When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
e Lance Banner vẫn đậu bên kia đường, đối diện với nhà Marsha.
- Anh biết anh ta à? - Olivia hỏi Matt.
- Phải. Bọn anh từng học chung với nhau. Bây giờ anh ta là cảnh sát thành phố.
- Anh ta tới hỏi anh về vụ hành hung à?
Matt không trả lời. Chuyện đó nghe có lý. anh nghĩ vậy Cingle đã bị bắt giữ, chắc cảnh sát muốn có báo cáo đầy đủ. Hay có lẽ tên của Matt, như một nhân chứng hay nạn nhân, đã được xướng lên qua máy điện đàm cảnh sát và Lance đã nghe được. Có lẽ đây chỉ là một trò sách nhiễu mới.
Dù sao thì đây cũng không phải chuyện gì lớn. Nếu Lance gõ cửa, Matt sẽ mời anh ta đi. Đó là quyền của anh. Họ không thể bắt một người vì không có mặt để làm báo cáo đúng hạn.
- Matt?
Anh quay về phía Olivia:
- Em vừa nói không phải họ tìm tới em. Chính là em tìm tới họ.
- Phải.
- Anh không nghĩ là mình hiểu chuyện đó.
- Bởi vì đây là chỗ khó khăn nhất. - Olivia nói.
Anh nghĩ "không, hy vọng" là nàng chỉ nói đùa. Anh đang cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng phân tách, biện hộ hay thuần tuý ngăn chặn ý nghĩ về nó.
- Em đã nói dối nhiều lần, - nàng nói, nhưng lời nói dối cuối cùng này là tệ nhất.
Matt dừng lại bên cửa sổ.
- Em trở thành Olivia Hunter. Em đã kể cho anh rồi đấy Với em Candace Potter đã chết. Ngoại trừ… ngoại trừ ra có một phần của cô ta em không khi nào có thể từ bỏ được. - Nàng ngừng lại.
- Phần nào vậy? - Matt hỏi bằng giọng rất khẽ.
- Hồi mười lăm tuổi em đã có thai.
Anh nhắm mắt lại.
- Em sợ hãi tột độ. Em giấu giếm cho đến khi quá muộn. Khi em vỡ ối, mẹ nuôi dẫn em đến bác sĩ. Họ đưa em ký một đống giấy tờ. Còn có một khoản chi trả nào đó nữa, em không biết là bao nhiêu. Em không nhìn thấy đồng nào cả. Bác sĩ tiêm thuốc mê cho em. Em sinh đứa trẻ. Khi em tỉnh dậy…
Giọng nàng yếu dần đi. Nàng nhún vai cho bớt xúc động rồi nói:
- Em còn không biết nó là trai hay gái.
Matt vẫn nhìn chiếc xe của Lance. Anh cảm thấy như có cái gì đó đã bị rứt ra khỏi nơi sâu thẳm tâm hồn mình.
- Thế còn người cha?
- Anh ta bỏ trốn khi nghe nói em có thai. Làm tan vỡ trái tim em. Anh ta chết trong một tai nạn xe cộ vài năm sau đó.
- Vậy là em không bao giờ biết chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ?
- Chưa bao giờ. Không một lời nào cả. Trên nhiều phương diện, em thấy như vậy cũng ổn. Kể cả nếu em muốn can thiệp vào cuộc đời con bé, em cũng không thể - với những bế tắc của mình. Nhưng như vậy không có nghĩa là em không quan tâm. Hay băn khoăn không biết chuyện gì xảy đến với nó.
Một phút yên lặng. Matt quay lại nhìn thẳng vào vợ.
- Em nói là "con bé".
- Vừa xong đấy thôi. Đầu tiên em nói em không biết nó là trai hay gái. Rồi em lại nói em không muốn can thiệp vào đời con bé và em băn khoăn không biết chuyện gì xảy đến với nó.
Olivia không nói gì.
- Em biết mình có con gái bao lâu rồi?
- Mới vài ngày.
- Em phát hiện bằng cách nào?
Olivia lấy ra một mảnh giấy khác.
- Anh có biết gì về những nhóm trợ giúp trẻ em được nhận làm con nuôi trên mạng không?
- Không, không rõ lắm.
- Có những bảng tin nơi những đứa trẻ được nhận làm con nuôi đăng tin tìm kiếm cha mẹ ruột và ngược lại. Em thường xuyên vào xem. Cũng chỉ vì tò mò thôi. Em không bao giờ nghĩ mình sẽ tìm thấy gì. Candace Potter chết đã lâu rồi. Nếu con cô ta có đi tìm mẹ ruột, nó cũng đã nghe chuyện ấy rồi bỏ cuộc. Ngoài ra, gì thì gì em vẫn không thể nói ra điều gì. Em đã có lời giao ước. Tìm thấy, em chỉ thêm tai hại cho con em.
- Thế nhưng em vẫn vào coi bảng tin?
- Vâng.
- Thường xuyên không?
- Chuyện đó có quan trọng không, Matt?
- Anh nghĩ là không.
- Anh không hiểu được tại sao em làm vậy à?
- Có anh hiểu, - anh nói, dù không chắc đó là sự thật.
- Rồi chuyện gì xảy ra?
Olivia đưa anh mảnh giấy:
- Em tìm được thông báo này.
Mảnh giấy nhàu nát và rõ ràng đã bị mở ra và gấp lại nhiều lần. Ngày tháng trên đó là từ bốn tuần trước. Nội dung như sau:
Đây là một thông cáo khẩn và phải được bảo mật tuyệt đối. Con gái chúng tôi đã được nhận nuôi mười tám năm trước tại văn phòng bác sĩ Eric Tequesta ở thành phố Meridian, Idaho, vào ngày 12 tháng hai. Tên người mẹ đẻ là Candace Potter, giờ đã qua đời. Chúng tôi không có thông tin về người cha.
Con chúng tôi đang ốm nặng. Nó khẩn thiết cần một người hiến thận là họ hàng ruột. Chúng tôi đang tìm kiếm bất cứ người họ hàng ruột nào có khả năng phù hợp. Nếu quý vị có mối quan hệ huyết thống với cô Candace Potter quá cố, xin liên lạc với chúng tôi tại…
Matt đọc đi đọc lại cái thông báo.
- Em phải làm gì đó, - Olivia nói.
Anh gật đầu cứng ngắc.
- Em gửi email cho cha mẹ nuôi của con bé. Đầu tiên em giả là một người bạn cũ của Candace Potter, nhưng họ không chịu tiết lộ thông tin gì. Em không biết phải làm gì. Thế là em viết thư lại và nói thật ra em là họ hàng. Rồi mọi chuyện chuyển hướng một cách quái lạ.
- Như thế nào?
- Em nghĩ Em không biết… bỗng nhiên cha mẹ nuôi của con bé sinh ra ăn nói loanh quanh. Thế nên bọn em đồng ý gặp nhau trực tiếp. Bọn em ấn định địa điểm và thời gian.
- Ở Newark?
- Vâng. Họ còn đặt sẵn phòng cho em nữa. Em phải nhận phòng và đợi họ liên lạc. Em làm đúng như vậy. Cuối cùng, một người đàn ông cũng gọi điện và bảo em lên phòng 508. Khi em vào phòng, ông ta bảo là cần phải soát túi của em. Lúc đó ông ta đã lấy cái điện thoại ra, em đoán vậy. Rồi ông ta bảo em thay đồ trong phòng tắm, mặc váy và đeo tóc giả. Em không hiểu tại sao lại phải làm như vậy, nhưng ông ta nói rằng hai bên sắp đi tới một nơi và ông ta không muốn ai nhận ra một trong hai người. Em quá sợ, - không dám không nghe. Ông ta cũng đội tóc giả màu đen.
Khi em bước ra, ông ta bảo em ngồi lên giường. Ông ta đi về phía em, đúng như anh đã thấy. Tới cạnh chiếc giường, ông ta dừng lại và nói rằng ông ta biết em là ai. Nếu muốn giữ tính mạng cho con em, em phải chuyển tiền vào tài khoản của ông ta. Em nên chuẩn bị tiền sẵn sàng.
- Em có làm theo không?
- Có.
- Bao nhiêu?
- Năm mươi ngàn đô la.
Anh gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Đó là tất cả tiền họ có.
- Rồi sao nữa?
- Ông ta nói rằng cần phải có thêm. Năm mươi ngàn nữa. Em bảo ông ta em không có số tiền lớn như vậy. Bọn em cãi nhau. Cuối cùng em nói ông ta sẽ được nhận thêm tiền khi nào em gặp con em.
Matt nhìn ra ngoài.
- Chuyện gì thế? - Nàng hỏi.
- Lúc đó em không sinh nghi à?
- Nghi cái gì?
- Liệu đây có phải trò lừa gạt không.
- Dĩ nhiên, - Olivia nói - Em đã đọc về những tay lừa đảo giả vờ tìm được thông tin về quân nhân mất tích ở Việt Nam. Họ sẽ dụ cho gia đình người lính đó trả tiền cho họ tiếp tục tìm kiếm. Các gia đình quá mong muốn chuyện đó là sự thực đến mức không thể nhận ra tất cả chỉ là trò bịp bợm.
- Vậy thì?
- Candace Potter chết rồi, - nàng nói - Tại sao lại có người định lừa tiền của một người chết?
- Có thể có người đoán ra em còn sống.
- Bằng cách nào?
- Anh không biết, biết đâu Emma Lemay nói ra điều gì.
- Cứ cho là như vậy. Thế thì sao nào? Không ai biết cả, Matt. Người duy nhất ở Vegas biết chuyện này là Kimmy, mà ngay cô ấy cũng không biết từng đấy thông tin - ngày sinh, thành phố ở Idaho, tên người bác sĩ. Thậm chí đến em cũng còn không nhớ tên viên bác sĩ nữa, cho đến khi em đọc được trong cái thông báo. Chỉ có con gái em hoặc cha mẹ nuôi của nó biết được những thông tin này. Dù cho nó có là một mánh lừa, nhất là với bộ tóc giả và những thứ khác, em vẫn phải theo đến cùng. Ý em là, dù cách này hay cách khác thì con gái em cũng phải dính dáng vào đấy. Anh có thấy không?
- Anh thấy, - anh nói. Anh còn thấy là lý lẽ của nàng có chỗ nào đó sai lầm, nhưng giờ không phải lúc chỉ ra điều đó. - Rồi sao nữa?
- Em nhất quyết đòi gặp con em. Thế nên ông ta sắp xếp một cuộc hẹn. Khi đó em phải mang số tiền còn lại tới.
- Khi nào?
- Đêm mai.
- Ở đâu?
- Ở Reno.
- Bang Nevada?
- Vâng.
Lại Nevada.
- Em có biết một người tên Max Darrow không?
Nàng không nói gì.
- Olivia?
- Ông ta chính là người đội tóc giả màu đen. Người em đã gặp. Em biết ông ta từ hồi ở Vegas. Ông ta thường lui tới hộp đêm.
Matt cũng không biết phải nghĩ thế nào, nơi nào ở Reno?
- Địa chỉ là 488 đường Center Lane. Em có vé máy bay. Darrow nói em không được cho ai biết. Nếu em không tới đó. Em không biết nữa, Matt. Họ nói họ sẽ làm hại nó.
- Hại con gái em à?
Olivia gật đầu. Mắt nàng lại giàn giụa nước mắt.
- Em không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết có phải nó ốm hay họ đã bắt cóc nó hay, quỷ thật, có phải nó cũng tham dự vào chuyện này. Nhưng con bé có tồn tại, nó còn sống và em phải đến với nó.
Matt cố tiêu hoá câu chuyện này, nhưng không được.
Điện thoại di động của anh reo lên. Matt tự động với tay ra để tắt nó, nhưng rồi anh nghĩ lại. Vào giờ này thì người gọi có thể là Cingle. Có lẽ nàng đang gặp rắc rối, cần anh giúp đỡ. Anh xem số điện thoại. Không hiện tên người gọi. Có lẽ là đồn cảnh sát.
- Matt?
Anh nhíu mày. Đúng là tiếng Giữa Đời.
- Ike, anh đấy à?
- Matt, tôi vừa nói chuyện với Cingle. Tôi đang tới văn phòng của công tố viên hạt đây! Giữa Đời nói - Họ muốn thẩm vấn cô ta.
- Cô ta gọi anh à?
- Phải, nhưng vì anh nhiều hơn.
- Anh đang nói chuyện gì vậy?
- Cô ta muốn báo động cho anh.
- Về chuyện gì?
- Tôi đã ghi lại, đợi một chút, được rồi, đầu tiên, anh hỏi cô ấy về một người tên là Max Darrow đúng không?
- Ông ta đã bị giết. Họ tìm thấy xác ông ta ở Newark.
Matt nhìn Olivia. Nàng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Giữa Đời vẫn tiếp tục nói:
- Nhưng tệ hơn, Charles Talley cũng chết rồi. Họ thấy xác hắn ở Howard Johnson. Họ còn tìm thấy một bộ nắm đấm thép đẫm máu. Bây giờ họ đang kiểm tra DNA trên đó. Và trong một tiếng đồng hồ, họ sẽ lấy được mấy tấm ảnh được tải từ điện thoại của anh.
Matt không nói gì.
- Anh có hiểu những điều tôi đang nói với anh không, Matt?
Anh hiểu. Không cần phải lâu la gì. Họ sẽ chắp nối mọi chuyện lại như sau: Matt, một tên có tiền án đã ngồi tù vì đánh nhau chết người, nhận được nhưng bức ảnh chế nhạo qua điện thoại. Rõ ràng là vợ hắn đang thậm thụt với Charles Talley. Matt thuê một thám tử tư để tìm nơi họ trọ lại. Đang đêm hắn xông thẳng vào khách sạn. Xảy ra ẩu đả. Có ít nhất một nhân chứng - anh chàng tiếp tân. Có thể thêm máy quay an ninh nữa. Họ còn có cả vật chứng nữa. DNA của anh chắc đã rơi rớt khắp xác chết.
Lập luận của họ sẽ có lỗ hổng. Matt có thể chỉ cho họ khung cửa sổ xám xịt và giải thích về trận hạn hán. Anh cũng không biết Talley đã bị giết lúc nào, nhưng nếu Matt may mắn, vụ giết người đã xảy ra khi anh đang ở trong xe cứu thương hay ở bệnh viện. Hay có lẽ anh có một bằng chứng ngoại phạm từ người lái xe taxi. Hay vợ anh.
Cứ làm như nhưng cái đó sẽ đứng vững được vậy.
- Matt?
- Chuyện gì vậy?
- Có lẽ giờ này cảnh sát đang truy lùng anh.
Anh liếc ra ngoài cửa sổ. Một chiếc xe cảnh sát dừng lại cạnh xe Lance.
- Tôi nghĩ họ đã tìm thấy tôi rồi.
- Anh muốn tôi dàn xếp một vụ đầu thú không?
Đầu thú. Tin tưởng các nhà chức trách sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện. Tôn trọng pháp luật.
Trước kia cách đó đã có hiệu quả, không phải thế sao?
Biến tôi thành thằng ngốc một lần, làm cho tôi thấy nhục nhã. Biến tôi thành thằng ngốc hai lần…
Và giả sử anh đàng hoàng ra mặt. Rồi sao? Hai người họ sẽ phải kể mọi chuyện, kể cả quá khứ của Olivia. Hãy quên chuyện là Matt đã thề, thề là không bao giờ để cho mình phải trở lại nhà tù. Quả thật Olivia đã phạm tội. Nhẹ nhất là nàng đã góp phần thủ tiêu một xác chết. Chưa nói đến chuyện Mary Darrow, một người cũng đã bị giết, trước đó từng tống tiền nàng. Nhìn sẽ thấy thế nào?
- Ike này?
- Nếu họ biết chúng ta đã nói chuyện, anh có thể bị tóm về tội đồng loã.
- À không, Matt ạ, tôi không dính đâu. Tôi là luật sư của anh. Tôi đang trình bày cho anh tất cả nhưng sự kiện và khuyến khích anh đầu thú. Nhưng anh làm gì… ờ, thì tôi đâu có điều khiển được. Tôi chỉ còn biết kinh ngạc và căm giận thôi. Anh thấy không?
Anh thấy. Anh nhìn ra cửa sổ lần nữa. Một chiếc xe cảnh sát khác đã tới Anh nghĩ đến chuyện trở lại trong tù.
Trong hình phản chiếu trên kính cửa sổ, anh thấy bóng ma của Stephen McGrath. Stephen nháy mắt với anh. Matt cảm thấy ngực mình nặng trĩu.
- Cám ơn anh, Ike.
- Chúc may mắn! - ông bạn Giữa Đời gác máy.
Matt quay lại Olivia.
- Chuyện gì vậy? - Nàng hỏi.
- Chúng ta phải đi khỏi đây.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội