Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49
oren Muse điên lên vì giận. Nàng đã định gọi Ed Steinberg và phàn nàn về cách Yates đối xử với nàng, nhưng cuối cùng nàng quyết định không làm. Cô nàng bé nhỏ không thể tự chăm lo cho mình. Phải kêu gọi sự giúp đỡ của sếp. Không đâu, nàng sẽ không đóng cái vai đó.
Nàng vẫn là một phần của cuộc điều tra. Tốt rồi, đó là tất cả điều nàng muốn. Một chân đặt trong cửa. Nàng bắt đầu đào xới tất cả những gì có thể về người bạn cùng phòng đó, Kimmy Dale. Không khó khăn gì. Kimmy có một tiền án về tội mãi dâm. Trái ngược với điều mọi người nghĩ, mãi dâm không được cho là hợp pháp ở hạt Clark, nơi có thành phố Las Vegas.
Một trong những người từng quản thúc Dale, một nhân viên lâu năm tên là Taylor, nhanh chóng hợp tác. Ông ta vẫn nhớ cô ta.
- Tôi có thể nói gì với cô bây giờ? - Taylor bắt đầu. - Kimmy Dale có một câu chuyện cuộc đời rất thương tâm, nhưng có cô nào ở đây lại không thế? Cô có bao giờ nghe Howard Stern trên đài chưa?
- Hẳn rồi.
- Có bao giờ nghe khi ông ta mời vũ nữ thoát y tham gia chương trình không? Lúc nào ông ta cũng hỏi kiểu đùa giỡn "Thế cô bị xâm phạm lần đầu tiên lúc mấy tuổi vậy?". Và vấn đề là, họ luôn luôn có một câu trả lời. Tất cả bọn họ đều bị xâm phạm. Họ ngồi đó và nói rằng họ thấy việc khoả thân rất tuyệt vời, và họ tự chọn lựa đời mình, vân vân và vân vân, nhưng luôn luôn có cái gì đó trong hoàn cảnh xuất thân của họ. Cô biết tôi nói gì chứ?
- Tôi biết.
- Vậy thì Kimmy Dale cũng chỉ là một trường hợp cổ điển. Cô ta trốn khỏi nhà và bắt đầu hành nghề vũ nữ thoát y có lẽ từ khi mười bốn, mười lăm là cao.
- Ông biết giờ cô ta ở đâu không?
- Cô ta chuyển tới Reno rồi. Nếu cô muốn thì tôi có địa chỉ nhà đây.
- Muốn chứ.
Ông ta cho nàng địa chỉ nhà Kimmy Dale.
- Lần cuối cùng tôi được nghe về cô ta thì cô ta đang hành nghề ở một chỗ tên là Eager Beaver; chỗ đó, tin hay không thì tuỳ, không được cao cấp như cái tên của nó đâu.
Eager Beaver, nàng nghĩ thầm. Có phải Yates nói đó là nơi Charles Talley làm việc?
Taylor nói:
- Thành phố khá. Reno ấy. Không như Vegas. Đừng hiểu nhầm ý tôi. Tôi yêu Vegas. Chúng tôi đều thế. Nơi đây tồi tệ, đáng sợ và đầy tội phạm, nhưng chúng tôi không bỏ đi. Cô hiểu ý tôi chứ?
- Tôi đang gọi ông từ Newark, New Jersey. - nàng nói. - Vậy nên, có, tôi hiểu ý ông.
Taylor bật cười.
- Dù sao đi nữa, thật ra Reno là một chỗ rất lý tưởng để xây dựng gia đình thời nay. Khí hậu tốt vì nó nằm bên dưới rặng Sierra Nevada. Từng là thủ đô ly dị của nước Mỹ và có nhiều triệu phú tính theo đầu người hơn bất cứ nơi nào trên toàn đất nước này. Cô đến đó chưa?
- Chưa.
- Cô có xinh không?
- Dễ thương.
- Vậy đến Vegas đi. Tôi sẽ dẫn cô đi lòng vòng.
- Chuyến bay kế tiếp là tôi đến nơi.
- Đợi chút, cô không thuộc đám phát xít nữ "tôi ghét đàn ông, đấy chứ?"
- Chỉ khi nào tôi ngủ không đẫy giấc.
- Vậy chuyện này là thế nào?
Điện thoại di động của nàng bắt đầu reo.
- Tôi cho ông biết sau, vậy nhé? Cám ơn, Taylor.
- Chúng ta sẽ trọ ở khách sạn Mandalay Bay. Tôi quen một người ở đó. Cô sẽ thích chỗ này.
- Phải, để sau nhé, tạm biệt.
Nàng gác máy và nhấn nút trả lời.
Không mào đầu gì, Mẹ Katherine nói ngay:
- Bà ấy bị giết, đúng không?
Loren định ầm ừ cho qua chuyện, nhưng có điều gì đó trong giọng nói của Mẹ Katherine cho nàng biết làm thế chỉ tổ mất thời gian. - Vậy ta cần gặp con!
- Sao vậy?
- Trước kia ta không được phép nói gì cả. Sơ Mary Rose đã dặn rất kỹ.
- Kỹ chuyện gì?
- Hãy ghé văn phòng ta ngay khi con có thể, Loren. Ta cần cho con xem thứ này.
- Tôi làm gì cho ông được đây, đặc vụ Yates? - Olivia hỏi.
Đứng bên cửa, mắt Cal Dollinger quét ngang căn phòng. Adam Yates ngồi xuống và chống cùi chỏ lên đùi.
- Cô có rất nhiều sách. -Yates nói.
- Ông quan sát giỏi lắm.
- Của cô hay chồng cô?
Olivia chống tay lên hông.
- Vâng, tôi có thể thấy chuyện đó có liên quan như thế nào, nên để tôi nói cho ông biết rõ nhé. Phần lớn sách là của tôi. Chúng ta xong chưa?
Yates mỉm cười.
- Cô thật là vui tính, - anh ta nói - Cô ta vui tính lắm phải không, Cal?
Cal gật đầu:
- Vũ nữ thoát y và điếm đa phần đều có tính khó chịu. Nhưng cô ta thì không. Hệt như một tia nắng ban mai vậy.
Quả thật là nắng mai - Yates chêm vào.
Olivia không thích kiểu tiến triển này chút nào.
- Các ông muốn gì?
- Cô tự giả chết - Yates nói. Đó là tội hình sự.
Nàng không nói gì.
- Cô gái đã chết thật, - anh ta tiếp, - tên cô ta là gì?
- Tôi không biết ông đang nói gì.
- Tên cô ta là Cassandra phải không? - Yates hơi chồm tới trước. Có phải cô đã giết cô ta không?
Olivia cứng cỏi.
- Ông muốn gì?
- Cô thừa biết mà.
Tay Yates nắm chặt lại, rồi thả lỏng ra. Nàng liếc ra cửa. Cal vẫn bình thản, như một pho tượng.
- Xin lỗi ông - nàng đáp - Tôi không biết.
Yates thử mỉm cười.
- Cuộn băng đâu rồi?
Olivia cứng người. Trong đầu bật trở lại cảnh cái nhà lưu động ngày xưa. Hồi đó khi nàng và Kimmy mới dọn vào nó bốc lên một thứ mùi kinh khủng như có xác chết của nhưng con vật nhỏ bé bị kẹt giữa những bức tường. Kimmy đã mua về một mớ hoa khô - được ướp hương thơm quá đậm. Nó cố che đậy một thứ không bao giờ có thể thật sự giấu được. Giờ đây cái mùi trở lại với nàng. Nàng nhìn thấy thân xác co quắp của Cassandra. Nàng nhớ lại sự sợ hãi trên mặt Clyde Rangor khi hắn hỏi: "Cuộn băng đâu rồi!". Nàng cố giữ cho giọng nói không vỡ vụn.
- Tôi không biết ông đang nói gì.
- Tại sao cô bỏ trốn và đổi tên?
- Tôi cần một sự đổi đời.
- Chỉ thế thôi à?
- Không, - Olivia đáp - Không có gì trong chuyện này là chỉ thế thôi! - Nàng đứng dậy. - Và tôi không muốn trả lời thêm câu hỏi nào trước khi luật sư của tôi có mặt.
Yates ngước nhìn nàng.
- Ngồi xuống.
- Tôi muốn cả hai ông rời khỏi đây.
- Tôi nói ngồi xuống.
Nàng lại nhìn Cal Dollinger. Vẫn đang chơi trò bức tượng. Đôi mắt anh ta không bộc lộ điều gì. Olivia làm đúng như Yates ra lệnh. Nàng ngồi xuống.
- Tôi đã định nói câu gì giống như "Cô đã có một cuộc sống tươi đẹp ở đây, cô sẽ không muốn tôi phá hỏng tất cả" - Yates bắt đầu. - Nhưng tôi không chắc câu đó sẽ đúng. Khu phố của cô là một cái hố phân. Nhà cô là một thùng rác. Chồng cô là một tên từng ở tù, giờ lại bị truy nã vì ba án mạng. - Anh ta cười với nàng - Người ta tưởng rằng cô đã đạt được mọi thứ từ cuộc đởi mới này, Candi. Nhưng thật kỳ lạ là cô lại làm ngược lại.
Anh ta đang cố ý chọc tức nàng. Olivia sẽ không để chuyện đó xảy ra.
- Tôi mời hai ông rời khỏi đây.
- Cô không quan tâm đến chuyện có ai biết bí mật của mình à?
- Vui lòng đi cho.
- Tôi có thể bắt giữ cô.
Đến mức này nàng quyết định thử thời vận. Olivia chìa hai tay ra, như sẵn sàng chịu còng. Yates không cử động gì.
Anh ta dĩ nhiên có thể bắt giữ nàng. Nàng không chắc chắn về điều luật cụ thể hay thời gian truy tố, nhưng rõ ràng nàng đã cản trở một cuộc điều tra án mạng - trên thực tế, nàng đã giả làm nạn nhân. Thế là quá đủ để bắt nàng.
Nhưng đó không phải điều Yates muốn.
Giọng Clyde nài nỉ: "Cuộn băng đâu rồi?"
Yates muốn một thứ khác. Một thứ mà vì nó Cassandra đã chết. Một thứ mà vi nó Clyde đã giết người. Nàng nhìn thẳng vào mặt anh ta. Ánh mắt anh ta điềm tĩnh. Bàn tay anh ta nắm vào rồi lại buông ra.
Cổ tay nàng vẫn để sát nhau, chìa ra phía trước. Nàng đợi một giây nữa, rồi rút tay lại.
- Tôi không biết gì về cuốn băng nào hết, - nàng nói.
Giờ đến lượt Yates quan sát nàng. Anh ta khá nhẩn nha.
- Tôi tin cô - Yates nói.
Vì lý do nào đó, cách anh ta nói câu đó làm nàng khiếp sợ hơn bất kỳ điều gì khác.
- Vui lòng đi với chúng tôi - Yates nói.
- Đi đâu?
- Tôi đang bắt giữ cô.
- Vì tội gì?
Cô muốn tôi đọc danh sách cho cô theo mẫu tự không?
- Tôi cần phải gọi cho luật sư.
- Cô sẽ gọi khi về tới đồn.
Nàng chưa rõ phải chơi trò này như thế nào. Cal Dollinger bước một bước về phía nàng. Thấy nàng lùi lại, tên hộ pháp hỏi:
- Cô muốn tôi còng tay lôi cô ra khỏi đây à?
Olivia dừng lại.
- Không cần phải làm thế đâu.
Họ tiến ra ngoài đường. Yates dẫn đầu. Dollinger bước cạnh nàng. Olivia nhìn quanh con đường. Chai bia khổng lồ màu nâu vẫn in trên nền trời. Vì lý do nào đó nó làm nàng thấy được an ủi. Yates bước thẳng tới trước. Anh ta mở cửa xe, chui vào, rồi nổ máy. Anh ta quay lại nhìn Olivia, và bỗng nhiên một ý nghĩ đập vào óc nàng.
Nàng đã nhận ra anh ta.
Tên tuổi có thể dễ dàng phai mờ, nhưng các khuôn mặt thì nàng giữ lại cả đời. Khi nàng nhảy, đó đã là cách nàng tự làm tê liệt cảm giác của mình. Nàng nghiên cứu các khuôn mặt. Nàng ghi nhớ chúng, phân loại chúng bằng mức độ buồn chán hay hào hứng, cố gắng nhớ họ đã tới đây bao nhiêu lần. Đó là một bài luyện tập thần kinh, một cách nàng tự phân tâm.
Adam Yates đã từng tới hộp đêm của Clyde.
Nàng có lẽ đã chùn bước hay Cal Dollinger mới vừa kịp điều chỉnh để hoà hợp với môi trường xung quanh. Nàng đã tính chuyện chạy trốn, cứ cắm đầu chạy đến khi quy xuống, nhưng Dollinger đặt một bàn tay cứng rắn lên cánh tay nàng. Hắn siết vào vùng phía trên khuỷu tay nàng vừa đủ chặt để bắt nàng chú ý. Nàng cố vùng ra, nhưng điều đó cũng giống như kéo tay mình ra khỏi một khối bê tông vậy.
Nàng không cử động được.
Họ đã gần tới chỗ chiếc xe rồi. Cal tăng tốc. Mắt Olivia lướt dọc con đường, ngừng lại ở chỗ Lawrence. Ông ta đang đứng ở góc phố, ngất ngưởng cạnh một người nàng không biết. Cả hai đều cầm túi giấy nâu trong tay. Lawrence nhìn thấy nàng và sắp sửa đưa tay lên vẫy.
Olivia mấp máy hai chữ: Cứu tôi.
Mặt Lawrence không biến đổi. Không có phản ứng gì. Người kia nói đùa một câu. Lawrence cười sằng sặc một lúc lâu vỗ tay vào đùi ông ta.
Ông ta không nhìn thấy nàng rồi.
Họ tiến tới chỗ chiếc xe. Olivia tính toán thật nhanh.
Nàng không muốn chui vào xe với họ. Nàng cố bước chậm lại Dollinger kéo giật tay nàng một cái thật nhanh và đau.
- Bước tiếp - gã hộ pháp bảo nàng.
Họ đã tới cửa sau chiếc xe. Dollinger mở của. Nàng cố cưỡng lại, nhưng gọng kìm của hắn quá mạnh. Hắn đẩy nàng vào ghế sau.
- Hê, có đồng nào không?
Tên hộ pháp liếc lại thật nhanh. Đó là Lawrence.
Dollinger toan quay lưng, đuổi người ăn xin đi, nhưng Lawrence túm lấy vai hắn.
- Hê, ông bạn, tôi đói lắm. Có đồng nào không?
- Biến đi.
Lawrence đặt tay lên ngực tên hộ pháp.
- Tớ chỉ xin một đồng thôi mà, ông bạn.
- Buông tao ra.
- Một đồng thôi. Thế có quá đáng…
Đúng lúc đó Dollinger buông tay nàng ra.
Olivia lưỡng lự nhưng không lâu. Khi cả hai tay của Dollinger túm lấy thân trước chiếc áo của Lawrence, nàng đã sẵn sàng. Nàng nhảy ra và cắm đầu chạy.
- Chạy đi, Liv!
Lawrence không phải nói đến hai lần.
Dollinger buông Lawrence ra và xoay người lại.
Lawrence nhảy lên lưng tên hộ pháp. Dollinger hất ông ta xuống dễ dàng như hất gàu rơi khỏi tóc. Rồi Lawrence làm một chuyện thật sự dại dột. Ông ta đập Dollinger bằng chiếc túi nâu. Olivia có thể nghe tiếng vỡ vụn của chiếc chai trong túi. Dollinger quay mặt lại và đấm vào mỏ ác Lawrence. Lawrence ngã xuống.
Dollinger quát lên:
- Đứng lại! FBI đây!
Tôi không nghĩ thế đâu, anh chàng bự con ạ.
Olivia nghe tiếng xe phóng đi. Bánh xe nghiến rào rạo trong khi Yates quẹo gấp. Nàng liếc về phía sau.
Dollinger đang rút ngắn khoảng cách. Và tay hắn cầm súng.
Nàng dẫn trước có lẽ năm mươi feet. Nàng chạy hết tốc độ Đây là khu phố của nàng. Không phải nàng có lợi thế sao? Nàng cắt ngang một con hẻm. Nó vắng tanh - không thấy ai quanh đó. Dollinger chạy theo. Nàng đánh liều nhìn lại. Hắn đang lại gần nàng và tốc độ không có vẻ giảm đi chút nào.
Nàng xoay về phía trước và cố chạy nhanh hơn, hai tay vung ra.
Một viên đạn rít bên tai nàng. Rồi một viên nữa.
Ôi lạy Chúa! Hắn đang nổ súng!
Nàng phải rời khỏi con hẻm. Phải tìm thấy ai đó. Hắn không thể cứ bắn chết nàng khơi khơi trước mắt cả đống người.
Có thật thế không?
Nàng lách trở ra đường chính. Chiếc xe đã ở đó. Yates lao thẳng về phía nàng. Nàng lăn qua một chiếc xe đang đậu và rơi xuống lề đường. Họ đang ở công xưởng cũ Pabst Blue Ribbon. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ ra đi, nhường chỗ cho một khu thương mại thiếu tính cách. Nhưng ngay lúc này, khu phế tích đổ nát có thể là một chỗ nương thân.
Đợi đã. Cái quán rượu cũ ở chỗ nào nhỉ?
Nàng tạt về bên trái. Nó nằm dưới con hẻm thứ hai.
Nàng nhớ như vậy. Olivia không dám nhìn lại đằng sau, nhưng nàng đã có thể nghe được tiếng bước chân. Hắn đang đến gần.
- Đứng lại!
Đứng cái con khỉ, nàng nghĩ. Cái quán rượu. Cái quán rượu ấy ở chỗ quái quỷ nào vậy?
Nàng rẽ phải.
- Đây rồi!
Cánh cửa nằm bên tay phải. Nàng không còn xa chỗ đó. Nàng chạy hết sức. Nàng chộp lấy tay nắm cửa đúng lúc Dollinger rẽ vào. Nàng giật cửa ra và đâm bổ vào trong.
- Cứu tôi với!
Có một người trong quán. Anh ta đang rửa ly sau quầy Anh ta kinh ngạc ngước lên. Olivia dừng lại và gài then thật nhanh.
- Này - người pha rượu quát. - Chuyện gì thế hả?
- Có người muốn giết tôi.
Cánh cửa rung chuyển.
- FBI đây. Mở cửa ra!
Olivia lắc đầu. Người pha rượu ngần ngừ, rồi hất đầu về phía căn phòng ở phía sau. Nàng chạy vào đó. Người pha rượu nhấc một khẩu súng săn lên đúng lúc Dollinger đá bung cửa ra.
Người pha rượu giật mình vì khổ người của hắn.
- Lạy Chúa Jesus Christ!
- FBI! Bỏ súng xuống!
- Từ từ đã, anh bạn…
Dollinger chĩa súng vào người pha rượu và bắn liền hai phát.
Người pha rượu đổ xuống, để lại một vết máu duy nhất trên tường phía sau lưng.
Lạy Chúa tôi, lạy Chúa tôi, lạy Chúa tôi!
Olivia muốn thét lên.
- Không được. Đi. Nhanh lên.
Nàng nghĩ đến đứa con trong bụng. Điều đó cho nàng thêm sức mạnh. Nàng lủi vào căn phòng phía sau mà người pha rượu đã chỉ.
Súng nổ sượt qua bức tường sau lưng nàng. Olivia đổ rạp xuống sàn.
Nàng bò về phía của hậu. Nó làm bằng kim loại nặng.
Một chiếc chìa khoá cắm vào ổ khoá. Nàng giật tung cánh cửa chỉ với một động tác và vặn chìa khoá mạnh đến nỗi nó gẫy đôi trong tay nắm. Nàng lăn ra ngoài ánh mặt trời.
Cánh cửa đóng lại và tự động khoá ngay sau lưng nàng.
Nàng nghe tiếng hắn xoay tay nắm. Khi không có hiệu quả hắn bắt đầu nện vào cửa. Lần này cánh của không chịu thua dễ dàng. Olivia chạy, tránh xa khỏi những con đường chính, để mắt tìm kiếm cả chiếc xe của Yates lẫn Dollinger chạy bộ.
Nàng không thấy cả hai. Đến lúc rời khỏi chỗ quái quỷ này rồi.
Olivia cuốc bộ khoảng hai dặm nữa. Đến lúc một chiếc xe buýt chạy ngang qua, nàng nhảy đại lên, không mấy quan tâm nó sẽ đi đâu. Nàng xuống xe tại trung tâm thành phố Elizabeth. Xe taxi đậu dài bên bến xe.
- Đi đâu đây? Người lái xe hỏi nàng.
Nàng cố lấy hơi:
- Cho đến sân bay Newark!
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội