Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 32
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
ác sĩ Edna Skylar gặp Myron ở tiền sảnh của Trung tâm Y tế St. Barnabas. Bà vận đủ bộ - một cái áo choàng trắng, một cái thẻ tên với lôgô của bệnh viện, một cái ống nghe đu đưa quanh cổ, một cặp hồ sơ trong tay. Bà cũng có cả tác phong bác sĩ rất ấn tượng, được hoàn thiện với cái dáng điệu đáng ghen tị, nụ cười nhỏ nhẹ, cái bắt tay chặt-mà-không-siết.
Myron tự giới thiệu về mình. Bà nhìn thẳng vào mắt anh và nói, “Nói cho tôi biết về cô gái mất tích đi.”
Lời nói của bà không dành chút khoảng thời gian nào cho việc tranh luận. Myron cần bà tin anh, nên anh vào đề ngay, tránh không nhắc đến họ của Aimee. Hai người đứng ở giữa sảnh. Các bệnh nhân và khách khứa qua lại hai bên, một số người đi sát cạnh.
Myron nói: “Có lẽ chúng ta nên đến chỗ nào kín đáo hơn.”
Edna Skylar mỉm cười, nhưng không có chút vui vẻ nào cả. “Những người này bận tâm với những việc quan trọng của họ hơn là chúng ta.”
Myron gật đầu. Anh thấy một ông cụ trên chiếc xe lăn với một cái mặt nạ ôxy. Anh thấy một người phụ nữ xanh xao trong bộ tóc giả chẳng hợp tí nào đang đăng ký nhập viện với ánh mắt vừa cam chịu vừa hoang mang, như thể bà ta đang tự hỏi liệu có được đăng ký xuất viện không và liệu điều đó thậm chí có còn quan trọng nữa không.
Edna Skylar quan sát anh. “Có rất nhiều người chết ở đây,” bà nói.
“Làm sao bà làm được việc này?” Myron hỏi.
“Anh muốn nghe những lời sáo rỗng phổ biến về chuyện có thể tách bạch vấn đề cá nhân và vấn đề chuyên môn chăng?”
“Không hẳn.”
“Sự thật là, tôi không biết. Công việc của tôi rất thú vị. Nó không bao giờ cũ. Tôi nhìn thấy cái chết nhiều rồi. Điều đó cũng không bao giờ cũ. Nó không giúp tôi chấp nhận đạo đức của bản thân tôi hay bất cứ điều gì đại loại như thế. Trái lại. Cái chết là một nỗi đau bất biến. Cuộc sống quý giá hơn những gì anh có thể tưởng tượng. Tôi đã thấy nó, giá trị thực sự của cuộc sống, không chỉ là những thứ vô vị thông thường mà chúng ta vẫn nghe kể. Cái chết là kẻ thù. Tôi không chấp nhận nó. Tôi chiến đấu với nó.”
“Và việc đó không bao giờ trở nên mệt mỏi?”
“Chắc chắn là có. Nhưng tôi sẽ làm việc gì khác đây? Nướng bánh quy ư? Làm ở Phố Wall ư?” Bà nhìn quanh. “Đi nào, anh nói đúng - ở đây mất tập trung quá. Đi theo tôi, nhưng tôi đang có một lịch làm việc dày đặc, vì vậy anh cứ nói tiếp đi.”
Myron kể cho bà phần còn lại của câu chuyện về sự biến mất của Aimee. Anh cố kể câu chuyện ngắn gọn hết mức - tránh không nhắc đến tên mình - nhưng anh vẫn đảm bảo có nhắc đến việc cả hai cô gái sử dụng cùng một chiếc máy ATM. Bà hỏi vài câu, chủ yếu là những điểm nhỏ cần làm rõ. Họ đến văn phòng của bà và ngồi xuống.
“Có vẻ như cô ta đã bỏ trốn.” Edna Skylar nói.
“Tôi có tính đến điều đó.”
“Ai đó đã tiết lộ cho anh tên của tôi, có đúng không?”
“Đại loại vậy.”
“Vậy anh biết chút gì về thứ tôi đã nhìn thấy không?”
“Chỉ những điều cơ bản thôi. Những gì bà nói đã thuyết phục được các điều tra viên rằng Katie đã bỏ trốn. Tôi chỉ tự hỏi liệu bà có nhìn thấy cái gì đó khiến bà nghĩ khác không.”
“Không. Và tôi đã nghĩ về điều đó hàng trăm lần trong đầu.”
“Bà biết rõ,” Myron nói “là các nạn nhân bị bắt cóc thường đi cùng với kẻ bắt cóc họ.”
“Tôi biết tất cả những điều đó. Hội chứng Stockholm và tất cả những biến thể kỳ dị của nó. Nhưng nó có vẻ không theo hướng đó. Katie trông không có vẻ kiệt quệ cho lắm. Ngôn ngữ cơ thể thường đúng. Không có sự hoảng loạn trong mắt cô ta hoặc bất cứ loại biểu hiện phấn khích kiểu sùng tín nào. Thực ra, đôi mắt cô ta rất trong. Tôi không nhìn thấy dấu hiệu của ma tuý trong đó, mặc dù phải công nhận tôi chỉ nhìn thoáng qua.”
“Chính xác bà nhìn thấy cô ta lần đầu ở đâu?”
“Ở Đại lộ Tám gần Phố Hai mốt.”
“Và cô ta đang đi đến chỗ ga tàu điện ngầm?”
“Phải.”
“Có hai chuyến tàu đi qua ga đó.”
“Cô ta đi tàu C.”
Tàu C thường đi theo hướng Bắc - Nam qua Mahattan. Điều đó chẳng giúp ích gì.
“Kể cho tôi nghe về người đàn ông đi cùng cô ta đi.”
“Tầm ba mươi tới ba nhăm. Chiều cao trung bình. Ưa nhìn. Tóc dài, sẫm màu. Râu để chừng hai ngày chưa cạo.”
“Còn các vết sẹo, xăm, bất cứ thứ gì đại loại như thế?”
Edna Skylar lắc đầu và kể cho anh câu chuyện, bà đã đi bộ trên phố với chồng ra sao, Katie trông khác như thế nào, già hơn, sành điệu hơn, kiểu tóc khác, và bà đã không dám khẳng định đó là Katie cho tới khi Katie nói ra những lời cuối cùng: “Đừng nói với ai là đã thấy tôi nhé.”
“Và bà nói cô ấy có vẻ sợ hãi?”
“Phải.”
“Nhưng không phải là sợ người đàn ông cô ấy đi cùng sao?”
“Đúng vậy. Tôi hỏi anh điều này được không?”
“Được thôi.”
“Tôi biết chút ít về anh,” bà nói. “Không, tôi không phải là một fan hâm mộ bóng rổ, nhưng Google có thể làm nên những kỳ tích. Tôi dùng nó suốt. Với cả bệnh nhân nữa. Khi tôi mới gặp ai, tôi đều kiểm tra họ qua mạng.”
“Rồi.”
“Vậy câu hỏi của tôi là, tại sao anh phải cố tìm kiếm cô gái đó?”
“Tôi là một người bạn của gia đình.”
“Nhưng tại sao lại là anh?”
“Khó giải thích lắm.”
Edna Skylar nín lặng một lát, có vẻ không chắc chắn liệu bà có nên chấp nhận câu trả lời mập mờ của anh không. “Bố mẹ của cô ấy chống chọi ra sao rồi?”
“Không tốt lắm.”
“Con gái họ rất có khả năng vẫn an toàn. Như Katie.”
“Có thể.”
“Anh nên nói với họ như thế. Cho họ chút an ủi. Cho họ biết là con gái họ sẽ ổn thôi.”
“Tôi không nghĩ điều đó sẽ có chút tác dụng nào.”
Bà nhìn xa xăm. Có cái gì đó vụt qua gương mặt bà.
“Bác sĩ Skylar?”
“Một đứa con của tôi đã từng bỏ trốn,” Edna Skylar nói. “Lúc đó nó mười bảy tuổi. Anh biết câu hỏi về bản chất chống lại sự nuôi dưỡng không? Chà, tôi đã là một bà mẹ tồi. Tôi biết vậy. Nhưng thằng con trai tôi đã là một mớ rắc rối ngay từ ngày đầu. Nó dính vào chuyện đánh lộn. Nó thó đồ trong cửa hàng. Nó bị bắt năm mười sáu tuổi vì tội ăn trộm một cái ô tô. Nó nghiện ma tuý nặng, mặc dù tôi không nghĩ là lúc đó tôi biết. Đó là vào những ngày trước khi chúng tôi nói chuyện về ADD(1) hoặc cho lũ trẻ uống Ritalin(2) hay những thứ tương tự. Nếu đó là một lựa chọn nghiêm túc, có lẽ tôi đã làm rồi. Thay vào đó, tôi phản ứng bằng cách rút lại và mong nó sẽ vượt qua chuyện đó. Tôi không tham gia vào cuộc sống của nó. Tôi không cho nó định hướng.”
Bà nói tất cả những đều đó hoàn-toàn-thành-thật.
“Dẫu sao, lúc nó bỏ đi. Tôi đã không làm gì. Tôi gần như mong đợi điều đó. Một tuần trôi qua. Hai tuần. Nó không gọi. Tôi không biết nó ở đâu. Con cái là phúc lành. Nhưng chúng cũng làm tan nát trái tim anh theo nhiều cách mà chúng có thể không bao giờ tưởng tượng nổi.”
Edna Skylar ngừng lại.
“Điều gì đã xảy ra với nó?” Myron hỏi.
“Không có gì quá ghê gớm. Cuối cùng nó cũng gọi. Nó đã ở vùng West Coast, cố gắng trở thành một ngôi sao lớn. Nó cần tiền. Nó ở đó trong hai năm. Làm gì hỏng nấy. Rồi nó quay về. Nó vẫn chỉ là một thằng nhếch nhác. Tôi cố gắng yêu thương nó, chăm lo cho nó, nhưng” - bà nhún vai - “khả năng bác sĩ đến với tôi tự nhiên. Khả năng làm mẹ thì không.”
Edna Skylar nhìn Myron. Anh có thể thấy bà vẫn chưa nói xong, nên anh vẫn chờ.
“Tôi ước...” Họng bà nghẹn lại. “Đó là một lời nói sáo rỗng kinh khủng, nhưng hơn tất cả, tôi ước tôi có thể bắt đầu lại một lần nữa. Tôi yêu con trai tôi, tôi thực sự yêu nó, nhưng tôi không biết phải làm gì cho nó. Có lẽ nó đã hết hy vọng rồi. Tôi biết điều đó nghe lạnh lùng biết bao, nhưng khi anh làm những chẩn đoán chuyên môn suốt ngày, anh có xu hướng làm những thứ đó cả trong cuộc sống riêng tư. Ý tôi là, tôi đã phát hiện ra rằng mình không thể kiểm soát nổi những người tôi yêu. Vì vậy tôi kiểm soát những người tôi không yêu.”
“Tôi chưa hiểu,” Myron nói.
“Những bệnh nhân của tôi,” bà giải thích. “Họ là những người xa lạ, nhưng tôi chăm lo cho họ rất nhiều. Không phải vì tôi là một người hào phóng hay tuyệt vời, nhưng bởi vì trong suy nghĩ của tôi, họ vẫn còn vô tội. Và tôi đánh giá họ, tôi biết điều đó là sai. Tôi biết tôi nên đối xử với mọi bệnh nhân như nhau, và về phương diện điều trị, tôi nghĩ tôi có làm như vậy. Nhưng sự thật là, nếu tôi Google một người và thấy rằng họ đã có thời gian ngồi tù hoặc hình như có một cuộc đời hèn hạ, tôi cố gắng đẩy họ tới chỗ bác sĩ khác.”
“Bà thích những người vô tội hơn,” Myron nói.
“Chính xác. Những người - tôi biết điều này nghe thế nào - những người tôi cho là trong sáng. Hoặc chí ít, trong sáng hơn.”
Myron nghĩ về lý lẽ gần đây của riêng anh, rằng mạng sống của Anh em song sinh không có chút nghĩa lý gì đối với anh ra sao, rằng anh có thể hy sinh bao nhiêu dân thường để cứu đứa con trai của riêng anh. Lý lẽ đó có khác nhiều lắm không?
“Vì vậy điều tôi cố gắng nói là, tôi nghĩ về cha mẹ của cô gái ấy, những người mà anh nói đang không được ổn lắm, và tôi lo lắng cho họ. Tôi muốn giúp đỡ.”
Trước khi Myron có thể trả lời, có chút tia sáng trên cánh cửa. Cửa mở ra, và một mái đầu hoa râm ló vào. Myron đứng dậy. Người đàn ông tóc hoa râm bước vào và nói, “Anh xin lỗi, anh không biết em đang tiếp ai đó.”
“Không sao đâu, anh yêu,” Edna Skylar nói, “nhưng có lẽ anh quay lại sau được không?”
“Tất nhiên.”
Người đàn ông tóc hoa râm cũng mặc một chiếc áo choàng trắng. Ông nhận ra Myron và mỉm cười. Myron nhận thấy nụ cười đó. Edna Skylar không phải một fan hâm mộ bóng rổ, nhưng người đàn ông này thì có. Myron chìa tay ra. “Myron Bolitar.”
“Ồ, tôi biết anh là ai. Tôi là Stanley Rickenback. Được biết nhiều hơn với tư cách là ông Bác sĩ Edna Skylar.”
Họ bắt tay.
“Tôi đã thấy anh chơi ở trường Duke,” Stanley Rickenback nói, “Anh đúng là một sự khác biệt đấy.”
“Cảm ơn ông.”
“Tôi không có ý làm phiền đâu. Tôi chỉ muốn biết liệu cô dâu e lệ của tôi có muốn cùng tôi hưởng niềm vui bếp núc bữa trưa, chính là quán ăn tự phục vụ ở bệnh viện của chúng tôi hay chăng.”
“Tôi sắp đi đây,” Myron nói. Rồi: “Ông đã ở cùng vợ ông khi bà ấy nhìn thấy Katie Rochester phải không?”
“Đó là lý do anh ở đây à?”
“Phải.”
“Anh là nhân viên cảnh sát à?”
“Không.”
Edna Skylar đã đứng dậy. Bà hôn vào má chồng. “Nhanh lên anh. Em sẽ có mấy bệnh nhân trong hai mươi phút nữa.”
“Phải, tôi đã ở đó,” Stanley Rickenback nói với Myron. “Sao, anh quan tâm đến điều gì vậy?”
“Tôi đang điều tra vụ mất tích của một cô gái khác.”
“Đợi đã, một cô gái khác bỏ trốn à?”
“Có thể. Tôi muốn nghe về những cảm tưởng của ông, bác sĩ Rickenback.”
“Về cái gì?”
“Có phải ông cũng cảm thấy là Katie Rochester đã bỏ trốn không?”
“Có.”
“Xem ra ông khá chắc chắn,” Myron nói.
“Cô ấy đi cùng một người đàn ông. Cô ấy không có hành động gì để chạy trốn. Cô ấy bảo Edna không được nói cho bất kỳ ai và - Rickenback quay sang bà vợ ông. “Em bảo anh ta chưa?”
Edna nghiêm mặt. “Đi thôi anh.”
“Bảo tôi cái gì cơ?”
“Stanley yêu quý của tôi đang trở nên già cả và lẫn cẫn,” Edna nói. “Ông ấy cứ tưởng tượng ra lắm chuyện.”
“Ha, ha, thật khôi hài. Em có nhận định chuyên môn của em. Anh cũng có chứ.”
“Nhận định chuyên môn của ông?” Myron nói.
“Không có gì đâu,” Edna nói.
“Không phải là không có gì,” Stanley khăng khăng.
“Tốt thôi,” Edna nói. “Vậy cứ nói với anh ta cái mà anh nghĩ anh đã thấy.”
Stanley quay sang Myron. “Vợ tôi đã nói với anh về việc cô ấy nghiên cứu các khuôn mặt như thế nào. Cô ấy nhìn mọi người và cố gắng đưa ra các phán đoán. Cho vui thôi. Tôi không làm thế. Tôi bỏ công việc lại ở sở.”
“Chuyên ngành của ông là gì, bác sĩ Rickenback?”
Ông mỉm cười. “Vấn đề ở đấy.”
“Là gì?”
“Tôi là một bác sĩ sản - phụ khoa. Lúc đó tôi không thực sự nghĩ đến nó. Nhưng khi chúng tôi về tới nhà, tôi tìm những tấm hình của Katie Rochester trên Web. Anh biết đấy, những tấm được đưa ra cho các phương tiện truyền thông ấy. Tôi muốn xem xem liệu đó có đúng là cô gái chúng tôi nhìn thấy ở ga tàu điện ngầm không. Và đó là lý do tại sao tôi khá chắc chắn về điều tôi thấy.”
“Điều gì?”
Stanley bỗng cảm thấy không chắc chắn với chính bản thân mình.
“Thấy chưa?” Edna lắc đầu. “Một thứ hoàn toàn vớ vẩn.”
“Cũng có thể,” Stanley Rickenback tán đồng.
Myron nói, “Nhưng?”
“Nhưng hoặc là Katie Rochester lên cân,” Stanley Rickenback nói, “hoặc có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô ấy đang có thai.”
Chú thích
1. Một triệu chứng thuộc tâm thần học, thường xảy ra với trẻ tuổi vị thành niên. Trẻ có triệu chứng ADD không phải là những trẻ dốt, trái lại thường có IQ cao, nhưng hay nổi loạn và đập phá.
2. Một loại thuốc dùng để điều trị ADD.
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại