A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Phan Ý Yên
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Little Rain
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6869 / 186
Cập nhật: 2014-12-04 16:03:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Điều Kì Diệu Nhất
ếu được một lần trong đời gặp gỡ và quen biết nhau sâu đậm là điều kỳ diệu nhất trên thế gian này là gặp lại nhau lần nữa, yêu thương nhau lần nữa, em làm sao còn có thể quên được anh?
Tên cô ấy là Lê Na.
Lê Na thường xuyên bị mất ngủ hai tuần nay kể từ sau vụ tai nạn. Đột ngột và thảm khốc. Lúc cô tỉnh dậy thì đã không còn lại gì xung quanh mình. Không bố, không mẹ, không gia đình. Hoàn toàn trơ trọi và đơn độc trên đời.
Bác sĩ kể lại rằng chiếc xe bị lật nhào, lúc cứu cô ra khỏi xe, tay cô vẫn còn nắm chặt lấy tay mẹ.
Lê Na xuất viện đã được hai tuần. Căn biệt thự ngào ngạt hương ngọc lan bỗng chốc hoang tàn và lặng lẽ. Buổi sáng, lúc bừng tỉnh, Lê Na thỉnh thoảng vẫn còn gọi "mẹ ơi" một cách vô thức nhưng chỉ có những thanh âm buồn bã đáp lại.
Trong chớp mắt, cô phải học cách đối diện với mất mát, với cô đơn và những nỗi sợ hãi không có sắc màu.
Lê Na đi làm trở lại, cô thiết kế đồ chơi trong một công ty nhỏ của Hồng Kông. Công việc ngọt ngào này vốn dĩ là mơ ước của cô từ khi bảy tuổi. Lúc đó, bố mẹ cô mới chuyển về nước và họ sống trong một căn nhà ba phòng hướng ra biển. Lê Na như một cô công chúa nhỏ được bao bọc trong những giấc mơ màu hồng. Cô đi học ở trường quốc tế và chơi thân nhất với một cậu bạn mang trong mình dòng máu Việt - Pháp. Andrien là môt cậu bé tự tin và mạnh mẽ. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lê Na rụt rè ở một góc lớp, Andrien đã chủ động bước đến, vỗ vỗ lên vai cô và nói: "Bạn đừng lo, tớ sẽ quan tâm đến bạn." Và trong suốt những ngày tháng trong trẻo cạnh nhau ấy, Andrien luôn giữ lời hứa của mình.
Andrien mơ ước được trở thành phi công. Cậu mê mẩn những mô hình máy bay và có thể ngồi hàng giờ liền để nói với Lê Na khao khát được làm chủ bầu trời. Kể từ lúc đó, trong trái tim thơ ngây đã ấp ủ ước mơ trở thiết kế ra những chiếc máy bay mô hình đẹp nhất để tặng Andrien. Tuổi thơ hồn nhiên như một bức tranh chưa hề được trau chuốt trên giấy vẽ trắng tinh. Ít lâu sau, Andrien theo bố mẹ về Pháp và họ mất liên lạc với nhau.
Lê Na không còn nhớ được gì nhiều về cậu bạn tuổi thơ của mình ngoại trừ ước mơ thiết kế đồ chơi thì hoàn toàn không thay đổi. Trong suốt bao nhiêu năm qua, Lê Na luôn cảm thấy mình là một người may mắn trên đời vì có cuộc sống an bình như thế, có một gia đình ấm áp luôn luôn là chỗ dựa vững chắc nhất trước mỗi quyết định của cô.
Lê Na biết bố sẽ rất buồn nếu cô buông rơi cuộc sống của mình, họ sẽ rất đau lòng nếu cô từ bỏ tất cả những gì mà cả cô và gia đình cùng vun đắp bấy lâu nay. Nên khi đi làm trở lại mỉm cười với cô bé lễ tân lúc đi ngang qua sảnh và tiếp tục miệt mài với những bản vẽ của mình.
Nhưng có điều, những cơn mất ngủ liên hoàn bắt đầu khiến Lê Na kiệt sức. Thỉnh thoảng lúc tầm chiều, Lê Na cảm thấy xung quanh mình chao đảo và cô nghĩ hình như trong tiềm thức của mình có những điều mơ hồ gì đó mà cô không thể nhìn rõ. Chúng như ảo ảnh luẩn quẩn vây lấy cô. Cô cảm thấy rất mệt.
Một buổi sáng Chủ nhật, cô dọn dẹp phòng cho bố mẹ. Cũng khá lâu rồi cô mới đủ can đảm vào lại căn phòng này. Không có bất kỳ sự thay đổi nào trong căn phòng này từ hai ly uống trà cô tặng bố mẹ nhân kỷ niệm ngày cưới, bức tranh đầu tiên Lê Na vẽ bằng màu sáp được bố đóng khung kê gần cửa sổ cho đến chiếc áo sơ mi lần cuối cùng bố mặc được mẹ xếp ngay ngắn ở đầu giường. Không khí hơi âm ấm, lạnh lẽo. Cô ngồi vào bàn làm việc của bố. Trên bàn, cuốn album lớn để ảnh cả nhà đang được mở. Lê Na khe khẽ vuốt nhẹ lên từng tấm ảnh. Đậy là ảnh lúc cô tốt nghiệp đại học, ảnh cả nhà đi du lịch ở đảo Bali, ảnh bố đang sấy tóc cho mẹ, ảnh sinh nhật Lê Na hai mươi lăm tuổi, cả ảnh bố mẹ chụp ở máy tự động nhí nhố như trẻ con. Lê Na khẽ mỉm cười. Cô tiếp tục giở đến những trang sau. Năm tháng lặng lẽ quay đầu. Hầu như bất kỳ kỷ niệm gì của cả nhà cô đều cất giữ cẩn thận. Lê Na hai mươi ba tuổi, Lê Na hai mươi hai tuổi, Lê Na mười tám tuổi...
Cho đến khi Lê Na đột nhiên dừng lại ở một tấm ảnh bố bế cô trên tay, chân cô bị bó bột nhưng vẫn cười rất tươi. Lê Na không thể nhớ được gì. Đằng sau tấm ảnh chỉ ghi "tháng Hai năm 1995". Lê Na cố nhớ xem chuyện gì đã xảy ra nhưng không tài nào hình dung ra được. Cô cảm thấy chuyện này thật phi lý. Năm 199 đã mười tuổi, không thể nào cô có thể quên mình đã từng gãy chân như thế. Lê Na tiếp tục giở xem những tấm ảnh khác. Một tấm ảnh năm 1997, cả nhà ngồi xung quanh một đống lửa lớn ngoài biển với các cô chú bạn thân bố mẹ. Lê Na cũng không thể nhớ được gì? Đây là nơi nào? Đó chắc chắn không phải là căn nhà bên bờ biển mà Lê Na sống lúc nhỏ. Vậy đây là nơi nào? Tại sao Lê Na lại không thể nhớ được. Cô bắt đầu lo lắng thực sự. Lê Na vội vã giở trang này sang trang khác. Bất chợt cô dừng lại ở một tấm ảnh đen trắng khá cũ, trong hình là Lê Na bảy tuổi đang nắm tay một cậu bé tóc màu nâu có đôi mắt xanh thẳm màu nước biển. Đằng sau bức ảnh được bố ghi chú cẩn thận "Lê Na và Andrien - tháng Tám năm 1992".
Lê Na úp cả hai tay lên mặt, nước mắt cô đột ngột trào ra.
"Chuyện gì xảy ra thế này? Andrien là ai?"
Trong một thế giới hơn sáu tỷ người, mỗi ngày luôn có điều kỳ diệu xảy ra. Nhưng không phải điều kỳ diệu nào cũng lung linh rực rỡ. Có những điều khiến cuộc sống của bạn hoàn toàn thay đổi, như thể bạn đang lạc vào một giấc mơ.
Bác sĩ bảo Lê Na sẽ từ từ mất ký ức của mình. Tất cả những chuyện đã, đang và sẽ xảy ra trong cuộc đời cô đều có khả năng bị xóa bỏ hoàn toàn, không theo bất kỳ một thứ tự thời gian nào cả. Nghĩa là Lê Na chính thức không còn lại gì một khi ngay cả quá khứ cô cũng không thể giữ lại bên mình.
Lê Na hụt hẫng. Cô thậm chí không thể khóc, cũng chẳng dám hy vọng. Lê Na bước đi một mình trên phố. Hoang mang. Cô không muốn về nhà nhưng lại không biết đi đâu. Tất cả mọi con đường Lê Na đã đi qua dường như không có đoạn cuối, chúng chằng chịt, chồng chéo lên nhau, đẩy cô dừng chân trước một quán bar khá lớn có tên là Forget your day. Lê Na đẩy cửa bước vào. Bây giờ là tám giờ tối, quán đã khá đông người trong tiếng nhạc jazz dìu dịu. Cô tiến đến chọn một chỗ ở quầy bar, hơi chênh chếch với anh chàng bartender có nụ cười dễ mê hoặc lòng người. Lê Na ngước mắt nhìn thực đơn được viết lớn trên tường. Chỉ cần bạn muốn một chút cồn, ở đây hầu như không thiếu sự lựa chọn nào cả. Lê Na quyết định gọi một ly cocktail mang tên quán. Cô ngước mắt nhìn anh chàng bartender.
- Cho tôi một ly Forget your day!
Ngay cùng lúc đó, một người đàn ông ngồi xuống cách Lê Na một chiếc ghế cũng nói:
- Cho tôi một ly Forget your day! Cảm ơn.
Anh ta nói tiếng Việt với một âm điệu hơi lơ lớ. Nhưng âm sắc thì tương đối chuẩn, chứng tỏ anh ta không chỉ biết một hai câu đơn giản. Lê Na quay sang nhìn. Anh ta cũng quay sang:
- Chào cô, không ngờ chúng ta lại có sở thích giống nhau. Tên tôi là Andrien.
Anh ta mỉm cười, nụ cười xanh thăm thẳm màu nước biển. Màu tóc nâu sắng được cắt cao gọn ghẽ. Anh ta mặc đồng phục phi công hay thuyền trưởng gì đó mà Lê Na không phân biệt được, dưới chân là một chiếc vali kéo tay màu đen vừa phải. Lê Na mỉm cười gật đầu lại với anh ta.
- Chào anh. Tôi là Lê Na. Anh nói tiếng Việt giỏi quá.
Ánh mắt anh ta đột nhiên thay đổi, rực rỡ một thứ ánh sáng kỳ lạ. Anh ta đột ngột chuyển sang ngồi ghế ngay cạnh Lê Na.
- Xin lỗi, cô nói tên cô là gì cơ?
- Lê Na. Có chuyện gì hả anh?
Anh ta bất giác trở nên thật kỳ lạ, như thể là đang xúc động nhiều lắm. Anh ta nắm lấy tay Lê Na siết chặt.
- Lê Na, anh là Andrien đây. Em có nhớ anh không? Có nhớ Andrien không?
Lê Na giật mình, khẽ khàng rút tay mình ra khỏi tay của người đàn ông lạ.
- Chắc anh nhầm tôi với ai mất rồi. Tôi không quen ai tên như thế cả. Anh ta thoáng ngượng ngùng, bối rối. Cử chỉ thể hiện một sự thất vọng thấy rõ. Lê Na khẽ đưa tay lên vuốt tóc, ánh mắt vẫn nhìn Andrien một cách e dè. Đột nhiên, anh ta giữ chặt cánh tay đang đưa lên vuốt tóc của cô.
- Em thật không phải là Lê Na à? Cô ấy cũng có một cái nốt ruồi trên trán phía bên phải như thế này!
Đến lúc này thì Lê Na thật sự kinh ngạc. Trong lòng cô ấy dấy lên một niềm cảm thông sâu sắc.
- Cô ấy chắc hẳn phải quan trọng với anh lắm đúng
Andrien từ từ buông cánh tay Lê Na ra. Anh đưa tay vào túi áo, rút trong ví ra một tấm ảnh hai đứa trẻ tầm bảy tuổi. Bằng một giọng từ tốn, anh kể:
- Lúc còn nhỏ, tôi theo bố mẹ sang Việt Nam sống một thời gian và Lê Na là tất cả những kỷ niệm đẹp đẽ nhất. Có khá nhiều chuyện không may đã xảy ra với cuộc sống đã từng được xem là hoàn hảo của tôi cho đến khi tôi chỉ còn lại một mình. Tôi hoàn thành lời hứa trở thành phi công mà khi xưa đã hứa với Lê Na và quay trở lại đây tìm cô ấy. Nhưng cô thấy đấy, thật không dễ dàng gì, tấm ảnh này là tất cả những gì tôi có.
Andrien chìa tấm ảnh cho Lê Na xem. Cô thấy những ngón tay mình bắt đầu run lên khi nhìn thấy tấm ảnh. Nó y hệt như tấm ảnh cô vừa xem trong album ở nhà hôm trước, trong hình là Lê Na bảy tuổi và cậu bé tóc nâu mắt màu xanh nước biển, đằng sau được bố ghi chú ngày tháng và cái tên Andrien một lần nữa xuất hiện. Cô không thể nói được gì, chỉ có thể ngước mắt nhìn Andrien chăm chú, giọng cô nghen nghẹn:
- Tôi... ở nhà tôi... cũng có một bức ảnh như thế này...
Nước mắt Lê Na tuôn ra như thác. Cảm thấy mất mát và mơ hồ này khiến cô bối rối và hoang mang không tả. Andrien kéo nhẹ cô vào lồng ngực săn chắc của mình. Ở đó, Lê Na có thể nghe rõ tiếng trái tim anh đang đập liên hồi, nhịp đập vội vã, nghẹn ngào.
- Nhưng em... em không thể nhớ được gì... Em không thể nhớ được gì?
Andrien luồn tay vào tóc cô vuốt nhẹ. Một cảm giác ân cần, ấm áp mà trước đây chưa ai từng làm với cô.
- Không sao... Không sao... Tìm được lại em là điều tốt nhất rồi...
Thành phố bắt đầu mùa mưa. Những cơn mưa chiều vội vã khiến mọi thứ dịu dàng hơn hẳn. Andrien quyết định hoãn thủ tục visa để ở lại Việt Nam. Anh thường xuyên tìm Lê Na và mang theo tất cả những vật kỷ niệm tuổi thơ mà anh luôn gìn giữ thật cẩn thận. Những khi ở bên cạnh anh, Lê Na cảm thấy như được cả thế giới vỗ về an ủi. Sự nhẹ nhàng của anh, hết thảy những điều nhỏ nhặt mà Andrien mang đến khiến cho cuộc sống của cô như một buổi sáng màu xuân, hy vọng khẽ khàng gieo vào đất.
đưa Lê Na quay lại căn nhà bên bờ biển. Đó là một đêm trăng tròn vành vạnh và biển thênh thang yên ả. Andrien ôm lấy Lê Na từ phía sau thật chặt và thì thầm vào tai cô:
- Chúng ta đừng bao giờ rời xa nhau nữa nhé! Hãy để anh làm phiền em suốt đời được không?
Nước mắt Lê Na rơi xuống ướt đẫm cánh tay anh. Cô còn có thể trả lời được gì khi điều hạnh phúc nhất cũng là điều bất ngờ nhất đang ở ngay trước mắt mình.
Những cơn mưa vẫn đều đặn phủ nhòa thành phố. Một buổi sáng tỉnh dậy, Lê Na khẽ vươn vai. Cô với tay lấy điện thoại để ở đầu giường, tin nhắn của Andrien gửi đến: "Em ngủ có ngon không? Hôm nay chúng ta hẹn đi nhà hàng nhưng anh đến muộn một lúc. Em đợi anh nhé!"
Lê Na nhẹ nghiêng đầu. Có một điều gì đó đã bỏ lỡ trong cô. Tại sao cô lại đi đặt nhà hàng với Andrien? Cô không còn nhớ nữa...
Lê Na mở tung cửa sổ. Nước mưa vồ vập vương vào nhà, vỡ òa trên mặt cô. Bằng một lý trí minh mẫn, rành mạch, cô ý thức được bệnh tình của mình. Những điều ngọt ngào nhất, hay Andrien của cô, đều có thể sẽ như buổi sáng hôm nay, tỉnh giấc và mất đi vĩnh viễn. Lê Na không đủ cản đảm để đối diện với mất mát bất ngờ nhiều lần đến vậy.
Hôm nay, trời mưa dai dẳng hơn bình thường. Cô kéo vali ra khỏi nhà. Những con đường không có đoạn cuối mà cô sẽ đi qua, chồng chéo lên nhau, liệu có thể dẫn cô dừng chân ở nơi nào trên thế giới này?
Suốt cuộc đời một con người, có thể họ sẽ chỉ ao ước về một điều gì đó không thể gọi tên mà bỏ qua vô vàn những điều hạnh phúc giản khác xung quanh mình.
Người Lớn Cô Đơn Người Lớn Cô Đơn - Phan Ý Yên Người Lớn Cô Đơn