Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 32
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52 : 52
in đứng phía sau cách Myron vài bước. Phòng khi. Nhưng anh có thể thấy ngay rằng Jake Wolf không định nhúc nhích. Lão đã đầu hàng. Ngay lúc này. Có thể có điều gì khác, điều gì đó sẽ xảy ra sau. Win đã từng đối phó với những người như Jake Wolf. Họ không bao giờ thực sự tin rằng mọi chuyện thế là hết. Họ tìm kiếm một đường ra, một lối thoát, một kẽ hở, một xảo thuật hợp pháp, gì gì đó.
Vài phút sau, họ phát hiện ra xe của Van Dyne trong bãi đất phố mua sắm Roosevelt. Myron và Win đã chạy ra trước, để Lorraine Wolf và Erik Biel ngồi lại trong xe. Erik vẫn còn vài cái còng nylon mà anh ta đã mua ở cùng chỗ cửa hàng nơi anh ta mua đạn. Vì thế họ còng quặt tay Lorraine Wolf ra sau lưng và hết sức hy vọng rằng Erik sẽ không làm điều gì ngu ngốc.
Không lâu sau khi Myron và Win biến mất vào bóng tối, Erik rời khỏi ghế sau. Anh ta tiến đến chỗ chiếc xe của Van Dyne. Anh ta mở cánh cửa trước. Anh ta không biết chính xác mình đang làm gì. Anh ta chui vào ghế lái. Có những chiếc móng gẩy guitar nằm trên sàn. Anh còn nhớ bộ sưu tập của con gái anh, nhớ con bé đã yêu chúng tới mức nào, cách đôi mắt con bé nhắm lại mỗi khi nó lướt tay trên những sợi dây đàn. Anh còn nhớ chiếc đàn guitar đầu tiên của Aimee, một thứ đồ vớ vẩn anh mua ở một cửa hàng bán đồ chơi với giá mười đô. Con bé mới có bốn tuổi. Nó đã đập tay lên đó và làm một bài biểu diễn tuyệt vời với bài hát “Santa Claus Is Coming to Town.” Trông giống Bruce Springteen hơn là thứ gì đó bạn vẫn thấy ở một đứa trẻ con chưa tới tuổi đi học. Anh và Claire vỗ tay như điên khi cô bé hát xong.
“Aimee giỏi quá,” Claire đã thừa nhận.
Cả nhà cùng cười. Tất cả bọn họ đã thật hạnh phúc.
Erik nhìn ra ngoài tấm kính chắn gió, về phía xe của anh, về phía Lorraine Wolf. Tính đến nay anh đã quen biết Lorraine Wolf được hai năm, kể từ khi Aimee bắt đầu hẹn hò với con trai cô ta. Anh quý cô ta. Thành thực mà nói, thậm chí anh đã từng có chút mơ mộng viển vông về cô ta. Không phải anh đã từng làm chuyện gì liên quan đến việc đó. Không phải như vậy. Chỉ là một ảo tưởng vô hại với một phụ nữ hấp dẫn mà thôi. Chuyện bình thường.
Bấy giờ anh mới nhìn vào ghế sau. Có một bản nhạc, viết tay. Anh cứng đờ người. Bàn tay anh di chuyển chậm chạp. Anh nhìn chữ viết và nhận ra đó là chữ của Aimee. Anh nhặt nó lên, đưa lại gần hơn, nâng niu nó như thể đó là những sợi tơ mỏng manh.
Aimee đã viết ra cái này.
Có thứ gì đó tắc nghẹn trong họng anh. Từng đầu ngón tay anh lướt trên những chữ viết, những nốt nhạc. Con gái anh đã cầm bản nhạc này. Nó đã vò đầu bứt tai theo cái cách nó vẫn thường làm và nghiền ngẫm về những trải nghiệm cuộc sống của mình và viết ra cái này. Đó là một ý nghĩ giản dị, thật vậy, nhưng đột nhiên nó có ý nghĩa như cả thế giới đối với anh. Cơn giận dữ đã qua đi. Nó sẽ quay trở lại. Anh biết vậy. Nhưng trong giờ phút ấy, trái tim anh chỉ thấy trĩu nặng. Không có chút giận dữ. Chỉ còn nỗi đau.
Đó là lúc Erik quyết định mở cái thùng xe ra.
Anh quay lại nhìn Lorraine Wolf. Có cái gì đó vụt qua gương mặt cô ta. Anh không biết là gì. Anh mở cửa xe và bước về phía màn đêm. Anh đi tới chỗ thùng xe, dùng một tay nắm lấy nắp thùng, bắt đầu nhấc nó lên. Anh nghe thấy tiếng sột soạt từ bãi cỏ. Anh quay lại và thấy Myron đang chạy như bay vào tầm mắt.
“Erik, đợi đã...”
Lúc đó Erik bèn mở thùng xe ra.
Tấm vải nhựa màu đen. Đó là thứ anh nhìn thấy đầu tiên. Có thứ gì đó được bọc trong tấm vải nhựa đen. Hai đầu gối anh run lập cập, nhưng anh cố kìm lại. Myron dợm bước về phía anh, nhưng Erik đưa một tay lên như thể bảo anh ta đứng lùi lại. Anh cố gắng xé tấm vải nhựa ra. Nó không rách. Anh kéo và giật. Tấm vải nhựa vẫn trơ trơ. Bấy giờ Erik bắt đầu sợ hãi. Ngực anh căng lên. Hơi thở nghẹn lại.
Anh rút chùm chìa khóa của mình ra và chọc một mũi chìa khóa vào tấm nhựa. Nó tạo thành một lỗ thủng. Có máu. Anh xé toạc tấm nhựa và thò hai tay vào. Chúng trở nên ướt nhoẹt và dấp dính. Erik giằng kéo tấm nhựa một cách tuyệt vọng, cào xé nó như thể chính anh đang bị kẹt bên trong đó, đang mất dần dưỡng khí.
Anh nhìn thấy khuôn mặt người chết và ngã ra.
Lúc bấy giờ Myron đã đứng ngay cạnh anh.
“Ôi lạy Chúa,” Erik nói. Anh sụp xuống. “Ôi xin cám ơn Người...”
Không phải con gái anh nằm trong thùng xe. Là Drew Van Dyne.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại