"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Dịch giả: Trần Thiện Huy
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 65
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2446 / 44
Cập nhật: 2015-08-03 19:20:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
livia hỏi:
- Anh yêu, ngày hôm nay thế nào?
Matt đứng yên cầm điện thoại.
- Matt?
- Anh đây, - anh đáp.
Chiếc xe cảnh sát đã đi xa. Matt nhìn lại sau lưng.
Marsha đứng chống nạnh trên bậc thềm. Paul đang đuổi theo Ethan, cả hai cười ré lên.
- Vậy, - Olivia nói, như thể hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường, - anh đang ở đâu vậy?
- Ở nhà Marsha.
- Mọi chuyện ổn cả chứ?
- Anh sắp dẫn lũ nhỏ đi ăn tối.
- Đừng ra McDonald nữa. Khoai chiên ở đó chỉ có hại cho sức khỏe thôi.
- Phải.
Những bước chân ngập ngừng. Mặt đất đang lún xuống. Matt cầm điện thoại, suy nghĩ: Mi không thể nhảy lên và hét toáng "Aha" tóm được rồi nhé.
- Vậy có chuyện gì xảy ra không? - Olivia hỏi.
- Không có gì nhiều, - anh đáp.
Kyra đang chui vào xe. Cô cười thật tươi với anh và vẫy tay chào. Anh hất cằm ra hiệu đáp lại.
- Lúc trước anh có gọi cho em, - Matt nói với tất cả sự điềm nhiên mà anh có thể gom lại được.
- Anh đã gọi à?
- Phải.
- Lúc nào thế?
- Khoảng giữa trưa.
- Thật à?
- Không,. anh đang bịa đấy mà. Phải, thật.
- Ờ thế thì lạ thật.
- Sao vậy?
- Em không nghe tiếng chuông.
- Có lẽ em ra ngoài vùng phủ sóng - anh thăm dò, trao cho nàng một cái cớ.
- Chắc thế, - nàng chậm chạp nói.
- Anh có để lại lời nhắn.
- Khoan đã. - Yên lặng một lúc. - Đợi đã, ở đây có ghi là ba cuộc gọi nhỡ.
- Là anh đấy.
- Em xin lỗi, anh yêu. Em biết là nghe thật buồn cười nhưng em vẫn bị lẫn lộn về chuyện nghe tin nhắn. Mã số điện thoại cũ của em là 6-7-6, rồi nhấn dấu sao, nhưng em không nghĩ là ở điện thoại này cũng làm như vậy.
- Đúng vậy - Matt nói - Mã số mới của em là bốn chữ số cuối của số điện thoại, rồi em nhấn nút thăng.
- Ờ, phải rồi. Em thường chỉ kiểm tra danh mục cuộc gọi nhỡ.
Matt nhắm mắt lại. Anh không thể tin nổi tất cả chuyện này có thể vô nghĩa và bình thường như thế nào.
- Thế em đã đi đâu? - Anh hỏi.
- Gì cơ?
- Khi anh gọi. Em ở đâu?
- Ồ, em dự một buổi hội thảo.
- Ở đâu?
- Ở đâu nghĩa là sao? Em đang ở Boston.
- Hội thảo về vấn đề gì vậy?
- Một vài công cụ mới để ngăn chặn nhân viên lên mạng vì việc riêng. Anh không tưởng tượng nổi số giờ làm việc đã bị đổ vào Internet đâu.
- Ư hừm.
- Nghe này, em phải đi rồi. Em sẽ ăn tối với vài người.
- Anh có biết ai không?
- Không, anh không biết ai đâu. - Olivia thở dài hơi quá kiểu cách. - Phải nói lại: thậm chí không ai anh muốn quen nữa kia.
- Chán lắm à?
- Chán lắm.
- Em đang ở khách sạn nào?
- Em chưa nói với anh à?
- Chưa.
- Ritz. Nhưng em cứ ra ra vào vào suốt. Tốt nhất là anh gọi di động cho em.
- Olivia?
- Ồ, - nàng nói - Đợi một phút đã.
Yên lặng thêm một lúc lâu nữa. Marsha băng qua bãi cỏ tiến về phía anh. Nàng ra hiệu về phía chiếc xe, ý hỏi nàng có thể đi được chưa. Anh vẫy tay đồng ý. Ethan và Paul, đã chán chạy vòng vòng, chạy tới chỗ anh. Ethan ôm chân phải, Paul chân trái. Matt nhăn mặt làm trò và chỉ vào điện thoại, làm như chúng hiểu được anh đang bận. Chúng không hiểu.
Olivia nói:
- Có một bức ảnh trên điện thoại của em.
- Em bấm nút nào đây?
- Nút trên tay phải.
- Đợi chút. Đây rồi. Này, là anh mà. Giời, đồ quỷ, mà em cưới bảnh trai quá.
Matt không thể không mỉm cười và điều đó chỉ càng làm cho sự tổn thương thêm sâu sắc. Anh yêu nàng. Anh có thể cố xoa dịu cú đánh, nhưng không có cách nào thoát khỏi nó.
- Không có cách nào tranh cãi với em được, - anh nói.
- Có điều đây không phải nụ cười đẹp nhất của anh.
- Khỉ ạ, còn chẳng phải là nụ cười nữa cơ. Và lần tới, cởi áo anh ra nhé.
- Em cũng thế, - anh nói.
Nàng cười nhưng tiếng cười không tự nhiên như thường lệ.
Tốt hơn nữa, - Matt thêm vào, và bật ra những lời tiếp theo chúng có trong dự tính không nhỉ? - Vì sao không đội một bộ tóc giả màu bạch kim?
Im lặng.
Lần này anh phá vỡ nó.
- Olivia?
- Em đây.
- Hồi nãy. Khi anh gọi em.
- Sao cơ?
- Là anh gọi lại cho em đấy.
Như thấy được sự căng thẳng, lũ trẻ buông chân anh ra. Paul hất đầu về phía Ethan.
- Nhưng em đâu có gọi cho anh, - Olivia nói.
- Có em có gọi. Ý anh là, anh nhận được một cuộc gọi từ điện thoại của em.
- Khi nào?
- Ngay trước khi anh gọi.
- Em không hiểu.
- Có gửi một tấm ảnh. Một người đàn ông tóc đen. Rồi có một đoạn phim.
- Đoạn phim?
- Em đang ở trong một căn phòng. Ít nhất là người giống em. Ngoại trừ em đội tóc giả màu bạch kim.
Lại im lặng.
- Em không biết anh đang nói chuyện gì.
Anh có tin nàng không? Anh thật sự muốn tin, thật sự muốn bỏ qua chuyện này.
- Hồi nãy - anh nói - ngay trước khi anh để lời nhắn lại cho em, anh nhận được một cuộc gọi từ điện thoại của em. Đó là cuộc gọi hình…
- Không, em hiểu chỗ đó, nhưng…
- Nhưng sao?
- Ồ khoan đã, - Olivia nói - Có lẽ cái này giải thích được một chuyện…
Paul và Ethan đã bắt đầu nhưng vòng chạy chóng mặt. Chúng đã chạy ra khỏi khu vực kiểm soát và đến quá gần đường. Matt lấy tay che ống nói và gọi chúng quay lại.
- Giải thích cái gì?
Em nghĩ… ồ, em thật sự không hiểu tại sao em không nhận được cuộc gọi đầu tiên của anh. Em vẫn trong vùng phủ sóng. Em nhìn vào danh sách cuộc gọi nhỡ và anh biết sao không? Jamie cũng có gọi nữa. Em cũng không nghe thấy cuộc gọi đó.
- Thì sao?
- Thì như em đang nghĩ. Mấy tay ở buổi hội thảo. Họ toàn những người thích đùa. Có lẽ một gã đã chơi trò gì đó Chơi trò gì đó.
- Đúng vậy, giữa buổi thuyết trình ấy. Em đã ngủ gật. Thật chán ngắt. Khi em tỉnh dậy, ví của em đã bị di chuyển.
- Không nhiều lắm. Nhưng bây giờ nghĩ lại, em chắc chắn nó đã bị di chuyển. Lúc đó em không quan tâm lắm.
- Vậy bây giờ em cho là…
- Là, phải rồi, họ lấy ra làm gì rồi bỏ nó trở lại. Em không biết, em nghĩ chuyện đó cũng thật là điên.
Matt không biết điều gì đã tạo cho anh cảm giác này, nhưng giọng nói của Olivia có vẻ không thật.
- Khi nào em về nhà?
- Thứ Sáu.
Anh đổi tay cầm.
- Anh sẽ đến đó.
- Anh không phải làm việc à?
- Không có gì là không thể hoãn lại.
- Nhưng mà, - nàng đột nhiên hơi hạ giọng, - không phải ngày mai là, ờ, ngày thứ Năm đi viện bảo tàng của anh sao?
- Anh gần như đã quên mất chuyện đó.
- Anh không bỏ lỡ được đâu.
Ba năm qua anh chưa một lần bỏ lỡ. Từ lâu Matt không nói với ai về những cuộc gặp tại viện bảo tàng, đều đặn hai tuần một lần vào ngày thứ Năm. Mọi người sẽ chẳng bao giờ hiểu được. Ở đây có một sự ràng buộc, một sự ngầm hiểu dựa trên nhu cầu và bí mật. Khó mà nói gì thêm nữa. Đơn giản là những cuộc hẹn này quá quan trọng.
Nhưng anh vẫn nói:
- Anh có thể dời nó lại.
- Không nên đâu, Matt. Anh biết mà. Anh có thể bay đến đó ngay bây giờ…
- Cần gì phải làm vậy. Ngày kia em về nhà rồi. Anh không muốn phải đợi.
- Dù sao thì em cũng đang ngập đầu ngập cổ với đủ thứ ở đây rồi. Anh à, em phải đi đây. Mình sẽ nói chuyện này sau, được không?
- Olivia?
- Thứ sáu nhé! - nàng nói - Em yêu anh.
Rồi nàng gác máy.
Người Vô Tội Người Vô Tội - Harlan Coben Người Vô Tội