Tác giả: Harlan Coben
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 57
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1433 / 32
Cập nhật: 2017-08-25 08:10:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
yron có hai suy nghĩ có phần trái ngược về Miami. Một, thời tiết thật đẹp anh nên dọn xuống đây ở. Hai, nắng - dưới này có quá nhiều nắng. Tất cả mọi thứ đều chói chang. Ngay cả trong sân bay Myron cũng thấy lóa cả mắt.
Điều đó không thành vấn đề đối với bố mẹ của Myron, Ellen và Al Bolitar yêu quý, những người đeo cặp kính ngoại cỡ nghi là kính bảo hộ của thợ hàn, mặc dù kiểu thì khác. Cả hai người cùng chờ anh ở sân bay. Myron đã bảo họ đừng chờ, rằng anh sẽ đi taxi, nhưng bố cứ khăng khăng. “Chẳng phải bố luôn đón con từ sân bay về là gì? Còn nhớ cái hồi con đi từ Chicago về sau trận bão tuyết lớn đó không?”
“Chuyện đó từ mười tám năm trước mà, bố.”
“Thì sao? Con nghĩ là bố quên mất phải đi như thế nào rồi phỏng?”
“Và đó là Sân bay Newark.”
“Mười tám phút, Myron.”
Mắt Myron nhắm nghiền. “Con nhớ mà.”
“Mười tám phút đúng.”
“Con nhớ mà, bố.”
“Đó là thời gian bố đi từ nhà đến Cửa A tại Sân bay Newark. Bố đã từng căn giờ mà, nhớ không.”
“Con nhớ, vâng ạ.”
Vậy là họ ở đây, cả hai người, ở sân bay với làn da rám nắng và những đốm tàn nhang mới nổi. Khi Myron đi xuống thang máy, mẹ chạy ào đến và quàng tay quanh người cậu con trai cứ như thể đây là chuyến trở về sau vụ phóng thích tù binh Chiến tranh năm 1974. Bố đứng lại dưới sảnh với nụ cười mãn nguyện. Myron cũng ôm bà. Mẹ hình như gầy hơn. Dưới này là thế đấy. Bố mẹ bạn quắt lại và gầy hơn và đen hơn, giống như những cái đầu nhăn nheo khổng lồ.
Mẹ nói, “Mình đi lấy hành lý của con đi.”
“Con có đây rồi.”
“Thế thôi? Chỉ một cái túi này thôi à?”
“Con chỉ xuống đây có một đêm thôi mà.”
“Lại thế.”
Myron ngắm khuôn mặt của bà, nhìn đôi tay bà. Khi anh nhìn thấy rõ rệt hơn sự run rẩy, anh cảm thấy tiếng đập thình thịch trong lồng ngực mình.
“Sao thế?” bà nói.
“Không có gì.”
Mẹ lắc đầu. “Con lúc nào cũng là đứa nói dối kém nhất. Có nhớ hồi mẹ đi vào bắt gặp con với Tina Ventura và con bảo là không có chuyện gì không? Con nghĩ mẹ không biết chắc?”
Năm thứ hai trung học. Hỏi mẹ và bố họ đã làm gì hôm qua, họ sẽ không nhớ. Hỏi họ về bất cứ chuyện gì hồi anh còn thơ trẻ, thì cứ như họ đã xem phim chiếu lại mỗi buổi tối vậy.
Anh giơ tay lên giả đầu hàng. “Con xin thua.”
“Đừng có láu cá như thế chứ. Mà thế lại làm mẹ nhớ lại.”
Họ đến chỗ bố. Myron hôn vào má ông. Anh luôn làm thế. Bạn không bao giờ bỏ được việc đó. Làn da có vẻ chùng xuống. Vẫn có mùi hương Old Spice ở đó, nhưng nhạt hơn mọi khi. Có cái gì đó khác ở đó, một mùi khác, và Myron nghĩ đó là mùi của tuổi già. Họ đi thẳng ra xe.
“Đoán xem mẹ đã gặp ai nào?” Mẹ nói.
“Ai thế?”
“Dotte Derrick. Còn nhớ bà ấy không?”
“Không.”
“Chắc chắn là con có nhớ. Bà ấy có thứ đó, con-gọi-thế-mà, trong sân nhà.”
“Ồ, đúng rồi. Bà ấy. Với thứ đó.”
Anh không biết bà đang nói về cái gì, nhưng thế này thì dễ xử hơn.
“Dù gì mẹ cũng gặp Dotte hôm nọ và chuyện gẫu. Bà ấy và Bob đã dọn xuống đây từ bốn năm trước. Họ có một chỗ ở Fort Lauderdale, nhưng Myron ạ, chỗ đó xập xệ lắm rồi. Ý mẹ là, nó chẳng được coi sóc gì cả. Al, tên cái chỗ Dotte ở là gì ấy nhỉ? Sunshine Vista, gì đó kiểu như thế, phải không?”
“Ai thèm quan tâm?” Bố nói.
“Cám ơn, Quý ngài Được việc. Dù gì thì đấy cũng là nơi Dotte ở. Và cái chỗ đó thì kinh lắm. Thật là xập xệ hết sức. Al, chỗ ở của Dotte xập xệ lắm phải không anh?”
“Vào đề đi, El,” bố nói. “Nói vào vấn đề đi.”
“Em sắp nói đây, em sắp nói đây. Em nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Dotte gì đó,” Myron nói.
“Derrick. Con có nhớ bà ấy, đúng không?”
“Rất nhớ ạ,” Myron nói.
“Đúng rồi, tốt. Mà, Dotte còn có anh em họ hàng ở mạn phía Bắc. Nhà Levine. Con có nhớ bọn họ không? Chả có lý do gì phải nhớ cả, thôi quên đi. Mà, một trong những người họ hàng đó sống ở khu Kasselton. Con biết Kasselton, đúng không? Con từng chơi với mấy đứa đó hồi ở trung học ấy...”
“Con biết Kasselton.”
“Đừng nóng.”
Bố giơ tay lên trời. “Vào đề, El. Nói vào vấn đề đi.”
“Đúng rồi, xin lỗi nhé. Anh nói đúng. Khi anh nói đúng, là anh nói đúng. Vì thế để làm ngắn bớt một câu chuyện dài... ”
“Không, El, em chẳng bao giờ làm ngắn bớt một câu chuyện dài cả,” bố nói. “Ôi, em đã làm cho hàng đống chuyện ngắn thành ra dài thượt. Nhưng em chưa bao giờ, chưa khi nào làm ngắn một câu chuyện dài cả.”
“Em nói được chưa, Al?”
“Cứ làm như là ai cũng có thể ngăn em lại ấy. Cứ làm như một khẩu súng lớn hay một cái xe tăng quân đội to đùng - những thứ đó cũng có thể ngăn em lại ấy.”
Myron không thể không mỉm cười. Thưa quý bà và quý ông, hãy gặp Ellen và Alan Bolitar hay, như mẹ thích nói, “Chúng tôi là El Al - các bạn biết đấy, giống Hãng hàng không Israel?”
“Thì dù gì mẹ cũng đã tán gẫu với Dotte về chuyện này chuyện kia. Con biết đấy, những chuyện thông thường ấy mà. Nhà Ruskin dọn ra khỏi thị trấn. Gertie Schawrtz có sỏi mật. Antonietta Vitale, một đứa xinh xắn ghê cơ, con bé lấy ông triệu phú nào đó ở Montclair. Chuyện kiểu như vậy. Và rồi Dotte bảo mẹ - Dotte bảo mẹ chuyện này, cơ mà, không được nói với con - Dotte nói con đang hẹn hò với ai đó.”
Myron nhắm mắt lại.
“Có thật không?”
Anh không nói gì.
“Dotte bảo con đang hẹn hò với một bà góa có tới sáu đứa con.”
“Hai đứa,” Myron nói.
Mẹ dừng lại và mỉm cười.
“Sao ạ?”
“Lộ rồi nhé.”
“Hả?”
“Nếu mẹ nói hai đứa, có lẽ con sẽ chối biến ngay.” Mẹ chĩa ngón tay cái lên. “Nhưng mẹ biết nếu mẹ nói sáu, con sẽ phản ứng. Thế nên mẹ mới bắt thóp được con.”
Myron nhìn bố anh. Bố anh nhún vai. “Gần đây bà ấy đã xem bộ phim Matlock rất nhiều.”
“Trẻ con ư, Myron? Con đang hẹn hò với một phụ nữ đã có con sao?”
“Mẹ, con sắp sửa nói điều này nhã nhặn hết sức có thể đây: Đừng có xía vào.”
“Nghe mẹ đây, Quý ngài Khôi hài. Khi dính thêm trẻ con vào, con không thể cứ vui vẻ riêng mình được. Con còn phải nghĩ đến những hậu quả tác động lên bọn nhỏ nữa. Con có hiểu mẹ đang nói gì với con không?”
“Mẹ có hiểu nghĩa của cụm từ ‘đừng xía vào’ không?”
“Tốt thôi. Cứ làm những gì con muốn.” Giờ bà làm động tác giả đầu hàng. Mẹ nào, con nấy. “Mẹ quan tâm làm gì?”
Họ tiếp tục đi bộ - Myron ở giữa, bố bên phải anh, mẹ bên trái. Họ luôn luôn đi như vậy. Nhịp bước giờ đã chậm hơn. Điều đó không làm anh thấy phiền lắm. Anh còn sẵn lòng đi chậm lại hơn nữa để họ có thể theo kịp.
Họ lái xe về khu nhà chung và đỗ vào ô đã chia sẵn. Mẹ cố tình đi đường vòng qua bể bơi, nhờ đó bà có thể giới thiệu Myron với cả một dãy dài chóng mặt đã gặp thằng con tôi chưa?” và Myron vờ như cũng nhớ bọn họ. Vài người phụ nữ, nhiều người đã ngoài bảy mươi, quá nở nang. Như người ta đã khuyên Dustin Hoffman trong The Graduate, “Chất dẻo.” Chỉ là một dạng khác thôi. Myron cũng chẳng phản đối gì phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng qua một độ tuổi nhất định, dù có phân biệt đối xử hay không, thì chuyện đó cũng khiến anh rùng mình.
Khu nhà chung cũng quá sáng. Bạn nghĩ rằng khi bạn già đi, bạn sẽ muốn ít ánh sáng hơn, nhưng không. Bố mẹ anh thực ra vẫn đeo mấy đôi kính mát thợ hàn trong năm phút đầu. Mẹ hỏi anh có đói không. Anh đủ thông minh để trả lời là có. Bà đã gọi trước một đĩa thịt lát rưới sốt cà chua cay - ở Vịnh Guantánamo kiểu nấu nướng của mẹ có thể bị đánh giá là tàn bạo - từ một nơi gọi là Nhà hàng Tony, một nơi “giống y chang Nhà hàng Eppes Essen cũ” tại gia.
Họ ăn, họ nói chuyện, mẹ cứ cố gạt những mảnh bắp cải nhỏ bị dính ở khoé miệng bố đi, nhưng tay bà run ghê quá. Myron bắt gặp ánh mắt của bố. Bệnh Parkinson của mẹ đang ngày càng nặng thêm, nhưng họ sẽ không nói gì với Myron về chuyện đó. Họ đang già đi. Bố mang một cái máy điều hòa nhịp tim. Mẹ mang máy điều trị bệnh Parkinson. Nhưng nhiệm vụ hàng đầu của họ vẫn là giấu giếm con trai mình tất cả những chuyện đó.
“Khi nào con phải đi gặp người ta?” Mẹ hỏi.
Myron nhìn đồng hồ. “Bây giờ.”
Họ chào tạm biệt, ôm-và-hôn nhau lần nữa. Khi anh lái xe đi, anh có cảm giác như thể mình đang bỏ rơi họ, như thể họ sắp phải tự mình chống chọi với kẻ thù trong khi anh đang lái xe đến nơi an toàn. Có bố mẹ già cả ốm yếu; nhưng như Esperanza, người đã mất cả bố lẫn mẹ từ khi còn trẻ đã chỉ ra, thế còn hơn là không có.
Khi đã vào trong thang máy, Myron xem điện thoại di động của mình. Aimee vẫn chưa gọi lại cho anh. Anh thử bấm số của cô lần nữa và không lấy gì làm ngạc nhiên khi nó chuyển sang hộp thư thoại. Đủ rồi, anh nghĩ. Anh sẽ gọi về nhà cô bé. Để xem có chuyện gì.
Giọng nói của Aimee vẳng lại trong đầu: “Chú đã hứa...”
Anh nhấn số nhà Erik và Claire. Claire trả lời. “Alô?”
“Chào, Myron đây.”
“Chào.”
“Có chuyện gì thế?”
“Không có gì nhiều,” Claire đáp.
“Anh đã gặp Erik sáng nay” - ôi trời, có thật là cùng một ngày không nhỉ? - “và anh ấy đã bảo anh chuyện Aimee được nhận vào Duke rồi. Thế nên anh muốn chúc mừng ấy mà.”
“Phải, cám ơn anh nhé.”
“Con bé có đó không?”
“Không, bây giờ thì không.”
“Anh gọi lại cho nó sau được không?”
“Được, chắc chắn rồi.”
Myron chuyển hướng. “Mọi chuyện ổn cả chứ? Nghe em có vẻ phân tâm.”
Anh định nói thêm nhưng một lần nữa những lời nói của Aimee – “Chú đã hứa chú sẽ không nói với bố mẹ cháu” - lại ập xuống đầu anh.
“Khỏe, em nghĩ vậy,” Claire nói. “Ôi, em phải đi đây. Cám ơn anh vì đã viết lá thư đề cử nhé.”
“Có gì to tát đâu.”
“Rất to tát ấy chứ. Mấy đứa xếp thứ tư và thứ bảy trong lớp nó cũng đâm đơn và không được vào. Anh chính là sự khác biệt đấy.”
“Anh nghi ngờ chuyện đó lắm. Aimee là một ứng viên sáng giá cơ mà.”
“Có lẽ, nhưng dù sao cũng cám ơn anh.”
Có tiếng càu nhàu ở phía sau. Nghe như Erik.
Trong đầu anh, lại hiện ra giọng Aimee: “Mọi chuyện với họ giờ đang không được ổn lắm.” Myron đang cố nghĩ thêm chuyện gì khác để nói, một câu hỏi có liên quan chẳng hạn, thì Claire gác máy.
Loren Muse đã giành được một vụ giết người mới - thực ra là một vụ kép, hai người đàn ông đã bị bắn chết bên ngoài một hộp đêm ở East Orange. Người ta đồn đại rằng vụ giết người là chiến công của John “Hồn ma” Asselta, một tay sát nhân khét tiếng, vốn được sinh ra và nuôi nấng ngay tại vùng này. Asselta im hơi lặng tiếng suốt mấy năm qua. Nhưng nếu hắn đã tái xuất giang hồ, thì sắp tới họ sẽ tha hồ mà bận rộn.
Loren đang xem lại bản báo cáo về đường đạn thì đường dây riêng của cô đổ chuông. Cô nhấc máy lên và nói, “Muse nghe.”
“Đoán xem ai?”
Cô mỉm cười. “Lance Banner, đồ chó già. Là anh hả?”
“Đúng rồi.”
Banner là một nhân viên cảnh sát ở Livingston, New Jersey, khu ngoại ô nơi bọn họ đã cùng lớn lên.
“Vì đâu mà tôi lại hân hạnh được tiếp kiến thế này?”
“Cô vẫn đang điều tra vụ mất tích của Katie Rochester đấy chứ?”
“Không hẳn,” cô nói.
“Sao không?”
“Một là, không có dấu hiệu gì của bạo lực cả. Thứ nữa, Katie Rochester đã trên mười tám rồi.”
“Chỉ vừa đủ thôi.”
“Trong con mắt của pháp luật, mười tám cũng giống tám mươi thôi. Vì thế chính thức thì chúng tôi còn chẳng tiến hành một cuộc điều tra nào cả.”
“Thế còn không chính thức?”
“Tôi đã gặp một bác sĩ tên là Edna Skylar.” Cô thuật lại câu chuyện của Edna, dùng hầu như chính xác những từ ngữ bà ta đã dùng khi bà ta kể cho sếp của cô, công tố viên quận Ed Steinberg. Steinberg đã ngồi đó một lúc lâu trước khi kết luận một câu có thể đoán trước được: “Chúng tôi không có nguồn lực để theo đuổi một thứ hú họa như thế được.”
Khi cô nói xong, Banner hỏi, “Ban đầu làm sao cô có được vụ này?”
“Như tôi đã nói, không có vụ án nào hết, thật đấy. Cô ấy đã đến tuổi, không có dấu hiệu của bạo lực, anh biết thủ tục rồi đấy. Vì vậy không có ai được chỉ định hết. Tuy nhiên quyền thực thi pháp lý vẫn còn có chút nghi ngờ. Nhưng ông bố, Dominick ấy, ông ta ầm ĩ với báo chí nhiều quá, có thể anh đã thấy rồi, và ông ta biết ai đó, kẻ ấy lại biết ai khác nữa, và từ đó đã dẫn đến Steinberg...”
“Và từ đó đã dẫn đến cô.”
“Phải. Từ khóa là đã dẫn. Ở thì quá khứ ấy.”
Lance Banner hỏi, “Cô có mười phút rảnh không?”
“Anh đã nghe tin về vụ giết hai người ở East Orange chưa?”
“Nghe rồi.”
“Tôi là người chỉ đạo.”
“Như ở thì hiện tại của từ chỉ đạo ấy hả?”
“Anh hiểu rồi đấy.”
“Tôi đoán thế,” Banner nói. “Đó là lý do tại sao tôi chỉ hỏi xin có mười phút.”
“Quan trọng không?” cô nói.
“Có thể nói là” - anh ta dừng lại, ngẫm nghĩ về từ ngữ - “rất bất thường.”
“Và nó có liên quan đến vụ mất tích của Katie Rochester hả?”
“Tối đa mười phút thôi, Loren. Tất cả những gì tôi đề nghị đấy. Chết tiệt, năm phút thôi vậy.”
Cô xem đồng hồ. “Khi nào?”
“Bây giờ tôi đang ở dưới sảnh tòa nhà cô ở,” anh ta nói. “Cô sắp xếp một căn phòng được không?”
“Trong năm phút? Chết tiệt, đúng là vợ anh đã không đùa về chuyện anh dai sức thế nào trong phòng ngủ rồi.”
“Cứ mơ đi, Muse. Có nghe thấy tiếng thang máy kêu không? Tôi sắp bước vào thang máy đây. Chuẩn bị sẵn phòng ốc đi.”
Thanh tra cảnh sát Livingston Lance Banner cắt đầu đinh. Anh ta có rất nhiều đặc điểm và vóc dáng khiến bạn nghĩ đến những góc vuông. Loren đã quen biết anh ta từ hồi học tiểu học và cô vẫn không thể xóa bỏ hình ảnh ấy ra khỏi đầu mình, hình ảnh về diện mạo của anh ta hồi đó. Đó là điều xảy ra với những đứa trẻ lớn lên cùng bạn. Bạn luôn nhìn thấy họ như khi còn học lớp hai.
Loren nhìn anh ta ngập ngừng khi anh ta bước vào, không chắc phải chào cô như thế nào - một cái hôn vào má hay một cái bắt tay có tính nghề nghiệp hơn. Cô giành lấy thế chủ động, kéo anh ta về phía mình và hôn lên má. Họ đang ở trong một phòng thẩm vấn, và cùng nhắm vào ghế người thẩm vấn. Banner dừng lại, giơ cả hai tay lên, ngồi xuống đối diện với cô.
“Có lẽ cô nên đọc cho tôi nghe các quyền Miranda chứ nhỉ?”
“Tôi sẽ đợi cho đến khi tôi có đủ điều kiện để bắt giữ đã. Thế anh đã có gì về Katie Rochester rồi?”
“Không có thì giờ tán dóc, hả?”
Cô chỉ nhìn anh ta.
“Thôi được, thôi được, vậy thì ta vào đề nhé. Cô có biết một phụ nữ tên là Claire Biel không?”
“Không.”
“Cô ta sống ở Livingston,” Banner nói. “Có lẽ cô ta từng là Claire Garman lúc chúng ta còn bé.”
“Vẫn không.”
“Dù sao thì cô ta cũng lớn tuổi hơn chúng ta. Có lẽ là bốn, năm tuổi gì đó.” Anh ta nhún vai. “Tôi sẽ kiểm tra lại xem.”
“Ừm,” Loren nói. “Làm ơn đi, Lance. Cứ giả như tôi là vợ anh và bỏ đoạn mào đầu đi nào.”
“Tốt thôi, nó đây. Cô ta gọi cho tôi sáng nay. Claire Biel ấy. Con gái cô ta đi ra ngoài đêm qua và vẫn chưa về nhà.”
“Cô ta bao nhiêu tuổi?”
“Cô ta vừa mới sang tuổi mười tám.”
“Có dấu hiệu của một vụ phạm tội không?”
Anh ta làm ra vẻ như đang thầm cân nhắc. Sau đó: “Chưa có.”
“Vậy nên?”
“Vậy nên bình thường thì chúng ta chờ đợi một chút. Như cô đã nói trên điện thoại - trên mười tám, không có dấu hiệu gì của bạo lực.”
“Như với Katie Rochester.”
“Đúng thế.”
“Nhưng?”
“Tôi có biết bố mẹ cô ta chút ít. Claire từng học cùng trường với anh trai tôi. Họ sống cạnh nhà nhau. Họ có liên quan, tất nhiên. Nhưng ngoài mặt, chà, cô ta nghĩ là con bé chỉ chơi bời tí chút thôi. Nó vừa mới được nhận vào đại học hôm vừa rồi. Trúng tuyển vào Duke. Nguyện vọng thứ nhất của nó. Con bé ra ngoài tiệc tùng với bạn bè. Cô biết tôi đang nói gì mà.”
“Tôi biết.”
“Nhưng tôi đoán là, kiểm tra một tí thì có hại gì chứ, phải không? Vì thế tôi đã làm việc dễ nhất. Chỉ để làm hài lòng hai vị phụ huynh là con gái họ - à mà tên cô ta là Aimee - rằng Aimee vẫn ổn.”
“Vậy anh đã làm gì?”
“Tôi lần theo số thẻ tín dụng của cô bé, xem xem liệu Aimee có rút tiền lần nào hay có dùng máy ATM không.”
“Và?”
“Chắc chắn là có. Cô ta đã rút một ngàn đô, số tiền tối đa, từ một máy ATM vào lúc hai giờ sáng.”
“Anh lấy hình video từ nhà băng chưa?”
“Tôi lấy rồi.”
Loren biết chuyện này giờ chỉ cần làm trong vài giây. Bạn không dùng một cuốn băng cổ lỗ nữa. Những hình video là hình kỹ thuật số và có thể được gửi qua thư điện tử và tải xuống gần như ngay lập tức.
“Đó là Aimee,” anh ta nói. “Không còn nghi ngờ gì nữa. Cô ta không cố gắng giấu mặt hay gì gì đó.”
“Thì sao?”
“Thì cô đoán đó là một kẻ bỏ trốn, phải không?”
“Đúng vậy.”
“Một giả thuyết vững chắc,” anh ta nói tiếp. “Cô ta lấy tiền và sắp đi tiệc tùng một tí, gì cũng được. Chơi tẹt ga khi kết thúc năm cuối cấp.” Banner nhìn lơ đễnh.
“Tiếp đi, Lance. Vấn đề là gì thế?”
“Katie Rochester.”
“Bởi vì Katie cũng đã làm như thế ư? Dùng một cái máy ATM trước khi biến mất ư?”
Anh ta lắc lư cái đầu trong điệu bộ có-khi-đúng, có-khi-không. Đôi mắt anh ta vẫn nhìn xa xăm. “Không chỉ là cô ta làm việc giống như Katie,” anh ta nói. “Mà là cô ta làm việc giống y hệt.”
“Tôi chưa hiểu.”
“Chiếc máy ATM Aimee Biel đã dùng được đặt ở Manhattan - cụ thể hơn” - giờ anh ta nói chậm lại – “là ở một chi nhánh Citibank trên Phố số Năm hai và Đại lộ số Sáu.”
Loren cảm thấy cơn ớn lạnh nhói lên ở gáy và chạy dọc xuống lưng.
Banner nói, “Đó chính là chiếc máy Katie Rochester đã dùng, phải không?”
Cô gật đầu và sau đó cô nói một câu thực sự ngu ngốc: “Có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.”
“Có thể,” anh ta tán thành.
“Anh có gì nữa không?”
“Chúng tôi mới bắt đầu thôi, nhưng chúng tôi đã ghi lại nhật ký cuộc gọi trên điện thoại di động của cô ta.”
“Và?”
“Cô ta đã gọi một cuộc ngay sau khi rút tiền.”
“Cho ai?”
Lance Banner ngả người ra sau và bắt tréo chân. “Cô còn nhớ một anh chàng hơn chúng ta vài tuổi - ngôi sao bóng rổ lừng danh tên Myron Bolitar không?”
Người Hùng Trở Lại Người Hùng Trở Lại - Harlan Coben Người Hùng Trở Lại