Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
oren nghĩ về cú điểm huyệt vừa rồi.
Matt cố gắng che giấu nó, nhưng rõ ràng anh ta đã phản ứng khi nghe thấy cái tên Max Darrow. Câu hỏi, dĩ nhiên, là tại sao.
Thật ra nàng đã chấp nhận lời thách thức của Matt và gần như theo dõi anh ta - nghĩa là, nàng lái xe đi trước và dừng lại gần văn phòng MVD. Nàng biết chủ của công ty điều tra tư nhân này là một tay cớm liên bang cũ. Anh ta nổi tiếng kín đáo, nhưng biết đâu vẫn khai thác được.
Khi Matt lái xe vào - đúng như lời anh ta nói - còn hai chiếc xe khác nữa trong bãi. Loren viết lại biển số xe. Đã muộn rồi. Không còn lý do gì phải quanh quẩn ở đây nữa.
Hai mươi phút sau, Loren về tới nhà. Oscar, con mèo già nhất của nàng mon men lại gần để được gãi tai. Loren đáp ứng nhưng con mèo nhanh chóng phát chán, sốt ruột kêu meo meo, và lủi vào trong bóng tối. Như ngày xưa thì Oscar đã phóng vút đi rồi, nhưng tuổi tác và cái hông bệnh tật đã chấm dứt chuyện đó. Oscar đã già rồi. Trong lần khám gần đây nhất, bác sĩ thú y đã trao cho Loren một cái nhìn như muốn nói nàng nên chuẩn bị là vừa. Loren cố gạt bỏ chuyện ấy. Trên màn ảnh, lúc nào cũng là bọn trẻ, theo kiểu Old Yeller và các bộ phim gạt tiền kế tiếp, đau khổ vì sự mất mát một con vật nuôi. Trong thực tế con nít rồi cũng chán nhưng con thú cưng. Nhưng người lớn cô đơn cảm thấy sự mất mát rõ nét nhất. Như Loren.
Căn hộ lạnh cóng. Máy điều hoà nhiệt độ rì rầm bên bệ cửa sổ, rỏ nước ròng ròng và giữ căn phòng ở nhiệt độ thích hợp để tích trữ thịt. Mẹ nàng đang ngủ trên sa lông. Tivi vẫn còn bật, phát một đoạn quảng cáo cho một thứ máy đảm bảo mang lại cho ta cái vòng bụng nước lèo. Nàng tắt máy điều hoà. Mẹ nàng vẫn không nhúc nhích.
Loren đứng ở ngưỡng cửa lắng nghe tiếng ngáy khò khè từ người mẹ hút thuốc phát ra. Tiếng động khó nghe ấy lại làm nàng dễ chịu hơn - nó xoá tan cái mong muốn bật đèn lên của Loren. Loren không gọi mẹ dậy, cũng không sửa gối hay kéo chăn cho bà. Nàng đứng nhìn một lúc và tự hỏi đến lần thứ mấy chục rằng liệu nàng có tình cảm gì với người đàn bà này.
Loren tự làm một cái bánh kẹp thịt nguội, tông nó xuống lỗ thoát nước của bồn rửa chén, và rót từ trong bình ra một ly Chablis. Nàng nhận ra túi rác cần phải bị vứt bỏ rồi. Miệng túi đã đầy tràn, nhưng không phải vì thế mà mẹ nàng thôi không đút thêm đồ vào đó.
Nàng xả nước vào chén dĩa và nhấc thùng rác lên cùng với tiếng thở dài. Mẹ nàng vẫn không cục cựa; không thấy có sự xáo trộn hay thay đổi nào trong nhịp ngáy của bà. Nàng xách cái túi ra ngoài thùng rác lớn. Không khí bên ngoài đặc quánh. Tiếng dế vang râm ran. Nàng ném cái túi lên đống rác.
Khi nàng trở vào trong nhà, mẹ nàng đã thức giấc.
- Cô đi đâu về đấy?
- Con phải làm việc muộn.
- Thế cô không gọi điện được à?
- Con xin lỗi.
- Làm tôi lo đến phát ốm.
- Vâng, - Loren đáp. - Con đã thấy chuyện đó ảnh hưởng đến giấc ngủ của mẹ thế nào rồi.
- Nói thế là nghĩa gì?
- Không gì cả. Chúc mẹ ngủ ngon.
- Cô thật là thiếu quan tâm. Sao cô lại có thể không gọi? Tôi đợi hoài…
Loren lắc đầu.
- Con đã chán lắm rồi, mẹ ạ.
- Chán cái gì.
- Cái kiểu mẹ luôn luôn cằn nhằn con.
- Cô muốn đá tôi ra à?
- Con không nói thế.
- Nhưng cô muốn vậy, phải không? Muốn tôi cút đi cho khuất mắt?
- Phải.
Carmen há miệng ra và đặt tay lên ngực. Có lẽ đã có thời cánh đàn ông bị tác động bởi những trò diễn xuất như vậy Loren nhớ đến tất cả những bức ảnh chụp Carmen lúc trẻ - thật đáng yêu, thật bất hạnh, thật chắc chắn là bà xứng đáng được hưởng nhiều hơn.
- Cô đuổi cả mẹ mình ra à?
- Không. Mẹ hỏi con có muốn không. Con muốn. Nhưng con sẽ không làm.
- Tôi kinh khủng đến vậy à?
- Chỉ cần… Chỉ cần để cho con yên, được chưa?
- Tôi chỉ muốn cô được hạnh phúc.
- Phải.
- Tôi muốn cô tìm được một người nào đó.
- Ý mẹ là một đàn ông.
- Đúng, dĩ nhiên.
Đàn ông - đó là câu trả lời của Carmen cho mọi thứ. Loren muốn nói "Phải, mẹ, nhìn xem bọn đàn ông làm cho mẹ khoái lạc đến cỡ nào rồi", nhưng nàng cắn môi lại.
- Tôi chỉ không muốn cô phải cô đơn - mẹ nàng nói.
- Như mẹ vậy, - Loren đáp, ước gì nàng đã không thốt ra câu nói đó.
Nàng không đợi câu trả lời. Nàng vào phòng tắm và sửa soạn đi ngủ. Khi nàng ra, mẹ nàng đã quay lại chiếc ghế sa lông. Tivi đã tắt. Máy điều hoà lại được bật lên.
Loren nói:
- Con xin lỗi.
Mẹ nàng không trả lời.
- Có ai nhắn gì không ạ? - Loren hỏi.
- Tom Cruise gọi hai lần đấy.
- Được rồi, chúc mẹ ngủ ngon.
- Sao, cô nghĩ thằng bạn trai của cô gọi à?
- Chúc mẹ ngủ ngon.
Loren vào phòng ngủ và bật máy tính xách tay. Trong khi nó khởi động, nàng quyết định kiểm tra danh sách các cuộc gọi. Không, Pete, người bạn trai mới, vẫn chưa gọi - nếu nhắc đến chuyện đó thì chưa gọi đã ba ngày nay rồi. Sự thật là trừ nhưng cuộc điện thoại của văn phòng, không ai gọi điện cho nàng.
Khỉ gió, thật là thảm hại.
Tính trong đám người béo phì và ướt nhẹp mồ hôi thì Pete là một anh chàng khá được. Anh ta làm công việc gì đó cho chi nhánh công ty Stop & Shop. Loren không tài nào hình dung được thực chất anh ta làm gì, có lẽ vì chuyện đó không thật sự khiến nàng quan tâm. Giữa họ không có gì bền vững, không có gì nghiêm túc, chỉ là loại quan hệ thoáng qua, một mối quan hệ tuân theo nguyên lý khoa học về một vật thể đang chuyển động sẽ chuyển động tiếp. Bất kì sự cọ xát nào cũng làm nó dừng lại giữa chừng.
Nàng nhìn quanh căn phòng, nhìn vào giấy dán tường xấu xí, vào chiếc bàn làm việc tẻ nhạt, vào cái bàn phấn tự lắp mua từ Kmart.
Đây là cuộc sống theo kiểu gì vậy?
Loren cảm thấy già và không có tương lai. Nàng cân nhắc dự định chuyển về miền Tây - Arizona hay New Mexico, hay nơi nào đó ấm áp và mới mẻ như thế. Bắt đầu lại từ đầu với khí hậu tuyệt vời. Nhưng sự thật là nàng không thích ở ngoài trời đến mức đó. Nàng thích mưa và lạnh vì nó cho nàng cái cớ để không phải áy náy khi ở trong nhà xem phim hay đọc sách.
Chiếc máy tính đã hoạt động. Nàng kiểm tra email, có một tin nhắn của Ed Steinberg mới gửi chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Loren,
Tôi không muốn xem hồ sơ của Trevor Wine về vụ Max Darrow mà không có mặt anh ta.
Chúng ta sẽ làm chuyện đó sáng mai. Đây là chi tiết sơ bộ. Hãy ngủ một lát đi, mai tôi sẽ gặp cô lúc chín giờ sáng.
Thủ trưởng.
Một hồ sơ được đính kèm. Nàng tải văn bản xuống máy và quyết định in ra giấy. Đọc trên màn ảnh quá nhiều làm nàng đau mắt. Nàng kéo các trang giấy ra khỏi máy in và chui vào trong chăn. Oscar nhảy được lên giường, nhưng Loren có thể thấy nó nhăn mặt lại vì phải nỗ lực. Con mèo già rúc vào cạnh nàng. Loren thích như vậy.
Nàng lướt qua các văn bản và ngạc nhiên khi thấy Trevor Wine đã tìm ra được một giả thuyết khá xuôi tai cho vụ án. Theo ghi chép, xác Max Darrow, một cụu thám tử Sở cảnh sát Las Vegas nay là cư dân ở Raleigh Heights, Nevada, đã được tìm thấy trong một chiếc xe thuê gần nghĩa trang Do Thái ở Newark. Báo cáo cho biết, Max Darrow đã ở lại khách sạn Howard Johnson trong sân bay Newark. Ông ta đã thuê xe ở một chỗ nào đó có tên là Luxdrive. Căn cứ vào đồng hồ đo vận tốc thì chiếc xe, kiểu Ford Taurus, đã được lái đi tám dặm trong hai ngày nằm trong tay Darrow.
Loren mở trang thứ hai. Đây mới là chỗ mọi chuyện trở nên thú vị.
Người ta tìm thấy Max Darrow đã bị bắn chết trong ghế tài xế của chiếc xe thuê. Không ai thông báo cho cảnh sát. Một xe tuần tra đã nhìn thấy vết máu trên kính xe. Khi Darrow được tìm thấy, quần và quần đùi của ông ta đã bị kéo xuống ngang mắt cá. Ví tiền đã biến mất. Báo cáo nói rõ là Darrow không mang một thứ tư trang gì khi được tìm thấy có thể giả định là những thứ đó cũng đã bị cướp.
Theo báo cáo sơ bộ - mọi chuyện đến giờ vẫn còn là sơ bộ - máu tìm thấy trên xe, nhất là bắn ra dính vào kính trước và cửa sổ phía tài xế, cho thấy Darrow đã bị bắn trong khi vẫn đang ngồi trên ghế lái xe. Vết máu tung tóe cũng được tìm thấy bên trong quần và quần đùi ông ta, phù hợp với việc người này đã kéo quần xuống trước khi súng nổ, không phải sau đó.
Giả thuyết khá hiển nhiên: Max Darrow đã định tìm vui một chút - hay, có khả năng hơn. là mua vui. Ông ta đã chọn nhầm gái mãi dâm, kẻ đợi đúng thời điểm - quần tụt xuống - để trấn lột ông ta. Chuyện gì đó không may đã xảy ra, dù vẫn còn khó nói được là chuyện gì. Có lẽ Darrow, vốn là cựu cảnh sát, đã cố tỏ ra anh hùng. Có lẽ đơn giản là cô ả mãi dâm quá căng thẳng. Gì thì gì, cô ta cuối cùng đã bắn và giết chết Darrow. Cô ta lấy hết nhưng thứ tìm thấy ví tư trang - và bỏ trốn.
Đội điều tra, phối hợp với Sở cảnh sát Newark, sẽ lật tung giới mãi dâm lên. Phải có người biết chuyện đã xảy ra. Họ sẽ phải nói.
Vụ án được phá xong.
Loren buông bản báo cáo xuống. Giả thuyết của Wine có lý nếu ta không biết đến các dấu tay của Darrow trong phòng Sơ Mary Rose. Tuy vậy, giờ đây khi đã biết rằng giả thuyết chủ yếu này chỉ là thứ tầm bậy, Loren còn lại gì?
Đầu tiên phải thấy đó là một sự sắp đặt khá khôn khéo.
Thử nghĩ một chút xem.
Anh muốn giết Darrow. Anh lên xe với hắn. Anh gí súng vào đầu hắn. Anh bắt hắn lái xe đến một khu bê bối của thành phố. Anh bắt hắn cởi quần ra - ai đã từng coi mấy cái chương trình tivi về pháp y đều biết nếu anh cởi quần ra sau khi bắn, vết máu sẽ chỉ rõ điều đó. Rồi anh bắn vào đầu hắn, lấy tiền và tư trang, làm giống hệt một vụ trấn lột.
Trevor Wine đã tin như vậy.
Nếu không biết gì khác thì có lẽ Loren cũng đã kết luận y hệt.
Vậy bước hợp lý kế tiếp là gì?
Nàng ngồi dậy trên giường.
Giả thuyết của Wine là Max Darrow đã đi tìm hoa và vớ nhầm người. Nhưng nếu chuyện không phải như vậy - điều đó thì Loren chắc chắn - làm thế nào kẻ sát nhân lại lên được xe của Darrow ngay từ đầu? Không phải hợp lý nhất là giả định rằng Darrow đã đi chung với kẻ giết người ngay từ lúc khởi hành?
Điều đó có nghĩa là có lẽ Darrow biết kẻ giết ông ta. Hay ít nhất không coi đó là một mối đe doạ.
Nàng kiểm tra lại độ dài của quãng đường. Chỉ có tám dặm. Giả sử ông ta đã dùng xe này vào ngày hôm trước, như vậy là ông ta không lái đi đâu xa.
Còn có một chuyện khác phải xét đến: một bộ dấu tay khác đã tìm thấy trong phòng Sơ Mary Rose, cụ thể hơn, trên người bà ta.
Được thôi, Loren nghĩ, cứ cho là Darrow đã hành động cùng một người khác - một kẻ hợp tác, có thể. Họ đã phải ở chung với nhau đúng không? Hay ít nhất cũng là gần nhau.
Darrow đã ở tại khách sạn Howard Johnson.
Nàng xem lại hồ sơ. Công ty cho thuê xe Luxdrive - họ cũng có một quầy cho thuê xe tại khách sạn đó.
Vậy là mọi sự bắt đầu ở đây. Ở Howard Johnson.
Đa số khách sạn đều có máy quay an ninh. Trevor Wine đã kiểm tra máy quay của Howard Johnson chưa?
Khó nói lắm, nhưng chắc chắn bõ công cho nàng đi tìm hiểu.
Nàng cố gắng ngủ. Nàng ngồi trên giường nhắm mắt lại. Nàng làm như vậy hơn một tiếng đồng hồ. Từ phòng bên, nàng nghe tiếng mẹ mình ngáy. Vụ án đang trở nên nóng bỏng. Loren cảm thấy sự hưng phấn sôi lên trong máu. Nàng tung chăn và chui ra khỏi giường. Nàng không tài nào chợp mắt được. Không phải bây giờ. Khi mà có một manh mối lơ lửng trong không khí. Và ngày mai nàng sẽ có thêm một loạt vấn đề mới, khi mà Ed Steinberg đã gọi bên liên bang và lôi thêm Trevor Wine vào vụ này.
Nàng có thể bị đẩy khỏi vụ án.
Loren mặc áo khoác, cầm ví và thẻ cảnh sát. Nàng rón rén bước ra ngoài, nổ máy xe, hướng thẳng về phía Howard Johnson.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội