Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Sơ Thần
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 172
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 560 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39,40,41: Chuyển Biến (Tiếp)
hương 39: Chuyển biến –P9.
Tay hắn còn chưa chạm đến khăn lụa của cô, điện thoại trong phòng cư nhiên đã vang lên, khuôn mặt hắn đột nhiên âm lãnh xuống.
Hắn cầm lấy điện thoại, chờ đối phương mở miệng nói chuyện, bên kia truyền đến một thanh âm âm lãnh của nam nhân: “Tôi ở nhà trọ trước đây chúng ta thường chơi chờ anh, lại đây tôi với anh đấu một trận, nếu anh thắng, tôi sẽ nghe lời anh, nếu anh thua liền chạy ngay về Anh đi.”
“Được.” Người đàn ông cúp điện thoại, sắc mặt càng âm lãnh, chung quy, hắn nhịn không được, khơi mào chiến tranh giữa hai anh em.
Nhìn thấy cô gái còn mê man trên giường, hắn từ trong ví tiền của mình lấy ra một chiếc vòng trang sức bằng cẩm thạch, trong suốt sáng bóng có thể thấy là vô giá.
Hắn không vạch trần khăn lụa của cô, mà là đem vòng trang sức nhẹ nhàng mà đeo lên cổ cô.
“Nếu có một ngày, chúng ta có thể gặp lại nhau, vậy thì cả đời này em có muốn chạy trốn cũng không thể.” Người đàn ông yên lặng ở trong lòng tâm niệm một lần, trái tim hắn âm ỉ đau đớn, hắn nhớ tới một buổi trưa rất nhiều năm trước, giống như người đã từng quen biết nhưng chung quy không gặp lại nữa. Mà lời hứa giống như đã từng quen biết kia có phải vẫn còn có người nhớ rõ hay không?
Hắn đeo kính, nhẹ nhàng mà đi ra ngoài.
Chờ đợi hắn tuyệt đối chính là một quả bom, mà hắn phải đi lĩnh quả bom này.
Trong biệt thự, người đàn ông cười âm hiểm khi thấy hắn đi vào đến, nhẹ giọng âm lãnh gọi một câu: “Anh cả.”
“Nhiều năm như vậy, mày vẫn không thay đổi, vẫn như trước thích đánh lén sau lưng.” Người đàn ông rất không tiết chế chửi.
“Xem ra cô bé kia hầu hạ anh cả không tồi, tinh thần no đủ.” Nói xong hắn nở một nụ cười dối trá.
“Mày nói thẳng đi, mà muốn như thế nào?” Người đàn ông rất mất bình tĩnh nói.
“Chúng ta lên sân thượng của khách sạn Bạch Bố so tài bắn súng, ai bắn trúng tâm nhiều hơn thì thắng.” Hắn tựa tiếu phi tiếu nói.
“Thân Tử Kiều, chỉ đơn giản như vậy sao?” Người đàn ông đột nhiên cảm thấy có chút bất an, nhưng loại bất an này lại không biết từ đâu mà đến.
“Đúng, chỉ đơn giản như vậy, anh đến trước đi.” Thân Tử Kiều bước lên cầu thang.
“Nếu tao thắng, mày sẽ đem Thịnh Thiên giao cho tao?” Nam nhân nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy, nếu anh thua sẽ không được tiếp tục nhúng tay vào việc điều hành Thịnh Thiên nữa, hơn nữa chính anh phải nói với ba, anh không thể tiếp quản Thịnh Thiên, thế nào?” Trong đáy mắt Thân Tử Kiều nhìn không ra tia bất đồng nào.
“Được.” Người đàn ông gật đầu, bước lên cầu thang.
“Bang bang bang bang phanh.” Năm tiếng vang lên, rõ ràng đều bắn trúng ngay giữa trung tâm, miệng hắn lộ ra một nụ cười ngạo nghễ.
“Tới lượt mày.” Hắn đem súng ném tới tay Thân Tử Kiều.
Thân Tử Kiều nhìn nhìn năm phát súng, đem súng ném sang một bên, nhẹ nhàng mà vỗ tay. “Cứ nghĩ anh không nhúng tay đến việc làm ăn bên ngoài cùng với xã hội đen, ai ngờ thương pháp lại dứt khoát như vậy, điểm này, tôi không thể không bội phục, chính là đáng tiếc....”
Nhìn thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, trực giác nói cho hắn biết, nhất định là Thân Tử Kiều đã gài bẫy hắn.
Chương 40: Chuyển biến – P10
Thân Tử Kiều đứng một bên lớn tiếng bật cười, là cười nhạo hay châm chọc, tóm lại trong ánh mắt hắn đầy vẻ khinh thường
“Có một số thứ, có lẽ chỉ cách nhau bằng một tờ giấy hoặc một mảnh vải, nhưng lại có thể khiến kẻ khác làm những chuyện mà hắn không dám làm, mà tôi, hoàn toàn có cách để anh làm những việc anh không bao giờ dám.” Thân Tử Kiều lạnh lùng nhìn hắn, vừa lòng mà cười
Ánh mắt người đàn ông đột nhiên hiện lên một tia cảnh giác, đi đến trước tấm vải tập bắn, nhẹ nhàng kéo ra, đập vào mắt hắn là hình ảnh một cô gái cả người đầy máu, miệng cô ta bị kẻ khác dùng miếng vải trắng bịt chặt lại, viên đạn của hắn đã xuyên qua miếng vải trắng này và trực tiếp bắn vào ngực cô ta......... Hình ảnh vô cùng thê thảm trước mắt làm hắn thống khổ nhắm mắt lại, phẫn nộ chạy về phía Thân Tử Kiều đứng trước mặt, túm vạt áo hắn.
“Mày vì sao phải làm như vậy? Mày không biết đây là phạm pháp sao? Vì sao mày lại biến thành thế này? Thân gia tại sao lại có một kẻ bại hoại như mày?” Người đàn ông rít lên.
“Tới tận bây giờ anh đều khinh thường những thói quen hay sở thích của tôi, ví dụ như nói tôi thích chơi đùa với xử nữ, ví dụ như nói tôi thích cùng những nữ minh tinh chơi đùa biến thái, ví dụ như nói tôi thích đem kẻ tôi căm ghét ra tra tấn hoặc tra tấn đến chết, bởi vì những điều này sẽ đem đến cho tôi khoái cảm, còn anh, không thấy khoái cảm sao? Ha ha..........” Thân Tử Kiều sỗ sàng mà cười như điên.
“Mày là thằng điên!”
“Anh muốn tiếp nhận Thịnh Thiên, anh có thể đấu được với tôi sao? Anh cho rằng giới giải trí là nơi đơn giản sao? Người đàn bà kia là người phụ nữ của Lão đại Hắc bang, anh giết người phụ nữ của hắn, anh cho là Hắc bang sẽ buông tha cho anh à? Anh bước vào giới giải trí thì đừng mong tránh được Hắc bang, có Hắc bang còn có cảnh sát, với sức của anh, anh có thể đấu với bọn họ sao? Ngay cả tôi anh còn đấu không lại, hừ!” Ngay cả lỗ mũi Thân Tử Kiều cũng lộ ra sự khinh thường.
Ánh mắt người đàn ông vẫn luôn dõi theo hắn không dời.
“Tôi biết ba cho anh trở về tiếp nhận Thịnh Thiên là vì muốn thay đổi một vài thứ, anh hãy trở về nói với ông ta, chỉ cần Thân Tử Kiều tôi chưa chết, thì đừng mong đẩy tôi ra khỏi Thịnh Thiên, chuyện hai cha con các người dám làm, Thân Tử Kiều này cũng dám.” Nói xong, hắn không quay đầu lại mà rời khỏi nhà trọ, để lại người đàn ông suy sụp ngồi trên mặt đất.
Ân Tịch nắm chặt chiếc vòng trên cổ, trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm nhộn nhạo không rõ ràng, rốt cuộc hắn là ai? Vì sao phải cho cô chiếc vòng cổ này?
Trái tim cô bỗng đập loạn nhịp...........
Đột nhiên, cô chạy nhanh về phía bệnh viện, không biết bây giờ mẹ thế nào rồi? Giải phẫu thành công hay thất bại?
Mà cô chưa bao giờ nghĩ tới, tình trạng của mẹ như vậy, kéo dài mãi cho đến rất nhiều năm sau này............
Chương 41: Chuyển biến – P11
“Tôi không hy vọng cuộc phẫu thuật này sẽ mang lại bất kỳ ảnh hưởng xấu nào cho bệnh viện, cuộc phẫu thuật đêm nay đã thất bại, nguyên nhân do thể chất bệnh nhân không chịu nổi, do tinh thần bệnh nhân căng thẳng kéo dài cùng thần kinh bị suy nhược dẫn đến.” Một vị bác sĩ có chức sắc nói, nhưng trong mắt ông ta một chút thiện chí của người thầy thuốc cũng không có.
“Chúng ta phải giải thích với người nhà bệnh nhân thế nào đây, khối u kia vốn lành tính, nhưng chúng ta lại chẩn đoán nhầm thành ác tính, hơn nữa lại khiến cho khối u di căn đến cả thần kinh não bộ, có lẽ cả đời cứ mãi nằm như vậy, so với người thực vật thì có khác gì nhau, chẳng lẽ y bác sĩ chúng ta không phải chịu một phần trách nhiệm hay sao?” Vị bác sĩ nói ra sự thật, trong đầu hắn hiện lên bóng dáng gầy yếu của cô bé kia.
“Bác sĩ Lý, việc này sẽ ảnh hưởng tới bệnh viện, liên quan đến thanh danh của ba vị bác sĩ chúng ta, một khi công khai, người nhà bệnh nhân đòi kiện lên tòa án, hậu quả chắc tất cả chúng ta đều biết rõ, viện trưởng cũng sẽ không cho phép chúng ta công khai, cuộc thảo luận kết thúc ở đây, chuyện này chỉ có ba chúng ta biết, một khi để lộ ra thì đừng ai mong mình sẽ thoát khỏi trách nhiệm.” Vị bác sĩ quyền uy nghiêm túc nói.
Người thầy thuốc cũng đi theo phụ hợp, ánh mắt bác sĩ Lý u ám nhìn xuống.
“Cái gì? Sao lại có thể? Tại sao có thể như vậy? Vì sao lại như vậy? Bác sĩ Lý, ông nói cho cháu biết, vì sao lại như vậy?” Ân Tịch vừa gào khóc vừa lôi kéo góc áo ông ta.
“Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng khối u đã làm cho tình hình xấu đi, trở nên nghiêm trọng hơn, hơn nữa thần kinh người bệnh bị suy nhược trong thời gian dài nên mới khiến kết quả cuộc giải phẫu thành như vậy.” Bác sĩ Lý không quay ra, nhẹ nhàng nói, ông không dám nhìn thẳng vào mắt cô mà nói dối.
“Vậy mẹ cháu phải làm sao bây giờ? Bà ấy còn có thể tỉnh lại không?” Ân Tịch chưa từ bỏ ý định hỏi
“Việc này còn tùy tình hình, có những kỳ tích ngay cả lý luận y học cũng không thể giải thích được, nếu xuất hiện kỳ tích, nói không chừng mẹ cháu sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ Lý thản nhiên nói, thứ kỳ tích này giữa hàng ngàn vạn người mới xuất hiện một lần, xác suất chỉ là một phần mấy triệu, cơ hội xuất hiện kỳ tích gần như bằng không.
Nghe được kết quả, Ân Tịch hôn mê bất tỉnh.
Khi cô tỉnh lại, bà ngoại đang ngồi bên cạnh giường của cô, trong ánh mắt là trìu mến thống khổ. Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bạc của bà.
“Ân Tịch, nếu cháu không kiên cường lên, cháu muốn bà phải làm sao bây giờ? Cháu bảo mẹ cháu phải làm sao bây giờ?” Bà ngoại nức nở, thế nhưng trong ánh mắt đầy kiên định, trải qua nhiều năm như vậy, bàn ngoại vẫn kiên cường mạnh mẽ như vậy mà sống, bởi vì bà không thể bỏ mặc con gái cùng cháu ngoại mình.
“Bà ngoại, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ đứng dậy, cháu phải chăm sóc bà và mẹ, chúng ta cùng nhau tạo ra kỳ tích, chúng ta sẽ chờ mẹ tỉnh lại.” Ân Tịch kiên cường nói.
Khóe mắt bà ngoại rưng rưng lệ, gật đầu hơi hơi mỉm cười
Người Tình Giấu Mặt Người Tình Giấu Mặt - Sơ Thần