The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bùi Thi Hoàng
Số chương: 8
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2102 / 36
Cập nhật: 2015-07-11 21:00:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
– 16 –
Chúng ta vào xe đi trở về Sàigòn. Trời vẫn mưa lớn. Cơn mưa thật lớn và dài. Dài và lớn không kém gì cơn mưa tôi đã chịu hôm tôi đi lang thang một mình trong các phố Sàigòn và lạc vào nhà anh Thầy Bói Sáng.
Suốt đường về, Huy và tôi không nói với nhau một lời. Huy chăm chú lái xe còn tôi, tôi ngồi rũ như một đống giẻ rách.
Cái cảnh thê thảm vừa qua làm cho tôi xúc động quá sức.
Tôi không ngờ tôi lại còn có thể xúc động nhiều đến như thế vì cảnh khổ đau của người khác. Tôi tưởng rằng vì tôi đang khổ đau, những cảnh khổ của người khác sẽ làm cho tôi dửng dưng, nhưng sự thật đã xẩy ra không như tôi nghĩ. Vì tôi khổ nên tôi đã khổ đau thêm khi thấy cảnh khổ của người khác. Những gì đau đớn mà tôi thấy càng làm tăng nỗi đau đớn trong lòng tôi.
Từ khi nghe nói đến tên Công Tử Bốp, tôi có ác cảm với Y. Tôi ghét Y cũng như tôi ghét tên Paul Văn bất lương vậy. Vì hai tên này đã biết vợ tôi trước tôi, chúng đã làm xấu xa, dơ bẩn cuộc đời con gái của vợ tôi … Nhưng bây giờ, khi thấy Y đau đớn rên la, điên loạn, tôi không còn thù ghét Bốp chút nào nữa, tôi lại thấy thương hại Y. Thương thật tình. Vì cái cảnh Bốp điên loạn đó, tôi tạm quên Ngọc trong một khoảng thời gian thật lâu.
Đây có thể nói là lần đầu tiên từ giây phút đặt chân xuống Sàigòn, tôi quên vợ tôi để nghĩ đến một người khác.
Tám giờ tối chúng ta mới về tới Đakao. Huy đưa tôi vào một tiệm ăn cơm Tây mà người chủ Tây quen biết với Huy tại đây. Khi chúng ta đã ngồi trong căn phòng tương đối ấm áp, sáng sủa, Huy chợt hỏi tôi:
- Nếu chúng ta bị chúng bầy ra cái cảnh điên dại ấy để đánh lừa thì sao??
Thú thật tôi chưa từng bao giờ nghĩ như thế. Vì vậy lời nói của Huy làm cho tôi sững sờ … Rồi tôi cũng thấy là giả thuyết của Huy đưa ra có thể là sự thật và cần phải thảo luận. Chúng ta nói nhiều với nhau về thái độ của Robert Nguyễn – Y có thể nào giả điên để đánh lừa chúng ta, để khỏi phải tiết lộ điều gì về tên Paul Văn, bạn cũ của hắn và đến bây giờ, có thể không còn là bạn nữa nhưng Y vẫn sợ hãi hoặc không muốn nói đến chăng??
Trong tiệm ăn đó, buổi tối trời mưa gió đó, tôi lại muốn kể cho Huy nghe về cô Vân Hà và những chuyện cô ta đã nói với tôi, nhưng một lần nữa, tôi lại im lặng.
Tôi thật là ngu đần.
Nhưng sau cuộc đi thăm Công Tử Bốp trở về và cuộc nói chuyện của chúng ta, nhiều điểm trước đó rắc rối nay trở thành rõ rệt.
Có hai trường hợp có thể xẩy ra:
Một là Ngọc biết rằng Robert Nguyễn là người biết nhiều về bọn bắt cóc nàng, bọn bắt nàng phải đi theo chúng vì một lý do nào đó, và nàng tin là y có thể cho nhà chức trách biết nơi trú ẩn của bọn gian manh đã bắt nàng.
Hai là Ngọc không biết rằng Robert Nguyễn đã mắc chứng điên …
Nếu Robert Nguyễn không điên, có thể y giả vờ như vậy hoặc y bị bọn Paul Văn bắt buộc phải giả vờ như vậy, để y khỏi phải tiếp những kẻ đi tìm dấu vết của Paul Văn, tức là đi tìm Ngọc.
Điều này chỉ có Vân Hà mới có thể biết.
Tức là chỉ có Vân Hà mới có thể nói cho chúng ta biết rằng Công Tử Bốp có điên thật hay là không, và nếu Y điên, Y mắc bệnh đó từ bao giờ??
Khi về đến khách sạn, tôi tìm tấm thiếp có ghi một số điện thoại của Vân Hà. Nàng cho tôi số điện thoại này hôm nàng gặp tôi với lời dặn rằng nàng rất ít có mặt tại đây, nếu cần gặp nàng gấp, tôi có thể gọi lại đây nhờ người ta nhắn lại với nàng.
Tôi gọi đến số điện thoại đó và ngạc nhiên khi thấy Vân Hà trả lời ngay.
- Cô Vân Hà? Tôi là Tuấn đây, Hoàng Tuấn đây …
- Chi vậy?? – Nàng nói như thì thào − … Tôi không thể nói chuyện nhiều với anh được đâu …
- Có việc cần gấp lắm … Cô Vân Hà này … cô phải nghe tôi … từ hôm gặp cô đến giờ tôi tìm được nhiều chuyện lắm … Có cả chuyện dính líu đến cô …
- Đến tôi à?? Tôi thì làm gì có chuyện gì?
- Tôi vừa gặp Robert Nguyễn … người mà cô gọi là Bốp đó!!
Giọng nói của Vân Hà qua máy điện thoại cho tôi nghĩ rằng nàng có vẻ hoảng hốt:
- Bốp à?? Anh tìm thấy hắn đấy à??
- Cô nói sao? Bộ hắn cũng mất tích hay sao??
- Gần như vậy … Khó nói quá … Tôi không thể nói nhiều với anh qua máy điện thoại …
- Tại sao?? Tôi cần gặp cô để hỏi cô vài điều …
- Ngay bây giờ thì không thể được …
- Cô hẹn cho tôi gặp cô ở chỗ nào … Việc cần lắm … Không có cô giúp không xong.
- Tôi đang bị kiểm soát …
- Kiểm soát?? Ai kiểm soát cô …?? Không phải là cảnh sát chứ?
- Tôi sẽ giải thích với anh sau … Được rồi … để tôi nghĩ coi tôi có thể gặp anh ở nơi nào ngày mai … Tôi cũng bị lôi thôi về vụ của anh … Vụ Như Ngọc mất tích thì đúng hơn … Không ngờ lôi thôi đến vậy … Chắc anh chưa biết … Mai tôi nói cho anh biết … Khi anh biết chắc anh sẽ ngạc nhiên lắm …
Tuy nói là không tiện nói chuyện với tôi qua máy điện thoại, Vân Hà cũng vẫn có thì giờ để thốt ra mấy tiếng cười khan và vô duyên:
- Có thể anh sẽ không tin tôi ngay đâu … Nhưng sự thật như vậy, rồi anh cũng phải tin … Chính tôi cũng không ngờ … Vụ mất tích của Như Ngọc … anh tưởng là quan trọng … thật ra rất thường, khôi hài nữa … Há … Ha … Mai tôi mới nói …
Nghe Vân Hà nói như vậy, tôi chẳng lấy làm ngạc nhiên lắm.
Tuy chỉ mới gặp và nói chuyện với người thiếu phụ ấy có một lần – nhưng chỉ cần một lần cũng đủ để chúng ta biết rõ về tính nết của một người đàn bà mà chúng ta chưa quen biết – tôi cũng biết rằng Vân Hà là một người đàn bà hay nói, thích tỏ ra mình quan trọng. Vì vậy, tôi không náo nức lắm về lời hứa sẽ nói cho tôi biết “… một chuyện khôi hài …” của nàng. Tôi nghĩ rằng rất có thể khi gặp tôi ngày mai, nàng đã quên hết những gì nàng hứa với tôi đêm nay. Hoặc nàng sẽ nói với tôi một chuyện lẩm cẩm không đầu, không đuôi. Nhưng tôi cần gặp nàng để hỏi nàng về chuyện Robert Nguyễn chứ không phải là để nghe chuyện nàng kể.
Tôi dục nàng:
- Mai cô cho tôi gặp ở đâu nào??
Giọng nói của nàng bỗng trở lại sợ hãi:
- Để coi … Tôi bị họ theo dõi … Họ có thể làm hại tôi vì anh … Tôi phải cẩn thận đề phòng lắm mới được …
- Ai làm hại cô?? Cô nói họ là ai??
- Họ … là người mà anh không thể nào ngờ …
- Dù là ai đi nữa … Tôi cũng bảo vệ được cho cô. Cô vì tôi mà … Tôi chờ cô ở …
- Anh chờ tôi ở … ở …
Nàng đột ngột quyết định:
- … Nhà ga xe lửa Chí Hòa …
- Sao xa quá vậy?? Chúng ta không thể gặp nhau ở Sàigòn sao??
- Không. Tôi đã nói là tôi cũng bị họ theo dõi mà. Lại còn chồng tôi nữa … Anh quên là ổng ghen khủng khiếp lắm sao?? Tối mai … 7 giờ … anh chờ tôi ở ga Chí Hòa … Nơi đó vắng vẻ … chúng ta tha hồ nói chuyện. Anh tin tôi đi, tối mai anh sẽ ngạc nhiên nhiều.
Không để cho tôi nói thêm lời nào, Vân Hà cắt ngang cuộc điện đàm.
Tôi chẳng còn làm gì khác hơn việc chờ đến tối hôm sau và đến nhà ga Chí Hòa.
– 17 –
Ban ngày nhà ga Chí Hòa có thể là một nơi đông người ra vô. Có nhiều món hàng từ Miền Trung về Thủ đô được bốc rỡ xuống đây. Trong thời gian này, cũng có tin đồn rằng ga Chí Hòa sẽ được làm lớn thành nhà ga chính của Thủ đô Sàigòn, ga Sàigòn hiện nay sẽ được làm thành một công viên hoặc một khu bin-đinh thương mãi lớn. Biện pháp thay thế đó là để tránh cho Sàigòn nạn kẹt xe do những chuyến xe lửa chạy qua những con đường lớn gây ra.
Nhưng dự án làm nhà ga Chí Hòa thành ga lớn đã có từ lâu, song người ta vẫn chưa làm gì hết. Và buổi tối, nhà ga ở đầu Thủ đô này – không xa trung tâm Thủ đô quá mà cũng không gần Thủ đô quá để có thể trở thành một nhà ga lớn − chỉ là một khu buồn tẻ, ánh đèn lù mù không đủ chiếu sáng.
Tôi tới đó khi trời vừa sập tối.
Có lẽ Vân Hà bị người theo rõi thật sự. Người mà nàng nói là theo rình nàng có thể là chồng nàng mà cũng có thể là người của bọn gian manh mà tôi phải đối phó. Vì vậy nàng mới chọn khu nhà ga này. Nơi đây đủ vắng để nàng có thể gặp tôi mà không ai biết, nơi đây cũng đủ đông người để nàng có thể lẩn trốn được khi cần đến.
Có điều phiền là nàng không nói rõ cho tôi biết nàng sẽ gặp tôi ở bên trong ga hay ở ngoài cửa ga. Nhưng tôi biết chắc là nàng không đáp tầu đi xa, nàng chỉ gặp tôi ở đây để nói chuyện với tôi rồi lại trở về Sàigòn.
Nếu Vân Hà là người đàn bà tưởng mình là lãng mạn và muốn chọn một nơi hẹn có màu sắc bí mật, nàng chọn nơi này thật là hợp. Hợp với sự vô duyên của nàng, hợp với tâm trạng lãng mạn vô duyên, rẻ tiền của nàng.
Tôi vào sân ga và chọn một cái ghế gỗ gần cửa ngồi chờ.
Buổi tối mùa mưa trời lại mưa, Sàigòn mùa mưa thường có những cơn mưa đúng giờ như thế này. Mưa thật buồn, mưa không lớn hẳn để có thể mau ngừng, mưa cũng không nhỏ để có thể tưởng tượng là mưa bụi như ở ngoài Bắc.
Tôi ngồi đó hút thuốc lá. Gió lạnh thổi mưa vào chỗ tôi ngồi, tôi đề phòng bận áo mưa cho nên không thấy lạnh. Tôi cũng chẳng thấy nóng ruột. Mặc cho Vân Hà đến muộn, miễn là đêm nay tôi được gập nàng là đủ.
Tâm trí tôi bận suy nghĩ về những lời nửa kín, nửa hở nàng tiết lộ với tôi qua điện thoại. Chắc chắn là nàng phải biết chuyện gì đó đáng được gọi là mới lạ trong vụ vợ tôi mất tích … Nhưng tại sao nàng lại nói là tôi sẽ ngạc nhiên khi biết tên những kẻ liên hệ trong vụ này?? Những kẻ đó là ai …?? Tôi làm gì có ai quen ở Sàigòn??
Vụ mất tích này quá lớn để tôi không thể có hy vọng nghĩ rằng đó chỉ là một vụ đùa giỡn …
Có thể nào Vân Hà đã biết nhiều chuyện liên can đến vụ vợ tôi mất tích mà lần gặp tôi trước đây, nàng chưa muốn nói??
Lần này, tôi sẽ bắt buộc nàng phải nói.
Cảnh sát dường như không muốn xúc tiến việc tìm vợ tôi. Có lẽ họ không có phương tiện và khả năng làm gì hơn. Họ chỉ làm đến thế là đã hết sức của họ. Như vậy vài ngày nữa, họ sẽ xếp vụ vợ tôi lại và hứa hẹn vài câu với tôi, rồi thôi …
Bây giờ, nếu có ai nói rằng tôi sẽ không thể nào nhờ cảnh sát để tìm được vợ, tôi sẵn lòng tin ngay.
Tôi cũng chẳng nên chờ đợi hay mong mỏi tìm được chi tiết gì hay về phía Công Tử Bốp. Chàng đó chắc chắn là điên rồi, giả thuyết giả vờ điên không thể chấp nhận được. Có lẽ Huy chỉ đưa cái giả thuyết đó để làm cho tôi có một chút hy vọng khi Huy thấy sau chuyến đi, tôi thất vọng đến như là tuyệt vọng.
Huy không muốn lừa dối tôi đâu, tôi biết, Huy là người quá tốt. Huy có quá nhiều thiện chí, thấy người khác buồn rầu, Huy phải tìm hết cách để khuyến khích. Vì vậy có nhiều khi những người giầu thiện chí như Huy bị hiểu lầm. Có khi người ta tưởng lầm là Huy hứa hão hoặc bầy đặt chuyện đánh lừa. Tôi biết Huy không thế, Huy không tin là Công Tử Bốp giả vờ điên đâu, nhưng Huy nói thế vì tôi.
Giờ đây, tôi đã hết không còn tin tưởng gì ở tài năng và khả năng của Thiếu tá Trịnh và Thượng sĩ Bái nữa.
Tôi chỉ còn tin ở Vân Hà.
Người thiếu phụ vô duyên ấy, cô ca sĩ cải lương cũng như tân nhạc hụt ấy, sẽ là người duy nhất có thể giúp tôi. Nàng, chỉ có Vân Hà mới có thể chỉ cho tôi những kẻ nào tôi phải tìm gặp để có thể tìm lại được vợ tôi, tìm được người đàn bà tôi yêu thương nhất đời.
Vân Hà có thể là một người đàn bà vô duyên, nhưng nàng sẽ rất hữu ích với tôi.
Tôi ngồi đó, thản nhiên với tất cả, bóng tối và mưa lạnh không làm cho tôi xê dịch trên ghế. Tôi có thể ngồi như thế này suốt đêm, không ngủ, tôi không thấy buồn ngủ. Nếu có về khách sạn có lẽ tôi sẽ nằm chong mắt thức suốt đêm …
Đây là giây phút đầu tiên từ phút Ngọc đi, tôi nghĩ đến thân phận tôi, đến cuộc đời tôi sẽ ra sao nếu vắng nàng.
Cũng kỳ, thật là kỳ …
Ở đời này có nhiều anh đàn ông thù ghét vợ, chỉ muốn giết vợ hoặc ngấm ngầm cầu mong cho vợ chết … Những anh đàn ông này không phải tất cả đều muốn vợ chết để có thể lấy vợ mới …
Có nhiều anh chỉ chán ngán cuộc sống vợ chồng. Nếu mất vợ các anh này sẽ sống độc thân mãi và sẽ lấy làm vô cùng sung sướng, hài lòng với cuộc sống độc thân ấy.
Ở đời này có nhiều anh đàn ông sẽ rất thản nhiên, vẫn ăn no, ngủ kỹ nếu vợ họ đột nhiên bỏ đi, hoặc mất tích … Với những người đàn ông này đàn bà không có ảnh hưởng gì hết đến đời họ, ngoài việc là những cái máy giải quyết vấn đề sinh lý, tức là để ân ái và để sinh đẻ.
Nhưng ngược lại, đời này cũng có những anh đàn ông quá coi trọng đàn bà, với những người đàn ông này, họ phải có một người đàn bà nào đó, người khác thay thế không thể được, thiếu người đàn bà đó, họ sẽ chết …
Thiếu … họ sẽ phát điên, như anh thợ may Tư Ho ngày xưa …
Trong số những anh đàn ông chết vì đàn bà này, có tôi …
Với một tâm trí hoàn toàn sáng suốt, bình tĩnh, tôi thấy rằng nếu không tìm được Ngọc, tôi sẽ phát điên …
Thiếu Ngọc, tôi sẽ điên như Công Tử Bốp.
Tôi sẽ chết vì thiếu ăn, thiếu ngủ, vì suốt ngày lang thang đi tìm vợ như anh thợ may Tư Ho tôi thấy năm tôi còn nhỏ.
Thiếu Ngọc, đời tôi chẳng còn gì nữa …
Người ta thường nói rằng “thời gian là phương thuốc nhiệm mầu có thể làm lành mọi vết thương lòng …” Sự kiện đó có lẽ đúng với nhiều người, nhưng đúng với nhiều người không phải là đúng với tất cả mọi người …
Nhà ga mỗi lúc một vắng. Người muốn vào sân ga này không phải mua giấy vô cửa nhưng cũng chẳng có ai tới đón tầu hoặc đưa tiễn người thân ra đi. Nơi đây giống một cái kho chứa hàng nhiều hơn là một nhà ga. Gần tôi, chỉ có một lũ mấy đứa trẻ con nhưng bây giờ là mùa mưa, trời lại đang mưa, chúng chỉ chơi quanh quẩn trong mái hiên rộng của nhà ga, không thể chạy ra được ngoài sân.
Vân Hà đến chậm. Tôi không ngạc nhiên về sự đến chậm của nàng, người đàn bà như Vân Hà không thể nào tới đúng hẹn được. Tôi chợt thấy tôi suy nghĩ về nàng. Tôi vẫn thắc mắc không hiểu người như Vân Hà có thể làm gì để sống?? Dù có làm gái mãi dâm, hạng sang hoặc hạng tồi vẫn là gái mãi dâm, nàng cũng chỉ là một cô gái chơi dở, nàng không thể nào làm hài lòng hay quyến rũ được đàn ông say mê nàng, mà nếu không say mê, không người đàn ông nào chịu chi tiền nhiều cho đàn bà. Nhưng ngay sau đó tôi lại cảm thấy nực cười với chính tôi, biết đâu lại chẳng có người say mê Vân Hà?? Những ông nhà giầu đến lúc có thể chơi bời đều đã có tuổi. Họ không đòi hỏi nhiều ở đàn bà, bởi vì họ chưa bao giờ được đàn bà đẹp chiều chuộng.
Những ý nghĩ lẩm cẩm và ngây ngô đó làm cho tôi quên thì giờ, quên cái nặng nề của sự chờ đợi …
Tôi nhìn đồng hồ tay. Đã 10 giờ đêm, tôi ngồi chờ ở đây đã hơn 4 tiếng đồng hồ … Tôi định bụng ngồi hút một điếu thuốc lá nữa rồi nếu Vân Hà không đến, tôi cũng trở về. Tôi sẽ liên lạc với nàng sau … Tôi chờ đợi đã quen rồi, không có gì còn làm cho tôi sốt ruột được nữa …
Có một đoàn tầu vào sân ga. Quang cảnh ở đây nhộn nhịp lên một lúc. Nhiều toa tầu chở hàng được để lại đây …
Vài phút sau, đầu tầu kéo những toa chở khách về Sàigòn … Chợt có nhiều tiếng người la vang lên. Người ta nhốn nháo chạy về một hốc tối. Linh tính báo cho tôi biết là có một chuyện rất quan trọng với tôi vừa xẩy ra ở góc tối của sân ga đó, nhưng tôi cứ ngồi yên đây. Tôi ngồi như để thưởng thức cái cảm giác có linh tính của tôi, tôi như người gặp quá nhiều tai họa nên khi có thêm một tai họa nữa xẩy tới, điềm nhiên chờ đón nó. Trong một khoảnh khắc thời gian, tôi như sung sướng trong đau đớn …
Mãi một lúc sau tôi mới đứng dậy đi tới chỗ đang có nhiều người xúm lại, trên đoạn đường ngắn ấy, tôi gặp một người có vẻ là nhân viên Nhà Ga chạy trở lại, tôi chận đường anh để hỏi:
- Chuyện gì vậy ông??
- … một bà bị xe lửa cán …
Tôi nắm lấy tay anh:
- Còn sống hay chết …??
- Chết ngay chứ sống sao được?? … Xe lửa cán làm sao còn sống được??
Anh dằng tay tôi ra để chạy vào nhà ga.
Như một người máy, tôi đi trong mưa về phía Vân Hà nằm, không cần phải tới tận nơi nhìn mặt nàng tôi cũng biết nạn nhân là Vân Hà. Đúng thế, tôi như người đã chai đá tâm hồn, tôi không còn biết ngạc nhiên hay xúc động gì nữa.
– 18 –
Với tổ chức cảnh sát và những người hành nghề cảnh sát, một kẻ có tội muốn thoát thân muốn cảnh sát đừng chú ý tới mình thì khó, nhưng một kẻ vô tội muốn được sự chú ý của cảnh sát thì lại vô cùng khó khăn.
Chính tôi, tôi nghiệm thấy sự việc đó là đúng trong đêm hôm Vân Hà bị giết chết – tôi tin chắc như vậy, Vân Hà đã bị bọn gian manh giết chết rồi hóa trang cho cái chết của nàng thành một tai nạn – tôi cố len vào đám đông để nói chuyện với mấy Cảnh sát viên. Nhưng mấy ông này không nghe tôi. Họ nói họ chỉ tới đây giữ trật tự, tôi có muốn khai báo gì về người chết thì về quận cảnh sát. Tôi muốn gặp ông Xếp Ga để nói về người chết với ông này, hy vọng ông ta sẽ nói lại những gì tôi muốn nói với cảnh sát khi ông ta làm tờ trình về “tai nạn”, nhưng ông Xếp Ga cũng không muốn nghe tôi. Ông cho chuyện của tôi là một chuyện rắc rối … Nếu có án mạng, đó là việc của cảnh sát, không phải là việc của ông. Ông dục tôi đi khai với cảnh sát, đừng nói với ông, vô ích.
Một chiếc xe Hồng Thập Tự được gọi tới đem xác Vân Hà đi. Tôi không len được tới để gặp được ông Y Tá Trưởng Xa. Chiếc xe chạy trước khi tôi tới kịp. Vì vậy, tôi không được biết là lúc đó Vân Hà đã chết hẳn hay còn thoi thóp sống. Và tôi cũng không biết chiếc xe này sẽ đưa nàng tới đâu, Bệnh Viện Bình Dân hay là Bệnh Viện Đô Thành? Tôi không thể nào biết được rằng như vậy là Vân Hà đã chết hoặc người ta còn một chút hy vọng có thể cứu được nàng?
Không ai có vẻ tin tôi khi họ nghe tôi nói rằng tôi có quen biết với nạn nhân và tôi với nạn nhân hẹn gặp nhau ở đây vì một chuyện riêng.
Về nguyên do xẩy ra “tai nạn”, không một ai chứng kiến, không một ai biết chắc tại sao người thiếu phụ ấy lại chết dưới bánh xe oan nghiệt ấy …? Dường như tất cả đều nghĩ rằng người thiếu phụ đó muốn tự tử. Chỉ có người tự tử mới ngã vào bánh xe lửa đang chạy. Không ai nghĩ rằng đó là hậu quả của một vụ án mạng. Trừ tôi ra.
Vì tôi biết chắc là Vân Hà không có ý định tự tử. Vì tôi là người được nàng hẹn tới đây để gặp nàng.
Có một kẻ nào đó – có thể kẻ đó quen biết Vân Hà, vì có quen nàng mới để cho Y đến gần nàng – và kẻ đó đã bất ngờ đẩy nàng nhào vào đường tầu khi con tầu sắp tới. Và Vân Hà chết là lỗi tại tôi. Ít nhất nàng cũng chết vì tôi. Vì nàng biết những chuyện bí mật gì đó về bọn gian manh và nàng muốn nói cho tôi biết và bọn gian manh tìm theo nàng, đã giết nàng.
Nhưng làm sao bọn gian lại biết được chuyện Vân Hà và tôi gặp nhau ở sân ga vắng vẻ này? Chắc chắn là Vân Hà đã biết rằng nàng gặp tôi và nói những chuyện bí mật đó là nguy hiểm đến tính mạng nàng, cho nên nàng đã đề phòng … Tội nghiệp nàng, sự đề phòng của nàng, sau cùng, đã tỏ ra không đủ.
Bọn gian manh, bọn đã bắt vợ tôi đem đi dấu ở một nơi nào đó, chắc chắn vẫn theo dõi tôi ngày đêm. Nhưng tôi không biết vì chúng núp trong bóng tối, vì chúng biết tôi mà tôi không biết chúng.
Chắc chắn những điều mà Vân Hà muốn tiết lộ với tôi đều có liên can đến vụ vợ tôi mất tích … Bọn gian manh đã giết Vân Hà … Chúng dám giết người … Chúng đã giết một người tức là chúng dám giết nhiều người nữa. Kẻ đã giết người không thể ngừng giết … Chúng có thể giết cả tôi … Nhưng tại sao chúng không giết ngay tôi đi có phải là gọn không? Vì tôi, với ý định đi tìm vợ đến cùng của tôi, mới là một đe dọa lớn cho chúng? Vân Hà chết nhưng tôi còn sống tức là cuộc truy tầm vẫn còn.
Đêm đó, tôi đi bộ suốt từ nơi Vân Hà gặp nạn về trung tâm Thủ Đô, tôi đi một mình lầm lũi dưới trời mưa. Tôi khấn nguyện thầm với linh hồn Vân Hà: tôi sẽ trả thù cho nàng. Dù tôi có phải chết, tôi cũng trả thù cho nàng.
Tội nghiệp Vân Hà, nàng có thể là một người đàn bà không có duyên đối với tôi nhưng nàng yêu đời, nàng muốn được sống. Nàng muốn giúp tôi, bọn sát nhân không xứng đáng được sống như nàng.
Hay là Vân Hà cùng một bọn với bọn sát nhân?
Nàng hành động, đi lại cũng có nhiều vẻ bí mật lắm. Có thể nào vì nàng muốn phản lại bọn gian manh nên chúng thủ tiêu nàng không?
Tôi không tin như thế, vì Vân Hà phản bọn sát nhân để làm gì?? Nếu quả thực nàng cũng là một tên giăng bẫy bắt cóc vợ tôi đem đi, vì làm thế nàng có lợi gì? Tôi có hứa hẹn gì về tiền bạc với nàng đâu? Chắc chắn là không phải.
Người Vợ Mất Tích Người Vợ Mất Tích - Hoàng Hải Thủy Người Vợ Mất Tích