Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Thảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1715 / 2
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
rong phòng nghỉ,
"Anh tỉnh rồi?" Phan Già nhìn thấy Uông Phong Lân đột nhiên mở mắt ra bị doạ chết khiếp.
"Uh!" Uông Phong Lân ra ý bảo cô rút đi những máy móc dây nhợ đang cắm trên người mình, "Phiên Gia MM, cô vẫn ngồi ở đây à?"
"Đúng vậy." Phan Già gật đầu, " Mạnh Ba với Kiệt Nhĩ cũng canh ngoài cửa."
"Chúng ta đánh cuộc không?" Uông Phong Lân nói, "Chỉ trong vòng năm phút nữa, Tu sẽ mang một người phụ nữ tới đây gặp tôi!"
"Không tin!" Phan Già lắc đầu.
"Chúng ta đánh cuộc bằng một hộp chocolate nhé?" Uông Phong Lân cười, "Nếu cô thắng, tôi sẽ tặng cô một hộp chocolate!"
"Được, tôi muốn chocolate đắng."
"Không thành vấn đề." Uông Phong Lân liếc mắt ra cửa, "Nếu như là tôi thắng, cô cũng phải tặng tôi một hộp chocolate, thay tôi đưa cho Tư Nam, chỉ cần nói tôi tặng là được, Okie?"
"Được!" Phan Già gật đầu.
"Bây giờ thay tôi mời Tư Nam vào đây, tiện đường thì nói với Thước Nhã, nói người tới gặp tôi đợi tôi một chút." Uông Phong Lân cười tự tin.
Trong lúc hôn mê mà hắn có thể biết được chuyện gì đang xảy ra bên ngoài sao? Phan Già gật đầu nghi hoặc, từ trong phòng nghỉ đi ra, đi tới phòng làm việc của Tư Nam, "Anh Đường, tổng tài mời anh vào trong."
"Oh, được!" Anh tỉnh rồi! Tư Nam hưng phấn đi lại.
"Tư Nam," Uông Phong Lân hít thật sâu, ra vẻ đang điều chỉnh lại hô hấp của mình, chỉ là muốn che dấu đi sự hưng phấn khi được gặp lại y một lần nữa, "Công việc có thuận lợi không?"
"Rất tốt!" Tư Nam gật đầu, "Tu dạy tôi rất nhiều thứ!"
Tu giao cho mi rất nhiều việc sao? Uông Phong Lân cũng không có nói gì, hắn nhìn ra được Tu đang kiểm tra năng lực làm việc của Tư Nam: "Tôi đột nhiên nghĩ tới, vốn là cuối tuần này bộ phận kĩ thuật cùng với bộ phận truyền thông sẽ đưa ra một sản phẩm mới, đáng lẽ tôi phải có mặt. Nhưng mà, lấy tình huống của tôi lúc này, chỉ sợ là không thể đến dự tiệc ra mắt được, tôi hi vọng cậu có thể đi thay tôi."
"Hả? Tôi sao?" Tư Nam không thể tin được chỉ vào mũi của mình.
"Có tự tin không?" Uông Phong Lân nở ra một nụ cười khiến người khác an tâm, "Tôi tin tưởng vào con mắt nhìn người của mình."
"Oh, được! Tôi nhất định sẽ làm hết sức." Tư Nam gật đầu.
"Bây giờ cậu đến bộ phận truyền thông cùng bộ phận kĩ thuật, hỏi tài liệu từ bọn họ, nghiên cứu thật cẩn thận, bởi vì đến đó nhất định sẽ phải trả lời một số câu hỏi từ phía phóng viên. Còn về qui trình phát hành sản phẩm này nọ có gì phải chú ý tôi nghĩ cậu chỉ cần hỏi Đường Tư Viễn là được.
"Uh, được." Tư Nam đứng lên. "Tôi sẽ đi ngay."
"Uh." Uông Phong Lân gật đầu cổ vũ, "Đi đi, nhưng mà không cần làm quá sức đâu!"
"Cảm ơn, anh cố gắng nghỉ ngơi nhé!" Tư Nam rời khỏi phòng của Uông Phong Lâu, lập tức đi xuống lầu.
Cửa thang máy vừa mở ra, Tư Nam đang chuẩn bị đi vào, nhưng lại nhìn thấy một người mặc trang phục của phụ nữ đi ra khỏi thang máy, đeo cái kính râm siêu to che khuất hơn một nửa khuôn mặt, đôi môi đỏ mọng ướt át.
Người phụ nữ bước ra khỏi thang máy kiêu ngạo lướt qua người Tư Nam, trực tiếp đến chỗ Thước Nhã.
"Là ai vậy ta?" Cửa thang máy đóng lại, Tư Nam lẩm bẩm, "Chẳng lẽ là có quan hệ rất tốt với anh sao?"
...
Đi tới bộ phận truyền thông.
"Anh Đường, A Kim đâu?" Tiểu Thanh nhìn thấy Tư Nam đi vào.
"Chắc là ở trên tầng mười tám rồi!" Bản thâm chỉ lo đi làm những việc mà Uông Phong Lân giao cho, hoá ra đã không có chú ý tới A Kim ở đâu luôn.
"Oh, tôi còn tưởng hai người dính nhau như hình với bóng chứ!" Tiểu Thanh cười với Tư Nam.
"Cũng không tới mức vậy đâu." Tư Nam lắc đầu, "Uông tổng nói tôi xuống lấy tài liệu về sản phẩm sẽ phát hành tuần sau."
"Oh?" Uông tổng có tham dự không?"
"Không có, anh ấy nói tôi tham dự thay anh ấy."
"Như vậy à," Tiểu Thanh chép tài liệu trừ trong máy tính của mình vào trong USB, "Đây là hồ sơ lưu, tất cả thông tin cùng nội dung này nọ. Những thứ khác thì ở bên chỗ giám đốc Đường."
"Được, cảm ơn." Tư Nam gật đầu cảm ơn đối với cô.
"Tư Nam?" Đường Tư Viễn đi từ bên ngoài vào, "Em tại sao lại xuống đây?"
"Uông tổng nói em tới lấy tài liệu về sản phẩm tuần sau phát hành, anh ấy nói em tham dự thay anh ấy." Tư Nam trả lời, "Tiểu Thanh mới chép cho em chương trình hội nghị, nội dung chi tiết với tài liệu mô tả."
"Anh cũng mới vừa qua bên bộ phận kĩ thuật," Đường Tư Viễn mở cửa phòng mình, đợi Tư Nam vào thì đóng cửa, "Anh cần sửa tài liệu lại một chút rồi sẽ đưa em. Mấy cái Tiểu thanh đưa, chính là nội dung chính, em cứ xem trước đi." Vừa nói ra hiệu bảo Tư Nam ngồi xuống, "Tình trạng Uông tổng hôm nay như thế nào rồi?" Đường Tư Viễn hỏi.
"Không rõ lắm, lúc anh ấy tỉnh lại nhìn thấy cũng tốt, giống như là vừa mới ngủ dậy."
"Em ở tầng mười tám có gặp cô Tỉnh Thượng không?" Đường Tư Viễn hỏi.
"Cô Tỉnh Thượng?"
"Tỉnh Thượng Đan, hôn thê của Uông tổng." Đường Tư Viễn mở sổ ghi chép của mình ra vừa nói, "Nghe nói rất là đẹp!"
"Oh, nhìn không rõ lắm." Tư Nam cúi nửa đầu, hôn thê của Uông tổng? Hẳn là cô gái kiêu ngạo lúc nãy rồi? Tại sao mình lại đau lòng như vậy, hết thảy những chuyện này không phải đều nằm trong dự liệu sao?
"Tư Nam, em sao vậy?"
"Không có việc gì đâu!" Mạnh mẽ đem tinh thần quay trở lại mà trả lời anh Hai.
"Đám cưới để cũng cố địa vị của mấy tập đoàn lớn, cũng là chuyện thường thấy ha." Đường Tư Viễn tìm vài tài liệu của mình đưa cho em trai, "Đây là mấy tin tức nói về việc phát hành sản phẩm, em tham khảo một chút đi."
"Oh, được." Tư Nam gật đầu, trong lòng cười thầm mình suy nghĩ quá nhiều, thầm mến hẳn là đã trở thành thói quen rồi, tại sao bản thân vừa mới nghe tới anh có hôn thê thì lại cảm thấy đau lòng chứ?
"Em giống như là không có tinh thần," Đường Tư Viễn đưa tay rờ rờ trán Tư Nam, "Không có nóng, hẳn là không có việc gì. Có phải việc của em nhiều quá không, không quen à?"
"Không có đâu!" Tư Nam hít sâu một hơi, cười tươi rói, "Em qua bên bộ phận kĩ thuật, có gì không biết sẽ hỏi anh sau."
"Được." Đường Tư Viễn gật đầu, đưa mắt nhìn Tư Nam đi ra ngoài, nhìn ra được em trai có tâm sự, cũng không biết được tâm sự của nó là cái gì! Chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ, từ nhỏ tới lớn, y có tâm sự gì cũng không chịu nói với mình, chỉ biết nói với A Kim. Không biết bây giờ y có tâm sự, có phải cũng chỉ nói với A Kim hay không nữa? Nghĩ tới con chó kia, Đường Tư Viễn không khỏi nhăn mày nhíu mặt, hi vọng hết thảy đều là do mình suy nghĩ quá nhiều, con chó đó nhất định là A Kim tham ăn nhát gan của nhà mình trước giờ.
"Nghe nói gì không? Hôn thê của tổng tài vừa mới tới đây!" Vừa vào phòng kĩ thuật, Tư Nam liền nghe thấy đồng nghiệp trong đó buôn chuyện.
"Đúng đó." có người nói, "Rất xinh đẹp, vóc người cực kì hấp dẫn nha!"
Tư Nam cúi đầu, thật muốn đem lỗ tai bịt kín, không cần nghe thấy những thứ này.
"Anh Đường?" Trưởng bộ phận kĩ thuật nhìn thấy Tư Nam, đi từ trong phòng làm việc ra nghênh đón, "Giám đốc Đường có nói với tôi, cậu đến lấy tài liệu."
Đúng vậy, Tư Nam miễn cưỡng mỉm cười, "Mấy vấn đề về mặt kĩ thuật, tôi hi vọng có thể mượn một số tài liệu. Dù sao tôi vừa mới đi là,, có thể cần giải thích nhiều hơn một chút."
"Không thành vấn đề!" Trưởng bộ phận kĩ thuật sắp xếp lại tài liệu một chút rồi đưa qua Tư Nam, "Cậu có chỗ nào không rõ, cũng có thể tới hỏi tôi."
"Cảm ơn nhiều!"
...
Tầng mười tám.
Uông Phong Lân cắn trái táo Phan Già đã gọt xong, không liếc mắt lấy một cái với cô gái đang ngồi đối diện trước mặt.
"Phong Lân." Thanh âm kiều mị mang theo ý đồ kích thích sự chú ý người phía trước, "Thân thể anh có khoẻ không?"
"Tốt lắm." Thanh âm thật khó nghe, chẳng dễ chịu như của Tư Nam chút nào, vừa trầm thấp lại ôn nhu.
"Hôm qua em có đến thăm bác trai, bác gái."
"Oh."
"Bác gái rất lo lắng cho anh." Xem ra mình không thể hấp dẫn được sự chú ý của hắn, như vậy thì cứ đem mấy ông già bà già ra!
"Tôi biết rồi." Ăn hết quả táo, tiện tay bỏ cùi lại đầu giường, khoé mắt liếc qua Tỉnh Thượng Đan, trong lòng thoáng trề môi, vẻ mặt gì mà giống như muốn đem ta lột ra rồi ăn tươi nuốt sống vậy, đáng tiếc ta nhìn mi không có nổi, chẳng xinh đẹp được bằng một nửa Tư Nam nhà ta nữa. Chờ một chút, ta cần gì phải so sánh Tư Nam với cô ta chứ? Y nhất định sẽ không vui nếu ta so sánh y với phụ nữ! Không đúng, là ta không nên lấy phụ nữ để so sánh với y! Cũng không đúng, tại sao ta lại muốn bắt phụ nữ so sánh với y... Uông Phong Lân có chút rối rắm cúi mặt cau mày.
"Không thoải mái chỗ nào sao?" Tỉnh Thượng Đan ân cần hỏi.
"Không có việc gì!" Mi như thế nào có thể biết ta nghĩ cái gì chứ? Môi gì mà nhìn như xác chết trôi, đúng là chỉ có đôi môi đỏ hồng mềm mại của tư nam nhìn vô mới cảm thấy ngon miệng thôi.
Tỉnh Thượng Đan nhìn Uông Phong Lân, khuôn mặt đẹp trai khiến bao phụ nữ mê mệt, nếu như có thể gả cho hắn theo như kế hoạch, như vậy bản thân mình cho dù không thể chạy thoát khỏi vận mệnh dính vào trong hôn nhân trao đổi cũng được tính là quá may mắn rồi, cho nên cũng không thể thả lỏng, nhất định phải nắm lấy cho thật chặt: "Anh cần gì nhất định phải có mặt ở công ti chứ? Không bằng cứ nghỉ ngơi một thời gian, em có một căn biệt thự ngoài biển, không khí rất tốt, không bằng anh đến đó nghỉ dưỡng một thời gian đi! Hơn nữa, em cũng có học qua một lớp hộ lí, có thể chăm sóc anh."
"Vậy thì chẳng phải là cướp công việc của tôi à?" Phan Già nhỏ giọng lẩm bà lẩm bẩm.
Uông Phong Lân nghiêng mặt nhìn cô, cười nói: "Đúng là như vậy!"
Ánh mắt Tỉnh Thượng Đan lập tức đâm thẳng tới Phan Già, nhìn bộ dáng Uông Phong Lân cười với ả ta, chẳng lẽ...
Nhìn ta ánh mắt Tỉnh Thượng Đan nhìn Phan Già đầy thù địch, Uông Phong Lân cũng chẳng thèm giải thích.
Tỉnh Thượng Đan cau mày: "Cô là loại hộ..."
"Cô Phan chính là bác sĩ Ngô đặc biệt đưa đến để chăm sóc cho tôi." Uông Phong Lân đem lá bài của Lâm ra ngăn cản, dù sao Lâm trong giới bác sĩ chính là nhân vật có thể một tay che trời.
"Oh." Mặc dù rất bất mãn, nhưng nghe thấy đây là người do Ngô Điềm Lâm đưa tới, cũng khó mà nói được cái gì nữa, dù sao đó cũng là bác sĩ được đánh giá cao nhất, chỉ còn biết nhìn Phan Già lạnh lùn g, "Như vậy thì cùng đi chứ!"
"Không cần đâu." Uông Phong Lân lắc đầu, "Tôi còn có rất nhiều việc phải làm, cô cũng về trước đi!"
"Nhưng mà..." Tỉnh Thượng Đan vẫn còn muốn nói thêm cái gì đó, dù sao bản thân mình trước mặt hắn cơ hội biểu hiện quá ít.
"Kiệt Nhĩ, thay tôi tiễn cô Tỉnh Thượng xuống dưới." Uông Phong Lân ra lệnh đuổi khách.
Vẫn phải bảo trì phong phạm thục nữ, Tỉnh Thượng Đan lập tức đứng dậy, mở ra một nụ cười quyến rũ với Uông Phong Lân: "Vài ngày nữa em lại đến gặp anh."
"Uh." Uông Phong Lân dứt khoát nhắm mắt lại, nghĩ tới: Cười gì mà xấu thấy ghê, chỉ có Tư Nam cười rộ lên mới thật đáng yêu, nhất là lúc y cười to, cái mũi nhăn lại, nhìn kiểu gì cũng muốn cắn một cái.
Nhìn khoé miệng của Uông Phong Lân cong lên thành hình một nụ cười, Tỉnh Thượng Đan tự mình đa tình tưởng rằng Uông Phong Lân đồng ý để cho cô ta đến thăm hắn.
Người đi rồi, Uông Phong Lân mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về Phan Già: "Cô rất có dũng khí đó!"
"Phải không đó!" Phan Già lơ đểnh bĩu môi cười, "Lát nữa sẽ đền chocolate cho anh."
"Không phải cho tôi, là cho Tư Nam, nhớ kĩ đó! Nói với cậu ấy là, tôi biết cậu ấy thích ăn cho nên đưa cho cậu ấy."
"Anh đem chocolate thắng tôi đi cho người nào vậy hả?" Phan Già bất mãn trề môi.
"Tôi không thích ăn ngọt, không biết ở đâu có chocolate ngon cả! Mấy cô chắc là biết nhỉ?"
"Tới mức đó sao." Phan Già đánh giá Uông Phong Lân, "Anh đối với anh Đường tốt như vậy, đừng có nói là..."
"Là cái gì hả?" Uông Phong Lân nhìn về phía cửa, "Cậu ấy rất quan trọng đối với tôi." Tại sao quan trọng? Bởi vì y là chủ nhân của ta a, y tắm cho ta a, không đúng, là y cùng ta tắm với nhau. Tắm rửa thật sự là rất hạnh phúc nha!
"Anh không sao chứ?" Nhìn Uông Phong Lân ngó lên trần nhà cười đến sắp chảy nước miếng, Phan Già đem tay quơ quơ trước mặt hắn, thật sự là đầu óc của hắn không bị hư đấy chứ?
"Oh, không có việc gì." Hai mắt Uông Phong Lân một lần nữa lại không tự giác nhìn ra ngoài cửa, cuộc họp hẳn là không kết thúc nhanh như vậy, "Phiên Gia MM, gọi Tu lại đây giúp tôi, được không?"
"Được." Đúng là quái gở, lúc thì ngu ngu ngốc ngốc, lúc thì nghiêm túc nhìn tới phát sợ! Phan Già xoay người đi ra ngoài.
"Tu, phái người đi chú ý động tĩnh nhà Tỉnh Thượng Đan." Uông Phong Lân vừa nói vừa nhàm chán gõ gõ lên chăn đệm, "Những thứ lúc trước tôi nói, cậu cũng nhớ chú ý."
Tu gật đầu: "Tôi biết rồi."
"Về vấn đề xe của tôi, sau khi điều tra có kết quả, trực tiếp nói với tôi là được, không cần công bố ra ngoài."
"Uh"
"Còn nữa, nhất định phải chuẩn bị đủ không gian cho Tư Nam cùng A Kim của cậu ta, tôi tin tưởng cậu ta có thể phát hiện ra những vấn đề chúng ta chưa nhìn thấy."
"Được." Tu cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, "Chủ yếu là A Kim phải không? Đó chắc chắn không phải là một con chó bình thường."
"Ha ha," tôi cuối cùng cũng chẳng thể nói với cậu, đó là do tôi biến thành được! "A Kim sẽ cho chúng ta rất nhiều kinh hỉ đó." Tôi đã lên kế hoạch để cho A Kim đi thám hiểm trong công ti a.
"Tôi cũng nghĩ vậy." Tư rờ rờ cằm, "Cậu biết không, hôm nay lần đầu tiên tôi thấy một con chó biết cười, nói thật là, đúng là cực kì quỉ dị."
"Thật sao?" Xem ra lần sau cười phải kiềm chế một chút.
"A Kim..." Thanh âm Tư Nam vọng ra từ hành lang.
"Nguy rồi." Uông Phong Lân càu nhàu một tiếng, một bên thì sợ Tư Nam không tìm được A Kim thì sẽ lo lắng, một bên lại muốn dùng thân phận là người tiếp cận với Tư Nam nhiều hơn một chút.
"Làm sao vậy?"
"Không có gì, cậu gọi Tư Nam vào đây đi."
"Được." Tu đi tới cửa liếc liếc mắt nhìn Uông Phong Lân đang ở trên giường một chút, hắn đang lo lắng cho Tư Nam hay là con chó kia vậy? Nhìn không thấu nha.
Nhà Có Chó Dữ Nhà Có Chó Dữ - Thiên Thảo Nhà Có Chó Dữ