rất tốt cho việc hôn nhau.
Thừa dịp y chừa ra một khoảng trống, đôi môi Uông Phong Lân đã đưa tới, đặt một nụ hôn thật sâu lên môi y, đầu lưỡi khẽ mở cánh môi mềm mại, dò xét vào bên trong, câu dẫn cái lưỡi của y dây dưa quấn quít với mình.
"Ô uhm..." Nụ hôn nồng nàn đột ngột, hoàn toàn không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ theo cảm giác mà phụ họa theo động tác của anh, thẳng đến khi cảm thấy không còn đủ không khí, mới chậm rãi đẩy người trước mặt ra, chống lại đôi mắt đang nhìn mình chăm chú, không biết phải nói cái gì nữa, Tư Nam trở nên ngơ ngác, trong đầu chỉ còn một mảnh hỗn loạn, "Phong Lân..."
"Thích không?" Uông Phong Lân cũng không có ý định buông người trong ngực ra.
"Anh tại sao lại...tại sao lại hôn em?" Tư Nam ngơ ngác hỏi, đúng vậy, y thích người trước mặt, không sai, nhưng mà cái này là như thế nào, Anh có thế giới của riêng anh, trong công ti cũng đã nhiều ngày rồi, anh còn có hôn thê của mình! Đã tự cảnh cáo mình vô số lần, có thể gần anh, nhìn thấy anh là quá đủ rồi, nhưng mà bây giờ là như thế nào vậy?
"Nói cho anh biết, em có thích anh hôn em không?" Uông Phong Lẫn vẫn ôm chặt lấy y.
"Em..." Cái này phải thừa nhận như thế nào chứ? Gật đầu sao? Sau đó sẽ phải làm sao?" "Đúng rồi, em nãy giờ không thấy A Kim, em, em phải đi tìm A Kim!"
"Em đang né tránh sao?" Hay là không buông tay, không có biện pháp, người nào có thể ôm em tốt đến như vậy? Uông Phong Lân nghĩ tới, nếu cho em đi tìm A Kim, anh phải lập tức hôn mê, sẽ không có câu trả lời mà anh muốn rồi.
"Mới vừa có được tài liệu bên bộ phận thị trường, em còn chưa đọc..."
"Tư Nam, anh thích em, em thích anh không?" Vẫn là phương pháp trực tiếp là tốt nhất.
"Hả? Đây là nằm mơ sao?" Tư Nam khó có thể tin được mà nhìn Uông Phong Lân trước mặt.
"Em hé môi như vậy, chính là còn muốn anh hôn em sao?" Uông Phong Lân cưng chiều vuốt ve mái tóc mềm mại của Tư Nam.
"Hả? Em phải đi tìm A Kim rồi!" Tư Nam vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấm áp, mở cửa, chạy trốn ra ngoài.
Tư Nam... Uông Phong Lân bất đắc dĩ vươn tay, nhìn bóng lưng lảo đảo chạy đi, cười cười, tự nói với mình: Tư nam, em không chạy thoát được đâu! Mặc dù thời gian quen biết anh rất nhắn, nhưng mà có thể yêu thương cả một đời, chỉ gặp phải một lần thôi? Như vậy, vô luận em là ai cũng nên giữ thật chặt phải không?
Tư Nam không có đi tìm A Kim, mà là trở lại bàn làm việc ngồi ngẩn người. Đây là cái gì vậy chứ? Mình được anh hôn, nụ hôn ngọt ngào như vậy, trong miệng lúc này vẫn tràn đầy hơi thở vừa báo đạo lẫn ôn nhu của anh. Anh còn nói "Tư Nam, anh thích em, em thích anh không?" Nói như vậy, có phải là mình nằm mơ không? Hai tuần nay, mặc dù có lên sân thượng cùng anh ngắm mặt trời lặn hai lần, nhưng tổng cộng thời gian ở cùng với nhau cũng chưa tới bốn mươi tám tiếng mà! Anh làm sao có thể thích mình chứ? Huống chi, anh đã có hôn thê, còn có một hàng dài người đẹp tự nguyện thương anh, mình thì tính là cái gì chứ?
"Gâu!" (Anh tới rồi!) chỉ biết em sẽ bối rối, nhìn đi chân mày đã thẳng thành một đường rồi kìa!
"A Kim..." Tư Nam vòng qua bàn ngồi xổm xuống, "Nãy giờ cục cưng đi đâu vậy hả?"
"Gâu gâu!" (Thổ lộ với em!) Anh nghĩ là em nghe không hiểu đâu.
"Anh nói thích Nam, phải làm sao bây giờ?" Tư Nam nhỏ giọng lầm bầm...
"Gâu gâu!" (Em không thích anh?)
"Ôi, A Kim, cục cưng cũng đâu biết Nam nói cái gì đâu chứ!"
"Gâu gâu!" (Là em không biết anh nói cái gì mới đúng!) Đôi môi mọng sau khi bị mình phủ lên đó một nụ hôn nồng nàn màu đỏ hồng còn chưa biến mất, nhìn thật ngon miệng mà. A Kim vươn đầu lưỡi thật nhanh liếm lên môi Tư Nam, ăn đậu hũ thành công!
"A Kim!" Tư Nam lau môi, làm bộ giận dữ nhìn A Kim, "Cục cưng thật là đào hoa nha!"
"Gấu gấu!" (Anh còn muốn nữa!) Nhìn Tư Nam lại hiện ra ánh mắt lo âu, Uông Phong Lân thật sự rất rất rất muốn đem y ôm thật chặt vào trong lòng, nhưng mà, hết thảy chung qui cái gì cần tới cũng sẽ từ từ mà tới thôi.
"Nam cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào nữa!"
Vươn đầu lưỡi liếm lên chân mày đang nhíu chặt của y, Uông Phong Lân thật sự không ngờ rằng thổ lộ của mình lại khiến cho y trở nên phức tạp như vậy.
"Được rồi, A Kim!" Xoa xoa mớ lông vàng trên đầu A Kim, "Nam vào làm, cục cưng muốn đi cùng không!"
...
Nhà họ Đường, giờ ăn cơm tối.
A Kim trước sau như một ngồi chồm hổm trên vị trí thuộc về vợ tương lai của Đường nam, hưởng thụ thức ăn ngon của y, còn có Tư Nam yêu dấu chăm sóc nữa.
"Đồng nghiệp con nói cuối tuần này muốn tới nhà mình làm thịt nướng." Đường Tư Viễn mặc dù ngoài miệng đúng là đang nói với cha đang ngồi ở vị trí chủ gia đình, thế nhưng khóe mắt lại liếc nhìn về phía Tư Nam cùng A Kim.
"Vậy thì đến đi!" Đường Chính Sâm mở miệng đáp ứng, "Mẹ các con làm cá chiên xù là ngon nhất trần đời!"
"Gấu!" (Đúng vậy!) Cá chiên xù thật sự ăn ngon cực kì.
"Tư Nam, em biết đồng nghiệp anh tại sao muốn tới không?" Đường Tư Viễn nhìn về phía Tư Nam.
"Hả?" Tư Nam đưa tay phủi phủi vụn cá dính trên miệng A Kim, "Tại sao vậy?"
"Vì em với A Kim đó!"
"Gấu!" (Biết ngay mà!)
"Em với A Kim?" Tư Nam khó hiểu nhìn Đường Tư Viễn, "Cái gì cần hỏi ở công ti bọn họ đều đã hỏi hết rồi mà!"
"Có lẽ muốn thăm dò cách sống của bọn em một chút!" Đường Tư Viễn vừa ăn vừa nói.
"Gấu!" (Ăn no rồi!) Đầu dựa vào đùi Tư Nam, tiếp tục cuộc sống chỉ ăn và ngủ. Khóe mắt liếc nhìn đến vẻ mặt của Tư Nam, nhìn thấy sự u buồn trong mắt y, Uông Phong Lân cũng cảm thấy trong lòng mình run lên, là bởi vì thổ lộ của anh hay là vì lí do nào khác nữa vậy? Đột nhiên cảm thấy cho dù có làm một con chó hạnh phúc như lúc này cũng không tốt, không thể mang lại cho em cảm giác an toàn, không thể cho em niềm vui thật sự. Nhưng mà, mặc dù mong hai tháng này sẽ trôi qua thật nhanh, có thể để cho mình khôi phục lại nguyên dạng, sẽ thật trân trọng em, nhưng mà lại sợ đối mặt với em bi thương vì đột nhiên bị mất A Kim, thật mâu thuẫn mà.
"A Kim," Tư Nam cúi mắt nhìn A Kim đang vùi đầu vào trong lòng mình, "Cục cưng đừng nhúc nhích như vậy, Nam không tập trung ăn cơm được!"
"Gấu" (Xin lỗi!) liền đem đầu của mình dời ra chỗ khác, không lộn xộn nữa.
"Anh, cuối tuần này em không có ở nhà."
"Em cần đi đâu à?" Đường Tư Viễn nhìn Tư Nam, đứa em trai này chẳng phải là người đàn ông của gia đình sao, cuối tuần không phải loay hoay trong vườn với hoa cỏ thì chính là ở trong phòng đọc sách, chơi game, không có chuyện đặc biệt tuyệt đối không đi ra khỏi cửa.
"Cũng không có gì," Tư Nam vừa ăn vừa trả lời, "Chỉ là, em vẫn còn rất sợ nóng, nên muốn trốn ra ngoài. Em về cũng lâu rồi, chưa có ra biển chơi, em đang muốn đi biển."
"Như vậy à!" Đường Tư Viễn nhướng nhướng mày, "Anh nghĩ, mấy cô gái sẽ rất thất vọng đó!"
"Gấu gấu!" (Đưa anh đi biển với!) Không cần để ý tới mấy cô gái đó, mấy cô đó lúc nào cũng nhìn em chảy nước miếng. Mặc dù cũng chảy nước miếng với anh, nhưng mà có chảy với anh cũng chẳng có tác dụng gì, không giống với sự thèm thuồng của các cô đó đối với em.
"Con ăn xong rồi!" Tư Nam buông đũa, "Mọi người cứ ăn từ từ, con còn mấy tài liệu cần xem, con lên lầu trước."
A Kim nhảy xuống ghế, ngửa đầu nhìn Tư Nam, rõ ràng cảm nhận thấy sự u buồn của em, rất muốn an ủi em, nhưng biết lúc này mình cũng chỉ có thể bất lực. Chỉ có thể dùng đầu cọ cọ lên chân em, sau đó cùng em đi lên lầu.
Nằm lăn ra giường, Uông Phong Lân nhìn mấy cái móng của mình tự đánh giá, không thể an ủi em như vầy được, bởi vì lấy dạng này mà an ủi sẽ lại càng khiến cho em không nỡ rời xa A Kim! Khép hai mắt lại như đang ngủ nhìn Tư Nam ngồi trên ghế xem tài liệu, em nhìn thật là đẹp! Mi mục như họa có phải là như thế này không? Nếu như lúc đầu bản thân chỉ là bởi vì em đẹp mà muốn em trở thành tình nhân, nhưng mà trải qua hai tuần ở chung, bản thân đã toàn tâm toàn ý yêu con người này mất rồi, muốn có được em toàn bộ, muốn đem toàn bộ mọi thứ cho em. Con người thuần khiết đó, vĩnh viễn cũng chẳng thể gặp được người thứ hai.
Tư Nam nhẹ thở dài một tiếng, tài liệu trong tay trên cơ bản cũng đã xem hết, đặt qua một bên. Tiện tay rút ra một tờ giấy nháp viết lên trên, chỉ đem mấy chữ "Uông Phong Lân" viết đi viết lại. "Tại sao lại hôn em? Tại sao lại nói thích em?" Nhẹ giọng lẩm bẩm, "Anh có biết không, anh không thể thích em!"
Tại sao không thể? Nghe thấy người kia tự nói như vậy, tự nhiên rất muốn hỏi tại sao, rồi lại sợ phá hỏng thế giới mà em đang đắm chìm vào trạng trái đơn thuần như vậy.
"Em thích anh, em rất thích anh! Nhưng mà, em không thể nói với anh." Tư Nam lắc lắc đầu, "Em không thể ích kỉ chiếm lấy anh như vậy, em không thể đẩy anh vào hoàn cảnh đáng xấu hổ như vậy, không thể phá vỡ sự cân bằng trong thế giới của anh. Anh có biết không?"
Ngốc nghếch mà! Uông Phong Lân cảm thấy trong phòng thật chua xót, còn có ai có thể yêu không toan tính như vậy chứ? Cho dù là những người phụ nữ vây quanh anh hay là chính bản thân anh, ai mà chẳng yêu bản thân, muốn phải chiếm đoạt đến cùng? Có được mấy người nghĩ tới yêu anh, cần phải dành những điều tốt nhất cho anh, không muốn phá hủy thế giới cân bằng của anh? Thật muốn ôm em thật chặt vào trong lòng, để có thể yêu em thật nhiều.
Tư Nam đứng dậy, Uông Phong Lân lúc này mới nhìn thấy hai giọt lệ trong veo trong mắt. "Gâu gâu!" (Em khóc sao?)
"Đi thôi, A Kim, đi tắm nào!" Tư Nam cố mở ra một nụ cười.
"Gâu!" (Được!) Đi tắm thôi! Sau này, anh cũng sẽ tắm với em, sẽ chăm sóc em, yêu thương em, sẽ nâng niu em thật nhiều. Uông Phong Lân tự hứa trong lòng.
Tư Nam đem từng món từng món quần áo trên người trút bỏ, A Kim vừa ghé vào bồn tắm nhìn thấy tất cả những thứ đó. Tưởng tượng đến chỉ cần sau hai tháng, có thể cùng người kia tắm rửa, ngón tay vuốt ve lên da thịt mềm mại của người kia, đem môi hôn lên trên cổ y, hút lấy điểm hồng nho nhỏ gồ lên trên ngực y, nắm giữ lấy phân thân của y, tiến vào bên trong y...
"A Kim, chao ôi, cục cưng tại sao lại chảy máu mũi nữa rồi?" Vừa mới trút bỏ hết quần áo, liền nhìn thấy hai lỗ mũi A Kim lại bị chảy máu ầm ầm, Tư Nam bất đắc dĩ ngồi xổm xuống.
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ